Chương 10.2: Trước khi theo đuổi cô phải có được cô
"Nói vậy trong đầu em có phải đang suy nghĩ thứ gì không tốt đúng không." Mạc Thất chuyển động xe lăn đến trước mặt Kỷ Khanh.
Cảm giác ngước nhìn người phụ nữ nào đó, thật sự vẫn có chút không được tự nhiên.
"Tôi cũng không suy nghĩ gì, anh đừng lấy bụng tiểu nhân đo lòng quân tử."
"Nghĩ hay không nghĩ thì trong lòng em rõ ràng." Mạc Thất dám khẳng định trong đầu cô khẳng định vừa suy nghĩ thứ gì rất bẩn thỉu.
Lúc ăn cơm, Mạc Thất ngồi ở vị trí đầu, Kỷ Khanh và Tiểu Nguyên chia ra ngồi ở tay trái tay phải, bác Trương chỉ cảm thấy một màn này vô cùng hòa thuận ấm áp, đứng ở một bên lại len lén lau nước mắt.
Cậu chủ của bọn họ theo lý nên có được thứ tốt nhất trên thế giới này, chỉ là số mạng quá không công bằng.
"Mẹ, thịt này ăn thật ngon, mẹ cũng nếm thử xem." Tiểu Nguyên vừa nói vừa kẹp thức ăn cho Kỷ Khanh.
"Mẹ cháu không thích ăn cái này." Mạc Thất lại trực tiếp lấy thức ăn từ trong chén của Kỷ Khanh.
"Hả? Làm sao chú biết?" Tiểu Nguyên cười tặc, làm bộ cậu cũng không hiểu.
"Bởi vì chú rất chú ý mẹ cháu, món ăn này cô ấy đều không nhìn thẳng, tầm mắt không dừng lại quá một giây, nói rõ nàng cũng không thích."
"Bởi vì đây là ta thích ăn nhất." Tiểu Nguyên le lưỡi một cái.
"Nhưng chú ăn một bữa cơm làm gì luôn nhìn mẹ thế, chẳng lẽ chú cũng cảm thấy mẹ cháu rất ưa nhìn?"
"Phải, rất đẹp mắt." Mạc Thất nói mặt không đổi sắc, chỉ là Kỷ Khanh cảm thấy có chút ngượng ngùng.
"Vậy sao, mẹ cháu là đại mỹ nữ, người theo đuổi mẹ cháu có rất nhiều, nếu chú thích mẹ cháu, nhất định phải cố gắng nhiều hơn nha!"
"Vậy sao?" Mạc Thất nói kỳ lạ.
"Dĩ nhiên, người muốn làm cha cháu rất nhiều."
"Cô ấy đang tìm cha cho cháu?" Tầm mắt của Mạc Thất luôn nhìn sang Kỷ Khanh, lại nói, có thể để cô ăn cơm thật ngon hay không.
Hai cha con này, một người là cáo già, một người là tiểu hồ ly, giờ phút này cô cảm thấy trong lòng mệt mỏi.
"Mẹ ngược lại không gấp, nhưng những chú kia rất ân cần chỉ là mẹ đều thờ ơ là được."
"Vậy cháu cảm thấy chú nên theo đuổi mẹ cháu như thế nào?"
Nụ cười ở khóe miệng của Mạc Thất dần dần mở rộng.
"Chú Ice nói, theo đuổi mẹ cháu thì đầu tiên phải có được cơ thể bà ấy, chú hiểu không, có được cơ thể bà ấ! Ai ui ——" Tiểu Nguyên còn chưa dứt lời, Kỷ Khanh trực tiếp một quyền đập tới.
"Thằng nhóc con, con nói thêm câu nào nữa thử xem, chờ lát nữa con trở về quân tư một giờ."
"Mẹ? Giảm xuống nha?" Tiểu Nguyên làm bộ đáng thương nói.
"Nửa giờ!" Kỷ Khanh cảm thấy nét mặt già nua đều bị vứt sạch, tên nhóc oan gia này, đây đều là nói cái gì, còn có tên khốn kia, cả ngày nói với đứa bé những lời gì.
"Ice là ai?" Mạc Thất cười hỏi.
"Đồng nghiệp của mẹ, chú cứu cháu, cháu không muốn trở về đứng nghiêm đâu." Tiểu Nguyên gần như theo bản năng nghiêng đầu nhìn về phía Mạc Thất.
"Chú nghe mẹ cháu."
Tiểu Nguyên rất hối hận, cậu cảm thấy nếu hai người này ở cùng một chỗ, cuộc sống của mình sẽ càng thêm gian nan.
Kỷ Khanh chỉ cảm thấy lời này vô cùng mập mờ, cái gì nghe tôi, làm sao cảm giác giống như nói, vợ, anh đều nghe em?
Phi phi phi! Mình não bổ thứ gì vậy.
"Được rồi, mau ăn cơm đi, cơm đều nguội, ăn cơm đi!" Mạc Thất cười đưa tay cầm tay Kỷ Khanh, tỏ ý cô ăn cơm, Kỷ Khanh vừa muốn rút tay về, Mạc Thất đã cầm đũa lên ăn cơm.
Tiểu Nguyên giống như bắt được cái gì không thể tưởng tượng nổi, vừa rồi hai người bọn họ kéo tay?
Mẹ lại không trực tiếp quật ngã chú ấy? Không tưởng tượng nổi?
/1787
|