Chương 11.1: Kỷ Ái bị bắt cóc.
Cuối cùng Kỷ Khanh vẫn là mang theo Tiểu Nguyên rời đi, Mạc Thất chỉ là nhìn hai người ngồi trên xe anh an bài, trong mắt tối tăm không rõ.
Bác Trương đi đến bên cạnh Mạc Thất, “Cậu Thất, cứ để bà chủ và cậu chủ nhỏ đi như vậy sao?” Cũng quá đáng tiếc đi.
“Không vội.” Mạc Thất duỗi tay vuốt ve tay vịn xe lăn, trong mắt là nhất định phải được.
Tínhcách Kỷ Khanh bướng bỉnh, ăn mềm không ăn cứng, nếu anh dùng sức mạnh, chỉ sẽ hoàn toàn ngược lại, phương pháp tốt nhất chính là từ từ mưu tính.
Mạc Ly đã đi ra từ bệnh viện, kiểm tra được không có gì đáng ngại, một chân này của Kỷ Khanh đá đến háng anh, chỗ ngồi kia cũng chịu tai ương, Mạc Thất chế nhạo nhìn Mạc Ly, làm cho trên mặt Mạc Ly xấu hổ đến hoảng.
“Cậu Thất.” Mạc Ly cung kính đứng ở trước mặt Mạc Thất.
“Không có việc gì?” Mạc Thất nhướng mày.
“Không trở ngại.”
“Chân này của cô ấy còn tính là nhẹ.” Mạc Thất cười đến xán lạn, Mạc Ly chỉ cảm thấy ánh mắt mọi người đều tập trung ở hạ bộ của mình, chỉ mắt lạnh bắn phá mọi người một vòng, “Điều tra nhà họ Kỷ đến đâu rồi?”
“Hiện tại Kỷ Hành Sơn là tổng giám đốc của Kỷ thị, người này khéo đưa đẩy lõi đời, cực kỳ cứng nhắc bảo thủ, còn rất sĩ diện, mà Kỷ Ái chính là sĩ diện của ông ta.” Mạc Ly nói xong đưa tư liệu sửa sang lại cho Mạc Thất.
Người phụ nữ trên tư liệu có khuôn mặt giống Kỷ Khanh như đúc, chỉ là mặt mày Kỷ Khanh càng có rất nhiều đạm mạc xa cách, mà người phụ nữ này mi mắt cong cong.
Trước mắt Kỷ Ái là cô chủ nhà họ Kỷ tuyên bố với bên ngoài, tốt nghiệp đại học nổi tiếng, ngành học chính là quản lý công thương và tin tức, cầm hai học vị, sau khi tốt nghiệp, cũng không có trực tiếp làm việc ở Kỷ thị, mà là đổi nghề làm một phóng viên, vẻ ngoài xinh đẹp, gia thế hiển hách, điều này làm cho cuộc đời cô ta vẫn luôn là thuận buồm xuôi gió, chồng tư liệu này chính là bằng chứng rất tốt.
“Tôi muốn không phải cái này.” Mạc Thất ném tư liệu tới một bên.
“Ngài là muốn lịch sử đen của cô ta?”
“Mấy thứ này tôi tùy tiện tìm người đều có thể điều tra ra được.”
“Tôi đã hiểu.”
Mạc Ly cảm thấy thật ra chính mình có thể xin nghỉ bệnh, chính mình đây xem như tai nạn lao động đi, hiện tại đùi này đi đường cũng đau đến khó chịu.
Ngày hôm sau Kỷ Khanh trực tiếp đi bộ đội báo danh, tìm hiểu một chút tình huống chủ yếu của chuyện tập kích lần này.
“Anh có thể nói cho tôi biết, đây là có chuyện gì không!” Kỷ Khanh ném một chồng tư liệu tới trước mặt Mạc Triệu Nam.
Mạc Triệu Nam sờ mũi, mười mấy người ngồi trong phòng họp, giờ phút này có vẻ cực kỳ an tĩnh.
“Sao loại tư liệu này sẽ lộ ra ngoài, công tác bảo mật của chúng ta trăm ngàn chỗ hở như vậy ư!” Giọng nói Kỷ Khanh lạnh lẽo, mọi người chỉ là cúi đầu trầm mặc.
“Chuyện này, lúc ấy chúng tôi hoàn toàn chưa kịp khống chế, đám phóng viên này đều như là điên rồi, hiện trường còn rất hỗn loạn, bọn họ liền vọt vào, chúng tôi cũng không có biện pháp.”
“Cản trở nhân viên chính phủ chấp hành nhiệm vụ, bắt lại tạm giam mấy ngày, xem bọn họ còn không thành thật không!”
“Chỉ là người này……” Hậu trường rất cứng.
Trên trang đầu của tư liệu kia, chính là ảnh chụp phát sóng trực tiếp của một đài truyền hình, tuy rằng người phụ nữ trên đó thoạt nhìn khí chất hoàn toàn khác với Kỷ Khanh, nhưng bộ dáng lại giống nhau như đúc.
/1787
|