Quân Môn Mật Ái , Kiều Thê Của Thất Thiếu
Chương 12.2: Thân phận Kỷ Khanh lộ ra ngoài ánh sáng.
/1787
|
Chương 12.2: Thân phận Kỷ Khanh lộ ra ngoài ánh sáng.
“Vậy giờ phải làm sao!” Triệu Lâm kinh hô ra tiếng, bà ta giống như một cô gái nhỏ bị dọa, nắm chặt lấy cánh tay Kỷ Hành Sơn, dư quang đôi mắt Kỷ Khanh thấy, Kỷ Hành Sơn gần như là dùng một loại ánh mắt yêu thương trấn an Triệu Lâm, hừ -- làm bộ làm tịch.
“Vậy chúng ta càng không thể mạo hiểm!” Triệu Lâm lại kinh hô một tiếng.
“Chuyện kia vốn dĩ đã không đơn giản, chúng tôi hoài nghi là bọn họ có ý định trả thù.”
“Trả thù? Sao có thể, Tiểu Ái của chúng tôi ngoan ngoãn hiểu chuyện như vậy, sao có thể chọc tới nhóm người này.” Triệu Lâm này lúc kinh lúc rống, làm cho Kỷ Khanh đau đầu.
“Lúc trước cô ta cho hấp thụ ánh sáng ảnh chụp của một tên côn đồ, rất có thể là nhóm người này có ý định trả thù.” Mạc Triệu Nam nhún vai.
“Hành Sơn, làm sao bây giờ, Tiểu Ái khẳng định sẽ không có việc gì đi, đám người kia đều là giết người như ma.”
“Yên tâm đi, không có việc gì, không phải bọn họ tới rồi sao!”
Mạc Triệu Nam quả thật cạn lời, vừa rồi không cho bọn họ vào cửa, hiện tại lại nói dựa vào bọn họ, thật đúng là buồn cười.
“Nhưng mà đám người kia thật sự rất đáng sợ!”
“Rầm --” Kỷ Khanh bỗng nhiên vỗ bàn một cái, làm cho tất cả mọi người phòng khách ngừng thở, hiển nhiên là bị dọa.
“Có thể im lặng một chút không.” Giọng nói Kỷ Khanh lạnh lẽo, mắt lạnh nhìn thoáng qua Triệu Lâm, “Dì Lâm, diễn đến đây đã đủ rồi.”
“Khanh Khanh, con lời này là có ý gì, diễn cái gì? Con nói dì đang diễn kịch sao?”
“Tôi chưa nói.” Kỷ Khanh tiếp tục thao tác máy tính.
“Hành Sơn, em coi Tiểu Ái như con mình sinh ra, nhiều năm như vậy, anh đều biết mà.”
“Anh biết, em đừng nghe cô ta nói bậy.”
“Đối với cô ta tốt hơn, cũng không phải con ruột của dì, nếu coi như mình sinh ra, vậy dì còn sinh con làm gì, xem cô ta trở thành con dì không phải được rồi sao, có một số việc, vạch trần ra sẽ khó coi, dì xem……” Kỷ Khanh cười lạnh, “Tra được ghi chép rồi!” Kỷ Khanh chỉ máy tính.
“Kỷ Khanh con……” Triệu Lâm còn chưa kịp nói chuyện, một đám người đã như một tổ ong chen tới bên cạnh Kỷ Khanh, thiếu chút nữa chen Triệu Lâm ngã xuống đất.
“Hành Sơn, anh xem cô ta……” Triệu Lâm chỉ có thể tìm Kỷ Hành Sơn.
“Được rồi, lúc này cứu ra Tiểu Ái quan trọng hơn.” Triệu Lâm không có biện pháp, chỉ có thể cố nuốt cục tức này xuống, chỉ là trong lòng ghen ghét với Kỷ Khanh lại nhiều thêm vài phần.
“Đám người này chạy về phía nam.”
“Phía nam có rất nhiều nhà xưởng, hoang vắng, kiến trúc nhà xưởng san sát, thật thích hợp ẩn núp.” Mạc Triệu Nam phân tích.
“Hiện tại chỉ có thể tiến hành lùng bắt phạm vi nhỏ, trừ phi đám người kia lại gọi điện thoại tới, bằng không rất khó xác định vị trí chính xác của bọn họ.” Kỷ Khanh nhún vai.
“Hiện tại tiến hành kiểm soát bên ngoài, chậm rãi sơ tán công nhân ở nhà xưởng xung quanh, tôi sợ trong tay nhóm người này có vũ khí tính sát thương.”
“Được!”
Mạc Triệu Nam và Kỷ Khanh kẻ xướng người hoạ, hoàn toàn không để người khác xen mồm.
Mà Mạc Triệu Nam rất nhanh đã đi ra ngoài bố trí nhiệm vụ kế hoạch, Kỷ Khanh lại là ngồi ở trước máy tính, nhìn màn hình.
“Khanh Khanh, uống trà đi.” Chú Chung cười đưa lên một ly trà cho Kỷ Khanh.
“Cảm ơn chú Chung.” Kỷ Khanh cười với chú Chung.
“Khanh Khanh, thật không nghĩ tới, con lại thành quân nhân.” Chú Chung là mừng thay cho Kỷ Khanh từ tận đáy lòng.
/1787
|