Chương 13.1: Chào ngài, chồng chưa cưới cũ của tôi,
“Vẫn ổn, chỉ là ngày thường hơi bận.”
“Khẳng định là bận, bằng không sao nhiều năm đều không về nhà.” Kỷ Hành Sơn hừ lạnh một tiếng, “Lần này nhất định phải cứu được em gái cô, đó chính là em gái ruột của cô.”
“Đây là trách nhiệm của tôi.” Kỷ Khanh uống một ngụm trà, đôi mắt lại không nhìn Kỷ Hành Sơn, điều này làm cho Kỷ Hành Sơn có chút tức giận.
“Nhiều năm như vậy, cô sẽ không thật sự còn căm ghét tôi đi.”
“Ba nói gì vậy, nói như thế nào ngài cũng là ba tôi, quan hệ huyết thống này luôn là không dứt bỏ được.”
“Con biết thì tốt, lần trước con trở về, ta nói chuyện hơi nặng lời, thật ra nói đến cùng con vẫn là người nhà họ Kỷ, con luôn ở bên ngoài cũng không phải chuyện hay, con vẫn là trở về đi, đứa bé kia…… nếu con muốn giữ thì giữ.”
Đối với Kỷ Hành Sơn đột nhiên chuyển biến, không có người ngoài ý muốn.
Kỷ Hành Sơn luôn luôn chỉ làm chuyện có ích với gia tộc, lúc trước coi Kỷ Khanh như quân cờ chết, cũng chỉ là bởi vì thấy Kỷ Khanh không có giá trị lợi dụng thôi.
Kỷ Khanh vốn là muốn mang Tiểu Nguyên đi bộ đội ở, chỉ là nhà bên bộ đội khá ít, rốt cuộc cô mang theo một đứa bé, đến bây giờ cũng chưa được chia nhà, hiện tại cô bỗng nhiên cảm thấy, có lẽ trở về cũng không tồi.
Lời Mạc Thất, Kỷ Khanh vẫn luôn không quên, có người đã như hổ rình mồi với cô, so với chính mình trốn đi, không bằng trực tiếp mặt đối mặt, cứng đối cứng, chính mình cũng không phải Kỷ Khanh trước kia.
Lại nói, không phải còn có Mạc Thất sao.
Mạc Thất hoàn toàn không biết, chính mình chưa làm gì, đã bị người tính kế.
“Gần đây bận quá, vội xong rồi nói sau.”
“Lúc này mới giống lời nói, nói như thế nào đều là con gái ta, làm cha mẹ đâu có không thương con mình, con trở về thì tốt.”
Trong lòng Kỷ Hành Sơn đánh bàn tính gì, Kỷ Khanh rõ ràng hơn ai khác.
Nhà họ Kỷ kinh doanh nhiều thế hệ, cũng chỉ là lăn lộn ở trên thương trường không tệ lắm, phương diện quân chính là hoàn toàn không có ai, đây đối với ông ta mà nói, làm việc khó tránh khỏi bó tay bó chân, Kỷ Khanh giống như lăn lộnkhông tồi, có một tài nguyên như vậy, ông ta có thể không lợi dụng sao, huống hồ ông ta chắc chắn, Kỷ Khanh quen rất nhiều quan to hiển quý.
Giống như người đàn ông vừa rồi, tuổi không lớn, nhưng đã là trung tá, hơn nữa trong ánh mắt còn có một loại khí chấtt hiên ngang nói không nên lời, nhìn ra được gia thế tất nhiên không tầm thường, nếu có thể trợ giúp ông một tay, tất nhiên là không thể tốt hơn.
“Ừ, ta biết con rất bận, ta đã sai người chuẩn bị phòng cho con, chính là căn phòng con ở lúc trước.”
“Hành Sơn?” Triệu Lâm kinh ngạc thiếu chút nữa nói không nên lời, sao hướng gió lại bỗng nhiên thay đổi.
“Không phải sai em thu dọn sao?” Kỷ Hành Sơn đưa mắt ra hiệu với Triệu Lâm. Hai người kia thật đúng là xem cô trở thành kẻ ngốc sao?
Ai lợi dụng ai còn chưa biết chắc đâu, Kỷ Khanh cười lạnh, đôi mắt chỉ nhìn chằm chằm màn hình, đều lười nhìn bọn họ.
“Ừ ừ, thu dọn, thu dọn.”
Trong lòng Triệu Lâm lại là hận đến ngứa răng.
“Khanh Khanh, con đi ra ngoài nhiều năm như vậy, dì cũng không biết thói quen của con có thay đổi hay không, con có yêu cầu gì cứ việc nói.” Triệu Lâm ở trước mặt Kỷ Hành Sơn tự nhiên phải diễn đủ.
/1787
|