Trần Kinh bước xuống lầu, đụng phải Dương Đại Giang.
Dương Đại Giang tiến đến bên Trần Kinh, nói:
- Tiểu Trần ca, cậu xem, tôi đã suy xét cẩn thận! Nhà tôi khởi công sửa chữa đến sau 9h, nên tôi suy nghĩ đến việc nghỉ ngơi của mấy anh em tầng trên tầng dưới!
Trần Kinh mỉm cười không nói, Dương Đại Giang lại nói:
- Tiểu Trần ca, chuyện lần trước cậu nói, nói thật với cậu, giờ tin đồn nhiều quá! Hơi phiền phức!
Lần trước Trần Kinh nói chuyện phiếm với Dương Đại Giang, tỏ vẻ không tin tưởng bản lĩnh Dương Đại Giang lắm, lúc đó Dương Đại Giang đã vỗ ngực, nói y có khả năng điều giáo viên vào thành phố.
Trần Kinh trong đầu suy nghĩ, bèn bảo Đỗ Thanh tìm 1 giáo viên ở Lễ Hà muốn vào thành phố, người ta đồng ý bỏ ra ba chục ngàn tệ, để Dương Đại Giang hỗ trợ, xem có thể xử lý được không! Lúc đó Dương Đại Giang sau khi tìm hiểu tình hinh đã vỗ ngực nói có thể làm được.
- Anh Dương, chuyện này anh có thể vỗ ngực nói chắc chắn thành công. Nếu đến lúc đó chuyện không thành, anh nói tôi phải ăn nói với người ta sao đây?
Trần Kinh sắc giận nói
Mấy ngày nay, trong đầu Trần Kinh nghĩ làm thế nào để chấn chỉnh hệ thống giáo dục. Việc này không dễ làm!
Đầu tiên, thông qua những tin tức Trần Kinh đang nắm, hiện nay hệ thống giáo dục Đức Thủy tồn tại rất nhiều vấn đề, 1 khi động vào sẽ tạo ra liên lụy rất lớn, động tĩnh lớn quá, lung lay căn cơ Đức Thủy, ảnh hưởng đến ổn định xã hội Đức Thủy, điều này hiển nhiên là không được.
Làm thể nào để nắm chắc mức độ, đây chính là điểm khó.
Mục đích căn bản của Trần Kinh không phải là điều tra vài cán bộ, cũng không phải muốn chỉnh vài người. Hắn muốn quét sạch những vấn đề trong hệ thống giáo dục
Đã qua mấy năm kinh nghiệm, Trần Kinh đã không còn là Ngô Hạ A Mông nữa rồi, hắn nhìn vấn đề, nhìn đại cục sự việc đã không ngừng tăng lên.
Trần Kinh hiểu rõ tình trạng của mình, bản thân đơn thương độc mã đến Đức Thủy, dưới tay chẳng có sức mạnh quái gì, muốn chấn chỉnh lại hệ thống giáo dục Đức Thủy, không dùng chút thủ đoạn, không nghĩ vài biện pháp, tuyệt đối không được
Không thể khiến hệ thống giáo dục cố hữu sụp đổ, phải nghĩ cách thay đổi những vấn đề và khiếm khuyết của hệ thống giáo dục, nhất định phải suy xét thật kỹ càng rồi mới có thể động thủ, đây là trọng điểm công việc của Trần Kinh mấy hôm nay
Dương Đại Giang nghe Trần Kinh nói vậy, y có chút không nhịn được, nói:
- Tiểu Trần ca, cậu đừng vội! Hiện tại tin đồn hơi căng, nhưng không phải là hoàn toàn không có cách. Cậu yên tâm, tôi nhất định sẽ giúp cậu, nhất địn giúp được cậu!
Trần Kinh nghe Dương Đại Giang khẳng định chắc chắn như vậy, trong lòng hắn có đủ các cảm giác
Trần Kinh không được coi là người theo chủ nghĩa mưu mô, nhưng hắn cũng tuyệt đối tin tưởng, động thái của Quận ủy trước mắt, người bên dưới chắc chắn đã biết
Mấy ngày nay, nhân viên công tác chiến tuyến văn hoá giáo dục đến tìm Trần Kinh báo cáo công việc rất nhiều, thông qua hành động này có thể nhìn ra hướng gió của Đức Thủy hiện nay.
Trần Kinh bị Lưu Tích Nhân đẩy lên ghế, người ngồi trên ghế đó, dĩ nhiên có người tìm đến. Nhưng 1 mặt khác, cũng có người nghĩ, Trần Kinh có năng lực để nắm chắc được cục diện này không? Hiện tại xem ra, số người có suy nghĩ này cũng không ít
Cùng Dương Đại Giang tán gẫu vài câu, Trần Kinh kiếm cớ đi xuống, hắn vừa xuống dưới sau lưng đã nghe tiếng gọi
Hắn quay đầu lại, Dương Đại Giang từ trên lầu chạy xuống, cầm di động trên tay, vẻ mặt có chút kích động, nói:
- Tiểu Trần ca, việc này thành rồi! Cậu xem, tôi vừa nói chuyện này chắc chắn thành thì điện thoại gọi đến! Được, được, thế này đi. Anh cho cậu thấy, cậu đi theo anh, chúng ta đi gặp 1 người!
Trần Kinh nhíu mày đang định nói thì Dương Đại Giang đã lôi kéo Trần Kinh đi ra cổng, ở cổng y bắt 1 chiếc taxi, lên xe nói:
- Đến nhà hàng Hỷ Lai Nhạc!
Đầu óc Trần Kinh có chút mơ mơ màng màng, Dương Đại Giang lại dặn do Trần Kinh mấy câu “quan trọng hơn”.
Y nói với Trần Kinh, lần này đi gặp lãnh đạo, nói năng phải thông minh 1 chút, tính tình phải tốt 1 chút, không được ăn nói lung tung.
Y nói với Trần Kinh:
- Tiểu Trần ca, việc này ông anh tôi đã hết sức giúp cậu, nhưng nếu như bản thân cậu không cẩn thận nói năng sai sót, cuối cùng làm hỏng chuyện thì cậu đừng trách tôi!
Trần Kinh liên tục gật đầu, nói:
- Không trách anh, không trách anh Tôi nhất định cẩn thận
Xe nhanh chóng chạy đến Hỉ Lạc Nhạc, sau khi xuống xe Dương Đại Giang có vẻ rất quen thuộc nơi này, trên tay y cầm 1 cặp giấy tờ, còn làm ảo thuật móc ra 1 chiếc kính gọng vàng, sau khi đeo kính lên, y nghiễm nhiên thành một trưởng giả bác học.
Không thể không nói, Dương Đại Giang rất biết diễn trò, y bước vào nhà hàng, khí chất hình tượng đều biến đổi.
1 Dương Đại Giang ba hoa chích chòe, nói trời nói biển không còn nữa, giờ chỉ có 1 Dương Đại Giang tao nhã, khí chất phi phàm
Trong phòng bao riêng ở lầu 2, Dương Đại Giang dẫn Trần Kinh đi, Dương Đại Giang bước nhanh tới nói:
- A, Cục trưởng Vương!
Trong phòng bao, thức ăn trên bàn rất nhiều, nhưng đã ăn được kha khá rồi, những thứ còn lại chỉ là canh thừa thịt nguội thôi.
Người Dương Đại Giang gọi là Cục trưởng Vương, Trần Kinh nhìn sang, đây chẳng phải Cục trưởng cục giáo dục Vương Văn Bân sao?
Vương Văn Bân híp mắt, nói với Dương Đại Giang:
- Lão Dương, những người ở đây đều là bạn tôi, chúng tôi cùng ăn cơm, vốn định gọi anh đến, anh xem anh đến trễ thế?
Dương Đại Giang nói:
- Thật sự xin lỗi cục trưởng Vương, tôi bị kẹt xe nên tới muộn! Thức ăn trên bàn hôm nay tính cho tôi, những thứ khác tôi chịu phạt!
Vương Văn Bân khoát tay nói:
- Lão Dương , anh nói vậy là sao? Ăn cơm rồi, chúng tôi còn phải đi Vọng Nguyệt Sơn nữa!
Dương Đại Giang nói:
- Cục trưởng Vương, anh khách sáo với tôi à? Vọng Nguyệt Sơn tốt lắm, Vọng Nguyệt Sơn tôi cũng có bạn, để tôi đánh tiếng, chúng ta cùng qua đó chơi!
Vương Văn Bân cười ha hả, bắt tay Dương Đại Giang, bộ dạng 2 người thân thiết như anh em
Trong lúc vô ý, ông ta nhìn qua Trần Kinh, hơi nhíu mày, nói:
- Vị này là…
Dương Đại Giang vội quay đầu nói với Trần Kinh:
- Tiểu Trần, đây là Cục trưởng Vương!
- Cục trưởng Vương, đây là tiểu Trần cậu em tôi, làm bên bất động sản, lần này theo tôi đến đây cũng vì ngưỡng mộ danh tiếng của anh!
Dương Đại Giang nói.
Trần Kinh gật đầu với Vương Văn Bân nói:
- Chào cục trưởng Vương!
Vương Văn Bân kiêu căng gật đầu, không để ý đến Trần Kinh.
Trần Kinh cười thản nhiên, hắn nhìn Vương Văn Bân và Dương Đại Giang diễn trò. Vương Văn Bân mời mọi uống rượu ăn hải sản, chỉ 1 cú điện thoại đã có người vội vàng đến thanh toán, hơn nữa còn tạo thể diện cho ông ta, đúng là khiến Trần Kinh rất cảm thán.
1 Phó cục trưởng giáo dục quận nho nhỏ mà đã lộng quyền đến mức này, nếu chức quan lớn hơn thì sao mà chịu nổi?
Dương Đại Giang vội vàng trải tiền, sau đó kêu xe đưa mọi người tới Vọng Nguyệt Sơn.
Tới Vọng Nguyệt Sơn, lúc tắm suối nước nóng, ăn điểm tâm, Dương Đại Giang lôi kéo Trần Kinh bước vào 1 phòng nghỉ xa hoa.
Bên trong Vương Văn Bân đang ngồi, nhàn nhã uống cà phê.
- Cục trưởng Vương, người lúc nãy tôi nói chính là người thân của tiểu Trần, anh nói chứ, vợ chồng son mà mỗi đứa 1 nơi. Con bé nó dạy ở nông thôn lâu rồi, đây cũng không phải chuyện nhỏ
Dương Đại Giang nói.
Vương Văn Bân liếc nhìn Trần Kinh, thản nhiên nói:
- Giờ có nhiều người muốn vào thành phố lắm, ai cũng có khó khăn, có nguyên nhân riêng. Nếu cho mọi người vào thành phố hết thì giáo viên quận Đức Thủy chúng ta còn nhiều hơn học sinh à?
Ông ta dừng một chút, nói:
- Hơn nữa, giáo viên vào thành phố yêu cầu tố chất cũng khác bên dưới, nếu năng lực của bản thân giáo viên không được, tốt chất học lực quá kém, sao có thể giảng dạy trong thành phố được?
Dương Đại Giang nói:
- Cục trưởng Vương, chuyện này anh cứ yên tâm, không vấn đề gì đâu! Giáo viên này được nhiều lần bầu chọn là giáo viên ưu tú huyện Lễ Hà, tốt nghiệp đại học chính quy, còn có băng khen về kỹ năng tổng hợp của giáo viên toàn thành phố, là 1 nhân tài!
Vương Văn Bân cau mày nói:
- Là nhân tài chưa chắc đã biết cách giảng dạy, bản thân là thiên tài thì có thể làm tốt công tác giáo dục sao? Đây là 2 chuyện hoàn toàn khác nhau!
Dương Đại Giang vội vàng gật đầu, nói:
- Đúng thế, là 2 chuyện hoàn toàn khác nhau. Cục trưởng Vương đúng là có cái nhìn thấu đáo!
Y vừa nói, vừa đưa 1 phòng bì đến trước mặt Vương Văn Bân.
Vương Văn Bân nhíu mày, Dương Đại Giang nói:
- Tôi biết, đợi chút nữa các anh còn chơi bài, chút tiền này coi như tôi hùn vốn với anh! Nếu thắng, Cục trưởng Vương đừng quên chia hoa hồng cho tôi đó!
Chuyện Dương Đại Giang đưa tiền không phải làm lần đầu, vốn là chuyện rất đáng xấu hổ, nhưng qua câu nói của y, đã giảm bớt sự xấu hổ, khiến Vương Văn Bân căn bản khó từ chối
Một xấp tiền, dày thật đấy, phong bì căng cả lên, vừa nhìn đã thấy rất dày
Nhận tiền rồi, mọi thứ cũng thoải mái hơn, giọng điệu Vương Văn Bân không gây hấn như lúc nãy nữa, ông ta chỉ vào chiếc ghế:
- Tiểu Trần, ngồi đi, ở đây mà cậu còn khách sáo à?
Trần Kinh nghe lời tìm 1 chiếc ghế ngồi xuống, Dương Đại Giang ở bên cố ý tìm đề tài tán gẫu
Trong lúc vô ý, Dương Đại Giang bỗng nhắc đến vấn đề chấn chỉnh hệ thống giáo dục, nói Phó bí thư quận ủy mới đến nhận chức sẽ làm chuyện này, y hỏi Vương Văn Bân đó có phải thật không?
Vương Văn Bân cười ha hả nói,:
- Dương Đại Giang anh hay thật, anh còn sợ chấn chỉnh hệ thống giáo dục anh lỡ cơ hội phát tài à? Anh đấy, những người như anh, nên chấn chỉnh, chất lượng hệ thống giáo dục chúng tôi bị người như anh làm hỏng hết cả!
Dương Đại Giang ngượng ngùng cười làm lành, vẻ mặt rất là cổ quái, Vương Văn Bân nói:
- Chuyện anh nói, không phải đồn đại đâu, là thật đấy!
Nhưng chuyện đó, cũng không như lời đồn. Phó bí thư mới đến căn bản không được người ở Quận ủy chào đón, trong tay không nắm được thực quyền. hệ thống giáo dục Đức Thủy chúng ta lớn thế nào? Cả 1 hệ thống lớn như vậy chỉ có chút khả năng quyết đoán mà dám hành động thiếu suy nghĩ?
Hơn nữa, cho dù có động vào, cũng động được tới đâu? Lão Vương tôi cả đời vì công tác giáo dục, hắn hiểu giáo dục hơn tôi không?
- Dĩ nhiên là anh hiểu hơn.
Dương Đại Giang cười nịnh nói, Trần Kinh ở một bên nghe được dở khóc dở cười, đồng thời tâm tình vô cùng phức tạp
Nếu không tận mắt chứng kiến, hắn khó tin trên đời có người có lòng tham vô đáy như Vương Văn Bân, cán bộ mà lại có gan làm loạn! Cục trưởng như vậy, có được coi là cực phẩm không?
Dương Đại Giang tiến đến bên Trần Kinh, nói:
- Tiểu Trần ca, cậu xem, tôi đã suy xét cẩn thận! Nhà tôi khởi công sửa chữa đến sau 9h, nên tôi suy nghĩ đến việc nghỉ ngơi của mấy anh em tầng trên tầng dưới!
Trần Kinh mỉm cười không nói, Dương Đại Giang lại nói:
- Tiểu Trần ca, chuyện lần trước cậu nói, nói thật với cậu, giờ tin đồn nhiều quá! Hơi phiền phức!
Lần trước Trần Kinh nói chuyện phiếm với Dương Đại Giang, tỏ vẻ không tin tưởng bản lĩnh Dương Đại Giang lắm, lúc đó Dương Đại Giang đã vỗ ngực, nói y có khả năng điều giáo viên vào thành phố.
Trần Kinh trong đầu suy nghĩ, bèn bảo Đỗ Thanh tìm 1 giáo viên ở Lễ Hà muốn vào thành phố, người ta đồng ý bỏ ra ba chục ngàn tệ, để Dương Đại Giang hỗ trợ, xem có thể xử lý được không! Lúc đó Dương Đại Giang sau khi tìm hiểu tình hinh đã vỗ ngực nói có thể làm được.
- Anh Dương, chuyện này anh có thể vỗ ngực nói chắc chắn thành công. Nếu đến lúc đó chuyện không thành, anh nói tôi phải ăn nói với người ta sao đây?
Trần Kinh sắc giận nói
Mấy ngày nay, trong đầu Trần Kinh nghĩ làm thế nào để chấn chỉnh hệ thống giáo dục. Việc này không dễ làm!
Đầu tiên, thông qua những tin tức Trần Kinh đang nắm, hiện nay hệ thống giáo dục Đức Thủy tồn tại rất nhiều vấn đề, 1 khi động vào sẽ tạo ra liên lụy rất lớn, động tĩnh lớn quá, lung lay căn cơ Đức Thủy, ảnh hưởng đến ổn định xã hội Đức Thủy, điều này hiển nhiên là không được.
Làm thể nào để nắm chắc mức độ, đây chính là điểm khó.
Mục đích căn bản của Trần Kinh không phải là điều tra vài cán bộ, cũng không phải muốn chỉnh vài người. Hắn muốn quét sạch những vấn đề trong hệ thống giáo dục
Đã qua mấy năm kinh nghiệm, Trần Kinh đã không còn là Ngô Hạ A Mông nữa rồi, hắn nhìn vấn đề, nhìn đại cục sự việc đã không ngừng tăng lên.
Trần Kinh hiểu rõ tình trạng của mình, bản thân đơn thương độc mã đến Đức Thủy, dưới tay chẳng có sức mạnh quái gì, muốn chấn chỉnh lại hệ thống giáo dục Đức Thủy, không dùng chút thủ đoạn, không nghĩ vài biện pháp, tuyệt đối không được
Không thể khiến hệ thống giáo dục cố hữu sụp đổ, phải nghĩ cách thay đổi những vấn đề và khiếm khuyết của hệ thống giáo dục, nhất định phải suy xét thật kỹ càng rồi mới có thể động thủ, đây là trọng điểm công việc của Trần Kinh mấy hôm nay
Dương Đại Giang nghe Trần Kinh nói vậy, y có chút không nhịn được, nói:
- Tiểu Trần ca, cậu đừng vội! Hiện tại tin đồn hơi căng, nhưng không phải là hoàn toàn không có cách. Cậu yên tâm, tôi nhất định sẽ giúp cậu, nhất địn giúp được cậu!
Trần Kinh nghe Dương Đại Giang khẳng định chắc chắn như vậy, trong lòng hắn có đủ các cảm giác
Trần Kinh không được coi là người theo chủ nghĩa mưu mô, nhưng hắn cũng tuyệt đối tin tưởng, động thái của Quận ủy trước mắt, người bên dưới chắc chắn đã biết
Mấy ngày nay, nhân viên công tác chiến tuyến văn hoá giáo dục đến tìm Trần Kinh báo cáo công việc rất nhiều, thông qua hành động này có thể nhìn ra hướng gió của Đức Thủy hiện nay.
Trần Kinh bị Lưu Tích Nhân đẩy lên ghế, người ngồi trên ghế đó, dĩ nhiên có người tìm đến. Nhưng 1 mặt khác, cũng có người nghĩ, Trần Kinh có năng lực để nắm chắc được cục diện này không? Hiện tại xem ra, số người có suy nghĩ này cũng không ít
Cùng Dương Đại Giang tán gẫu vài câu, Trần Kinh kiếm cớ đi xuống, hắn vừa xuống dưới sau lưng đã nghe tiếng gọi
Hắn quay đầu lại, Dương Đại Giang từ trên lầu chạy xuống, cầm di động trên tay, vẻ mặt có chút kích động, nói:
- Tiểu Trần ca, việc này thành rồi! Cậu xem, tôi vừa nói chuyện này chắc chắn thành thì điện thoại gọi đến! Được, được, thế này đi. Anh cho cậu thấy, cậu đi theo anh, chúng ta đi gặp 1 người!
Trần Kinh nhíu mày đang định nói thì Dương Đại Giang đã lôi kéo Trần Kinh đi ra cổng, ở cổng y bắt 1 chiếc taxi, lên xe nói:
- Đến nhà hàng Hỷ Lai Nhạc!
Đầu óc Trần Kinh có chút mơ mơ màng màng, Dương Đại Giang lại dặn do Trần Kinh mấy câu “quan trọng hơn”.
Y nói với Trần Kinh, lần này đi gặp lãnh đạo, nói năng phải thông minh 1 chút, tính tình phải tốt 1 chút, không được ăn nói lung tung.
Y nói với Trần Kinh:
- Tiểu Trần ca, việc này ông anh tôi đã hết sức giúp cậu, nhưng nếu như bản thân cậu không cẩn thận nói năng sai sót, cuối cùng làm hỏng chuyện thì cậu đừng trách tôi!
Trần Kinh liên tục gật đầu, nói:
- Không trách anh, không trách anh Tôi nhất định cẩn thận
Xe nhanh chóng chạy đến Hỉ Lạc Nhạc, sau khi xuống xe Dương Đại Giang có vẻ rất quen thuộc nơi này, trên tay y cầm 1 cặp giấy tờ, còn làm ảo thuật móc ra 1 chiếc kính gọng vàng, sau khi đeo kính lên, y nghiễm nhiên thành một trưởng giả bác học.
Không thể không nói, Dương Đại Giang rất biết diễn trò, y bước vào nhà hàng, khí chất hình tượng đều biến đổi.
1 Dương Đại Giang ba hoa chích chòe, nói trời nói biển không còn nữa, giờ chỉ có 1 Dương Đại Giang tao nhã, khí chất phi phàm
Trong phòng bao riêng ở lầu 2, Dương Đại Giang dẫn Trần Kinh đi, Dương Đại Giang bước nhanh tới nói:
- A, Cục trưởng Vương!
Trong phòng bao, thức ăn trên bàn rất nhiều, nhưng đã ăn được kha khá rồi, những thứ còn lại chỉ là canh thừa thịt nguội thôi.
Người Dương Đại Giang gọi là Cục trưởng Vương, Trần Kinh nhìn sang, đây chẳng phải Cục trưởng cục giáo dục Vương Văn Bân sao?
Vương Văn Bân híp mắt, nói với Dương Đại Giang:
- Lão Dương, những người ở đây đều là bạn tôi, chúng tôi cùng ăn cơm, vốn định gọi anh đến, anh xem anh đến trễ thế?
Dương Đại Giang nói:
- Thật sự xin lỗi cục trưởng Vương, tôi bị kẹt xe nên tới muộn! Thức ăn trên bàn hôm nay tính cho tôi, những thứ khác tôi chịu phạt!
Vương Văn Bân khoát tay nói:
- Lão Dương , anh nói vậy là sao? Ăn cơm rồi, chúng tôi còn phải đi Vọng Nguyệt Sơn nữa!
Dương Đại Giang nói:
- Cục trưởng Vương, anh khách sáo với tôi à? Vọng Nguyệt Sơn tốt lắm, Vọng Nguyệt Sơn tôi cũng có bạn, để tôi đánh tiếng, chúng ta cùng qua đó chơi!
Vương Văn Bân cười ha hả, bắt tay Dương Đại Giang, bộ dạng 2 người thân thiết như anh em
Trong lúc vô ý, ông ta nhìn qua Trần Kinh, hơi nhíu mày, nói:
- Vị này là…
Dương Đại Giang vội quay đầu nói với Trần Kinh:
- Tiểu Trần, đây là Cục trưởng Vương!
- Cục trưởng Vương, đây là tiểu Trần cậu em tôi, làm bên bất động sản, lần này theo tôi đến đây cũng vì ngưỡng mộ danh tiếng của anh!
Dương Đại Giang nói.
Trần Kinh gật đầu với Vương Văn Bân nói:
- Chào cục trưởng Vương!
Vương Văn Bân kiêu căng gật đầu, không để ý đến Trần Kinh.
Trần Kinh cười thản nhiên, hắn nhìn Vương Văn Bân và Dương Đại Giang diễn trò. Vương Văn Bân mời mọi uống rượu ăn hải sản, chỉ 1 cú điện thoại đã có người vội vàng đến thanh toán, hơn nữa còn tạo thể diện cho ông ta, đúng là khiến Trần Kinh rất cảm thán.
1 Phó cục trưởng giáo dục quận nho nhỏ mà đã lộng quyền đến mức này, nếu chức quan lớn hơn thì sao mà chịu nổi?
Dương Đại Giang vội vàng trải tiền, sau đó kêu xe đưa mọi người tới Vọng Nguyệt Sơn.
Tới Vọng Nguyệt Sơn, lúc tắm suối nước nóng, ăn điểm tâm, Dương Đại Giang lôi kéo Trần Kinh bước vào 1 phòng nghỉ xa hoa.
Bên trong Vương Văn Bân đang ngồi, nhàn nhã uống cà phê.
- Cục trưởng Vương, người lúc nãy tôi nói chính là người thân của tiểu Trần, anh nói chứ, vợ chồng son mà mỗi đứa 1 nơi. Con bé nó dạy ở nông thôn lâu rồi, đây cũng không phải chuyện nhỏ
Dương Đại Giang nói.
Vương Văn Bân liếc nhìn Trần Kinh, thản nhiên nói:
- Giờ có nhiều người muốn vào thành phố lắm, ai cũng có khó khăn, có nguyên nhân riêng. Nếu cho mọi người vào thành phố hết thì giáo viên quận Đức Thủy chúng ta còn nhiều hơn học sinh à?
Ông ta dừng một chút, nói:
- Hơn nữa, giáo viên vào thành phố yêu cầu tố chất cũng khác bên dưới, nếu năng lực của bản thân giáo viên không được, tốt chất học lực quá kém, sao có thể giảng dạy trong thành phố được?
Dương Đại Giang nói:
- Cục trưởng Vương, chuyện này anh cứ yên tâm, không vấn đề gì đâu! Giáo viên này được nhiều lần bầu chọn là giáo viên ưu tú huyện Lễ Hà, tốt nghiệp đại học chính quy, còn có băng khen về kỹ năng tổng hợp của giáo viên toàn thành phố, là 1 nhân tài!
Vương Văn Bân cau mày nói:
- Là nhân tài chưa chắc đã biết cách giảng dạy, bản thân là thiên tài thì có thể làm tốt công tác giáo dục sao? Đây là 2 chuyện hoàn toàn khác nhau!
Dương Đại Giang vội vàng gật đầu, nói:
- Đúng thế, là 2 chuyện hoàn toàn khác nhau. Cục trưởng Vương đúng là có cái nhìn thấu đáo!
Y vừa nói, vừa đưa 1 phòng bì đến trước mặt Vương Văn Bân.
Vương Văn Bân nhíu mày, Dương Đại Giang nói:
- Tôi biết, đợi chút nữa các anh còn chơi bài, chút tiền này coi như tôi hùn vốn với anh! Nếu thắng, Cục trưởng Vương đừng quên chia hoa hồng cho tôi đó!
Chuyện Dương Đại Giang đưa tiền không phải làm lần đầu, vốn là chuyện rất đáng xấu hổ, nhưng qua câu nói của y, đã giảm bớt sự xấu hổ, khiến Vương Văn Bân căn bản khó từ chối
Một xấp tiền, dày thật đấy, phong bì căng cả lên, vừa nhìn đã thấy rất dày
Nhận tiền rồi, mọi thứ cũng thoải mái hơn, giọng điệu Vương Văn Bân không gây hấn như lúc nãy nữa, ông ta chỉ vào chiếc ghế:
- Tiểu Trần, ngồi đi, ở đây mà cậu còn khách sáo à?
Trần Kinh nghe lời tìm 1 chiếc ghế ngồi xuống, Dương Đại Giang ở bên cố ý tìm đề tài tán gẫu
Trong lúc vô ý, Dương Đại Giang bỗng nhắc đến vấn đề chấn chỉnh hệ thống giáo dục, nói Phó bí thư quận ủy mới đến nhận chức sẽ làm chuyện này, y hỏi Vương Văn Bân đó có phải thật không?
Vương Văn Bân cười ha hả nói,:
- Dương Đại Giang anh hay thật, anh còn sợ chấn chỉnh hệ thống giáo dục anh lỡ cơ hội phát tài à? Anh đấy, những người như anh, nên chấn chỉnh, chất lượng hệ thống giáo dục chúng tôi bị người như anh làm hỏng hết cả!
Dương Đại Giang ngượng ngùng cười làm lành, vẻ mặt rất là cổ quái, Vương Văn Bân nói:
- Chuyện anh nói, không phải đồn đại đâu, là thật đấy!
Nhưng chuyện đó, cũng không như lời đồn. Phó bí thư mới đến căn bản không được người ở Quận ủy chào đón, trong tay không nắm được thực quyền. hệ thống giáo dục Đức Thủy chúng ta lớn thế nào? Cả 1 hệ thống lớn như vậy chỉ có chút khả năng quyết đoán mà dám hành động thiếu suy nghĩ?
Hơn nữa, cho dù có động vào, cũng động được tới đâu? Lão Vương tôi cả đời vì công tác giáo dục, hắn hiểu giáo dục hơn tôi không?
- Dĩ nhiên là anh hiểu hơn.
Dương Đại Giang cười nịnh nói, Trần Kinh ở một bên nghe được dở khóc dở cười, đồng thời tâm tình vô cùng phức tạp
Nếu không tận mắt chứng kiến, hắn khó tin trên đời có người có lòng tham vô đáy như Vương Văn Bân, cán bộ mà lại có gan làm loạn! Cục trưởng như vậy, có được coi là cực phẩm không?
/1317
|