Chủ nhiệm văn phòng Quận ủy Chân Củng và Chủ nhiệm phòng Đốc tra Quận ủy Thành Sâm ngồi trên ghế salon trong phòng làm việc của Trần Kinh, hai người thần sắc đều có chút bất an.
Trần Kinh ngồi trên ghế salon đối diện bọn họ, sắc mặt rất nghiêm túc.
Chân Củng vừa báo cáo với Trần Kinh về việc tin đồn nổi lên khắp nơi trong hệ thống giáo dục có liên quan tới việc chỉnh đốn giáo dục lần này. Rất có thể những tin đồn này truyền từ Quận ủy xuống.
Không thể không nói, việc chỉnh đốn hệ thống giáo dục lần này có rất nhiều vấn đề, liên lụy rộng, ảnh hưởng quá lớn, thật không dễ nắm chắc.
Nếu một số kế hoạch và mục tiêu của Quận ủy bị lộ, bên dưới sẽ xảy ra khủng hoảng hoặc hỗn loạn, công việc này càng khó triển khai. Hiện tại bên dưới đã ở vào ranh giới này, có lẽ đối với Trần Kinh mà nói cũng là lúc nên kết thúc rồi.
- Làm sao bây giờ?
Chân Củng trong đầu cố gắng nghĩ biện pháp, nhưng mặc cho ông ta nghĩ thế nào cũng không thể giúp Trần Kinh nghĩ ra một biện pháp xử lý thỏa đáng.
Trần Kinh tới Đức Thủy chưa lâu, cơ sở quá mỏng, còn chưa đủ lực để ứng phó cục diện khó khăn hiện nay. Nếu chuyện này do Lưu Tích Nhân nắm trong tay tình hình sẽ hoàn toàn khác.
Chân Củng gần đây nghe được một số tin đồn, nói bên trong hệ thống giáo dục có người khiêu chiến với Trương Dương. Nói nên làm như nào thì làm như vậy, có thể hoàn toàn không can thiệp, xem cuối cùng người xui xẻo là ai. Những người này thần khí mạnh mẽ, hiển nhiên có chỗ dựa, không coi Trần Kinh ra gì.
- Như vậy đi, Chủ nhiệm Chân, chuyện này không thể kéo dài thêm nữa. Chúng ta lập tức tổ chức cuộc họp, thông báo Ủy ban Kỷ luật tham gia, trước tiên hãy điều tra người đã.
Trần Kinh một tay di tàn thuốc, cất cao giọng nói.
Chân Củng sửng sốt nói:
- Bắt người?
Trần Kinh nói:
- Không phải bắt người, mà là cần hỗ trợ điều tra. Việc đã đến nước này đâm lao phải theo lao, chúng ta chỉ có thể làm như vậy.
Thành Sâm cả kinh nói:
- Như vậy là hay nhất, nói thật, gần đây chúng ta đều cảm thấy có chút uất ức, rõ ràng có vấn đề, chúng ta cũng không dám hành động gì, đây là tác phong làm việc của Quận ủy chúng ta sao? Nên ra tay.
Chân Củng không được mãnh mẽ như Thành Sâm, ông ta lập tức nghĩ đến việc Trần Kinh tùy tiện vận dụng kiểm tra kỷ luật như vậy, nếu chẳng may không tìm được chứng cứ, tra không ra cái gì, chuyện này nên giải quyết ra sao?
Theo như điều tra gần đây của Chân Củng được biết, Trần Kinh đúng thật đã cử người điều tra hệ thống giáo dục của Đức Thủy, nhưng quan hệ lợi ích của hệ thống này rắc rối khó gỡ, làm sao dễ điều tra như vậy? Trần Kinh tốn bao nhiêu sức lực, chỉ điều tra ra chút da lông bên ngoài.
Có chút da lông hời hợt cũng muốn thi thố, chắn mất lỗ hổng, bịt đi rồi sau này việc này làm sao còn điều tra được tiếp?
Nhưng những lời này Chân Củng chỉ có thể nghi trong lòng, không dám nói ra, Trần Kinh bảo phải làm sao thì ông ta chỉ có thể chấp hành.
Rất nhanh, Trần Kinh huých đầu với Chủ nhiệm Uỷ ban Kỷ luật Phùng Hải Minh. Chủ nhiệm Phùng Hải Minh chừng 50, hơi gầy, dáng vẻ nhìn có chút cứng nhắc, nhưng đối với Trần Kinh mà nói, hắn chỉ quan tâm là vừa nhắc tới việc bắt người, Phùng Hải Minh phản ứng có chút kịch liệt, nói rất khó xử, nói cái gì mà không bằng chứng làm sao bắt người, lấy lí do gì bắt người?
Lại nói cái gì mà việc của chiến tuyến giáo dục phải cẩn trọng, không điều tra rõ đã bắt người, có phải hơi manh động không, nếu chẳng may tạo ra ảnh hưởng tiêu cực thì biết làm sao?
Trần Kinh nghe vậy có chút tức giận, hắn thờ ơ nói:
- Chủ nhiệm Phùng, ông xem như này được không. Tôi làm một cái báo cáo gửi cho Bí thư Lưu phê, có chỉ thị của ông ấy, ông mới hành động, ông xem được không.
Phùng Hải Minh vừa nghe Trần Kinh nói ậy giọng điệu nhẹ đi một chút.
Trong đầu ông ta mới nghĩ lại, người quyết định để Trần Kinh phụ trách hệ thống giáo dục là Lưu Tích Nhân. Nếu Trần Kinh không chỉ huy được người, ngay cả mấy người thuộc Quận ủy cũng đều bằng mặt không bằng lòng, việc này không chỉ khiến Trần Kinh mất mặt mà còn cả Lưu Tích Nhân cũng mất mặt.
Trần Kinh rõ ràng không yên tâm về Phùng Hải Minh, hắn đích thân tham gia hội nghị Uỷ ban Kỷ luật. Cuối cùng thành lập một tổ điều tra chuyên môn trong Ủy ban Kỷ luật, do Ủy viên thường vụ ủy ban Kỷ luật, Phó chủ nhiệm Uỷ ban Kỷ luật, Chương Đạc nắm ấn soái.
Hiệu suất làm việc của Chương Đạc rất cao, buổi sáng họp, buổi chiều tan làm, Phó trưởng phòng giáo dục quận Vương Văn Bân, Tổ trưởng tổ điều tra Vương Cách Tuyển liền bị gọi tới hỗ trợ điều tra.
Vương Văn Bân và Vương Cách Tuyển được đưa tới, Đức Thủy nổi lên một trận sóng gió. Nhưng cơn sóng gió này cũng không khủng khiếp như hình dung.
Ủy ban Kỷ luật Đức Thủy, vào ngày bắt người không chịu được áp lực, cuối cùng Trần Kinh đích thân ra mặt chống đỡ áp lực, các tin bất lợi nườm nượp tới, nhất thời Quận ủy Đức Thủy không ngờ rơi vào cơn bão táp phong ba đầy xấu hổ như vậy.
Khởi nguồn của trận phong ba này là vào lúc Ủy ban Kỷ luật đột kích thẩm tra Vương Cách Tuyển. Vương Cách Tuyển bỗng nhiên không thừa nhận tất cả những vấn đề trước kia từng dặn dò Thành Sâm và Trần Kinh. Ông ta một mực khẳng định, sở dĩ ông ta chủ động giao vấn đề căn bản là do bất hòa với Phó phòng Vương Văn Bân, muốn cho Vương Văn Bân hạ đài, kỳ thật những chuyện kia đều là do ông ta thêu dệt ra.
Vương Cách Tuyển phản cung, mà những chuyện liên quan tới vụ Vương Văn Bân trước kia không ngờ đều bị xóa sạch, không tìm được chút chứng cứ nào.
Uỷ ban Kỷ luật lần này điều tra Vương Văn Bân chủ yếu là điều tra sự hủ bại và việc nhận hối lộ của ông ta. Nhưng những tin tức về tài vụ ba năm gần đây của được phòng giáo dục Quận đưa ra cho thấy, Vương Văn Bân không tham ô nhận hủ bại, nên tội này không được xác lập. Về phần nhận hối lộ, Uỷ ban Kỷ luật đã điều tra nhiều đơn tố cáo liên quan tới việc Vương Văn Bân nhận hối lộ. Nhưng kết quả điều tra lại cho thấy việc tố cao là không đúng sự thật, không tồn tại chuyện như vậy.
Sự hủ bại và nhận hối lộ trong giáo dục không giống với các lĩnh vực khác.
Về con đường phát tài của Vương Văn Bân, cơ bản chia thành hai phương diện. Thứ nhất là việc điều động nhân viên, Vương Văn Bân trong tay có quyền nhân sự, điều này đem lại cho ông ta những quyền lợi nhất định. Ông ta có thể điều động người vào tổ chức hoặc điều chỉnh đơn vị công tác của người đó.
Nhưng Vương Văn Bân rất cẩn thận, ông ta chưa từng tùy ý điều động người. Hễ là người ông ta điều động, ông ta đều đích thân phỏng vấn hoặc khảo sát đối phương. Đối phương nhất định phải có năng lực, có thể đảm đương vị trí công tác mới, ông ta mới đồng ý.
Cho nên tuy ông ta nhận tiền của người khác, nhưng công tác mà ông ta ra tay điều động hiếm khi xảy ra vấn đề. Đây là lần đầu tiên.
Ngoài ra mấy người từng đưa tiền cho Vương Văn Bân sau đó cũng đều không muốn thừa nhận chuyện này. Ai cũng hy vọng việc điều động công tác của mình là do năng lực, làm gì có ai muốn thừa nhận sự điều động công tác của mình là do hối lộ?
Cho nên việc nhận hối lộ của Vương Văn Bân rất kín, không dễ điều tra.
Một con đường phát tài khác của Vương Văn Bân là khối trường dân lập. Một trường dân lập được cục Giáo dục phê đều liên quan tới lợi ích. Có những trường để có được sự ủng hộ của Cục giáo dục không tiếc gì đưa một đống tiền cho Vương Văn Bân.
Nhưng kiểu nhận hối lộ này còn bí mật hơn cái kia, càng không dễ điều tra ra.
ủy ban Kỷ luật ra tay, mang người đi, điều tra không có tiến triển, áp lực lớn ập đến.
Quận ủy, Trần Kinh mở cuộc họp, trong cuộc họp, không khí có chút khẩn trương.
Ngồi phía dưới Trần Kinh là Chủ nhiệm Uỷ ban Kỷ luật Phùng Hải Minh, phía sau theo thứ tự là Chủ nhiệm văn phòng Quận ủy Chân Củng, Phó chủ nhiệm Uỷ ban Kỷ luật Chương Đạc, chủ nhiệm phòng đốc tra Quận ủy Thành Sâm.
Hội nghị hôm nay chủ yếu là thảo luận vấn đề giải quyết chướng ngại trong công tác điều tra mà Uỷ ban Kỷ luật gặp phải lần này. Hiện tại, áp lực mà Uỷ ban Kỷ luật và Quận ủy gặp phải không chỉ tới từ nội bộ Đức Thủy mà còn tới từ cấp thành phố phía trên.
Có lãnh đạo thành phố thì nói việc chính đốn hệ thống giáo dục của quận Đức Cao tiến hành rất qua loa, việc điều tra của Uỷ ban Kỷ luật động tĩnh lại quá lớn. Trong tình huống không có chứng cứ rõ ràng không nên công khai điều tra. Như vậy gây tổn thương cực lớn đối với đương sự. Đội ngũ giáo dục chú trọng nhất là hình tượng. Cuối cùng không điều tra ra kết quả, chẳng phải là bôi nhọ hình tượng của người khác sao.
Áp lực từ các phương diện tập trung vào mỗi người tham gia cuộc họp lần này, điều này cũng khiến những người tham gia hôm nay rất kích động.
Giống như Phùng Hải Minh vừa tới đã phát biểu, nói lúc trước ông ta băn khoăn về phương diện này, hiện tại hay rồi, sự tình đâm lao thì phải theo lao, tiến thoái lưỡng nan, việc này nên xử lý như nào?
Phùng Hải Minh nói, đầu mâu cắm thẳng vào Trần Kinh, tuy rằng ông ta không nói thẳng tên, nhưng ý đã rõ rồi.
Trần Kinh không tiếp xúc trực tiếp với Phùng Hải Minh, nhưng bên phía Thành Sâm thì lại đặc biệt kích động.
Lúc trước khi điều tra Vương Cách Tuyển, Thành Sâm tham gia toàn bộ, ông ta rất rõ những vấn đề mà Vương Cách Tuyển giao phó.
Hơn nữa, Thành Sâm còn có ghi chép khẩu cung, ông ta cung cấp toàn bộ khẩu cung này cho tổ điều tra Uỷ ban Kỷ luật. Cuối cùng điều tra vẫn không có kết quả, chuyện này khiến Thành Sâm không chấp nhận được.
Không chỉ một lần ông ta hỏi Chương Đạc chi tiết về vấn đề điều tra lần này, hai người đã từng tranh luận với nhau rất nhiều.
Điểm này thật ra thể hiện sự thẳng tính của Thành Sâm. Trong cuộc họp, trước mặt nhiều lãnh đạo như vậy, tuyệt không sợ phạm, ông ta nói:
- Vương Cách Tuyển chủ động vấn đề dặn dò. Sự thật rõ ràng, chứng cớ vô cùng xác thực, vậy sao có thể nói phản cung là phản cung? Một số việc ông ta nói căn bản không có biện pháp phản cung. Hiện tại sao lại không điều tra ra tất cả những thứ đó?
Điều này thật khó tin, chuyện này nếu truyền ra ngoài chắc phải khiến người khác cười rơi răng.
Chương Đạc nghe Thành Sâm nói như vậy, cơn tức của ông ta cũng nổi lên, ông ta nói:
- Chủ nhiệm Thành, Uỷ ban Kỷ luật chúng tôi điều tra án nhất định phải chú ý trình tự và phương pháp, không thể tùy tiện xằng bậy. Nếu Uỷ ban Kỷ luật cũng không có chủ kiến, bảo sao hay vậy như những đơn vị khác thì sẽ xảy ra bao nhiêu chuyện.
Là bộ phận giám sát kiểm tra Kỷ luật Đảng, chúng ta vừa phải giữ gìn Đảng quy Đảng kỷ, nhưng quan trọng hơn chúng ta cũng phải bảo vệ đồng chí của chúng ta.
Hiện tại sự thật chính là như vậy, Vương Cách Tuyển khăng khăng chưa từng chủ động dặn dò vấn đề, cũng không có vấn đề gì để dặn dò. Ông ta thừa nhận mình từng nói chuyện với Bí thư Trần nhưng cũng chỉ là nói chuyện cá nhân về chuyện ông ta bất mãn với Vương Văn Bân.
Hiện tại kết quả chúng ta điều tra ra là chuyện vu khống của ông ta không phù hợp thực tế, không phải sự thật.
Chương Đạc và Thành Sâm tranh luận, hai người tính đều nóng nảy, vừa tranh luận phòng họp đã đầy mùi thuốc súng. Nói đúng ra, Thành Lâm kinh nghiệm về mặt lý lịch hơn đứt Chương Đạc. Nhưng ông ta thắng ở chỗ là có một khí thế khá thật. Hai người càng tranh cãi càng lợi hại, nghiễm nhiên thành nhân vật chính của ngày hôm nay.
Cuối cùng vẫn là Chân Củng thực sự thấy không được ra mặt nói:
- Được rồi, tất cả mọi người yên lặng chút xem nào.
Trần Kinh ngồi trên ghế salon đối diện bọn họ, sắc mặt rất nghiêm túc.
Chân Củng vừa báo cáo với Trần Kinh về việc tin đồn nổi lên khắp nơi trong hệ thống giáo dục có liên quan tới việc chỉnh đốn giáo dục lần này. Rất có thể những tin đồn này truyền từ Quận ủy xuống.
Không thể không nói, việc chỉnh đốn hệ thống giáo dục lần này có rất nhiều vấn đề, liên lụy rộng, ảnh hưởng quá lớn, thật không dễ nắm chắc.
Nếu một số kế hoạch và mục tiêu của Quận ủy bị lộ, bên dưới sẽ xảy ra khủng hoảng hoặc hỗn loạn, công việc này càng khó triển khai. Hiện tại bên dưới đã ở vào ranh giới này, có lẽ đối với Trần Kinh mà nói cũng là lúc nên kết thúc rồi.
- Làm sao bây giờ?
Chân Củng trong đầu cố gắng nghĩ biện pháp, nhưng mặc cho ông ta nghĩ thế nào cũng không thể giúp Trần Kinh nghĩ ra một biện pháp xử lý thỏa đáng.
Trần Kinh tới Đức Thủy chưa lâu, cơ sở quá mỏng, còn chưa đủ lực để ứng phó cục diện khó khăn hiện nay. Nếu chuyện này do Lưu Tích Nhân nắm trong tay tình hình sẽ hoàn toàn khác.
Chân Củng gần đây nghe được một số tin đồn, nói bên trong hệ thống giáo dục có người khiêu chiến với Trương Dương. Nói nên làm như nào thì làm như vậy, có thể hoàn toàn không can thiệp, xem cuối cùng người xui xẻo là ai. Những người này thần khí mạnh mẽ, hiển nhiên có chỗ dựa, không coi Trần Kinh ra gì.
- Như vậy đi, Chủ nhiệm Chân, chuyện này không thể kéo dài thêm nữa. Chúng ta lập tức tổ chức cuộc họp, thông báo Ủy ban Kỷ luật tham gia, trước tiên hãy điều tra người đã.
Trần Kinh một tay di tàn thuốc, cất cao giọng nói.
Chân Củng sửng sốt nói:
- Bắt người?
Trần Kinh nói:
- Không phải bắt người, mà là cần hỗ trợ điều tra. Việc đã đến nước này đâm lao phải theo lao, chúng ta chỉ có thể làm như vậy.
Thành Sâm cả kinh nói:
- Như vậy là hay nhất, nói thật, gần đây chúng ta đều cảm thấy có chút uất ức, rõ ràng có vấn đề, chúng ta cũng không dám hành động gì, đây là tác phong làm việc của Quận ủy chúng ta sao? Nên ra tay.
Chân Củng không được mãnh mẽ như Thành Sâm, ông ta lập tức nghĩ đến việc Trần Kinh tùy tiện vận dụng kiểm tra kỷ luật như vậy, nếu chẳng may không tìm được chứng cứ, tra không ra cái gì, chuyện này nên giải quyết ra sao?
Theo như điều tra gần đây của Chân Củng được biết, Trần Kinh đúng thật đã cử người điều tra hệ thống giáo dục của Đức Thủy, nhưng quan hệ lợi ích của hệ thống này rắc rối khó gỡ, làm sao dễ điều tra như vậy? Trần Kinh tốn bao nhiêu sức lực, chỉ điều tra ra chút da lông bên ngoài.
Có chút da lông hời hợt cũng muốn thi thố, chắn mất lỗ hổng, bịt đi rồi sau này việc này làm sao còn điều tra được tiếp?
Nhưng những lời này Chân Củng chỉ có thể nghi trong lòng, không dám nói ra, Trần Kinh bảo phải làm sao thì ông ta chỉ có thể chấp hành.
Rất nhanh, Trần Kinh huých đầu với Chủ nhiệm Uỷ ban Kỷ luật Phùng Hải Minh. Chủ nhiệm Phùng Hải Minh chừng 50, hơi gầy, dáng vẻ nhìn có chút cứng nhắc, nhưng đối với Trần Kinh mà nói, hắn chỉ quan tâm là vừa nhắc tới việc bắt người, Phùng Hải Minh phản ứng có chút kịch liệt, nói rất khó xử, nói cái gì mà không bằng chứng làm sao bắt người, lấy lí do gì bắt người?
Lại nói cái gì mà việc của chiến tuyến giáo dục phải cẩn trọng, không điều tra rõ đã bắt người, có phải hơi manh động không, nếu chẳng may tạo ra ảnh hưởng tiêu cực thì biết làm sao?
Trần Kinh nghe vậy có chút tức giận, hắn thờ ơ nói:
- Chủ nhiệm Phùng, ông xem như này được không. Tôi làm một cái báo cáo gửi cho Bí thư Lưu phê, có chỉ thị của ông ấy, ông mới hành động, ông xem được không.
Phùng Hải Minh vừa nghe Trần Kinh nói ậy giọng điệu nhẹ đi một chút.
Trong đầu ông ta mới nghĩ lại, người quyết định để Trần Kinh phụ trách hệ thống giáo dục là Lưu Tích Nhân. Nếu Trần Kinh không chỉ huy được người, ngay cả mấy người thuộc Quận ủy cũng đều bằng mặt không bằng lòng, việc này không chỉ khiến Trần Kinh mất mặt mà còn cả Lưu Tích Nhân cũng mất mặt.
Trần Kinh rõ ràng không yên tâm về Phùng Hải Minh, hắn đích thân tham gia hội nghị Uỷ ban Kỷ luật. Cuối cùng thành lập một tổ điều tra chuyên môn trong Ủy ban Kỷ luật, do Ủy viên thường vụ ủy ban Kỷ luật, Phó chủ nhiệm Uỷ ban Kỷ luật, Chương Đạc nắm ấn soái.
Hiệu suất làm việc của Chương Đạc rất cao, buổi sáng họp, buổi chiều tan làm, Phó trưởng phòng giáo dục quận Vương Văn Bân, Tổ trưởng tổ điều tra Vương Cách Tuyển liền bị gọi tới hỗ trợ điều tra.
Vương Văn Bân và Vương Cách Tuyển được đưa tới, Đức Thủy nổi lên một trận sóng gió. Nhưng cơn sóng gió này cũng không khủng khiếp như hình dung.
Ủy ban Kỷ luật Đức Thủy, vào ngày bắt người không chịu được áp lực, cuối cùng Trần Kinh đích thân ra mặt chống đỡ áp lực, các tin bất lợi nườm nượp tới, nhất thời Quận ủy Đức Thủy không ngờ rơi vào cơn bão táp phong ba đầy xấu hổ như vậy.
Khởi nguồn của trận phong ba này là vào lúc Ủy ban Kỷ luật đột kích thẩm tra Vương Cách Tuyển. Vương Cách Tuyển bỗng nhiên không thừa nhận tất cả những vấn đề trước kia từng dặn dò Thành Sâm và Trần Kinh. Ông ta một mực khẳng định, sở dĩ ông ta chủ động giao vấn đề căn bản là do bất hòa với Phó phòng Vương Văn Bân, muốn cho Vương Văn Bân hạ đài, kỳ thật những chuyện kia đều là do ông ta thêu dệt ra.
Vương Cách Tuyển phản cung, mà những chuyện liên quan tới vụ Vương Văn Bân trước kia không ngờ đều bị xóa sạch, không tìm được chút chứng cứ nào.
Uỷ ban Kỷ luật lần này điều tra Vương Văn Bân chủ yếu là điều tra sự hủ bại và việc nhận hối lộ của ông ta. Nhưng những tin tức về tài vụ ba năm gần đây của được phòng giáo dục Quận đưa ra cho thấy, Vương Văn Bân không tham ô nhận hủ bại, nên tội này không được xác lập. Về phần nhận hối lộ, Uỷ ban Kỷ luật đã điều tra nhiều đơn tố cáo liên quan tới việc Vương Văn Bân nhận hối lộ. Nhưng kết quả điều tra lại cho thấy việc tố cao là không đúng sự thật, không tồn tại chuyện như vậy.
Sự hủ bại và nhận hối lộ trong giáo dục không giống với các lĩnh vực khác.
Về con đường phát tài của Vương Văn Bân, cơ bản chia thành hai phương diện. Thứ nhất là việc điều động nhân viên, Vương Văn Bân trong tay có quyền nhân sự, điều này đem lại cho ông ta những quyền lợi nhất định. Ông ta có thể điều động người vào tổ chức hoặc điều chỉnh đơn vị công tác của người đó.
Nhưng Vương Văn Bân rất cẩn thận, ông ta chưa từng tùy ý điều động người. Hễ là người ông ta điều động, ông ta đều đích thân phỏng vấn hoặc khảo sát đối phương. Đối phương nhất định phải có năng lực, có thể đảm đương vị trí công tác mới, ông ta mới đồng ý.
Cho nên tuy ông ta nhận tiền của người khác, nhưng công tác mà ông ta ra tay điều động hiếm khi xảy ra vấn đề. Đây là lần đầu tiên.
Ngoài ra mấy người từng đưa tiền cho Vương Văn Bân sau đó cũng đều không muốn thừa nhận chuyện này. Ai cũng hy vọng việc điều động công tác của mình là do năng lực, làm gì có ai muốn thừa nhận sự điều động công tác của mình là do hối lộ?
Cho nên việc nhận hối lộ của Vương Văn Bân rất kín, không dễ điều tra.
Một con đường phát tài khác của Vương Văn Bân là khối trường dân lập. Một trường dân lập được cục Giáo dục phê đều liên quan tới lợi ích. Có những trường để có được sự ủng hộ của Cục giáo dục không tiếc gì đưa một đống tiền cho Vương Văn Bân.
Nhưng kiểu nhận hối lộ này còn bí mật hơn cái kia, càng không dễ điều tra ra.
ủy ban Kỷ luật ra tay, mang người đi, điều tra không có tiến triển, áp lực lớn ập đến.
Quận ủy, Trần Kinh mở cuộc họp, trong cuộc họp, không khí có chút khẩn trương.
Ngồi phía dưới Trần Kinh là Chủ nhiệm Uỷ ban Kỷ luật Phùng Hải Minh, phía sau theo thứ tự là Chủ nhiệm văn phòng Quận ủy Chân Củng, Phó chủ nhiệm Uỷ ban Kỷ luật Chương Đạc, chủ nhiệm phòng đốc tra Quận ủy Thành Sâm.
Hội nghị hôm nay chủ yếu là thảo luận vấn đề giải quyết chướng ngại trong công tác điều tra mà Uỷ ban Kỷ luật gặp phải lần này. Hiện tại, áp lực mà Uỷ ban Kỷ luật và Quận ủy gặp phải không chỉ tới từ nội bộ Đức Thủy mà còn tới từ cấp thành phố phía trên.
Có lãnh đạo thành phố thì nói việc chính đốn hệ thống giáo dục của quận Đức Cao tiến hành rất qua loa, việc điều tra của Uỷ ban Kỷ luật động tĩnh lại quá lớn. Trong tình huống không có chứng cứ rõ ràng không nên công khai điều tra. Như vậy gây tổn thương cực lớn đối với đương sự. Đội ngũ giáo dục chú trọng nhất là hình tượng. Cuối cùng không điều tra ra kết quả, chẳng phải là bôi nhọ hình tượng của người khác sao.
Áp lực từ các phương diện tập trung vào mỗi người tham gia cuộc họp lần này, điều này cũng khiến những người tham gia hôm nay rất kích động.
Giống như Phùng Hải Minh vừa tới đã phát biểu, nói lúc trước ông ta băn khoăn về phương diện này, hiện tại hay rồi, sự tình đâm lao thì phải theo lao, tiến thoái lưỡng nan, việc này nên xử lý như nào?
Phùng Hải Minh nói, đầu mâu cắm thẳng vào Trần Kinh, tuy rằng ông ta không nói thẳng tên, nhưng ý đã rõ rồi.
Trần Kinh không tiếp xúc trực tiếp với Phùng Hải Minh, nhưng bên phía Thành Sâm thì lại đặc biệt kích động.
Lúc trước khi điều tra Vương Cách Tuyển, Thành Sâm tham gia toàn bộ, ông ta rất rõ những vấn đề mà Vương Cách Tuyển giao phó.
Hơn nữa, Thành Sâm còn có ghi chép khẩu cung, ông ta cung cấp toàn bộ khẩu cung này cho tổ điều tra Uỷ ban Kỷ luật. Cuối cùng điều tra vẫn không có kết quả, chuyện này khiến Thành Sâm không chấp nhận được.
Không chỉ một lần ông ta hỏi Chương Đạc chi tiết về vấn đề điều tra lần này, hai người đã từng tranh luận với nhau rất nhiều.
Điểm này thật ra thể hiện sự thẳng tính của Thành Sâm. Trong cuộc họp, trước mặt nhiều lãnh đạo như vậy, tuyệt không sợ phạm, ông ta nói:
- Vương Cách Tuyển chủ động vấn đề dặn dò. Sự thật rõ ràng, chứng cớ vô cùng xác thực, vậy sao có thể nói phản cung là phản cung? Một số việc ông ta nói căn bản không có biện pháp phản cung. Hiện tại sao lại không điều tra ra tất cả những thứ đó?
Điều này thật khó tin, chuyện này nếu truyền ra ngoài chắc phải khiến người khác cười rơi răng.
Chương Đạc nghe Thành Sâm nói như vậy, cơn tức của ông ta cũng nổi lên, ông ta nói:
- Chủ nhiệm Thành, Uỷ ban Kỷ luật chúng tôi điều tra án nhất định phải chú ý trình tự và phương pháp, không thể tùy tiện xằng bậy. Nếu Uỷ ban Kỷ luật cũng không có chủ kiến, bảo sao hay vậy như những đơn vị khác thì sẽ xảy ra bao nhiêu chuyện.
Là bộ phận giám sát kiểm tra Kỷ luật Đảng, chúng ta vừa phải giữ gìn Đảng quy Đảng kỷ, nhưng quan trọng hơn chúng ta cũng phải bảo vệ đồng chí của chúng ta.
Hiện tại sự thật chính là như vậy, Vương Cách Tuyển khăng khăng chưa từng chủ động dặn dò vấn đề, cũng không có vấn đề gì để dặn dò. Ông ta thừa nhận mình từng nói chuyện với Bí thư Trần nhưng cũng chỉ là nói chuyện cá nhân về chuyện ông ta bất mãn với Vương Văn Bân.
Hiện tại kết quả chúng ta điều tra ra là chuyện vu khống của ông ta không phù hợp thực tế, không phải sự thật.
Chương Đạc và Thành Sâm tranh luận, hai người tính đều nóng nảy, vừa tranh luận phòng họp đã đầy mùi thuốc súng. Nói đúng ra, Thành Lâm kinh nghiệm về mặt lý lịch hơn đứt Chương Đạc. Nhưng ông ta thắng ở chỗ là có một khí thế khá thật. Hai người càng tranh cãi càng lợi hại, nghiễm nhiên thành nhân vật chính của ngày hôm nay.
Cuối cùng vẫn là Chân Củng thực sự thấy không được ra mặt nói:
- Được rồi, tất cả mọi người yên lặng chút xem nào.
/1317
|