- Tôi chỉ nghe đồn vậy thôi, chưa được chứng thực, đồng chí Trần Thiên Thu cũng không báo cáo lên Thành ủy.
Hạ Tưởng chỉ có thể ăn ngay nói thật, hắn không biết Chủ tịch tỉnh Tôn rốt cuộc đã biết được bao nhiêu.
- Đồng chí Hạ Tưởng, cậu làm Bí thư Thành ủy mà thật không xứng đáng.
Giọng điệu Tôn Tập Dân bỗng nhiên nghiêm khắc hẳn, tự dưng đứng dậy, liền mang đến cho Hạ Tưởng một áp lực vô hình,
- Ngay cả tình hình đồng chí Trần Thiên Thu thân mang bệnh nặng cũng không hiểu rõ, cậu chưa quan tâm đầy đủ đến các đồng chí, làm việc chưa đủ kỹ càng chu đáo, cần phải tự phê bình.
Đây chính là một trận mắng không nhẹ không nặng, Hạ Tưởng hơi không hiểu ra sao cả, tuy nhiên cũng nhịn được, ai bảo Tôn Tập Dân là Chủ tịch tỉnh? Chủ tịch tỉnh giận dữ, giận đến nổi cơn lôi đình, không hiểu là làm sao mà lại khiến Chủ tịch tỉnh Tôn không hài lòng.
Nếu không rõ là lỗi ở đâu, đơn giản không nói gì là tốt nhất, Hạ Tưởng liền tỏ vẻ mặt thành khẩn như đang tự phê bình, mới làm bộ nói hai ba câu, vẻ mặt Tôn Tập Dân lại thả lỏng, thay đổi thành dáng vẻ ôn hòa.
- Được rồi, Hạ Tưởng, tôi cũng không phải thật tình muốn phê bình cậu, chỉ là yêu cầu nghiêm khắc một chút đối với cậu, cậu cũng đừng thay đổi tâm lý, tôi vốn trân trọng cậu.
Được, đầu tiên cho ăn gậy sau lại cho ăn cà rốt, phương pháp vừa thả vừa thu tuy rằng cao minh, nhưng đối với Hạ Tưởng mà nói, hành động của Tôn Tập Dân vẫn là hơi kém một chút. Kỳ thật cũng không thể nói là hành động kém, mà là trong con mắt của Hạ Tưởng, chưa kể Tào Vĩnh Quốc, Tống Triêu Độ, mà mấy người Trần Phong, Tiền Cẩm Tùng mới là quan lớn cấp Bộ trưởng thật sự.
Bởi vậy, hắn thật đúng là không có cảm giác kinh sợ trước Tôn Tập Dân.
Hạ Tưởng không tránh khỏi lại khiêm tốn và cảm tạ vài câu, Tôn Tập Dân mới lại đơn giản hỏi công tác ở Tần Đường, nghe Hạ Tưởng báo cáo, sau đó còn nói:
- Bệnh tình của Đồng chí Trần Thiên Thu, tôi cũng vậy, vừa mới nghe Phó chủ tịch tỉnh Đàm nói.
Ánh mắt nhẹ nhàng liếc Hạ Tưởng một cái, oán trách một câu,
- Phải từ trong miệng Bí thư Thành ủy là cậu nói cho tôi biết trước, đó mới là cách cư xử có trách nhiệm của cậu.
Theo như lời Chủ tịch tỉnh Tôn "trách nhiệm" có hai lớp nghĩa, thứ nhất là chỉ Hạ Tưởng là Bí thư Thành ủy thành phố Tần Đường nên có trách nhiệm, thứ hai là trách nhiệm của Hạ Tưởng đối với ông ta, chính là đặc biệt có ý lôi kéo.
Hạ Tưởng không nói gì. Ý định lôi kéo hắn của Tôn Tập Dân cũng chưa biến mất. Cũng phải thôi, hắn hiện tại là Bí thư Thành ủy Tần Đường, trong 13 thành phố cấp 3 của tỉnh Yến, sức nặng gần bằng Bí thư Thành ủy thành phố Yến, hắn ủng hộ ai thì người đó có tỉ trọng tương đối.
Tuy nhiên lại nói, hắn làm Bí thư Thành ủy quả thật chưa xứng lắm, vẫn là chưa hoàn toàn khống chế được cục diện Tần Đường. Lãnh đạo ở tỉnh mặc kệ anh ở Tần Đường sử dụng quyền lực trong tay như thế nào, nói tới trách nhiệm khẳng định sẽ bắt anh đến hỏi, bởi vì anh là nhân vật số một, anh cũng không thể tố khổ với tỉnh là anh ở Tần Đường không xong rồi, vậy thì chính là thằng đầu đất trong giới chính trị.
Cho nên nói Bí thư Thành ủy nói không xong rồi là chuyện rất mất mặt. Ở tỉnh phái anh xuống, là cho anh làm chủ việc nhà, không phải để anh nhàn nhã sống qua ngày. Không đảm đương nổi việc nhà không làm chủ được, là năng lực cá nhân của anh có vấn đề. Anh lại không thể nhờ nhân vật quan trọng có quyền ở tỉnh ủng hộ, là Bí thư Thành ủy còn không chủ trì được toàn bộ công tác, thì ngày tới Hội đồng nhân dân không xa rồi.
Không bàn đến những chuyện khác của Trần Thiên Thu, là xuất phát từ bản thân Trần Thiên Thu, cố ý giấu diếm. Tuy nhiên cũng chứng mình ngược lại rằng vẫn là hắn và Trần Thiên Thu không có quan hệ tốt, nếu không Trần Thiên Thu nên báo cáo lên hắn trước mới phải.
Chủ tịch tỉnh Tôn nói đúng lý, nên là hắn - Bí thư Thành ủy phản ánh vấn đề bệnh tật của Trần Thiên Thu lên Tỉnh ủy, nhưng chế giễu thay lại là Đàm Quốc Thụy lộ ra tin tức với Tôn Tập Dân trước tiên.
Không thể không nói, Đàm Quốc Thụy rắp tâm làm chuyện xấu. Thay đổi là lãnh đạo tỉnh khác cho dù biết cũng sẽ không nói ra, giống như Mai Thái Bình. Đàm Quốc Thụy cố ý nói ra, chính là cố ý cho cho hắn biết tay.
Tôn Tập Dân cố ý phê bình hắn, chẳng phải là một ám chỉ sao? Ngang bằng với nói cho hắn, cục diện Tần Đường phức tạp, có người âm thầm lộ ra tin tức cho Đàm Quốc Thụy...
Lại kết hợp với lời nói vừa rồi của Mai Thái Bình, là ai mật báo cho Đàm Quốc Thụy thì không cần phải đoán, tất nhiên không thể nghi ngờ là Chu Minh Hoành.
- Đồng chí Trần Thiên Thu khẳng định là muốn rời bỏ chức vụ, đối với chọn người người kế nhiệm, Hạ Tưởng, cậu làm Bí thư Thành ủy, có đề xuất người nào thích hợp hay không?
Tôn Tập Dân thuần phác cười nói. Bạn đang đọc truyện được lấy tại chấm cơm.
Hạ Tưởng hơi nhức đầu, hắn tới báo cáo công tác với Chủ tịch tỉnh Tôn, thứ nhất không ngờ đột nhiên xuất hiện chuyện bệnh tình của Trần Thiên Thu bị lộ ra, thứ hai không nghĩ tới Chủ tịch tỉnh Tôn chủ động đề xuất với hắn về vấn đề nhân sự, hơi ngại có chút vượt quyền. Bởi vì dựa theo trình tự, cho dù phải trưng cầu ý kiến của Bí thư Thành ủy, cũng phải từ Mai Thái Bình, Mã Tiêu ra mặt mới đúng, thậm chí là Phạm Duệ Hằng tự mình mở miệng, cũng mạnh hơn rất nhiều so với Tôn Tập Dân mở miệng.
Bí thư kiêng kị nhất chính là Chủ tịch tỉnh mở miệng hỏi, nếu Hạ Tưởng không nói thật, sau khi bị Chủ tịch tỉnh Tôn phát hiện, khẳng định là không tốt rồi. Nói lời thật, Mai Thái Bình thì không có gì, còn Phạm Duệ Hằng khẳng định sẽ có ý kiến.
Trưởng ban Tuyên giáo Thành ủy thành phố Tần Đường thân mang bệnh nặng, Bí thư Tỉnh ủy còn chưa biết tình hình, Bí thư Thành ủy đã cùng Chủ tịch tỉnh thảo luận vấn đề chọn người kế nhiệm, hoàn toàn chính là biểu hiện thẳng thừng không đặt Bí thư Tỉnh ủy ở trong mắt.
Hạ Tưởng sẽ không làm việc ngốc như thế.
Tuy nhiên lại không thể không trả lời, hắn đành phải lo nghĩ:
- Sự việc có chút đường đột, nhất thời đúng là không nghĩ ra được người thích hợp.
Tôn Tập Dân biết Hạ Tưởng giả bộ ngớ ngẩn để lừa đảo, lại vẫn làm vẻ mặt ôn hoà như cũ buộc hắn tỏ thái độ:
- Nói chung cũng phải có phương hướng đại khái. Tỉnh ủy luôn luôn vô cùng tôn trọng ý kiến của Bí thư Thành ủy đối với việc chọn người cho bộ máy Thành ủy. Cậu đừng ngại nói, là cần cho công việc, đều là vì sự phát triển của Tần Đường.
Lời nói của Tôn Tập Dân cũng hợp tình hợp lý, Trung ương điều chỉnh bộ máy Tỉnh ủy, cũng sẽ trưng cầu ý kiến của nhân vật số một, số hai Tỉnh ủy. Tóm lại là phải triển khai công tác, muốn hỏi nhân vật số một, số hai, hơn nữa thái độ của Tôn Tập Dân thể hiện ra lại là ủng hộ Hạ Tưởng.
Hạ Tưởng bất đắc dĩ, Chủ tịch tỉnh Tôn chính là muốn bức hắn đến góc tường, hắn lại không thể đẩy Chủ tịch tỉnh Tôn ra, cũng chỉ có thể tiếp tục lập lờ:
- Công tác tuyên truyền rất quan trọng, thời điểm trước kia tôi ở quận Hạ Mã, có mấy đồng chí cũng rất khá.
Nếu Tôn Tập Dân lại ép hỏi cụ thể tên tuổi, Hạ Tưởng liền thật sự vò đầu, may mắn thay, Chủ tịch tỉnh Tôn còn để lại một đường, chỉ nói một câu:
- Quận Hạ Mã được quản lý thật sự không tồi, rất nhiều đồng chí cũng có thể thêm trọng trách.
Sau đó liền bỏ qua không đề cập tới, cuối cùng hắn cũng thở phào nhẹ nhõm.
Không phải hắn xem thường sức nặng của Tôn Tập Dân tại tỉnh Yến, mà là mọi việc đều có quy tắc trước sau. Nếu hắn muốn cho Phó Hiểu Bân đảm nhiệm chức vụ Trưởng ban Tuyên giáo Thành ủy thành phố Tần Đường, cũng phải là do Tôn Tập Dân đề xuất, Phạm Duệ Hằng tất nhiên sẽ ngờ vực một cách vô căn cứ giữa hắn và Tôn Tập Dân đã đạt được giao dịch gì phía sau màn. Hắn có giải thích bất luận điều gì cũng là yếu ớt vô lực, nói không chừng còn có thể bởi một chuyện như vậy mà bị Phạm Duệ Hằng không thích.
Trong chính trị, quy củ không thể bỏ, trình tự trước sau không thể sai biệt, thiếu một chút, liền có khả năng gây ra sai lầm lớn.
Từ văn phòng Tôn Tập Dân đi ra, Hạ Tưởng lo nghĩ lại quay trở về văn phòng Phạm Duệ Hằng, Phạm Duệ Hằng thấy Hạ Tưởng đi rồi mà lại quay lại, rất ngạc nhiên. Khi nghe Hạ Tưởng nói chuyện bệnh tình của Trần Thiên Thu, lại bình thường trở lại, than thở vài câu rồi đề tài lại rơi vào chuyện chọn người kế nhiệm Trần Thiên Thu.
Chính trị quả thật có một mặt ác nghiệt vô tình, thân là kẻ bề trên, tuy rằng bình thường nở mày nở mặt vô cùng, nhưng một khi thân mang bệnh nặng, trừ phi là thân nhân, còn những người khác hơn phân nửa là tiếc hận vài câu, rồi sẽ lập tức đem sức lực tập trung chú ý đến việc phía sau. Thay đổi nhân sự là việc khiến người ta chú ý nhất, cũng là mục tiêu để người trong quan trường phấn đấu cả đời, thậm chí là đồng minh rất thân mật khăng khít, cũng sẽ ở lúc anh thân mang bệnh nan y mà thể hiện ra mặt tầm thường. Nói không chừng nếu anh chết mà có thể khiến gã lên chức, gã sẽ trông mong anh chết nhanh hơn.
Hạ Tưởng sẽ không nói rõ ràng ra ứng cử viên mà hắn suy nghĩ ngay trước mặt Phạm Duệ Hằng, nếu không lại vượt quá giới hạn. Tuy nhiên hắn vẫn là khéo léo đổ hết sự tình lên người Đàm Quốc Thụy.
- Tôi vốn cũng không biết chuyện Thiên Thu bị bệnh, khi vừa mới báo cáo công tác với Chủ tịch tỉnh Tôn, Chủ tịch tỉnh Tôn không ngờ hỏi tới, tôi còn giật mình kinh hãi. Sau Chủ tịch tỉnh Tôn mới lộ ra, ông ấy cũng là vừa mới nghe được Phó chủ tịch tỉnh Đàm nói. Tôi mới gọi điện thoại cho Trần Thiên Thu, anh ta cũng thừa nhận, nói đang muốn giải thích với Thành ủy.
Có những lúc phải làm chính mình trong sạch, Hạ Tưởng hiện tại là Bí thư Thành ủy, là vị trí mấu chốt để thăng lên cấp phó tỉnh. Khi xử lý quan hệ cá nhân, phải thể hiện được sự chín chắn.
Phạm Duệ Hằng nghe xong, im lặng không nói gì, ánh mắt hơi phức tạp, ước chừng im lặng hơn mười giây, ông ta mới nói:
- Chọn người kế nhiệm Tỉnh ủy sẽ tham khảo đầy đủ ý kiến của Thành ủy thành phố Tần Đường.
Nói "tham khảo đầy đủ" mà không phải "tham khảo thích hợp" chứng minh lời nói vừa rồi của Hạ Tưởng quả thật đã làm Phạm Duệ Hằng xúc động, ngụ ý nói Bí thư Phạm sẽ thận trọng suy xét người Hạ Tưởng đề xuất.
Ra khỏi văn phòng của Phạm Duệ Hằng, Hạ Tưởng thở dài một hơi. Hôm nay may mắn hắn tùy cơ ứng biến, lại lấy được tín nhiệm của Phạm Duệ Hằng, nếu không suýt nữa bị Tôn Tập Dân dụ dỗ.
Có lẽ Tôn Tập Dân cũng là có lòng tốt, chỉ có điều ở tình huống hiện tại, hắn và Tôn Tập Dân không có khả năng tới gần nhau được.
Nghe đồn Tôn Tập Dân và Phó Thủ tướng đương nhiệm Lý Nghĩa Đỉnh là họ hàng thân thích, nhưng là loại quan hệ thân thích đến đâu thì bên ngoài đồn rất nhiều. Nhưng đối với Hạ Tưởng mà nói, cũng không quan tâm đến quan hệ thân thích giữa Tôn Tập Dân và Phó Thủ tướng, bởi vì có thể ngồi vào vị trí Chủ tịch tỉnh, hậu trường khẳng định không đơn giản chỉ có một Phó Thủ tướng như vậy.
Nhưng vấn đề là, hắn vẫn không thể dựa vào Tôn Tập Dân, không phù hợp với lập trường của hắn, hơn nữa Tôn Tập Dân cũng không chắc có thể đứng vững nền móng được tại tỉnh Yến.
Rời khỏi Tỉnh ủy, Hạ Tưởng không dừng lại ở thành phố Yến, mà quay thẳng trở về thủ đô. Trên đường, hắn và Phó Hiểu Bân, Thường Hào nói chuyện điện thoại, kín đáo bảo bọn họ sắp tới chú ý cặn kẽ đến chiều hướng nhân sự ở Tần Đường một chút. Hai người đều là lão làng trong chốn quan trường, đương nhiên một chút là hiểu liền, đều tỏ lòng biết ơn với Bí thư Hạ.
Thực ra Hạ Tưởng vốn muốn để Phó Hiểu Bân đến Tần Đường, nhưng Phó Hiểu Bân hiện tại là Cục trưởng, phải lên thêm một bậc nữa, có khả năng khó khăn sẽ lớn hơn một chút, bởi vì cạnh tranh để lấy vị trí Trưởng ban Tuyên giáo Thành ủy thành phố Tần Đường khẳng định là vô cùng kịch liệt. Thường Hào liền thành dự bị, bởi vì kinh nghiệm công tác tuyên truyền của Thường Hào phong phú, lại là điều chuyển ngang, ưu thế tương đối lớn hơn.
Hai người đều là người lý tưởng hiện nay trong lòng Hạ Tưởng.
Hạ Tưởng chỉ có thể ăn ngay nói thật, hắn không biết Chủ tịch tỉnh Tôn rốt cuộc đã biết được bao nhiêu.
- Đồng chí Hạ Tưởng, cậu làm Bí thư Thành ủy mà thật không xứng đáng.
Giọng điệu Tôn Tập Dân bỗng nhiên nghiêm khắc hẳn, tự dưng đứng dậy, liền mang đến cho Hạ Tưởng một áp lực vô hình,
- Ngay cả tình hình đồng chí Trần Thiên Thu thân mang bệnh nặng cũng không hiểu rõ, cậu chưa quan tâm đầy đủ đến các đồng chí, làm việc chưa đủ kỹ càng chu đáo, cần phải tự phê bình.
Đây chính là một trận mắng không nhẹ không nặng, Hạ Tưởng hơi không hiểu ra sao cả, tuy nhiên cũng nhịn được, ai bảo Tôn Tập Dân là Chủ tịch tỉnh? Chủ tịch tỉnh giận dữ, giận đến nổi cơn lôi đình, không hiểu là làm sao mà lại khiến Chủ tịch tỉnh Tôn không hài lòng.
Nếu không rõ là lỗi ở đâu, đơn giản không nói gì là tốt nhất, Hạ Tưởng liền tỏ vẻ mặt thành khẩn như đang tự phê bình, mới làm bộ nói hai ba câu, vẻ mặt Tôn Tập Dân lại thả lỏng, thay đổi thành dáng vẻ ôn hòa.
- Được rồi, Hạ Tưởng, tôi cũng không phải thật tình muốn phê bình cậu, chỉ là yêu cầu nghiêm khắc một chút đối với cậu, cậu cũng đừng thay đổi tâm lý, tôi vốn trân trọng cậu.
Được, đầu tiên cho ăn gậy sau lại cho ăn cà rốt, phương pháp vừa thả vừa thu tuy rằng cao minh, nhưng đối với Hạ Tưởng mà nói, hành động của Tôn Tập Dân vẫn là hơi kém một chút. Kỳ thật cũng không thể nói là hành động kém, mà là trong con mắt của Hạ Tưởng, chưa kể Tào Vĩnh Quốc, Tống Triêu Độ, mà mấy người Trần Phong, Tiền Cẩm Tùng mới là quan lớn cấp Bộ trưởng thật sự.
Bởi vậy, hắn thật đúng là không có cảm giác kinh sợ trước Tôn Tập Dân.
Hạ Tưởng không tránh khỏi lại khiêm tốn và cảm tạ vài câu, Tôn Tập Dân mới lại đơn giản hỏi công tác ở Tần Đường, nghe Hạ Tưởng báo cáo, sau đó còn nói:
- Bệnh tình của Đồng chí Trần Thiên Thu, tôi cũng vậy, vừa mới nghe Phó chủ tịch tỉnh Đàm nói.
Ánh mắt nhẹ nhàng liếc Hạ Tưởng một cái, oán trách một câu,
- Phải từ trong miệng Bí thư Thành ủy là cậu nói cho tôi biết trước, đó mới là cách cư xử có trách nhiệm của cậu.
Theo như lời Chủ tịch tỉnh Tôn "trách nhiệm" có hai lớp nghĩa, thứ nhất là chỉ Hạ Tưởng là Bí thư Thành ủy thành phố Tần Đường nên có trách nhiệm, thứ hai là trách nhiệm của Hạ Tưởng đối với ông ta, chính là đặc biệt có ý lôi kéo.
Hạ Tưởng không nói gì. Ý định lôi kéo hắn của Tôn Tập Dân cũng chưa biến mất. Cũng phải thôi, hắn hiện tại là Bí thư Thành ủy Tần Đường, trong 13 thành phố cấp 3 của tỉnh Yến, sức nặng gần bằng Bí thư Thành ủy thành phố Yến, hắn ủng hộ ai thì người đó có tỉ trọng tương đối.
Tuy nhiên lại nói, hắn làm Bí thư Thành ủy quả thật chưa xứng lắm, vẫn là chưa hoàn toàn khống chế được cục diện Tần Đường. Lãnh đạo ở tỉnh mặc kệ anh ở Tần Đường sử dụng quyền lực trong tay như thế nào, nói tới trách nhiệm khẳng định sẽ bắt anh đến hỏi, bởi vì anh là nhân vật số một, anh cũng không thể tố khổ với tỉnh là anh ở Tần Đường không xong rồi, vậy thì chính là thằng đầu đất trong giới chính trị.
Cho nên nói Bí thư Thành ủy nói không xong rồi là chuyện rất mất mặt. Ở tỉnh phái anh xuống, là cho anh làm chủ việc nhà, không phải để anh nhàn nhã sống qua ngày. Không đảm đương nổi việc nhà không làm chủ được, là năng lực cá nhân của anh có vấn đề. Anh lại không thể nhờ nhân vật quan trọng có quyền ở tỉnh ủng hộ, là Bí thư Thành ủy còn không chủ trì được toàn bộ công tác, thì ngày tới Hội đồng nhân dân không xa rồi.
Không bàn đến những chuyện khác của Trần Thiên Thu, là xuất phát từ bản thân Trần Thiên Thu, cố ý giấu diếm. Tuy nhiên cũng chứng mình ngược lại rằng vẫn là hắn và Trần Thiên Thu không có quan hệ tốt, nếu không Trần Thiên Thu nên báo cáo lên hắn trước mới phải.
Chủ tịch tỉnh Tôn nói đúng lý, nên là hắn - Bí thư Thành ủy phản ánh vấn đề bệnh tật của Trần Thiên Thu lên Tỉnh ủy, nhưng chế giễu thay lại là Đàm Quốc Thụy lộ ra tin tức với Tôn Tập Dân trước tiên.
Không thể không nói, Đàm Quốc Thụy rắp tâm làm chuyện xấu. Thay đổi là lãnh đạo tỉnh khác cho dù biết cũng sẽ không nói ra, giống như Mai Thái Bình. Đàm Quốc Thụy cố ý nói ra, chính là cố ý cho cho hắn biết tay.
Tôn Tập Dân cố ý phê bình hắn, chẳng phải là một ám chỉ sao? Ngang bằng với nói cho hắn, cục diện Tần Đường phức tạp, có người âm thầm lộ ra tin tức cho Đàm Quốc Thụy...
Lại kết hợp với lời nói vừa rồi của Mai Thái Bình, là ai mật báo cho Đàm Quốc Thụy thì không cần phải đoán, tất nhiên không thể nghi ngờ là Chu Minh Hoành.
- Đồng chí Trần Thiên Thu khẳng định là muốn rời bỏ chức vụ, đối với chọn người người kế nhiệm, Hạ Tưởng, cậu làm Bí thư Thành ủy, có đề xuất người nào thích hợp hay không?
Tôn Tập Dân thuần phác cười nói. Bạn đang đọc truyện được lấy tại chấm cơm.
Hạ Tưởng hơi nhức đầu, hắn tới báo cáo công tác với Chủ tịch tỉnh Tôn, thứ nhất không ngờ đột nhiên xuất hiện chuyện bệnh tình của Trần Thiên Thu bị lộ ra, thứ hai không nghĩ tới Chủ tịch tỉnh Tôn chủ động đề xuất với hắn về vấn đề nhân sự, hơi ngại có chút vượt quyền. Bởi vì dựa theo trình tự, cho dù phải trưng cầu ý kiến của Bí thư Thành ủy, cũng phải từ Mai Thái Bình, Mã Tiêu ra mặt mới đúng, thậm chí là Phạm Duệ Hằng tự mình mở miệng, cũng mạnh hơn rất nhiều so với Tôn Tập Dân mở miệng.
Bí thư kiêng kị nhất chính là Chủ tịch tỉnh mở miệng hỏi, nếu Hạ Tưởng không nói thật, sau khi bị Chủ tịch tỉnh Tôn phát hiện, khẳng định là không tốt rồi. Nói lời thật, Mai Thái Bình thì không có gì, còn Phạm Duệ Hằng khẳng định sẽ có ý kiến.
Trưởng ban Tuyên giáo Thành ủy thành phố Tần Đường thân mang bệnh nặng, Bí thư Tỉnh ủy còn chưa biết tình hình, Bí thư Thành ủy đã cùng Chủ tịch tỉnh thảo luận vấn đề chọn người kế nhiệm, hoàn toàn chính là biểu hiện thẳng thừng không đặt Bí thư Tỉnh ủy ở trong mắt.
Hạ Tưởng sẽ không làm việc ngốc như thế.
Tuy nhiên lại không thể không trả lời, hắn đành phải lo nghĩ:
- Sự việc có chút đường đột, nhất thời đúng là không nghĩ ra được người thích hợp.
Tôn Tập Dân biết Hạ Tưởng giả bộ ngớ ngẩn để lừa đảo, lại vẫn làm vẻ mặt ôn hoà như cũ buộc hắn tỏ thái độ:
- Nói chung cũng phải có phương hướng đại khái. Tỉnh ủy luôn luôn vô cùng tôn trọng ý kiến của Bí thư Thành ủy đối với việc chọn người cho bộ máy Thành ủy. Cậu đừng ngại nói, là cần cho công việc, đều là vì sự phát triển của Tần Đường.
Lời nói của Tôn Tập Dân cũng hợp tình hợp lý, Trung ương điều chỉnh bộ máy Tỉnh ủy, cũng sẽ trưng cầu ý kiến của nhân vật số một, số hai Tỉnh ủy. Tóm lại là phải triển khai công tác, muốn hỏi nhân vật số một, số hai, hơn nữa thái độ của Tôn Tập Dân thể hiện ra lại là ủng hộ Hạ Tưởng.
Hạ Tưởng bất đắc dĩ, Chủ tịch tỉnh Tôn chính là muốn bức hắn đến góc tường, hắn lại không thể đẩy Chủ tịch tỉnh Tôn ra, cũng chỉ có thể tiếp tục lập lờ:
- Công tác tuyên truyền rất quan trọng, thời điểm trước kia tôi ở quận Hạ Mã, có mấy đồng chí cũng rất khá.
Nếu Tôn Tập Dân lại ép hỏi cụ thể tên tuổi, Hạ Tưởng liền thật sự vò đầu, may mắn thay, Chủ tịch tỉnh Tôn còn để lại một đường, chỉ nói một câu:
- Quận Hạ Mã được quản lý thật sự không tồi, rất nhiều đồng chí cũng có thể thêm trọng trách.
Sau đó liền bỏ qua không đề cập tới, cuối cùng hắn cũng thở phào nhẹ nhõm.
Không phải hắn xem thường sức nặng của Tôn Tập Dân tại tỉnh Yến, mà là mọi việc đều có quy tắc trước sau. Nếu hắn muốn cho Phó Hiểu Bân đảm nhiệm chức vụ Trưởng ban Tuyên giáo Thành ủy thành phố Tần Đường, cũng phải là do Tôn Tập Dân đề xuất, Phạm Duệ Hằng tất nhiên sẽ ngờ vực một cách vô căn cứ giữa hắn và Tôn Tập Dân đã đạt được giao dịch gì phía sau màn. Hắn có giải thích bất luận điều gì cũng là yếu ớt vô lực, nói không chừng còn có thể bởi một chuyện như vậy mà bị Phạm Duệ Hằng không thích.
Trong chính trị, quy củ không thể bỏ, trình tự trước sau không thể sai biệt, thiếu một chút, liền có khả năng gây ra sai lầm lớn.
Từ văn phòng Tôn Tập Dân đi ra, Hạ Tưởng lo nghĩ lại quay trở về văn phòng Phạm Duệ Hằng, Phạm Duệ Hằng thấy Hạ Tưởng đi rồi mà lại quay lại, rất ngạc nhiên. Khi nghe Hạ Tưởng nói chuyện bệnh tình của Trần Thiên Thu, lại bình thường trở lại, than thở vài câu rồi đề tài lại rơi vào chuyện chọn người kế nhiệm Trần Thiên Thu.
Chính trị quả thật có một mặt ác nghiệt vô tình, thân là kẻ bề trên, tuy rằng bình thường nở mày nở mặt vô cùng, nhưng một khi thân mang bệnh nặng, trừ phi là thân nhân, còn những người khác hơn phân nửa là tiếc hận vài câu, rồi sẽ lập tức đem sức lực tập trung chú ý đến việc phía sau. Thay đổi nhân sự là việc khiến người ta chú ý nhất, cũng là mục tiêu để người trong quan trường phấn đấu cả đời, thậm chí là đồng minh rất thân mật khăng khít, cũng sẽ ở lúc anh thân mang bệnh nan y mà thể hiện ra mặt tầm thường. Nói không chừng nếu anh chết mà có thể khiến gã lên chức, gã sẽ trông mong anh chết nhanh hơn.
Hạ Tưởng sẽ không nói rõ ràng ra ứng cử viên mà hắn suy nghĩ ngay trước mặt Phạm Duệ Hằng, nếu không lại vượt quá giới hạn. Tuy nhiên hắn vẫn là khéo léo đổ hết sự tình lên người Đàm Quốc Thụy.
- Tôi vốn cũng không biết chuyện Thiên Thu bị bệnh, khi vừa mới báo cáo công tác với Chủ tịch tỉnh Tôn, Chủ tịch tỉnh Tôn không ngờ hỏi tới, tôi còn giật mình kinh hãi. Sau Chủ tịch tỉnh Tôn mới lộ ra, ông ấy cũng là vừa mới nghe được Phó chủ tịch tỉnh Đàm nói. Tôi mới gọi điện thoại cho Trần Thiên Thu, anh ta cũng thừa nhận, nói đang muốn giải thích với Thành ủy.
Có những lúc phải làm chính mình trong sạch, Hạ Tưởng hiện tại là Bí thư Thành ủy, là vị trí mấu chốt để thăng lên cấp phó tỉnh. Khi xử lý quan hệ cá nhân, phải thể hiện được sự chín chắn.
Phạm Duệ Hằng nghe xong, im lặng không nói gì, ánh mắt hơi phức tạp, ước chừng im lặng hơn mười giây, ông ta mới nói:
- Chọn người kế nhiệm Tỉnh ủy sẽ tham khảo đầy đủ ý kiến của Thành ủy thành phố Tần Đường.
Nói "tham khảo đầy đủ" mà không phải "tham khảo thích hợp" chứng minh lời nói vừa rồi của Hạ Tưởng quả thật đã làm Phạm Duệ Hằng xúc động, ngụ ý nói Bí thư Phạm sẽ thận trọng suy xét người Hạ Tưởng đề xuất.
Ra khỏi văn phòng của Phạm Duệ Hằng, Hạ Tưởng thở dài một hơi. Hôm nay may mắn hắn tùy cơ ứng biến, lại lấy được tín nhiệm của Phạm Duệ Hằng, nếu không suýt nữa bị Tôn Tập Dân dụ dỗ.
Có lẽ Tôn Tập Dân cũng là có lòng tốt, chỉ có điều ở tình huống hiện tại, hắn và Tôn Tập Dân không có khả năng tới gần nhau được.
Nghe đồn Tôn Tập Dân và Phó Thủ tướng đương nhiệm Lý Nghĩa Đỉnh là họ hàng thân thích, nhưng là loại quan hệ thân thích đến đâu thì bên ngoài đồn rất nhiều. Nhưng đối với Hạ Tưởng mà nói, cũng không quan tâm đến quan hệ thân thích giữa Tôn Tập Dân và Phó Thủ tướng, bởi vì có thể ngồi vào vị trí Chủ tịch tỉnh, hậu trường khẳng định không đơn giản chỉ có một Phó Thủ tướng như vậy.
Nhưng vấn đề là, hắn vẫn không thể dựa vào Tôn Tập Dân, không phù hợp với lập trường của hắn, hơn nữa Tôn Tập Dân cũng không chắc có thể đứng vững nền móng được tại tỉnh Yến.
Rời khỏi Tỉnh ủy, Hạ Tưởng không dừng lại ở thành phố Yến, mà quay thẳng trở về thủ đô. Trên đường, hắn và Phó Hiểu Bân, Thường Hào nói chuyện điện thoại, kín đáo bảo bọn họ sắp tới chú ý cặn kẽ đến chiều hướng nhân sự ở Tần Đường một chút. Hai người đều là lão làng trong chốn quan trường, đương nhiên một chút là hiểu liền, đều tỏ lòng biết ơn với Bí thư Hạ.
Thực ra Hạ Tưởng vốn muốn để Phó Hiểu Bân đến Tần Đường, nhưng Phó Hiểu Bân hiện tại là Cục trưởng, phải lên thêm một bậc nữa, có khả năng khó khăn sẽ lớn hơn một chút, bởi vì cạnh tranh để lấy vị trí Trưởng ban Tuyên giáo Thành ủy thành phố Tần Đường khẳng định là vô cùng kịch liệt. Thường Hào liền thành dự bị, bởi vì kinh nghiệm công tác tuyên truyền của Thường Hào phong phú, lại là điều chuyển ngang, ưu thế tương đối lớn hơn.
Hai người đều là người lý tưởng hiện nay trong lòng Hạ Tưởng.
/2185
|