Tới thủ đô, sau khi Hạ Tưởng trò chuyện với Phó Tiên Phong, liền đến thẳng Ủy ban Kế hoạch và Phát triển. Hắn muốn có được sự chấp thuận của Ủy ban Kế hoạch và Phát triển, coi như là lần đầu tiên hắn ra tay sau khi đến Tần Đường, vì sự phát triển của Tần Đường mà cấy thêm một đôi cánh, đồng thời, cũng vì mở ra một cách cổng lớn khác cho cục diện Tần Đường.
Điều chỉnh ba cán bộ cấp Phó giám đốc sở, ngai vàng của một cục trưởng, nếu không sai so với những gì Hạ Tưởng định liệu thì sẽ trở thành đống lửa thứ nhất sau khi hắn nhậm chức.
Thật bất ngờ là Phó Tiên Phong gầy đi không ít.
Hạ Tưởng lần đầu tiên đến văn phòng của Phó Tiên Phong ở Ủy ban Kế hoạch và Phát triển. Văn phòng Phó Tiên Phong bày biện cực kỳ đơn giản, sơn màu xanh lam, ngoại trừ đồ dùng gia đình và đồ dụng cụ làm việc thiết yếu, không ngờ không bày biện thêm thứ gì dư thừa, khiến Hạ Tưởng giật mình, Phó Tiên Phong thật đúng là khiêm tốn hết mức có thể.
Cũng có thể hiểu được vì sao Phó Tiên Phong khiêm tốn. Dù sao lúc trước anh ta cũng từng có vết nhơ chính trị, cán bộ đã phạm sai lầm, không biết điều, chính là muốn cho người ta nhớ lại vết sẹo. Vị trí Phó chủ nhiệm Ủy ban Kế hoạch và Phát triển quả thật không tồi, quyền cao chức trọng, nhưng lại cũng đủ khiêm nhường. Không giống bộ Thương mại, thường xuyên lên giọng này nọ, trên thực tế thực quyền không lớn. Càn khôn nhập tay áo, áo gấm đi đêm, người trong quan trường làm đến vị trí quan lớn ở địa phương hoặc nhân vật đầu não Trung ương, khiêm tốn mới là thuật cai trị, nổi bật thì tốt, nhưng là dễ dàng chợt lóe, không chừng lấy mất cái gì của ai, chướng mắt người, danh tiếng vừa lên, thì đầu cũng mất.
Phó Tiên Phong rất nhiệt tình hoan nghênh Hạ Tưởng, còn chủ động rót chén trà cho Hạ Tưởng, Hạ Tưởng cũng liền khách sáo vài câu. Nhận chén trà của Phó Tiên Phong, uống một ngụm:
- Trên đường thật đúng là khát nước, có thể uống được trà của Phó chủ nhiệm Phó, thật khó có được.
- Trà của tôi khó được uống như vậy sao?
Phó Tiên Phong mỉm cười,
- Bất cứ lúc nào anh cũng có thể đến văn phòng của tôi, cửa chính phòng tôi sẽ không bao giờ đóng lại với anh.
Nói giỡn vài câu, lại nói tới Phó Tiên Tiên, từ Phó Tiên Tiên lại nói đến kinh tế Tần Đường, liền nói đến chủ đề trang phục. Nói tới trang phục, Phó Tiên Phong rất tâm đắc, thao thao bất tuyệt liệt kê một vài thương hiệu nhái trong nước, nói ra lịch sử làm giàu của một số thương hiệu nổi danh, thuộc như lòng bàn tay, ngụ ý là cho Hạ Tưởng một viên thuốc an thần, để khiến Hạ Tưởng biết rằng tầm nhìn của gã tuyệt đối không sai được.
Phó Tiên Phong là Phó chủ nhiệm Ủy ban Kế hoạch và Phát triển, một loạt thủ tục giả mạo hàng hiệu không lách qua được Ủy ban Kế hoạch và Phát triển. Hơn nữa Phó Tiên Phong xuất thân từ gia tộc, kiến thức rộng rãi, phát hiện cơ hội làm ăn chẳng qua là rất dễ.
Hạ Tưởng biết rằng ý đồ của Phó Tiên Phong là thuyết phục hắn, hắn liền kiên nhẫn nghe, dù sao chủ ý trong lòng hắn đã định, mặc cho gió của Phó Tiên Phong thổi từ Đông Nam Tây Bắc, hắn vẫn sừng sững bất động. Tuy nhiên hắn cũng hiểu rõ, tuy nói Phó Tiên Phong có một mặt tiểu nhân, nhưng kết giao với gã cũng có mặt lợi, chính là chỉ cần bên trong có lợi ích, coi như gã giữ chữ tín. Quả thật, ân oán giữa hắn và Phó Tiên Phong cũng không còn, bởi vì hiện tại có cùng lợi ích nên được hóa giải. Nhưng chẳng qua bị che dấu mà thôi, nói cách khác bom còn tồn tại, nhưng mồi lửa tạm thời bị lấy đi, khi nào mồi lửa một lần nữa châm lên, bất cứ lúc nào cũng có thể nổ. Lại nói tiếp, người trong quan trường cầu cạnh quan lớn, chính là bảo hổ lột da, một cán bộ nếu không thể kiềm chế để chuyện trò vui vẻ với đối thủ chính trị, sẽ không phải một cán bộ đủ tư cách.
Nói xong về trang phục Fenda Qi, Phó Tiên Phong đã xin đăng kí nhãn hiệu, đã bắt tay vào chuẩn bị bước đầu tiên ổn thỏa, lại nhắc tới hướng đi nhân sự ở Tần Đường, Hạ Tưởng phải hướng Phó Tiên Phong lộ ra chuyện bệnh tình của Trần Thiên Thu. Mã Tiêu là Trưởng ban Tổ chức cán bộ Tỉnh ủy, tay nắm quyền lớn có thể đề xuất tên tuổi, trong việc điều chỉnh nhân sự ở Tần Đường, Mã Tiêu có quyền phát ngôn nhất định.
Sau khi Phó Tiên Phong nghe xong, hơi nhíu mày:
- Không sai, tôi phê duyệt cho anh, lại giúp anh một phen trong vấn đề nhân sự ở Tần Đường, có nghĩa là dùng hai việc để đổi lấy một việc của anh, coi như tôi chịu thiệt,
Phó Tiên Phong nửa là đùa vui, nửa là giọng điệu nghiêm túc, nói cũng rất thẳng, nếu đổi là một người khác thật đúng là không chấp nhận được. Đường đường một Phó chủ nhiệm Ủy ban Kế hoạch và Phát triển mà lại nói thẳng ngay đến chuyện lợi ích. Cũng may Hạ Tưởng đã sớm quen với cách đối nhân xử thế của Phó Tiên Phong, ha hả cười:
- Không thể nói như vậy. Phó chủ nhiệm Phó, nếu nhà đầu tư khác, đến Tần Đường tôi chỉ bảo cấp dưới là được rồi, nhưng hiện tại là Tiên Tiên đến, rất nhiều việc tôi phải tự mình làm lấy, so với bình thường phải thêm vào rất nhiều tâm huyết.
Phó Tiên Phong thấy Hạ Tưởng cũng học cách chơi xỏ lá, đành phải khoát tay:
- Thôi đi, tôi và anh là bạn bè lâu năm, so đo nhiều như vậy làm như tôi nhỏ mọn lắm vậy. Đúng rồi, phê duyệt xong, Tần Đường lại có thêm hai chỉ tiêu Phó giám đốc sở, anh phải nắm cho bằng được, phải nắm chặt quyền lực về nhân sự, nếu không còn làm Bí thư Thành ủy làm gì nữa.
Đâu chỉ là hai Phó giám đốc sở, còn một vị trí của Trần Thiên Thu nữa, là ba vị trí Phó giám đốc sở, còn có vị trí Cục trưởng cục Giáo dục, sẽ là một loạt xáo động nhân sự, cũng là đống lửa thứ nhất sau khi Hạ Tưởng nhậm chức và bắt đầu triển khai thủ đoạn.
Buổi trưa cùng ăn cơm với Phó Tiên Phong, Phó Tiên Phong lại giới thiệu vài người bạn cho hắn quen biết. Nói là giới thiệu bạn bè nhưng Hạ Tưởng cũng nhìn ra, kỳ thật Phó Tiên Phong tìm mấy kẻ coi tiền như rác đến thanh toán. Tuy nhiên có thể mời Phó chủ nhiệm Ủy ban Kế hoạch và Phát triển và Bí thư Thành ủy Tần Đường ăn cơm, như vậy cho dù là ở thủ đô coi tiền như rác cũng có thể xếp được đầy một phố, còn tranh trước tranh sau sợ không tới lượt.
Từ biệt Phó Tiên Phong, Hạ Tưởng không về thẳng Tần Đường, mà là đi Thiên Trạch, cũng không đến thành ủy Thiên Trạch mà đến thẳng Hoa Hải Nguyên, hắn muốn gặp Tào Thù Lê và Lý Thấm.
Tào Thù Lê từ sau khi bị Liên Nhược Hạm dụ dỗ, hiện tại cũng thành một kẻ ham lợi đúng kiểu, ngày nào hai mắt cũng sáng rực nhìn chằm chằm vào màn hình máy tính, trừ ăn cơm và ngủ ra thì lúc nào cũng cùng với Lý Thấm theo dõi dao động của chỉ số, không vui thì buồn, theo như chính lời nói của cô hình dung thì gọi là sống mơ mơ màng màng như người say rượu.
Tiền vốn hiện tại của Liên Nhược Hạm đã từ 10 tỉ đô la Mỹ lúc ban đầu nhanh chóng tăng lên tận 180 tỉ! Nhưng ham muốn của con người là vô tận. Trước kia Liên Nhược Hạm và Tào Thù Lê đã thỏa thuận, có thể kiếm được 100 tỉ đô la Mỹ thì sẽ dừng tay, như vậy cũng đủ chi tiêu cả đời, kết quả sau khi có được 100 tỉ, còn nói nếu có 200 tỉ thì tốt quá.
Lý Thấm cũng là kiếm đến đỏ con mắt cũng chưa chịu thu tay lại, ba người phụ nữ ăn nhịp với nhau, đều quyết định không kiếm được đầy mâm đầy chậu thề không bỏ qua, dù sao cũng là của cải của người Mỹ, kiếm được nhiều cũng không bị gánh nặng tâm lý. Hơn nữa hiện tại nguy cơ tín dụng thứ cấp dẫn tới uy lực của cơn bão tài chính đã bước đầu lộ ra, chẳng những giá dầu giảm xuống trên diện rộng, cổ phiếu cũng giảm mạnh, rất nhiều ngân hàng đều ở bên bờ vực phá sản. Lần này Liên Nhược Hạm đi Mĩ, chính là muốn dùng 20 tỷ đô la Mỹ để thu mua một ngân hàng nhà nước Mĩ có thương hiệu lâu đời, đồng thời tiếp xúc với một số trùm dầu mỏ, chuẩn bị mua một lượng lớn cổ phiếu công ty xăng dầu.
Nắm giữ tài nguyên và ngân hàng có nghĩa là nắm giữ mạch máu của nền kinh tế.
Hạ Tưởng tới Hoa Hải Nguyên, Hoa Hải Nguyên xưa đâu bằng nay, cho dù là mùa đông, du khách cũng nhiều như nước. Gặp được Tào Thù Lê và Lý Thấm, hắn đã đến mà hai người nhìn như không thấy, đều chỉ thản nhiên hỏi một tiếng, rồi mắt lại dán vào màn hình máy tính.
Hạ Tưởng chỉ có thể cười bất đắc dĩ, hai người phụ nữ này trước kia sùng bái hắn nhất, bây giờ đều mê tít đô la Mỹ, so với nhân dân tệ đô la Mỹ vẫn là có lực hấp dẫn lớn hơn, mỹ nữ đều yêu thích. Kỳ thật hắn cũng không thật tâm oán giận Tào Thù Lê và Lý Thấm, bởi vì hắn cũng hiểu rõ dù sao hiện tại mấy mỹ nữ thao túng hơn 100 tỉ tiền vốn, chỉ hơi vô ý một chút là có khả năng biến thành vài tỷ đô la Mỹ, tuyệt đối không thể sơ suất. Thật may là tính tình Tào Thù Lê không màng danh lợi, nên suy nghĩ rất tỉ mỉ. Lý Thấm làm việc lại có nề nếp, vô cùng cẩn thận mà nghiêm túc, hai người chưa bao giờ gây ra sai lầm.
Hạ Tưởng đưa Tào Thù Lê và Lý Thấm đi ăn cơm tối, buổi tối ngủ lại Hoa Hải Nguyên. Sau khi lên giường, Tào Thù Lê mới lại khôi phục sự dịu dàng của người phụ nữ, chăm sóc Hạ Tưởng một đêm. Hạ Tưởng thấy cô tiều tụy đi, thương tiếc mà khuyên cô đừng quá sức. Cô bé Lê lại nói cô hiện tại kiếm tiền không phải vì chính mình, mà là vì muốn nắm giữ tài nguyên kinh tế nhiều hơn nữa, nói cách khác, là vì muốn bảo đảm tiền đồ trong chốn quan trường của Hạ Tưởng về sau luôn đứng ở thế bất bại.
Điều chỉnh ba cán bộ cấp Phó giám đốc sở, ngai vàng của một cục trưởng, nếu không sai so với những gì Hạ Tưởng định liệu thì sẽ trở thành đống lửa thứ nhất sau khi hắn nhậm chức.
Thật bất ngờ là Phó Tiên Phong gầy đi không ít.
Hạ Tưởng lần đầu tiên đến văn phòng của Phó Tiên Phong ở Ủy ban Kế hoạch và Phát triển. Văn phòng Phó Tiên Phong bày biện cực kỳ đơn giản, sơn màu xanh lam, ngoại trừ đồ dùng gia đình và đồ dụng cụ làm việc thiết yếu, không ngờ không bày biện thêm thứ gì dư thừa, khiến Hạ Tưởng giật mình, Phó Tiên Phong thật đúng là khiêm tốn hết mức có thể.
Cũng có thể hiểu được vì sao Phó Tiên Phong khiêm tốn. Dù sao lúc trước anh ta cũng từng có vết nhơ chính trị, cán bộ đã phạm sai lầm, không biết điều, chính là muốn cho người ta nhớ lại vết sẹo. Vị trí Phó chủ nhiệm Ủy ban Kế hoạch và Phát triển quả thật không tồi, quyền cao chức trọng, nhưng lại cũng đủ khiêm nhường. Không giống bộ Thương mại, thường xuyên lên giọng này nọ, trên thực tế thực quyền không lớn. Càn khôn nhập tay áo, áo gấm đi đêm, người trong quan trường làm đến vị trí quan lớn ở địa phương hoặc nhân vật đầu não Trung ương, khiêm tốn mới là thuật cai trị, nổi bật thì tốt, nhưng là dễ dàng chợt lóe, không chừng lấy mất cái gì của ai, chướng mắt người, danh tiếng vừa lên, thì đầu cũng mất.
Phó Tiên Phong rất nhiệt tình hoan nghênh Hạ Tưởng, còn chủ động rót chén trà cho Hạ Tưởng, Hạ Tưởng cũng liền khách sáo vài câu. Nhận chén trà của Phó Tiên Phong, uống một ngụm:
- Trên đường thật đúng là khát nước, có thể uống được trà của Phó chủ nhiệm Phó, thật khó có được.
- Trà của tôi khó được uống như vậy sao?
Phó Tiên Phong mỉm cười,
- Bất cứ lúc nào anh cũng có thể đến văn phòng của tôi, cửa chính phòng tôi sẽ không bao giờ đóng lại với anh.
Nói giỡn vài câu, lại nói tới Phó Tiên Tiên, từ Phó Tiên Tiên lại nói đến kinh tế Tần Đường, liền nói đến chủ đề trang phục. Nói tới trang phục, Phó Tiên Phong rất tâm đắc, thao thao bất tuyệt liệt kê một vài thương hiệu nhái trong nước, nói ra lịch sử làm giàu của một số thương hiệu nổi danh, thuộc như lòng bàn tay, ngụ ý là cho Hạ Tưởng một viên thuốc an thần, để khiến Hạ Tưởng biết rằng tầm nhìn của gã tuyệt đối không sai được.
Phó Tiên Phong là Phó chủ nhiệm Ủy ban Kế hoạch và Phát triển, một loạt thủ tục giả mạo hàng hiệu không lách qua được Ủy ban Kế hoạch và Phát triển. Hơn nữa Phó Tiên Phong xuất thân từ gia tộc, kiến thức rộng rãi, phát hiện cơ hội làm ăn chẳng qua là rất dễ.
Hạ Tưởng biết rằng ý đồ của Phó Tiên Phong là thuyết phục hắn, hắn liền kiên nhẫn nghe, dù sao chủ ý trong lòng hắn đã định, mặc cho gió của Phó Tiên Phong thổi từ Đông Nam Tây Bắc, hắn vẫn sừng sững bất động. Tuy nhiên hắn cũng hiểu rõ, tuy nói Phó Tiên Phong có một mặt tiểu nhân, nhưng kết giao với gã cũng có mặt lợi, chính là chỉ cần bên trong có lợi ích, coi như gã giữ chữ tín. Quả thật, ân oán giữa hắn và Phó Tiên Phong cũng không còn, bởi vì hiện tại có cùng lợi ích nên được hóa giải. Nhưng chẳng qua bị che dấu mà thôi, nói cách khác bom còn tồn tại, nhưng mồi lửa tạm thời bị lấy đi, khi nào mồi lửa một lần nữa châm lên, bất cứ lúc nào cũng có thể nổ. Lại nói tiếp, người trong quan trường cầu cạnh quan lớn, chính là bảo hổ lột da, một cán bộ nếu không thể kiềm chế để chuyện trò vui vẻ với đối thủ chính trị, sẽ không phải một cán bộ đủ tư cách.
Nói xong về trang phục Fenda Qi, Phó Tiên Phong đã xin đăng kí nhãn hiệu, đã bắt tay vào chuẩn bị bước đầu tiên ổn thỏa, lại nhắc tới hướng đi nhân sự ở Tần Đường, Hạ Tưởng phải hướng Phó Tiên Phong lộ ra chuyện bệnh tình của Trần Thiên Thu. Mã Tiêu là Trưởng ban Tổ chức cán bộ Tỉnh ủy, tay nắm quyền lớn có thể đề xuất tên tuổi, trong việc điều chỉnh nhân sự ở Tần Đường, Mã Tiêu có quyền phát ngôn nhất định.
Sau khi Phó Tiên Phong nghe xong, hơi nhíu mày:
- Không sai, tôi phê duyệt cho anh, lại giúp anh một phen trong vấn đề nhân sự ở Tần Đường, có nghĩa là dùng hai việc để đổi lấy một việc của anh, coi như tôi chịu thiệt,
Phó Tiên Phong nửa là đùa vui, nửa là giọng điệu nghiêm túc, nói cũng rất thẳng, nếu đổi là một người khác thật đúng là không chấp nhận được. Đường đường một Phó chủ nhiệm Ủy ban Kế hoạch và Phát triển mà lại nói thẳng ngay đến chuyện lợi ích. Cũng may Hạ Tưởng đã sớm quen với cách đối nhân xử thế của Phó Tiên Phong, ha hả cười:
- Không thể nói như vậy. Phó chủ nhiệm Phó, nếu nhà đầu tư khác, đến Tần Đường tôi chỉ bảo cấp dưới là được rồi, nhưng hiện tại là Tiên Tiên đến, rất nhiều việc tôi phải tự mình làm lấy, so với bình thường phải thêm vào rất nhiều tâm huyết.
Phó Tiên Phong thấy Hạ Tưởng cũng học cách chơi xỏ lá, đành phải khoát tay:
- Thôi đi, tôi và anh là bạn bè lâu năm, so đo nhiều như vậy làm như tôi nhỏ mọn lắm vậy. Đúng rồi, phê duyệt xong, Tần Đường lại có thêm hai chỉ tiêu Phó giám đốc sở, anh phải nắm cho bằng được, phải nắm chặt quyền lực về nhân sự, nếu không còn làm Bí thư Thành ủy làm gì nữa.
Đâu chỉ là hai Phó giám đốc sở, còn một vị trí của Trần Thiên Thu nữa, là ba vị trí Phó giám đốc sở, còn có vị trí Cục trưởng cục Giáo dục, sẽ là một loạt xáo động nhân sự, cũng là đống lửa thứ nhất sau khi Hạ Tưởng nhậm chức và bắt đầu triển khai thủ đoạn.
Buổi trưa cùng ăn cơm với Phó Tiên Phong, Phó Tiên Phong lại giới thiệu vài người bạn cho hắn quen biết. Nói là giới thiệu bạn bè nhưng Hạ Tưởng cũng nhìn ra, kỳ thật Phó Tiên Phong tìm mấy kẻ coi tiền như rác đến thanh toán. Tuy nhiên có thể mời Phó chủ nhiệm Ủy ban Kế hoạch và Phát triển và Bí thư Thành ủy Tần Đường ăn cơm, như vậy cho dù là ở thủ đô coi tiền như rác cũng có thể xếp được đầy một phố, còn tranh trước tranh sau sợ không tới lượt.
Từ biệt Phó Tiên Phong, Hạ Tưởng không về thẳng Tần Đường, mà là đi Thiên Trạch, cũng không đến thành ủy Thiên Trạch mà đến thẳng Hoa Hải Nguyên, hắn muốn gặp Tào Thù Lê và Lý Thấm.
Tào Thù Lê từ sau khi bị Liên Nhược Hạm dụ dỗ, hiện tại cũng thành một kẻ ham lợi đúng kiểu, ngày nào hai mắt cũng sáng rực nhìn chằm chằm vào màn hình máy tính, trừ ăn cơm và ngủ ra thì lúc nào cũng cùng với Lý Thấm theo dõi dao động của chỉ số, không vui thì buồn, theo như chính lời nói của cô hình dung thì gọi là sống mơ mơ màng màng như người say rượu.
Tiền vốn hiện tại của Liên Nhược Hạm đã từ 10 tỉ đô la Mỹ lúc ban đầu nhanh chóng tăng lên tận 180 tỉ! Nhưng ham muốn của con người là vô tận. Trước kia Liên Nhược Hạm và Tào Thù Lê đã thỏa thuận, có thể kiếm được 100 tỉ đô la Mỹ thì sẽ dừng tay, như vậy cũng đủ chi tiêu cả đời, kết quả sau khi có được 100 tỉ, còn nói nếu có 200 tỉ thì tốt quá.
Lý Thấm cũng là kiếm đến đỏ con mắt cũng chưa chịu thu tay lại, ba người phụ nữ ăn nhịp với nhau, đều quyết định không kiếm được đầy mâm đầy chậu thề không bỏ qua, dù sao cũng là của cải của người Mỹ, kiếm được nhiều cũng không bị gánh nặng tâm lý. Hơn nữa hiện tại nguy cơ tín dụng thứ cấp dẫn tới uy lực của cơn bão tài chính đã bước đầu lộ ra, chẳng những giá dầu giảm xuống trên diện rộng, cổ phiếu cũng giảm mạnh, rất nhiều ngân hàng đều ở bên bờ vực phá sản. Lần này Liên Nhược Hạm đi Mĩ, chính là muốn dùng 20 tỷ đô la Mỹ để thu mua một ngân hàng nhà nước Mĩ có thương hiệu lâu đời, đồng thời tiếp xúc với một số trùm dầu mỏ, chuẩn bị mua một lượng lớn cổ phiếu công ty xăng dầu.
Nắm giữ tài nguyên và ngân hàng có nghĩa là nắm giữ mạch máu của nền kinh tế.
Hạ Tưởng tới Hoa Hải Nguyên, Hoa Hải Nguyên xưa đâu bằng nay, cho dù là mùa đông, du khách cũng nhiều như nước. Gặp được Tào Thù Lê và Lý Thấm, hắn đã đến mà hai người nhìn như không thấy, đều chỉ thản nhiên hỏi một tiếng, rồi mắt lại dán vào màn hình máy tính.
Hạ Tưởng chỉ có thể cười bất đắc dĩ, hai người phụ nữ này trước kia sùng bái hắn nhất, bây giờ đều mê tít đô la Mỹ, so với nhân dân tệ đô la Mỹ vẫn là có lực hấp dẫn lớn hơn, mỹ nữ đều yêu thích. Kỳ thật hắn cũng không thật tâm oán giận Tào Thù Lê và Lý Thấm, bởi vì hắn cũng hiểu rõ dù sao hiện tại mấy mỹ nữ thao túng hơn 100 tỉ tiền vốn, chỉ hơi vô ý một chút là có khả năng biến thành vài tỷ đô la Mỹ, tuyệt đối không thể sơ suất. Thật may là tính tình Tào Thù Lê không màng danh lợi, nên suy nghĩ rất tỉ mỉ. Lý Thấm làm việc lại có nề nếp, vô cùng cẩn thận mà nghiêm túc, hai người chưa bao giờ gây ra sai lầm.
Hạ Tưởng đưa Tào Thù Lê và Lý Thấm đi ăn cơm tối, buổi tối ngủ lại Hoa Hải Nguyên. Sau khi lên giường, Tào Thù Lê mới lại khôi phục sự dịu dàng của người phụ nữ, chăm sóc Hạ Tưởng một đêm. Hạ Tưởng thấy cô tiều tụy đi, thương tiếc mà khuyên cô đừng quá sức. Cô bé Lê lại nói cô hiện tại kiếm tiền không phải vì chính mình, mà là vì muốn nắm giữ tài nguyên kinh tế nhiều hơn nữa, nói cách khác, là vì muốn bảo đảm tiền đồ trong chốn quan trường của Hạ Tưởng về sau luôn đứng ở thế bất bại.
/2185
|