Quan Thần

Chương 1197: Không cần phải nương tay, thời gian không đợi ta

/2185


Trở về chỗ ngồi, Hạ Tưởng thu hồi tâm tư, tiếp tục dùng cơm với Lương Thu Duệ và Từ Tử Kỳ. Hiện giờ Lương Thu Duệ đã hoàn toàn một lòng với hắn rồi, hắn cũng hoàn toàn tin tưởng Lương Thu Duệ, Từ Tử Kỳ càng không phải nói rồi, càng có thái độ chín chắn hơn.

Từ Tử Kỳ vô cùng vui vẻ, tin Hạ Tưởng rất có khả năng được thăng chức Ủy viên thường vụ Tỉnh Ủy một khi truyền đến, y còn hưng phấn hơn cả Hạ Tưởng, không vui không được, Bí thư Hạ trở thành cán bộ cấp Phó tỉnh, y thân là thư ký cũng sẽ nước lên thì thuyền cũng lên, nhất định phải lên chức cục trưởng rồi.

Y bây giờ là Phó cục trưởng, mới lên chức không bao lâu, thông thường ít nhất cũng phải hai năm sau mới có thể lên cấp Cục trưởng, nhưng nếu Hạ Tưởng trở thành Ủy viên tỉnh ủy, đường đường một cán bộ cấp Phó tỉnh mà có thư ký Phó cục trưởng, vậy thì coi không được rồi.

Chẳng khác nào nhặt được một món hời lớn, khỏi phấn đấu ít nhất hai ba năm, trong lòng Từ Tử Kỳ vui mừng thì khỏi nói rồi, trong đời một người, lấy đúng vợ theo đúng lãnh đạo, là hai chuyện may mắn lớn.

Trong lòng Lương Thu Duệ cũng rất là vui sướng, Bí thư Hạ một bước bước lên Phó tỉnh, sẽ bành trướng triển vọng ở Tần Đường, đồng thời cũng sẽ hoàn toàn đứng vững mà mở ra cục diện mới, những ngày tháng vui vẻ của Chương Quốc Vĩ sẽ kết thúc.

Hễ nghĩ đến trước kia chịu đựng tính khí của Chương Quốc Vĩ, Lương Thu Duệ lại có một loại cảm giác hãnh diện, cuối cùng cũng chờ được một vị Bí thư có thế lực mạnh mẽ, không chỉ mạnh mẽ, nếu như còn là Ủy viên thường vụ Tỉnh Ủy, Thị trưởng cũng đành phải đứng sang một bên rồi.

Gã dường như muốn cười lớn thành tiếng rồi, Chương Quốc Vĩ ông ta cũng có ngày hôm nay?

Hạ Tưởng cũng hiểu tâm trạng của Lương Thu Duệ và Từ Tử Kỳ, hắn thì lại không thoải mái nổi, thăng chức cao Ủy viên thường vụ Tỉnh Ủy, còn có một đoạn đường phải đi, tuy rằng không quá dài, nhưng cũng không thoải mái lắm.

- Tiểu Quỳ hiện giờ thế nào rồi?

Hạ Tưởng liền thay đổi một đề tài thoải mái hơn.

- Cô ấy vẫn tốt, còn đang tịnh dưỡng ở nhà, chuyện lần trước, cô ấy bị đả kích không nhỏ.

Nhắc tới Tiểu Quỳ, ánh mắt Lương Thu Duệ liền ảm đạm đi

- Dù sao cô ấy cũng còn là trẻ con.

Hạ Tưởng cũng lắc lắc đầu:

- Cũng trách chúng ta bảo vệ cô ấy không chu toàn, khiến cô ấy chịu thiệt thòi, sau này cẩn thận một chút là được rồi. Đừng dễ dàng bị mắc lừa nữa.

Lương Thu Duệ gật đầu:

- Nghe Tiểu Quỳ nói, có một tên gọi là Hách Tư Vị dạo này hay gọi điện thoại cho cô ấy, còn tặng cả hoa tươi và quà cáp nữa, cô ấy cũng gặp qua gã, hình như gã ta có chút ý gì đó….

- Hách Tư Vị chẳng phải là thư ký của Ngưu Lâm Quảng sao?

Từ Tử Kỳ xen vào một câu, nghĩ rồi cảm thấy dùng từ thư ký để hình dung Hách Tư Vị có chút đề cao gã, liền nói:

- Ông ta là trợ lý của Ngưu Lâm Quảng, ông ấy theo đuổi Tiểu Quỳ, chắc chắn không có ý tốt lành.

Hạ Tưởng cũng lười quan tâm đến những chuyện nhỏ nhặt nữa:

- Thu Duệ, Tử Kỳ, hai người lưu tâm hơn một chút đi, đừng để Tiểu Quỳ lại mắc lừa, xã hội quá hiểm ác, lòng người quá phức tạp, cô ấy phải biết tự yêu thương và tôn trọng bản thân mình.

Sau đó, lại nói sang chủ đề khác, nói đến cục thế của Tần Đường, cùng với động tĩnh gần đây của Chương Quốc Vĩ, Lương Thu Duệ liền đột nhiên nghĩ ra được một chuyện:

- Bí thư Hạ, Thị trưởng Chương dạo gần đây rất thành thật, phải chăng lại đang ở sau lưng chuẩn bị làm trò mờ ám rồi?

Hạ Tưởng không tiện tiếp lời Lương Thu Duệ, Từ Tử Kỳ liền tiếp lời nói:

- Trưởng ban thư ký, công việc trọng điểm của Thị trưởng Chương gần đây, khẳng định là không ở Tần Đường, mà là ở trong Tỉnh…

Lương Thu Duệ hiểu ra điều gì đó, bây giờ cả cục thế ở Tần Đường đều bị áp chế bởi việc Hạ Tưởng sắp thăng chức cao Ủy viên thường vụ Tỉnh Ủy, sự vụ nội bộ của Tần Đường, ngược lại không mấy ai chú tâm đến. Đương nhiên, cũng không phải không chú tâm, mà tương đối mà nói, sức chú ý đều tập trung ở Tỉnh.

Không chỉ là việc Bí thư Hạ thăng chức Ủy viên thường vụ, còn có kết quả xử lý cuối cùng của sự cố an toàn to lớn ở huyện An, cũng kéo theo nhiều ánh mắt của tất cả mọi người.

Không chú tâm không được, cục thế ở Tỉnh có khả năng đại biến lần nữa, tất nhiên sẽ dẫn đến việc phát động điều chỉnh nhân sự mới, khi việc nhân sự chưa rõ ràng, đều không có lòng dạ nào làm việc.

Làm việc cho ai xem? Không đứng vào hàng ngũ cho tốt, lập ra thành tích cũng vô dụng.

Hạ Tưởng cũng hiểu đạo lý này, nhưng sự việc đâu phải chỉ hắn nói là được, hắn cũng không có cách.

Nhưng Tống Triêu Độ nhắc nhở cũng đúng lúc, chỉ thiếu một đạp cuối cùng ngay cửa, hắn phải vào thủ đô gặp Lão Cổ.

Thúc đẩy sau cùng, còn cần hắn đến hoàn thành.

Ngày hôm sau, Hạ Tưởng đã đến được Thủ đô

Gọi điện thoại cho Cổ Ngọc, Cổ Ngọc vẫn y như rằng trực tiếp ngắt điện thoại, Hạ Tưởng liền gửi một tin nhắn đi:

- Anh ở Thủ đô, quên mang theo tiền, bây giờ ăn uống khó khăn, mượn một tệ, được không?

Không đến một phút sau, Điện thoại của Cổ Ngọc lại gọi đến:

- Anh đang ở đâu, sao một mình ra khỏi nhà mà không mang tiền vậy? Thật là!

Nửa tiếng sau, Cổ Ngọc đã xuất hiện bên cạnh Hạ Tưởng.

Vừa thấy vẻ mặt cười ác ý của Hạ Tưởng, Cổ Ngọc biết ngay mình đã bị lừa, khuôn mặt nhỏ nhắn lập tức tối sầm xuống, xoay người muốn đi, Hạ Tưởng một tay kéo lại cô ấy, nói:

- Cổ Ngọc, em và Trần Quan Hoa bên nhau rồi à?

- Anh không cần xen vào!

Cổ Ngọc nói ngang.

- Anh chỉ muốn nói cho em biết, nếu như thật sự em ở cùng anh ta, xin cho phép anh chúc em hạnh phúc!

- Tôi không cần!

Cổ Ngọc không đi nữa, mắt cứ nhìn chằm chằm vào Hạ Tưởng, bỗng nhiên nước mắt rơi xuống:

- Anh đáng giận quá, anh thật là khắc tinh của đời em, anh, em hận anh chết đi được.

Hận thì hận đi, yêu càng sâu đậm, hận càng sâu đậm, Hạ Tưởng một tay ôm lấy Cổ Ngọc vào lòng, vô cùng dùng sức, Cổ Ngọc không vùng vẫy chút nào, hu hu khóc toáng lên.

Khóc nửa ngày trời, cô ấy đột nhiên dừng khóc:

- Em biết anh muốn lợi dụng em để gặp ông nội. Được, bây giờ em sẽ dẫn anh đi.

Không bao lâu, đến được sân nhà của Lão Cổ.

Thời tiết đầu xuân không tồi, mặt trời nắng nhẹ, Lão Cổ ngồi trên ghế, nhấm tịt mắt lại phơi nắng, dường như chẳng có ngạc nhiên gì đối với việc Hạ Tưởng đến đây.

- Tôi biết ngay, con bé Ngọc vẫn là không chạy thoát khỏi bàn tay đen tối của cậu.

Lão Cổ trợn tròn nửa con mắt, nói một câu nói đùa nửa thật nửa giả

- Tôi còn biết, cậu khẳng định là sẽ có việc nhờ vả tôi, nói đi, Tiểu Hạ, có phải chuyện của Ủy viên thường vụ Tỉnh Ủy không?

Hạ Tưởng gật đầu một cách trung thật.

Lão Cổ mở to mắt, trầm ngâm một lúc lâu, bỗng nhiên thở dài một tiếng:

- Tôi giúp cậu, nhưng có một điều kiện cậu nhất định phải đồng ý.

Trong nháy mắt Hạ Tưởng đã đoán ra gì đó, ánh mắt dừng lại trên người Cổ Ngọc.

Điều kiện của Lão Cổ, chính là muốn hắn buông Cổ Ngọc. Dụng ý của Lão Cổ chính là, một bên là giang sơn, một bên là người đẹp, chỉ có thể chọn lấy một.

Cổ Ngọc cố ý không nhìn Hạ Tưởng, nhưng ánh mắt lộ ra vẻ lo lắng, Hạ Tưởng cũng thấy được điều đó, Cổ Ngọc và hắn, tình cảm thân thiết, không gì có thể thay thế được.

Hắn làm sao đối xử với Cổ Ngọc như vậy được? Nói là không có tình cảm, nói là có thể buông tay, kỳ thật xem xét kỹ lại, sao dễ dàng bỏ qua như vậy được? Giữa hắn và Cổ Ngọc, cho dù tình cảm không thân thiết bằng Vệ Tân, cũng không có sau đậm đặc biệt như với Tào Thù Lê, cũng không được ăn ý như với Liên Nhược Hạm, nhưng cũng từng cùng nhau vượt qua bao khó khăn, để có được ngày nay thật không dễ dàng gì.

Nếu hắn đồng ý buông Cổ Ngọc, nhất định sẽ khiến cho Cổ Ngọc chịu nhiều tổn thương, có khả năng thật sự mất Cổ Ngọc vĩnh viễn. Hạ Tưởng cũng không phải có suy nghĩ ích kỷ là muốn có Cổ Ngọc vĩnh viễn, chỉ là không muốn phải buông tay lúc này.

Giữa người với người cảm tình liền tưạ như kéo dây thun, người buông tay sau cùng, luôn là người đau đớn nhất.

Hạ Tưởng tình nguyện để Cổ Ngọc ra đi, chấp nhận bản thân chịu đau khổ.

Trầm mặc một lát, hắn nhìn thẳng vào mắt lão Cổ, nói:

- Lão Cổ, lúc nào tôi cũng luôn kính trọng ông, bởi vì từ trước cho đến nay, ông luôn lo lắng và giúp đỡ cho tôi, mà tôi thì chưa làm được gì để báo đáp. Chỉ có một việc tôi có thể làm lúc này là tận tâm, làm hết sức mình để cho ông không phải lo lắng, cũng không để Cổ Ngọc phải bận lòng. Cổ Ngọc là cô gái tốt, ưu điểm lớn nhất của cô là đơn thuần và hoạt bát, nhưng bởi vì bản tính ngây thơ đó cũng chính là khuyết điểm lớn nhất của cô. Cho phép tôi được nói một câu hơi quá, có lẽ, tôi còn hiểu Cổ Ngọc hơn cả bản thân ông...

Nước mắt Cổ Ngọc lặng lẽ chảy dài.

- Trong đời người, có rất nhiều con đường đã đi qua, đúng cũng tốt, sai cũng tốt, khi đã đi qua rồi, có muốn cũng không thể quay lại, chỉ có thể đương đầu với nó. Có lẽ tôi không thể đem lại hạnh phúc cả đời cho Cổ Ngọc, nhưng cô ấy có niềm vui và sự lựa chọn của riêng mình, điều tôi có thể làm chính là, đem lại niềm vui cho cô ấy. Khi cô đau khổ, tôi có thể ở bên cạnh an ủi, không để cho cô ấy phải chịu cảnh cô đơn. Có những người sẽ chung sống với nhau cả đời, nhưng vẫn không thể chiếm trọn trái tim của đối phương. Nhưng cũng có người, chỉ cần gặp nhau một lần, là đã có cảm giác thân thiết từ lâu lắm rồi. Nếu như phải dùng Cổ Ngọc để đổi lấy một cơ hội, tôi muốn nói...

/2185

THICHDOCTRUYEN

Đa số thông tin và hình ảnh trên website đều được sưu tầm từ các nguồn trên Internet. Website hay upload-er không sở hữu hay chịu trách nhiệm bất kỳ thông tin nào trên đây. Nếu làm ảnh hưởng đến cá nhân hay tổ chức nào, khi được yêu cầu, chúng tôi sẽ xem xét và gỡ bỏ ngay lập tức.

LIÊN HỆ ADMIN

[email protected]

DMCA.com Protection Status