Hạ Tưởng bước đến trước mặt Cổ Ngọc, một tay đưa lên vuốt mái tóc Cổ Ngọc, một tai nắm lấy cánh tay của cô, kéo lại bên mình, nhìn thẳng lão Cổ mà nói:
- Tôi tuyệt đối không buông tay, bởi vì làm như vậy sẽ khiến Cổ Ngọc đau lòng, sẽ làm tổn thương đến cô ấy.
Cổ Ngọc "Oa" một tiếng khóc kìm không đặng, cuối cùng cũng nấc lên, không còn chú ý đến sự có mặt của lão Cổ ở đó, vùi đầu vào trong lòng Hạ Tưởng, khóc không thành tiếng.
Ánh sáng đầu xuân chiếu rọi vào trong nhà, im lặng mà hài hòa, trông như một buổi yến tiệc long trọng. Cho dù có long trọng đến mức nào, cũng sẽ có hồi kết. Đời người có dài, cũng đến ngày kết thúc, nhưng cảm tình, nhưng thân tình, lại mãi mãi tồn tại ở trong lòng, trở thành điểm tựa để chúng ta có động lực tiếp tục sống.
Lão Cổ ngửa mặt lên trời thở dài, hai tay nắm lại, dáng vẻ phẫn nộ, trông như bất đắc dĩ, cũng có vẻ kiên định
Qua một lúc lâu sau, ông ta mới đột nhiên đứng lên, đi tới trước mặt Hạ Tưởng, giọng điệu kiên định nói:
- Hạ Tưởng, cậu thật may mắn, khiến người ta không thể không ghen tỵ.
Vỗ vỗ bả vai Hạ Tưởng. Sau đó xoay người bước đi, đi tới cửa, lại xoay người lại nói:
- Sau khi tới phó bộ, con đường sau này cậu phải tự đi, tôi không thể dẫn đường được nữa.
Nói rất đoạn tuyệt, bóng dáng cũng rời khỏi, mất hút, không chừa đường sống.
Cổ Ngọc nín khóc mỉm cười, cắn lỗ tai Hạ Tưởng nói:
- Đừng sợ, nếu có chuyện gì mà ông không chịu giúp anh, em sẽ véo tai ông...
Hạ Tưởng ngắm nhìn vẻ hoa lệ khi Cổ Ngọc cười khẽ dưới ánh mặt trời phản chiếu,những giọt nước mắt đọng lại trên mặt trong suốt lấp lánh, mi mắt khẽ chớp, xinh đẹp không lời nào lột tả.
Nhất là khuôn mặt kiều diễm như hoa của cô, diễm lệ như ráng mây, khiến cho Hạ Tưởng ngây người.
Cổ Ngọc nhất thời thẹn thùng:
- Nhìn gì vậy, đâu phải lần đầu gặp nhau
Hạ Tưởng liền cười:
- Nhưng đã lâu không ngắm kỹ em như vậy…
Cổ Ngọc xấu hổ:
- Anh lo chuyện đại sự trước đi, công việc quan trọng hơn…
Vừa dứt lời đã thấy lời Cổ Ngọc thật linh nghiệm, vừa dứt lời, điện thoại Hạ Tưởng liền đổ chuông, hắn cúi đầu liếc thấy, trong lòng chấn động, là Ngô Tài Dương gọi tới.
Ngô Tài Dương chỉ nói một câu:
- Cậu ở Bắc Kinh? Lập tức lại đây gặp tôi!
Hạ Tưởng không dám chậm trễ, vốn định nói chuyện với Cổ Ngọc thêm chốc lát, nhưng đàn ông từ trước đến nay thích người đẹp càng yêu giang sơn, bèn lập tức đi gặp mặt Ngô Tài Dương.
Ngô Tài Dương hẹn gặp Hạ Tưởng ở biệt thự Liên Nhược Hạm, vừa tới đã thấy, ông cụ Ngô cũng có mặt tại đó, hơn nữa Ngô Tài Giang cũng có mặt.
Cùng với vài người có địa vị quan trọng trong nhà họ ngô, hơn nữa vẻ mặt ai nấy đều rất nghiêm túc, Hạ Tưởng biết rằng, sự tình phải được xác định.
Ngô Tài Dương cũng không nói nhiều, ra hiệu Hạ Tưởng ngồi xuống, vẻ mặt khẩn trương. Nhưng thật ra ông cụ Ngô gia vừa thấy Hạ Tưởng, vẻ mặt nghiêm túc khẽ giãn ra, mỉm cười, vô cùng hiền lành.
Ngô Tài Giang khẽ gật đầu khi thấy Hạ Tưởng, vẻ mặt cũng có chút nghiêm túc.
- Hạ Tưởng, bước đầu phương án là thế này......
Ngô Tài Dương vào thẳng vấn đề khiến Hạ Tưởng giật mình, không kịp thở.
Câu thứ hai lại là:
-Nhưng hiện tại không thể nói vớ cậu, bởi vì vẫn chưa chính thức thảo luận, chưa được thông qua, việc này vẫn còn là cơ mật. Nhưng có thể nhìn từ khía cạnh tổng quát, vẫn là vấn đế vô cùng quan trọng. Vì nâng cậu vào hội nghị thường vụ tỉnh Yến, nhà họ Ngô, nhà họ Mai, nhà họ Khâu và nhà họ Phó, đều ra đủ sức ép…
Ông cụ Ngô gia ho khan một câu:
- Tài Dương, không cần phải nói nhiều, chỉ cần cho Hạ Tưởng biết kết quả là được.
Ngụ ý là nhắc nhở Ngô Tài Dương, không cần dùng cách nói để lôi kéo người đứng về phía mình để nói với Hạ Tưởng, Hạ Tưởng không phải người bình thường, không phải người ngoài, cũng không phải chỉ dùng vài chiêu thức đơn giản đó mà thu phục được hắn.
Ngô Tài Dương đành phải nói:
- Cậu chỉ cần biết đến là, làm tốt công việc của mình, làm bộ không biết gì cả. Tuy nhiên...
Nói đoạn lại đưa mắt nhìn thoáng qua ông cụ.
- Duy nhất một câu hỏi khó trả lời là, quân đội không tích cực, chính là vấn đề lớn nhất
Tuy ngoài mặt Hạ Tưởng vẫy tỏ ra cung kính với Ngô Tài Dương, nhưng bên trong lại có một tia không kiêu ngạo không xua nịnh, hôm nay cũng là dáng vẻ dương dương tự đắc, vẻ mặt chắc chắc như vậy:
- Quân đội ủng hộ, chắc chắn
Ông cụ Ngô gia bất động thanh sắc, chỉ có điều ánh mắt lóe sáng, lên tiếng
- Con người Lão Cổ rất bướng bỉnh, nhưng kẻ bướng bỉnh nào chẳng có điểm yếu. Hạ Tưởng, cậu không cần rất bước bách lão ta.
Hạ Tưởng xấu hổ, không lời nào để nói.
- Lão Cổ nói thế nào?
Ngô Tài Dương trước niềm vui bất ngờ, lại trong tình thế cấp bách, không kìm chế được, nóng ruột hỏi.
Kỳ thật Hạ Tưởng rất thông minh, chẳng qua có nhiều chuyện trong lòng hiểu là được, không cần phải nói ra. Đúng, hắn phải cảm tạ sức ảnh hưởng mạnh mẽ của nhà họ Ngô, vì muốn hỗ trợ hắn bước chân vào ủy viên thường vụ Tỉnh ủy, nên đã gắng sức bồi dưỡng hắn, hiện tại Ngô Tài Dương đang cố gắng hết sức muốn mượn cơ hội này bắt Tôn Tập Dân, chính là điều rất cần trong cuộc đấu tranh chính trị.
Lý do rất đơn giản, bởi vì Cao Tấn Chu là Phó chủ tịch thường trực tỉnh, khoảng cách đến chức vụ Chủ tịch tỉnh còn cả một quảng đường xa phía trước.
Bởi vậy trách nhiệm của bộ Chính trị liên quan đến Tôn Tập Dân khó mà phát triển được cũng là điều dễ hiểu, bởi vì sự việc không chỉ liên quan đến Tôn Tập Dân có bị bãi chức hay không, còn liên quan đến chuuyện sau khi Tôn Tập Dân miễn chức, thì ai sẽ tiếp nhận chức vụ Chủ tịch tỉnh?
Lại là một trận chiến kịch liệt, cái ghế Chủ tịch tỉnh không phải lúc nào cũng có, đột nhiên lần này lại trống một chỗ, thử hỏi bao nhiêu người thèm thuồng?
Nhất là Cao Tấn Chu đã làm việc tại tỉnh Yến mấy năm rồi, từ Phó chủ tịch tỉnh đến ủy viên thường vụ Phó chủ tịch tỉnh, lại đến Phó chủ tịch thường trực tỉnh, khoảng thời gian đã đủ dài, còn không thể lên chức cao hơn, cũng phải rời khỏi tỉnh Yến.
Cao Tấn Chu đối đãi với ai cũng rất thân thiện, phong cách ôn hòa mà kiên định, cũng dần dần trở thành thành phần nòng cốt trong nhà họ Ngô, cho dù nhà họ Ngô không coi trọng Cao Tấn Chu, nhưng tình thế mạnh hơn người, có thể mượn cơ hội đem Cao Tấn Chu tiếp nhận chức đó, tương đương nhà họ Ngô lần nữa xuất chiêu, thế lực lớn vậy lo gì không bắt được Tôn Tập Dân?
Tuy nhiên điều Hạ Tưởng không biết chính là, lần này Ngô Tài Dương cũng chỉ muốn giữ vững tâm của hắn, bởi vì lời bình của Tôn Tập Dân dành cho hắn, đã khiến Ngô Tài Dương nổi giận
Ngô Tài Dương đối nhân xử thế tuy rằng bạc tình còn ngạo nghễ, nhưng người y đã nhận định, cũng che đậy vô cùng kín kẽ, hiện tại y thừa nhận Hạ Tưởng, liền không cho phép người khác bàn luận về Hạ Tưởng, mà Tôn Tập Dân ngay thời điểm quan trọng, đã gya6 khó dễ Hạ Tưởng, khiến cho y vô cùng tức giận.
Ra khỏi biệt thự nhà họ Ngô, ngẩng đầu nhìn trời, trời xanh như ngọc, không một gợn mây, đối với thủ đô mà nói, quả nhiên là bầu trời rực sáng rực rỡ khó được, không chút âm u.
Tâm tình của Hạ Tưởng, cũng giống như bầu trời lúc này, vô cùng thuần khiết.
Vẫn còn một khoảng thời gian nữa mới bắt đầu công bố, nhưng lần này gặp lão Cổ, và ông cụ Ngô gia, chính tai nghe được chứng thực từ Ngô Tài Dương, hắn chỉ biết, chỉ sợ sự việc đã đến thời khắc quyết chiến cuối cùng.
Sợ gì cuộc đối đầu kịch liệt, cuối cùng cũng phải tới, dù sao, sự cố an toàn to lớn của tỉnh Yến, hiện tại cả nước đã ồn ào huyên náo, đã trở thành sự kiện chính trị nghiêm trọng.
Bởi vì huyện An lúc ban đầu báo lên nhân số là 15 người, sau đến Ủy ban nhân dân tỉnh hoạch định là nhân số là 35 người, nhưng dưới áp lực của truyền thông, công bố cuối cùng, thật tử vong nhân số là 302 người, trước sau chênh lệch quá lớn, dẫn tới cả nước lên án kịch liệt
Trong vấn đề giải quyết cớ sự này, sự sai phạm của Tôn Tập Dân đương nhiên cũng không thể trách một mình y, mà là quyết định của tập thể Tỉnh ủy, nhưng cuối cùng muốn tìm người lãnh đạo cao nhất chịu trách nhiệm, Tôn Tập Dân đã chủ động đứng ra chịu trách nhiệm.
Y muốn nhường, cũng không ai đồng ý gánh vách giúp y
Chỉ sợ hiện tại y muốn khóc cũng chẳng khóc được.
Những lời mắng nhiếc trên mạng, lời nào cũng có. Cũng không biết là ai lật lại nguyên do vụ việc xây dựng đường Sơn Thủy, lại đổ hết trách nhiệm lên Tôn Tập Dân, nói y chính là tên đầu sỏ gây nên vụ việc, nếu không phải Chủ tịch tỉnh Tôn bị chặn đường mà tức giận, thì làm thế nào có chuyện làm đường để nịnh bợ?
Có người còn gửi đến bài thơ con cóc:
"Đường Sơn Thủy, chặn đầu lộ, Chủ tịch tỉnh Tôn, phía trước không còn đường"
Tuy rằng tài văn chương không tốt, nhưng hình tượng lại mỉa mai Tôn Tập Dân.
Hạ Tưởng từ Bắc Kinh quay về Tần Đường, Gia Cát Phách Đạo và Lã Chấn Dương đã đi huyện An, mà lúc này, Tôn Tập Dân cũng nhận được điện thoại từ Bắc Kinh.
Sau khi Tôn Tập Dân nghe xong cú điện thoại này, vẻ mặt uể oải, suy sụp ngồi xuống ghế, không nói nên lời, hội nghị bộ Chính trị sắp tới, sẽ là thời khắc quyết định vận mệnh của y, nhưng những tin tức y nghe được lúc này, đều là bất ổn
Đường Sơn Thủy, có phải là con đường đứt đoạn hay không? Tôn Tập Dân cũng từng đau đầu nghĩ qua.
...... Bắc Kinh, hội nghị bộ Chính trị quyết định vận mệnh nhân vật cấp quan trọng, chính thức bắt đẩu!
- Tôi tuyệt đối không buông tay, bởi vì làm như vậy sẽ khiến Cổ Ngọc đau lòng, sẽ làm tổn thương đến cô ấy.
Cổ Ngọc "Oa" một tiếng khóc kìm không đặng, cuối cùng cũng nấc lên, không còn chú ý đến sự có mặt của lão Cổ ở đó, vùi đầu vào trong lòng Hạ Tưởng, khóc không thành tiếng.
Ánh sáng đầu xuân chiếu rọi vào trong nhà, im lặng mà hài hòa, trông như một buổi yến tiệc long trọng. Cho dù có long trọng đến mức nào, cũng sẽ có hồi kết. Đời người có dài, cũng đến ngày kết thúc, nhưng cảm tình, nhưng thân tình, lại mãi mãi tồn tại ở trong lòng, trở thành điểm tựa để chúng ta có động lực tiếp tục sống.
Lão Cổ ngửa mặt lên trời thở dài, hai tay nắm lại, dáng vẻ phẫn nộ, trông như bất đắc dĩ, cũng có vẻ kiên định
Qua một lúc lâu sau, ông ta mới đột nhiên đứng lên, đi tới trước mặt Hạ Tưởng, giọng điệu kiên định nói:
- Hạ Tưởng, cậu thật may mắn, khiến người ta không thể không ghen tỵ.
Vỗ vỗ bả vai Hạ Tưởng. Sau đó xoay người bước đi, đi tới cửa, lại xoay người lại nói:
- Sau khi tới phó bộ, con đường sau này cậu phải tự đi, tôi không thể dẫn đường được nữa.
Nói rất đoạn tuyệt, bóng dáng cũng rời khỏi, mất hút, không chừa đường sống.
Cổ Ngọc nín khóc mỉm cười, cắn lỗ tai Hạ Tưởng nói:
- Đừng sợ, nếu có chuyện gì mà ông không chịu giúp anh, em sẽ véo tai ông...
Hạ Tưởng ngắm nhìn vẻ hoa lệ khi Cổ Ngọc cười khẽ dưới ánh mặt trời phản chiếu,những giọt nước mắt đọng lại trên mặt trong suốt lấp lánh, mi mắt khẽ chớp, xinh đẹp không lời nào lột tả.
Nhất là khuôn mặt kiều diễm như hoa của cô, diễm lệ như ráng mây, khiến cho Hạ Tưởng ngây người.
Cổ Ngọc nhất thời thẹn thùng:
- Nhìn gì vậy, đâu phải lần đầu gặp nhau
Hạ Tưởng liền cười:
- Nhưng đã lâu không ngắm kỹ em như vậy…
Cổ Ngọc xấu hổ:
- Anh lo chuyện đại sự trước đi, công việc quan trọng hơn…
Vừa dứt lời đã thấy lời Cổ Ngọc thật linh nghiệm, vừa dứt lời, điện thoại Hạ Tưởng liền đổ chuông, hắn cúi đầu liếc thấy, trong lòng chấn động, là Ngô Tài Dương gọi tới.
Ngô Tài Dương chỉ nói một câu:
- Cậu ở Bắc Kinh? Lập tức lại đây gặp tôi!
Hạ Tưởng không dám chậm trễ, vốn định nói chuyện với Cổ Ngọc thêm chốc lát, nhưng đàn ông từ trước đến nay thích người đẹp càng yêu giang sơn, bèn lập tức đi gặp mặt Ngô Tài Dương.
Ngô Tài Dương hẹn gặp Hạ Tưởng ở biệt thự Liên Nhược Hạm, vừa tới đã thấy, ông cụ Ngô cũng có mặt tại đó, hơn nữa Ngô Tài Giang cũng có mặt.
Cùng với vài người có địa vị quan trọng trong nhà họ ngô, hơn nữa vẻ mặt ai nấy đều rất nghiêm túc, Hạ Tưởng biết rằng, sự tình phải được xác định.
Ngô Tài Dương cũng không nói nhiều, ra hiệu Hạ Tưởng ngồi xuống, vẻ mặt khẩn trương. Nhưng thật ra ông cụ Ngô gia vừa thấy Hạ Tưởng, vẻ mặt nghiêm túc khẽ giãn ra, mỉm cười, vô cùng hiền lành.
Ngô Tài Giang khẽ gật đầu khi thấy Hạ Tưởng, vẻ mặt cũng có chút nghiêm túc.
- Hạ Tưởng, bước đầu phương án là thế này......
Ngô Tài Dương vào thẳng vấn đề khiến Hạ Tưởng giật mình, không kịp thở.
Câu thứ hai lại là:
-Nhưng hiện tại không thể nói vớ cậu, bởi vì vẫn chưa chính thức thảo luận, chưa được thông qua, việc này vẫn còn là cơ mật. Nhưng có thể nhìn từ khía cạnh tổng quát, vẫn là vấn đế vô cùng quan trọng. Vì nâng cậu vào hội nghị thường vụ tỉnh Yến, nhà họ Ngô, nhà họ Mai, nhà họ Khâu và nhà họ Phó, đều ra đủ sức ép…
Ông cụ Ngô gia ho khan một câu:
- Tài Dương, không cần phải nói nhiều, chỉ cần cho Hạ Tưởng biết kết quả là được.
Ngụ ý là nhắc nhở Ngô Tài Dương, không cần dùng cách nói để lôi kéo người đứng về phía mình để nói với Hạ Tưởng, Hạ Tưởng không phải người bình thường, không phải người ngoài, cũng không phải chỉ dùng vài chiêu thức đơn giản đó mà thu phục được hắn.
Ngô Tài Dương đành phải nói:
- Cậu chỉ cần biết đến là, làm tốt công việc của mình, làm bộ không biết gì cả. Tuy nhiên...
Nói đoạn lại đưa mắt nhìn thoáng qua ông cụ.
- Duy nhất một câu hỏi khó trả lời là, quân đội không tích cực, chính là vấn đề lớn nhất
Tuy ngoài mặt Hạ Tưởng vẫy tỏ ra cung kính với Ngô Tài Dương, nhưng bên trong lại có một tia không kiêu ngạo không xua nịnh, hôm nay cũng là dáng vẻ dương dương tự đắc, vẻ mặt chắc chắc như vậy:
- Quân đội ủng hộ, chắc chắn
Ông cụ Ngô gia bất động thanh sắc, chỉ có điều ánh mắt lóe sáng, lên tiếng
- Con người Lão Cổ rất bướng bỉnh, nhưng kẻ bướng bỉnh nào chẳng có điểm yếu. Hạ Tưởng, cậu không cần rất bước bách lão ta.
Hạ Tưởng xấu hổ, không lời nào để nói.
- Lão Cổ nói thế nào?
Ngô Tài Dương trước niềm vui bất ngờ, lại trong tình thế cấp bách, không kìm chế được, nóng ruột hỏi.
Kỳ thật Hạ Tưởng rất thông minh, chẳng qua có nhiều chuyện trong lòng hiểu là được, không cần phải nói ra. Đúng, hắn phải cảm tạ sức ảnh hưởng mạnh mẽ của nhà họ Ngô, vì muốn hỗ trợ hắn bước chân vào ủy viên thường vụ Tỉnh ủy, nên đã gắng sức bồi dưỡng hắn, hiện tại Ngô Tài Dương đang cố gắng hết sức muốn mượn cơ hội này bắt Tôn Tập Dân, chính là điều rất cần trong cuộc đấu tranh chính trị.
Lý do rất đơn giản, bởi vì Cao Tấn Chu là Phó chủ tịch thường trực tỉnh, khoảng cách đến chức vụ Chủ tịch tỉnh còn cả một quảng đường xa phía trước.
Bởi vậy trách nhiệm của bộ Chính trị liên quan đến Tôn Tập Dân khó mà phát triển được cũng là điều dễ hiểu, bởi vì sự việc không chỉ liên quan đến Tôn Tập Dân có bị bãi chức hay không, còn liên quan đến chuuyện sau khi Tôn Tập Dân miễn chức, thì ai sẽ tiếp nhận chức vụ Chủ tịch tỉnh?
Lại là một trận chiến kịch liệt, cái ghế Chủ tịch tỉnh không phải lúc nào cũng có, đột nhiên lần này lại trống một chỗ, thử hỏi bao nhiêu người thèm thuồng?
Nhất là Cao Tấn Chu đã làm việc tại tỉnh Yến mấy năm rồi, từ Phó chủ tịch tỉnh đến ủy viên thường vụ Phó chủ tịch tỉnh, lại đến Phó chủ tịch thường trực tỉnh, khoảng thời gian đã đủ dài, còn không thể lên chức cao hơn, cũng phải rời khỏi tỉnh Yến.
Cao Tấn Chu đối đãi với ai cũng rất thân thiện, phong cách ôn hòa mà kiên định, cũng dần dần trở thành thành phần nòng cốt trong nhà họ Ngô, cho dù nhà họ Ngô không coi trọng Cao Tấn Chu, nhưng tình thế mạnh hơn người, có thể mượn cơ hội đem Cao Tấn Chu tiếp nhận chức đó, tương đương nhà họ Ngô lần nữa xuất chiêu, thế lực lớn vậy lo gì không bắt được Tôn Tập Dân?
Tuy nhiên điều Hạ Tưởng không biết chính là, lần này Ngô Tài Dương cũng chỉ muốn giữ vững tâm của hắn, bởi vì lời bình của Tôn Tập Dân dành cho hắn, đã khiến Ngô Tài Dương nổi giận
Ngô Tài Dương đối nhân xử thế tuy rằng bạc tình còn ngạo nghễ, nhưng người y đã nhận định, cũng che đậy vô cùng kín kẽ, hiện tại y thừa nhận Hạ Tưởng, liền không cho phép người khác bàn luận về Hạ Tưởng, mà Tôn Tập Dân ngay thời điểm quan trọng, đã gya6 khó dễ Hạ Tưởng, khiến cho y vô cùng tức giận.
Ra khỏi biệt thự nhà họ Ngô, ngẩng đầu nhìn trời, trời xanh như ngọc, không một gợn mây, đối với thủ đô mà nói, quả nhiên là bầu trời rực sáng rực rỡ khó được, không chút âm u.
Tâm tình của Hạ Tưởng, cũng giống như bầu trời lúc này, vô cùng thuần khiết.
Vẫn còn một khoảng thời gian nữa mới bắt đầu công bố, nhưng lần này gặp lão Cổ, và ông cụ Ngô gia, chính tai nghe được chứng thực từ Ngô Tài Dương, hắn chỉ biết, chỉ sợ sự việc đã đến thời khắc quyết chiến cuối cùng.
Sợ gì cuộc đối đầu kịch liệt, cuối cùng cũng phải tới, dù sao, sự cố an toàn to lớn của tỉnh Yến, hiện tại cả nước đã ồn ào huyên náo, đã trở thành sự kiện chính trị nghiêm trọng.
Bởi vì huyện An lúc ban đầu báo lên nhân số là 15 người, sau đến Ủy ban nhân dân tỉnh hoạch định là nhân số là 35 người, nhưng dưới áp lực của truyền thông, công bố cuối cùng, thật tử vong nhân số là 302 người, trước sau chênh lệch quá lớn, dẫn tới cả nước lên án kịch liệt
Trong vấn đề giải quyết cớ sự này, sự sai phạm của Tôn Tập Dân đương nhiên cũng không thể trách một mình y, mà là quyết định của tập thể Tỉnh ủy, nhưng cuối cùng muốn tìm người lãnh đạo cao nhất chịu trách nhiệm, Tôn Tập Dân đã chủ động đứng ra chịu trách nhiệm.
Y muốn nhường, cũng không ai đồng ý gánh vách giúp y
Chỉ sợ hiện tại y muốn khóc cũng chẳng khóc được.
Những lời mắng nhiếc trên mạng, lời nào cũng có. Cũng không biết là ai lật lại nguyên do vụ việc xây dựng đường Sơn Thủy, lại đổ hết trách nhiệm lên Tôn Tập Dân, nói y chính là tên đầu sỏ gây nên vụ việc, nếu không phải Chủ tịch tỉnh Tôn bị chặn đường mà tức giận, thì làm thế nào có chuyện làm đường để nịnh bợ?
Có người còn gửi đến bài thơ con cóc:
"Đường Sơn Thủy, chặn đầu lộ, Chủ tịch tỉnh Tôn, phía trước không còn đường"
Tuy rằng tài văn chương không tốt, nhưng hình tượng lại mỉa mai Tôn Tập Dân.
Hạ Tưởng từ Bắc Kinh quay về Tần Đường, Gia Cát Phách Đạo và Lã Chấn Dương đã đi huyện An, mà lúc này, Tôn Tập Dân cũng nhận được điện thoại từ Bắc Kinh.
Sau khi Tôn Tập Dân nghe xong cú điện thoại này, vẻ mặt uể oải, suy sụp ngồi xuống ghế, không nói nên lời, hội nghị bộ Chính trị sắp tới, sẽ là thời khắc quyết định vận mệnh của y, nhưng những tin tức y nghe được lúc này, đều là bất ổn
Đường Sơn Thủy, có phải là con đường đứt đoạn hay không? Tôn Tập Dân cũng từng đau đầu nghĩ qua.
...... Bắc Kinh, hội nghị bộ Chính trị quyết định vận mệnh nhân vật cấp quan trọng, chính thức bắt đẩu!
/2185
|