- Đồng chí Hạ Tưởng, anh là Chủ tịch tỉnh lại quá quan tâm tới vấn đề nhân sự, hình như hơi quá phận sự rồi?
Lôi Trị Học tức giận chất vấn Hạ Tưởng.
Hạ Tưởng không chút hoang mang, đối mặt với áp lực lớn, nói một câu khiến Lôi Trị Học trợn mắt há hốc mồm.
Cho dù đường quan của Lôi Trị Học rất bằng phẳng, thuận buồm xuôi gió khiến nhiều kẻ đố kỵ, nhưng vì quá yên bình, không phải trải qua khó khăn gian khổ, nên sức chịu đựng tương đối kém.
Ngọc không mài không có hồn, người không qua rèn luyện không thành tài.
Chỉ có thực sự trải qua sóng gió cuộc đời, mới hiểu được giá trị cuộc sống.
Hạ Tưởng dường như đã sớm đoán trước được chất vấn của Lôi Trí Học, hoặc nói cụ thể hơn là sự chỉ trích, liền mỉm cười:
- Có hai chuyện tôi muốn tự phê bình với Bí thư Lôi, thứ nhất là điều chỉnh phân công Phó chủ tịch tỉnh, lẽ ra nên nói với Bí thư Lôi trước một tiếng.
Hạ Tưởng không nói còn được, vừa nói đã khiến lửa giận trong người Lôi Trị Học càng bùng lên. Lão vốn muốn trị Hạ Tưởng, không ngờ Trần Diễm đột nhiên ra nước ngoài làm ảnh hưởng tới dự định của lão, khiến lão quên bẵng chuyện này, bây giờ Hạ Tưởng chủ động đề cập tới, không phải cố ý chọc tức lão hay sao?
- Đồng chí Hạ Tưởng, anh nên trình bày rõ ràng sự việc này.
Lôi Trị Học vô cùng nghiêm nghị nói.
Hạ Tưởng gật đầu:
- Việc thứ hai nên tự phê bình, là tôi không nên quá quan tâm việc của Trần Diễm. Thứ nhất là việc của Trần Diễm xảy ra trước khi tôi được điều tới tỉnh Tây, thứ hai là việc của Trần Diễm chủ yếu đề cập đến việc đề bạt cán bộ.
Thái độ của Hạ Tưởng rất chân thành, ngữ điệu khiêm nhường, Lôi Trị Học nghe có vẻ dễ chịu, cho rằng Hạ Tưởng thực sự cúi đầu rồi, liền cười gật đầu "ừ, một tiếng rồi đợi Hạ Tưởng nói tiếp.
- Điều chỉnh Phó chủ tịch tỉnh là việc đột nhiên phát sinh, nếu gián đoạn Hội nghị rồi xin chỉ thị của Bí thư Lôi xong mới quyết định, sẽ ảnh hưởng tới tính nghiêm túc của Hội nghị Thường vụ, cũng sẽ ảnh hưởng đến tính quan trọng của hành động đặc biệt.
Lý do của Hạ Tưởng rất hợp lý, đầy đủ khiến Lôi Trị Học không ngờ Hạ Tưởng lại chơi xỏ mình, trước hô sau ứng. Rõ ràng là muốn cho lão một vố, nâng chuyện điều chỉnh phân công Phó chủ tịch tỉnh lên thành công tác của Ủy ban! Nếu lão còn cứ cố bám lấy không bỏ qua, lại có vẻ còn muốn nhúng tay vào công việc của Ủy ban. Bí thư Tỉnh ủy tham gia quá nhiều công việc trong Ủy ban, cũng là một trong những việc tối kị.
Giỏi cho một Hạ Tưởng giảo hoạt! Lôi Trị Học hừ lạnh một tiếng, đem việc nhúng tay quá nhiều vào việc Ủy ban để bịt miệng tôi, tôi xem anh sẽ nói thế nào về việc anh nhúng tay quá nhiều vào vấn đề nhân sự!
Hạ Tưởng hơi ngừng một lát, lại nói:
- Việc của Trần Diễm bề ngoài như là vấn đề phát sinh trong quá trình đề bạt cán bộ, trên thực tế từ bản chất mà nói, đề cập đến kết câu cán bộ và thương nhân ở tỉnh Tây, chế độ phân phối bất hợp lý..v..v… Cũng là một vấn đề khó khăn mà một tỉnh cấp I trực thuộc quốc gia với cương vị là tỉnh thí điểm chuyển đổi kinh tế như tỉnh Tây phải đối mặt. Việc của TrầnTuyệt không thể đơn giản chỉ coi là vấn đề đề bạt cán bộ, mà đằng sau toàn bộ vấn đề, có nhiều điều có giá trị cần phải suy nghĩ sâu xa….
Lôi Trị Học trợn mắt há hốc miệng, lão hoàn toàn bị Hạ Tưởng dẫn dắt.
Hạ Tưởng không để ý tới sự kinh ngạc của Lôi Trị Học, vẫn tiếp tục nói tiếp lý do của hắn. Phải để Lôi Trị Học hiểu rằng hắn bắn tên không phải không trúng đích, mà có sự chuẩn bị vô cùng kĩ lưỡng!
- Căn nguyên vấn đề ở tỉnh Tây chính là sự cấu kết giữa cán bộ và thương nhân làm cho chế độ phân phối diễn ra bất thường, dẫn tới của cải quá mức tập trung. Trần Diễm không đi làm cũng là Phó chủ tịch Mặt trận Tổ quốc thành phố, không vì đất nước mà cống hiến sức lực, lại cầm tiền của Nhà nước, đây là chuyện gì cơ chứ? Đây là ví dụ về chế độ phân phối bất hợp lý điển hình ở tỉnh Tây!
- Hơn nữa trong những tài liệu báo cáo từ nhiều phía, tôi phát hiện có một vấn đề vô cùng nghiêm trọng. Trần Diễm từ một nhân viên văn phòng Ủy ban nhân dân tỉnh, đến nay đã trở thành tỷ phú nắm trong tay hơn một tỷ, lại có danh hiệu Tấn Dương Nhất Tỷ. Chỉ trong một khoảng thời gian ngắn ngủi không đến mười năm, Bí thư Lôi, ai mà tin được Trần Diễm không có thế lực đằng sau, không có gì đen tối?
Hạ Tưởng bỗng chốc đứng dậy, vì đứng đậy quá nhanh lại quá đột nhiên, suýt chút nữa đã khiến Lôi Trị Học giật bắn mình.
- Có hai chuyện phải báo cáo với Bí thư Lôi …
Hạ Tưởng lấy ra một tập tài liệu, đưa cho Lôi Trị Học,
- Một là đã có phóng viên viết một phần tài liệu tham khảo nội bộ, đệ trình tới Trung ương rồi. Hai là đồng chí Trần Kinh vì muốn chứng minh việc năm đó, khi đề bạt Trần Diễm, Vương Hướng Tiền lúc đó đảm nhiệm chức Bí thư Thành ủy Tấn Vương lúc đó đích thân thay mặt nói hộ cho Trần Diễm, kết quả y lại nhận được điện thoại uy hiếp, nói cẩn thận ra ngoài bị xe đâm chết. Việc này tôi đã yêu cầu đồng chí Mộc Thành Kiệt điều tra, nhất định phải điều tra ra kẻ đứng sau bức màn đen này.
Đợi Hạ Tưởng đi khỏi, Lôi Trị Học mới ngơ ngẩn ngồi xuống ghế, không thể đứng dậy nổi.
Không đề cập tới một loạt thủ thuật mà Hạ Tưởng thận trọng làm từng bước, chỉ trong việc Trần Diễm đột nhiên ra nước ngoài, tài liệu tham khảo nội bộ của phóng viên và Trần Kinh Đồng nhận được cuộc điện thoại uy hiếp. Mấy chuyện đó liên tiếp xảy tới, trong phút chốc đánh trúng tim đen Lôi Trị Học, khiến lão bất ngờ không kịp đề phòng, khó có thể đưa ra phán đoán chuẩn xác.
Sau khi lão xem qua một lần tài liệu tham khảo nội bộ của phóng viên, lại càng bừng tỉnh, không được, Hạ Tưởng chuẩn bị kĩ lưỡng hơn so với tưởng tượng của lão, chuyện của Trần Diễm chắc chắn sẽ bị làm lớn ra!
Trần Diễm mất tích --- hay chính xác hơn là ra nước ngoài, cũng không ngoài dự đoán của Hạ Tưởng. Theo như nội tình tama hắn biết, Trần Diễm đang thương lượng với Giang An, chính là vấn đề 5% cổ phần của công ty khai thác mỏ An Đạt, mỗi bên đều rất kiên nhẫn thách đấu.
Về chuyện 5% cổ phần, Hạ Tưởng chỉ biết một, không biết hai, nhưng cũng có thể mơ hồ đoán được có lẽ có liên quan đến việc đối đầu với hắn.
Tuy nhiên Hạ Tưởng tin rằng Trần Diễm ra nước ngoài không phải cao chạy xa bay, mà là kế lạt mềm buộc chặt. Sở dĩ hắn bảo Lý Thấm điều tra kết cấu cổ phần của tập đoàn khai thác mỏ An Đạt, bảo Nga Ni Trần và Tiêu Ngũ âm thầm điều tra quy mô tài sản của Trần Diễm, chính là muốn nắm trước thời cơ.
Tài sản của Trần Diễm vẫn chưa chuyển ra nước ngoài, cô ta sao có thể đi được? Người chết vì tiền, chim chết vì miếng ăn, không có tiền trong tay, xuất ngoại đi làm thuê? Đi làm cu li hay sao?
Không phải ai cũng là kẻ ngốc!
Tham quan cũng vậy.
Cho nên hàng năm trong nước đều có vô số tham quan bỏ trốn, hơn nữa xác suất chạy trốn thành công còn tương đối cao. Hạ Tưởng chỉ biết không phải là vấn đề giám sát quản lí, mà là vấn đề lợi ích. Mỗi một tham quan sau lưng đều có tham quan lớn hơn đề bạt y, biết rõ y muốn chạy trốn, cũngẽ không ngăn trở, vì sợ cá chết lưới rách, có khi còn chết cùng.
Thử nghĩ, nếu giám sát quản lí tài sản của từng cán bộ, nghiêm cấm các cán bộ đồng lõa đảm nhiệm chức vị quan trọng, hoàn toàn có thể ngăn chặn 90% trở lên việc tham quan trốn chạy thành công. Tham quan trong nước, nếu không phải kiếm đủ tiền rồi thì không kẻ nào lại xuất ngoại. Bởi vì bọn họ xuất ngoại, ngoài việc ăn tiêu ở nước ngoài, chẳng còn việc gì khác.
Tiền của Trần Diễm vẫn còn ở trong nước, người đang ở nước ngoài, hơn nữa lại đang bị điều tra khẩn cấp. Hạ Tưởng đoán trúng ý đồ xuất ngoại của Trần Diễm lần này là tạo áp lực cho Giang An.
Vấn đề mấu chốt chắc chắn là Giang An không chịu xuất ra 5% cổ phần, mà Trần Diễm lại là một kẻ tham lam vô độ, việc không có lợi, cô ta mới không thỏa hiệp, liền kiếm cớ xuất ngoại, cùng đọ tính kiên nhẫn với Giang An, muốn Giang An phải chủ động thỏa hiệp.
..., Không thể không nói, trong việc phân tích tính cách người khác và khả năng phỏng đoán nguyên nhân hậu quả của sự kiện, quả thật Hạ Tưởng giỏi hơn Lôi Trị Học nhiều. Không phải hắn thông minh hơn Lôi Trị Học bao nhiêu, mà là Hạ Tưởng kiến thức rộng rãi, từng trải, tiếp xúc với đủ loại hạng người.
Kinh nghiệm, chính là tài sản quý báu một đời người.
Hạ Tưởng đoán đúng, Trần Diễm xuất ngoại chính là đi một bước cờ hiểm.
Trần Diễm vẫn cho rằng với tướng mạo và trí tuệ của cô ta --- một người phụ nữ xinh đẹp không thông minh, người thông minh nhưng lại không xinh đẹp, cô ta lại là tổng hợp của cả hai, tướng mạo trí tuệ đều có --- chắc chắn có thể đem Giang An và Lôi Tiểu Minh ra tiêu khiển. Giang An sợ thủ thuật của cô, Lôi tiểu Minh quyến luyến dung mạo cô, nhược điểm của hai người hoàn toàn bị cô nắm trong tay, 5% cổ phần tập đoàn khoáng sản An Đạt, không phải dễ như trở bàn tay hay sao?
Kết quả, con vịt tới tay còn bay mất, nguyên nhân chính là Hạ Tưởng đột nhiên làm khó dễ, đem chuyện của cô làm lớn trong cuộc họp Thường ủy, dẫn tới phát sinh trận đấu đá ở tỉnh Tây.
Trần Diễm hận đến mức nghiến răng, Hạ Tưởng à Hạ Tưởng, không phải hủy đường tài lộc của cô ta hay sao? Theo tính cách trước đây của cô ta, đã sớm ra mặt trả thù Hạ Tưởng rồi, nhưng lại nhịn. Nếu giờ mà cô đối phó với Hạ Tưởng, chẳng khác nào nằm trong tay Giang An, hơn nữa Giang An cũng không nhất thiết sẽ đưa ra 5% cổ phần.
5% cổ phần tập đoàn khai thác mỏ An Đạt… một khoản không nhỏ, lại để lỡ mất? Trần Diễm tuy hận chết Hạ Tưởng, nhưng đành nhẫn nhịn, so với việc trả thù thì 5% cổ phần vẫn khiến cô dễ chịu hơn.
Hơn nữa Trần Diễm ít nhiều còn muốn giữ thể diện cho Quý Như Lan, cũng không muốn quá sớm đã đối lập với Hạ Tưởng. Cô ta vẫn giữ nguyên tắc lợi ích đứng đầu, hơn nữa sau khi cô ta và Quý Như Lan trò chuyện với nhau, cô ta cũng đã nhận rõ tình thế, Hạ Tưởng mượn chuyện của cô, kỳ thật cũng không phải nhằm vào cô, mà là Vương Hướng Tiền!
Vương Hướng Tiền, Trần Diễm cười lạnh trong lòng, tuy rằng năm đó Vương Hướng Tiền hết sức đề bạt cô ta, nhưng cô ta không có nhiều cảm tình với Vương Hướng Tiền. Vật đổi sao dời, hiện tại mỗi người một việc, giao tình năm đó cũng phai nhạt, Hạ Tưởng và Vương Hướng Tiền? Ai thua ai thắng, ai sống ai chết, liên quan gì tới cô ta?
Cô ta chỉ quân tâm tới lợi ích, chỉ muốn từng bước từng bước làm quen với ông chủ ngành than và ngành sắt thép mà thôi, dần dần nâng cao thế lực chính mình.
Sau đó, thỏa hiệp được với Giang An rồi! Sau bao cú điện thoại, biết được Giang An nhiều lắm chỉ chịu đưa ra 2% cổ phần, Trần Diễm biết Giang An đã nhận định chắc chắn cho dù gã không cho cô ta lợi ích, cô ta cũng sẽ chủ động đối phó Hạ Tưởng. Cô ta liền cười thầm, muốn đấu trí cùng cô ta, dựa vào trí thông minh của công tử Giang An năm mỏ quặng? Thôi đi, bà cô không chơi nữa.
Trần Diễm lặng lẽ bay ra nước ngoài, cô ta tin tưởng vào kế lùi một bước tiến hai bước của mình, khiến Giang An sốt ruột. Khiến Lôi Tiểu Minh lo lắng, sau đó... cô ta chỉ cần an vị và đợi 5% cổ phần rơi vào hầu bao, nếu không, thiếu một đồng cũng miễn bàn.
Còn việc Hạ Tưởng có tiếp tục lấy chuyện của cô ta mà sinh chuyện hay không, kệ hắn, dù sao cô ta xảy ra chuyện, sẽ có một loạt kẻ đứng ngồi không yên, không cần cô ta ra mặt, tự khắc có người liều lĩnh thay cô dàn xếp. Như một phụ nữ nào đó là kẻ nghi phạm trong việc đầu tư phi pháp ở tỉnh ở phía Nam, bị tòa án địa phương xét tử hình, tội không đáng chết, nhưng vì liên lụy tới nhiều người, cho nên rất nhiều người đều muốn cô ta chết!
Cô cũng không ngốc như người phụ nữ đó, chỉ biết kiếm tiền không biết giao tiếp kết đồng minh. Trong xã hội kinh tế, không kéo vài tên quan to cùng xuống nước, thì tiền càng nhiều càng gần cái chết!
Trần Diễm không ngờ tới chính là, cô ta đi rồi không quan trọng, lại là dịp để Hạ Tưởng tạo ra một cơ hội hoàn hảo!
Lôi Trị Học tức giận chất vấn Hạ Tưởng.
Hạ Tưởng không chút hoang mang, đối mặt với áp lực lớn, nói một câu khiến Lôi Trị Học trợn mắt há hốc mồm.
Cho dù đường quan của Lôi Trị Học rất bằng phẳng, thuận buồm xuôi gió khiến nhiều kẻ đố kỵ, nhưng vì quá yên bình, không phải trải qua khó khăn gian khổ, nên sức chịu đựng tương đối kém.
Ngọc không mài không có hồn, người không qua rèn luyện không thành tài.
Chỉ có thực sự trải qua sóng gió cuộc đời, mới hiểu được giá trị cuộc sống.
Hạ Tưởng dường như đã sớm đoán trước được chất vấn của Lôi Trí Học, hoặc nói cụ thể hơn là sự chỉ trích, liền mỉm cười:
- Có hai chuyện tôi muốn tự phê bình với Bí thư Lôi, thứ nhất là điều chỉnh phân công Phó chủ tịch tỉnh, lẽ ra nên nói với Bí thư Lôi trước một tiếng.
Hạ Tưởng không nói còn được, vừa nói đã khiến lửa giận trong người Lôi Trị Học càng bùng lên. Lão vốn muốn trị Hạ Tưởng, không ngờ Trần Diễm đột nhiên ra nước ngoài làm ảnh hưởng tới dự định của lão, khiến lão quên bẵng chuyện này, bây giờ Hạ Tưởng chủ động đề cập tới, không phải cố ý chọc tức lão hay sao?
- Đồng chí Hạ Tưởng, anh nên trình bày rõ ràng sự việc này.
Lôi Trị Học vô cùng nghiêm nghị nói.
Hạ Tưởng gật đầu:
- Việc thứ hai nên tự phê bình, là tôi không nên quá quan tâm việc của Trần Diễm. Thứ nhất là việc của Trần Diễm xảy ra trước khi tôi được điều tới tỉnh Tây, thứ hai là việc của Trần Diễm chủ yếu đề cập đến việc đề bạt cán bộ.
Thái độ của Hạ Tưởng rất chân thành, ngữ điệu khiêm nhường, Lôi Trị Học nghe có vẻ dễ chịu, cho rằng Hạ Tưởng thực sự cúi đầu rồi, liền cười gật đầu "ừ, một tiếng rồi đợi Hạ Tưởng nói tiếp.
- Điều chỉnh Phó chủ tịch tỉnh là việc đột nhiên phát sinh, nếu gián đoạn Hội nghị rồi xin chỉ thị của Bí thư Lôi xong mới quyết định, sẽ ảnh hưởng tới tính nghiêm túc của Hội nghị Thường vụ, cũng sẽ ảnh hưởng đến tính quan trọng của hành động đặc biệt.
Lý do của Hạ Tưởng rất hợp lý, đầy đủ khiến Lôi Trị Học không ngờ Hạ Tưởng lại chơi xỏ mình, trước hô sau ứng. Rõ ràng là muốn cho lão một vố, nâng chuyện điều chỉnh phân công Phó chủ tịch tỉnh lên thành công tác của Ủy ban! Nếu lão còn cứ cố bám lấy không bỏ qua, lại có vẻ còn muốn nhúng tay vào công việc của Ủy ban. Bí thư Tỉnh ủy tham gia quá nhiều công việc trong Ủy ban, cũng là một trong những việc tối kị.
Giỏi cho một Hạ Tưởng giảo hoạt! Lôi Trị Học hừ lạnh một tiếng, đem việc nhúng tay quá nhiều vào việc Ủy ban để bịt miệng tôi, tôi xem anh sẽ nói thế nào về việc anh nhúng tay quá nhiều vào vấn đề nhân sự!
Hạ Tưởng hơi ngừng một lát, lại nói:
- Việc của Trần Diễm bề ngoài như là vấn đề phát sinh trong quá trình đề bạt cán bộ, trên thực tế từ bản chất mà nói, đề cập đến kết câu cán bộ và thương nhân ở tỉnh Tây, chế độ phân phối bất hợp lý..v..v… Cũng là một vấn đề khó khăn mà một tỉnh cấp I trực thuộc quốc gia với cương vị là tỉnh thí điểm chuyển đổi kinh tế như tỉnh Tây phải đối mặt. Việc của TrầnTuyệt không thể đơn giản chỉ coi là vấn đề đề bạt cán bộ, mà đằng sau toàn bộ vấn đề, có nhiều điều có giá trị cần phải suy nghĩ sâu xa….
Lôi Trị Học trợn mắt há hốc miệng, lão hoàn toàn bị Hạ Tưởng dẫn dắt.
Hạ Tưởng không để ý tới sự kinh ngạc của Lôi Trị Học, vẫn tiếp tục nói tiếp lý do của hắn. Phải để Lôi Trị Học hiểu rằng hắn bắn tên không phải không trúng đích, mà có sự chuẩn bị vô cùng kĩ lưỡng!
- Căn nguyên vấn đề ở tỉnh Tây chính là sự cấu kết giữa cán bộ và thương nhân làm cho chế độ phân phối diễn ra bất thường, dẫn tới của cải quá mức tập trung. Trần Diễm không đi làm cũng là Phó chủ tịch Mặt trận Tổ quốc thành phố, không vì đất nước mà cống hiến sức lực, lại cầm tiền của Nhà nước, đây là chuyện gì cơ chứ? Đây là ví dụ về chế độ phân phối bất hợp lý điển hình ở tỉnh Tây!
- Hơn nữa trong những tài liệu báo cáo từ nhiều phía, tôi phát hiện có một vấn đề vô cùng nghiêm trọng. Trần Diễm từ một nhân viên văn phòng Ủy ban nhân dân tỉnh, đến nay đã trở thành tỷ phú nắm trong tay hơn một tỷ, lại có danh hiệu Tấn Dương Nhất Tỷ. Chỉ trong một khoảng thời gian ngắn ngủi không đến mười năm, Bí thư Lôi, ai mà tin được Trần Diễm không có thế lực đằng sau, không có gì đen tối?
Hạ Tưởng bỗng chốc đứng dậy, vì đứng đậy quá nhanh lại quá đột nhiên, suýt chút nữa đã khiến Lôi Trị Học giật bắn mình.
- Có hai chuyện phải báo cáo với Bí thư Lôi …
Hạ Tưởng lấy ra một tập tài liệu, đưa cho Lôi Trị Học,
- Một là đã có phóng viên viết một phần tài liệu tham khảo nội bộ, đệ trình tới Trung ương rồi. Hai là đồng chí Trần Kinh vì muốn chứng minh việc năm đó, khi đề bạt Trần Diễm, Vương Hướng Tiền lúc đó đảm nhiệm chức Bí thư Thành ủy Tấn Vương lúc đó đích thân thay mặt nói hộ cho Trần Diễm, kết quả y lại nhận được điện thoại uy hiếp, nói cẩn thận ra ngoài bị xe đâm chết. Việc này tôi đã yêu cầu đồng chí Mộc Thành Kiệt điều tra, nhất định phải điều tra ra kẻ đứng sau bức màn đen này.
Đợi Hạ Tưởng đi khỏi, Lôi Trị Học mới ngơ ngẩn ngồi xuống ghế, không thể đứng dậy nổi.
Không đề cập tới một loạt thủ thuật mà Hạ Tưởng thận trọng làm từng bước, chỉ trong việc Trần Diễm đột nhiên ra nước ngoài, tài liệu tham khảo nội bộ của phóng viên và Trần Kinh Đồng nhận được cuộc điện thoại uy hiếp. Mấy chuyện đó liên tiếp xảy tới, trong phút chốc đánh trúng tim đen Lôi Trị Học, khiến lão bất ngờ không kịp đề phòng, khó có thể đưa ra phán đoán chuẩn xác.
Sau khi lão xem qua một lần tài liệu tham khảo nội bộ của phóng viên, lại càng bừng tỉnh, không được, Hạ Tưởng chuẩn bị kĩ lưỡng hơn so với tưởng tượng của lão, chuyện của Trần Diễm chắc chắn sẽ bị làm lớn ra!
Trần Diễm mất tích --- hay chính xác hơn là ra nước ngoài, cũng không ngoài dự đoán của Hạ Tưởng. Theo như nội tình tama hắn biết, Trần Diễm đang thương lượng với Giang An, chính là vấn đề 5% cổ phần của công ty khai thác mỏ An Đạt, mỗi bên đều rất kiên nhẫn thách đấu.
Về chuyện 5% cổ phần, Hạ Tưởng chỉ biết một, không biết hai, nhưng cũng có thể mơ hồ đoán được có lẽ có liên quan đến việc đối đầu với hắn.
Tuy nhiên Hạ Tưởng tin rằng Trần Diễm ra nước ngoài không phải cao chạy xa bay, mà là kế lạt mềm buộc chặt. Sở dĩ hắn bảo Lý Thấm điều tra kết cấu cổ phần của tập đoàn khai thác mỏ An Đạt, bảo Nga Ni Trần và Tiêu Ngũ âm thầm điều tra quy mô tài sản của Trần Diễm, chính là muốn nắm trước thời cơ.
Tài sản của Trần Diễm vẫn chưa chuyển ra nước ngoài, cô ta sao có thể đi được? Người chết vì tiền, chim chết vì miếng ăn, không có tiền trong tay, xuất ngoại đi làm thuê? Đi làm cu li hay sao?
Không phải ai cũng là kẻ ngốc!
Tham quan cũng vậy.
Cho nên hàng năm trong nước đều có vô số tham quan bỏ trốn, hơn nữa xác suất chạy trốn thành công còn tương đối cao. Hạ Tưởng chỉ biết không phải là vấn đề giám sát quản lí, mà là vấn đề lợi ích. Mỗi một tham quan sau lưng đều có tham quan lớn hơn đề bạt y, biết rõ y muốn chạy trốn, cũngẽ không ngăn trở, vì sợ cá chết lưới rách, có khi còn chết cùng.
Thử nghĩ, nếu giám sát quản lí tài sản của từng cán bộ, nghiêm cấm các cán bộ đồng lõa đảm nhiệm chức vị quan trọng, hoàn toàn có thể ngăn chặn 90% trở lên việc tham quan trốn chạy thành công. Tham quan trong nước, nếu không phải kiếm đủ tiền rồi thì không kẻ nào lại xuất ngoại. Bởi vì bọn họ xuất ngoại, ngoài việc ăn tiêu ở nước ngoài, chẳng còn việc gì khác.
Tiền của Trần Diễm vẫn còn ở trong nước, người đang ở nước ngoài, hơn nữa lại đang bị điều tra khẩn cấp. Hạ Tưởng đoán trúng ý đồ xuất ngoại của Trần Diễm lần này là tạo áp lực cho Giang An.
Vấn đề mấu chốt chắc chắn là Giang An không chịu xuất ra 5% cổ phần, mà Trần Diễm lại là một kẻ tham lam vô độ, việc không có lợi, cô ta mới không thỏa hiệp, liền kiếm cớ xuất ngoại, cùng đọ tính kiên nhẫn với Giang An, muốn Giang An phải chủ động thỏa hiệp.
..., Không thể không nói, trong việc phân tích tính cách người khác và khả năng phỏng đoán nguyên nhân hậu quả của sự kiện, quả thật Hạ Tưởng giỏi hơn Lôi Trị Học nhiều. Không phải hắn thông minh hơn Lôi Trị Học bao nhiêu, mà là Hạ Tưởng kiến thức rộng rãi, từng trải, tiếp xúc với đủ loại hạng người.
Kinh nghiệm, chính là tài sản quý báu một đời người.
Hạ Tưởng đoán đúng, Trần Diễm xuất ngoại chính là đi một bước cờ hiểm.
Trần Diễm vẫn cho rằng với tướng mạo và trí tuệ của cô ta --- một người phụ nữ xinh đẹp không thông minh, người thông minh nhưng lại không xinh đẹp, cô ta lại là tổng hợp của cả hai, tướng mạo trí tuệ đều có --- chắc chắn có thể đem Giang An và Lôi Tiểu Minh ra tiêu khiển. Giang An sợ thủ thuật của cô, Lôi tiểu Minh quyến luyến dung mạo cô, nhược điểm của hai người hoàn toàn bị cô nắm trong tay, 5% cổ phần tập đoàn khoáng sản An Đạt, không phải dễ như trở bàn tay hay sao?
Kết quả, con vịt tới tay còn bay mất, nguyên nhân chính là Hạ Tưởng đột nhiên làm khó dễ, đem chuyện của cô làm lớn trong cuộc họp Thường ủy, dẫn tới phát sinh trận đấu đá ở tỉnh Tây.
Trần Diễm hận đến mức nghiến răng, Hạ Tưởng à Hạ Tưởng, không phải hủy đường tài lộc của cô ta hay sao? Theo tính cách trước đây của cô ta, đã sớm ra mặt trả thù Hạ Tưởng rồi, nhưng lại nhịn. Nếu giờ mà cô đối phó với Hạ Tưởng, chẳng khác nào nằm trong tay Giang An, hơn nữa Giang An cũng không nhất thiết sẽ đưa ra 5% cổ phần.
5% cổ phần tập đoàn khai thác mỏ An Đạt… một khoản không nhỏ, lại để lỡ mất? Trần Diễm tuy hận chết Hạ Tưởng, nhưng đành nhẫn nhịn, so với việc trả thù thì 5% cổ phần vẫn khiến cô dễ chịu hơn.
Hơn nữa Trần Diễm ít nhiều còn muốn giữ thể diện cho Quý Như Lan, cũng không muốn quá sớm đã đối lập với Hạ Tưởng. Cô ta vẫn giữ nguyên tắc lợi ích đứng đầu, hơn nữa sau khi cô ta và Quý Như Lan trò chuyện với nhau, cô ta cũng đã nhận rõ tình thế, Hạ Tưởng mượn chuyện của cô, kỳ thật cũng không phải nhằm vào cô, mà là Vương Hướng Tiền!
Vương Hướng Tiền, Trần Diễm cười lạnh trong lòng, tuy rằng năm đó Vương Hướng Tiền hết sức đề bạt cô ta, nhưng cô ta không có nhiều cảm tình với Vương Hướng Tiền. Vật đổi sao dời, hiện tại mỗi người một việc, giao tình năm đó cũng phai nhạt, Hạ Tưởng và Vương Hướng Tiền? Ai thua ai thắng, ai sống ai chết, liên quan gì tới cô ta?
Cô ta chỉ quân tâm tới lợi ích, chỉ muốn từng bước từng bước làm quen với ông chủ ngành than và ngành sắt thép mà thôi, dần dần nâng cao thế lực chính mình.
Sau đó, thỏa hiệp được với Giang An rồi! Sau bao cú điện thoại, biết được Giang An nhiều lắm chỉ chịu đưa ra 2% cổ phần, Trần Diễm biết Giang An đã nhận định chắc chắn cho dù gã không cho cô ta lợi ích, cô ta cũng sẽ chủ động đối phó Hạ Tưởng. Cô ta liền cười thầm, muốn đấu trí cùng cô ta, dựa vào trí thông minh của công tử Giang An năm mỏ quặng? Thôi đi, bà cô không chơi nữa.
Trần Diễm lặng lẽ bay ra nước ngoài, cô ta tin tưởng vào kế lùi một bước tiến hai bước của mình, khiến Giang An sốt ruột. Khiến Lôi Tiểu Minh lo lắng, sau đó... cô ta chỉ cần an vị và đợi 5% cổ phần rơi vào hầu bao, nếu không, thiếu một đồng cũng miễn bàn.
Còn việc Hạ Tưởng có tiếp tục lấy chuyện của cô ta mà sinh chuyện hay không, kệ hắn, dù sao cô ta xảy ra chuyện, sẽ có một loạt kẻ đứng ngồi không yên, không cần cô ta ra mặt, tự khắc có người liều lĩnh thay cô dàn xếp. Như một phụ nữ nào đó là kẻ nghi phạm trong việc đầu tư phi pháp ở tỉnh ở phía Nam, bị tòa án địa phương xét tử hình, tội không đáng chết, nhưng vì liên lụy tới nhiều người, cho nên rất nhiều người đều muốn cô ta chết!
Cô cũng không ngốc như người phụ nữ đó, chỉ biết kiếm tiền không biết giao tiếp kết đồng minh. Trong xã hội kinh tế, không kéo vài tên quan to cùng xuống nước, thì tiền càng nhiều càng gần cái chết!
Trần Diễm không ngờ tới chính là, cô ta đi rồi không quan trọng, lại là dịp để Hạ Tưởng tạo ra một cơ hội hoàn hảo!
/2185
|