Không ngờ là một cảnh quỳ gối cám ơn hiếm có, sau đó dậy nên một loạt phong ba chính trị.
Ngả Thành Văn vô cùng cảm than.
Y thừa nhận, từ ngày y đảm nhiệm chức Bí thư đến giờ, ở thành phố Lang không lập công cũng không phạm lỗi, bình thường đơn giản không có thành tích gì đáng kể cả. Chủ yếu là bị Cổ Hướng Quốc và Nga Ni Trần liên kết kiểm soát, y không có cách nào thi triển bản thân.
Lúc này đối mặt với vô số ánh đèn chớp lóe và người dân đông nghìn nghịt, vốn là chuyện bình thường, y cũng không ít lần phát biểu với bên ngoài, lời nói khách sáo kiểu quan cách lẫn ba hoa khoác lác, chưa bao giờ gặp phải luống cuống, nhưng hiện giờ trong lòng y lại có cảm giác áy náy.
Vì lật lại vụ án Tiêu Điện không phải là công lao của y, đối với việc đã quen với tình trạng bình thường tất cả thành tích chính trị đều quy thuộc về Bí thư, nên khi đối mặt với sự kiện quỳ gối cảm ơn đầy cảm kích của cha con họ Tiêu, nhìn thấy Tiêu Đại nước mắt đầm đìa, vui mừng, bi thương từ trong tim lẫn lộn, cùng với thần sắc được cứu của Tiêu Điện đều làm cho Ngả Thành Văn không kìm nén được mà rưng rưng nước mắt.
Khi một người thật sự có địa vị cao rồi, từ trên cao nhìn xuống bao quát chúng sinh, trên thực tế trong thâm tâm đều có một trái tim công tâm, đều mang lòng thương xót, nối liền với người dân.
Thậm chí giọng âm của Ngả Thành Văn còn hơi run run, y đỡ Tiêu Đại đứng dậy:
- Các vị, tôi là Bí thư Thành ủy, không đủ tài trả lại bầu trời xanh cho thành phố Lang, chưa kịp thời lật lại những vụ án oan, tôi hổ thẹn với sự phó thác của hơn một triệu người dân thành phố ta.
Ngả Thành Văn mặt đẫm nước mắt, gập mình cúi đầu.
Từ trong đám đông vang lên tiếng vỗ tay rầm rầm, mãi vẫn chưa dứt…
Các phóng viên đều tóm lấy phút giây Ngả Thành Văn rơi lệ, gập người cúi đầu chụp ảnh, tất cả đều chụp được một cảnh tượng đầy ý nghĩa. Còn Hạ Tưởng đứng bên cạnh Ngả Thành Văn đang cong người đỡ Tiêu Điện đứng dậy, lấy tay phủi phủi bụi đất trên người y, thậm chí còn quẹt nước mặt lăn trên mặt Tiêu Đại. Động tác thật lòng của Hạ Tưởng cũng được không ít phóng viên chụp lại, coi là giây phút vĩnh hằng.
Ai cũng không ngờ được, ngày hôm sau tờ báo lớn nhất nước "Nhật báo quốc gia" đăng một tin đặt ở vị trí quan trọng làm chấn động cả nước, mang tiêu đề "Bí thư rơi lệ, Phó thị trưởng thường trực lau lệ…", đồng thời bài báo đăng lên bức ảnh Ngả Thành Văn gập người chảy nước mắt, còn Hạ Tưởng đứng bên cạnh vẻ mặt ngưng đọng lau nước mắt cho Tiêu Đại, cảm giác nhìn vô cùng có sức hút. Hơn nữa ký giả còn viết thêm, nước mắt của Bí thư là thông cảm và áy náy với người dân, hành động lau nước mắt của Phó thị trưởng thường trực là sự trân trọng và thương tiếc dân chúng. Yêu dân thương dân thì làm như thế nào để được mức độ như vậy, trong lòng có dân không, có thật sự làm việc vì dân không…Từ chi tiết nhỏ viết thành bài văn lớn.
"Nhật báo quốc gia" ra lời hỏi, danh tiếng của Ngả Thành Văn và Hạ Tưởng liền vang dội.
Sau buổi trưa, Ban tuyên giáo Tỉnh ủy tỉnh Yến nhận được vô số điện thoại, đề xuất muốn phỏng vấn Hạ Tưởng và Ngả Thành Văn nhưng đều bị từ chối. Ban tuyên giáo Tỉnh ủy không vui, bởi vì trước đó bọn họ không nhận được bất kỳ tin gì, vô cùng bị động. Bí thư Tỉnh ủy Phạm Duệ Hằng cũng lần đầu tiên ra chỉ thị báo chí tỉnh Yến không được đăng bài về chuyện ở thành phố Lang.
Nhưng ngày hôm sau, cơ quan ngôn luận Trung ương Đoàn lại đăng lên một bài bình luận, đánh giá cao hành động cúi người, lau nước mắt của Bí thư Thành ủy và Phó thị trưởng thường trực thành phố Lang. Bài luận chỉ ra, làm việc thiết thực vì dân không chỉ là một câu khẩu hiệu, mà là phải xuất phát từ tâm, thật lòng, không được quên thân phận là công bộc của dân thì mới có thể tự nhiên mà làm được đến mức độ cùng vui, cùng buồn với người dân.
"Nhật báo quốc gia" và cơ quan ngôn luận của Đoàn hệ đánh giá chính diện, thể hiện thái độ tán thành cách làm của Ngả Thành Văn và Hạ Tưởng kết nối với dân, và đoàn thể. Rồi bài báo lại liên tưởng đến vụ án Tiêu Điện không phải là vụ án oan sai bình thường, mà còn liên can đến đấu tranh chính trị phức tạp, cũng gián tiếp vạch rõ vấn đề tầng lớp sâu xa hơn.
Nhưng theo sau đó lại có mấy tờ báo quốc gia có sức ảnh hưởng liên tục đăng bài, chỉ ra Bí thư Thành ủy và Phó thị trưởng thường trực nên làm nhiều việc thiết thực hơn, phát triển kinh tế chứ không phải thể hiện mình, càng không phải lập dị và quảng cáo mình rùm beng…
Có thể nói là, mấy tờ báo trên hoàn toàn đăng bài ngược lại, có thái độ nghi ngờ và phê phán hành động của Ngả Thành Văn và Hạ Tưởng.
Người ngoài xem náo nhiệt, người trong ngành xem đường lối, Hạ Tưởng đã biết nguyên cớ Cổ Hướng Quốc đột nhiên vô cùng tự tin rồi. Nội bộ Trung ương lại có chia rẽ, bất kể là do nguyên nhân nào, dù sao có khả năng Cổ Hướng Quốc lại nhận được ủng hộ.
Ngả Thành Văn cũng không ngờ một chuyện bình thường sẽ bị người khác cố ý lợi dụng, y cảm thấy áp lực khắp nơi. Nhưng sự việc đã bày ra trước mắt công chúng, chỉ có thể tiến lên phía trước mà đi thôi.
Vài ngày sau, Trung ương bắt đầu một loạt hành động quan trọng, tuyên bố một loạt nhiệm vụ của cán bộ quan chức cấp tỉnh, trong nước, bước vào thời kỳ vận mệnh hoàn toàn mới.
Tiếp theo sau Triệu Tuyền Tân cáo bệnh lui về ở ẩn, Hải Đức Trường tiếp nhận chức vụ Phó Thủ tướng. Đây là lần bổ nhiệm hiếm thấy trong cuộc sống chính trị vẫn luôn sóng yên biển lặng trong nước, nên lập tức gây ra không ít phán đoán từ phía thế giới.
Thế giới bên ngoài đoán thế nào Hạ Tưởng không quan tâm, hắn đã biết đại khái sự việc đằng sau một loạt điều chỉnh đó, sẽ ảnh hưởng lâu dài, sâu rộng thế nào đến cục thế thành phố Lang.
Hơn nữa còn có khả năng là ảnh hưởng bất lợi.
Giờ cục thế của thành phố Lang ngoài mặt yên lặng, trên thực tế là đang ngầm dậy sóng, bất kỳ lúc nào cũng sẽ có tin tức mang tính bộc phát truyền ra. Chứng cớ mấy vụ án oan sai do Lãnh Chất Phương và Cổ Hướng Quốc liên kết gây ra được nộp lên Ủy ban Kỷ luật tỉnh, Lý Ngôn Hoằng cũng đích thân trả lời là xét xử nghiêm túc, nhưng hơn một tháng qua đi rồi, lại chẳng có một chút tin tức nào cả.
Hiển nhiên là gặp phải sự cản trở ở phương diện nào đó rồi.
Mặt khác, Nga Ni Trần đã yếu mất đi sức phản kháng. Y đã ra viện, trốn trong nhà không ra ngoài, đợi chờ lần phán xử cuối cùng. Hoắc Kiến đệ trình lên chứng cớ, cùng với chứng cớ Hạ Tưởng thu thập bằng các con đường khác nhau, đủ để đánh cho Nga Ni Trần không thể xoay ngược lại. Nhưng hiện giờ chưa muốn bộc phát ra, mà là muốn giải quyết vấn đề của Cổ Hướng Quốc trước đã rồi tính tiếp.
Vấn đề Cổ Hướng Quốc là quan trọng của quan trọng, y không đổ, Nga Ni Trần có đổ thì cũng không ý nghĩa mấy. Nhưng Hạ Tưởng càng hiểu rõ hơn là, một loạt hướng dư luận, một loạt điều chỉnh nhân sự làm cục thế vốn rõ nét đột nhiên đổi quẻ, trở nên khó bề phân biệt.
Cổ Hướng Quốc đúng là cây già gốc rễ sâu, khó mà lật đổ. Hạ Tưởng day day trán, cầm điện thoại lên gọi đi.
- Xin chào Trưởng ban Ngô.
Ngô Tài Dương là Trưởng ban Tuyên giáo Trung ương, là Ủy viên bộ Chính trị, nếu có một cán bộ cấp Phó giám đốc sở gọi được trực tiếp với y, thì người đó không ai khác là Hạ Tưởng. Trong nước không có Phó giám đốc sở nào nữa có được đặc cách như vậy.
Ngô Tài Dương vô cùng kinh ngạc trước việc Hạ Tưởng chủ động gọi điện thoại tìm y, đây cũng là lần đầu tiên Hạ Tưởng chủ động gọi điện thoại cho y.
- Có chuyện gì?
Giọng nói của Ngô Tài Dương vẫn lạnh nhạt như xưa, xa cách lại không có tình cảm.
Hạ Tưởng cũng không hi vọng Ngô Tài Dương thay đổi ấn tượng về hắn, hắn chỉ muốn nghe một chút phong thanh mà thôi, liền nói:
- Gần đây báo chí quan tâm quá độ đến thành phố Lang rồi, tôi muốn xin hỏi ý kiến của Trưởng ban Ngô, có suy nghĩ gì đối với một số lời tuyên ngôn chính diện và phản diện về thành phố Lang…
Hướng đi của dư luận cũng là hướng gió, càng là các thế lực tự mình thuyết minh. Ngô Tài Giang quản lý Ban Tuyên giáo, chắc chắn là biết rõ hướng nghiêng chính trị của mỗi người tầng cao Trung ương, nếu không y cũng không thể ngồi vững tại vị trí trong Ban Tuyên giáo được.
Tiếng nói của Đảng, tuyệt đối là bộ phận cực quan trọng.
Ngô Tài Dương nghe ra ý tứ của Hạ Tưởng, bỗng nhiên cười:
- Kế đã tính đến chỗ tôi rồi cơ đấy, gan cũng không nhỏ a.
Ngừng một vài giây y nói tiếp:
- Tôi nghe Ngôn Hoằng nói là, ông ấy gặp phải cản trở ở Tỉnh ủy, có điều ông ấy đã quyết định báo cáo lên Ủy ban Kỷ luật Trung ương rồi.
Nói chuyện điện thoại với Ngô Tài Dương rất nhanh, cũng phải, giữa hai người đàn ông có ngăn cách, có thù hận, không nhiều tiếng nói chung. Hạ Tưởng đã rất hài lòng rồi, ít ra Ngô Tài Dương không phát biểu bất kỳ suy nghĩ về cách làm của hắn, chứng tỏ trong chuyện này nhà họ Ngô đứng ở lập trường trung lập, thậm chí có thể nói là hơi hơi nghiêng về lập trường của hắn.
Cũng đến lúc có tin tức rồi, Hạ Tưởng nhìn cây lá bên ngoài cửa sổ sum xuê hết mức, mùa thu đến rồi, là lúc nên hạ màn thôi.
Một tuần sau, phong thanh nổi lên.
Tin tức từ tỉnh truyền tới, Thị trưởng thành phố Lang Cổ Hướng Quốc bị nghi ngờ liên quan tham ô nhận hối lộ, cùng với Lãnh Chất Phương gây ra những vụ án oan sai. Ngày thứ hai, tin tức đang trong quá trình tiếp nhận Ủy ban Kỷ luật tỉnh điều tra truyền ra, Cổ Hướng Quốc liền cáo bệnh xin nghỉ phép, biến mất trước tầm mắt của công chúng.
Thị trưởng Cổ sắp ngã sụp rồi?
Mọi người rì rầm nghị luận, khắp nơi hỏi dò nội tình, nhưng không dò ra bất cứ tin tức nào có giá trị. Bởi vì tất cả mọi người đều giữ kín như bưng chuyện về Cổ Hướng Quốc, thậm chí đến Cổ Hướng Quốc xin nghỉ ốm là bị Ủy ban Kỷ luật tỉnh kiểm soát, hay là y đến nơi khác rồi đều không có kiểu nói nào xác thực.
Ngay sau đó Ủy ban Kỷ luật tỉnh lại liên hợp với Tòa án nhân dân tỉnh tuyên bố, qua điều tra làm rõ, Lãnh Chất Phương tham ô nhận hối lộ trên 40 triệu tệ, ngoài tịch thu những nguồn lợi phi pháp, còn truy cứu trách nhiệm những người hối lộ có liên quan.
Vụ án Lãnh Chất Phương luôn chưa được công bố ra ngoài, đến nay cuối cùng cũng bày ra chỗ sáng, thể hiện được lòng quyết tâm chống tham nhũng của Tỉnh ủy và Ủy ban Kỷ luật tỉnh Yến.
Hạ Tưởng nghe được hai tin tức trên cuối cùng đã nở được nụ cười vui mừng, nhưng lòng hắn vẫn lo âu, bởi vì hắn biết rõ sự thật Cổ Hướng Quốc chưa bị Ủy ban Kỷ luật tỉnh kiểm soát, mà là y đã đến Bắc Kinh.
Căn cứ vào các dấu hiệu ở các phương diện, sợ là Cổ Hướng Quốc có khả năng thoát được nạn này, Hạ Tưởng sao có thể cam tâm để cho Cổ Hướng Quốc tiếp tục nhởn nhơ ngoài vòng pháp luật? Nhưng hắn cũng rõ hướng gió khí hậu chính trị trong nước phức tạp, hay biến đổi. Áp lực bên trên bất cứ lúc nào cũng sẽ làm cho không ít người thay đổi lập trường. Cũng may trải qua báo chí đăng tin lần trước, Ngả Thành Văn đã không còn đường lui nữa, chỉ còn cách tử chiến cùng hắn đến cùng.
Ngày hôm sau, lại có tin truyền từ tỉnh đến, nói là Cổ Hướng Quốc đã bị bắt giam, đang chịu chất vấn. Nghe nói Thị trưởng Cổ tham ô hơn 100 triệu tệ, hơn 10 người có liên quan đến vụ án, có khả năng Cổ Hướng Quốc sẽ bị xét xử tử hình.
Tin tức truyền đến lập tức làm cho cả Thành ủy thành phố Lang bị chấn động.
Tất cả mọi người đểu bàn tán, nghe ngóng tin tức thật giả, nhưng mọi người lại đều giữ kín như bưng. Chỉ cần nhắc đến ba chữ "Cổ Hướng Quốc" thì tất cả đều lắc đầu, từ chối trả lời. Ngả Thành Văn và Hạ Tưởng thì càng là nói năng thận trọng, không phát biểu bất cứ cảm nghĩ gì.
Buổi tối, sau khi Hạ Tưởng tan làm, vừa bước chân ra khỏi cổng tòa nhà Thành ủy thì nhận được cuộc điện thoại số lạ. Nếu như bình thường có cuộc gọi lạ đến, hắn thường không nghe máy, nhưng đây là số Bắc Kinh gọi tới, với lại số của khu đặc biệt, trong lòng hắn liền thấp thỏm nghe máy.
Không ngoài dự đoán, là Cổ Hướng Quốc.
- Phó thị trưởng Hạ…
Cổ Hướng Quốc kéo dài giọng, ngữ điệu có chút ý uy hiếp, và một chút tự đắc.
- Đừng ép người quá đáng nhé, làm mọi việc đều phải chừa ra đường sống nữa.
Thật ra, Hạ Tưởng sớm đã biết Cổ Hướng Quốc không bị bắt giam, y luôn trốn ở Bắc Kinh. Không ngờ chuyện đến nước này rồi y còn không biết hối cải, vẫn giữ thái độ đắc ý, liền nói:
- Thị trưởng Cổ, trong lúc anh mưu đồ gây ra án oan sai, trong lúc anh nhận lợi lộc từ Nga Ni Trần loại trừ người kinh doanh hợp pháp, khi anh và Nga Ni Trần liên kết tay che cả bầu trời thành phố Lang, thì anh có bao giờ từng nghĩ cho người khác một con đường sống không?
Cổ Hướng Quốc nổi giận:
- Đừng cho rằng tao sợ mày, tao chỉ là nhắc nhở mày thôi. Mày mà cứ truy cứu đến cùng thì tao với mày cùng chết.
Hạ Tưởng cũng không khách khí:
- Muốn làm gì cũng được, tôi luôn đợi thủ đoạn của Thị trưởng Cổ.
Cổ Hướng Quốc cười lạnh vài tiếng:
- Hạ Tưởng, mày đợi đấy, sẽ có quả ngon cho mày ăn, haha…
Y cười to một hồi rồi cúp máy.
Ngày hôm sau, Cổ Hướng Quốc liền quay về thành phố Lang, cực kỳ đắc ý, thái độ ngạo mạn, dường như y muốn tuyên bố với Thành ủy thành phố Lang y đã quay trở lại, bình yên vô sự, tất cả tin đồn đều chỉ là tin đồn, căn bản là không chạm được đến một cọng tóc của y.
Sự xuất hiện của Cổ Hướng Quốc quả là làm cho người ta mở rộng tầm mắt, không hiểu Thị trưởng Cổ không bị bắt giam thì lấy đâu ra lắm tin đồn vậy, nói y bị Ủy ban Kỷ luật tỉnh kiểm soát? Toàn vớ vẩn, bây giờ khí tượng chính trị thật đúng là ngày càng làm cho người ta thấy khó hiểu rồi.
Không hiểu là đúng rồi, Hạ Tưởng hiểu rõ, bây giờ Ủy ban Kỷ luật tỉnh không có làm gì Cổ Hướng Quốc là bởi vì tầng cao ở Trung ương có người lên tiếng. Lời nguyên gốc có thể không giống tin đồn, nhưng ý đại khái thì gần như vậy. Một vị lãnh đạo Trung ương đã đích thân nói:
- Đồng chí Cổ Hướng Quốc cũng có mặt tốt, đi đến ngày hôm nay không dễ dàng gì, nên thôi đi…
Một câu "nên thôi đi" lập tức làm cho Lý Ngôn Hoằng bó tay, vốn đã quyết định bắt giam Cổ Hướng Quốc rồi, bây giờ lại không giữ được chủ kiến nên mới tung tin đồn, nhưng chuyện hoang đường cuối cùng vẫn không diễn ra.
Nhưng câu "thôi đi" cũng mang một ý nghĩa sâu xa, là làm đến mức nào thì dừng lại. Là gõ đánh vừa phải thì thôi đi hay là không động vào Cổ Hướng Quốc chút nào rồi thôi đi? Lãnh đạo cất lời rất hàm súc, nhưng để người bên dưới cân nhắc làm việc thì đúng là đau đầu.
Quả nhiên là có liên quan đến hướng dư luận lần trước, Hạ Tưởng cảm than, Cổ Hướng Quốc đúng là cây đại thụ có gốc rễ sâu. Đã đến nước này rồi mà y vẫn không đổ, hơn nữa còn vô cùng đắc ý.
Cổ Hướng Quốc không đổ, hắn thề không bỏ qua. Bây giờ trong lòng Hạ Tưởng đang nổi lên một cục lửa giận, có cái nên làm có cái không nên làm, hắn không tin tội ác đầy trời của Cổ Hướng Quốc có chứng cớ đầy đủ mà vẫn đứng vững không đổ. Có Cổ Hướng Quốc làm chính trị thì thành phố Lang còn có hi vọng gì nữa? Nga Ni Trần chết mà không cứng, nói không chừng còn có thể Đông Sơn tái khởi.
Vậy thì những gì trước kia hắn làm há chẳng phải mất công rồi sao?
Cổ Hướng Quốc không những quay trở lại làm việc, mà còn đao to búa lơn đề xuất thực thi nhiều cải cách, và nhằm vào vấn đề kết cấu kinh tế thành phố Lang đề ra ý tưởng hoàn toàn mới. Tóm lại, y ba hoa khoác lác không chỉ muốn thể hiện khí phách của Thị trưởng, mà còn trù tính sắp xếp toàn cục, dường như muốn tiết lộ cho tất cả mọi người biết một thông tin, y không những không bị đổ, mà sẽ còn tiếp nhận chức Bí thư Thành ủy, nắm chặt thành phố Lang trong tay.
…
Trước đề nghị của Cổ Hướng Quốc, Thành ủy triệu mở Hội nghị thường vụ. Trọng điểm thảo luận là tình hình mấy năm gần đây thành phố Lang mở cửa, cải cách và đẩy mạnh chiến lược dẫn hướng hướng phát triển ba phương diện, cùng với trọng điểm công việc tiếp theo, đồng thời Ủy ban nhân dân thành phố sắp trình lên các vấn đề như cải cách doanh nghiệp nhà nước, cải cách hệ thống tài chính.v.v..rồi đệ trình lên Hội nghị thường vụ nghiên cứu.
Dụng ý của Cổ Hướng Quốc rất rõ ràng, chính là muốn cho tất cả các Ủy viên thường vụ hay y vẫn còn là nhân vật số hai ở thành phố Lang, vẫn còn kiểm soát được cục diện, ai cũng đừng mong coi thường quyền uy của y, không có ai dám làm gì y.
Không phải kiêu ngạo, mà còn hơn cả kiêu ngạo. Không phải tuyên chiến, mà như hơn cả tuyên chiến.
Khí thế Cổ Hướng Quốc gây được tác dụng lớn, doanh trận trước kia ngả về y giờ lại kiên định đoàn kết với y hơn. Trên Hội nghị thường vụ hô ứng cho nhau, hình thành một lực lượng lớn không dễ coi thường. Ít nhất nhìn từ bề ngoài, Cổ Hướng Quốc lại lấy lại được quyền lực đáng có.
Càng làm cho mọi người khiếp sợ vô cùng chính là, ba ngày sau, một thông tin chuẩn xác truyền từ Tỉnh ủy đến, trải qua nghiên cứu Tỉnh ủy ra quyết định, đồng chí Hạ Tưởng đảm nhiệm chức Phó bí thư, Phó thị trưởng, quyền thay Thị trưởng thành phố Thiên Trạch.
Không phải tin đồn, mà là sự thật. Hội nghị thường vụ Tỉnh ủy chính thức phê chuẩn bổ nhiệm rồi.
Thành phố Lang, một màn xôn xao.
Lợi hại, quả nhiên lợi hại. Trong thời khắc then chốt Hạ Tưởng vẫn không lật đổ được Cổ Hướng Quốc, mà lại bị ông ta dẹp qua một bên thành công, tương đương với việc Hạ Tưởng thất bại, và chấm dứt. Tuy rằng Hạ Tưởng được thăng lên một bước, thành công phó chính, trở thành Thị trưởng trẻ nhất của một thành phố của tỉnh Yến. Nhưng một khi hắn rời khỏi thành phố Lang, thì những gì hắn làm ở đây đều chảy ra sông ra bể hết cả.
Ai cũng luôn biết Hạ Tưởng chính là người âm thầm thúc đẩy vụ án Lãnh Chất Phương, Hạ Tưởng mà đi thì còn ai ở thành phố Lang dám chống đối Cổ Hướng Quốc và ra mặt dẫn đầu? Cục diện của bây giờ là, tuy Nga Ni Trần bị tổn thất đến tận gốc rễ nhưng chưa bị rơi vào pháp lý, chết mà không chết cứng. Cổ Hướng Quốc tuy chịu ảnh hưởng phụ từ vụ án Lãnh Chất Phương, nhưng Ủy ban Kỷ luật tỉnh chỉ ép xuống mà không phát lệnh, không có người đứng sau thúc đẩy nữa thì e là câu chuyện sẽ không giải quyết được gì.
Cổ Hướng Quốc hoàn toàn thắng lợi, Hạ Tưởng thất bại…Tất cả mọi người không hẹn mà cùng ra kết luận tương đồng như vậy. Ngay đến Ngả Thành Văn cũng lắc đầu thở than, đau lòng vì đi đến bước cuối cùng rồi mà vẫn không lật đổ được Cổ Hướng Quốc.
Từ lúc Tỉnh ủy bổ nhiệm đến lúc Hạ Tưởng tiếp nhận chức mới có khoảng 20 ngày chờ đợi. Đang trong lúc tất cả mọi người đều cho rằng chắc chắn Hạ Tưởng sẽ thôi cố gắng, sau đó bàn giao công việc chuẩn bị vị trí mới, ai cũng không ngờ một trận bão chính trị thanh thế lớn đang được âm ủ.
Thời gian 20 ngày thoáng cái trôi qua, nháy mắt đã đến lúc Hạ Tưởng rời khỏi thành phố Lang rồi. Nhóm người ở Thành ủy do Ngả Thành Văn dẫn đầu xếp thành hàng đưa tiễn Hạ Tưởng.
Những người khác cũng đều mang tâm trạng khác nhau, có người hiu quạnh, có người thương xót, có người thấy may mắn, có người vui khi thấy người khác gặp nạn. Cổ Hướng Quốc thì càng là đắc ý, tuy y cố gắng giả vờ nhưng vẫn không che đậy nổi vẻ mặt đắc ý, ý tứ là mày có thể làm gì được ta? Cho mày cái chức Thị trưởng của một thành phố nghèo, một cước đá ngươi đi, mày mà lại có bản lĩnh lăn đi lăn lại, bây giờ chẳng phải cũng phải trắng hai bàn tay rời khỏi thành phố Lang?
Vẻ mặt Hạ Tưởng thì lại thoải mái, không có chút gì là uể oải, ngược lại rất vui bắt tay với mọi người. Đợi bắt tay hết rồi, đột nhiên hắn lại làm một hành động ngoài dự đoán. Hắn đến trước mặt Cổ Hướng Quốc, cười nói:
- Thị trưởng Cổ, vừa rồi có xe của Tỉnh ủy đến, có phải là tìm anh không?
Cổ Hướng Quốc không hiểu vì sao Hạ Tưởng lại nói một câu không đầu không cuối, y còn chưa mở miệng thì có hai người tách đám đông đi đến trước mặt y, nói rất khách khí:
- Thị trưởng Cổ, mời anh qua đây một chút.
Cổ Hướng Quốc hơi chần chừ, vừa đi được hai bước thì bị hai người lật ngược hai tay lại, sau đó áp giải như áp giải tội phạm đưa đi lên xe.
Biến cố xảy ra bất thình lình, làm cho tất cả các Ủy viên thường vụ Thành ủy đang có mặt phải trợn mồm trợn mắt…
Ngả Thành Văn vô cùng cảm than.
Y thừa nhận, từ ngày y đảm nhiệm chức Bí thư đến giờ, ở thành phố Lang không lập công cũng không phạm lỗi, bình thường đơn giản không có thành tích gì đáng kể cả. Chủ yếu là bị Cổ Hướng Quốc và Nga Ni Trần liên kết kiểm soát, y không có cách nào thi triển bản thân.
Lúc này đối mặt với vô số ánh đèn chớp lóe và người dân đông nghìn nghịt, vốn là chuyện bình thường, y cũng không ít lần phát biểu với bên ngoài, lời nói khách sáo kiểu quan cách lẫn ba hoa khoác lác, chưa bao giờ gặp phải luống cuống, nhưng hiện giờ trong lòng y lại có cảm giác áy náy.
Vì lật lại vụ án Tiêu Điện không phải là công lao của y, đối với việc đã quen với tình trạng bình thường tất cả thành tích chính trị đều quy thuộc về Bí thư, nên khi đối mặt với sự kiện quỳ gối cảm ơn đầy cảm kích của cha con họ Tiêu, nhìn thấy Tiêu Đại nước mắt đầm đìa, vui mừng, bi thương từ trong tim lẫn lộn, cùng với thần sắc được cứu của Tiêu Điện đều làm cho Ngả Thành Văn không kìm nén được mà rưng rưng nước mắt.
Khi một người thật sự có địa vị cao rồi, từ trên cao nhìn xuống bao quát chúng sinh, trên thực tế trong thâm tâm đều có một trái tim công tâm, đều mang lòng thương xót, nối liền với người dân.
Thậm chí giọng âm của Ngả Thành Văn còn hơi run run, y đỡ Tiêu Đại đứng dậy:
- Các vị, tôi là Bí thư Thành ủy, không đủ tài trả lại bầu trời xanh cho thành phố Lang, chưa kịp thời lật lại những vụ án oan, tôi hổ thẹn với sự phó thác của hơn một triệu người dân thành phố ta.
Ngả Thành Văn mặt đẫm nước mắt, gập mình cúi đầu.
Từ trong đám đông vang lên tiếng vỗ tay rầm rầm, mãi vẫn chưa dứt…
Các phóng viên đều tóm lấy phút giây Ngả Thành Văn rơi lệ, gập người cúi đầu chụp ảnh, tất cả đều chụp được một cảnh tượng đầy ý nghĩa. Còn Hạ Tưởng đứng bên cạnh Ngả Thành Văn đang cong người đỡ Tiêu Điện đứng dậy, lấy tay phủi phủi bụi đất trên người y, thậm chí còn quẹt nước mặt lăn trên mặt Tiêu Đại. Động tác thật lòng của Hạ Tưởng cũng được không ít phóng viên chụp lại, coi là giây phút vĩnh hằng.
Ai cũng không ngờ được, ngày hôm sau tờ báo lớn nhất nước "Nhật báo quốc gia" đăng một tin đặt ở vị trí quan trọng làm chấn động cả nước, mang tiêu đề "Bí thư rơi lệ, Phó thị trưởng thường trực lau lệ…", đồng thời bài báo đăng lên bức ảnh Ngả Thành Văn gập người chảy nước mắt, còn Hạ Tưởng đứng bên cạnh vẻ mặt ngưng đọng lau nước mắt cho Tiêu Đại, cảm giác nhìn vô cùng có sức hút. Hơn nữa ký giả còn viết thêm, nước mắt của Bí thư là thông cảm và áy náy với người dân, hành động lau nước mắt của Phó thị trưởng thường trực là sự trân trọng và thương tiếc dân chúng. Yêu dân thương dân thì làm như thế nào để được mức độ như vậy, trong lòng có dân không, có thật sự làm việc vì dân không…Từ chi tiết nhỏ viết thành bài văn lớn.
"Nhật báo quốc gia" ra lời hỏi, danh tiếng của Ngả Thành Văn và Hạ Tưởng liền vang dội.
Sau buổi trưa, Ban tuyên giáo Tỉnh ủy tỉnh Yến nhận được vô số điện thoại, đề xuất muốn phỏng vấn Hạ Tưởng và Ngả Thành Văn nhưng đều bị từ chối. Ban tuyên giáo Tỉnh ủy không vui, bởi vì trước đó bọn họ không nhận được bất kỳ tin gì, vô cùng bị động. Bí thư Tỉnh ủy Phạm Duệ Hằng cũng lần đầu tiên ra chỉ thị báo chí tỉnh Yến không được đăng bài về chuyện ở thành phố Lang.
Nhưng ngày hôm sau, cơ quan ngôn luận Trung ương Đoàn lại đăng lên một bài bình luận, đánh giá cao hành động cúi người, lau nước mắt của Bí thư Thành ủy và Phó thị trưởng thường trực thành phố Lang. Bài luận chỉ ra, làm việc thiết thực vì dân không chỉ là một câu khẩu hiệu, mà là phải xuất phát từ tâm, thật lòng, không được quên thân phận là công bộc của dân thì mới có thể tự nhiên mà làm được đến mức độ cùng vui, cùng buồn với người dân.
"Nhật báo quốc gia" và cơ quan ngôn luận của Đoàn hệ đánh giá chính diện, thể hiện thái độ tán thành cách làm của Ngả Thành Văn và Hạ Tưởng kết nối với dân, và đoàn thể. Rồi bài báo lại liên tưởng đến vụ án Tiêu Điện không phải là vụ án oan sai bình thường, mà còn liên can đến đấu tranh chính trị phức tạp, cũng gián tiếp vạch rõ vấn đề tầng lớp sâu xa hơn.
Nhưng theo sau đó lại có mấy tờ báo quốc gia có sức ảnh hưởng liên tục đăng bài, chỉ ra Bí thư Thành ủy và Phó thị trưởng thường trực nên làm nhiều việc thiết thực hơn, phát triển kinh tế chứ không phải thể hiện mình, càng không phải lập dị và quảng cáo mình rùm beng…
Có thể nói là, mấy tờ báo trên hoàn toàn đăng bài ngược lại, có thái độ nghi ngờ và phê phán hành động của Ngả Thành Văn và Hạ Tưởng.
Người ngoài xem náo nhiệt, người trong ngành xem đường lối, Hạ Tưởng đã biết nguyên cớ Cổ Hướng Quốc đột nhiên vô cùng tự tin rồi. Nội bộ Trung ương lại có chia rẽ, bất kể là do nguyên nhân nào, dù sao có khả năng Cổ Hướng Quốc lại nhận được ủng hộ.
Ngả Thành Văn cũng không ngờ một chuyện bình thường sẽ bị người khác cố ý lợi dụng, y cảm thấy áp lực khắp nơi. Nhưng sự việc đã bày ra trước mắt công chúng, chỉ có thể tiến lên phía trước mà đi thôi.
Vài ngày sau, Trung ương bắt đầu một loạt hành động quan trọng, tuyên bố một loạt nhiệm vụ của cán bộ quan chức cấp tỉnh, trong nước, bước vào thời kỳ vận mệnh hoàn toàn mới.
Tiếp theo sau Triệu Tuyền Tân cáo bệnh lui về ở ẩn, Hải Đức Trường tiếp nhận chức vụ Phó Thủ tướng. Đây là lần bổ nhiệm hiếm thấy trong cuộc sống chính trị vẫn luôn sóng yên biển lặng trong nước, nên lập tức gây ra không ít phán đoán từ phía thế giới.
Thế giới bên ngoài đoán thế nào Hạ Tưởng không quan tâm, hắn đã biết đại khái sự việc đằng sau một loạt điều chỉnh đó, sẽ ảnh hưởng lâu dài, sâu rộng thế nào đến cục thế thành phố Lang.
Hơn nữa còn có khả năng là ảnh hưởng bất lợi.
Giờ cục thế của thành phố Lang ngoài mặt yên lặng, trên thực tế là đang ngầm dậy sóng, bất kỳ lúc nào cũng sẽ có tin tức mang tính bộc phát truyền ra. Chứng cớ mấy vụ án oan sai do Lãnh Chất Phương và Cổ Hướng Quốc liên kết gây ra được nộp lên Ủy ban Kỷ luật tỉnh, Lý Ngôn Hoằng cũng đích thân trả lời là xét xử nghiêm túc, nhưng hơn một tháng qua đi rồi, lại chẳng có một chút tin tức nào cả.
Hiển nhiên là gặp phải sự cản trở ở phương diện nào đó rồi.
Mặt khác, Nga Ni Trần đã yếu mất đi sức phản kháng. Y đã ra viện, trốn trong nhà không ra ngoài, đợi chờ lần phán xử cuối cùng. Hoắc Kiến đệ trình lên chứng cớ, cùng với chứng cớ Hạ Tưởng thu thập bằng các con đường khác nhau, đủ để đánh cho Nga Ni Trần không thể xoay ngược lại. Nhưng hiện giờ chưa muốn bộc phát ra, mà là muốn giải quyết vấn đề của Cổ Hướng Quốc trước đã rồi tính tiếp.
Vấn đề Cổ Hướng Quốc là quan trọng của quan trọng, y không đổ, Nga Ni Trần có đổ thì cũng không ý nghĩa mấy. Nhưng Hạ Tưởng càng hiểu rõ hơn là, một loạt hướng dư luận, một loạt điều chỉnh nhân sự làm cục thế vốn rõ nét đột nhiên đổi quẻ, trở nên khó bề phân biệt.
Cổ Hướng Quốc đúng là cây già gốc rễ sâu, khó mà lật đổ. Hạ Tưởng day day trán, cầm điện thoại lên gọi đi.
- Xin chào Trưởng ban Ngô.
Ngô Tài Dương là Trưởng ban Tuyên giáo Trung ương, là Ủy viên bộ Chính trị, nếu có một cán bộ cấp Phó giám đốc sở gọi được trực tiếp với y, thì người đó không ai khác là Hạ Tưởng. Trong nước không có Phó giám đốc sở nào nữa có được đặc cách như vậy.
Ngô Tài Dương vô cùng kinh ngạc trước việc Hạ Tưởng chủ động gọi điện thoại tìm y, đây cũng là lần đầu tiên Hạ Tưởng chủ động gọi điện thoại cho y.
- Có chuyện gì?
Giọng nói của Ngô Tài Dương vẫn lạnh nhạt như xưa, xa cách lại không có tình cảm.
Hạ Tưởng cũng không hi vọng Ngô Tài Dương thay đổi ấn tượng về hắn, hắn chỉ muốn nghe một chút phong thanh mà thôi, liền nói:
- Gần đây báo chí quan tâm quá độ đến thành phố Lang rồi, tôi muốn xin hỏi ý kiến của Trưởng ban Ngô, có suy nghĩ gì đối với một số lời tuyên ngôn chính diện và phản diện về thành phố Lang…
Hướng đi của dư luận cũng là hướng gió, càng là các thế lực tự mình thuyết minh. Ngô Tài Giang quản lý Ban Tuyên giáo, chắc chắn là biết rõ hướng nghiêng chính trị của mỗi người tầng cao Trung ương, nếu không y cũng không thể ngồi vững tại vị trí trong Ban Tuyên giáo được.
Tiếng nói của Đảng, tuyệt đối là bộ phận cực quan trọng.
Ngô Tài Dương nghe ra ý tứ của Hạ Tưởng, bỗng nhiên cười:
- Kế đã tính đến chỗ tôi rồi cơ đấy, gan cũng không nhỏ a.
Ngừng một vài giây y nói tiếp:
- Tôi nghe Ngôn Hoằng nói là, ông ấy gặp phải cản trở ở Tỉnh ủy, có điều ông ấy đã quyết định báo cáo lên Ủy ban Kỷ luật Trung ương rồi.
Nói chuyện điện thoại với Ngô Tài Dương rất nhanh, cũng phải, giữa hai người đàn ông có ngăn cách, có thù hận, không nhiều tiếng nói chung. Hạ Tưởng đã rất hài lòng rồi, ít ra Ngô Tài Dương không phát biểu bất kỳ suy nghĩ về cách làm của hắn, chứng tỏ trong chuyện này nhà họ Ngô đứng ở lập trường trung lập, thậm chí có thể nói là hơi hơi nghiêng về lập trường của hắn.
Cũng đến lúc có tin tức rồi, Hạ Tưởng nhìn cây lá bên ngoài cửa sổ sum xuê hết mức, mùa thu đến rồi, là lúc nên hạ màn thôi.
Một tuần sau, phong thanh nổi lên.
Tin tức từ tỉnh truyền tới, Thị trưởng thành phố Lang Cổ Hướng Quốc bị nghi ngờ liên quan tham ô nhận hối lộ, cùng với Lãnh Chất Phương gây ra những vụ án oan sai. Ngày thứ hai, tin tức đang trong quá trình tiếp nhận Ủy ban Kỷ luật tỉnh điều tra truyền ra, Cổ Hướng Quốc liền cáo bệnh xin nghỉ phép, biến mất trước tầm mắt của công chúng.
Thị trưởng Cổ sắp ngã sụp rồi?
Mọi người rì rầm nghị luận, khắp nơi hỏi dò nội tình, nhưng không dò ra bất cứ tin tức nào có giá trị. Bởi vì tất cả mọi người đều giữ kín như bưng chuyện về Cổ Hướng Quốc, thậm chí đến Cổ Hướng Quốc xin nghỉ ốm là bị Ủy ban Kỷ luật tỉnh kiểm soát, hay là y đến nơi khác rồi đều không có kiểu nói nào xác thực.
Ngay sau đó Ủy ban Kỷ luật tỉnh lại liên hợp với Tòa án nhân dân tỉnh tuyên bố, qua điều tra làm rõ, Lãnh Chất Phương tham ô nhận hối lộ trên 40 triệu tệ, ngoài tịch thu những nguồn lợi phi pháp, còn truy cứu trách nhiệm những người hối lộ có liên quan.
Vụ án Lãnh Chất Phương luôn chưa được công bố ra ngoài, đến nay cuối cùng cũng bày ra chỗ sáng, thể hiện được lòng quyết tâm chống tham nhũng của Tỉnh ủy và Ủy ban Kỷ luật tỉnh Yến.
Hạ Tưởng nghe được hai tin tức trên cuối cùng đã nở được nụ cười vui mừng, nhưng lòng hắn vẫn lo âu, bởi vì hắn biết rõ sự thật Cổ Hướng Quốc chưa bị Ủy ban Kỷ luật tỉnh kiểm soát, mà là y đã đến Bắc Kinh.
Căn cứ vào các dấu hiệu ở các phương diện, sợ là Cổ Hướng Quốc có khả năng thoát được nạn này, Hạ Tưởng sao có thể cam tâm để cho Cổ Hướng Quốc tiếp tục nhởn nhơ ngoài vòng pháp luật? Nhưng hắn cũng rõ hướng gió khí hậu chính trị trong nước phức tạp, hay biến đổi. Áp lực bên trên bất cứ lúc nào cũng sẽ làm cho không ít người thay đổi lập trường. Cũng may trải qua báo chí đăng tin lần trước, Ngả Thành Văn đã không còn đường lui nữa, chỉ còn cách tử chiến cùng hắn đến cùng.
Ngày hôm sau, lại có tin truyền từ tỉnh đến, nói là Cổ Hướng Quốc đã bị bắt giam, đang chịu chất vấn. Nghe nói Thị trưởng Cổ tham ô hơn 100 triệu tệ, hơn 10 người có liên quan đến vụ án, có khả năng Cổ Hướng Quốc sẽ bị xét xử tử hình.
Tin tức truyền đến lập tức làm cho cả Thành ủy thành phố Lang bị chấn động.
Tất cả mọi người đểu bàn tán, nghe ngóng tin tức thật giả, nhưng mọi người lại đều giữ kín như bưng. Chỉ cần nhắc đến ba chữ "Cổ Hướng Quốc" thì tất cả đều lắc đầu, từ chối trả lời. Ngả Thành Văn và Hạ Tưởng thì càng là nói năng thận trọng, không phát biểu bất cứ cảm nghĩ gì.
Buổi tối, sau khi Hạ Tưởng tan làm, vừa bước chân ra khỏi cổng tòa nhà Thành ủy thì nhận được cuộc điện thoại số lạ. Nếu như bình thường có cuộc gọi lạ đến, hắn thường không nghe máy, nhưng đây là số Bắc Kinh gọi tới, với lại số của khu đặc biệt, trong lòng hắn liền thấp thỏm nghe máy.
Không ngoài dự đoán, là Cổ Hướng Quốc.
- Phó thị trưởng Hạ…
Cổ Hướng Quốc kéo dài giọng, ngữ điệu có chút ý uy hiếp, và một chút tự đắc.
- Đừng ép người quá đáng nhé, làm mọi việc đều phải chừa ra đường sống nữa.
Thật ra, Hạ Tưởng sớm đã biết Cổ Hướng Quốc không bị bắt giam, y luôn trốn ở Bắc Kinh. Không ngờ chuyện đến nước này rồi y còn không biết hối cải, vẫn giữ thái độ đắc ý, liền nói:
- Thị trưởng Cổ, trong lúc anh mưu đồ gây ra án oan sai, trong lúc anh nhận lợi lộc từ Nga Ni Trần loại trừ người kinh doanh hợp pháp, khi anh và Nga Ni Trần liên kết tay che cả bầu trời thành phố Lang, thì anh có bao giờ từng nghĩ cho người khác một con đường sống không?
Cổ Hướng Quốc nổi giận:
- Đừng cho rằng tao sợ mày, tao chỉ là nhắc nhở mày thôi. Mày mà cứ truy cứu đến cùng thì tao với mày cùng chết.
Hạ Tưởng cũng không khách khí:
- Muốn làm gì cũng được, tôi luôn đợi thủ đoạn của Thị trưởng Cổ.
Cổ Hướng Quốc cười lạnh vài tiếng:
- Hạ Tưởng, mày đợi đấy, sẽ có quả ngon cho mày ăn, haha…
Y cười to một hồi rồi cúp máy.
Ngày hôm sau, Cổ Hướng Quốc liền quay về thành phố Lang, cực kỳ đắc ý, thái độ ngạo mạn, dường như y muốn tuyên bố với Thành ủy thành phố Lang y đã quay trở lại, bình yên vô sự, tất cả tin đồn đều chỉ là tin đồn, căn bản là không chạm được đến một cọng tóc của y.
Sự xuất hiện của Cổ Hướng Quốc quả là làm cho người ta mở rộng tầm mắt, không hiểu Thị trưởng Cổ không bị bắt giam thì lấy đâu ra lắm tin đồn vậy, nói y bị Ủy ban Kỷ luật tỉnh kiểm soát? Toàn vớ vẩn, bây giờ khí tượng chính trị thật đúng là ngày càng làm cho người ta thấy khó hiểu rồi.
Không hiểu là đúng rồi, Hạ Tưởng hiểu rõ, bây giờ Ủy ban Kỷ luật tỉnh không có làm gì Cổ Hướng Quốc là bởi vì tầng cao ở Trung ương có người lên tiếng. Lời nguyên gốc có thể không giống tin đồn, nhưng ý đại khái thì gần như vậy. Một vị lãnh đạo Trung ương đã đích thân nói:
- Đồng chí Cổ Hướng Quốc cũng có mặt tốt, đi đến ngày hôm nay không dễ dàng gì, nên thôi đi…
Một câu "nên thôi đi" lập tức làm cho Lý Ngôn Hoằng bó tay, vốn đã quyết định bắt giam Cổ Hướng Quốc rồi, bây giờ lại không giữ được chủ kiến nên mới tung tin đồn, nhưng chuyện hoang đường cuối cùng vẫn không diễn ra.
Nhưng câu "thôi đi" cũng mang một ý nghĩa sâu xa, là làm đến mức nào thì dừng lại. Là gõ đánh vừa phải thì thôi đi hay là không động vào Cổ Hướng Quốc chút nào rồi thôi đi? Lãnh đạo cất lời rất hàm súc, nhưng để người bên dưới cân nhắc làm việc thì đúng là đau đầu.
Quả nhiên là có liên quan đến hướng dư luận lần trước, Hạ Tưởng cảm than, Cổ Hướng Quốc đúng là cây đại thụ có gốc rễ sâu. Đã đến nước này rồi mà y vẫn không đổ, hơn nữa còn vô cùng đắc ý.
Cổ Hướng Quốc không đổ, hắn thề không bỏ qua. Bây giờ trong lòng Hạ Tưởng đang nổi lên một cục lửa giận, có cái nên làm có cái không nên làm, hắn không tin tội ác đầy trời của Cổ Hướng Quốc có chứng cớ đầy đủ mà vẫn đứng vững không đổ. Có Cổ Hướng Quốc làm chính trị thì thành phố Lang còn có hi vọng gì nữa? Nga Ni Trần chết mà không cứng, nói không chừng còn có thể Đông Sơn tái khởi.
Vậy thì những gì trước kia hắn làm há chẳng phải mất công rồi sao?
Cổ Hướng Quốc không những quay trở lại làm việc, mà còn đao to búa lơn đề xuất thực thi nhiều cải cách, và nhằm vào vấn đề kết cấu kinh tế thành phố Lang đề ra ý tưởng hoàn toàn mới. Tóm lại, y ba hoa khoác lác không chỉ muốn thể hiện khí phách của Thị trưởng, mà còn trù tính sắp xếp toàn cục, dường như muốn tiết lộ cho tất cả mọi người biết một thông tin, y không những không bị đổ, mà sẽ còn tiếp nhận chức Bí thư Thành ủy, nắm chặt thành phố Lang trong tay.
…
Trước đề nghị của Cổ Hướng Quốc, Thành ủy triệu mở Hội nghị thường vụ. Trọng điểm thảo luận là tình hình mấy năm gần đây thành phố Lang mở cửa, cải cách và đẩy mạnh chiến lược dẫn hướng hướng phát triển ba phương diện, cùng với trọng điểm công việc tiếp theo, đồng thời Ủy ban nhân dân thành phố sắp trình lên các vấn đề như cải cách doanh nghiệp nhà nước, cải cách hệ thống tài chính.v.v..rồi đệ trình lên Hội nghị thường vụ nghiên cứu.
Dụng ý của Cổ Hướng Quốc rất rõ ràng, chính là muốn cho tất cả các Ủy viên thường vụ hay y vẫn còn là nhân vật số hai ở thành phố Lang, vẫn còn kiểm soát được cục diện, ai cũng đừng mong coi thường quyền uy của y, không có ai dám làm gì y.
Không phải kiêu ngạo, mà còn hơn cả kiêu ngạo. Không phải tuyên chiến, mà như hơn cả tuyên chiến.
Khí thế Cổ Hướng Quốc gây được tác dụng lớn, doanh trận trước kia ngả về y giờ lại kiên định đoàn kết với y hơn. Trên Hội nghị thường vụ hô ứng cho nhau, hình thành một lực lượng lớn không dễ coi thường. Ít nhất nhìn từ bề ngoài, Cổ Hướng Quốc lại lấy lại được quyền lực đáng có.
Càng làm cho mọi người khiếp sợ vô cùng chính là, ba ngày sau, một thông tin chuẩn xác truyền từ Tỉnh ủy đến, trải qua nghiên cứu Tỉnh ủy ra quyết định, đồng chí Hạ Tưởng đảm nhiệm chức Phó bí thư, Phó thị trưởng, quyền thay Thị trưởng thành phố Thiên Trạch.
Không phải tin đồn, mà là sự thật. Hội nghị thường vụ Tỉnh ủy chính thức phê chuẩn bổ nhiệm rồi.
Thành phố Lang, một màn xôn xao.
Lợi hại, quả nhiên lợi hại. Trong thời khắc then chốt Hạ Tưởng vẫn không lật đổ được Cổ Hướng Quốc, mà lại bị ông ta dẹp qua một bên thành công, tương đương với việc Hạ Tưởng thất bại, và chấm dứt. Tuy rằng Hạ Tưởng được thăng lên một bước, thành công phó chính, trở thành Thị trưởng trẻ nhất của một thành phố của tỉnh Yến. Nhưng một khi hắn rời khỏi thành phố Lang, thì những gì hắn làm ở đây đều chảy ra sông ra bể hết cả.
Ai cũng luôn biết Hạ Tưởng chính là người âm thầm thúc đẩy vụ án Lãnh Chất Phương, Hạ Tưởng mà đi thì còn ai ở thành phố Lang dám chống đối Cổ Hướng Quốc và ra mặt dẫn đầu? Cục diện của bây giờ là, tuy Nga Ni Trần bị tổn thất đến tận gốc rễ nhưng chưa bị rơi vào pháp lý, chết mà không chết cứng. Cổ Hướng Quốc tuy chịu ảnh hưởng phụ từ vụ án Lãnh Chất Phương, nhưng Ủy ban Kỷ luật tỉnh chỉ ép xuống mà không phát lệnh, không có người đứng sau thúc đẩy nữa thì e là câu chuyện sẽ không giải quyết được gì.
Cổ Hướng Quốc hoàn toàn thắng lợi, Hạ Tưởng thất bại…Tất cả mọi người không hẹn mà cùng ra kết luận tương đồng như vậy. Ngay đến Ngả Thành Văn cũng lắc đầu thở than, đau lòng vì đi đến bước cuối cùng rồi mà vẫn không lật đổ được Cổ Hướng Quốc.
Từ lúc Tỉnh ủy bổ nhiệm đến lúc Hạ Tưởng tiếp nhận chức mới có khoảng 20 ngày chờ đợi. Đang trong lúc tất cả mọi người đều cho rằng chắc chắn Hạ Tưởng sẽ thôi cố gắng, sau đó bàn giao công việc chuẩn bị vị trí mới, ai cũng không ngờ một trận bão chính trị thanh thế lớn đang được âm ủ.
Thời gian 20 ngày thoáng cái trôi qua, nháy mắt đã đến lúc Hạ Tưởng rời khỏi thành phố Lang rồi. Nhóm người ở Thành ủy do Ngả Thành Văn dẫn đầu xếp thành hàng đưa tiễn Hạ Tưởng.
Những người khác cũng đều mang tâm trạng khác nhau, có người hiu quạnh, có người thương xót, có người thấy may mắn, có người vui khi thấy người khác gặp nạn. Cổ Hướng Quốc thì càng là đắc ý, tuy y cố gắng giả vờ nhưng vẫn không che đậy nổi vẻ mặt đắc ý, ý tứ là mày có thể làm gì được ta? Cho mày cái chức Thị trưởng của một thành phố nghèo, một cước đá ngươi đi, mày mà lại có bản lĩnh lăn đi lăn lại, bây giờ chẳng phải cũng phải trắng hai bàn tay rời khỏi thành phố Lang?
Vẻ mặt Hạ Tưởng thì lại thoải mái, không có chút gì là uể oải, ngược lại rất vui bắt tay với mọi người. Đợi bắt tay hết rồi, đột nhiên hắn lại làm một hành động ngoài dự đoán. Hắn đến trước mặt Cổ Hướng Quốc, cười nói:
- Thị trưởng Cổ, vừa rồi có xe của Tỉnh ủy đến, có phải là tìm anh không?
Cổ Hướng Quốc không hiểu vì sao Hạ Tưởng lại nói một câu không đầu không cuối, y còn chưa mở miệng thì có hai người tách đám đông đi đến trước mặt y, nói rất khách khí:
- Thị trưởng Cổ, mời anh qua đây một chút.
Cổ Hướng Quốc hơi chần chừ, vừa đi được hai bước thì bị hai người lật ngược hai tay lại, sau đó áp giải như áp giải tội phạm đưa đi lên xe.
Biến cố xảy ra bất thình lình, làm cho tất cả các Ủy viên thường vụ Thành ủy đang có mặt phải trợn mồm trợn mắt…
/2185
|