Quan Thanh

Chương 410: Tấm ảnh ghi lại khoảnh khắc lịch sử

/498


Cổ Trường Lăng ngồi trên đài chủ tịch, tạm thời có chút đắc chí. Nhìn đám người đông nghìn nghịt ngồi dưới đài, ngạo khí và cảm giác thành tựu trong lòng chợt nổi lên, lập tức cảm thấy có chút lâng lâng.

Chỉ có điều Cổ Trường Lăng là một người điềm đạm, chắc chắn, sau giấy phút hưng phấn thì tâm tình của y cũng dần dần bình tĩnh trở lại.

Đúng lúc này, Đan Tân Dân bắt đầu tuyên bố bổ nhiệm:

- Các đồng chí, Hội nghị thường vụ thành ủy thông qua nghiên cứu và thảo luận, đã quyết định bổ nhiệm đồng chí Cổ Trường Lăng là Phó bí thư Huyện ủy, đề nghị Hội đồng nhân dân huyện Quy Ninh bổ nhiệm đồng chí Cổ Trường Lăng làm Phó chủ tịch huyện, quyền Chủ tịch huyện Quy Ninh.

Đan Tân Dân phát biểu rất ngắn gọn rồi chuyển micro sang cho An Tại Đào.

An Tại Đào thản nhiên cười, tiếp nhận micro rồi cao giọng nói:

- Các đồng chí, hôm nay chúng ta mời dự họp đại hội toàn bộ Huyện để tuyên bố quyết định có liên quan của Thành ủy. Vừa rồi, Ủy viên thường vụ Thành ủy, Trưởng ban Tổ chức cán bộ, đồng chí Đan Tân Dân đã đại diện cho Thành ủy tuyên bố bổ nhiệm đồng chí Cổ Trường Lăng là Phó bí thư huyện ủy, quyền Chủ tịch huyện Quy Ninh. Đối với bổ nhiệm của Thành ủy, cán bộ và quần chúng Huyện Quy Ninh chúng ta kiên quyết ủng hộ và tán thành. Hi vọng đồng chí Cổ Trường Lăng ở cương vị mới sẽ làm ra nhiều thành tích hơn nữa. Xin toàn hội nghị cho một tràng pháo tay để hoan nghênh Phó bí thư Thành ủy, Chủ tịch thành phố Đông Phương Du lên cho ý kiến chỉ đạo.

Tiếng vỗ tay như sấm rền vang lên, Đông Phương Du cũng không khách khí, liền thong thả đứng lên. Trong trường hợp như thế này, nếu đã đến đây mà không tỏ thái độ gì thì không được.

- Đồng chí Cổ Trường Lăng tuổi trẻ tài cao, tố chất chính trị tốt, đã trải qua nhiều cương vị quan trọng, lại có cơ sở công tác vững chắc, đối nhân xử thể thành khẩn, tác phong dân chủ, cương vị Chủ tịch huyện đồng chí hoàn toàn có thể đảm nhiệm được.

Lần này Thành ủy đã suy xét công tác thực tế cũng như tính liên tục trong sự nghiệp phát triển của Quy Ninh, đã bổ nhiệm được một cán bộ có năng lực, tăng cường bộ máy lãnh đạo, thể hiện đầy đủ nguyên tắc dùng người cũng như tư tưởng chỉ đạo của Đảng.

Đồng chí Cổ Trường Lăng rất quen thuộc với nghiệp vụ kinh tế, đồng chí An Tại Đào là một cán bộ nhiệt tình, mạnh dạn đi đầu, ở Quy Ninh rất có uy tín, đây là một bộ máy khó có thể có được. Tôi tin tưởng, đồng chí An Tại Đào sẽ lãnh đạo Huyện ủy rất tốt, hoàn thành nhiệm vụ mà Thành ủy và Ủy ban nhân dân thành phố giao cho, nhất định sẽ không phụ lòng toàn bộ cán bộ cũng như quần chúng huyện Quy Ninh.

Trong trường hợp như thế này, lãnh đạo nói chuyện cũng chẳng có gì mới, toàn bộ đều theo lối mòn sáo rỗng. Dựa theo lệ thường, sau khi Đôg Phương Du phát biểu sẽ là tân Chủ tịch huyện Cổ Trường Lăng có đôi lời.

Ra ngoài dự liệu của mọi người chính là Cổ Trường Lăng phát biểu ý kiến rất đơn giản. Sau khi cảm ơn lãnh đạo Thành ủy và Ủy ban nhân dân thành phố đã tín nhiệm thì kết thúc bài phát biểu bằng một câu: “Xin lãnh đạo và các đồng chí xem hành động thực tiễn của tôi”.

Sau khi tuyên bố bổ nhiệm xong, Đan Tân Dân liền mang theo Ban tổ chức cán bộ lập tức quay trở về Thành phố. Còn An Tại Đào, Cổ Trường Lăng cùng với Đông Phương Du và Lãnh Mai đi khảo sát việc xây dựng thành trấn nhỏ của huyện Quy Ninh.

Dưới sự thúc đẩy của An Tại Đào, công trình kiến thiết thành trấn của Huyện Quy Ninh đã từng bước được hoàn thành.

Hiện giờ, thị trấn ở ngoại ô đã có sự thay đổi long trời lở đất. Nhìn toàn cảnh, thị trấn đã không thua gì khu vực nội thành.

Sau khi đi dạo quanh một vòng, ngay cả Đông Phương Du trong lòng oán hận An Tại Đào cũng không thể không âm thầm gật đầu: “Thằng nhãi này quả thật có tài, chỉ trong vòng hai năm ngắn ngủi mà khiến cho một thị trấn nhỏ, nghèo nàn lạc hậu biến thành như thế này, đủ thấy được năng lực của hắn như thế nào”.

Từ khi An Tại Đào đến, diện mạo huyện Quy Ninh đã thay đổi đáng kể, tiến bộ vượt bậc, kể cả về phương diện kinh tế lẫn xây dựng cơ sở hạ tầng.

Điểm này, bất cứ người nào cũng không thể phủ nhận được.

Dạo qua một vòng, ấn tượng của Đông Phương Du với An Tại Đào cũng có chút “Chuyển biến tốt đẹp”, nhưng điều đó cũng không đủ để xóa tan “cảm xúc” tích tụ bao lâu trong lòng.

An Tại Đào đi ra khỏi phòng mở tiệc chiêu đãi, đi toilet. Đi đến nửa đường, thấy Đông Phương Du sắc mặt đỏ bừng do uống rượu vừa từ phòng vệ sinh đi ra.

Đông Phương Du vừa nhìn thấy An Tại Đào, chưa kịp phản ứng đã thấy hắn thản nhiên đi qua, đối với một Chủ tịch thành phố như cô không hề có một chút “Lễ phép” nào, cơn tức giận trong lòng vừa chìm xuống lại chợt bùng lên.

An Tại Đào trước mặt cấp dưới đối với cô vô cùng cung kính, nhưng chỉ cần không có người ngoài, dường như lập tức toát ra thần sắc khinh miệt. Sự khiêu khích này khiến Đông Phương Du trong lòng vô cùng phẫn nộ.

- Đồng chí tiểu An, tôi cần nói chuyện với anh.

Đông Phương Du khoát tay, chỉ xuống đại sảnh dưới lầu.

Đông Phương Du đi xuống lầu, ngồi vào sofa, An Tại Đào thản nhiên cười, cũng đi theo.

- Chủ tịch thành phố Đông Phương, có chuyện gì thì nói đi. Các đồng chí còn đang chờ chúng ta.

An Tại Đào chậm rãi ngồi xuống, tiện tay châm một điếu thuốc, rít một hơi rồi nói.

- Đồng chí tiểu An, hiện tại không có người ngoài, chúng ta liền nói trắng ra đi. Anh chỉ có ủng hộ công tác của Chủ tịch thành phố là tôi thì tôi mới có thể ủng hộ công tác của anh. Anh hiểu ý tôi không?

Đông Phương Du trầm giọng nói:

- Về phần anh tuổi trẻ hành động bồng bột, tôi cũng không so đo với anh.

Đối với Đông Phương Du, An Tại Đào cảm giác rất cổ quái. Dựa theo lẽ thường, hắn không nên đối nghịch với Chủ tịch thành phố là cô như thế. Nhưng vừa nhìn thấy Đông Phương Du, An Tại Đào liền trào lên nỗi tức giận không rõ tại sao, nhất là gần đây biết được cô đã làm một số động tác nhỏ sau lưng nhằm vào hắn. Cũng có thể là hai người trời sinh đã đối địch nhau.

Có tấm gương của Lý Vân Thu, An Tại Đào thật sự là không thể dễ dàng tha thứ một người đàn bà “Giẫm đạp” lên mình, cho dù có là Chủ tịch thành phố cũng không được. Đương nhiên, bề ngoài thì hắn vẫn duy trì sự cung kính nên có đối với Đông Phương Du. Nhưng toàn bộ quan trường Phòng Sơn, ngoại trừ Lãnh Mai, những người khác căn bản không phát hiện ra rằng An Tại Đào và Đông Phương Du đã tới mức “Thủy hỏa bất dung”.

Kỳ thật, hiện tại Đông Phương Du chỉ cần An Tại Đào nhún mình nhượng bộ, phủ phục dưới chân thì “Ân oán” của hai người sẽ được xóa bỏ.

Nhưng An Tại Đào sao có thể “Cúi đầu” trước mặt cô được?

- Chủ tịch thành phố Đông Phương, tôi là một người bình thường, kỳ thật ý nghĩ cũng đơn giản, bình thường là người kính tôi một thước tôi kính người một trượng. Chủ tịch thành phố Đông Phương Du từ khi đến đây đã chèn ép tôi, áp chế tôi, cô là Chủ tịch thành phố, tôi là cấp dưới của cô, tôi sao có thể không phục cô.

Nhưng tôi có một tật xấu, chính là rất đa nghi. Tôi không tin Chủ tịch thành phố sẽ ủng hộ công tác của tôi. Gần đây, tôi nghe nói Trương Hân ở Bắc kinh hoạt động khá thường xuyên, hẳn là được Chủ tịch thành phố Đông Phương ủy thác?

An Tại Đào cười ha hả:

- Chúng ta cũng không ngại chờ, xem xem phương án rút huyện đổi thị của chúng tôi có được cấp trên phê chuẩn hay không. Tôi dám cùng Chủ tịch thành phố Đông Phương đánh cuộc. Không cần nói một Trương Hân mà mười Trương Hân cũng ngăn không được việc này đâu.

Nói xong, An Tại Đào nghênh ngang mà đi. Chỉ còn lại một mình Đông Phương Du ngồi yên lặng trên sofa, sắc mặt lúc đỏ lúc trắng, đôi tay đặt trên sofa có chút run rẩy.

Thời gian trôi nhanh, nháy mắt đã đến hạ tuần tháng sáu. Hoạt động trù bị của Huyện cũng cơ bản đã được sắp xếp, chỉ đợi Quốc vụ viện phê chuẩn phương án rút huyện đổi thị.

Cổ Trường Lăng có chút sốt ruột, các lãnh đạo khác cũng có chút sốt ruột. Có thể nói toàn bộ huyện Quy Ninh chỉ có An Tại Đào là duy trì thần sắc bình tĩnh.

Sáng sớm, Cổ Trường Lăng liền gọi điện thoại tới:

- Bí thư An, người của Huyện ở Bắc Kinh mỗi ngày đều chạy đến Quốc vụ viện, nhưng cứ như thế này, chỉ sợ không kịp thời gian.

An Tại Đào thản nhiên cười:

- Lão Cổ à, không nên gấp gáp, không phải mới chỉ hai tháng sao? Quốc vụ viện đối với phương án này trình tự xét duyệt vô cùng cẩn thận. Chúng ta đừng quá mức nóng vội.

Cổ Trường Lăng còn chưa kịp nói gì, An Tại Đào lại tiếp:

- Được rồi, tôi chuẩn bị về Bắc Kinh tham dự đại hội biểu dương huyện tiên tiến toàn quốc, đến lúc đó chúng ta sẽ nghĩ biện pháp.

Cổ Trường Lăng vui vẻ nói:

- Vậy không thành vấn đề . Bí thư An xuất mã thì còn lo gì nữa.

Cho dù là thằng ngốc cũng có thể phán đoán ra An Tại Đào ở Bắc Kinh khẳng định có hậu thuẫn, Cổ Trường Lăng gọi cuộc điện thoại này chính là muốn An Tại Đào ra mặt giúp đỡ một chút. Không phải người ở Huyện biết được phía sau An Tại Đào có ai, chỉ có điều vợ An Tại Đào là Hạ Hiểu Tuyết ở Bắc Kinh là một nữ doanh nhân nổi tiếng, chủ một tập đoàn lớn, ở Bắc Kinh sao có thể không có mạng lưới quan hệ?

Hôm nay, trên tất cả báo chí cũng như phương tiện truyền thông của thành phố Phòng Sơn và tỉnh Đông Sơn, đăng một bài báo ký tên là “phóng viên Lý Tương” đưa tin: việc xây dựng các thị trấn nhỏ ở huyện Quy Ninh bước vào hàng ngũ tiên tiến trong cả nước.

“Cuối tháng 6, huyện Quy Ninh cuối cùng đã hoàn thành cải tạo các công trình đường sá quốc lộ cấp hai, chủ yếu nối liền nội thành và các thị trấn nhỏ, cải tạo các đường quốc lộ đi qua Quy Ninh, đường quốc lộ từ Quy Ninh đến Tân Hải, Lam Yên, Thiên Nam đang được đẩy mạnh xây dựng. Tổng đầu tư khoảng sáu trăm triệu tệ vào trung tâm văn hóa, trung tâm thể dục, sân vận động quần chúng đã đi vào giai đoạn kết thúc. Cuối tháng 7 năm nay sẽ đưa vào sử dụng.”

“Những năm gần đây, Quy Ninh cố gắng xây dựng thành một thành phố trong nước. Nước trong nhà, non xanh nước biếc, một thành phố có môi trường sống trong lành. Gần đây đã được Tỉnh ủy và Ủy ban nhân dân Tỉnh trao tặng danh hiệu vinh dự “Huyện tiên tiến xây dựng thành phố và đô thị hóa toàn tỉnh”, được Quốc vụ viện trao tặng danh hiệu “Huyện tiên tiến xây dựng thị trấn nhỏ trong cả nước”.

“Huyện phát huy được tác dụng của việc xây dựng đường sá, bảo đảm cho sự phát triển của quê hương.”

“Nhờ Đại học Yên Kinh quy hoạch thiết kế ra “Quy hoạch tổng thể thị trấn huyện Quy Ninh”, hoàn thành thiết kế dẫn nước sông Tư Hà vào nội thành, hoàn thành quy hoạch thiết kế của mình. Công viên ẩm địa Bắc Bộ đã bước đầu luận chứng phương án thiết kế của mình. Có bốn khu vực Ngoại ô, Tam Đạo Lĩnh, Song Long và Hồng Tháp là khu vực tập hợp và phân tán năng lượng, bước đầu đã xây dựng và quy hoạch tổng thể hiện đại hóa các thị trấn nhỏ, bốn thôn nổi tiếng về lịch sử văn hóa của lưu vực Tư Hà được gìn giữ và phát triển quy hoạch thông qua việc bình chọn.”

“Lấy sáng kiến cấp tỉnh làm động lực phát triển thành thị, mạnh mẽ thực hiện các “Công trình cơ sở, công trình tinh túy, công trình mỹ hóa, công trình xanh hóa, công trình lưu thông”, năm loại công trình lớn. Làm mới diện tích xanh hóa thành thị với hơn 80.000 mét vuông, gia tăng diện tích xanh hóa thị trấn. Diện tích xanh hóa các khu vực công cộng tăng hơn 30.000 mét vuông.”

“Đổi mới cơ chế xây dựng đô thị và nền tảng tài chính. Phát huy nhất hiệu quả tài chính do chính phủ tài trợ. Thu hút vốn đầu tư xã hội bảo đảm cho việc xây dựng đô thị.”

Máy bay đáp xuống thì An Tại Đào cũng vừa xem xong tin tức do Lý Tương viết trên Nhật báo Đông Sơn, miệng nở nụ cười. Dù thế nào, trong lòng hắn cũng vô cùng phấn khởi. Tin này cũng không khoa trương lắm, cơ bản phản ánh được tình hình xây dựng thành thị và thị trấn nhỏ của huyện Quy Ninh hiện nay.

Lý Tương hiện nay đã được toà soạn báo Đông Sơn điều đi tỉnh công tác. Cô là một phóng viên tài hoa hơn người, chữ nghĩa lào thông, có năng lực, nhưng bài viết lại rất đúng mực, có hiểu biết, lại mạnh mẽ. Đúng là một nhân viên nòng cốt của tòa soạn, nhất là đối với một tờ báo Đảng.

Cô tới tòa báo Phòng Sơn, sau khi viết được mấy bài thì được Tổng biên tập Chu Đào của Nhật báo Đông Sơn vừa ý, nói chuyện với Hoàng Tắc Danh, sau đó hỏi ý kiến Lý Tương, liền điều Lý Tương đến Nhật báo Đông Sơn làm phó chủ nhiệm ban Tin kinh tế, hơn nữa còn giải quyết vấn đề biên chế của cô.

Đương nhiên, nếu không giải quyết vấn đề biên chế cho Lý Tương thì Lý Tương cũng không đồng ý đi. Vì Lý Tương là người có biên chế, nếu vì từ thành phố lên tỉnh mà mất biên chế thì ở tỉnh cũng chẳng hấp dẫn gì.

Nhật báo Đông Sơn là cơ quan ngôn luận của Tỉnh ủy, là cơ quan báo chí của chính phủ lớn nhất tỉnh, dưới nó còn có hơn mười tờ báo. Vì thế chức phó ban cấp trung của Nhật báo Đông Sơn cũng tương đương với cấp phó huyện, đương nhiên, cấp phó huyện này không cùng cấp phó huyện trong danh sách chính phủ.

Nhưng trong nước là như thế, cấp bậc luôn là cấp bậc. Ngay cả toà soạn báo cũng không ngoại lệ. Có cấp bậc này, trong tương lai nếu Lý Tương muốn vào quan trường thì cũng không khiến người khác lạ lẫm.

Nghiêm túc mà nói, quan trường là một khái niệm rất rộng lớn. Phạm trù của chữ “quan” không chỉ có cán bộ cơ quan, còn có các đơn vị sự nghiệp, doanh nghiệp nhà nước và các cán bộ chịu sự quản lý của Ban Tổ chức cán bộ. Chỉ cần chịu sự quản lý của Ban Tổ chức cán bộ thì anh chính là “quan”. Tóm lại, không chỉ có nhân viên công vụ mới được gọi là “quan”.

Đương nhiên, tình hình bên trong cũng rất phức tạp, cũng có các loại tình huống khác nhau, không thể vơ đũa cả nắm. Ví như một thành phố cấp Địa, bình thường là một đơn vị cấp huyện, nhân vật số một của nó chịu sự quản lý của Ban Tổ chức cán bộ Thành ủy, nhưng các quản lý cấp phó của nó lại chịu sự quản lý của các ban ngành chủ quản hành chính.

Như chỗ Hạ Đạm hiện nay, là công ty Than – Khí – Ga Phòng Sơn. Hạ Đạm là cán bộ cấp huyện chịu sự quản lý của ban tổ chức cán bộ Thành ủy, nhưng các phó giám đốc công ty Than – Khí – Ga lại chịu sự quản lý của Đảng ủy Cục Phục vụ công cộng. Đây gọi là “thành phố quản lý cán bộ” và “Cục quản lý cán bộ”. Cục Phục vụ công cộng là đơn vị cấp huyện, nhưng nó có quyền bổ nhiệm và quản lý lãnh đạo cấp phó huyện của các doanh nghiệp nhà nước. Đây là điểm đặc sắc của hành chính quốc nội.

An Tại Đào đưa tờ báo trong tay mình cho thư ký Bành Quân, cười cười:

- Bành Quân, anh xem đi, huyện ta được lên báo này.

9 giờ sáng ngày 6 tháng 7, đại hội đường nhân dân, khai mạc cuộc họp khen thưởng các huyện tiên tiến trong việc xây dựng thị trấn nhỏ toàn quốc.

Đây là lần đầu tiên An Tại Đào tham dự một cuộc họp cấp cao nhất của chính phủ với thân phận chính thức. Hội trường trang nghiêm lặng như tờ, mỗi người tham dự hội nghị đều giữ vẻ thành kín, không ai lên tiếng nói chuyện. Trong đại hội đường nhân dân, đám quan viên từ các huyện thị cơ sở đến đều có cảm giác căng thẳng khác thường.

Lãnh đạo Quốc vụ viện và trung ương ngồi đầy trên đài Chủ tịch. Có thể nhận thấy, trung ương rất coi trọng hội nghị biểu dương lần này. Các lãnh đạo lớn, ủy viên Thường vụ Bộ chính trị như ông Triệu, lãnh đạo cao cấp Quốc vụ viện đến phân công quản ký xây dựng thị trấn nhỏ…. NgoàiThủ tướng còn có cả phó Thủ tướng, các ủy viên quốc hội, vài người lãnh đạo trong các bộ và Ủy ban trung ương, các cán bộ cấp Thứ trưởng.

Ông Triệu ngồi ngay ngắn giữa đài chủ tịch, mặc âu phục màu đen, áo sơ mi trắng, thắt cà vạt đỏ thẫm. Mặt mày sáng sủa, thần thái nghiêm túc, tự nhiên toát ra cái uy của bậc bề trên.

Trong những lúc thế này, An Tại Đào mới cảm nhận được rõ ràng, uy thế vô cùng uy nghiêm và cao cao tại thượng của các thành viên lãnh đạo cấp cao ở trung ương. Một nước có cả một tỷ người chỉ nằm trong tay vài vị lãnh đạo. Quản lý hơn cả tỷ người! Uy thế vốn được nuôi dưỡng lâu dài, không cần cố ý tạo ra, nó cứ tự nhiên lan truyền, gây cho những người xung quanh một loại áp lực khó hiểu.

Phó Thủ tướng Lý nói có sách, mách có chứng, trong khi nói thường hay trích dẫn điển cố và điển tích, khiến các cán bộ cấp dưới nghe như ngây như dại.

Trưởng phòng Dân chính của huyện là Chu Vân, một người phụ nữ quyến rũ hơn ba mươi tuổi, cô vì công tác nâng huyện lên thành phố mà đã ở Yên Kinh hơn một tháng rồi. Cô ngồi cạnh An Tại Đào, nhìn An Tại Đào, kính cẩn cười khẽ:

- Bí thư An, cổ văn của phó Thủ tướng Lý thật sự quá sâu rộng, nghe nói trước kia ông là giáo sư đại học.

An Tại Đào thở dài, nhìn chằm chằm vào phó Thủ tướng Lý đang nói chuyện trên đài, nói nhỏ:

- Quản lý nước lớn, đất rộng người đông như nước chúng ta dễ dàng vậy sao? Đó là ý nghĩ và trí tuệ của đại nhân vật, chúng ta không thể hiểu được. Người lãnh đạo một nước lớn, chắc chắn phải nắm được văn hóa truyền thống chăng?

Chu Vân mỉm cười, dường như nghĩ tới điều gì, đột nhiên lại nói tiếp:

- Bí thư An, phó Thủ tướng Lý đúng là người được Quốc vụ viện phân công lãnh đạo công tác nâng huyện lên thành phố đó.

An Tại Đào “ồ” một tiếng, nhưng ánh mắt nhìn lên đài chủ tịch chợt sáng hơn.

Lãnh đạo nói xong, còn thêm một trình tự là các đại biểu các huyện tiên tiến được tuyên dương lên phát biểu cảm nghĩ. Nhân dịp Bí thư Mạch của huyện nọ phát biểu cảm nghĩ khi nhận được giải thưởng, An Tại Đào tạo ra một hành động lớn mật.

Hắn lặng lẽ theo ngõ nhỏ lên đài chủ tịch, vì trên người hắn mặc áo lụa đỏ thẫm, lại vừa mới lên đài lĩnh khen thưởng, cảnh vệ nghĩ hắn định lên đài phát biểu cảm tưởng nên chỉ nhìn hắn một cái, cũng không ngăn cản.

Dưới đài, Trưởng phòng Dân chính huyện Chu Vân sững sờ nhìn An Tại Đào đang đứng trên đài Chủ tịch, vẻ mặt tươi cười quái lạ, trong lòng muốn nhảy dựng. Trời ạ, Bí thư An muốn làm gì? Không ngờ hắn lại lên đài Chủ tịch!

Ông Triệu ngồi ngay ngắn ở đó, khẽ nhắm mắt dưỡng thần, nhưng khóe mắt lại thấy một bóng dáng quen thuộc. An Tại Đào đang cúi người, chen vào lối đi giữa đài Chủ tịch tới đây.

Thằng nhóc này, hắn muốn làm gì? Ông Triệu nhướn mày.

Chỉ trong mười giây, phần đông lãnh đạo trên đài đều nhìn lại với ánh mắt hồ nghi và kinh ngạc. An Tại Đào vội vàng trườn tới chỗ giữa ông Triệu và phó Thủ tướng Lý ngồi xổm xuống.

Đuôi lông mày ông Triệu nhướng lên thật cao, nhẹ nhàng ho khan một tiếng, bất mãn quay đầu liếc nhìn An Tại Đào, đã thấy An Tại Đào kính cẩn đưa lên một quyển vở, trên bìa quyển vở viết: Mong ông Triệu và phó Thủ tướng Lý ký tên lưu niệm.

Thật ra phó Thủ tướng Lý đã sớm phát hiện ra An Tại Đào, cũng mơ hồ nhớ đây là một Bí thư Huyện ủy mà ông ta vừa khen thưởng. Hắn lên đây làm gì? Lớn gan vậy sao?

Ông Triệu nhìn lướt qua quyển vở, hung hăng trừng mắt liếc An Tại Đào, nhận lấy, cúi người ký tên mình trên quyển vở, sau đó lại để quyển vở lên trước mặt phó Thủ tướng Lý, cười, nói khẽ:

- Lão Lý này, đồng chí này xem chúng ta như diễn viên, chạy lên đây xin chúng ta ký tên đây này.

Ông Triệu đã ký, phó Thủ tướng Lý sao không ký được?

Nghe ông Triệu nói như vậy, phó Thủ tướng Lý liền dùng ánh mắt cân nhắc nhìn qua An Tại Đào đang ngồi xổm bên cạnh mình, khẽ mỉm cười, cũng cúi xuống ký tên, sau đó trả quyển vở cho An Tại Đào.

An Tại Đào cắn chặt răng. Hoặc không làm, còn đã làm thì phải làm đến cùng. Hắn vội vàng hạ giọng báo cáo sơ lược tình hình nhân dân huyện Quy Ninh đang lo lắng mong chờ ý kiến phúc đáp về tình hình nâng huyện lên thành phố. Phó Thủ tướng Lý ngẩn ra, chợt khẽ mỉm cười:

- Chỉ cần phù hợp với chính sách thì nhất định công việc sẽ trôi chảy thôi tiểu đồng chí.

Muôn người nhìn chăm chú lên đài chủ tịch. Giữa hai vị lãnh đạo đột nhiên xuất hiện một gương mặt anh tuấn, cảnh tượng này ngay từ đầu cũng không khiến cho mọi người chú ý, nhưng sau lại bị rất nhiều phóng viên chộp được.

Một phóng viên Nhật báo kinh tế rất nhạy bén, khi An Tại Đào đang ngồi xổm nói chuyện ngắn gọn với ông Triệu và phó Thủ tướng Lý đã chụp được cảnh này. Các phóng viên khác đổ xô tới chụp ảnh thì An Tại Đào đã sớm trốn mất rồi.

Ngày hôm sau, tin tức này được đăng trên trang đầu Nhật báo kinh tế, đăng vô cùng rõ ràng, hình ảnh cũng rất sắc nét.

Trên đài Chủ tịch, ông Triệu và phó Thủ tướng Lý một người vừa mỉm cười vừa cúi xuống ký tên, còn một người thì nhìn một người trẻ tuổi đang ngồi xổm giữa hai vị lãnh đạo trung ương. An Tại Đào ngồi giữa hai người, chỉ lộ ra gương mặt anh tuấn đang mỉm cười của hắn cùng với nửa bờ vai.

Tin tức trên Nhật báo kinh tế ngày 6 tháng 7: 9 giờ sáng ngày 6 tháng 7, trong Hội nghị khen thưởng các huyện tiên tiến trong xây dựng thị trấn nhỏ đã xuất hiện một màn kịch. Khen thưởng xong, ngay lúc vài đại diện các huyện được khen thưởng phát biểu cảm tưởng trên đài, Bí thư An Tại Đào huyện Quy Ninh tỉnh Đông Sơn đã lặng lẽ tiếp cận hai vị lãnh đạo, để hai vị ký tên cho mình.

Còn trang hai Nhật báo kinh tế còn có một bài văn bình luận chuyện này: Bí thư Huyện ủy truy đuổi đến đài Chủ tịch.

Bài bình luận này viết như sau:

“Tấm ảnh chụp này có kết cấu khéo léo, tính nghệ thuật và thông tin được kết hợp hoàn mỹ, là tác phẩm báo chí hiếm thấy trong mấy năm gần đây. Hai vị lãnh đạo trung ương thân thiết hòa ái, Bí thư Huyện ủy An Tại Đào thông minh. Hai tính cách này hòa lẫn vào nhau, khiến người cảm nhận được một bức tranh chính trị sinh động.

Người viết cho rằng, vốn “ngôi sao” và quyền lực không thể gặp nhau được, càng không quan hệ đến hiệu ứng mà quyền lực tự thâm mình tỏa ra. Có thể nói, được ký tên chỉ có một Bí thư huyện ủy cơ sở, nhưng ở dưới đài, khắp đại giang nam bắc, có bao nhiêu người ôm mộng làm Bí thư Huyện ủy ấy? Trong lòng Bí thư Tiểu An, hai vị lãnh đạo trung ương này không chỉ là lãnh đạo, mà còn là nhân vật để quần chúng nhân dân gởi gắm kỳ vọng. Hành vi tưởng chửng ngẫu nhiên ấy có phép ẩn dụ là quyền lực ngày càng được bình dân hóa, đi gần với hiện thực.

Ngôi sao ca nhạc điện ảnh vui lòng cho chữ ký, vì “thượng đế và thị trường”, còn quyền lực cho chữ ký với những khát vọng của người dân, liền chứng tỏ quyền lực của bản thân mình xuất phát từ nội tâm và hiểu được ý nguyện của dân chúng. Quyền lực được bình dân hóa, không chỉ có nghĩa là nhu cầu dân chủ của người dân được bảo đảm thêm một bước, mà còn mở rộng cánh cửa giao lưu với quần chúng. Tôi nghĩ, vị Bí thư Huyện ủy này dũng cảm lên đài xin hai vị lãnh đạo ký tên, truyền thông sẽ không e dè mà chụp ảnh. Quan trọng là dân chúng không hề kính sợ quyền lực đến cách xa ba bước, dân chúng có thể có cơ hội, có thể mở rộng cửa lòng và có quyền thảo luận chuyện nhà, tranh luận chuyện quốc gia đại sự, từ trí tuệ và đề xuất của nhân dân mà tìm ra những chính sách có lợi cho quyền lực, tránh những quyết sách sai lầm.”

Những tin tức và ảnh chụp liên quan đến ông Triệu và phó Thủ tướng Lý, chắc chắn đã được Lý Đại Niên và lãnh đạo văn phòng Quốc vụ viện thẩm tra, sở dĩ đồng ý cho phát hành đương nhiên cũng có lợi cho nhu cầu chính trị.

Đây là một tấm ảnh ghi lại được khoảnh khắc lịch sử.

Tấm ảnh này được đăng lên khiến phần đông truyền thông trong nước đuổi theo để sao chép. Trên inte, lượng truy cập tấm ảnh này lên đến con số chạm trời.

Kết quả như vậy khiến An Tại Đào dở khóc dở cười. Hắn thật không ngờ, trong vài phút ngắn ngủi như vậy mà đã bị phóng viên chộp được. Còn được đăng tin trên Nhật báo kinh tế và có cả bài bình luận, đem chuyện này sáng tác thành một câu chuyện mang màu sắc chính trị.

Hắn thật không ngờ, chính mình vô hình trung trờ thành một ngôi sao chính trị điển hình trong chính giới trong nước. Hiện nay, Bí thư Huyện ủy hắn chỉ sợ là nổi tiếng không thua gì mấy diễn viên mà Lưu Ngạn ký hợp đồng trong công ty của cô.

Ở Yên Kinh hai ngày thì đoàn tụ được với Hạ Hiểu Tuyết hai ngày. Ngày thứ ba, Hạ Hiểu Tuyết phải đi Nam Dương, An Tại Đào cũng phải dẫn Bành Quân và Chu Vân quay về Quy Ninh.

Trong tháng 7, Quốc vụ viện phê chuẩn hủy bỏ chế độ huyện Quy Ninh, thành lập thành phố Quy Ninh. Cuối tháng 7, Ủy ban nhân dân tỉnh Đông Sơn chính thức phát hành văn kiện “về hủy bỏ huyện Quy Ninh và thành lập thành phố Quy Ninh”. Trong văn kiện thông báo rõ, hủy bỏ huyện Quy Ninh, thiết lập thành phố Quy Ninh cấp huyện, giữ nguyên khu hành chính huyện Quy Ninh làm khu hành chính thành phố Quy Ninh. Sau khi huyện Quy Ninh đổi thành thành phố, không gia tăng cơ cấu và biên chế, thể chế tài chính không thay đổi, quản lý hành chính do Ủy ban nhân dân thành phố Phòng Sơn quản lý.

Đồng Hồng Cương hưng phấn đứng ở cửa văn phòng An Tại Đào, la lớn:

- Bí thư An, Bí thư An, phê rồi, phê rồi.

- Chúng ta đã đổi huyện thành thành phố thành công rồi!

Dù là việc nằm trong dự tính, nhưng khi thật sự nghe được tin thành công, An Tại Đào vẫn cảm thấy vô cùng phấn chấn và xúc động. Hắn làm Bí thư Huyện ủy đã thúc đầy thành công công tác nâng huyện lên thành phố, đảm nhận vị trí Bí thư Thàh ủy Quy Ninh đầu tiên, nhất định được lưu vào sử sách của thành phố Quy Ninh.

- Tốt quá, tốt quá.

An Tại Đào đột nhiên vỗ bàn, đứng dậy cười vang, nói:

- Lão Đồng, anh thông báo đến bốn vị lãnh đạo trong bộ máy huyện, chúng ta lập tức họp ngay. À, đúng rồi, tin tức này tạm thời đừng công khai ra ngoài, là tiết mục bí mật của chúng ta.

Đồng Hồng Cương hưng phấn quay về văn phòng gọi điện thoại thông báo cho các lãnh đạo khác đến Huyện ủy họp. An Tại Đào cũng vội vàng gọi điện thoại cho Trương Bằng Viễn, sau khi hắn nài nỉ mãi, Trương Bằng Viễn mới bằng lòng tạm thời không thông báo việc Quy Ninh từ huyện lên thành phố thành công.

Sau khi được Trương Bằng Viễn chấp thuận, An Tại Đào lại gọi đến tòa báo Phòng Sơn cho Hoàng Tắc Danh. Hoàng Tắc Danh biết tâm tư của An Tại Đào nên thoải mái hứa tạm thời sẽ không đăng tin này.

Xong xuôi, An Tại Đào khẽ mỉm cười, dạo một vòng quanh văn phòng để giữ bình tĩnh.

Ngày thứ ba, An Tại Đào đi một chuyến lên thành phố. Dù sao chuyện nâng huyện lên thành phố cũng là chuyện lớn, liên quan đến vấn đề thay đổi địa danh, thay đổi cơ cấu hành chính và nhiều việc khác, Quy Ninh còn rất nhiều việc phải làm. Hắn phải báo cáo với Hội nghị Thường vụ Thành ủy.


/498

THICHDOCTRUYEN

Đa số thông tin và hình ảnh trên website đều được sưu tầm từ các nguồn trên Internet. Website hay upload-er không sở hữu hay chịu trách nhiệm bất kỳ thông tin nào trên đây. Nếu làm ảnh hưởng đến cá nhân hay tổ chức nào, khi được yêu cầu, chúng tôi sẽ xem xét và gỡ bỏ ngay lập tức.

LIÊN HỆ ADMIN

[email protected]

DMCA.com Protection Status