Quan Thanh

Chương 411: Hướng đi huy hoàng

/498


Hội nghị Ủy viên thường vụ cử hành để nghe Cổ Trường Lăng báo cáo công tác. Vì chưa treo biển chính thức nên tạm thời vẫn còn gọi là huyện Quy Ninh.

An Tại Đào và Cổ Trường Lăng cùng nhau đến thành phố. Vừa mới bước vào tòa nhà Thành ủy, ở dưới lầu đã đụng phải Trưởng ban Thư ký thành phố Lãnh Mai.

Bước chân của Lãnh Mai chậm lại.

Cổ Trường Lăng mỉm cười, chủ động chào hỏi Lãnh Mai, Biết Lãnh Mai có một cái tật, không bắt tay với đàn ông. Cho nên y cũng không giương tay ra, chỉ nói:

- Trưởng ban thư ký Lãnh!

Lãnh Mai cười:

- Xin chào, Chủ tịch huyện Cổ. Hẳn là sau này phải gọi là Chủ tịch thành phố Cổ rồi.

Cổ Trường Lăng cười ha hả:

- Gọi là gì cũng được mà. Trưởng ban thư ký Lãnh là lãnh đạo cũ của Quy Ninh chúng tôi. Về sau nếu có thời gian thì xin về huyện để chỉ đạo công tác.

- Haha, Chủ tịch Cổ khách khí rồi.

Lãnh Mai cười, chuyển ánh mắt sang An Tại Đào.

Cổ Trường Lăng quay đầu lại, nhìn thấy An Tại Đào cũng dừng bước chân, làm như muốn nói điều gì với Lãnh Mai, liền mỉm cười, bước nhanh hơn đi lên lầu.

- Lãnh Mai, cô đi đâu vậy?

An Tại Đào cười hỏi một câu.

- Không có gì. Hôm nay họp báo cáo công tác của các anh, tôi cũng đến dự thính. Nếu không đoán sai, thì vì chuyện rút lui huyện đổi thị của các anh mà thành lập một tổ công tác. Còn tôi thì bị Bí thư Trương điểm danh cho công tác này với vị trí tổ trưởng.

Lãnh Mai cười nhẹ, sóng vai An Tại Đào cùng đứng ở bậc thang.

Cô do dự một chút, rồi hướng An Tại Đào khoát tay, sau đó chính mình đi tới một bên.

An Tại Đào ngẩn ra, biết rằng cô ấy có chuyện muốn nói với mình thì cũng liền bước theo, ngoài miệng cười nói:

- Nếu đã đến họp, sao lại đi đâu thế?

Lãnh Mai trừng mắt nhìn An Tại Đào, thở dài một cái:

- An Tại Đào, anh đừng có làm bộ như vậy được không? Anh cũng biết rõ tôi xuống lầu là để chờ anh. Anh còn ở đó giả ngu.

An Tại Đào cười ha hả.

- Anh mấy ngày trước lại làm ra một động tĩnh lớn. Thật sự là không hiểu nổi anh. Anh làm sao mà có lá gan lớn đến như vậy, dám chạy đến đài chủ tịch cáo trạng với lãnh đạo trung ương. Vận may của anh chắc cũng tốt, chuyện như vậy cũng trở thành một dấu hiệu chính trị.

Nhắc đến việc đầu cơ giới truyền thông trước đó không lâu, Lãnh Mai dùng một ánh mắt phức tạp nhìn An Tại Đào.

Bây giờ là vào giữa hè, thời tiết nóng bức. Lãnh Mai chỉ mặc một bộ váy màu hồng nhạt, làm nổi bật vóc dáng thon thả của cô.

Phía trước ngực của cô mơ hồ hiện lên hai viên lạc nụ hoa. An Tại Đào xấu hổ liếc mắt một cái, khẩn trương chuyển ánh mắt sang chỗ khác, không dám nhìn tiếp.

Lãnh Mai sắc mặt đỏ lên, khẩn trương dùng tay chắn trước ngực mình.

- Phỏng chừng đến cuối năm, anh sẽ rời khỏi huyện Quy Ninh. Tôi nghe nói lúc đó ở thành phố sẽ trống vị trí Phó chủ tịch thành phố. Bí thư Trương ý tứ rất rõ ràng, chỉ điểm Tỉnh ủy đề cử anh.

Lãnh Mai nhìn An Tại Đào thật sâu:

- Thành tích xuất chúng của anh thì ở tỉnh, gần như là không có một cán hộ cấp huyện nào có thể so sánh với anh. An Tại Đào, yếu điểm duy nhất của anh chính là tuổi tác, không phù hợp với tiêu chuẩn đề bạt cán bộ. Mấy năm nay, cán bộ trẻ tuổi đảm đương chức vụ lãnh đạo cũng ngày càng nhiều. Nhưng không ai trẻ tuổi như anh mà làm đến Phó chủ tịch thành phố. Chỉ sợ là sẽ có một chút khúc mắc.

- Ở tỉnh khả năng vấn đề không lớn. Vấn đề chỉ nằm ở thành phố. Một số lãnh đạo thành phố đều cảm thấy chưa đến lúc đề cử anh, cho rằng anh vẫn còn rất trẻ, cần phải rèn luyện nhiều.

Lãnh Mai ngó xung quanh không thấy người thì liền hạ giọng nói:

- Ngày hôm qua, trong hội nghị thường vụ, Bí thư Trương cũng có đề cập đến chuyện của anh, liền khiến cho một số lãnh đạo bắn ngược trở lại.

- Bè phái của Đông Phương Du thì không cần phải nói. Quan hệ giữa anh và cô ta gay gắt như thế nào. Do đó, cô ta là người thứ nhất đứng ra phản đối. Cho dù là có chút hảo cảm với anh nhưng đám người Tống Tử Lâm cũng cho rằng kinh nghiệm lý lịch của anh vẫn còn nông lắm. Về phần vì sao thì tôi nghĩ rằng anh cũng hiểu được.

Nghe xong lời nói của Lãnh Mai, An Tại Đào thản nhiên cười. Điều này sớm nằm trong dự kiến của hắn. Bất kể thành tích của hắn tốt như thế nào, nhưng chung quy hắn vẫn còn rất trẻ. Tuổi trẻ chính là vốn liếng của hắn, đồng thời trong rất nhiều thời điểm lại là chướng ngại trên con đường lên chức của hắn trên quan trường.

Quan trường luôn chú ý đến kinh nghiệm lý lịch. Thử nghĩ, một đám cán bộ bốn năm mươi tuổi, đột nhiên có một đồng nghiệp không cùng tuổi tác xuất hiện, đối với các lãnh đạo thành phố mà nói, thì chỉ sợ là không tiếp nhận được.

Cho nên, cho dù là Tống Tử Lâm có hảo cảm với An Tại Đào thì cũng đều theo bản năng mà phản đối.

An Tại Đào nhìn Lãnh Mai:

- Haha, điều này thì tôi hiểu được.

Lãnh Mai thở dài:

- Kỳ thật thì tốc độ đề bạt anh quả nhiên là rất nhanh. Tuy không đến mức nói là hỏa tiễn nhưng cũng không thể nói là quá chậm.

- Cho nên, An Tại Đào, tôi đề nghị anh có thể có hai lựa chọn. Thứ nhất, chủ động nói chuyện với Bí thư Trương, tiếp tục nắm giữ vị trí nhân vật số một ở huyện Quy Ninh thêm hai năm nữa. Khi đó thì mặc dù anh vẫn còn trẻ nhưng kinh nghiệm lý lịch xem như cũng đủ rồi. Cần gì phải nóng lòng nhất thời đâu?

- Thứ hai, đến cơ quan ở tỉnh để đảm nhận một cương vị cùng cấp. Thời gian cũng không cần dài lắm, chỉ một năm là anh có thể trao quyền cho cấp dưới, đồng thời ngăn chặn những lời nói không hay.

Lãnh Mai nói xong thì lẳng lặng nhìn An Tại Đào chờ hắn trả lời.

An Tại Đào trong lòng thầm than một tiếng. Hắn biết, Lãnh Mai đưa ra hai lựa chọn cho hắn thì lựa chọn thứ hai xem ra thích hợp nhất.

Nhưng, thứ nhất đến cơ quan tỉnh công tác quả thật chẳng lý tưởng chút nào. An Tại Đào trong lòng rất bài xích chuyện này. Hắn sở dĩ trà trộn vào quan trường, mục đích là thực hiện lý tưởng chính trị của mình. Nếu lên một cơ quan nào đó, sáng thức dậy đến cơ quan xem báo uống trà thì hắn chẳng muốn chút nào.

Thứ hai, quan trường hay có sự thay đổi. Nếu trường kỳ ở huyện Quy Ninh, một khi Trương Bằng Viễn về hưu thì hắn sẽ trở nên bị động, rất có khả năng sẽ bị đi xuống. Phải biết rằng, một khi từ cấp huyện đến cấp sở là một cánh cửa mấu chốt. Lần đầu tiên qua không được thì lần thứ hai qua sẽ rất khó khăn.

Quan trọng hơn, hắn chính là cán bộ hậu bị. Nếu hắn cứ yên tĩnh mà đi xuống như vậy, thì khả năng rất lớn là lãnh đạo cấp trên sẽ không còn chú ý đến hắn.

Cho nên, An Tại Đào đã tính toán cho mình, trước cuối năm, hắn nhất định phải rời khỏi Quy Ninh. Ba năm ở Quy Ninh đã là một thời gian quá đủ rồi.

Cho dù là một bước không thể lên đến chức Phó chủ tịch thành phố, thì cũng nên có một cương vị ổn thỏa nào đó, trung chuyển từ Quy Ninh lên thành phố Phòng Sơn.

- Tôi không đến tỉnh đâu. Tôi không thích ở cơ quan sáng sáng xem báo uống trà.

An Tại Đào tuy giọng nói rất thấp nhưng rất kiên quyết.

- Về phần vấn đề công tác của tôi, lãnh đạo thành phố hẳn sẽ có an bài.


/498

THICHDOCTRUYEN

Đa số thông tin và hình ảnh trên website đều được sưu tầm từ các nguồn trên Internet. Website hay upload-er không sở hữu hay chịu trách nhiệm bất kỳ thông tin nào trên đây. Nếu làm ảnh hưởng đến cá nhân hay tổ chức nào, khi được yêu cầu, chúng tôi sẽ xem xét và gỡ bỏ ngay lập tức.

LIÊN HỆ ADMIN

[email protected]

DMCA.com Protection Status