Thôn Kỳ Lân được Địa khu xếp vào phạm vi không được khai thác phát triển để bảo vệ.
Phương Hồng Quốc nhận được thông báo cũng lặng lẽ hành quân, mục đích là xem Diệp Phàm có mánh lới gì. Thật ra, thôn Kỳ Lân cái gọi là tháp cổ đời Đường ở thôn Kỳ Lân thực tế là tòa tháp cao hai tầng.
Mấy người Diệp Phàm đã trải qua nhiều nghiên cứu, thấy đúng là xây dựng từ đời Đường, nhưng đã bị đổ vỡ. Sau đó được xây lại sao có thể gọi là tháp cổ. Đây là trò bịp của Lâm Thiên rồi.
Vả lại, tháp cách núi Sư Vương khoảng năm dặm, sao có thể quản lý núi Sư Vương. Tuy nhiên Phó trưởng ban thư ký địa ủy, Khương Xuân Linh đồng ý với y, như vậy có chút lạ.
Chẳng lẽ Phó trưởng ban thư ký Khương cũng có điểm giống thế. Có lẽ là Lâm Thiên đã vận dụng quan hệ gì đó mới có thể để Phó trưởng ban thư ký Khương ra mặt.
Nhưng cũng không loại trừ cô gái này là một trong những nghi ngờ. Cho nên, Khương Xuân Linh lập tức bị đưa vào tầm theo dõi của Thiết Chiêm Hùng và Hạ Hải Vĩ cùng đội viên Báo Săn.
Đối với việc bắt Lâm Thiên Dân, Thiết Chiêm Hùng vui giống như học sinh cấp 3 bởi vì ông ta cũng muốn tạo uy ở Bộ công an. Lâm Thiết Dân chính là đối tượng để ông ta lập uy.
Phòng số 8 Khang Kiều Biệt Viện.
Có hai người ngồi bên trong, trước đó có ba cô nàng với nhạc cụ dân gian. Một là đàn cổ, một đàn tỳ bà, một đàn tranh. Thản nhiên đàn, âm thanh ấm áp, cũng không ảnh hưởng đến việc nói chuyện, rất thoải mái.
- Phó giám đốc Sở Vi, tôi kính anh một ly.
Diệp Phàm giơ chén rượu lên, cười tủm tỉm nói.
- Chỉ huy Diệp khách khí rồi.
Vi Kiến Minh khách khí cười cười giơ chén lên. Biết cậu nhóc này tự dưng mời mình đến Khang Kiều Biệt Viện sang trọng này chắc chắn là có chuyện không tốt.
- Phó giám đốc Sở Vi, nghe nói giám đốc Sở Lô đã được điều đi, tôi phải chúc mừng anh, ha ha.
Diệp Phàm cười chúc mừng.
Cậu nhóc này, đã hiểu chuyện rồi còn giả vờ không hiểu. Lô Cửu Nhất không phải vì cậu mà liên lụy sao. Bây giờ còn cố ý nói chuyện như vậy. Thật sự là cậu nhóc giam xảo.
Vi Kiến Minh vừa nghe thế trong lòng cảnh giác, đương nhiên, trong lòng cũng rất vui, ra vẻ khiêm tốn nói:
- Ôi, giám đốc Sở Lô là lão làng, vốn nghe nói muốn đề bạt làm phó Chủ tịch tỉnh, không biết vì sao lại thế. Còn chúc mừng, việc này từ đâu Cục trưởng Diệp biêt?
Phó giám đốc Sở Vi khiêm tốn nói. Diệp Phàm bật cười ha hả.
- Ha ha, chỉ mong có thể như cậu Diệp thôi.
Vi Kiến Minh cũng đùa, nhíu mày nói:
- Tuy nhiên, việc này có vẻ khó. Vị trí đó lãnh đạo tỉnh theo rất sát. Như tôi, chỉ biết thật sự làm việc, không có phương pháp, không có quan hệ sau lưng, ôi. Cậu Diệp, cậu cũng hiểu, ở Trung Quốc chúng ta năng lực không bằng quan hệ, quan hệ mới là quan trọng.
Nói bậy, không quan hệ mà ông có thể đi đến chức Phó giám đốc Sở. Trong lòng Diệp Phàm thầm mắng, trên mặt cười nói:
- Thật sự như vậy.
Trung Quốc chúng ta cái gì cũng không thiếu, điều thiếu duy nhất chính là người.
Đất nước rộng lớn, dân sô hơm một tỷ người, chiếm hơn một nửa dân số thế giới. Thường thường khi có một vị trí lãnh đạo thì mấy chục hoặc mấy trăm người tranh giành.
- Không có các nào, có thể là người bình thường nhưng quan hệ tốt là được. Tuy nhiên, tin tưởng Phó giám đốc Sở Vi chính là dựa vào việc xây dựng quốc lộ Thiên Tường, có quan hệ phía sau, nắm vị trí này là chuyện ván đã đóng thuyền.
- Khó khăn, không nói dối cậu Diệp, nói về việc này tôi phải nén giận. Sở giao thông có vị trí khá quan trọng trong các sở của tỉnh.
Nam Phúc chúng ta có mười mấy thành phố cấp ba, thì có bằng đó người muốn tranh bát cơm này.
Thật sự là con lừa đá nhau không khác gì. Nơi khác thì đều là Giám đốc Sở Giao thông đi làm Bí thư.
Bọn họ thì ngược lại, Bí thư thành ủy thành phố cấp 3 tranh chức giám đốc Sở. Muốn tranh chức Phó chủ tịch tỉnh không khác gì, tất cả đều là vì chuyện này, mẹ nó.
Vi Kiến Minh cũng uống không ít, nói chuyện cũng lớn hơn một chút.
Nói đến chỗ giận dữ, không ngờ còn văng tục. Xem ra, tuy nói có Chủ tịch Chu chống đỡ nhưng Chủ tịch Chu đã lui về tuyến hai, tuy nói còn có chút ảnh hưởng nhưng không bằng liều mạng.
Vi Kiến Minh muốn ngồi lên vị trí Giám đốc Sở Giao thông, cũng không phải dễ dàng như vậy. Trong đó có lẽ Bí thư Tỉnh ủy Quách Phác Dương là quan trọng.
Tranh chức Phó Chủ tịch tỉnh có mấy người.
Diệp Phàm thầm mắng trong lòng. Nhìn Vi Kiến Minh một cái nói:
- Anh Vi, nói cho anh biết. Thằng em này có việc muốn nhờ anh một lần.
- Hả, việc nhỏ gì, cậu nói xem.
Vi Kiến Minh nhìn Diệp Phàm thầm nghĩ “đến việc chính rồi đây, thằng nhóc này, rốt cuộc giấu đầu hở đuôi”.
- Ông anh cũng biết, em đang muốn chủ trì Cục xây dựng Địa khu muôn xây dựng thôn Đại Vũ. Tuy nhiên, tình hình thôn Đại Vũ ông anh cũng đã nghe…
Diệp Phàm nói qua tình hình.
- Cậu Diệp, đây cũng không phải là việc nhỏ, quốc lộ Thiên Tường xuyên qua thôn Đại Vũ, đầu tiên phải dài hơn 2km.
Thứ hai, từ mặt đường cũ mở rộng tới gần 30m, đương nhiên bao gồm cả lề đường. Giá trị xây dựng đều được coi trọng
Quan trọng nhất là phương án chúng ta quy hoạch Đức Bình thanh nội vùng đã hình thành. Nếu tiếp tục thanh đổi, chỉ sợ tôi lại bị lãnh đạo phê bình.
Lần trước không phải lãnh đạo đã phê bình quy hoạch của chúng ta một ngày lại thay đổi ba ngày lại thay đổi sao. Nếu tiếp tục, tôi có thể sẽ bị loại ra khỏi ban điều hành quốc lộ Thiên Tường. Việc này cậu Diệp tha lỗi, ha ha.
Vi Kiến Minh rất xảo quyệt, không ngờ đem chuyện Tề Chấn Đào phê bình lần trước để từ chối, nhưng thật sự thành lá chắn tốt nhất.
- Ông anh Vi, về quy hoạch, hay thay đổi phương án tôi sẽ nói qua với lãnh đạo một chút, ông anh không cần lo lắng, hẳn là không có cấn đề gì.
Hiện tại quan trọng là xem ông ấy có thành ý giúp đỡ cậu em này không thôi. Đương nhiên, tôi cũng hiểu, việc này đối với ông anh có chút khó khăn.
Tuy nhiên, Đức Bình không có cơ hôi khác, khi xây dựng quốc lộ còn không là cơ hôi sao, sau khi quốc lộ đã xây dựng xong, còn có cơ hôi tốt thế không.
Cậu em này cũng không còn cách nào. Đương nhiên, nếu ông anh có thể giúp em em cũng có chút tinh thần, ha ha.
Diệp Phàm nói tung ra bom tinh thần.
- Thật sự không có cách nào, cậu Diệp, nếu là chếch đi mười mét, ông anh tôi không nói hai lời, lập tức sửa lại. Chúng ta đều là tổ viên trung tâm chỉ huy, cũng phải nể mặt đồng đội đúng không. Vi Kiến Minh vẫn từ chối rất nhanh.
- Lại nữa rồi, có phải tôi làm ông anh rất khó xử đúng không? Thôi, cụng ly, tôi kính ông anh một chén.
Diệp Phàm nhìn Vi Kiến Minh một cái, cạch cạch cùng y cụng chén, cười nói:
- Hiện tại cán bộ đương nhiệm hình như tạo thế khá quan trọng, anh Vi nói xem có đúng không?
Diệp Phàm nhấn mạnh hai chữ “tạo thế” .
- Ừ, tạo thế đúng là khá quan trọng. không tạo thế thì người khác làm sao biết anh. Không tạo thế anh cũng không có tiếng tăm, không có sức mạnh, người khác không chịu đề cử anh.
Tuy nói hiện tại đề bạt là quan trọng, nhưng anh không có sức mạnh, không đỡ dậy nổi. Anh bất tài dù lãnh đạo có ưu ái anh nhưng không thể lấy tiền đồ của họ để đánh cuộc.
Họ đề bạt anh, đương nhiên là vì sau này người ta sử dụng anh. Họ lại không thể sử dụng anh, hoặc anh không có tí thực lực nào, ngay cả một cục, một huyện một phòng cũng không thể nắm trong tay.
Vậy thì nâng đỡ anh làm gì?
Vi Kiến Minh nói rất nhiều, hình như vừa rồi từ chối Diệp Phàm, trong lòng cũng băn khoắn. Vả lại, vì sợ lo cậu nhóc này ngấm ngầm giở thủ đoạn thì cũng đau đầu.
- Ha ha, tạo thế, tốt thật, ông anh, tôi vừa nói đến tinh thần chính là tạo thế.
Diệp Phàm cười gượng nói.
- Hả, chẳng lẽ Diệp Phàm nói chính là phương diện thông tin tuyên truyền.
Vi KiếnMinh không ngốc, hiểu ngay.
- Ông anh, ha ha..
Diệp Phàm bình tĩnh cười, không nói gì. Hắn đang đợi, hắn đánh cuộc là Vi Kiến Minh sẽ không đợi được.
Dù sao thay đổi quốc lộ Thiên Đường, mặc dù là phải bỏ vốn nhiều hơn. Đó cũng là tiền của nhà nước, không liên quan tới ai. Chỉ có điều hơi phiền toái một chút. Việc mình có vị trí Giám đốc Sở hay không mới là mấy chốt mới liên quan đến tiền đồ đại sự của anh ta.
Hai người lại cụng ly mấy chén nhỏ, thấy Diệp Phàm không nói gì đến ưu đãi tinh thần, Vi Kiến Minh rốt cuộc không thể ngồi yên cười nói:
- Cậu Diệp, có thể nói về chuyện đó không, tạo thế tinh thần ấy, tôi về phương diện này cũng không quen, hơi tò mò. Tò mò về việc mới này.
- Việc này, truyền thông Giang Nam ông anh Vi đã nghe nói chưa?
Diệp Phàm cuối cùng lộ ra một chút không nhiều hơn.
- Truyền thông Giang Nam, tôi đương nhiên hiểu được. Trong bảy tám tỉnh vùng Giang Nam chúng ta khá có tiêng tăm. Cậu Diệp có quen với nhân vật quan trọng của Tập đoàn truyền thông Giang Nam?
Vi Kiến Minh rõ ràng khóe miệng có chút co giật.
Diệp Phàm mắt rất tinh, biết ông ta đã quan tâm. Xem ra tập đoàn truyền thông Giang Nam có sức mạnh không nhỏ.
- Ha ha, nói chuyện như vậy có gì thú vị, hai chúng ta cứ uống rượu đã.
Diệp Phàm cũng giả bộ, Vi Kiến Minh biết cậu nhóc này đang chờ mình tỏ thái độ. Tuy nhiên, không thăm dò không nhìn được đáy, Vi Kiến Minh tuyệt đối không nhả ra.
- Tốt lắm, uống, ông anh này kính cậu ba chén. Nếu không thì bất lịch sự quá, ha ha…
Vi Kiên Minh bật cười ha ha, cùng Diệp Phàm cụng ly ba chén.
Nói:
- Thật sự, quốc lộ Thiên Tường cũng không phải không thể đi qua thông Đại Vũ, chỉ có điều bộ khung đều phải thông qua, ví dụ như nhóm ban quản lý có ý kiến gì không…
- Ha ha, Anh Vi, tôi hiện tại chỉ chờ thái độ của anh. Anh cho quyết định chính xác, chúng ta sẽ không vòng vo. Về phần Tập đoàn truyền thông Giang Nam và chuyện lãnh đạo để tôi nghĩ cách.
Diệp Phàm rất hào hứng.
- Việc này, Tập đoàn truyền thông Giang Nam nghe nói là người ở Bắc Kinh nắm, việc này…
Vi Kiến Minh thật sự là khó, chết cũng không buông tha, xem ra không nhìn thỏ không rút lui.
- Ha ha, tốt.
Diệp Phàm cười, lấy điện thoại
- Chào Chủ tịch Mai, tôi là Diệp Phàm, tôi có người bạn, người bạn tốt, là Vi Kiến Minh, đang là Phó giám đốc Sở giao thông. Tuy nhiên trước mắt đang tranh chức Giám đốc Sở, cô xem có thể truyền thông tạo thế để ủng hộ?
Phương Hồng Quốc nhận được thông báo cũng lặng lẽ hành quân, mục đích là xem Diệp Phàm có mánh lới gì. Thật ra, thôn Kỳ Lân cái gọi là tháp cổ đời Đường ở thôn Kỳ Lân thực tế là tòa tháp cao hai tầng.
Mấy người Diệp Phàm đã trải qua nhiều nghiên cứu, thấy đúng là xây dựng từ đời Đường, nhưng đã bị đổ vỡ. Sau đó được xây lại sao có thể gọi là tháp cổ. Đây là trò bịp của Lâm Thiên rồi.
Vả lại, tháp cách núi Sư Vương khoảng năm dặm, sao có thể quản lý núi Sư Vương. Tuy nhiên Phó trưởng ban thư ký địa ủy, Khương Xuân Linh đồng ý với y, như vậy có chút lạ.
Chẳng lẽ Phó trưởng ban thư ký Khương cũng có điểm giống thế. Có lẽ là Lâm Thiên đã vận dụng quan hệ gì đó mới có thể để Phó trưởng ban thư ký Khương ra mặt.
Nhưng cũng không loại trừ cô gái này là một trong những nghi ngờ. Cho nên, Khương Xuân Linh lập tức bị đưa vào tầm theo dõi của Thiết Chiêm Hùng và Hạ Hải Vĩ cùng đội viên Báo Săn.
Đối với việc bắt Lâm Thiên Dân, Thiết Chiêm Hùng vui giống như học sinh cấp 3 bởi vì ông ta cũng muốn tạo uy ở Bộ công an. Lâm Thiết Dân chính là đối tượng để ông ta lập uy.
Phòng số 8 Khang Kiều Biệt Viện.
Có hai người ngồi bên trong, trước đó có ba cô nàng với nhạc cụ dân gian. Một là đàn cổ, một đàn tỳ bà, một đàn tranh. Thản nhiên đàn, âm thanh ấm áp, cũng không ảnh hưởng đến việc nói chuyện, rất thoải mái.
- Phó giám đốc Sở Vi, tôi kính anh một ly.
Diệp Phàm giơ chén rượu lên, cười tủm tỉm nói.
- Chỉ huy Diệp khách khí rồi.
Vi Kiến Minh khách khí cười cười giơ chén lên. Biết cậu nhóc này tự dưng mời mình đến Khang Kiều Biệt Viện sang trọng này chắc chắn là có chuyện không tốt.
- Phó giám đốc Sở Vi, nghe nói giám đốc Sở Lô đã được điều đi, tôi phải chúc mừng anh, ha ha.
Diệp Phàm cười chúc mừng.
Cậu nhóc này, đã hiểu chuyện rồi còn giả vờ không hiểu. Lô Cửu Nhất không phải vì cậu mà liên lụy sao. Bây giờ còn cố ý nói chuyện như vậy. Thật sự là cậu nhóc giam xảo.
Vi Kiến Minh vừa nghe thế trong lòng cảnh giác, đương nhiên, trong lòng cũng rất vui, ra vẻ khiêm tốn nói:
- Ôi, giám đốc Sở Lô là lão làng, vốn nghe nói muốn đề bạt làm phó Chủ tịch tỉnh, không biết vì sao lại thế. Còn chúc mừng, việc này từ đâu Cục trưởng Diệp biêt?
Phó giám đốc Sở Vi khiêm tốn nói. Diệp Phàm bật cười ha hả.
- Ha ha, chỉ mong có thể như cậu Diệp thôi.
Vi Kiến Minh cũng đùa, nhíu mày nói:
- Tuy nhiên, việc này có vẻ khó. Vị trí đó lãnh đạo tỉnh theo rất sát. Như tôi, chỉ biết thật sự làm việc, không có phương pháp, không có quan hệ sau lưng, ôi. Cậu Diệp, cậu cũng hiểu, ở Trung Quốc chúng ta năng lực không bằng quan hệ, quan hệ mới là quan trọng.
Nói bậy, không quan hệ mà ông có thể đi đến chức Phó giám đốc Sở. Trong lòng Diệp Phàm thầm mắng, trên mặt cười nói:
- Thật sự như vậy.
Trung Quốc chúng ta cái gì cũng không thiếu, điều thiếu duy nhất chính là người.
Đất nước rộng lớn, dân sô hơm một tỷ người, chiếm hơn một nửa dân số thế giới. Thường thường khi có một vị trí lãnh đạo thì mấy chục hoặc mấy trăm người tranh giành.
- Không có các nào, có thể là người bình thường nhưng quan hệ tốt là được. Tuy nhiên, tin tưởng Phó giám đốc Sở Vi chính là dựa vào việc xây dựng quốc lộ Thiên Tường, có quan hệ phía sau, nắm vị trí này là chuyện ván đã đóng thuyền.
- Khó khăn, không nói dối cậu Diệp, nói về việc này tôi phải nén giận. Sở giao thông có vị trí khá quan trọng trong các sở của tỉnh.
Nam Phúc chúng ta có mười mấy thành phố cấp ba, thì có bằng đó người muốn tranh bát cơm này.
Thật sự là con lừa đá nhau không khác gì. Nơi khác thì đều là Giám đốc Sở Giao thông đi làm Bí thư.
Bọn họ thì ngược lại, Bí thư thành ủy thành phố cấp 3 tranh chức giám đốc Sở. Muốn tranh chức Phó chủ tịch tỉnh không khác gì, tất cả đều là vì chuyện này, mẹ nó.
Vi Kiến Minh cũng uống không ít, nói chuyện cũng lớn hơn một chút.
Nói đến chỗ giận dữ, không ngờ còn văng tục. Xem ra, tuy nói có Chủ tịch Chu chống đỡ nhưng Chủ tịch Chu đã lui về tuyến hai, tuy nói còn có chút ảnh hưởng nhưng không bằng liều mạng.
Vi Kiến Minh muốn ngồi lên vị trí Giám đốc Sở Giao thông, cũng không phải dễ dàng như vậy. Trong đó có lẽ Bí thư Tỉnh ủy Quách Phác Dương là quan trọng.
Tranh chức Phó Chủ tịch tỉnh có mấy người.
Diệp Phàm thầm mắng trong lòng. Nhìn Vi Kiến Minh một cái nói:
- Anh Vi, nói cho anh biết. Thằng em này có việc muốn nhờ anh một lần.
- Hả, việc nhỏ gì, cậu nói xem.
Vi Kiến Minh nhìn Diệp Phàm thầm nghĩ “đến việc chính rồi đây, thằng nhóc này, rốt cuộc giấu đầu hở đuôi”.
- Ông anh cũng biết, em đang muốn chủ trì Cục xây dựng Địa khu muôn xây dựng thôn Đại Vũ. Tuy nhiên, tình hình thôn Đại Vũ ông anh cũng đã nghe…
Diệp Phàm nói qua tình hình.
- Cậu Diệp, đây cũng không phải là việc nhỏ, quốc lộ Thiên Tường xuyên qua thôn Đại Vũ, đầu tiên phải dài hơn 2km.
Thứ hai, từ mặt đường cũ mở rộng tới gần 30m, đương nhiên bao gồm cả lề đường. Giá trị xây dựng đều được coi trọng
Quan trọng nhất là phương án chúng ta quy hoạch Đức Bình thanh nội vùng đã hình thành. Nếu tiếp tục thanh đổi, chỉ sợ tôi lại bị lãnh đạo phê bình.
Lần trước không phải lãnh đạo đã phê bình quy hoạch của chúng ta một ngày lại thay đổi ba ngày lại thay đổi sao. Nếu tiếp tục, tôi có thể sẽ bị loại ra khỏi ban điều hành quốc lộ Thiên Tường. Việc này cậu Diệp tha lỗi, ha ha.
Vi Kiến Minh rất xảo quyệt, không ngờ đem chuyện Tề Chấn Đào phê bình lần trước để từ chối, nhưng thật sự thành lá chắn tốt nhất.
- Ông anh Vi, về quy hoạch, hay thay đổi phương án tôi sẽ nói qua với lãnh đạo một chút, ông anh không cần lo lắng, hẳn là không có cấn đề gì.
Hiện tại quan trọng là xem ông ấy có thành ý giúp đỡ cậu em này không thôi. Đương nhiên, tôi cũng hiểu, việc này đối với ông anh có chút khó khăn.
Tuy nhiên, Đức Bình không có cơ hôi khác, khi xây dựng quốc lộ còn không là cơ hôi sao, sau khi quốc lộ đã xây dựng xong, còn có cơ hôi tốt thế không.
Cậu em này cũng không còn cách nào. Đương nhiên, nếu ông anh có thể giúp em em cũng có chút tinh thần, ha ha.
Diệp Phàm nói tung ra bom tinh thần.
- Thật sự không có cách nào, cậu Diệp, nếu là chếch đi mười mét, ông anh tôi không nói hai lời, lập tức sửa lại. Chúng ta đều là tổ viên trung tâm chỉ huy, cũng phải nể mặt đồng đội đúng không. Vi Kiến Minh vẫn từ chối rất nhanh.
- Lại nữa rồi, có phải tôi làm ông anh rất khó xử đúng không? Thôi, cụng ly, tôi kính ông anh một chén.
Diệp Phàm nhìn Vi Kiến Minh một cái, cạch cạch cùng y cụng chén, cười nói:
- Hiện tại cán bộ đương nhiệm hình như tạo thế khá quan trọng, anh Vi nói xem có đúng không?
Diệp Phàm nhấn mạnh hai chữ “tạo thế” .
- Ừ, tạo thế đúng là khá quan trọng. không tạo thế thì người khác làm sao biết anh. Không tạo thế anh cũng không có tiếng tăm, không có sức mạnh, người khác không chịu đề cử anh.
Tuy nói hiện tại đề bạt là quan trọng, nhưng anh không có sức mạnh, không đỡ dậy nổi. Anh bất tài dù lãnh đạo có ưu ái anh nhưng không thể lấy tiền đồ của họ để đánh cuộc.
Họ đề bạt anh, đương nhiên là vì sau này người ta sử dụng anh. Họ lại không thể sử dụng anh, hoặc anh không có tí thực lực nào, ngay cả một cục, một huyện một phòng cũng không thể nắm trong tay.
Vậy thì nâng đỡ anh làm gì?
Vi Kiến Minh nói rất nhiều, hình như vừa rồi từ chối Diệp Phàm, trong lòng cũng băn khoắn. Vả lại, vì sợ lo cậu nhóc này ngấm ngầm giở thủ đoạn thì cũng đau đầu.
- Ha ha, tạo thế, tốt thật, ông anh, tôi vừa nói đến tinh thần chính là tạo thế.
Diệp Phàm cười gượng nói.
- Hả, chẳng lẽ Diệp Phàm nói chính là phương diện thông tin tuyên truyền.
Vi KiếnMinh không ngốc, hiểu ngay.
- Ông anh, ha ha..
Diệp Phàm bình tĩnh cười, không nói gì. Hắn đang đợi, hắn đánh cuộc là Vi Kiến Minh sẽ không đợi được.
Dù sao thay đổi quốc lộ Thiên Đường, mặc dù là phải bỏ vốn nhiều hơn. Đó cũng là tiền của nhà nước, không liên quan tới ai. Chỉ có điều hơi phiền toái một chút. Việc mình có vị trí Giám đốc Sở hay không mới là mấy chốt mới liên quan đến tiền đồ đại sự của anh ta.
Hai người lại cụng ly mấy chén nhỏ, thấy Diệp Phàm không nói gì đến ưu đãi tinh thần, Vi Kiến Minh rốt cuộc không thể ngồi yên cười nói:
- Cậu Diệp, có thể nói về chuyện đó không, tạo thế tinh thần ấy, tôi về phương diện này cũng không quen, hơi tò mò. Tò mò về việc mới này.
- Việc này, truyền thông Giang Nam ông anh Vi đã nghe nói chưa?
Diệp Phàm cuối cùng lộ ra một chút không nhiều hơn.
- Truyền thông Giang Nam, tôi đương nhiên hiểu được. Trong bảy tám tỉnh vùng Giang Nam chúng ta khá có tiêng tăm. Cậu Diệp có quen với nhân vật quan trọng của Tập đoàn truyền thông Giang Nam?
Vi Kiến Minh rõ ràng khóe miệng có chút co giật.
Diệp Phàm mắt rất tinh, biết ông ta đã quan tâm. Xem ra tập đoàn truyền thông Giang Nam có sức mạnh không nhỏ.
- Ha ha, nói chuyện như vậy có gì thú vị, hai chúng ta cứ uống rượu đã.
Diệp Phàm cũng giả bộ, Vi Kiến Minh biết cậu nhóc này đang chờ mình tỏ thái độ. Tuy nhiên, không thăm dò không nhìn được đáy, Vi Kiến Minh tuyệt đối không nhả ra.
- Tốt lắm, uống, ông anh này kính cậu ba chén. Nếu không thì bất lịch sự quá, ha ha…
Vi Kiên Minh bật cười ha ha, cùng Diệp Phàm cụng ly ba chén.
Nói:
- Thật sự, quốc lộ Thiên Tường cũng không phải không thể đi qua thông Đại Vũ, chỉ có điều bộ khung đều phải thông qua, ví dụ như nhóm ban quản lý có ý kiến gì không…
- Ha ha, Anh Vi, tôi hiện tại chỉ chờ thái độ của anh. Anh cho quyết định chính xác, chúng ta sẽ không vòng vo. Về phần Tập đoàn truyền thông Giang Nam và chuyện lãnh đạo để tôi nghĩ cách.
Diệp Phàm rất hào hứng.
- Việc này, Tập đoàn truyền thông Giang Nam nghe nói là người ở Bắc Kinh nắm, việc này…
Vi Kiến Minh thật sự là khó, chết cũng không buông tha, xem ra không nhìn thỏ không rút lui.
- Ha ha, tốt.
Diệp Phàm cười, lấy điện thoại
- Chào Chủ tịch Mai, tôi là Diệp Phàm, tôi có người bạn, người bạn tốt, là Vi Kiến Minh, đang là Phó giám đốc Sở giao thông. Tuy nhiên trước mắt đang tranh chức Giám đốc Sở, cô xem có thể truyền thông tạo thế để ủng hộ?
/3320
|