- Hử, Phó chủ tịch tỉnh Tần muốn ta đối xử công bằng, việc này Vi Kiến Minh lại dựa vào tôi. Tập đoàn truyền thông Giang Nam của tôi nhanh chóng biến thành tập đoàn truyền thông của anh rồi.
Mai Phán Nhi mắng yêu.
- Ha ha, Tổng giám đốc Mai.Chuyện Công Lượng thế nào, trong một tháng là thu phục. Vừa rồi nhận được điện thoại, Sư đoàn trưởng Sư đoàn dã chiến số 2 mời tôi đến, ha ha. Lúc đó tôi có nói, còn có Cố Thiên Kỳ thế nào.
Diệp Phàm đành phải kiên trì hứa hẹn.
- Không được, tôi muốn anh lập tức hành động, nếu không, đừng mơ tôi xử lý cho anh việc này,
Mai Phán Nhi không buông tha.
- Được, tôi trước tiên sẽ nói với Cố Thiên Kỳ một chút, thật sự là đáng ghét.
Diệp Phàm hừ nói,
- Tuy nhiên, trước hết cô cho Phó Giám đốc sở Vi một bản thao.
- Tốt lắm, tôi chỉ là lộ chân tướng, nếu Công Lượng không đi lên, đến lúc đó đừng trách tôi lâm trận thay đổi làm mất mặt anh.
Mai Phán Nhi gật đầu, tuy nhiên rất kiên định.
Sau khi Vi Kiến Minh nhận được điện thoại của Mai Phán Nhi, rất xúc động, môi run run. Phải biết rằng, Vi Kiến Minh chưa giao tiếp với nhân vật quan trọng như Mai Phán Nhi bao giờ.
Cũng không biết Mai Phán Nhi nói gì với ông ta dù sao thì sau khi buông điện thoại, thái độ của Vi Kiến Minh cũng thay đổi, đầu tiên kính Diệp Phàm ba chén, sau đó nói:
- Quy hoạch thôn Đại Vũ của các anh có không, nếu có có thể đưa cho tôi, tôi đêm nay sẽ bảo họ thay đổi một chút. Về phần bên Ban quản lý dự án cậu có thể có hành động khơi thông một chút.
Từ Khang Kiều Biệt Viện đi ra, Diệp Phàm gọi điện thoại cho Mai Phán Nhi nói:
- Cô nói gì với Vi Kiến Minh, làm ông ta kích động thiếu chút nữa tè ra quần?
- Không nói cho anh, hừ, sức mạnh của Mai Phán Nhi tôi không phải như anh tưởng tượng có phải hay không?
Mai Phán Nhi hơi có vẻ nũng nịu, giọng nghe như từ xa xôi.
- Sức mạnh cũng cô lớn được không, tuy nhiên, sức mạnh lớn, cũng là người phụ nữ của tôi, ha ha.
Diệp Phàm cười nói.
- Đáng chết.
Mai Phán Nhi xì một tiếng khinh miệt trên điện thoại.
Sư đoàn trưởng Mã lần này mới Diệp Phàm, thái độ rất thành khẩn, thậm chí có thể nói là cung kính. Diệp Phàm cũng không nghĩ là bày đăt gì, nói ra chuyện Mai Công Lượng, không thể ngờ Sư đoàn trường Mã lập tức quyết định, sáng hôm sau đã nhận được tin, Mai Công Lượng đã đến đoàn quân thứ hai Thủy Châu Cố Thiên Kỳ.
Mà Cố Thiên Kỳ cứng rắn mạnh mẽ thế nhưng cũng lập tức thông qua, đưa đến đại khu Linh Nam. Bên đó có Mai Trường Phong nhà họ Mai làm Phó tư lệnh sẽ không quản ngại việc gì của Diệp Phàm.
Cục Xây dựng từ sau khi Đường Thiên Thạch và Giang Trường Ba bị bắt rất yên ả. Chủ tịch Địa khu Lô Trần Thiên ngày đó ở hội trường rất thân mật với Diệp Phàm, lại làm kinh sợ một số đồng chí ở Cục xây dựng.
Phó cục trưởng thương trực Trần Văn Khải đã xuất viện, tuy nhiên gần đây vẫn xin phép nghỉ ở nhà dưỡng bệnh.
Diệp Phàm cũng hiểu, ông này xem ra ngượng không dám đi làm, cũng phải cho ông ta một quá trình đề thích nghi.
Mà các cục phó khác khá nghe lời Diệp Phàm, thậm chí có thể nói là cung kính. Diệp Phàm vừa ngồi vào ghế, thì Cục phó Lý Mỹ Mỹ người được phân công quan lý trồng cây bước vào.
Người phụ nữ này, từ khi Diệp Phàm phân công cô quản lý công việc của Giang Trường Ba khá nhiệt tình nghiêm túc.
Thứ nhất là muốn thể hiện trước mặt nhân vật số một là Diệp Phàm, hai là cũng thật sự muốn thay đổi phần trồng cây của cục. Để người khác không thể nói thêm gì.
- Sếp Diệp, về quy hoạch khu trồng cây của thôn Đại Vũ chúng tôi đã làm xong, anh xem qua một chút.
Lý Mỹ Mỹ cuối người đưa tài liệu, để lộ một bộ ngực đầy đặn.
- Thôn Đại Vũ xây dựng mới các anh chị phải có áh mắt độc đáo một chút, tư tưởng nhất định phải tiên tiến, mạnh dạn một chút, không thế lấy ánh mắt nhìn Đức Bình trước kia để quy hoạch thôn Đại Vũ.
Phải kết hợp kinh nghiệm phát triển thành phố và khuôn viên cây trồng , kết hợp thực tế Đức Bình chúng ta để làm cho phù hợp.
Đương nhiên, Đức Bình chúng ta cũng không thể so sánh với Thâm Quyến, người ta có tiền, chúng ta chỉ có thể làm khu trồng cây xanh đặc sắc của Đức Bình.
Thôn Đại Vũ về sau xây dựng tốt, làm sao để thành khu đẹp nhất Đức Bình, đại diện cho hình tượng của cả Đức Bình. Còn có cả khu công viên vui chơi giải trí, các anh chị có nghĩ đến không?
Giọng Diệp Phàm bình thản, vừa nhìn phương án, vừa nói.
- Sếp Diệp, chúng tôi đã lấy toàn bộ ý tưởng của anh, không dám nói có thể so sánh với Hồng Kông hay các thành phố lớn trên thế giới nhưng trong vùng duyên hải nước ta, thì khu thành phố được cây xanh hóa, giá cả cũng giảm rất nhiều. Cái này cũng vì tài chính của Đức Bình. Tuynhiên, mật độ xanh hóa không thua gì họ.
Lý Mỹ Mỹ nói.
- Ừ, các anh chị phải xem việc xanh hóa thôn Đại Vũ kết hợp với quy hoạch, nhưng quy hoạch thôn Đại Vũ chỉ là một phần.
Nếu thôn Đại Vũ là một cô nàng mà các cô trồng hoa thì các cô chính là chuyên gia trang điểm. Bản lĩnh của chuyên gia hóa trang như thế nào, cũng có thể gián tiếp quyết định cô nàng có xinh đẹp hay không.
Cho nên, các cô phải đem việc này làm công trình trọng điểm, làm nhiệm vụ chính trị quan trọng đi. Nói tục nếu ai muốn phá tôi sẽ làm y mù.
Cô có hiểu ý của tôi không?
Diệp Phàm nghiêm mặt, uy phong lộ ra làm Lý Mỹ Mỹ run cả người, càng thêm trang nghiêm.
- Sếp Diệp, Phó Cục trưởng Triệu nói là Thôn Đại Vũ bẩn quá, có thể bỏ ra chút tiền đế dọn dẹp trước?
Lý Mỹ Mỹ nhỏ giọng hỏi.
- Đã tìm được chỗ đổ rác phải không?
Diệp Phàm hỏi,
- Cô gọi Phó cục trưởng Triệu lên đây chúng ta bàn bạc một chút.
Không lâu, phó Cục trưởng Triệu Lôi cùng bước vào văn phòng, cô được phân công quản lý toàn bộ công tác bảo vệ môi trường. Người phụ nữa này vẫn ngại công việc này vất vả, không có nhiều màu mỡ cho nên, trong lòng vẫn oán hận.
- Sếp Diệp, địa điểm di rời rác đã tìm được đó là núi Cửu Thụ, thuộc quận Thông Đô.
Chỉ có điều khá xa, chi phí vận chuyển không nhỏ. Hơn nữa, ngày hôm qua, tôi trực tiếp đã gặp Bí thư quận Thông Đo Thái Hồng Kỳ.
Tuy nhiên thái độ của anh ta không rõ ràng, hình như không có hứng. còn nói, quận Thông Đô không phải là bãi rác, vì sao rác của thôn Đại Vũ lại chuyển đến núi Cửu Thụ của quận Thông Đô.
Triệu Lôi vẻ mặt khó chịu, vuốt tóc nhìn rất quyến rũ. Nghe nói người phụ nư này là quả phụ, còn là cháu dâu của Phó Chủ tịch mặt trận tổ quốc Địa khu Trịnh Vụ Thụ.
- Nhìn địa hình Đức Bình, quận Đức Bình ở phía bắt, cũng chính là phía trên, quân Thông Đô ở phía nam. Nếu rác để ở quận Đức Bình khi gió nam thổi qua, thủ phủ Đức Bình chúng ta ngửit thấy mùi rác rưởi. Địa điểm ở quận Thông Đo là thích hợp. Tuy nhiên, tuy nhiên vẫn là chuyện này dù sao cũng phải xử lý một bộ phận mới được.
Diệp Phàm gật đầu nói.
- Đúng vậy sếp Diệp, lúc ấy tôi cũng nói như vậy với Bí thư Giảng, tuy nhiên, anh là vẫn không có hứng. Nói quận Thông Đô chỉ xử lý rác của quận Thông Đô, không thể đem toàn bộ rác của Đức Bình đến quận Thông Đô, mười năm nữa quận Thông Đô thành khu rác rưởi, thì anh ta bị người khác chê cười chết.
Triệu Lôi có vẻ cũng không có cách nào.
Thái Hồng Kỳ là bí thư quận Thông Đô, là nhân vật số một khá có sức mạnh ở Đức Bình. Giao tiếp ở Địa ủy khá rộng.
Triệu Lôi chỉ là một phó cục trưởng nhỏ, người ta có thể nói như vậy là vẫn nể mặt Diệp Phàm rồi, nếu không, họ còn không để ý đến vấn đề của cô.
- Cô lại liên hệ với Bí thư Thái một chút, nếu không nói, thì cô nói với y về sau rác của quận Thông Đô Cục xây dựng chúng ta mặc kệ, để bọn họ tự xử lý.
Cục xây dựng chúng ta tính chung cho cả Địa khu, không phải cho một hai đơn vị, nếu cứ như thế làm sao có thể triển khai công tác được.
Còn nữa, nếu Bí thư Thái có thái độ cứng rắn mạnh mẽ, cô bảo là tôi nói, Thông Đô hãy cử người tự sắp xếp toàn bộ rác của mình ở thôn Đại Vũ trước đây, nếu không, hừ.
Diệp Phàm nhướng mày kiên quyết.
- Việc này, sếp Diệp, chúng tôi nói như vậy thì Bí thư có quẳng chén đĩa không?
Lý Mỹ Mỹ có chút lo lắng, sợ Diệp Phàm không hiểu rõ Thái Hồng Kỳ, đắc tội với người có sức mạnh.
Phải biết rằng, Thái Hồng Kỳ xem ra không lâu có thể được đề bạt Phó Chủ tịch địa khu. Trước mặt Đường Thiên Thạch ước chường không đến được chức phó Chủ tịch Địa khu.
Mà Phó Chủ tịch Địa khu có một vị trí, Đức Bình lập tức có hai vị trí ủy viên thường vụ.
Đây là thời kỳ mẫn cảm, Thái Hồng Kỳ và Bí thư quận Đức Bình Vương Thông Bình vốn là đối thủ, hiện tại lại có mâu thuẫn.
Có thể nói hai đồng chí đang thi đấu. Vì thể hiện mình, hai nhân vật số một đều thay đổi công việc của các khu, tranh thủ sự tán thành của Địa ủy Đức Bình, để có hi vọng được đề bạt.
Bạn học của Diệp Phàm Thái Hồng Ngẫu chính là con gái của Thái Hồng Kỳ, đang đảm nhiện Phó ban tổ chức cán bộ Đức Bình. Cho nên, gần đây thúc giục cha tiến vào danh sách lãnh đạo cấp Phó giám đốc Sở cũng là lôi kéo người.
Cô biết quan hệ giữa Diệp Phàm và Trang Thế Thành không tồi, cho nên, luôn luôn cố ý nói việc này.
- Quẳng chén đĩa, đó là chuyện của Bí thư Thái, cứ nói như lời tôi là được.
Diệp Phàm hừ nói. Cảm thấy Cục xây dựng gần đây biểu hiện yếu đi, cái này không được, cái kai không cho hoàn toàn đem Thôn Đại Vũ đi xuống không mạnh thế một chút xem ra không thể thực hiện được.
- Vấn đề kinh phí?
Triệu Lôi có vẻ không dám mở miệng, nhìn trộm cục trưởng một cái. Người ta đến Phó Chủ tịch địa khu Đường cũng có thể kéo xuống ngựa, chính mình chỉ là một phó cục trưởng nào dám gây với hắn.
- Tôi rút trước 200 ngàn cho cô, dùng tốt, đem xây dựng khu đổ rác ở núi Cửu Thụ, chý ý địa điểm lớn một chút, cũng phải có khả năng dự đoán tương lai, việc này cũng phải suy nghĩ. Nói không chừng về sau còn xây nhà máy chế biến rác thải. Nhưng trước tiên dọn sạch hồ Nguyệt Nữ rồi nói sau. Việc này giao cho cô, cô tự mình quyết định, nhất định phải làm tốt.
Diệp Phàm thận trọng nói, vừa nghe nói 200 ngàn, trên mặt Triệu Lôi đã rạng rỡ hẳn. Có tiền đúng là tốt.
Mai Phán Nhi mắng yêu.
- Ha ha, Tổng giám đốc Mai.Chuyện Công Lượng thế nào, trong một tháng là thu phục. Vừa rồi nhận được điện thoại, Sư đoàn trưởng Sư đoàn dã chiến số 2 mời tôi đến, ha ha. Lúc đó tôi có nói, còn có Cố Thiên Kỳ thế nào.
Diệp Phàm đành phải kiên trì hứa hẹn.
- Không được, tôi muốn anh lập tức hành động, nếu không, đừng mơ tôi xử lý cho anh việc này,
Mai Phán Nhi không buông tha.
- Được, tôi trước tiên sẽ nói với Cố Thiên Kỳ một chút, thật sự là đáng ghét.
Diệp Phàm hừ nói,
- Tuy nhiên, trước hết cô cho Phó Giám đốc sở Vi một bản thao.
- Tốt lắm, tôi chỉ là lộ chân tướng, nếu Công Lượng không đi lên, đến lúc đó đừng trách tôi lâm trận thay đổi làm mất mặt anh.
Mai Phán Nhi gật đầu, tuy nhiên rất kiên định.
Sau khi Vi Kiến Minh nhận được điện thoại của Mai Phán Nhi, rất xúc động, môi run run. Phải biết rằng, Vi Kiến Minh chưa giao tiếp với nhân vật quan trọng như Mai Phán Nhi bao giờ.
Cũng không biết Mai Phán Nhi nói gì với ông ta dù sao thì sau khi buông điện thoại, thái độ của Vi Kiến Minh cũng thay đổi, đầu tiên kính Diệp Phàm ba chén, sau đó nói:
- Quy hoạch thôn Đại Vũ của các anh có không, nếu có có thể đưa cho tôi, tôi đêm nay sẽ bảo họ thay đổi một chút. Về phần bên Ban quản lý dự án cậu có thể có hành động khơi thông một chút.
Từ Khang Kiều Biệt Viện đi ra, Diệp Phàm gọi điện thoại cho Mai Phán Nhi nói:
- Cô nói gì với Vi Kiến Minh, làm ông ta kích động thiếu chút nữa tè ra quần?
- Không nói cho anh, hừ, sức mạnh của Mai Phán Nhi tôi không phải như anh tưởng tượng có phải hay không?
Mai Phán Nhi hơi có vẻ nũng nịu, giọng nghe như từ xa xôi.
- Sức mạnh cũng cô lớn được không, tuy nhiên, sức mạnh lớn, cũng là người phụ nữ của tôi, ha ha.
Diệp Phàm cười nói.
- Đáng chết.
Mai Phán Nhi xì một tiếng khinh miệt trên điện thoại.
Sư đoàn trưởng Mã lần này mới Diệp Phàm, thái độ rất thành khẩn, thậm chí có thể nói là cung kính. Diệp Phàm cũng không nghĩ là bày đăt gì, nói ra chuyện Mai Công Lượng, không thể ngờ Sư đoàn trường Mã lập tức quyết định, sáng hôm sau đã nhận được tin, Mai Công Lượng đã đến đoàn quân thứ hai Thủy Châu Cố Thiên Kỳ.
Mà Cố Thiên Kỳ cứng rắn mạnh mẽ thế nhưng cũng lập tức thông qua, đưa đến đại khu Linh Nam. Bên đó có Mai Trường Phong nhà họ Mai làm Phó tư lệnh sẽ không quản ngại việc gì của Diệp Phàm.
Cục Xây dựng từ sau khi Đường Thiên Thạch và Giang Trường Ba bị bắt rất yên ả. Chủ tịch Địa khu Lô Trần Thiên ngày đó ở hội trường rất thân mật với Diệp Phàm, lại làm kinh sợ một số đồng chí ở Cục xây dựng.
Phó cục trưởng thương trực Trần Văn Khải đã xuất viện, tuy nhiên gần đây vẫn xin phép nghỉ ở nhà dưỡng bệnh.
Diệp Phàm cũng hiểu, ông này xem ra ngượng không dám đi làm, cũng phải cho ông ta một quá trình đề thích nghi.
Mà các cục phó khác khá nghe lời Diệp Phàm, thậm chí có thể nói là cung kính. Diệp Phàm vừa ngồi vào ghế, thì Cục phó Lý Mỹ Mỹ người được phân công quan lý trồng cây bước vào.
Người phụ nữ này, từ khi Diệp Phàm phân công cô quản lý công việc của Giang Trường Ba khá nhiệt tình nghiêm túc.
Thứ nhất là muốn thể hiện trước mặt nhân vật số một là Diệp Phàm, hai là cũng thật sự muốn thay đổi phần trồng cây của cục. Để người khác không thể nói thêm gì.
- Sếp Diệp, về quy hoạch khu trồng cây của thôn Đại Vũ chúng tôi đã làm xong, anh xem qua một chút.
Lý Mỹ Mỹ cuối người đưa tài liệu, để lộ một bộ ngực đầy đặn.
- Thôn Đại Vũ xây dựng mới các anh chị phải có áh mắt độc đáo một chút, tư tưởng nhất định phải tiên tiến, mạnh dạn một chút, không thế lấy ánh mắt nhìn Đức Bình trước kia để quy hoạch thôn Đại Vũ.
Phải kết hợp kinh nghiệm phát triển thành phố và khuôn viên cây trồng , kết hợp thực tế Đức Bình chúng ta để làm cho phù hợp.
Đương nhiên, Đức Bình chúng ta cũng không thể so sánh với Thâm Quyến, người ta có tiền, chúng ta chỉ có thể làm khu trồng cây xanh đặc sắc của Đức Bình.
Thôn Đại Vũ về sau xây dựng tốt, làm sao để thành khu đẹp nhất Đức Bình, đại diện cho hình tượng của cả Đức Bình. Còn có cả khu công viên vui chơi giải trí, các anh chị có nghĩ đến không?
Giọng Diệp Phàm bình thản, vừa nhìn phương án, vừa nói.
- Sếp Diệp, chúng tôi đã lấy toàn bộ ý tưởng của anh, không dám nói có thể so sánh với Hồng Kông hay các thành phố lớn trên thế giới nhưng trong vùng duyên hải nước ta, thì khu thành phố được cây xanh hóa, giá cả cũng giảm rất nhiều. Cái này cũng vì tài chính của Đức Bình. Tuynhiên, mật độ xanh hóa không thua gì họ.
Lý Mỹ Mỹ nói.
- Ừ, các anh chị phải xem việc xanh hóa thôn Đại Vũ kết hợp với quy hoạch, nhưng quy hoạch thôn Đại Vũ chỉ là một phần.
Nếu thôn Đại Vũ là một cô nàng mà các cô trồng hoa thì các cô chính là chuyên gia trang điểm. Bản lĩnh của chuyên gia hóa trang như thế nào, cũng có thể gián tiếp quyết định cô nàng có xinh đẹp hay không.
Cho nên, các cô phải đem việc này làm công trình trọng điểm, làm nhiệm vụ chính trị quan trọng đi. Nói tục nếu ai muốn phá tôi sẽ làm y mù.
Cô có hiểu ý của tôi không?
Diệp Phàm nghiêm mặt, uy phong lộ ra làm Lý Mỹ Mỹ run cả người, càng thêm trang nghiêm.
- Sếp Diệp, Phó Cục trưởng Triệu nói là Thôn Đại Vũ bẩn quá, có thể bỏ ra chút tiền đế dọn dẹp trước?
Lý Mỹ Mỹ nhỏ giọng hỏi.
- Đã tìm được chỗ đổ rác phải không?
Diệp Phàm hỏi,
- Cô gọi Phó cục trưởng Triệu lên đây chúng ta bàn bạc một chút.
Không lâu, phó Cục trưởng Triệu Lôi cùng bước vào văn phòng, cô được phân công quản lý toàn bộ công tác bảo vệ môi trường. Người phụ nữa này vẫn ngại công việc này vất vả, không có nhiều màu mỡ cho nên, trong lòng vẫn oán hận.
- Sếp Diệp, địa điểm di rời rác đã tìm được đó là núi Cửu Thụ, thuộc quận Thông Đô.
Chỉ có điều khá xa, chi phí vận chuyển không nhỏ. Hơn nữa, ngày hôm qua, tôi trực tiếp đã gặp Bí thư quận Thông Đo Thái Hồng Kỳ.
Tuy nhiên thái độ của anh ta không rõ ràng, hình như không có hứng. còn nói, quận Thông Đô không phải là bãi rác, vì sao rác của thôn Đại Vũ lại chuyển đến núi Cửu Thụ của quận Thông Đô.
Triệu Lôi vẻ mặt khó chịu, vuốt tóc nhìn rất quyến rũ. Nghe nói người phụ nư này là quả phụ, còn là cháu dâu của Phó Chủ tịch mặt trận tổ quốc Địa khu Trịnh Vụ Thụ.
- Nhìn địa hình Đức Bình, quận Đức Bình ở phía bắt, cũng chính là phía trên, quân Thông Đô ở phía nam. Nếu rác để ở quận Đức Bình khi gió nam thổi qua, thủ phủ Đức Bình chúng ta ngửit thấy mùi rác rưởi. Địa điểm ở quận Thông Đo là thích hợp. Tuy nhiên, tuy nhiên vẫn là chuyện này dù sao cũng phải xử lý một bộ phận mới được.
Diệp Phàm gật đầu nói.
- Đúng vậy sếp Diệp, lúc ấy tôi cũng nói như vậy với Bí thư Giảng, tuy nhiên, anh là vẫn không có hứng. Nói quận Thông Đô chỉ xử lý rác của quận Thông Đô, không thể đem toàn bộ rác của Đức Bình đến quận Thông Đô, mười năm nữa quận Thông Đô thành khu rác rưởi, thì anh ta bị người khác chê cười chết.
Triệu Lôi có vẻ cũng không có cách nào.
Thái Hồng Kỳ là bí thư quận Thông Đô, là nhân vật số một khá có sức mạnh ở Đức Bình. Giao tiếp ở Địa ủy khá rộng.
Triệu Lôi chỉ là một phó cục trưởng nhỏ, người ta có thể nói như vậy là vẫn nể mặt Diệp Phàm rồi, nếu không, họ còn không để ý đến vấn đề của cô.
- Cô lại liên hệ với Bí thư Thái một chút, nếu không nói, thì cô nói với y về sau rác của quận Thông Đô Cục xây dựng chúng ta mặc kệ, để bọn họ tự xử lý.
Cục xây dựng chúng ta tính chung cho cả Địa khu, không phải cho một hai đơn vị, nếu cứ như thế làm sao có thể triển khai công tác được.
Còn nữa, nếu Bí thư Thái có thái độ cứng rắn mạnh mẽ, cô bảo là tôi nói, Thông Đô hãy cử người tự sắp xếp toàn bộ rác của mình ở thôn Đại Vũ trước đây, nếu không, hừ.
Diệp Phàm nhướng mày kiên quyết.
- Việc này, sếp Diệp, chúng tôi nói như vậy thì Bí thư có quẳng chén đĩa không?
Lý Mỹ Mỹ có chút lo lắng, sợ Diệp Phàm không hiểu rõ Thái Hồng Kỳ, đắc tội với người có sức mạnh.
Phải biết rằng, Thái Hồng Kỳ xem ra không lâu có thể được đề bạt Phó Chủ tịch địa khu. Trước mặt Đường Thiên Thạch ước chường không đến được chức phó Chủ tịch Địa khu.
Mà Phó Chủ tịch Địa khu có một vị trí, Đức Bình lập tức có hai vị trí ủy viên thường vụ.
Đây là thời kỳ mẫn cảm, Thái Hồng Kỳ và Bí thư quận Đức Bình Vương Thông Bình vốn là đối thủ, hiện tại lại có mâu thuẫn.
Có thể nói hai đồng chí đang thi đấu. Vì thể hiện mình, hai nhân vật số một đều thay đổi công việc của các khu, tranh thủ sự tán thành của Địa ủy Đức Bình, để có hi vọng được đề bạt.
Bạn học của Diệp Phàm Thái Hồng Ngẫu chính là con gái của Thái Hồng Kỳ, đang đảm nhiện Phó ban tổ chức cán bộ Đức Bình. Cho nên, gần đây thúc giục cha tiến vào danh sách lãnh đạo cấp Phó giám đốc Sở cũng là lôi kéo người.
Cô biết quan hệ giữa Diệp Phàm và Trang Thế Thành không tồi, cho nên, luôn luôn cố ý nói việc này.
- Quẳng chén đĩa, đó là chuyện của Bí thư Thái, cứ nói như lời tôi là được.
Diệp Phàm hừ nói. Cảm thấy Cục xây dựng gần đây biểu hiện yếu đi, cái này không được, cái kai không cho hoàn toàn đem Thôn Đại Vũ đi xuống không mạnh thế một chút xem ra không thể thực hiện được.
- Vấn đề kinh phí?
Triệu Lôi có vẻ không dám mở miệng, nhìn trộm cục trưởng một cái. Người ta đến Phó Chủ tịch địa khu Đường cũng có thể kéo xuống ngựa, chính mình chỉ là một phó cục trưởng nào dám gây với hắn.
- Tôi rút trước 200 ngàn cho cô, dùng tốt, đem xây dựng khu đổ rác ở núi Cửu Thụ, chý ý địa điểm lớn một chút, cũng phải có khả năng dự đoán tương lai, việc này cũng phải suy nghĩ. Nói không chừng về sau còn xây nhà máy chế biến rác thải. Nhưng trước tiên dọn sạch hồ Nguyệt Nữ rồi nói sau. Việc này giao cho cô, cô tự mình quyết định, nhất định phải làm tốt.
Diệp Phàm thận trọng nói, vừa nghe nói 200 ngàn, trên mặt Triệu Lôi đã rạng rỡ hẳn. Có tiền đúng là tốt.
/3320
|