- Tôi nghe Tướng quân!
Tiền Sâm cung kính nghe theo, trong lòng vẫn kinh ngạc. Vẫn luôn nghĩ rằng Diệp Phàm là con riêng của Ủy viên thường vụ Trung Ương, bằng không sao lại thăng quan nhanh như thế chứ. Năm ấy mới 23 tuổi đã là Tướng quân, hơn nữa, không ngờ còn trên cả mình, đến căn cứ Hùng Sơn cũng nghe thấy rõ.
Nhưng đến bây giờ thì đã hoàn toàn khâm phục rồi, theo biểu hiện vừa rồi của Diệp Phàm ít ra hắn ta cũng là cao thủ thất đẳng, bởi vì nếu là lục đẳng thì cơ thể không phát ra nội khí lớn như thế, không có nội khí lớn tỏa ra thì làm sao có thể tự mình phá khỏi cảnh giới được.
Cao thủ thất đẳng đối với thân thế ngũ đẳng như Tiền Sâm mà nói, đó chính là sự tồn tại của thần tiên, cả tổ đặc nhiệm A cũng không tìm ra được nhiều người vậy. Tiền Sâm vừa cúi đầu, như đã thể hiện sau này sẽ theo bước Diệp Phàm. Tất cả thành viên đội đặc nhiệm A là những vị tinh anh, khó có thể bị khuất phục.
Diêp Phàm đương nhiên hiểu rõ, vỗ nhẹ vai Tiền Sâm, cười nói:
- Sau này hang hay xem có cơ hội không, tôi đi đây.
Tiền Sâm lái xe tiễn Diệp Phàm, xe đi qua cổng thì thấy hai vệ binh mắt tròn xoe nhìn, phải mất một lúc lâu mới trở lại trạng thái ban đầu.
- Trương Lâm, người ngồi bên trong là vị nào vậy mà Tư lệnh phải đích thân lái xe thế, thật là lạ!
Một sĩ binh lẩm bẩm nói.
- Điều đó không cần phải nói, chắc chắn là chức to hơn Tư lệnh rồi. Tư lệnh là Đại tá, thì lãnh đạo của ông ấy chắc chắn là tướng quân, trời đất, cuối cùng thì hôm nay cũng đã mở mày mở mặt rồi, đã được nhìn thấy tướng quân.
Trương Lâm véo vào tay mình một cái cứ tưởng như đang mơ.
- Nói vớ vẩn, nhưng thật là tiếc không nhìn rõ được vị Tướng quân như thế nào, tiếc thật, nhưng cũng có chuyện để khoác lác rồi…
Một binh sĩ khác cũng tiếc nuối như tên trước.
- Hai anh không lo canh gác cho cẩn thận mà lại tào lao chuyện gì thế, cẩn thận không bắt giam lại.
Khi đó, thủ trưởng đội gác cổng là một thiếu tá lên tiếng
- Thủ trưởng, chúng tôi đã nhìn thấy tướng quân rồi.
Đồng chí Trương Lâm cười gượng, ra bộ đắc ý.
- Tướng quân, Tướng quân nào, các anh đừng có bịa chuyện, Tướng quân có đến thì đơn vị phải tổ chức đón tiếp long trọng rồi.
Thiếu tá nói, không tin lời hai người kia.
- Là sự thật thưa Thủ trưởng, Tư lệnh đích thân lái xe, người ngồi bên cạnh là một thanh niên, nhưng dung mạo ra sao thì chúng tôi không nhìn rõ.
Trương Lâm nói lại.
- Nói anh ngốc chưa đủ, mà còn có chút nực cười nữa, làm gì co Tướng quân trẻ tuổi? Hừm.
Thiếu tá hừm một cái rồi đi, miệng nói thầm:
- Quái lạ, sao Tư lệnh lại phải đích thân lái xe nhỉ? Thật tiếc khi nãy mình đi vệ sinh, đã bỏ lỡ mất cơ hội rồi…..
Diệp Phàm vừa về tới trụ sở, sáng sớm ngày thứ hai đã lập tức cho gọi Vi Minh Phi – Phó cục trưởng tới gặp, khi thấy ám hiệu phía sau, Vi Minh Phi lập tức tỏ vẻ cung kính.
- Không cần câu nệ, tôi đến Ngư Đồng cũng là vì điều tra xét xử 88 thảm án. Vụ án đã được sự chú ý của cơ quan bí mật quốc gia, có lẽ, còn liên lụy chút ít đến an ninh quốc gia, họ yêu cầu tôi nhanh chóng phá vụ án này.
Diệp Phàm cười nói, làm dịu đi chút cảm xúc.
- Vâng, tôi nghe theo Chủ tịch Diệp.
Vi Minh Phi vẻ mặt trang trọng đáp lời.
- Anh Cao bằng trong đội cảnh sát hình sự là thế nào. Tối hôm qua, tôi cho gọi anh ta nhưng thái độ anh ta rất chậm rãi, nếu nói đi bắt phạm nhân thì phạm nhân cũng chạy lâu rồi.
Diệp Phàm hừ nói.
- Anh ta có quan hệ tốt với Mã Bách Sinh, ngày trước cũng là do ông ta đề bạt.
Vi Minh Phi không có ý giấu diếm nữa, để Diệp Phàm nghĩ anh ta còn là phần tử tốt trong đội đặc nhiệm. Bằng không Vi Minh Phi sẽ không bao giờ nói ra bí ẩn này.
- Người này phải thay, nhưng thảm án 88 sẽ không thể loại bỏ, anh ta là đội trưởng đội cảnh sát hình sự nhưng không có thực lực, vị trí làm việc lại rất quan trọng.
Diệp Phàm hắng giọng.
- Nếu muốn thay cũng có chút khó khăn, thứ nhất là liên quan đến Mã Bách Sinh, thứ hai, quan hệ của anh ta trong thành phố không tồi.
Vi Minh Phi nói.
- Trước hết là đổi rồi di dời, gần đây có nhiều hạng mục cho những kẻ không được đào tạo, bảo anh ta tiếp tục học để đẩy cao năng lực cũng không tệ mà.
Diệp Phàm cười nói.
- Ý kiến này hay.
Vi Minh Phi gật đầu.
- Anh ta đi rồi, việc của cảnh sát hình sự sẽ do một tay anh đảm nhiệm, nhưng, cũng phải cho anh một trợ thủ mới được.
Diệp Phàm như thoáng chút suy nghĩ, nói. Nhìn Vi Minh Phi cười nói:
- Anh xem xem trong cục người nào phù hợp với vị trí đó?
- Việc này, anh nhớ chú ý.
Vi Minh Phi có chút chần chừ, hắn đang lo Diệp Phàm đang thử mình. Bằng không kêu mình tự đề cử nhân sự, là cơ hội tốt để cho thân tín tham gia vào công quyền.
- Bảo anh nói thì anh cứ nói, sao phải lề mề thế.
Diệp Phàm gắt lên, vứt điếu thuốc đi.
- Vậy tôi xin nói, nhưng, không biết Chủ tịch Diệp có yêu cầu thế nào?
Vi Minh Phi hỏi có ý nghĩa sâu xa, lãnh đạo trao quyền cho mình, thì mình cũng phải lĩnh hội ý kiến của lãnh đạo mới được.
- Có năng lực, và quan trọng hơn là phải có được lòng tin.
Diệp Phàm điểm qua mấy điểm cơ bản.
- Đồng chí Điền Tiểu Thất Phó cục trưởng thường vụ cục công an thành phố Triệu Hồ là người rất cừ, anh ta tốt nghiệp Đại học cảnh sát, linh hoạt, thông minh, tuy có chút bốc đồng nhưng xử lý công việc rất vững vàng. Trong thành phố, anh ta cũng đã từng phá nhiều vụ án giết người, vốn được đề bạt lên làm phó cục trưởng cục thành phố, nhưng vì khi đó có Mã Bách Sinh áp chế quá. Và cũng vì anh ta và Mã Bách Sinh có chút bất hòa.
Vi Minh Phi nói.
- Được, anh nói với chủ nhiệm Hoàng một tiếng đi, bây giờ việc hình sự do anh quản lý, anh hoàn toàn có thể cho Cao Bằng đi học ở trường Đảng. Phải làm nhanh chóng việc này, sau khi thông báo xong lập tức yêu cầu Cao Bằng đi học, và đồng thời mời Điền Tiểu Thất về làm đội trưởng đội hình sự. Về phần chính thức bổ nhiệm. cũng còn phải xem biểu hiện của anh ta thế nào.
Diệp Phàm thản nhiên nói, nhìn Vi Minh Phi rồi nói tiếp:
- Hơn nửa năm rồi, anh có phát hiện vụ thảm án 88 có gì nghi ngờ không?
- Có rất nhiều điểm đáng ngờ, ví dụ như mỏ Dương Điền, khai thác khu du lịch Cửu Tử Câu, còn cả việc khai thác bất động sản khu Hoàng đế triều đế đô….
Vi Minh Phi vẻ mặt nghiêm trọng nói.
- Mọi người đều nói đến mỏ Dương Điền, vậy rốt cuộc sự việc thế nào? Thành phố đã cho điều tra kỹ càng chưa?
Diệp Phàm nhíu mày nói, cảm thấy thành phố có chút không nỗ lực trong việc này.
- Điều tra, điều tra làm sao, căn bản là không vào tìm hiểu được.
Vi Minh Phi vẻ mặt khó coi.
- Không vào được, ở Ngư Đồng này, ngoài căn cứ quân sự, cục cảnh sát, và các cơ quan bí mật là không vào được, chứ mỏ Dương Điền tại sao lại không thể vào, chẳng lẽ nơi đây là đầm rồng hang hổ?
Diệp Phàm có chút tức giận nói.
- Không phải như thế, chỉ là việc kinh doanh khai thác mỏ Dương Điền có chút đặc biệt.
Vi Minh Phi nói.
- Nói cụ thể xem.
Diệp Phàm chợt lóe mắt.
- Công ty khoáng sản Dương Điền sản xuất ngọc thạch Dương Điền, cổ phần chính là tập đoàn Dương Điền, thực ra, mỏ Dương Điền chỉ là một công ty con của tập đoàn Dương Điền.
- Chủ tịch Hội đồng quản trị tập đoàn Dương Điền là Quản Phi, năm nay chưa đến 30 tuổi, là người từ nước ngoài trở về. Nghe nói anh ta đã tốt nghiệp Đại học Yale của Mỹ, về tiếp nhận công ty của cha để lại, sau một thời gian ngắn đã phát triển thành Tập đoàn, tài sản tăng lên gấp nhiều lần.
- Trụ sở Tập đoàn này nằm tại Việt Châu, Ngư Đồng chỉ là một công ty con của họ mà thôi. Nhưng, nghe nói lợi nhuận mà công ty con Ngư Đồng mang lại lại là cao nhất. Quản Phi rất coi trọng nó, và thường xuyên thăm nơi này.
Chúng tôi không có gì sợ hãi Quản Phi, chỉ là bác anh ta là Bí thư đảng quần chúng Tỉnh Ủy, chức danh quá lớn.
Quản gia sinh được người con như anh ta, QUản Nhất Minh cũng rất chiều chuộng anh ta. Trước kia, khi Ngư Đồng xảy ra chuyện gì, Bí thư Hà luôn luôn phải mắt nhắm mắt mở với Quản Nhất Minh.
Hơn nữa, Phó chủ tịch hội đồng quản trị của Tập đoàn Dương Điền là Đới Chí Quân, người này cũng đã thăm hỏi cục chúng ta. Anh ta còn là Chủ tịch Hội đồng quản trị Ngư Đồng 1. Ngày trước bao cả phòng của chúng ta nhưng cuối cùng không thành, và khoản tiền hơn 8 triệu cũng như nước chảy đi mất.
Đứng sau người này là Đới Duy Cường, người này có hai vị làm ở tỉnh ủy luôn luôn chống đỡ cho, cộng thêm sự bảo hộ nghiêm mật của thuộc hạ Quản Phi nên không có ai dám trêu chọc.
Cục thành phố ngày trước điều tra vụ án 88 cũng đã đi, nhưng khi đó không phải Quản Phi tiếp đón mà là Đới Chí Quân tiếp, hai bên đều đã xuất chiêu nhưng cuối cùng cũng chỉ ăn bữa cơm, có chút lễ vật rồi lại ra về thôi.
Hơn nữa, Cục trưởng ngày trước lại không dám đắc tội với hai vị này, và Mã Bách Sinh cũng không thể đi gây chuyện. Cộng thêm thái độ Hà Trấn Nam có chút mờ ám, đương nhiên chẳng có ai tự tìm phiền toái cho mình.
Vi Minh Phi có chút tức giận.
- Nghe nói Đổng Phương của Hoàng triều đế đô là người có không ít cổ phần trong mỏ Dương Diền.
Diệp Phàm hỏi.
- Đương nhiên là thế, nhưng, sau khi khai thác không lâu, lợi nhuện cũng rất tốt, có người khuyên Đổng Phương nên rút cổ phần ra nhưng Đổng Phương nhất định không.
Từng vì chuyện này mà Đổng Phương cùng Quản Phi, cả Đới Chí Quân đều đỏ mặt trong cuộc họp Hội đồng quản trị. Hiện nay Quản Phi tuyên bố, cho Đổng Phương chỗ tốt, nhưng Đổng Phương cũng chỉ cười lạnh nhạt, chờ đợi gì đó.
Sau này công ty của Đổng Phương dường như có chuyện gì đó, bị vào nhà giam, có người đoán là âm mưu của Quản Phi và Đới Chí Quân.
Nhưng, cũng không hẳn như thế, sau khi vụ án 88 xảy ra không lâu, Đổng Phương ốm bệnh chết trong nhà giam, và việc kinh doanh nhà họ Đổng cũng xuống dốc không phanh.
Tuy nhiên, đến tận sau này, Quản Phi cũng không ép Hoàng triều đế đô rút cổ phần. Nhưng phòng Hoàng triều cũng không bán đi được, khoảng không bố trí mấy trăm phòng.
Hiện nay đã vô cùng khó khăn đến mức phải đóng cửa, Mai Hồng vừa chết, liên tiếp gặp chuyện không may, Hoàng Triều Đế Đô có lẽ cũng đã chấm hết rồi.
Vi Minh Phi không ngừng than thở.
- Không phải Vương Đông nói đang điều tra vụ này sao, viecj này bên trong có mâu thuẫn gì không?
Diệp Phàm dập điếu thuốc, nói.
- Cũng không rõ, Vương Đông nói Hoàng Triều Đế Đô có tình nghi tẩy tiền. Nhưng, điểm này rất đáng hoài nghi, người nhà họ Đổng mấy năm nay có thể dựa vào bất động sản mà phát triển, thành tích của cải đã được người Ngư Đồng công nhận.
Nếu như nói anh ta có hiềm nghi tẩy tiền, điều này có chút không điều tra, đương nhiên không điều tra qua ai thì không thể chắc chắn được.
Mấy năm trước, tình trạng buôn lậu cũng rất nghiêm trọng, hầu hết đều là nhờ vào buôn lậu mà lên, đều muốn đem tiền tẩy trắng, cơ bản đều có thể mở công ty để làm việc này.
Tuy nhiên, loại công ty này không giống như Hoàng Triều của Đổng Phương.
Đương nhiên, Chủ tịch Diệp, chủ tịch cũng nên chú ý, Cố Khúc làm Viện trưởng ciện kiểm sát thành phố, luôn lạnh lùng kiêu ngạo. Hơn nữa, người ta nắm quyền, người ở Ngư Đồng có ai không nể mặt anh ta.
Anh hôm nay hung hăng đọ sức với anh ta, người này có thể giở thủ đoạn ở đằng sau, không thể phòng được,
Vi Minh Phi khuôn mặt đầy ưu tư, sầu lo.
Tiền Sâm cung kính nghe theo, trong lòng vẫn kinh ngạc. Vẫn luôn nghĩ rằng Diệp Phàm là con riêng của Ủy viên thường vụ Trung Ương, bằng không sao lại thăng quan nhanh như thế chứ. Năm ấy mới 23 tuổi đã là Tướng quân, hơn nữa, không ngờ còn trên cả mình, đến căn cứ Hùng Sơn cũng nghe thấy rõ.
Nhưng đến bây giờ thì đã hoàn toàn khâm phục rồi, theo biểu hiện vừa rồi của Diệp Phàm ít ra hắn ta cũng là cao thủ thất đẳng, bởi vì nếu là lục đẳng thì cơ thể không phát ra nội khí lớn như thế, không có nội khí lớn tỏa ra thì làm sao có thể tự mình phá khỏi cảnh giới được.
Cao thủ thất đẳng đối với thân thế ngũ đẳng như Tiền Sâm mà nói, đó chính là sự tồn tại của thần tiên, cả tổ đặc nhiệm A cũng không tìm ra được nhiều người vậy. Tiền Sâm vừa cúi đầu, như đã thể hiện sau này sẽ theo bước Diệp Phàm. Tất cả thành viên đội đặc nhiệm A là những vị tinh anh, khó có thể bị khuất phục.
Diêp Phàm đương nhiên hiểu rõ, vỗ nhẹ vai Tiền Sâm, cười nói:
- Sau này hang hay xem có cơ hội không, tôi đi đây.
Tiền Sâm lái xe tiễn Diệp Phàm, xe đi qua cổng thì thấy hai vệ binh mắt tròn xoe nhìn, phải mất một lúc lâu mới trở lại trạng thái ban đầu.
- Trương Lâm, người ngồi bên trong là vị nào vậy mà Tư lệnh phải đích thân lái xe thế, thật là lạ!
Một sĩ binh lẩm bẩm nói.
- Điều đó không cần phải nói, chắc chắn là chức to hơn Tư lệnh rồi. Tư lệnh là Đại tá, thì lãnh đạo của ông ấy chắc chắn là tướng quân, trời đất, cuối cùng thì hôm nay cũng đã mở mày mở mặt rồi, đã được nhìn thấy tướng quân.
Trương Lâm véo vào tay mình một cái cứ tưởng như đang mơ.
- Nói vớ vẩn, nhưng thật là tiếc không nhìn rõ được vị Tướng quân như thế nào, tiếc thật, nhưng cũng có chuyện để khoác lác rồi…
Một binh sĩ khác cũng tiếc nuối như tên trước.
- Hai anh không lo canh gác cho cẩn thận mà lại tào lao chuyện gì thế, cẩn thận không bắt giam lại.
Khi đó, thủ trưởng đội gác cổng là một thiếu tá lên tiếng
- Thủ trưởng, chúng tôi đã nhìn thấy tướng quân rồi.
Đồng chí Trương Lâm cười gượng, ra bộ đắc ý.
- Tướng quân, Tướng quân nào, các anh đừng có bịa chuyện, Tướng quân có đến thì đơn vị phải tổ chức đón tiếp long trọng rồi.
Thiếu tá nói, không tin lời hai người kia.
- Là sự thật thưa Thủ trưởng, Tư lệnh đích thân lái xe, người ngồi bên cạnh là một thanh niên, nhưng dung mạo ra sao thì chúng tôi không nhìn rõ.
Trương Lâm nói lại.
- Nói anh ngốc chưa đủ, mà còn có chút nực cười nữa, làm gì co Tướng quân trẻ tuổi? Hừm.
Thiếu tá hừm một cái rồi đi, miệng nói thầm:
- Quái lạ, sao Tư lệnh lại phải đích thân lái xe nhỉ? Thật tiếc khi nãy mình đi vệ sinh, đã bỏ lỡ mất cơ hội rồi…..
Diệp Phàm vừa về tới trụ sở, sáng sớm ngày thứ hai đã lập tức cho gọi Vi Minh Phi – Phó cục trưởng tới gặp, khi thấy ám hiệu phía sau, Vi Minh Phi lập tức tỏ vẻ cung kính.
- Không cần câu nệ, tôi đến Ngư Đồng cũng là vì điều tra xét xử 88 thảm án. Vụ án đã được sự chú ý của cơ quan bí mật quốc gia, có lẽ, còn liên lụy chút ít đến an ninh quốc gia, họ yêu cầu tôi nhanh chóng phá vụ án này.
Diệp Phàm cười nói, làm dịu đi chút cảm xúc.
- Vâng, tôi nghe theo Chủ tịch Diệp.
Vi Minh Phi vẻ mặt trang trọng đáp lời.
- Anh Cao bằng trong đội cảnh sát hình sự là thế nào. Tối hôm qua, tôi cho gọi anh ta nhưng thái độ anh ta rất chậm rãi, nếu nói đi bắt phạm nhân thì phạm nhân cũng chạy lâu rồi.
Diệp Phàm hừ nói.
- Anh ta có quan hệ tốt với Mã Bách Sinh, ngày trước cũng là do ông ta đề bạt.
Vi Minh Phi không có ý giấu diếm nữa, để Diệp Phàm nghĩ anh ta còn là phần tử tốt trong đội đặc nhiệm. Bằng không Vi Minh Phi sẽ không bao giờ nói ra bí ẩn này.
- Người này phải thay, nhưng thảm án 88 sẽ không thể loại bỏ, anh ta là đội trưởng đội cảnh sát hình sự nhưng không có thực lực, vị trí làm việc lại rất quan trọng.
Diệp Phàm hắng giọng.
- Nếu muốn thay cũng có chút khó khăn, thứ nhất là liên quan đến Mã Bách Sinh, thứ hai, quan hệ của anh ta trong thành phố không tồi.
Vi Minh Phi nói.
- Trước hết là đổi rồi di dời, gần đây có nhiều hạng mục cho những kẻ không được đào tạo, bảo anh ta tiếp tục học để đẩy cao năng lực cũng không tệ mà.
Diệp Phàm cười nói.
- Ý kiến này hay.
Vi Minh Phi gật đầu.
- Anh ta đi rồi, việc của cảnh sát hình sự sẽ do một tay anh đảm nhiệm, nhưng, cũng phải cho anh một trợ thủ mới được.
Diệp Phàm như thoáng chút suy nghĩ, nói. Nhìn Vi Minh Phi cười nói:
- Anh xem xem trong cục người nào phù hợp với vị trí đó?
- Việc này, anh nhớ chú ý.
Vi Minh Phi có chút chần chừ, hắn đang lo Diệp Phàm đang thử mình. Bằng không kêu mình tự đề cử nhân sự, là cơ hội tốt để cho thân tín tham gia vào công quyền.
- Bảo anh nói thì anh cứ nói, sao phải lề mề thế.
Diệp Phàm gắt lên, vứt điếu thuốc đi.
- Vậy tôi xin nói, nhưng, không biết Chủ tịch Diệp có yêu cầu thế nào?
Vi Minh Phi hỏi có ý nghĩa sâu xa, lãnh đạo trao quyền cho mình, thì mình cũng phải lĩnh hội ý kiến của lãnh đạo mới được.
- Có năng lực, và quan trọng hơn là phải có được lòng tin.
Diệp Phàm điểm qua mấy điểm cơ bản.
- Đồng chí Điền Tiểu Thất Phó cục trưởng thường vụ cục công an thành phố Triệu Hồ là người rất cừ, anh ta tốt nghiệp Đại học cảnh sát, linh hoạt, thông minh, tuy có chút bốc đồng nhưng xử lý công việc rất vững vàng. Trong thành phố, anh ta cũng đã từng phá nhiều vụ án giết người, vốn được đề bạt lên làm phó cục trưởng cục thành phố, nhưng vì khi đó có Mã Bách Sinh áp chế quá. Và cũng vì anh ta và Mã Bách Sinh có chút bất hòa.
Vi Minh Phi nói.
- Được, anh nói với chủ nhiệm Hoàng một tiếng đi, bây giờ việc hình sự do anh quản lý, anh hoàn toàn có thể cho Cao Bằng đi học ở trường Đảng. Phải làm nhanh chóng việc này, sau khi thông báo xong lập tức yêu cầu Cao Bằng đi học, và đồng thời mời Điền Tiểu Thất về làm đội trưởng đội hình sự. Về phần chính thức bổ nhiệm. cũng còn phải xem biểu hiện của anh ta thế nào.
Diệp Phàm thản nhiên nói, nhìn Vi Minh Phi rồi nói tiếp:
- Hơn nửa năm rồi, anh có phát hiện vụ thảm án 88 có gì nghi ngờ không?
- Có rất nhiều điểm đáng ngờ, ví dụ như mỏ Dương Điền, khai thác khu du lịch Cửu Tử Câu, còn cả việc khai thác bất động sản khu Hoàng đế triều đế đô….
Vi Minh Phi vẻ mặt nghiêm trọng nói.
- Mọi người đều nói đến mỏ Dương Điền, vậy rốt cuộc sự việc thế nào? Thành phố đã cho điều tra kỹ càng chưa?
Diệp Phàm nhíu mày nói, cảm thấy thành phố có chút không nỗ lực trong việc này.
- Điều tra, điều tra làm sao, căn bản là không vào tìm hiểu được.
Vi Minh Phi vẻ mặt khó coi.
- Không vào được, ở Ngư Đồng này, ngoài căn cứ quân sự, cục cảnh sát, và các cơ quan bí mật là không vào được, chứ mỏ Dương Điền tại sao lại không thể vào, chẳng lẽ nơi đây là đầm rồng hang hổ?
Diệp Phàm có chút tức giận nói.
- Không phải như thế, chỉ là việc kinh doanh khai thác mỏ Dương Điền có chút đặc biệt.
Vi Minh Phi nói.
- Nói cụ thể xem.
Diệp Phàm chợt lóe mắt.
- Công ty khoáng sản Dương Điền sản xuất ngọc thạch Dương Điền, cổ phần chính là tập đoàn Dương Điền, thực ra, mỏ Dương Điền chỉ là một công ty con của tập đoàn Dương Điền.
- Chủ tịch Hội đồng quản trị tập đoàn Dương Điền là Quản Phi, năm nay chưa đến 30 tuổi, là người từ nước ngoài trở về. Nghe nói anh ta đã tốt nghiệp Đại học Yale của Mỹ, về tiếp nhận công ty của cha để lại, sau một thời gian ngắn đã phát triển thành Tập đoàn, tài sản tăng lên gấp nhiều lần.
- Trụ sở Tập đoàn này nằm tại Việt Châu, Ngư Đồng chỉ là một công ty con của họ mà thôi. Nhưng, nghe nói lợi nhuận mà công ty con Ngư Đồng mang lại lại là cao nhất. Quản Phi rất coi trọng nó, và thường xuyên thăm nơi này.
Chúng tôi không có gì sợ hãi Quản Phi, chỉ là bác anh ta là Bí thư đảng quần chúng Tỉnh Ủy, chức danh quá lớn.
Quản gia sinh được người con như anh ta, QUản Nhất Minh cũng rất chiều chuộng anh ta. Trước kia, khi Ngư Đồng xảy ra chuyện gì, Bí thư Hà luôn luôn phải mắt nhắm mắt mở với Quản Nhất Minh.
Hơn nữa, Phó chủ tịch hội đồng quản trị của Tập đoàn Dương Điền là Đới Chí Quân, người này cũng đã thăm hỏi cục chúng ta. Anh ta còn là Chủ tịch Hội đồng quản trị Ngư Đồng 1. Ngày trước bao cả phòng của chúng ta nhưng cuối cùng không thành, và khoản tiền hơn 8 triệu cũng như nước chảy đi mất.
Đứng sau người này là Đới Duy Cường, người này có hai vị làm ở tỉnh ủy luôn luôn chống đỡ cho, cộng thêm sự bảo hộ nghiêm mật của thuộc hạ Quản Phi nên không có ai dám trêu chọc.
Cục thành phố ngày trước điều tra vụ án 88 cũng đã đi, nhưng khi đó không phải Quản Phi tiếp đón mà là Đới Chí Quân tiếp, hai bên đều đã xuất chiêu nhưng cuối cùng cũng chỉ ăn bữa cơm, có chút lễ vật rồi lại ra về thôi.
Hơn nữa, Cục trưởng ngày trước lại không dám đắc tội với hai vị này, và Mã Bách Sinh cũng không thể đi gây chuyện. Cộng thêm thái độ Hà Trấn Nam có chút mờ ám, đương nhiên chẳng có ai tự tìm phiền toái cho mình.
Vi Minh Phi có chút tức giận.
- Nghe nói Đổng Phương của Hoàng triều đế đô là người có không ít cổ phần trong mỏ Dương Diền.
Diệp Phàm hỏi.
- Đương nhiên là thế, nhưng, sau khi khai thác không lâu, lợi nhuện cũng rất tốt, có người khuyên Đổng Phương nên rút cổ phần ra nhưng Đổng Phương nhất định không.
Từng vì chuyện này mà Đổng Phương cùng Quản Phi, cả Đới Chí Quân đều đỏ mặt trong cuộc họp Hội đồng quản trị. Hiện nay Quản Phi tuyên bố, cho Đổng Phương chỗ tốt, nhưng Đổng Phương cũng chỉ cười lạnh nhạt, chờ đợi gì đó.
Sau này công ty của Đổng Phương dường như có chuyện gì đó, bị vào nhà giam, có người đoán là âm mưu của Quản Phi và Đới Chí Quân.
Nhưng, cũng không hẳn như thế, sau khi vụ án 88 xảy ra không lâu, Đổng Phương ốm bệnh chết trong nhà giam, và việc kinh doanh nhà họ Đổng cũng xuống dốc không phanh.
Tuy nhiên, đến tận sau này, Quản Phi cũng không ép Hoàng triều đế đô rút cổ phần. Nhưng phòng Hoàng triều cũng không bán đi được, khoảng không bố trí mấy trăm phòng.
Hiện nay đã vô cùng khó khăn đến mức phải đóng cửa, Mai Hồng vừa chết, liên tiếp gặp chuyện không may, Hoàng Triều Đế Đô có lẽ cũng đã chấm hết rồi.
Vi Minh Phi không ngừng than thở.
- Không phải Vương Đông nói đang điều tra vụ này sao, viecj này bên trong có mâu thuẫn gì không?
Diệp Phàm dập điếu thuốc, nói.
- Cũng không rõ, Vương Đông nói Hoàng Triều Đế Đô có tình nghi tẩy tiền. Nhưng, điểm này rất đáng hoài nghi, người nhà họ Đổng mấy năm nay có thể dựa vào bất động sản mà phát triển, thành tích của cải đã được người Ngư Đồng công nhận.
Nếu như nói anh ta có hiềm nghi tẩy tiền, điều này có chút không điều tra, đương nhiên không điều tra qua ai thì không thể chắc chắn được.
Mấy năm trước, tình trạng buôn lậu cũng rất nghiêm trọng, hầu hết đều là nhờ vào buôn lậu mà lên, đều muốn đem tiền tẩy trắng, cơ bản đều có thể mở công ty để làm việc này.
Tuy nhiên, loại công ty này không giống như Hoàng Triều của Đổng Phương.
Đương nhiên, Chủ tịch Diệp, chủ tịch cũng nên chú ý, Cố Khúc làm Viện trưởng ciện kiểm sát thành phố, luôn lạnh lùng kiêu ngạo. Hơn nữa, người ta nắm quyền, người ở Ngư Đồng có ai không nể mặt anh ta.
Anh hôm nay hung hăng đọ sức với anh ta, người này có thể giở thủ đoạn ở đằng sau, không thể phòng được,
Vi Minh Phi khuôn mặt đầy ưu tư, sầu lo.
/3320
|