- Haha, tôi đợi anh ta, chỉ sợ anh ta không ra tay, vừa mới rat ay chúng ta đã làm rối lên rồi…. nước trong sao lại khó bắt được cá, chính là bởi vì nước quá trong nên cá và người đều thấy nhau rõ ràng. Đục nước béo cò thì đã thuận tiện hơn. Có vài việc, rút dây động rừng, nếu Cố Khúc Kiểm không ra tay thì sao chúng ta có thể ra tay trước được.
Diệp Phàm dập điếu thuốc.
- Cách thức hành động thế nào?
Vi Minh Phi hỏi.
- Rất đơn giản, nếu anh Đới đã nợ của chúng ta mấy triệu thì phải trả, thiếu nợ phải trả tiền, đó là điều hoàn toàn chính đáng.
- Nghe nói người này còn đang sở hữu BMV sành điệu, như thế chứng tỏ anh ta là người có tiền, hơn nữa anh ta lại là Phó chủ tịch Hội đồng quản trị của mỏ Dương Điền, chứng tỏ cổ phần của anh ta trong đó cũng sẽ khiến mọi người kinh ngạc.
- Có tiền mà lại không trả cho Cục chúng ta, chứng tỏ anh ta coi Cục của chúng ta như quả hồng hỏng mà thôi. Trước khác, nay khác, cứ đem chiếc BMV ra mà đấu giá.
- Sau đó sẽ điều tra về tìa sản liên quan đến Đới Chí Quân, ví dụ như ở mỏ Dương Điền thu nhập của anh ta là bao nhiêu, buộc anh ta phải trả tiền, chúng ta đều có thể quang minh chính đại mà tham gia.
Diệp Phàm phân tích kỹ lưỡng, Vi Minh Phi trong lòng khâm phục, cũng có chút lo lắng, nói:
- Chỉ sợ hai người đó, đến lúc đó mà hai vị đó chiếu cố xuống Cục thì việc lớn rồi.
- Hừm, có lớn hơn thế nữa thì cũng là thuộc Đảng, lẽ nào Việt Đông không to bằng họ hay sao? Việt Đông không bằng Trung ương. Tôi không tin hai người 4 tay lại có thể che mắt thiên hạ.
Diệp Phàm lạnh lùng nói.
Vi Minh Phi giật mình, thầm nghĩ, vụ thảm án 88 này đã được có quan mật vụ quốc gia để ý, chứng tỏ Diệp Phàm đến đậy điều tra chắc chắn cũng có lực lượng hỗ trợ, có bọn họ ra tay, người trong tỉnh có phải can thiệp thì bọn họ cũng không thể khoanh tay đứng nhìn.
Buổi sáng ngày thứ hai, cuối cùng Vi Minh Phi cũng đã trao đổi với đồng chí Hoàng. Lúc đầu Hoàng Chí Minh còn chút do dự, chứng tỏ vẫn lưỡng lự bên Cao Bình, vì dù gì Cao Bình cũng có quan hệ tốt với Mã Bách Sinh, vì thế mà Hoàng Chí Minh có chút băn khoăn.
Tuy nhiên, sau khi Vi Minh Phi ngầm nói đây là chủ định của Diệp Phàm thì ông ta không còn do dự nữa, lập tức đồng ý ngay.
Bởi vì giờ đã là Tết rồi, trường Đảng cũng sắp nghỉ rồi. Vì thế, thông báo đến tay Cao Bằng, mặt hắn ta liền sầm xuống. Biết rằng Diệp Phàm không hài lòng về mình…..
Trong lòng hắn ta vừa hối hận, lại vừa phẫn nộ, nhưng, hắn cũng chỉ biết chấp nhận quyết định của lãnh đạo cấp trên mà thôi. Đến đội làm xong thủ tục bàn giao rồi về nhà yên tâm đón Tết.
Mà bên này Vi Minh Phi cũng rất nhanh chóng, từ đề nghị của anh ta, có Diệp Phàm bắt nhịp, anh ta nhanh chóng điều động được đồng chí Điền Thất Hòa của Công an thành phố Triều Hồ về làm đội trưởng đội cảnh sát hình sự Cục công an thành phố.
Quan hệ giữa Vi Minh Phi và Điền Thất Hòa tương đối chặt, trước đó Vi Minh Phi đã giải thích thận trọng cho người mới đến. Điền Thất Hòa vào phòng làm việc của Diệp Phàm tỏ ra hết sức cung kính.
- Yêu cầu duy nhất của tôi là anh dùng hết khả năng của mình, điều tra vụ thảm án 88 nửa năm về trước của cảnh sát hình sự. Trong quá trình phá án, bất luận gặp khó khăn gì, hay liên quan đến ai, đến vần đề gì, anh cũng sẽ kiên quyết điều tra chứ?
Diệp Phàm vẻ mặt nghiêm túc, nhìn chằm chằm vào Điền Thất Hòa nói.
- Tôi đã rõ thưa Chủ tịch Diệp.
Điền Thất Hòa dõng dạc đồng ý.
- Giả dụ tôi và Cục trưởng Vi ra lệnh không giống nhau thì anh sẽ nghe theo ai?
Diệp Phàm cố ý thản nhiên nói.
- Tôi sẽ nghe theo tổ chức.
Điền Thất Hòa rất thông minh trả lời, nếu trả lời là nghe Diệp Phàm cũng có vẻ sẽ hiệu quả và có ích, còn nếu trả lời là nghe theo Vi Minh Phi thì lại hoàn toàn không như thế. Hai chữ “ tổ chức” kia cũng đã ngầm chỉ là Diệp Phàm.
- Được, phá được vụ án này tôi sẽ thưởng cho anh. Anh đừng có chỉ nhìn vào chức Đội trưởng đấy, hiện Cục đang trống hai vị trí Phó cục trưởng, anh đi đi.
Diệp Phàm gật đầu.
- Vâng!
Điền Thất Hòa làm động tác rất cảnh sát, nhẹ nhàng bước ra khỏi phòng. Anh ta có hy vọng, tự nhiên cảm thấy trong lòng vui hơn.
- Thế nào Thất Hòa, Bí thư Diệp là người rất rõ ràng phải không?
Vi Minh Phi cười nói.
- Rất quyết đoán.
Điền Thất Hòa trả lời.
- Theo anh ấy anh không hối hận chứ?
Vi Minh Phi thản nhiên nói
- Những chuyện gần đây của Bí thư Diệp chắc anh cũng đã nghe qua, người đầu thành phố cũng đã có một số ý kiến về anh ta…..anh phải chuẩn bị tư tưởng tốt mới được. Có một số việc phải suy xét rõ ràng nếu không sau này có hối hận cũng muộn.
- Con người sinh ra khó tránh khỏi vài lần khó khăn.
Điền Thất Hòa châm điếu thuốc cho Vi Minh Phi.
- Hay, nói hay lắm.
Vi Minh Phi vỗ nhẹ vào vai Điền Thất Hòa, suy nghĩ sâu xa.
Buổi sáng ngày mùng 6.
Diệp Phàm đang ngồi trong phòng làm việc, Mã Bách Sinh tiến đến. Cùng với anh ta còn có Phó bí thư thành ủy Thái Chí Dương, và mấy người không quen biết, nam có, nữ có. Nhưng người nào người nấy mặt mũi rất nghiêm trọng, giống như đoàn “Bao công”.
- Anh là Diệp Phàm?
Một người đàn ông ưỡn cái bụng bia trước mặt Diệp Phàm hỏi, cặp mắt sắc bén, vẻ mặt nghiêm túc.
- Vâng, anh là…?
Diệp Phàm gật đầu, bình tĩnh hỏi lại.
- Tôi là Khúc Bạch Thu của Viện kiểm sát Tỉnh.
Anh ta dùng lời nói cao ngạo trả lời.
- Ông ấy là Phó kiểm sát Khúc của Viện kiểm sát, đồng chí Diệp Phàm, Thành Ủy bảo tôi cùng phối hợ với Phó kiểm sát muốn hỏi một số việc.
Thái Chí Dương mặt lạnh tanh nói.
- Phó kiểm sát Khúc, có chuyện gì xin cứ nói, sắp đến Tết rồi, chúng tôi ở đây đều làm tăng ca.
Diệp Phàm thản nhiên nói, kêu chủ nhiệm phòng ra mời thuốc nước.
Nhưng chỉ có Thái Chí Dương châm thuốc, còn lại Mã Bách Sinh và các kiểm sát viên khác đều không hút, chứng tỏ một tư thế làm việc chung của Viện.
- Anh nói đi.
Phó viện Khúc ra hiệu cho một người trung niên.
Người trung niên kia gật đàu, nhắc người phụ nữ bên cạnh, người phụ nữ đó lấy ra một quyển sổ ghi chép lại.
Người trung niên vẻ mặt nghiêm trọng, nhìn chằm chằm vào Diệp Phàm nói:
- Tôi là Vệ Trọng, trưởng phòng giám sát, trinh sát của Viện Kiểm sát tỉnh. Đồng chí Diệp Phàm, tôi đại diện Viện kiểm sát Tỉnh muốn hỏi đồng chí, mỗi lời nói của đồng chí đều được chúng tôi ghi chép lại, đồng chí đã hiểu chưa?
- Có cần đến phòng thẩm vấn không, như thế sẽ càng nghiêm chỉnh hơn, ha ha
Diệp Phàm thản nhiên cười rồi gật đầu, lấy điếu xì gà trong ngăn kéo, tự châm cho mình một điếu.
- Không cần thiết phải thế.
Vệ Trọng lắc đầu, bắt đầu hỏi:
- Đồng chí Diệp Phàm, có người phản ánh lại với Viện, ngày 15 tháng 2 Chủ tịch Mai Hồng tập đoàn Hoàng Triều Đế Đô bị giết tại nhà, đồng chí là người bị tình nghi nhất.
- Lời này do ai nói?
Diệp Phàm hỏi ngược lại.
- Đồng chí Diệp Phàm, mong đồng chí có thái độ nghiêm túc, giờ là tôi hỏi đồng chí, không phải đồng chí hỏi lại tôi.
Vệ Trọng tỏ ra không hài lòng, nét mặt hó coi, quát lại.
- Cơ quan kiểm sát cấp trên có quyền hỏi, nhưng tôi là Bí thư Đảng ủy chính trị thành phố Ngư Đồng này, khi không hiểu câu hỏi của các vị, tôi cũng có quyền được hỏi lại. Lẽ nào chỉ cho phép các anh hỏi mà tôi không được hỏi? Đồng chí Vệ Trọng, bây giờ là Tết, nếu các anh có bằng chứng thì hãy trực tiếp tra khảo tôi.
Diệp Phàm nhếch mép cười, nói ra những lời không lọt tai.
Khúc Bạch Thu ngồi bên cạnh nhíu mày nói:
- Anh cho rằng chúng tôi không tra khảo được anh sao, hay là không dám tra khảo anh đúng không? Đừng có lấy cái chức Bí thư Đảng ủy chính trị thành phố Ngư Đồng này mà đòi che mắt thiên hạ, ở đây, dưới quyền của Đảng, lãnh đạo Tỉnh ủy của Ngư Đồng mà anh còn thái độ này thì chúng tôi hoàn toàn có thể khảo anh, nể mặt anh thì anh đừng có kiêu ngạo, tự đại.
- Kiêu ngạo! Tôi trước giờ không kiêu ngạo. Chỉ muốn hỏi sắp sang năm mới, anh là lãnh đạo của Viện, không sai, anh đến tra hỏi tôi, tôi chỉ hỏi câu “tại sao” cũng không được sao? Đạo lý ở đâu?
Diệp Phàm nghiêm mặt, vẫn ngồi trên ghế quý của mình, thổi ra làn khói thuốc nhìn khuôn mặt tối sầm của Khúc Bạch Thu.
- Bịch.
Một tiếng đập lớn giáng xuống chiếc bàn của Diệp Phàm, Khúc Bạch Thu nói:
- Anh có thái độ gì? Bí thư Thái, đây là tố chất cán bộ thành phố Ngư Đồng của các anh sao? Tư tưởng, tác phong đều tầm thường thế này sao?
- Ở đây là Ngư Đồng, đồng chí Khúc Bách Thu nên chú ý lời nói và hành động của mình, dù gì thì anh cũng là đại diện cho Viện kiểm sát tỉnh, làm sao lại có thể hành động giống như tên côn đồ, đập vào bàn của tôi như thế, đạo lý ở đâu?
Diệp Phàm quay chiếc ghế của mình, nhìn An Vệ Dân nói:
- Chủ nhiệm An, phiền anh ghi lại tất cả lời nói và hành động của Phó viện Kiểm sát Khúc.
- Vâng … thưa Bí thư.
An Vệ Dân lấy bút vở ghi chép lại. Lúc này Diệp Phàm làm gì cũng khiến anh ta sợ, nên đâu dám chần chừ, phản kháng.
- Anh… muốn khảo thì trực tiếp đến Phòng thẩm vấn Viện kiểm sát.
Khúc Bách Thu không chịu nổi, bèn quát Vệ Trọng.
- Kiểm sát trưởng Khúc…. Xin hãy bình tĩnh, giờ là Tết, hay là cứ tiếp tục tra hỏi đi. Đừng làm lỡ việc.
Thái Chí Dương bên cạnh lên tiếng than.
Sao mình lại xui xẻo vậy, đến Tết rồi mà lại cứ phải ở Ngư Đồng làm gì, thế cũng tốt, bị Bí thư Hà Trấn Nam bắt làm tráng đinh, khiến cho không thành gì.
Sự mạnh mẽ cảu Diệp Phàm đã được Thái Chí Dương lưu ý, vơi người này Thái Chí Dương không nghĩ tới việc vô cớ mà đắc tội. Mà đối phương lại là Phó việ kiểm sát , đây quả thực là hai lựa chọn khó khăn.
- Bắt người, được, mời anh xuất trình giấy bắt người.
Diệp Phàm thản nhiên nói, lại quay về nhìn An Vệ Dân:
- Chú ý ghi chép lại cẩn thận, không được để lọt từ nào, hành động nào của Khúc kiểm sát trưởng.
- Vâng thưa Bí thư.
An Vệ Dân chỉ còn cách gật đầu, nhanh chóng thành đầu heo mất rồi, thật là xui xẻo.
- Anh…
Khúc Bách Thu bị chặn họng, anh ta không có giấy tờ để bắt người. Vơi người quan chức cấp Phó sở như Diệp Phàm thì không thể nói bắt là bắt được, nếu cuối cùng làm loạn Ô long, người ta cũng sẽ bỏ qua thôi, cuối cùng mà không hạ được Viện thì cũng rất phiền phức.
- Không có giấy bắt giam chứng tỏ các anh đang hành động cá nhân, việc này hình như không chịu bảo hộ của luật pháp.
Nói theo phương diện khác thì hành động này cungc có khi là phạm pháp. Là Phó viện kiểm sát mà đến điểm cơ bản trong luật pháp cũng không hiểu, tôi lấy làm nghi ngờ, sao anh có thể ngồi vào vị trí này được.
Đương nhiên, không trừ phi lãnh đạo cấp trên đã điều tra lầm. Chủ nhiệm An, hãy ghi chép lại cẩn thận, có thời gian tôi sẽ tới Viện kiểm sát hỏi xem, việc này có chút vi phạm quy định không?
Diệp Phàm từ từ ép Khúc Bạch Thu khiến anh ta suýt tức điên và chạy, hai mắt mở trừng trừng nhìn.
Diệp Phàm dập điếu thuốc.
- Cách thức hành động thế nào?
Vi Minh Phi hỏi.
- Rất đơn giản, nếu anh Đới đã nợ của chúng ta mấy triệu thì phải trả, thiếu nợ phải trả tiền, đó là điều hoàn toàn chính đáng.
- Nghe nói người này còn đang sở hữu BMV sành điệu, như thế chứng tỏ anh ta là người có tiền, hơn nữa anh ta lại là Phó chủ tịch Hội đồng quản trị của mỏ Dương Điền, chứng tỏ cổ phần của anh ta trong đó cũng sẽ khiến mọi người kinh ngạc.
- Có tiền mà lại không trả cho Cục chúng ta, chứng tỏ anh ta coi Cục của chúng ta như quả hồng hỏng mà thôi. Trước khác, nay khác, cứ đem chiếc BMV ra mà đấu giá.
- Sau đó sẽ điều tra về tìa sản liên quan đến Đới Chí Quân, ví dụ như ở mỏ Dương Điền thu nhập của anh ta là bao nhiêu, buộc anh ta phải trả tiền, chúng ta đều có thể quang minh chính đại mà tham gia.
Diệp Phàm phân tích kỹ lưỡng, Vi Minh Phi trong lòng khâm phục, cũng có chút lo lắng, nói:
- Chỉ sợ hai người đó, đến lúc đó mà hai vị đó chiếu cố xuống Cục thì việc lớn rồi.
- Hừm, có lớn hơn thế nữa thì cũng là thuộc Đảng, lẽ nào Việt Đông không to bằng họ hay sao? Việt Đông không bằng Trung ương. Tôi không tin hai người 4 tay lại có thể che mắt thiên hạ.
Diệp Phàm lạnh lùng nói.
Vi Minh Phi giật mình, thầm nghĩ, vụ thảm án 88 này đã được có quan mật vụ quốc gia để ý, chứng tỏ Diệp Phàm đến đậy điều tra chắc chắn cũng có lực lượng hỗ trợ, có bọn họ ra tay, người trong tỉnh có phải can thiệp thì bọn họ cũng không thể khoanh tay đứng nhìn.
Buổi sáng ngày thứ hai, cuối cùng Vi Minh Phi cũng đã trao đổi với đồng chí Hoàng. Lúc đầu Hoàng Chí Minh còn chút do dự, chứng tỏ vẫn lưỡng lự bên Cao Bình, vì dù gì Cao Bình cũng có quan hệ tốt với Mã Bách Sinh, vì thế mà Hoàng Chí Minh có chút băn khoăn.
Tuy nhiên, sau khi Vi Minh Phi ngầm nói đây là chủ định của Diệp Phàm thì ông ta không còn do dự nữa, lập tức đồng ý ngay.
Bởi vì giờ đã là Tết rồi, trường Đảng cũng sắp nghỉ rồi. Vì thế, thông báo đến tay Cao Bằng, mặt hắn ta liền sầm xuống. Biết rằng Diệp Phàm không hài lòng về mình…..
Trong lòng hắn ta vừa hối hận, lại vừa phẫn nộ, nhưng, hắn cũng chỉ biết chấp nhận quyết định của lãnh đạo cấp trên mà thôi. Đến đội làm xong thủ tục bàn giao rồi về nhà yên tâm đón Tết.
Mà bên này Vi Minh Phi cũng rất nhanh chóng, từ đề nghị của anh ta, có Diệp Phàm bắt nhịp, anh ta nhanh chóng điều động được đồng chí Điền Thất Hòa của Công an thành phố Triều Hồ về làm đội trưởng đội cảnh sát hình sự Cục công an thành phố.
Quan hệ giữa Vi Minh Phi và Điền Thất Hòa tương đối chặt, trước đó Vi Minh Phi đã giải thích thận trọng cho người mới đến. Điền Thất Hòa vào phòng làm việc của Diệp Phàm tỏ ra hết sức cung kính.
- Yêu cầu duy nhất của tôi là anh dùng hết khả năng của mình, điều tra vụ thảm án 88 nửa năm về trước của cảnh sát hình sự. Trong quá trình phá án, bất luận gặp khó khăn gì, hay liên quan đến ai, đến vần đề gì, anh cũng sẽ kiên quyết điều tra chứ?
Diệp Phàm vẻ mặt nghiêm túc, nhìn chằm chằm vào Điền Thất Hòa nói.
- Tôi đã rõ thưa Chủ tịch Diệp.
Điền Thất Hòa dõng dạc đồng ý.
- Giả dụ tôi và Cục trưởng Vi ra lệnh không giống nhau thì anh sẽ nghe theo ai?
Diệp Phàm cố ý thản nhiên nói.
- Tôi sẽ nghe theo tổ chức.
Điền Thất Hòa rất thông minh trả lời, nếu trả lời là nghe Diệp Phàm cũng có vẻ sẽ hiệu quả và có ích, còn nếu trả lời là nghe theo Vi Minh Phi thì lại hoàn toàn không như thế. Hai chữ “ tổ chức” kia cũng đã ngầm chỉ là Diệp Phàm.
- Được, phá được vụ án này tôi sẽ thưởng cho anh. Anh đừng có chỉ nhìn vào chức Đội trưởng đấy, hiện Cục đang trống hai vị trí Phó cục trưởng, anh đi đi.
Diệp Phàm gật đầu.
- Vâng!
Điền Thất Hòa làm động tác rất cảnh sát, nhẹ nhàng bước ra khỏi phòng. Anh ta có hy vọng, tự nhiên cảm thấy trong lòng vui hơn.
- Thế nào Thất Hòa, Bí thư Diệp là người rất rõ ràng phải không?
Vi Minh Phi cười nói.
- Rất quyết đoán.
Điền Thất Hòa trả lời.
- Theo anh ấy anh không hối hận chứ?
Vi Minh Phi thản nhiên nói
- Những chuyện gần đây của Bí thư Diệp chắc anh cũng đã nghe qua, người đầu thành phố cũng đã có một số ý kiến về anh ta…..anh phải chuẩn bị tư tưởng tốt mới được. Có một số việc phải suy xét rõ ràng nếu không sau này có hối hận cũng muộn.
- Con người sinh ra khó tránh khỏi vài lần khó khăn.
Điền Thất Hòa châm điếu thuốc cho Vi Minh Phi.
- Hay, nói hay lắm.
Vi Minh Phi vỗ nhẹ vào vai Điền Thất Hòa, suy nghĩ sâu xa.
Buổi sáng ngày mùng 6.
Diệp Phàm đang ngồi trong phòng làm việc, Mã Bách Sinh tiến đến. Cùng với anh ta còn có Phó bí thư thành ủy Thái Chí Dương, và mấy người không quen biết, nam có, nữ có. Nhưng người nào người nấy mặt mũi rất nghiêm trọng, giống như đoàn “Bao công”.
- Anh là Diệp Phàm?
Một người đàn ông ưỡn cái bụng bia trước mặt Diệp Phàm hỏi, cặp mắt sắc bén, vẻ mặt nghiêm túc.
- Vâng, anh là…?
Diệp Phàm gật đầu, bình tĩnh hỏi lại.
- Tôi là Khúc Bạch Thu của Viện kiểm sát Tỉnh.
Anh ta dùng lời nói cao ngạo trả lời.
- Ông ấy là Phó kiểm sát Khúc của Viện kiểm sát, đồng chí Diệp Phàm, Thành Ủy bảo tôi cùng phối hợ với Phó kiểm sát muốn hỏi một số việc.
Thái Chí Dương mặt lạnh tanh nói.
- Phó kiểm sát Khúc, có chuyện gì xin cứ nói, sắp đến Tết rồi, chúng tôi ở đây đều làm tăng ca.
Diệp Phàm thản nhiên nói, kêu chủ nhiệm phòng ra mời thuốc nước.
Nhưng chỉ có Thái Chí Dương châm thuốc, còn lại Mã Bách Sinh và các kiểm sát viên khác đều không hút, chứng tỏ một tư thế làm việc chung của Viện.
- Anh nói đi.
Phó viện Khúc ra hiệu cho một người trung niên.
Người trung niên kia gật đàu, nhắc người phụ nữ bên cạnh, người phụ nữ đó lấy ra một quyển sổ ghi chép lại.
Người trung niên vẻ mặt nghiêm trọng, nhìn chằm chằm vào Diệp Phàm nói:
- Tôi là Vệ Trọng, trưởng phòng giám sát, trinh sát của Viện Kiểm sát tỉnh. Đồng chí Diệp Phàm, tôi đại diện Viện kiểm sát Tỉnh muốn hỏi đồng chí, mỗi lời nói của đồng chí đều được chúng tôi ghi chép lại, đồng chí đã hiểu chưa?
- Có cần đến phòng thẩm vấn không, như thế sẽ càng nghiêm chỉnh hơn, ha ha
Diệp Phàm thản nhiên cười rồi gật đầu, lấy điếu xì gà trong ngăn kéo, tự châm cho mình một điếu.
- Không cần thiết phải thế.
Vệ Trọng lắc đầu, bắt đầu hỏi:
- Đồng chí Diệp Phàm, có người phản ánh lại với Viện, ngày 15 tháng 2 Chủ tịch Mai Hồng tập đoàn Hoàng Triều Đế Đô bị giết tại nhà, đồng chí là người bị tình nghi nhất.
- Lời này do ai nói?
Diệp Phàm hỏi ngược lại.
- Đồng chí Diệp Phàm, mong đồng chí có thái độ nghiêm túc, giờ là tôi hỏi đồng chí, không phải đồng chí hỏi lại tôi.
Vệ Trọng tỏ ra không hài lòng, nét mặt hó coi, quát lại.
- Cơ quan kiểm sát cấp trên có quyền hỏi, nhưng tôi là Bí thư Đảng ủy chính trị thành phố Ngư Đồng này, khi không hiểu câu hỏi của các vị, tôi cũng có quyền được hỏi lại. Lẽ nào chỉ cho phép các anh hỏi mà tôi không được hỏi? Đồng chí Vệ Trọng, bây giờ là Tết, nếu các anh có bằng chứng thì hãy trực tiếp tra khảo tôi.
Diệp Phàm nhếch mép cười, nói ra những lời không lọt tai.
Khúc Bạch Thu ngồi bên cạnh nhíu mày nói:
- Anh cho rằng chúng tôi không tra khảo được anh sao, hay là không dám tra khảo anh đúng không? Đừng có lấy cái chức Bí thư Đảng ủy chính trị thành phố Ngư Đồng này mà đòi che mắt thiên hạ, ở đây, dưới quyền của Đảng, lãnh đạo Tỉnh ủy của Ngư Đồng mà anh còn thái độ này thì chúng tôi hoàn toàn có thể khảo anh, nể mặt anh thì anh đừng có kiêu ngạo, tự đại.
- Kiêu ngạo! Tôi trước giờ không kiêu ngạo. Chỉ muốn hỏi sắp sang năm mới, anh là lãnh đạo của Viện, không sai, anh đến tra hỏi tôi, tôi chỉ hỏi câu “tại sao” cũng không được sao? Đạo lý ở đâu?
Diệp Phàm nghiêm mặt, vẫn ngồi trên ghế quý của mình, thổi ra làn khói thuốc nhìn khuôn mặt tối sầm của Khúc Bạch Thu.
- Bịch.
Một tiếng đập lớn giáng xuống chiếc bàn của Diệp Phàm, Khúc Bạch Thu nói:
- Anh có thái độ gì? Bí thư Thái, đây là tố chất cán bộ thành phố Ngư Đồng của các anh sao? Tư tưởng, tác phong đều tầm thường thế này sao?
- Ở đây là Ngư Đồng, đồng chí Khúc Bách Thu nên chú ý lời nói và hành động của mình, dù gì thì anh cũng là đại diện cho Viện kiểm sát tỉnh, làm sao lại có thể hành động giống như tên côn đồ, đập vào bàn của tôi như thế, đạo lý ở đâu?
Diệp Phàm quay chiếc ghế của mình, nhìn An Vệ Dân nói:
- Chủ nhiệm An, phiền anh ghi lại tất cả lời nói và hành động của Phó viện Kiểm sát Khúc.
- Vâng … thưa Bí thư.
An Vệ Dân lấy bút vở ghi chép lại. Lúc này Diệp Phàm làm gì cũng khiến anh ta sợ, nên đâu dám chần chừ, phản kháng.
- Anh… muốn khảo thì trực tiếp đến Phòng thẩm vấn Viện kiểm sát.
Khúc Bách Thu không chịu nổi, bèn quát Vệ Trọng.
- Kiểm sát trưởng Khúc…. Xin hãy bình tĩnh, giờ là Tết, hay là cứ tiếp tục tra hỏi đi. Đừng làm lỡ việc.
Thái Chí Dương bên cạnh lên tiếng than.
Sao mình lại xui xẻo vậy, đến Tết rồi mà lại cứ phải ở Ngư Đồng làm gì, thế cũng tốt, bị Bí thư Hà Trấn Nam bắt làm tráng đinh, khiến cho không thành gì.
Sự mạnh mẽ cảu Diệp Phàm đã được Thái Chí Dương lưu ý, vơi người này Thái Chí Dương không nghĩ tới việc vô cớ mà đắc tội. Mà đối phương lại là Phó việ kiểm sát , đây quả thực là hai lựa chọn khó khăn.
- Bắt người, được, mời anh xuất trình giấy bắt người.
Diệp Phàm thản nhiên nói, lại quay về nhìn An Vệ Dân:
- Chú ý ghi chép lại cẩn thận, không được để lọt từ nào, hành động nào của Khúc kiểm sát trưởng.
- Vâng thưa Bí thư.
An Vệ Dân chỉ còn cách gật đầu, nhanh chóng thành đầu heo mất rồi, thật là xui xẻo.
- Anh…
Khúc Bách Thu bị chặn họng, anh ta không có giấy tờ để bắt người. Vơi người quan chức cấp Phó sở như Diệp Phàm thì không thể nói bắt là bắt được, nếu cuối cùng làm loạn Ô long, người ta cũng sẽ bỏ qua thôi, cuối cùng mà không hạ được Viện thì cũng rất phiền phức.
- Không có giấy bắt giam chứng tỏ các anh đang hành động cá nhân, việc này hình như không chịu bảo hộ của luật pháp.
Nói theo phương diện khác thì hành động này cungc có khi là phạm pháp. Là Phó viện kiểm sát mà đến điểm cơ bản trong luật pháp cũng không hiểu, tôi lấy làm nghi ngờ, sao anh có thể ngồi vào vị trí này được.
Đương nhiên, không trừ phi lãnh đạo cấp trên đã điều tra lầm. Chủ nhiệm An, hãy ghi chép lại cẩn thận, có thời gian tôi sẽ tới Viện kiểm sát hỏi xem, việc này có chút vi phạm quy định không?
Diệp Phàm từ từ ép Khúc Bạch Thu khiến anh ta suýt tức điên và chạy, hai mắt mở trừng trừng nhìn.
/3320
|