Quan Thuật

Chương 1304: Người bí mật nhất Tổ đặc nhiệm A

/3320


- Không phải, tôi không nói chuyện điều kiện.

Diệp Phàm nghiêm túc nói.

- Không nói chuyện điều kiện, vậy cậu muốn hỏi cái gì?

Đường Hạo Đông trái lại cảm thấy hứng thú, nhướng mày hỏi.

- Thủ trưởng, tôi muốn nói chính là việc riêng, nếu ngài nói tôi đi cửa sau cũng đúng.

Diệp Phàm cũng là đã đồng ý với người khác chuyện gì thì bất cứ giá nào cũng phải thử.

Đương nhiên, làm như vậy hậu quả có thể khiến Đường Hạo Đông phản cảm. Tuy nhiên, đâm lao thì phải theo lao, nghĩ đến Lý Chí Ngư đang ở ký túc xá chờ, Diệp Phàm cũng không nghĩ kịp. Hơn nữa, thái độ của hiệu trưởng Đường hôm nay, hẳn là có thể sẽ không tức giận. Trái lại có lúc làm cho người ta cảm giác có thể tin tưởng.

- Xem ra, lá gan của cậu đúng thật là không nhỏ, đi cửa sau như thế cũng hợp lý hợp tình thôi. Nói đi, có phải ngại quan quá nhỏ, muốn được đề bạt, hoặc là nói về vị trí gì?

Đường Hạo Đông hừ nói.

- Thủ trưởng, là như vậy, Lý Chí Ngư…

Diệp Phàm nói rõ mọi chuyện. Đương nhiên, Diệp Phàm nói khá mượt mà, hơn nữa còn thêm thắt một chút.

- Ôi…

Đường Hạo Đông không ngờ thở dài, nhìn Diệp Phàm liếc mắt một cái,

- Tôi thật sự bộn bề nhiều việc, nói thật là đồng chí ở trường Đảng muốn gặp tôi khá khó, cũng khó vì bọn họ. Cậu về trước đi, làm tốt việc quốc khánh, đây mới là điều quan trọng nhất.

- Vâng.

Diệp Phàm chào theo nghi thức quân đội rồi bước đi.

Trở lại ký túc xá, Diệp Phàm gật gật đầu, Lý Chí Ngư cũng gật gật đầu, hai người đều không nói nữa.

Cũng rất dễ tìm ra lý do , vì Diệp Phàm khi ở Ngư Đồng là Bí thư Đảng ủy công an kiêm Cục trưởng công an, lại phá được vụ án lớn ở Ngư Đồng. Cho nên, Lý Chí Ngư tuyên bố trước lớp học là đồng chí Diệp Phàm bị Bộ Công an điều động đi chấp hành một nhiệm vụ đặc biệt, cũng không làm cho nhiều người quan tâm.

Vì lễ duyệt binh lớn quốc khánh sắp tới, các lực lượng mạnh ở Bắc Kinh đều đặt trọng tình trạng cảnh giác cao độ, Mà chỉ với một phó giám đốc Sở nhỏ như Diệp Phàm, đến bộ chỉ huy an ninh cấp cao chắc chắn chỉ là người chạy việc.

Mấy người Đường Lâm và Tần Bình Minh âm thầm đắc ý. Thầm nói người này bị bắt làm kẻ khuân vác, nếu không có việc gì xảy ra còn được, nếu có một điểm sai sót nhỏ cũng là đi đời sinh mạng chính trị của hắn. Quốc khánh là chuyện lớn thế nào, đùa không dậy nổi.

Tổng bộ Tổ đặc nhiệm A, lúc này tràn ngập một không khí khác thường, cảm giác đặc biệt khẩn trương và nghiêm túc. Trước kia đến không thấy mấy quân nhân, nơi nơi cũng có chút im lặng.

Đêm nay thì khác, hiện tại là mười giờ đêm, bên trong đèn vẫn sáng. Sân bay có rất nhiều máy bay trực thăng đặc thù chuẩn bị đợi lệnh, mỗi trực thăng đều có nhân viên đang bận rộn làm việc, nghe nói bắt đầu lúc 24h.

Mà cũng rất nhiều người đang đứng, nơi nơi đều là các quân nhân, các tướng lĩnh mặc quân phục. Diệp Phàm cũng mặc quân phục thiếu tướng, bởi vì thành viên chính thức của Tổ đặc nhiệm A trước ngực có một dấu hiệu đặc thù. Có dấu hiệu nhân viên không nhiều lắm, đây chính là một vinh dự, một thân phận đặc thù, đúng thế, đó là ký hiệu thành viên chính thức.

Toàn bộ thành viên chính thức của Tổ đặc nhiệm A không vượt quá 100 vị. Đương nhiên, ký hiệu này rất ít thể hiện ra, chỉ có sự kiện lớn quan trọng mới sử dụng. Đương nhiên, kỷ luật của Tổ đặc nhiệm A rất nghiêm mật. Từ nhân viên tạp vụ đến lãnh đạo cấp cao, đều nhớ kỹ sứ mệnh của Tổ đặc nhiệm A. Bởi vậy, cũng không lo lắng có người sẽ làm lộ thân phận của anh. Còn những người khác, đều là nhân viên phối hợp làm việc vặt tuyến hai.

Thấy Diệp Phàm lại đây, một đám quân nhân tất cả đều chào theo nghi thức quân đội, miệng cũng kính nói:

- Thủ trưởng khỏe!

Đương nhiên, đại đa số đồng chí đều có chút ngạc nhiên, chưa từng thấy một thiếu tướng trẻ tuổi như vậy, hơn nữa còn là thành viên chính thức của Tổ đặc nhiệm A. Xem ra chức vị cấp bậc cũng sẽ không thấp. Thậm chí có người lính trong đám các quân nhân làm việc vặt mắt trợn lên rất ngạc nhiên.

Phải biết rằng, có thể nhìn thấy một thành viên chính thức của tổ chức bí mật nhất Trung Quốc là không dễ dàng. Một người lính bình thường, có thể cả đời cũng không gặp một thành viên chính thức của Tổ đặc nhiệm A.

Huống chi là cấp bậc cao như vậy. Nhìn quân hàm thiếu tướng của Diệp Phàm, ít nhất cũng phải là người phụ trách một tổ nào đó.

Người này, một khi bị thương hoặc là vì trao quyền cho cấp dưới có thể thăng quân hàm trung tướng. Trung tướng, cả đất nước Trung Quốc rộng lớn, cũng không có nhiều nhặn gì.

Thật ra, quân lính làm việc vặt trong Tổ đặc nhiệm A tại các địa phương cũng là lực lượng tinh anh. Ví dụ như bộ đội đặc chủng Báo Săn ở quân khu Lĩnh Nam, chính là quân bên ngoài của tổ nòng cốt thứ tám. Thật ra Báo Săn cũng là con át chủ bài của quân khu Lĩnh Nam.

Vào văn phòng của Trấn Đông Hải, vừa lúc tướng quân Cố Toàn cũng đã ở đó, Lý Khiếu Phong đang đứng chống một cây gậy. Ông ấy nói có cơ hội được đứng không muốn ngồi, xem ra là vì ngồi xe lăn nhiều quá đi.

- Đồng chí Diệp Phàm, lần này tổng bộ điều động đồng chí trở về, đương nhiên, tình hình bước đầu hẳn đồng chí đã nắm được, tin rằng Phó chủ tịch Đường đã nói qua với đồng chí.

Trấn Đông Hải vẻ mặt nghiêm túc nói.

- Vâng, tôi đã biết, phối hợp công tác bảo vệ lễ duyệt binh lớn.

Diệp Phàm chào theo nghi thức quân đội sau đó gật gật đầu nhìn Trấn Đông Hải nói

- Không biết cấp trên sắp xếp tôi làm gì, tôi phục tùng bố trí của tổ chức.

- Nhiệm vụ trọng tâm của cậu lần này chính là phụ trách bảo vệ an toàn cho Chủ tịch Trấn.

Lời nói của Trấn Đông Hải như phá đá, Diệp Phàm cảm giác cổ họng khô khốc, có chút đắng, hỏi:

- Việc này, theo năng lực cá nhân mà nói, đối với công tác bảo vệ an toàn, kinh nghiệm của tôi không bằng Lang Phá Thiên, có vẻ không thỏa đáng. Dù sao….

- Cậu không cần lo lắng quá mức, lần này chúng tôi đã dùng đúng năng lực của cậu. Lang Phá Thiên có nhiều kinh nghiệm hơn cậu, cho nên, anh ta phụ trách chung công tác đảm bảo an toàn. Trọng trách của anh ta quá nặng, phạm vi công việc lớn.

Lần này mời đến rất nhiều nguyên thủ quốc gia, mỗi người họ đều cần thành viên Tổ đặc nhiệm A chúng ta bảo vệ, tổ chúng ta có mấy chục người, còn ở cả nước ngoài.

Thêm vào đó, chi nhánh các nơi cũng đã đưa người đến đây, dù sao cũng phải để lại mấy người ở đơn vị. Về năng lực cá nhân, trước mắt Tổ đặc nhiệm A không tìm thấy người mạnh hơn cậu.

Hơn nữa, cậu có đòn sát thủ, việc này Tổ đặc nhiệm A cần. Ở tình huống khẩn cấp, cậu có khả năng ứng phó. Phi đao của cậu đối với kẻ thù ấn náu đều là vũ khí trí mạng.

Chẳng những Chủ tịch Trấn cần cậu ở bên cạnh che chở, cậu còn có một nhiệm vụ, đó là chỉ huy bốn người Vương Triều Mã Hán, Trương Long Triệu Hổ bảo vệ an toàn của Thủ tướng và Phó Chủ tịch Đường.

Ba vị lãnh đạo này cũng giải thích cho cậu. Đương nhiên, cũng giao cho cậu một tiểu đội, có 100 thành viên. Bọn họ là cấp dưới của cậu, tùy cậu sử dụng…

Trấn Đông Hải vẻ mặt nghiêm trọng sắp xếp. Cố Toàn và Lý Khiếu Phong bổ xung thêm vài câu, bốn người trở lại trung tâm chỉ huy, nhìn bản đồ và nêu phương án cụ thể.

- Còn nữa, đối mặt với tình huống khẩn cấp, tổng bộ trao cho cậu quyền nổ súng.

Lý Khiếu Phong đi trước đột nhiên nói.

- Vâng.

Diệp Phàm chào theo nghi thức quân đội, khi Cố Toàn đi đến chỗ mình, nhìn mấy người Vương Triều Mã Hán và Trương Long Triệu Hổ đều đang ở đó, còn có 100 lính đội ngũ chỉnh tề, một thiếu tướng trang phục nghiêm túc đứng trước hàng.

Trong đội hình binh lính, đứng đầu là đại tá, bên trong thấp nhất là cấp bậc thiếu úy. Đa số là thiếu tá, đây là số quân lính tinh nhuệ tạo thành bộ đội bảo vệ đặc thù, cấp bậc không thể không cao. Chính Diệp Phàm trong lòng không biết nói gì, cảm giác hình như là ở Báo Săn, bên trong không có quân, tất cả đều là quan.

- Thủ trưởng khỏe!

Thấy Diệp Phàm và Cố Toàn đến, người thiếu tướng hô, lập tức toàn thể tướng lĩnh đều hô to.

- Tôi là Cố Toàn, vị này là đồng chí Diệp Phàm, hắn là do tổng bộ điều động từ địa phương đến hỗ trợ công tác an toàn lần nay. Từ nay về sau, hắn sẽ là chỉ huy cao nhất của các cậu, ai cũng không được cãi mệnh lệnh hắn. Hiểu chưa?

Cố Toàn vẻ mặt uy nghiêm nói.

- Hiểu rõ!

Cả trăm người đáp lại, chào theo nghi thức quân đội.

- Các đồng chí, các cậu đều là đội quân tinh nhuệ, tôi không phải nói những lời không cần thiết nữa. Tôi cần chính là lời hứa của các cậu, đó là dùng chính máu tươi và sinh mạng của mình để bảo vệ nước Cộng hòa nhân dân Trung Hoa, bảo vệ lãnh đạo đất nước, hiểu được ý của tôi không?

Lời nói kiên định hùng hồn của Diệp Phàm, đi vào tai mỗi người lính.

- Hiểu rõ! Thề sống chết bảo vệ! Thề sống chết bảo vệ…

Âm thanh này truyền rất xa. Làm tinh thần quần chúng phấn chấn.

Cùng lúc đó, Trấn Đông Hải đang ở trong một căn phòng làm việc đặc thù. Đồng chí Trấn không ngờ đang đứng, vẻ mặt cung kính, đối diện một ông lão mặc thường phục, mặt bình thản, thản nhiên nói:

- Năng lực cá nhân của hắn tôi không có chút nghi ngờ gì. Trẻ tuổi như vậy đã có thể thăng đến cao thủ đỉnh bậc. Thực sự là may mắn của Tổ đặc nhiệm A chúng ta. Tuy nhiên, năng lực tổ chức của hắn như thế nào tôi còn có chút lo lắng. Cậu giao chuyện quan trọng cho hắn, nếu xảy ra sơ xuất, sẽ là một ngày đen tối của nước cộng hoàn nhân dân Trung Hoa.

- Sẽ không thế Vương lão, trận chiến ở đảo Rắn ưng là một, còn có lần đi làm nhiệm vụ đặc thủ ở Nhật Bản. Quyền quyét Thần Chân sơn trang ở Hải Nam, còn có cả trận chiến ở Vương quốc Thái Lan … Những việc này đều thể hiện năng lực tổ chức trời phú và kiệt xuất. Cử hắn bảo vệ ba vị lãnh đạo, là quyết định của tập thể lãnh đạo Tổ đặc nhiệm A. Chúng tôi đã bàn bạc, hơn nữa có ngài âm thâm giúp, tuyệt đối không thể có chuyện không may.

Trấn Đông Hải hơi khom người, thái độ kiên quyết.

- Ha ha, về sau đừng trông cậy vào tôi. Sau quốc khánh tôi đi du lịch vài năm có lẽ vừa đi rồi chết tha hương cũng là chuyện thường. Người già rồi, thiên hạ Tổ đặc nhiệm A là của thanh niên các cậu.

- Thế sao được, không có ngài ở đây, nếu gặp cao thủ siêu đẳng, ví dụ như cửu đẳng, thì làm sao bây giờ?

Trấn Đông Hải trong lòng căng thẳng vội nói.

- Tôi đã gần trăm tuổi, cậu nói xem, còn có thể sống vài năm. Tiểu Trấn, đừng cứ nghĩ đến tôi, tôi già rồi, tham mưu cho các cậu thì tham mưu, thật ra muốn ra trận là chuyện của các cậu.

Vương lão bình thản nói.

- Vương lão, ngài chưa già. Với đẳng cấp siêu sao của ngài, cơ thể chắc là lão hóa chậm. Sống thêm trên ba mươi năm hẳn là không khó. Tuy nhiên, Diệp Phàm có cơ hội đột phá lên bát đẳng không?

Trấn Đông Hải tâm trạng cũng không thoải mái.


/3320

THICHDOCTRUYEN

Đa số thông tin và hình ảnh trên website đều được sưu tầm từ các nguồn trên Internet. Website hay upload-er không sở hữu hay chịu trách nhiệm bất kỳ thông tin nào trên đây. Nếu làm ảnh hưởng đến cá nhân hay tổ chức nào, khi được yêu cầu, chúng tôi sẽ xem xét và gỡ bỏ ngay lập tức.

LIÊN HỆ ADMIN

[email protected]

DMCA.com Protection Status