- Việc này khó nói, phải xem cơ hội, Bát đẳng không phải anh muốn đột phá là có thể đột phá, phải có một cơ hội thích hợp. Tuy nhiên hắn có đến năm phần.
Về phần nói cửu đẳng, việc này hiện tại tôi nói cũng không chính xác. Nhìn chung cả thế giới, cao thủ cửu đẳng cũng như đầu của Kim Tự Tháp.
Tuy nói Trung Quốc chúng ta có truyền thuyết Ngũ cực nhưng bọn họ có còn sống hay không đến người lãnh đạo của tổ chức nhà nước bí mật nhất cũng không biết được, càng không cần nói đến những người khác.
Tuy nhiên, với tuổi trẻ của hắn hoàn toàn có khả năng. Hắn thật sự là cao thủ chân chính cuối cùng của Tổ đặc nhiệm A. Tiểu Trấn, phát hiện một nhân tài không dễ dàng, cậu phải cố gắng hết sức để đảm bảo hắn không bị thương.
Tuy nói điều lệ quy định chúng ta không thể can thiệp vào việc của chính quyền. Nhưng nếu thật sự có người bắt nạt hắn, trong chính quyền hắn chỉ là một cây cỏ nhỏ, cần sự che chở của cậu. Dù sao, chuyện chính quyền, không phải dùng võ để giải quyết. Quyền lực mới là cách giải quyết tốt nhất. Hắn trưởng thành cần phải từ từ.
Hơn nữa, người là có thể thay đổi, ha ha, Các cậu không phải thường nói, trên có chính sách, dưới có đối sách đó thôi! Đương nhiên, chúng ta không thể để hắn có thói quen ỷ lại.
Chỉ đến một thời điểm mấu chốt, hắn thật sự không vượt qua được mới ra tay. Tin rằng mặc dù là Trấn Sơn Hà và Đường Hạo Đông cũng sẽ mở một mắt nhắm một mắt.
Bởi vì tương lai Tổ đặc nhiệm A cũng đại diện cho tương lai an toàn của lãnh đạo đất nước. Vì bản thân, đất nước tuyệt đối cần hắn không bị thương. Đương nhiên, chỉ mong việc này mãi mãi không xảy ra. Có một số việc cũng không phải Tổ đặc nhiệm A có thể quyết định. Ví dụ như súng ống đối với hắn mà nói chính là một thương tổn rất lớn, chỉ mong sao…
Vẻ mặt Vương lão nghiêm trọng, giải thích.
- Tôi sẽ nhớ kỹ.
Trấn Đông Hải rất nghiêm chỉnh gật gật đầu.
Trong chốc lát, ba đồng chí nữa lại đến, đều là vệ sĩ của ba người Chủ tịch Trấn, Thủ tướng và Phó Chủ tịch Đường, cũng là thành viên chính thức của Tổ đặc nhiệm A. Một cuộc họp đơn giản được tổ chức, mọi người ngồi vây xung quang bắt đầu thống nhất ý tưởng và phương án.
Thật ra, phương án Tổ đặc nhiệm A đã xây dựng rồi. Mỗi vị trí đều quy định cụ thể rất tốt. Mọi người chỉ là làm quen một chút với phương án mà thôi.
Sau đó mọi người thay thường phục đi ra ngoài.
Ngày 1 tháng 10, chào mừng lễ Quốc khánh.
Chủ tịch Trấn, Thủ tướng và lãnh đạo đất nước tươi cười bước vững vàng vào lễ đài trên quảng trường Thiên An Môn.
May mắn những học viên của lớp cán bộ nâng cao vẻ mặt rất vui mừng được đứng ở một vị trí tốt. Việc này thật ra do Trường Đảng Trung ương cố ư sắp xếp, chính là muốn tạo ra cho các học sinh một sự ngạc nhiên, làm cho họ sẽ suốt đời nhớ đến sứ mạng trên vai của mình.
Đúng lúc này, người giúp việc của Đường Lâm, Hứa Minh cầm kính viễn vọng lập tức ngây người, miệng lẩm bẩm nói:
- Chẳng lẽ mình hoa mắt, không thể có khả năng, quá giống.
- Cái gì không có khả năng, Hứa Minh, cậu lải nhải cái gì đó?
Đường Lâm tức giận hừ nói, giơ tay lấy kính viễn vọng:
- Tôi đã rất vất vả dẫn theo cậu vào đây, nhưng cậu lại hưởng thụ trước.
- Trưởng ban Đường, người đứng không xa phía sau chủ tịch, có phải là tên kia?
Hứa Minh chỉ vào phía xa nói.
Đương Lâm đưa kính viễn vọng theo hướng y chỉ nhìn, lập tức cũng hơi sửng sốt, chợt lắc lắc đầu nói:
- Hẳn lả không có khả năng đi, vị trí đó sao có thể đến lượt hắn canh, hẳn là địa bàn của vệ sĩ Trung Nam Hải, sao có thể thế, hoa mắt hoặc là người có dáng giống quá thôi.
Tuy nhiên, Đường Lâm tuy là nói thoải mái như vậy thật ra trong lòng cũng không thoải mái như vậy, hơn nữa, trộm quan sát cẩn thận hơn, càng nhìn càng nghi ngờ.
Chẳng lẽ thật sự là hắn.
Lễ mừng quốc khánh cuối cùng tốt đẹp.
Thần kinh của Diệp Phàm cũng được thư giãn, mấy ngày nay, một ngày chỉ ngủ năm tiếng, thiếu chút nữa mệt quá. Vừa lúc có thể nhân dịp ngày nghỉ quốc khánh ngủ một giấc.
Nhớ đến lễ đài ở Quảng trường Thiên An Môn, tuy trong lòng tự hào nhưng cũng cảm thấy căng thẳng. Hai mắt có thể không nháy thì cố gắng không nháy. Đôi mắt ưng 24 giờ đều mở to, nội kinh lúc nào cũng sẵn sàng đợi lệnh, thật sự là quá mệt mỏi, thần kinh bất cứ lúc nào cũng căng lên.
Chủ tịch Trấn cũng không chào hỏi Diệp Phàm, chỉ có điều, sau khi nhiệm vụ hoàn thành, Chủ tịch Trấn mới vỗ vỗ vai Diệp Phàm, hẳn là tỏ vẻ khen ngợi. Nhưng Chủ tịch Trấn cũng không nói một câu. Trái lại
Phó chủ tịch Đường gật gật đầu, ánh mắt Thủ tướng phức tạp, không nói gì.
Ngày 5 tháng 10, Biệt thự Tây vườn nước cộng hòa Trung Hoa.
- Anh, ở lễ duyệt binh lớn mừng quốc khánh. Những người gác sau các anh đều là vệ sĩ Trung Nam Hải?
Đương Lâm mang bộ dạng không hiểu hỏi.
- Đã biết còn hỏi?
Đường Hạo Đông tức giận hừ nói.
- Em nhìn thấy trong đó có người rất giống bạn học ở Trường Đảng với em.
Đường Lâm cuối cùng giấu đầu hở đuôi, đương nhiên hi vọng trên mặt anh trai sẽ phát hiệu điều gì. Tuy nhiên, y thất vọng. Đường Hạo Đông chỉ ừ một cái không có động tĩnh gì.
- Bạn học của em là Diệp Phàm vẫn là lớp phó, một phó giám đốc sở nhỏ. Tên kia nghe nói có bản lĩnh, án ở Ngư Đồng là do hắn phá.
Đường Lâm còn chưa từ bỏ ý định, tiếp tục muốn thăm dò đến cuối cùng.
- Có bản lĩnh cán bộ em nên nhìn người ta học tập, nếu em cho rằng hắn có bản lĩnh, kết bạn với hắn để cùng học tập tiến bộ, làm tốt mối quan hệ đồng chí không phải là tốt sao?
Đường Hạo Đông thản nhiên nhìn em trai một cái hừ nói.
- Người đó có phải là hăn hay không?
Đường Lâm giật mình hỏi.
- Thế giới người giống người nhiều lắm, cậu đứng xa như vậy có thể xác định là hắn, thật sự là nói lung tung. Cả ngày chỉ nghĩ ngơi lung tung. Phải làm nhiệm vụ của mình, đó là chăm chỉ học tập , làm tốt quan hệ mới là việc cậu nên làm. Đừng có cả ngày nghĩ ngợi linh tinh.
Đường Hạo Đông tức giận quát lên.
- Em biết rồi.
Đường Lâm vẻ mặt buồn bực, vội vàng đi, y khá sợ người anh trai Phó chủ tịch này, mỗi lần gặp mặt đều phải lấy hết dũng khí mới dám trò chuyện một lát.
Tuy nhiên, Đường Lâm cũng có chút kỳ lạ, theo anh trai nói có thế nghĩ ra một ít không bình thường gì đó.
Anh trai không ngờ bảo mình học tập Diệp Phàm. Còn phải làm tốt quan hệ, chẳng lẽ tên kia thật sự là có chút năng lượng không tầm thường, nếu không, khó để giải thích tại sao anh lại nói như vậy…
Đương nhiên từ nay về sau, Đường Lâm cũng sẽ để ý.
Ngày 11 tháng 10, cuộc tranh luận đề tài nghiên cứu ở Trường Đảng chính thức bắt đầu, khó chính là Phó Chủ tịch Đường Hạo Đông cũng bớt thời giờ đến đây. Còn có Phó hiệu trưởng trường Đảng Lý Tế Điền. Các Bộ và Ủy ban trung ương cũng có vài vị Thứ trướng, Phó Chủ nhiệm đến. Trưởng ban tổ chức cán bộ của trường Đảng cũng đến.
- Các đồng chí, cuộc tranh luận lần này tôi hi vọng các đồng chí có thể trao đổi thoải mái, lãnh đạo nhà trường cho các đồng chí một không gian tự do lớn nhất. Những gì nói ở cuộc tranh luận lần này không ghi vào hồ sơ, không chụp mũ, không phê bình bất cứ ai, cho nên, các đồng chí cứ việc mạnh dạn nói. Chúng ta chỉ nhìn những ý mới, chỉ nhìn xem có lợi cho dân cho nước hay không. Đúng sai cũng sẽ không phân tích. Cụ thể là, càng có hiệu quả trong việc xây dựng đất nước chúng tôi sẽ đánh giá các đồng chí cao hơn.
Lý Tế Điền vẻ mặt bình thản nói.
- Đầu tiên mời tổ thứ nhất, tổ Tần Bình Minh cử đại diện lên nói. Sau khi họ nói xong, bất kỳ ai trong số các đồng chí cũng có thể đưa ra quan điểm khác và tranh luận.
Lý Chí Ngư nói.
Tần Bình Minh rất xảo quyệt, tổ bọn họ đề cử người đại diện không ngờ là phóng viên nổi tiếng của Tân Hoa xã Ninh Hồng. Nữ phóng viên này trên dưới 30 tuổi, là Phó giám đốc phân xã thường trú ở Hồng Kông. Cấp bậc tương đương Phó giám đốc Sở.
Cô này được mọi người gọi là “Hồng miệng”, nghe nói khi học đại học có biệt danh vì tham gia vô số cuộc tranh luận, kinh nghiệm phong phú, lên tiếng thật sự được gọi là khéo mồm khéo miệng.
Trường ban tổ chức Lý vừa nói xong, cô này vẻ mặt bình tĩnh, thong dong đi lên bục phát biểu.
Các đồng chí khác mặt tất nhiên không thể nào đẹp, bởi vì Ninh Hồng nói rất tốt, chết cũng có thể nói thành sống, sai có thể nói thành đúng. Người ta hiểu biết rộng, tầm nhìn xa, hơn nữa phát âm chuẩn, cũng nói khéo, năng lực đương nhiên siêu phàm. Cho nên, trong các bạn học có thể có mấy người là đối thủ của cô.
Tổ của cô nghiên cứu đề tài có tên là “Hợp tác dân doanh là đường tắt để khai thác, phát triển tài nguyên điện năng”
Đây cũng là vì tổ của Tần Bình Minh có Phó Tổng giám đốc của Tập đoàn Long năng quốc tế, cũng là thành viên tổ Đảng, Phó chủ tịch Công ty Điện lực quốc gia.
Tần Bình Minh một tay dựa vào điện để khởi nghiệp. Nghiên cứu về điện đương nhiên là ngựa quen đường cũ.
“Hồng miệng” Ninh Hồng trình bày điện năng là nguồn năng lượng vệ sạch nhất hiện nay, không ô nhiễm. Lại đưa ra việc nhà nước xây dựng ba đạp lớn làm ví dụ chứng minh, thái độ của lãnh đạo đất nước đối với việc khai thác và phát triển điện năng là quan trọng.
Sau đó, chuyển sang kết quả nghiên cứu ở Việt Đông. Địa phương điện năng khan hiếm, thường xuyên phải kéo thấp mức tiêu thụ điện. Là áp lực rất lớn cho sự phát triển của các công ty, tạo thành nguyên nhân làm giảm tốc độ tăng trưởng kinh tế…
Cuối cùng, trình bày tầm quan trọng của việc hợp tác dân doanh. Vì quốc gia không giàu có, còn không thể sử dụng hết tài nguyên thủy lợi. Bời vậy cần phải đưa ra chính sách ưu đãi với dân doanh, thật sự chính là các công ty tư nhân đầu tư vào lĩnh vực điện năng.
Ninh Hồng nói xóng, có lẽ vì biệt danh Hồng miệng của cô nên không ai dám phản bác.
Sau khi nói xong, không thấy ai đưa ra phản ứng, Ninh Hồng đắc ý nhìn tổ trưởng Tần Bình Binh một cái, y cười khen ngợi, Ninh Hồng thản nhiên trở lại chỗ ngồi.
Tổ của lớp phó Đường Lâm cũng là một cô gái, nghe nói Phó Chủ nhiệm của đại học kinh tế Bắc Kinh. Cán bộ Phó giám đốc Sở, một cán bộ đi lên từ công tác giảng dạy.
Cô gái tên Khương Hồng đã từng là bình luận viên chuyên mục kinh tế của đài truyền hình trung ương. Mồm mép này cung chắc chắn là không vừa. Phải biết rằng khi bình luận trên ti vi, người ta phải có tác phong của bậc thầy, cái gì chưa từng thấy qua. Đối với một khóa học nhỏ của Trường Đảng này, người là tất nhiên là bình tĩnh, mỉm cười diễn thuyết.
Nói
- Các vị lãnh đạo, các đồng chí, đề tài mà tổ chúng tôi tổ chức điều tra nghiên cứu chính là “Giáo dục là nguyên số hiệu thúc đẩy sự phát triển kinh tế. Nguyên số hiệu là gì, đó là một từ mới. Các đồng chí quen với máy tính có thể biết từ này, nguyên số hiệu chính là …”
Khương Hồng nói lưu loát gần 15 phút, đám người Diệp Phàm không hiểu ra sao. Bởi vì nguyên số hiệu này thật sự mới, ngồi ở cán bộ cấp sở đến đã gần 40 tuổi, chưa nghe thấy điều này bao giờ.
Về phần nói cửu đẳng, việc này hiện tại tôi nói cũng không chính xác. Nhìn chung cả thế giới, cao thủ cửu đẳng cũng như đầu của Kim Tự Tháp.
Tuy nói Trung Quốc chúng ta có truyền thuyết Ngũ cực nhưng bọn họ có còn sống hay không đến người lãnh đạo của tổ chức nhà nước bí mật nhất cũng không biết được, càng không cần nói đến những người khác.
Tuy nhiên, với tuổi trẻ của hắn hoàn toàn có khả năng. Hắn thật sự là cao thủ chân chính cuối cùng của Tổ đặc nhiệm A. Tiểu Trấn, phát hiện một nhân tài không dễ dàng, cậu phải cố gắng hết sức để đảm bảo hắn không bị thương.
Tuy nói điều lệ quy định chúng ta không thể can thiệp vào việc của chính quyền. Nhưng nếu thật sự có người bắt nạt hắn, trong chính quyền hắn chỉ là một cây cỏ nhỏ, cần sự che chở của cậu. Dù sao, chuyện chính quyền, không phải dùng võ để giải quyết. Quyền lực mới là cách giải quyết tốt nhất. Hắn trưởng thành cần phải từ từ.
Hơn nữa, người là có thể thay đổi, ha ha, Các cậu không phải thường nói, trên có chính sách, dưới có đối sách đó thôi! Đương nhiên, chúng ta không thể để hắn có thói quen ỷ lại.
Chỉ đến một thời điểm mấu chốt, hắn thật sự không vượt qua được mới ra tay. Tin rằng mặc dù là Trấn Sơn Hà và Đường Hạo Đông cũng sẽ mở một mắt nhắm một mắt.
Bởi vì tương lai Tổ đặc nhiệm A cũng đại diện cho tương lai an toàn của lãnh đạo đất nước. Vì bản thân, đất nước tuyệt đối cần hắn không bị thương. Đương nhiên, chỉ mong việc này mãi mãi không xảy ra. Có một số việc cũng không phải Tổ đặc nhiệm A có thể quyết định. Ví dụ như súng ống đối với hắn mà nói chính là một thương tổn rất lớn, chỉ mong sao…
Vẻ mặt Vương lão nghiêm trọng, giải thích.
- Tôi sẽ nhớ kỹ.
Trấn Đông Hải rất nghiêm chỉnh gật gật đầu.
Trong chốc lát, ba đồng chí nữa lại đến, đều là vệ sĩ của ba người Chủ tịch Trấn, Thủ tướng và Phó Chủ tịch Đường, cũng là thành viên chính thức của Tổ đặc nhiệm A. Một cuộc họp đơn giản được tổ chức, mọi người ngồi vây xung quang bắt đầu thống nhất ý tưởng và phương án.
Thật ra, phương án Tổ đặc nhiệm A đã xây dựng rồi. Mỗi vị trí đều quy định cụ thể rất tốt. Mọi người chỉ là làm quen một chút với phương án mà thôi.
Sau đó mọi người thay thường phục đi ra ngoài.
Ngày 1 tháng 10, chào mừng lễ Quốc khánh.
Chủ tịch Trấn, Thủ tướng và lãnh đạo đất nước tươi cười bước vững vàng vào lễ đài trên quảng trường Thiên An Môn.
May mắn những học viên của lớp cán bộ nâng cao vẻ mặt rất vui mừng được đứng ở một vị trí tốt. Việc này thật ra do Trường Đảng Trung ương cố ư sắp xếp, chính là muốn tạo ra cho các học sinh một sự ngạc nhiên, làm cho họ sẽ suốt đời nhớ đến sứ mạng trên vai của mình.
Đúng lúc này, người giúp việc của Đường Lâm, Hứa Minh cầm kính viễn vọng lập tức ngây người, miệng lẩm bẩm nói:
- Chẳng lẽ mình hoa mắt, không thể có khả năng, quá giống.
- Cái gì không có khả năng, Hứa Minh, cậu lải nhải cái gì đó?
Đường Lâm tức giận hừ nói, giơ tay lấy kính viễn vọng:
- Tôi đã rất vất vả dẫn theo cậu vào đây, nhưng cậu lại hưởng thụ trước.
- Trưởng ban Đường, người đứng không xa phía sau chủ tịch, có phải là tên kia?
Hứa Minh chỉ vào phía xa nói.
Đương Lâm đưa kính viễn vọng theo hướng y chỉ nhìn, lập tức cũng hơi sửng sốt, chợt lắc lắc đầu nói:
- Hẳn lả không có khả năng đi, vị trí đó sao có thể đến lượt hắn canh, hẳn là địa bàn của vệ sĩ Trung Nam Hải, sao có thể thế, hoa mắt hoặc là người có dáng giống quá thôi.
Tuy nhiên, Đường Lâm tuy là nói thoải mái như vậy thật ra trong lòng cũng không thoải mái như vậy, hơn nữa, trộm quan sát cẩn thận hơn, càng nhìn càng nghi ngờ.
Chẳng lẽ thật sự là hắn.
Lễ mừng quốc khánh cuối cùng tốt đẹp.
Thần kinh của Diệp Phàm cũng được thư giãn, mấy ngày nay, một ngày chỉ ngủ năm tiếng, thiếu chút nữa mệt quá. Vừa lúc có thể nhân dịp ngày nghỉ quốc khánh ngủ một giấc.
Nhớ đến lễ đài ở Quảng trường Thiên An Môn, tuy trong lòng tự hào nhưng cũng cảm thấy căng thẳng. Hai mắt có thể không nháy thì cố gắng không nháy. Đôi mắt ưng 24 giờ đều mở to, nội kinh lúc nào cũng sẵn sàng đợi lệnh, thật sự là quá mệt mỏi, thần kinh bất cứ lúc nào cũng căng lên.
Chủ tịch Trấn cũng không chào hỏi Diệp Phàm, chỉ có điều, sau khi nhiệm vụ hoàn thành, Chủ tịch Trấn mới vỗ vỗ vai Diệp Phàm, hẳn là tỏ vẻ khen ngợi. Nhưng Chủ tịch Trấn cũng không nói một câu. Trái lại
Phó chủ tịch Đường gật gật đầu, ánh mắt Thủ tướng phức tạp, không nói gì.
Ngày 5 tháng 10, Biệt thự Tây vườn nước cộng hòa Trung Hoa.
- Anh, ở lễ duyệt binh lớn mừng quốc khánh. Những người gác sau các anh đều là vệ sĩ Trung Nam Hải?
Đương Lâm mang bộ dạng không hiểu hỏi.
- Đã biết còn hỏi?
Đường Hạo Đông tức giận hừ nói.
- Em nhìn thấy trong đó có người rất giống bạn học ở Trường Đảng với em.
Đường Lâm cuối cùng giấu đầu hở đuôi, đương nhiên hi vọng trên mặt anh trai sẽ phát hiệu điều gì. Tuy nhiên, y thất vọng. Đường Hạo Đông chỉ ừ một cái không có động tĩnh gì.
- Bạn học của em là Diệp Phàm vẫn là lớp phó, một phó giám đốc sở nhỏ. Tên kia nghe nói có bản lĩnh, án ở Ngư Đồng là do hắn phá.
Đường Lâm còn chưa từ bỏ ý định, tiếp tục muốn thăm dò đến cuối cùng.
- Có bản lĩnh cán bộ em nên nhìn người ta học tập, nếu em cho rằng hắn có bản lĩnh, kết bạn với hắn để cùng học tập tiến bộ, làm tốt mối quan hệ đồng chí không phải là tốt sao?
Đường Hạo Đông thản nhiên nhìn em trai một cái hừ nói.
- Người đó có phải là hăn hay không?
Đường Lâm giật mình hỏi.
- Thế giới người giống người nhiều lắm, cậu đứng xa như vậy có thể xác định là hắn, thật sự là nói lung tung. Cả ngày chỉ nghĩ ngơi lung tung. Phải làm nhiệm vụ của mình, đó là chăm chỉ học tập , làm tốt quan hệ mới là việc cậu nên làm. Đừng có cả ngày nghĩ ngợi linh tinh.
Đường Hạo Đông tức giận quát lên.
- Em biết rồi.
Đường Lâm vẻ mặt buồn bực, vội vàng đi, y khá sợ người anh trai Phó chủ tịch này, mỗi lần gặp mặt đều phải lấy hết dũng khí mới dám trò chuyện một lát.
Tuy nhiên, Đường Lâm cũng có chút kỳ lạ, theo anh trai nói có thế nghĩ ra một ít không bình thường gì đó.
Anh trai không ngờ bảo mình học tập Diệp Phàm. Còn phải làm tốt quan hệ, chẳng lẽ tên kia thật sự là có chút năng lượng không tầm thường, nếu không, khó để giải thích tại sao anh lại nói như vậy…
Đương nhiên từ nay về sau, Đường Lâm cũng sẽ để ý.
Ngày 11 tháng 10, cuộc tranh luận đề tài nghiên cứu ở Trường Đảng chính thức bắt đầu, khó chính là Phó Chủ tịch Đường Hạo Đông cũng bớt thời giờ đến đây. Còn có Phó hiệu trưởng trường Đảng Lý Tế Điền. Các Bộ và Ủy ban trung ương cũng có vài vị Thứ trướng, Phó Chủ nhiệm đến. Trưởng ban tổ chức cán bộ của trường Đảng cũng đến.
- Các đồng chí, cuộc tranh luận lần này tôi hi vọng các đồng chí có thể trao đổi thoải mái, lãnh đạo nhà trường cho các đồng chí một không gian tự do lớn nhất. Những gì nói ở cuộc tranh luận lần này không ghi vào hồ sơ, không chụp mũ, không phê bình bất cứ ai, cho nên, các đồng chí cứ việc mạnh dạn nói. Chúng ta chỉ nhìn những ý mới, chỉ nhìn xem có lợi cho dân cho nước hay không. Đúng sai cũng sẽ không phân tích. Cụ thể là, càng có hiệu quả trong việc xây dựng đất nước chúng tôi sẽ đánh giá các đồng chí cao hơn.
Lý Tế Điền vẻ mặt bình thản nói.
- Đầu tiên mời tổ thứ nhất, tổ Tần Bình Minh cử đại diện lên nói. Sau khi họ nói xong, bất kỳ ai trong số các đồng chí cũng có thể đưa ra quan điểm khác và tranh luận.
Lý Chí Ngư nói.
Tần Bình Minh rất xảo quyệt, tổ bọn họ đề cử người đại diện không ngờ là phóng viên nổi tiếng của Tân Hoa xã Ninh Hồng. Nữ phóng viên này trên dưới 30 tuổi, là Phó giám đốc phân xã thường trú ở Hồng Kông. Cấp bậc tương đương Phó giám đốc Sở.
Cô này được mọi người gọi là “Hồng miệng”, nghe nói khi học đại học có biệt danh vì tham gia vô số cuộc tranh luận, kinh nghiệm phong phú, lên tiếng thật sự được gọi là khéo mồm khéo miệng.
Trường ban tổ chức Lý vừa nói xong, cô này vẻ mặt bình tĩnh, thong dong đi lên bục phát biểu.
Các đồng chí khác mặt tất nhiên không thể nào đẹp, bởi vì Ninh Hồng nói rất tốt, chết cũng có thể nói thành sống, sai có thể nói thành đúng. Người ta hiểu biết rộng, tầm nhìn xa, hơn nữa phát âm chuẩn, cũng nói khéo, năng lực đương nhiên siêu phàm. Cho nên, trong các bạn học có thể có mấy người là đối thủ của cô.
Tổ của cô nghiên cứu đề tài có tên là “Hợp tác dân doanh là đường tắt để khai thác, phát triển tài nguyên điện năng”
Đây cũng là vì tổ của Tần Bình Minh có Phó Tổng giám đốc của Tập đoàn Long năng quốc tế, cũng là thành viên tổ Đảng, Phó chủ tịch Công ty Điện lực quốc gia.
Tần Bình Minh một tay dựa vào điện để khởi nghiệp. Nghiên cứu về điện đương nhiên là ngựa quen đường cũ.
“Hồng miệng” Ninh Hồng trình bày điện năng là nguồn năng lượng vệ sạch nhất hiện nay, không ô nhiễm. Lại đưa ra việc nhà nước xây dựng ba đạp lớn làm ví dụ chứng minh, thái độ của lãnh đạo đất nước đối với việc khai thác và phát triển điện năng là quan trọng.
Sau đó, chuyển sang kết quả nghiên cứu ở Việt Đông. Địa phương điện năng khan hiếm, thường xuyên phải kéo thấp mức tiêu thụ điện. Là áp lực rất lớn cho sự phát triển của các công ty, tạo thành nguyên nhân làm giảm tốc độ tăng trưởng kinh tế…
Cuối cùng, trình bày tầm quan trọng của việc hợp tác dân doanh. Vì quốc gia không giàu có, còn không thể sử dụng hết tài nguyên thủy lợi. Bời vậy cần phải đưa ra chính sách ưu đãi với dân doanh, thật sự chính là các công ty tư nhân đầu tư vào lĩnh vực điện năng.
Ninh Hồng nói xóng, có lẽ vì biệt danh Hồng miệng của cô nên không ai dám phản bác.
Sau khi nói xong, không thấy ai đưa ra phản ứng, Ninh Hồng đắc ý nhìn tổ trưởng Tần Bình Binh một cái, y cười khen ngợi, Ninh Hồng thản nhiên trở lại chỗ ngồi.
Tổ của lớp phó Đường Lâm cũng là một cô gái, nghe nói Phó Chủ nhiệm của đại học kinh tế Bắc Kinh. Cán bộ Phó giám đốc Sở, một cán bộ đi lên từ công tác giảng dạy.
Cô gái tên Khương Hồng đã từng là bình luận viên chuyên mục kinh tế của đài truyền hình trung ương. Mồm mép này cung chắc chắn là không vừa. Phải biết rằng khi bình luận trên ti vi, người ta phải có tác phong của bậc thầy, cái gì chưa từng thấy qua. Đối với một khóa học nhỏ của Trường Đảng này, người là tất nhiên là bình tĩnh, mỉm cười diễn thuyết.
Nói
- Các vị lãnh đạo, các đồng chí, đề tài mà tổ chúng tôi tổ chức điều tra nghiên cứu chính là “Giáo dục là nguyên số hiệu thúc đẩy sự phát triển kinh tế. Nguyên số hiệu là gì, đó là một từ mới. Các đồng chí quen với máy tính có thể biết từ này, nguyên số hiệu chính là …”
Khương Hồng nói lưu loát gần 15 phút, đám người Diệp Phàm không hiểu ra sao. Bởi vì nguyên số hiệu này thật sự mới, ngồi ở cán bộ cấp sở đến đã gần 40 tuổi, chưa nghe thấy điều này bao giờ.
/3320
|