Nhìn Trưởng ban Cổ Hoài một cái, Diệp Phàm nói:
- Việc này tôi vốn định cho đồng chí Thái Hoa và Đặng Vân mấy ngày, sang năm rồi tính tiếp. Tuy nhiên, đã có đồng chí nhắc đến vấn đề này. Tôi nghĩ xin chỉ thị của Trưởng ban Cổ, nhân sự phòng cán bộ 1 có nên điều chỉnh một chút không?
Diệp Phàm đương nhiên thông minh, biết Cổ Hoài sẽ không bỏ qua chính mình. Thái Hoa và Đặng Vân chắc chắn thành vật hi sinh. Mặc dù là bắt hai người bọn họ, điều ác đó cũng phải y làm. Nếu Cổ Hoài muốn đánh chính mình, mình cũng phải đánh trả một đao.
- Lời nói lãnh đạo không còn tác dụng nữa rồi có phải hay không? Coi lời của lãnh đạo là trò đùa sao, về sau nhân viên còn nghe lời lãnh đạo không?
Cổ Hoài quả nhiên lên tiếng, nói đến đây cố ý tạm dừng một chút, nhìn mọi người một cái, tạo cho mọi người ngồi đây một áp lực vô hình, đột nhiên hừ nói:
- Phó trưởng ban Diệp, giờ nên làm gì thì cứ làm.
Nếu Trưởng ban Cổ nói đến mình, Diệp Phàm bình tĩnh nhấp một ngụm trà, cào thật mạnh lên chén trà, phát ra một tiếng két, sau mới thổi thổi lá trà nói:
- Trà này không tồi.
Ngẩng lên nhìn mọi người một cái nói:
- Nếu Trưởng ban Cổ có chỉ thị tôi cũng không thể không cầm lấy thượng phương bảo kiếm.
Cải cách cần có khó khăn nhất thời, điều chỉnh công tác của một số đồng chí cũng đương nhiên làm cho một số cảm thấy khó khăn. Trưởng ban lần này điều chỉnh nhân sự xong, vị trí trưởng phòng sẽ trống.
Tôi cảm thấy đồng chí Thái Hoa rất thích hợp với công việc của phòng tổ chức. Mà Đồng chí Đặng Vân cũng có thể đến phòng Tổ chức để phối hợp với đồng chí Thái Hoa.
Mặt khác, đồng chí Trương Lâm Hoa trong đại hội thi đấu thuyền rồng đã thể hiện xuất sắc, được lãnh đạo Tỉnh ủy khen ngợi. Năng lực của đồng chí Trương Lâm Hoa rõ như ban ngày.
Có thể để anh ta đến giúp tôi làm cho xong việc sắp xếp vị trí cho quân nhân chuyển ngành được không? Phòng Cán bộ 1 cần có một người có năng lực như vậy. Nếu chịu làm thì thật là đồng chí tốt.
Diệp Phàm đánh cuộc, đánh cuộc Cổ Hoài sẽ không cho Thái Hoa và Đặng Vân cơ hội. Bởi vì Cổ Hoài cho bọn họ cơ hội, về sau muốn xử lý mình cũng có yếu điểm.
Cổ Hoài onên Diệp Phàm ngược lại cho hai người Thái Hoa và Đặng Vân một nơi đi tốt. Phòng tổ chức Ban Tổ chức cán bộ Tỉnh ủy cũng không phải là nơi tồi. Đương nhiên, đây chỉ là một thủ đoạn mà thôi.
- Hừ, hai năm, đến việc sắp xếp biên chế đều không giải quyết được, giữ bọn họ làm gì. Cứ theo như lời đề nghị của Diệp Phàm đi. Điều chuyển Thái Hoa và Đặng Vân ra khỏi phòng cán bộ 1. Mặc khác điều chuyển Trương Lâm Hoa đến phòng Cán bộ 1 làm trưởng phòng.
Cổ Hoài đột nhiên hừ lạnh nói. Nhìn Diệp Phàm một cái lại nói:
- Về vị trí của Đặng Vân, nếu đồng chí Diệp Phàm muốn thay đổi Phòng Cán bộ 1, nâng cao hiệu suất công việc việc này cũng để đồng chí Diệp Phàm quyết định đi. Tuy nhiên…
Cổ Hoài nói đến đây, vẻ mặt nghiêm túc thật sự, tạm dừng một chút nói:
- Lời khó nghe thì nói trước. Ngày 1 tháng 3, nếu không giải quyết được hoàn toàn việc chuyển ngành của Trần Tiến Bình, đồng chí Diệp Phàm, đến lúc đó, chính cậu viết kiểm điểm đi.
Hơn nữa, tôi báo cáo chi tiết với Tỉnh ủy vấn đề bố trí công tác cho các quân nhân chuyển ngành. Việc này, gần đây Trần Tiến Bình làm ầm ĩ, tôi có chút lo lắng bọn họ thật sự sẽ đến tận quân ủy gây rối.
Không cần nói là đến quân ủy, mà đến Tỉnh ủy gây rối, thì Ban tổ chức cán bộ Tỉnh ủy chúng ta cũng không biết giấu mặt vào đâu. Đồng chí Diệp Phàm, nhiệm vụ của cậu rất khó khăn. Sau tết âm lịch đi làm đã làm ngày 12.
Thời gian cho cậu không còn nhiều, làm Trưởng ban Ban tổ chức cán bộ Tỉnh ủy tôi không muốn bất luận một đồng chí nào bị tổn thương.
Tuy nhiên, như Diệp Phàm đã nói, cải cách cần có khó khăn, Ban tổ chức cán bộ cán bộ chúng ta có một phòng, khó khăn là không tránh khỏi.
- Hai đồng chí Thái Hoa và Đặng Vân đâu, dù sao cũng phải cho mọi người một lời giải thích đúng không. Sang năm mới, thì cũng phải tiến bộ hơn.
Diệp Phàm nói, thực sự thông cảm với hai người.
- Đồng chí Quốc Hưng, đồng chí là người phụ trách toàn bộ công tác của Ban tổ chức cán bộ. Đồng chí nói một chút, chỗ nào thích hợp để hai người bọn họ phát huy sở trường?
Cổ Hoài quay đầu hỏi Phượng Quốc Hưng. Đương nhiên cũng không thể buông tha Phượng Quốc Hưng. Thằng nhãi này vừa là người châm ngòi nổi gió, muốn thoát thân là không có khả năng. Hơn nữa, vị trí rất tốt thì Cổ Hoài tôi chắc chắn sẽ không đồng ý.
Phượng Quốc Hưng nhướng mày nghĩ một chút, nói:
- Ban tổ chức cán bộ Địa ủy Cổ Đình bây giờ còn thiếu một Phó trưởng ban thường trực, và một phó trưởng ban. Thường vụ cũng là cấp trưởng phòng. Phó trưởng ban vừa vặn là cấp phó phòng. Công việc cũng là công tác tổ chức, cũng thích hợp.
Phượng Quốc Hưng vừa nói xong, mọi người ngồi đây đều hít một hơi, thầm khen Phượng Quốc Hưng “độc”.
Địa khu Cổ Đình là Địa khu xa xôi mà nghèo nhất của Việt Đông, so với Đức Bình của tỉnh Nam Phúc còn nghèo hơn vài phần. Nghe nói, nhân dân ở đó còn vật lộn trong đói nghèo. Tuy nói Việt Đông là tỉnh giàu nhưng toàn bộ diện tích tỉnh quá lớn, hàng năm chi hơn tỷ cho Cổ Đình cũng không phát triển được.
Nếu tiếp tục, mặc dù tỉnh lớn như Việt Đông cũng chịu không nổi. Hơn nữa, từ Cổ Đình đến tỉnh thành phải mất mười mấy giờ xe, đường gồ ghề không ra đường. Thái Hoa và Đặng Vân bị xung quân đến Cổ Đình, cũng không khác gì sung quân đến biên cương.
- Thì đến Cổ Đình đi.
Cổ Hoài nhát búa đầu tiên liền cho hai đồng chí đáng thương đến Cổ Đình. Tất nhiên, sau Thái Hoa và Đặng Vân, tất cả mọi người nhìn Diệp Phàm khó hiểu. Trong lòng cười trộm, tiếp theo nên đến lượt tên họ Diệp.
Tuy nhiên, tên họ Diệp hình như mặt mũi rất lớn, Phượng lão đối với hắn ấn tượng không tồi. Người này là con chó của Triệu Xương Sơn. Cổ Hoài muốn hạ độc thủ cũng không có khả năng đem Diệp Phàm sung quân đến Cổ Đình được.
Nhiều nhất là điều chỉnh phân công quản lý công tác của Diệp Phàm. Làm hắn tay không dính quyền, đi hầu hạ các lãnh đạo lão thành về hưu là lựa chọn cuối cùng của hắn. Tuy nhiên, Triệu Xương Sơn chắc chắn không muốn thấy việc này xảy ra, nếu thế quân cờ Diệp Phàm chẳng khác nào hỏng.
Trò hay còn ở phía sau….
Trương Lâm Hoa sau khi về đến nhà chuẩn bị đồ đạc, cùng cả nhà định về ông bà đón năm mới. Thứ nhất là trốn tránh đầu sóng ngọn gió, thứ hai là giải sầu. Thời gian gần đây rất buồn bực, đã không có chức vụ, tuy nói là thoải mái nhưng là người, suy nghĩ không có quyền lại mất đi quyền lực, muón thoải mái cũng không thoải mái được.
Đêm qua về, lỗ tai Trương Lâm Hoa đương nhiên phải nghe bà xã lải nhải. Còn có ánh mắt oán giận của đứa con, lão Trương không có tâm trạng nào. Nếu không phải Diệp Phàm cho y một chút hi vọng, lão Trương cảm thấy mình nhanh chóng sụp đổ.
Tuy nhiên, đang trên xe ô tô đường dài Trương Lâm Hoa đột nhiên nhận được điện thoại gọi về bàn giao công tác.
- Tôi không phải đã bàn giao cho Lâm Hành Đông rồi sao?
Trương Lâm Hoa tức giận, quát lớn trong di động. Làm cho lái xe sợ hãi, tưởng mình đã gặp phải kẻ điên, phanh két một cái xe dừng lại. Ánh mắt nhìn Trương Lâm Hoa khó hiểu.
- Y..y tối qua không ngủ được, có chút nóng tính, không có việc gì, anh tiếp tục đi đi.
Bà xã Trương Lâm Hoa vội vàng giải thích một chút, xấu hổ mặt đỏ bừng, hận không thể hầm hừ với chồng.
- Cái gì, bảo ta đến Phòng Cán bộ 1 bàn giao với Thái Hòa. Cậu không nhầm chứ thư ký Trương?
Trương Lâm Hoa có chút không tin, hỏi Trương Ngôn, Trương Ngôn trước kia dưới tay y, cho nên, nói chuyện cũng tùy tiện.
- Đúng vậy Trưởng phòng Trương, anh hiện tại đã là một trưởng phòng lớn của Phòng Cán bộ 1. Việc này là Phó trưởng ban Diệp mất rất nhiều công sức mới làm được. Còn Thái Hoa và Đặng Vân, nghe nói đến Ban tổ chức cán bộ Địa ủy Cổ Đình uống rượu, ha ha … Mặt khác Phó trưởng ban Diệp có nói, lập tức trở về bàn giao hoàn toàn công việc sau đó lập tức tiến hành công tác bố trí sắp sếp biên trí cho quân nhân chuyển ngành. Tranh thủ cơ hội, Phòng Cán bộ 1 chúng ta không thể để người khác xem thường…
Thư ký Trương Ngôn đắc ý nói.
- Được, tôi lập tức quay lại.
Trương Lâm Hoa quát lên một tiếng, quay sang bà xã nói:
- Xuống xe, trở về.
- Lâm Hoa, anh sao thế, như thế nào nữa?
Bà xã Trương Lâm Hoa thật sự có chút lo lắng. Không biết có phải đêm qua bị mình cằn nhằn nhiều quá, Trương Lâm Hoa áp lực quá lớn thần kinh xuất hiện vấn đề. Mà đứa con của Trương Lâm Hoa cùng nhìn chằm chằm ba.
Trương Dũng vẻ mặt lo lắng nói:
- Ba, có phải là xuống xe nghỉ ngơi một chút rồi lại đi?
- Không phải, ba phải trở về làm việc. Đi, xuống xe
Trương Lâm Hoa vui vẻ cười nói, vẻ mặt sáng lên.
Bàn giao xong, Trương Lâm Hoa đi đến phòng Diệp Phàm, nói là chạy chậm cũng đúng. Y nửa ngày cũng không nói được, quyền lực mất mà phục, khiến cho Trương Lâm Hoa quý trọng quyền lực tới tay. Đây là nắm trong tay mới gọi bánh mì những cái khác tất cả chỉ là giả thuyết.
- Không cần phải nói gì, Trưởng phòng Trương, làm tốt việc sắp xếp biên chế cho quân nhân chuyển công tác là được.
Diệp Phàm cười thân thiết, Trương Lâm Hoa mới phản ứng lại, vội rút ra một điếu Trung Hoa.
- Trưởng phòng Trương mời thuốc tôi phải hút một điếu.
Diệp Phàm cười ha hả. Trương Lâm Hoa lại vội vàng châm thuốc. Lúc này, trong lòng Trương Lâm Hoa, Diệp Phàm chính là ân nhân cứu mạng của y.
- Phó trưởng ban Diệp, nói gì tôi cũng không nói. Có chuyện gì anh bảo tôi làm là được.
Trương Lâm Hoa cũng kính trọng. Nói chuyện công việc. Trương Lâm Hoa vẫn là rất thật thà. Dù sao, Thái Hoa và Đặng Vân ngã chính là vì việc sắp xếp biên chế cho quân nhân chuyển ngành.
Trước mắt, cảnh báo còn chưa được loại trừ. Nếu giải quyết không được vấn đề quân nhân chuyển ngành. Xem chừng không riêng gì chính mình đến cả Diệp Phàm mũ trên đầu cũng lay động. Trong lòng Trương Lâm Hoa cũng không thoải mái, niềm vui ngăn ngủi qua đi là tới áp lực nặng nề. Đây là áp lực rất lớn mà Cổ Hoài gây ra cho y.
- Lão Trương, cứ thoải mái, đừng căng thẳng như vậy. Vấn đề quân nhân chuyển ngành, tuy nói Trần Tiến Bình và vài đồng chí đã hai năm.
Nhưng tuyệt đại đa số các đồng chí năm nay mới chuyền ngành, cũng không kéo dài. Sắp xếp quân nhân, cho tới bây giờ đều là vấn đề lớn. Phải là quân đội, địa phương và cá nhân cùng đồng lòng, thật sự là có chút khó khăn.
Hơn nữa, trong chuyện của Trần Tiến Bình còn có chút vấn đề không bình thường. Xem chừng sắp xếp không đến, có liên quan đến mấy vấn đề.
Tôi nghĩ chỉ cần giải quyết mấy vấn đề này, mọi việc có thể làm được.
Diệp Phàm an ủi, đối với chuyện Trần Tiến Bình hắn không thể nào không lo lắng.
- Việc này tôi vốn định cho đồng chí Thái Hoa và Đặng Vân mấy ngày, sang năm rồi tính tiếp. Tuy nhiên, đã có đồng chí nhắc đến vấn đề này. Tôi nghĩ xin chỉ thị của Trưởng ban Cổ, nhân sự phòng cán bộ 1 có nên điều chỉnh một chút không?
Diệp Phàm đương nhiên thông minh, biết Cổ Hoài sẽ không bỏ qua chính mình. Thái Hoa và Đặng Vân chắc chắn thành vật hi sinh. Mặc dù là bắt hai người bọn họ, điều ác đó cũng phải y làm. Nếu Cổ Hoài muốn đánh chính mình, mình cũng phải đánh trả một đao.
- Lời nói lãnh đạo không còn tác dụng nữa rồi có phải hay không? Coi lời của lãnh đạo là trò đùa sao, về sau nhân viên còn nghe lời lãnh đạo không?
Cổ Hoài quả nhiên lên tiếng, nói đến đây cố ý tạm dừng một chút, nhìn mọi người một cái, tạo cho mọi người ngồi đây một áp lực vô hình, đột nhiên hừ nói:
- Phó trưởng ban Diệp, giờ nên làm gì thì cứ làm.
Nếu Trưởng ban Cổ nói đến mình, Diệp Phàm bình tĩnh nhấp một ngụm trà, cào thật mạnh lên chén trà, phát ra một tiếng két, sau mới thổi thổi lá trà nói:
- Trà này không tồi.
Ngẩng lên nhìn mọi người một cái nói:
- Nếu Trưởng ban Cổ có chỉ thị tôi cũng không thể không cầm lấy thượng phương bảo kiếm.
Cải cách cần có khó khăn nhất thời, điều chỉnh công tác của một số đồng chí cũng đương nhiên làm cho một số cảm thấy khó khăn. Trưởng ban lần này điều chỉnh nhân sự xong, vị trí trưởng phòng sẽ trống.
Tôi cảm thấy đồng chí Thái Hoa rất thích hợp với công việc của phòng tổ chức. Mà Đồng chí Đặng Vân cũng có thể đến phòng Tổ chức để phối hợp với đồng chí Thái Hoa.
Mặt khác, đồng chí Trương Lâm Hoa trong đại hội thi đấu thuyền rồng đã thể hiện xuất sắc, được lãnh đạo Tỉnh ủy khen ngợi. Năng lực của đồng chí Trương Lâm Hoa rõ như ban ngày.
Có thể để anh ta đến giúp tôi làm cho xong việc sắp xếp vị trí cho quân nhân chuyển ngành được không? Phòng Cán bộ 1 cần có một người có năng lực như vậy. Nếu chịu làm thì thật là đồng chí tốt.
Diệp Phàm đánh cuộc, đánh cuộc Cổ Hoài sẽ không cho Thái Hoa và Đặng Vân cơ hội. Bởi vì Cổ Hoài cho bọn họ cơ hội, về sau muốn xử lý mình cũng có yếu điểm.
Cổ Hoài onên Diệp Phàm ngược lại cho hai người Thái Hoa và Đặng Vân một nơi đi tốt. Phòng tổ chức Ban Tổ chức cán bộ Tỉnh ủy cũng không phải là nơi tồi. Đương nhiên, đây chỉ là một thủ đoạn mà thôi.
- Hừ, hai năm, đến việc sắp xếp biên chế đều không giải quyết được, giữ bọn họ làm gì. Cứ theo như lời đề nghị của Diệp Phàm đi. Điều chuyển Thái Hoa và Đặng Vân ra khỏi phòng cán bộ 1. Mặc khác điều chuyển Trương Lâm Hoa đến phòng Cán bộ 1 làm trưởng phòng.
Cổ Hoài đột nhiên hừ lạnh nói. Nhìn Diệp Phàm một cái lại nói:
- Về vị trí của Đặng Vân, nếu đồng chí Diệp Phàm muốn thay đổi Phòng Cán bộ 1, nâng cao hiệu suất công việc việc này cũng để đồng chí Diệp Phàm quyết định đi. Tuy nhiên…
Cổ Hoài nói đến đây, vẻ mặt nghiêm túc thật sự, tạm dừng một chút nói:
- Lời khó nghe thì nói trước. Ngày 1 tháng 3, nếu không giải quyết được hoàn toàn việc chuyển ngành của Trần Tiến Bình, đồng chí Diệp Phàm, đến lúc đó, chính cậu viết kiểm điểm đi.
Hơn nữa, tôi báo cáo chi tiết với Tỉnh ủy vấn đề bố trí công tác cho các quân nhân chuyển ngành. Việc này, gần đây Trần Tiến Bình làm ầm ĩ, tôi có chút lo lắng bọn họ thật sự sẽ đến tận quân ủy gây rối.
Không cần nói là đến quân ủy, mà đến Tỉnh ủy gây rối, thì Ban tổ chức cán bộ Tỉnh ủy chúng ta cũng không biết giấu mặt vào đâu. Đồng chí Diệp Phàm, nhiệm vụ của cậu rất khó khăn. Sau tết âm lịch đi làm đã làm ngày 12.
Thời gian cho cậu không còn nhiều, làm Trưởng ban Ban tổ chức cán bộ Tỉnh ủy tôi không muốn bất luận một đồng chí nào bị tổn thương.
Tuy nhiên, như Diệp Phàm đã nói, cải cách cần có khó khăn, Ban tổ chức cán bộ cán bộ chúng ta có một phòng, khó khăn là không tránh khỏi.
- Hai đồng chí Thái Hoa và Đặng Vân đâu, dù sao cũng phải cho mọi người một lời giải thích đúng không. Sang năm mới, thì cũng phải tiến bộ hơn.
Diệp Phàm nói, thực sự thông cảm với hai người.
- Đồng chí Quốc Hưng, đồng chí là người phụ trách toàn bộ công tác của Ban tổ chức cán bộ. Đồng chí nói một chút, chỗ nào thích hợp để hai người bọn họ phát huy sở trường?
Cổ Hoài quay đầu hỏi Phượng Quốc Hưng. Đương nhiên cũng không thể buông tha Phượng Quốc Hưng. Thằng nhãi này vừa là người châm ngòi nổi gió, muốn thoát thân là không có khả năng. Hơn nữa, vị trí rất tốt thì Cổ Hoài tôi chắc chắn sẽ không đồng ý.
Phượng Quốc Hưng nhướng mày nghĩ một chút, nói:
- Ban tổ chức cán bộ Địa ủy Cổ Đình bây giờ còn thiếu một Phó trưởng ban thường trực, và một phó trưởng ban. Thường vụ cũng là cấp trưởng phòng. Phó trưởng ban vừa vặn là cấp phó phòng. Công việc cũng là công tác tổ chức, cũng thích hợp.
Phượng Quốc Hưng vừa nói xong, mọi người ngồi đây đều hít một hơi, thầm khen Phượng Quốc Hưng “độc”.
Địa khu Cổ Đình là Địa khu xa xôi mà nghèo nhất của Việt Đông, so với Đức Bình của tỉnh Nam Phúc còn nghèo hơn vài phần. Nghe nói, nhân dân ở đó còn vật lộn trong đói nghèo. Tuy nói Việt Đông là tỉnh giàu nhưng toàn bộ diện tích tỉnh quá lớn, hàng năm chi hơn tỷ cho Cổ Đình cũng không phát triển được.
Nếu tiếp tục, mặc dù tỉnh lớn như Việt Đông cũng chịu không nổi. Hơn nữa, từ Cổ Đình đến tỉnh thành phải mất mười mấy giờ xe, đường gồ ghề không ra đường. Thái Hoa và Đặng Vân bị xung quân đến Cổ Đình, cũng không khác gì sung quân đến biên cương.
- Thì đến Cổ Đình đi.
Cổ Hoài nhát búa đầu tiên liền cho hai đồng chí đáng thương đến Cổ Đình. Tất nhiên, sau Thái Hoa và Đặng Vân, tất cả mọi người nhìn Diệp Phàm khó hiểu. Trong lòng cười trộm, tiếp theo nên đến lượt tên họ Diệp.
Tuy nhiên, tên họ Diệp hình như mặt mũi rất lớn, Phượng lão đối với hắn ấn tượng không tồi. Người này là con chó của Triệu Xương Sơn. Cổ Hoài muốn hạ độc thủ cũng không có khả năng đem Diệp Phàm sung quân đến Cổ Đình được.
Nhiều nhất là điều chỉnh phân công quản lý công tác của Diệp Phàm. Làm hắn tay không dính quyền, đi hầu hạ các lãnh đạo lão thành về hưu là lựa chọn cuối cùng của hắn. Tuy nhiên, Triệu Xương Sơn chắc chắn không muốn thấy việc này xảy ra, nếu thế quân cờ Diệp Phàm chẳng khác nào hỏng.
Trò hay còn ở phía sau….
Trương Lâm Hoa sau khi về đến nhà chuẩn bị đồ đạc, cùng cả nhà định về ông bà đón năm mới. Thứ nhất là trốn tránh đầu sóng ngọn gió, thứ hai là giải sầu. Thời gian gần đây rất buồn bực, đã không có chức vụ, tuy nói là thoải mái nhưng là người, suy nghĩ không có quyền lại mất đi quyền lực, muón thoải mái cũng không thoải mái được.
Đêm qua về, lỗ tai Trương Lâm Hoa đương nhiên phải nghe bà xã lải nhải. Còn có ánh mắt oán giận của đứa con, lão Trương không có tâm trạng nào. Nếu không phải Diệp Phàm cho y một chút hi vọng, lão Trương cảm thấy mình nhanh chóng sụp đổ.
Tuy nhiên, đang trên xe ô tô đường dài Trương Lâm Hoa đột nhiên nhận được điện thoại gọi về bàn giao công tác.
- Tôi không phải đã bàn giao cho Lâm Hành Đông rồi sao?
Trương Lâm Hoa tức giận, quát lớn trong di động. Làm cho lái xe sợ hãi, tưởng mình đã gặp phải kẻ điên, phanh két một cái xe dừng lại. Ánh mắt nhìn Trương Lâm Hoa khó hiểu.
- Y..y tối qua không ngủ được, có chút nóng tính, không có việc gì, anh tiếp tục đi đi.
Bà xã Trương Lâm Hoa vội vàng giải thích một chút, xấu hổ mặt đỏ bừng, hận không thể hầm hừ với chồng.
- Cái gì, bảo ta đến Phòng Cán bộ 1 bàn giao với Thái Hòa. Cậu không nhầm chứ thư ký Trương?
Trương Lâm Hoa có chút không tin, hỏi Trương Ngôn, Trương Ngôn trước kia dưới tay y, cho nên, nói chuyện cũng tùy tiện.
- Đúng vậy Trưởng phòng Trương, anh hiện tại đã là một trưởng phòng lớn của Phòng Cán bộ 1. Việc này là Phó trưởng ban Diệp mất rất nhiều công sức mới làm được. Còn Thái Hoa và Đặng Vân, nghe nói đến Ban tổ chức cán bộ Địa ủy Cổ Đình uống rượu, ha ha … Mặt khác Phó trưởng ban Diệp có nói, lập tức trở về bàn giao hoàn toàn công việc sau đó lập tức tiến hành công tác bố trí sắp sếp biên trí cho quân nhân chuyển ngành. Tranh thủ cơ hội, Phòng Cán bộ 1 chúng ta không thể để người khác xem thường…
Thư ký Trương Ngôn đắc ý nói.
- Được, tôi lập tức quay lại.
Trương Lâm Hoa quát lên một tiếng, quay sang bà xã nói:
- Xuống xe, trở về.
- Lâm Hoa, anh sao thế, như thế nào nữa?
Bà xã Trương Lâm Hoa thật sự có chút lo lắng. Không biết có phải đêm qua bị mình cằn nhằn nhiều quá, Trương Lâm Hoa áp lực quá lớn thần kinh xuất hiện vấn đề. Mà đứa con của Trương Lâm Hoa cùng nhìn chằm chằm ba.
Trương Dũng vẻ mặt lo lắng nói:
- Ba, có phải là xuống xe nghỉ ngơi một chút rồi lại đi?
- Không phải, ba phải trở về làm việc. Đi, xuống xe
Trương Lâm Hoa vui vẻ cười nói, vẻ mặt sáng lên.
Bàn giao xong, Trương Lâm Hoa đi đến phòng Diệp Phàm, nói là chạy chậm cũng đúng. Y nửa ngày cũng không nói được, quyền lực mất mà phục, khiến cho Trương Lâm Hoa quý trọng quyền lực tới tay. Đây là nắm trong tay mới gọi bánh mì những cái khác tất cả chỉ là giả thuyết.
- Không cần phải nói gì, Trưởng phòng Trương, làm tốt việc sắp xếp biên chế cho quân nhân chuyển công tác là được.
Diệp Phàm cười thân thiết, Trương Lâm Hoa mới phản ứng lại, vội rút ra một điếu Trung Hoa.
- Trưởng phòng Trương mời thuốc tôi phải hút một điếu.
Diệp Phàm cười ha hả. Trương Lâm Hoa lại vội vàng châm thuốc. Lúc này, trong lòng Trương Lâm Hoa, Diệp Phàm chính là ân nhân cứu mạng của y.
- Phó trưởng ban Diệp, nói gì tôi cũng không nói. Có chuyện gì anh bảo tôi làm là được.
Trương Lâm Hoa cũng kính trọng. Nói chuyện công việc. Trương Lâm Hoa vẫn là rất thật thà. Dù sao, Thái Hoa và Đặng Vân ngã chính là vì việc sắp xếp biên chế cho quân nhân chuyển ngành.
Trước mắt, cảnh báo còn chưa được loại trừ. Nếu giải quyết không được vấn đề quân nhân chuyển ngành. Xem chừng không riêng gì chính mình đến cả Diệp Phàm mũ trên đầu cũng lay động. Trong lòng Trương Lâm Hoa cũng không thoải mái, niềm vui ngăn ngủi qua đi là tới áp lực nặng nề. Đây là áp lực rất lớn mà Cổ Hoài gây ra cho y.
- Lão Trương, cứ thoải mái, đừng căng thẳng như vậy. Vấn đề quân nhân chuyển ngành, tuy nói Trần Tiến Bình và vài đồng chí đã hai năm.
Nhưng tuyệt đại đa số các đồng chí năm nay mới chuyền ngành, cũng không kéo dài. Sắp xếp quân nhân, cho tới bây giờ đều là vấn đề lớn. Phải là quân đội, địa phương và cá nhân cùng đồng lòng, thật sự là có chút khó khăn.
Hơn nữa, trong chuyện của Trần Tiến Bình còn có chút vấn đề không bình thường. Xem chừng sắp xếp không đến, có liên quan đến mấy vấn đề.
Tôi nghĩ chỉ cần giải quyết mấy vấn đề này, mọi việc có thể làm được.
Diệp Phàm an ủi, đối với chuyện Trần Tiến Bình hắn không thể nào không lo lắng.
/3320
|