Bởi vì hắn đã có tính toán bước đầu. Phó trưởng ban quân vụ- bộ Tổng tham mưu là tấm biển dùng khá tốt, thật sự không được thì dùng cũng có thể sắp xếp việc này. Đương nhiên, không tới thời điểm cuối cùng Diệp Phàm sẽ không dùng quân bài cuối cùng chưa lật này.
- Phó trưởng ban Diệp, tôi nghe nói, chuyện của Trần Tiến Bình hình như có người đang đùa.
Trương Lâm Hoa cũng là chú ý đến việc này. Vừa nghe nói Diệp Phàm được phân công quản lý Phòng Cán bộ 1, Trương Lâm Hoa liền có chút suy nghĩ. Cho nên, đã sưu tập, chú ý đến tình hình có liên quan đến việc quân nhân chuyển nghề.
- Anh nghe được cái gì?
Diệp Phàm rút điếu thuốc hỏi.
- Vốn giống như Trần Tiến Bình mà nói, là thiếu tướng, bị xử phạt giáng chức mới khiến cho y chuyển nghề. Với cấp bậc tướng quân này, là từ Ban Tổ chức Trung ương sắp xếp. Vì sao y bị giáng chức, có lẽ trong này còn có nguyên nhân.
Nếu quả thật là như thế, vậy thì khá phức tạp. Tôi nghĩ, liệu có phải người đối đầu với Trần Tiến Bình vẫn không muốn buông tha y, nên vẫn truy đuổi đến tận cùng không?
Người này có năng lượng khá lớn, không riêng gì ở quân đội, chính là ở địa phương nữa, cũng có sức ảnh hưởng sâu xa.
Cho nên, mới làm cho Trần Tiến Bình không có vị trí sắp xếp. Chính là Trần Tiến Bình muốn một vị trí Phó giám đốc sở mà nói kỳ thật cũng không khó. Bên trong Tỉnh ủy và Ủy ban nhân dân chúng ta vị trí Phó giám đốc sở cũng không ít
Trương Lâm Hoa cũng đoán ra một chút gì rồi.
- Cậu không thấy giống như Trần Tiến Bình cố ý làm khó dễ Ban tổ chức cán bộ Tỉnh ủy chúng ta sao?
Diệp Phàm nhả khói thản nhiên nói.
- Tôi cũng có cảm giác này, y vì sao một mực khăng khăng yêu cầu Tỉnh ủy và Ủy ban nhân dân sắp xếp cho một vị trí Phó giám đốc sở. Ngoài Tỉnh ủy và Ủy ban nhân dân ra, cấp sở Cục có mấy chục cái, vị trí Phó giám đốc sở không ít.
Yêu cầu của Trần Tiến Bình mang đến cho công việc của chúng ta không ít khó khăn. Bởi vì khả năng của y rất hẹp.
Hơn nữa, cứ như vậy xuống, cũng khá bị động. Nếu người đối đầu với Trần Tiến Bình lợi dụng lực ảnh hưởng của mình đến lãnh đạo Tỉnh ủy, chỉ cần vị lãnh đạo kia nói một câu.
Thì Trần Tiến Bình đừng mơ tưởng một chức cấp Phó giám đốc sở ở tỉnh. Nếu phạm vi rộng một chút, có lẽ vị lãnh đạo kia sẽ ngoài tầm tay với.
Trương Lâm Hoa dù sao cũng cùng với lão Khương, ở văn phòng Ban Tổ chức cán bộ nhiều năm. Từng trải đạo lý đối nhân xử thế, mạng lưới quan hệ tin tức sâu rộng, ánh mắt tất nhiên càng thấu đáo rất nhiều chỗ nhỏ.
Ngay cả Diệp Phàm trong lòng cũng có chút khâm phục, chính mình cũng qua Giám đốc sở An ninh Quốc gia Khổng Đông Vọng bí mật điều tra mới biết được một ít nguyên nhân trong đó. Việc này, nói nghiêm túc là có chút không hợp quy định. Trương Lâm Hoa chỉ bằng cách bình thường có thể biết rõ, thật không tồi.
- Trần Tiến Bình hiện tại cũng không riêng gì anh ta mà đại diện cho một lớp người thấp bé. Có gần mười đồng chí bị y cổ động sau cũng tập hợp thành một đoàn đến đối kháng Ban Tổ chức cán bộ chúng ta. Tập hợp đông người sẽ lớn hơn một người.
Huống chi, vấn đề quân nhân chuyển ngành còn liên quan đến quân đội. Quân đội lại liên quan đến xây dựng quốc phòng, an ninh quốc gia, tính chất cũng thay đổi, sự việc sẽ nghiêm trọng lên.
Mặc dù là lãnh đạo quân ủy, lãnh đạo nhà nước cũng tuyệt không muốn thấy việc sắp xếp sau khi rời quân ngũ của quân nhân có sai sót gì.
Cho nên, việc này khá nghiêm trọng, rút dây động rừng. Nếu Trần Tiến Bình cố ý làm ầm ĩ lên thì thật đúng là có chút phiền phức.
Tuy nhiên, trước đây Thái Hoa và Đặng Vân đã ra sức sắp xếp, hiện còn 10 đồng chí chưa sắp xếp xong. Đám người này, xem ra đều là những người thân thiết với người cầm đầu Trần Tiến Bình.
Hơn nữa, tôi cũng đã điều tra, trong đám người ngày tuyệt đại bộ phận không phải cấp dưới của Trần Tiến Bình trước kia, thì cũng là bạn tốt của Trần Tiến Bình.
Cái mà người ta gọi là “Bắt kẻ trộm trước khi bắt vua, bắt ngựa trước khi bắt người”, bắt Trần Tiến Bình, những người khác không đáng để lo nghĩ.
- Nếu không thì tôi đến khuyên nhủ một chút trước xem có hiệu quả không. Nếu không được, chúng ta cũng không thể dùng bài bình thường.
Lấy độc trị độc, tuy nói hai bên đều tổn hại nhưng có khi dùng biện pháp thông thường không giải quyết được, cũng bất đắc dĩ phải làm. Ngược lại có thể tạo ra tác dụng cân bằng nhất định.
Đối với người như Trần Tiến Bình, nếu phải giải quyết vấn đề sau lưng anh ta, chỉ sợ thời gian không cho phép.
Trương Lâm Hoa nhíu mày, nói:
- Cổ Hoài cho thời hạn cuối cùng là ngày 1 tháng 3.
- Anh hẹn Trần Tiến Bình đi, buổi tối nay vừa lúc rảnh, gọi y đến quán trà Khương Thái Công ngồi. Ngày mai không có thời gian. Năm mới đi làm cũng đã là ngày 13 tháng 2 đến ngày 1 tháng 3 cũng chỉ còn nửa tháng. Hơn nữa, vừa mới đầu năm, các đơn vị đi làm cũng không thể nào bình thường. Không hoàn toàn giống như trong năm, làm mọi việc đã kéo dài càng thêm kéo dài. Lúc đó muốn sắp xếp mấy vấn đề này càng khó.
Diệp Phàm giải thích một phen, Trương Lâm Hoa đồng ý tự đi giải quyết.
- Nghe nói anh đem giao hết Phòng cán bộ 1 cho Diệp Phàm?
Vào bữa tối, trong một không gian riêng, Quản Nhất Minh ngồi đối diện quyét mắt nhìn Cổ Hoài một cái, nói.
- Ha ha, đồng chí Diệp Phàm thật sự có năng lực. Đối với đồng chí có năng lực, Ban Tổ chức cán bộ chúng ta không thể để mai một có phải không?
Khi Lôi Nhất Hưng được phân công quản lý Phòng cán bộ 1, cùng cả Thái Hoa và Đặng Vân hai năm cũng chưa giải quyết được một ít vấn đề quân nhân chuyển ngành.
Mà đồng chí Diệp Phàm nói cho hắn một tháng thời gian có thể giải quyết hoàn toàn vấn đề này. Nếu hắn có thể giải quyết vấn đề khó này, tôi cũng yên tâm giao Phòng cán bộ 1 cho hắn.
Nếu không, trong lòng tôi vẫn còn có chút không yên tâm. Dù sao, Phòng cán bộ 1 Ban Tổ chức cán bộ Tỉnh ủy là một trong những phòng hàng đầu.
Rất nhiều con mắt đều nhìn chằm chằm.
Cổ Hoài thản nhiên cười nói. Xem ra hôm nay Quản NhấtMinh mới mình uống trà, hẳn là không đơn giản chỉ uống trà.
Gần đây, thế lực của Triệu Xương Sơn càng ngày càng mạnh, Quản Nhất Minh vì thảm án 88 bị ảnh hưởng, đã bị Triệu Xương Sơn ép vào góc chết, mà Quản Nhất Mình đương nhiên không muốn ngồi chờ chết.
Đã nhanh chóng có ý đồ hợp tác với mình. Nếu không Triệu Xương Sơn nắm trong tay hoàn toàn Việt Đông, xem chừng Quản Nhất Minh sẽ không có việc gì. Việc này là rơi vào một hoàn cảnh xấu.
- Ha ha, Thái Hoa và Đặng Vân hìnhh như đều là anh đề bạt?
Quản Nhất Minh thật là một lão cáo già, Cổ Hoài đau đớn chỗ nào, y liền hướng dao vào đó.
Kỳ thật, xử lý Thái Hoa và Đặng Vân là vì để đánh ngã Diệp Phàm, Cổ Hoài không thể không làm như thế. Đương nhiên, Cổ Hoài làm như vậy cũng sẽ làm cho một số ít cán bộ cảm thấy “Được chim quên nỏ, được cá quên nơm”. Tuy nhiên vì nhổ cái đinh Diệp Phàm mà lão Triệu đã cứng rắn nhét vào Ban Tổ chức cán bộ, Cổ Hoài cố không kịp.
- Là tự tay tôi đề bật, tuy nhiên, hai đồng chí này làm việc không có năng lực. Trước khi đề bạt cũng không nghĩ đến việc vấn đề quân nhân chuyển ngành bị kéo dài hai năm. Đối với người có tư tưởng công tác lười nhác, không làm vì đồng chí, Ban Tổ chức cán bộ nếu không xử lý, pháp luật nhà nước ở đâu, chế độ nhân viên công vụ đâu?
Cổ Hoài nói thiếu chút nữa vô tư hào hiệp.
Quản Nhất Minh đương nhiên trong lòng cười nhạt, biết thằng nhãi này chỉ là đang chơi trò “Hạng trang múa kiếm, ý ở phái công” mà thôi.
- Nếu đến 1 tháng 3 Diệp Phàm làm không xong việc quân nhân chuyển ngành thì sao?
Quản Nhất Minh từng bước ép sát, chính là muốn ép Cổ Hoài tỏ thái độ, hai người có thể chuyển sang liên kết, hoàn toàn vùi lập Diệp Phàm.
Từ sau thảm án 88, Quản Nhất Minh hận Diệp Phàm tận xương. Không nghĩ thằng nhóc này còn đang sai Vương Triều bí mật điều tra chính mình, việc này Quản Nhất Minh khó chịu. Quyết định bất kể như thế nào, trước tiên phải nhổ cái nanh độc cắn người này rồi nói sau.
Về phần Triệu Xương Sơn, chỉ cần xử lý thích đáng, khiến cho y phải ngậm bồ hòn. Lần này chuyện sắp xếp quân nhân chuyển ngành chính là cơ hội tốt để ra tay. Chỉ cần Trần Tiến Bình làm ầm ĩ lên, Quản Nhất Minh còn có cơ hội ra tay.
Cổ Hoài đương nhiên không biết suy nghĩ của Quản Nhất Minh, còn tưởng rằng chính là vì chuyện thảm án 88. Mà Cổ Hoài cũng có quyết định của chính mình.
Ban Tổ chức cán bộ cứng rắn để bạt Phượng Quốc Hưng khiến Cổ Hoài khá khó chịu, lại nhét thêm vào Diệp Phàm.
Cổ Hoài đương nhiên cũng không kìm nổi, Phượng Quốc Hưng muốn nhổ khá khó. Dù sao, y có ông cụ Phượng Bảo Sơn giống thần lớn đứng sau lưng. Cổ Hoài không có gan lấy mũ của Phượng Quốc Hưng.
Nhiều nhất cũng chỉ là ngáng chân khiến Phượng Quốc Hưng khó chịu một chút. Tuyệt đối không thể nhổ tận gốc. Về phần Diệp Phàm, tuy nói ngày đó Phó trưởng ban Ban Tổ chức cán bộ Trung ương Ninh Chí Hòa cùng Phượng lão ở Bắc Kinh hình như có ấn tượng đối với hắn. Nhưng, Cổ Hoài cho rằng quan hệ giữa Diệp Phàm và họ cũng không sâu sắc.
Đối với Triệu Xương Sơn mà nói, chỉ là đang lợi dụng Diệp Phàm. Mà Diệp Phàm còn không đạt đến cấp dưới trung tâm của ông ta. Giữa người với người đều là lợi dụng lẫn nhau mà thôi, chỉ có điều lợi dụng như thế nào.
- Nên làm gì bây giờ thì làm.
Cổ Hoài trả lời rất rõ ràng. Quản Nhất Minh vừa nghe liền hiểu rõ. Cổ Hoài cũng có ý đồ hai người liên kết tính toán.
- Chỉ e rằng trên tỉnh, Triệu Xương Sơn kia là cửa khó di, còn có Phó trưởng ban Ninh. Diệp Phàm dù sao cũng là Phó trưởng ban Ban Tổ chức cán bộ Tỉnh ủy, là cán bộ do Ban Tổ chức cán bộ Trung ương phê chuẩn.
Quản Nhất Minh nhìn Cổ Hoài một cái, có một tia vui vẻ khi người khác gặp nạn trong lời nói.
- Ha ha, thật ra, theo tối thấy Diệp Phàm mà nói, thật ra cũng không có ân oán với nhiều người.
Nếu công việc hắn làm không tốt, tôi phê bình, điều chỉnh một chút phân công quản lý công tác là được. Phòng này làm không tốt điều chính đến phòng khác là được.
Tuy nhiên, Diệp Phàm trong thảm án 88 thể hiện rất tốt. Được đến Thủ tướng khen. Hơn nữa, ở Điều Ngư Đài Quốc Tân quán, ngồi cùng bàn ăn cơm với Thủ tướng.
Với vinh quang đó, chính tôi cũng khá khâm phuc. Ôi… đời này chỉ sợ cũng không có cơ hội.
Cổ Hoài quay người đưa ra một đao, hung hăng hướng về Quản Nhất Minh, biết lão Quản sợ nhất đề cập đến thảm án 88, nhắc tới liền nghĩ ngay đến tập đoàn Dương Điền phía sau.
Cổ Hoài làm như vậy, đương nhiên là có mấy ý. Lão Quản ông ném tôi rớt xuống, Cổ Hoài tôi cũng châm chọc cháu ông bị Diệp Phàm biến thành thái giám. Việc này, ai đau hơn chỉ mình mình biết…
- Phó trưởng ban Diệp, tôi nghe nói, chuyện của Trần Tiến Bình hình như có người đang đùa.
Trương Lâm Hoa cũng là chú ý đến việc này. Vừa nghe nói Diệp Phàm được phân công quản lý Phòng Cán bộ 1, Trương Lâm Hoa liền có chút suy nghĩ. Cho nên, đã sưu tập, chú ý đến tình hình có liên quan đến việc quân nhân chuyển nghề.
- Anh nghe được cái gì?
Diệp Phàm rút điếu thuốc hỏi.
- Vốn giống như Trần Tiến Bình mà nói, là thiếu tướng, bị xử phạt giáng chức mới khiến cho y chuyển nghề. Với cấp bậc tướng quân này, là từ Ban Tổ chức Trung ương sắp xếp. Vì sao y bị giáng chức, có lẽ trong này còn có nguyên nhân.
Nếu quả thật là như thế, vậy thì khá phức tạp. Tôi nghĩ, liệu có phải người đối đầu với Trần Tiến Bình vẫn không muốn buông tha y, nên vẫn truy đuổi đến tận cùng không?
Người này có năng lượng khá lớn, không riêng gì ở quân đội, chính là ở địa phương nữa, cũng có sức ảnh hưởng sâu xa.
Cho nên, mới làm cho Trần Tiến Bình không có vị trí sắp xếp. Chính là Trần Tiến Bình muốn một vị trí Phó giám đốc sở mà nói kỳ thật cũng không khó. Bên trong Tỉnh ủy và Ủy ban nhân dân chúng ta vị trí Phó giám đốc sở cũng không ít
Trương Lâm Hoa cũng đoán ra một chút gì rồi.
- Cậu không thấy giống như Trần Tiến Bình cố ý làm khó dễ Ban tổ chức cán bộ Tỉnh ủy chúng ta sao?
Diệp Phàm nhả khói thản nhiên nói.
- Tôi cũng có cảm giác này, y vì sao một mực khăng khăng yêu cầu Tỉnh ủy và Ủy ban nhân dân sắp xếp cho một vị trí Phó giám đốc sở. Ngoài Tỉnh ủy và Ủy ban nhân dân ra, cấp sở Cục có mấy chục cái, vị trí Phó giám đốc sở không ít.
Yêu cầu của Trần Tiến Bình mang đến cho công việc của chúng ta không ít khó khăn. Bởi vì khả năng của y rất hẹp.
Hơn nữa, cứ như vậy xuống, cũng khá bị động. Nếu người đối đầu với Trần Tiến Bình lợi dụng lực ảnh hưởng của mình đến lãnh đạo Tỉnh ủy, chỉ cần vị lãnh đạo kia nói một câu.
Thì Trần Tiến Bình đừng mơ tưởng một chức cấp Phó giám đốc sở ở tỉnh. Nếu phạm vi rộng một chút, có lẽ vị lãnh đạo kia sẽ ngoài tầm tay với.
Trương Lâm Hoa dù sao cũng cùng với lão Khương, ở văn phòng Ban Tổ chức cán bộ nhiều năm. Từng trải đạo lý đối nhân xử thế, mạng lưới quan hệ tin tức sâu rộng, ánh mắt tất nhiên càng thấu đáo rất nhiều chỗ nhỏ.
Ngay cả Diệp Phàm trong lòng cũng có chút khâm phục, chính mình cũng qua Giám đốc sở An ninh Quốc gia Khổng Đông Vọng bí mật điều tra mới biết được một ít nguyên nhân trong đó. Việc này, nói nghiêm túc là có chút không hợp quy định. Trương Lâm Hoa chỉ bằng cách bình thường có thể biết rõ, thật không tồi.
- Trần Tiến Bình hiện tại cũng không riêng gì anh ta mà đại diện cho một lớp người thấp bé. Có gần mười đồng chí bị y cổ động sau cũng tập hợp thành một đoàn đến đối kháng Ban Tổ chức cán bộ chúng ta. Tập hợp đông người sẽ lớn hơn một người.
Huống chi, vấn đề quân nhân chuyển ngành còn liên quan đến quân đội. Quân đội lại liên quan đến xây dựng quốc phòng, an ninh quốc gia, tính chất cũng thay đổi, sự việc sẽ nghiêm trọng lên.
Mặc dù là lãnh đạo quân ủy, lãnh đạo nhà nước cũng tuyệt không muốn thấy việc sắp xếp sau khi rời quân ngũ của quân nhân có sai sót gì.
Cho nên, việc này khá nghiêm trọng, rút dây động rừng. Nếu Trần Tiến Bình cố ý làm ầm ĩ lên thì thật đúng là có chút phiền phức.
Tuy nhiên, trước đây Thái Hoa và Đặng Vân đã ra sức sắp xếp, hiện còn 10 đồng chí chưa sắp xếp xong. Đám người này, xem ra đều là những người thân thiết với người cầm đầu Trần Tiến Bình.
Hơn nữa, tôi cũng đã điều tra, trong đám người ngày tuyệt đại bộ phận không phải cấp dưới của Trần Tiến Bình trước kia, thì cũng là bạn tốt của Trần Tiến Bình.
Cái mà người ta gọi là “Bắt kẻ trộm trước khi bắt vua, bắt ngựa trước khi bắt người”, bắt Trần Tiến Bình, những người khác không đáng để lo nghĩ.
- Nếu không thì tôi đến khuyên nhủ một chút trước xem có hiệu quả không. Nếu không được, chúng ta cũng không thể dùng bài bình thường.
Lấy độc trị độc, tuy nói hai bên đều tổn hại nhưng có khi dùng biện pháp thông thường không giải quyết được, cũng bất đắc dĩ phải làm. Ngược lại có thể tạo ra tác dụng cân bằng nhất định.
Đối với người như Trần Tiến Bình, nếu phải giải quyết vấn đề sau lưng anh ta, chỉ sợ thời gian không cho phép.
Trương Lâm Hoa nhíu mày, nói:
- Cổ Hoài cho thời hạn cuối cùng là ngày 1 tháng 3.
- Anh hẹn Trần Tiến Bình đi, buổi tối nay vừa lúc rảnh, gọi y đến quán trà Khương Thái Công ngồi. Ngày mai không có thời gian. Năm mới đi làm cũng đã là ngày 13 tháng 2 đến ngày 1 tháng 3 cũng chỉ còn nửa tháng. Hơn nữa, vừa mới đầu năm, các đơn vị đi làm cũng không thể nào bình thường. Không hoàn toàn giống như trong năm, làm mọi việc đã kéo dài càng thêm kéo dài. Lúc đó muốn sắp xếp mấy vấn đề này càng khó.
Diệp Phàm giải thích một phen, Trương Lâm Hoa đồng ý tự đi giải quyết.
- Nghe nói anh đem giao hết Phòng cán bộ 1 cho Diệp Phàm?
Vào bữa tối, trong một không gian riêng, Quản Nhất Minh ngồi đối diện quyét mắt nhìn Cổ Hoài một cái, nói.
- Ha ha, đồng chí Diệp Phàm thật sự có năng lực. Đối với đồng chí có năng lực, Ban Tổ chức cán bộ chúng ta không thể để mai một có phải không?
Khi Lôi Nhất Hưng được phân công quản lý Phòng cán bộ 1, cùng cả Thái Hoa và Đặng Vân hai năm cũng chưa giải quyết được một ít vấn đề quân nhân chuyển ngành.
Mà đồng chí Diệp Phàm nói cho hắn một tháng thời gian có thể giải quyết hoàn toàn vấn đề này. Nếu hắn có thể giải quyết vấn đề khó này, tôi cũng yên tâm giao Phòng cán bộ 1 cho hắn.
Nếu không, trong lòng tôi vẫn còn có chút không yên tâm. Dù sao, Phòng cán bộ 1 Ban Tổ chức cán bộ Tỉnh ủy là một trong những phòng hàng đầu.
Rất nhiều con mắt đều nhìn chằm chằm.
Cổ Hoài thản nhiên cười nói. Xem ra hôm nay Quản NhấtMinh mới mình uống trà, hẳn là không đơn giản chỉ uống trà.
Gần đây, thế lực của Triệu Xương Sơn càng ngày càng mạnh, Quản Nhất Minh vì thảm án 88 bị ảnh hưởng, đã bị Triệu Xương Sơn ép vào góc chết, mà Quản Nhất Mình đương nhiên không muốn ngồi chờ chết.
Đã nhanh chóng có ý đồ hợp tác với mình. Nếu không Triệu Xương Sơn nắm trong tay hoàn toàn Việt Đông, xem chừng Quản Nhất Minh sẽ không có việc gì. Việc này là rơi vào một hoàn cảnh xấu.
- Ha ha, Thái Hoa và Đặng Vân hìnhh như đều là anh đề bạt?
Quản Nhất Minh thật là một lão cáo già, Cổ Hoài đau đớn chỗ nào, y liền hướng dao vào đó.
Kỳ thật, xử lý Thái Hoa và Đặng Vân là vì để đánh ngã Diệp Phàm, Cổ Hoài không thể không làm như thế. Đương nhiên, Cổ Hoài làm như vậy cũng sẽ làm cho một số ít cán bộ cảm thấy “Được chim quên nỏ, được cá quên nơm”. Tuy nhiên vì nhổ cái đinh Diệp Phàm mà lão Triệu đã cứng rắn nhét vào Ban Tổ chức cán bộ, Cổ Hoài cố không kịp.
- Là tự tay tôi đề bật, tuy nhiên, hai đồng chí này làm việc không có năng lực. Trước khi đề bạt cũng không nghĩ đến việc vấn đề quân nhân chuyển ngành bị kéo dài hai năm. Đối với người có tư tưởng công tác lười nhác, không làm vì đồng chí, Ban Tổ chức cán bộ nếu không xử lý, pháp luật nhà nước ở đâu, chế độ nhân viên công vụ đâu?
Cổ Hoài nói thiếu chút nữa vô tư hào hiệp.
Quản Nhất Minh đương nhiên trong lòng cười nhạt, biết thằng nhãi này chỉ là đang chơi trò “Hạng trang múa kiếm, ý ở phái công” mà thôi.
- Nếu đến 1 tháng 3 Diệp Phàm làm không xong việc quân nhân chuyển ngành thì sao?
Quản Nhất Minh từng bước ép sát, chính là muốn ép Cổ Hoài tỏ thái độ, hai người có thể chuyển sang liên kết, hoàn toàn vùi lập Diệp Phàm.
Từ sau thảm án 88, Quản Nhất Minh hận Diệp Phàm tận xương. Không nghĩ thằng nhóc này còn đang sai Vương Triều bí mật điều tra chính mình, việc này Quản Nhất Minh khó chịu. Quyết định bất kể như thế nào, trước tiên phải nhổ cái nanh độc cắn người này rồi nói sau.
Về phần Triệu Xương Sơn, chỉ cần xử lý thích đáng, khiến cho y phải ngậm bồ hòn. Lần này chuyện sắp xếp quân nhân chuyển ngành chính là cơ hội tốt để ra tay. Chỉ cần Trần Tiến Bình làm ầm ĩ lên, Quản Nhất Minh còn có cơ hội ra tay.
Cổ Hoài đương nhiên không biết suy nghĩ của Quản Nhất Minh, còn tưởng rằng chính là vì chuyện thảm án 88. Mà Cổ Hoài cũng có quyết định của chính mình.
Ban Tổ chức cán bộ cứng rắn để bạt Phượng Quốc Hưng khiến Cổ Hoài khá khó chịu, lại nhét thêm vào Diệp Phàm.
Cổ Hoài đương nhiên cũng không kìm nổi, Phượng Quốc Hưng muốn nhổ khá khó. Dù sao, y có ông cụ Phượng Bảo Sơn giống thần lớn đứng sau lưng. Cổ Hoài không có gan lấy mũ của Phượng Quốc Hưng.
Nhiều nhất cũng chỉ là ngáng chân khiến Phượng Quốc Hưng khó chịu một chút. Tuyệt đối không thể nhổ tận gốc. Về phần Diệp Phàm, tuy nói ngày đó Phó trưởng ban Ban Tổ chức cán bộ Trung ương Ninh Chí Hòa cùng Phượng lão ở Bắc Kinh hình như có ấn tượng đối với hắn. Nhưng, Cổ Hoài cho rằng quan hệ giữa Diệp Phàm và họ cũng không sâu sắc.
Đối với Triệu Xương Sơn mà nói, chỉ là đang lợi dụng Diệp Phàm. Mà Diệp Phàm còn không đạt đến cấp dưới trung tâm của ông ta. Giữa người với người đều là lợi dụng lẫn nhau mà thôi, chỉ có điều lợi dụng như thế nào.
- Nên làm gì bây giờ thì làm.
Cổ Hoài trả lời rất rõ ràng. Quản Nhất Minh vừa nghe liền hiểu rõ. Cổ Hoài cũng có ý đồ hai người liên kết tính toán.
- Chỉ e rằng trên tỉnh, Triệu Xương Sơn kia là cửa khó di, còn có Phó trưởng ban Ninh. Diệp Phàm dù sao cũng là Phó trưởng ban Ban Tổ chức cán bộ Tỉnh ủy, là cán bộ do Ban Tổ chức cán bộ Trung ương phê chuẩn.
Quản Nhất Minh nhìn Cổ Hoài một cái, có một tia vui vẻ khi người khác gặp nạn trong lời nói.
- Ha ha, thật ra, theo tối thấy Diệp Phàm mà nói, thật ra cũng không có ân oán với nhiều người.
Nếu công việc hắn làm không tốt, tôi phê bình, điều chỉnh một chút phân công quản lý công tác là được. Phòng này làm không tốt điều chính đến phòng khác là được.
Tuy nhiên, Diệp Phàm trong thảm án 88 thể hiện rất tốt. Được đến Thủ tướng khen. Hơn nữa, ở Điều Ngư Đài Quốc Tân quán, ngồi cùng bàn ăn cơm với Thủ tướng.
Với vinh quang đó, chính tôi cũng khá khâm phuc. Ôi… đời này chỉ sợ cũng không có cơ hội.
Cổ Hoài quay người đưa ra một đao, hung hăng hướng về Quản Nhất Minh, biết lão Quản sợ nhất đề cập đến thảm án 88, nhắc tới liền nghĩ ngay đến tập đoàn Dương Điền phía sau.
Cổ Hoài làm như vậy, đương nhiên là có mấy ý. Lão Quản ông ném tôi rớt xuống, Cổ Hoài tôi cũng châm chọc cháu ông bị Diệp Phàm biến thành thái giám. Việc này, ai đau hơn chỉ mình mình biết…
/3320
|