Mấy hôm trước tài liệu về vấn đề Viện trợ cho Tây Tạng Tân Cương chúng tôi đã phát đến các cơ quan trực thuộc tỉnh và các khu thuộc các thành phố. Nói vậy các anh cũng biết điều kiện trúng cử, lần này, Phó trưởng ban Diệp ý là muốn cùng các đồng chí bàn về vấn đề này. Phó trưởng ban Diệp nói, lần này không muốn tổ chức hội nghị nghiêm túc mà lấy hình thức tọa đàm tiệc trà cùng mọi người gặp mặt. Hễ là đồng chí có đủ điều kiện đều có thể tham gia buổi tọa đàm tiệc trà.
Trương Lâm Hoa vẻ mặt nghiêm túc nói. Nếu Lưu tinh vừa nói đúng cũng xin ý kiến phê bình của mọi người.
- Nếu theo điều kiện thông báo thì nhân viên khá nhiều. Phỏng chừng các lãnh đạo phòng, phó phòng thường trực đều có phần. Phía dưới còn có nhân vật số một các huyện, khu đều phù hợp điều kiện, có phải thông báo cho tất cả mọi người trở về không?
Lưu Tinh vừa hỏi.
- Thông báo cho toàn bộ trở về thì không cần thiết, chọn nhân vật trọng điểm thông báo là được. Về phần một số các lãnh đạo địa phương, có đại diện được thông báo là được, chúng tôi không muốn làm trong phạm vi lớn nói chuyện phiếm, chỉ là mang tính đại diện.
Diệp Phàm nói.
- Phó trưởng ban Diệp, nếu không, anh tới nhà khách Tỉnh ủy nghỉ ngơi trước, khi nào bắt đầu tiệc trà mời anh định thời gian.
Phàm Nhất Bình nói
- Ừ, buổi sáng chắc chắn là không kịp rồi. Tuy nhiên, việc này tôi cũng không vội. Như vậy đi, anh thông báo cho mọi người sáng ngày mai đến khách sạn Khách Đô thì thế nào?
Diệp Phàm cười nói.
- Khách sạn Khách Đô?
Phàm Nhất Bình hơi ngạc nhiên, hình như chưa nghe nói bao giờ.
Lúc này có một đồng chí dáng hơi mập tiến lên nói:
- Chủ tịch thành phố, Khách sạn Khách Đô anh chưa nghe nói qua nhưng tập đoàn Khách Đô chắc chắn đã nghe nói qua.
- Tập đoàn Khách Đô, ừ, đùng rồi, có phải là tập đoàn của ủy viên Lý?
Phàm Nhất Bình hơi hơi một chút, cũng nghĩ ra.
Xem ra danh tiếng của Lý Bánh Mỳ ở tỉnh khá cao. Đương nhiên ông ta danh vọng cao không phải vì là Chủ tịch hội đồng quản trị Khách Đô.
Ở Việt Đông, tập đoàn có được tài sản bảy tám trăm triệu không phải ít, ít nhất có mấy ngàn. Danh tiếng của tập đoàn Khách Đô vì sao vang dội, Lý Bánh Mỳ cũng nổi tiếng vì sao? Đó là vì trong đại hội đại biểu Hội đồng nhân dân, ông ta một mình đấu xong một nhóm do phó Chủ tịch Tỉnh Chu Phương Ninh phụ trách.
Nghe nói lúc đó tranh luận rất kịch liệt, Phó Chủ tịch tỉnh Chu căn bản là không hạ được đài. Sau không nhịn được, muốn lấy uy của lãnh đạo áp chế Chủ tịch Lý. Kết quả hoàn toàn ngược lại, ngược lại làm cho một số ít đại biểu liên kết với chủ tịch Lý thiếu chút nữa phải ngã ngửa.
Cuối cùng vẫn là Phó Chủ tịch tỉnh Lâm Phong ra mặt, đem việc này áp chế xuống. Tuy nhiên, từ đó về sau danh tiếng của Lý Bánh Mỳ ở Việt Đông vang xa.
Chu Phương Ninh muốn trả đũa, nhưng nhất thời không có cơ hội ra tay. Hơn nữa Lý Bánh Mỳ làm ầm ĩ như vậy Chu Phương Ninh muốn trả đũa cũng sợ.
Cho nên, Phó Chủ tịch tỉnh Chu cứ việc hận tới mức ngứa cả răng, cuối cùng cũng có thể kiên trì chịu đựng. Đương nhiên, trong này có nguyên nhân gì khác không, chỉ có Lý Bánh Mỳ và Chu Phương Ninh biết.
- Việc này, Phó trưởng ban Diệp, có phải nên tổ chức ở Ủy ban nhân dân hoặc Thành ủy không.
Lưu Tinh vừa hỏi.
- Không cần, tôi nói rồi, lần này xuống đây mở tiệc trà, thoải mái nói chuyện, cũng không có gì không thể nói ra. Hơn nữa, khách sạn Khách Đô là nơi tổ chức cho sinh viên sát hạch. Tôi cũng muốn xem một chút, khách sạn Khách Đô có năng lực tổ chức một hoạt động có hợp hay không?
Diệp Phàm khoát tay nói.
- Khách sạn Khách Đô nghe nói còn không phải cao cấp, tuy nhiên khách sạn này tôi đã đi qua. Vừa mới khai trương, cũng không tệ lắm. Là Lý Đông Kỳ muốn làm kinh doanh khách sạn, trình độ và tiêu chuẩn đạt đến tiêu chuẩn cao cấp, nghe nói do số phòng không đủ nên mới không đạt đến hạng cao cấp. Cũng là hưởng thụ dịch vụ cao cấp, giá cả lại phù hợp.
Đồng chí béo cũng gật đầu nói.
Người này cảm thấy Ban Tổ chức cán bộ Tỉnh ủy muốn đem việc sát hạch sinh viên đặt ở khách sạn. Chắc Lý Bánh Mỳ quan hệ với Tỉnh ủy khá tốt. Đặc biệt, quan hệ với vị phó trưởng ban Diệp này khá là sâu sắc. Cho nên, y hình như nghe thấy gì đó, lúc này tặng ân tình thuận nước giong thuyền. Tiện thể giới thiệu khách sạn Khách Đô với mấy người Ủy ban nhân dân thành phố.
- Đồng chí này là?
Diệp Phàm nghe xong tự nhiên rõ cố ý hỏi.
- Y là Phó trưởng ban thư ký Thành ủy, chánh văn phòng Ủy ban nhân dân thành phố Giang Tài Mậu
Phàm Nhất Bình cười nói.
- Ừ, Trưởng ban thư ký Giang, sáng mai tổ chức tiệc trà còn phải phiền đến cậu một chút. Lần này chúng ta xuống đây chưa có chuẩn bị gì, trái cây và vài thứ linh tinh phiền cậu để ý một chút. Chủ tịch Phàm, có ý kiến gì không?
Diệp Phàm vẻ mặt thân thiết nửa đùa nửa thật, cười nói.
- Có ý kiến gì, Phó trưởng ban Diệp đều là mời khách quý.
Phàm Nhất Bình gật gật đầu quay người nói với Giang Tài Mậu nói:
- Trưởng ban thư lý Giang, cần phải làm việc này cho tốt.
- Tôi biết, Chủ tịch.
Phó trưởng ban thư ký Giang gật gật đầu nhìn Diệp Phàm, vẻ mặt nịnh nọt, cười nói:
- Phó trưởng ban Diệp cần việc gì cứ việc đề xuất. Nếu phục vụ không tốt, Chủ tịch Phàm chắc đánh đòn.
- Ha ha ha…
Trưởng ban thư ký ngẫu hứng trêu, cũng làm cho mọi người cười.
- Việc này cứ để anh và Trưởng phòng Trương cùng nhau làm việc đi.
Diệp Phàm mỉm cười gật đầu.
Sau đó, Phàm Nhất Bình và Lưu Tinh đi họp, Diệp Phàm cùng Phó Chủ tịch thành phố cũng đi muốn đi dạo Thâm Quyến.
Gần buổi trưa, di động của Trương Ngôn vang lên, nghe xong chuyển điện thoại cho Diệp Phàm nói:
- Trưởng ban Diệp, ông Hoàng ở Thành ủy Thâm Quyến gọi điện.
- Xin chào anh Hoàng, tôi là Diệp Phàm. Vốn buổi sáng muốn đến hỏi thăm anh, tuy nhiên, nghe Chủ tịch Phàm nói là các anh buổi sáng nay họp, cho nên, tôi không đến quấy rầy, xin thứ lỗi, ha ha.
Diệp Phàm trong lòng ngạc nhiên nhưng vẫn nhiệt tình chào hỏi trước.
- Người phải nói xin tha lỗi phải là tôi mới đúng. Tôi là chủ ở đây, cậu là khách ở xa đến. Ha ha,
Phó trưởng ban Diệp, đến giờ ăn cơm rồi, cậu sẽ không chê là Thành ủy chúng tôi đến cơm cũng không mời nổi chứ.
Hoàng Vĩ Bình cười, mời.
- Sao có thể, các anh là đặc khu, là nơi đi đầu trong cải cách, là mô hình cho các thành phố lớn. Hơn nữa, nói về kinh tế, các anh xếp trong top ba của tỉnh, sao có thể đến bữa cơm không mời nổi chứ, lần này xuống đây, tôi đã chuẩn bị tốt để anh chủ trì rồi.
Diệp Phàm cười ha hả, nịnh Hoàng Vĩ Bình vài câu khiến ông ta trong lòng khá thoải mái.
Hoàng Vĩ Bình mời khách ở nhà khách Thành ủy.
Nhà khách Thành ủy nhìn bên ngoài phong cách khá cũ, nhà cũng phong cách thế, hơn nữa, hơi có vẻ đổ nát. Tuy nhiên, bên trong trang hoàng tuyệt đối không kém khách sạn cao cấp bốn sao thậm chí còn hơn.
Hoàng Vĩ Bình khoảng 50 tuổi, vóc dáng vừa phải, khuôn mặt hơi tròn, làm lãnh đạo cấp phó tỉnh, tất nhiên có thân hình uy phong. Diệp Phàm cũng đi nhanh vài bước lên bắt tay.
Nghe nói Hoàng Vĩ Bình muốn chen vào danh sách ủy viên thường vụ Tỉnh ủy. Tuy nhiên, thật đáng tiếc, tỉnh Việt Đông là tỉnh lớn có đặc thù riêng, những người có năng lượng như y cũng không ít, cho nên, Hoàng Vĩ Bình không thể thỏa nguyện.
Việc này thiếu mấy chữ “ủy viên thường vụ”, quyền lực và năng lượng tất nhiên thiếu cũng không ít. Ở Thâm Quyến này, Hoàng Vĩ Bình có thể hô mưa gọi gió, nhưng vừa ra khỏi Thâm Quyết, trên địa bàn khác, chưa ai nể mặt y.
Nếu lấy được danh hiệu “ủy viên thường vụ”, trên toàn tỉnh đến địa phương nào, người ta cũng vây quanh hầu hạ. Chỉ kém mấy chữ, quyền lực khác nhau một trời một vực.
Không biết Hoàng Vĩ Bình có ý tứ gì, không ngờ bên trong chuẩn bị ba bàn tròn lớn, đường kính đến gần hai mét. Đương nhiên, ở giữa đều có ngăn, Diệp Phàm cũng chỉ là từ nhân viên tiếp đón nhìn ra mà thôi.
Sau Hoàng Vĩ Bình giới thiệu qua mới biết, sáng nay Thành ủy mở hội nghị, buổi trưa toàn bộ ăn cơm rau dưa. Ngồi ở đó không phải là ủy viên thường vụ thành ủy cũng là Phó Chủ tịch thành phố, người phụ trách các phòng, giám đốc các Sở, cán bộ cấp phó Giám đốc Sở.
Đồ ăn được mang lên, các cán bộ bắt đầu thay nhau oanh tạc .Phó trưởng ban Diệp Phàm. Đương nhiên kính rượu các vị cán bộ đều là kính Hoàng Vĩ Bình và Phàm Nhất Bình trước, sau đó trọng điểm chính là Diệp Phàm. Việc này hình như hai đầu sỏ đã sắp xếp tiết mục rồi, nhiệt tình quá độ.
Trương Lâm Hoa dũng cảm xông vào đằng trước, thay Diệp Phàm đỡ đến hai mới chén, mặt đỏ bừng, Diệp Phàm biết y không được, đương nhiên việc này cũng không thể yếu thế, vì lấy cũng lấy bạc tử ra trận.
Tiếp chiêu hơn mười chén rượu hồng xong, đột nhiên, có một cán bộ mặt gầy đến gần Diệp Phàm, khi kính rượu thuận miệng hỏi:
- Phó trưởng ban Diệp, tôi ở Phòng tài chính thành phố Điền Thắng Hùng. Nghe nói việc Viện trợ cán bộ cho Tây Tạng Tân Cương lần này, là sẽ lấy một nhóm người của thành phố chúng tôi sang đó, việc này Ban Tổ chức cán bộ Tỉnh ủy phải chăng đã có quyết định rồi.
- Anh nghe ai nói việc này đã được quyết định?
Diệp Phàm nhìn Điền Thắng Hùng, thản nhiên hỏi. Trong lòng cảnh giác, Điền Thắng Hùng lên tiếng rất khéo léo, dường như có mục đích.
- Ha ha, đều là truyền miệng. Ai đương nhiên tôi không thể nói, việc này anh cũng biết phải không?
Điền Thắng Hùng mỉm cười một tiếng, có chút xấu hổ. Không khỏi ngắm Hoàng Vĩ Bình. Đôi mắt ưng của Diệp Phàm đương nhiên nhìn thấy những thay đổi nhỏ nhất của Điền Thắng Hùng.
Trong lòng giật mình, người này hỏi câu này có phải do Hoàng Vĩ Bình bày mưu đặt kế, Triệu Xương Sơn chỉ điểm mình đến Thâm Quyến và Hải Châu, chẳng lẽ có tính toán đến bộ máy hai địa khu này. Cho nên, đưa mình đến làm đội quân tiền tiêu, xem phản ứng của cán bộ hai thành phố.
Mà Hoàng Vi Bình từ lúc trước khi Triệu Xương Sơn đến Việt Đông, chắc chắn không phải do Triệu Xương Sơn đề bạt lên, khó không phải là Hoàng Vĩ Bình là người của Chủ tịch Tỉnh Uông Chính Tiền.
Hai thành phố Thâm Quyến và Hải Châu cấp phó tỉnh, là hai con hổ lớn của Việt Đông, Triệu Xương Sơn nếu muốn nắm hoàn toàn Việt Đông trong tay, trước tiên phải thu phục hai thành phố này. Nói trắng ra, chính là một lần nữa tẩy bài, đem Thành ủy hai thành phố này nắm trong tay mới coi như là chân chính nắm trong tay.
- Đồng chí Điền Thắng Hùng, một tin đồn có thể lấy làm câu hỏi chính thức sao? Nếu truyền ra ngoài, còn tưởng là Ban Tổ chức cán bộ Tỉnh ủy chúng tôi đã quyết định chính thức, hậu quả thế nào, anh nghĩ xem, nghiêm trọng thế nào. Về sau, tôi hi vọng anh có thể chú ý, làm cán bộ của Đảng, phải thận trọng từ lời nói đến việc làm. Không nên nói đừng nói bậy, vệc này đơn giản chỉ là nói lung tung thôi!
Diệp Phàm cố ý nghiêm mặt hừ một tiếng, tất nhiên là thử phản ứng của Hoàng Vĩ Bình.
Trương Lâm Hoa vẻ mặt nghiêm túc nói. Nếu Lưu tinh vừa nói đúng cũng xin ý kiến phê bình của mọi người.
- Nếu theo điều kiện thông báo thì nhân viên khá nhiều. Phỏng chừng các lãnh đạo phòng, phó phòng thường trực đều có phần. Phía dưới còn có nhân vật số một các huyện, khu đều phù hợp điều kiện, có phải thông báo cho tất cả mọi người trở về không?
Lưu Tinh vừa hỏi.
- Thông báo cho toàn bộ trở về thì không cần thiết, chọn nhân vật trọng điểm thông báo là được. Về phần một số các lãnh đạo địa phương, có đại diện được thông báo là được, chúng tôi không muốn làm trong phạm vi lớn nói chuyện phiếm, chỉ là mang tính đại diện.
Diệp Phàm nói.
- Phó trưởng ban Diệp, nếu không, anh tới nhà khách Tỉnh ủy nghỉ ngơi trước, khi nào bắt đầu tiệc trà mời anh định thời gian.
Phàm Nhất Bình nói
- Ừ, buổi sáng chắc chắn là không kịp rồi. Tuy nhiên, việc này tôi cũng không vội. Như vậy đi, anh thông báo cho mọi người sáng ngày mai đến khách sạn Khách Đô thì thế nào?
Diệp Phàm cười nói.
- Khách sạn Khách Đô?
Phàm Nhất Bình hơi ngạc nhiên, hình như chưa nghe nói bao giờ.
Lúc này có một đồng chí dáng hơi mập tiến lên nói:
- Chủ tịch thành phố, Khách sạn Khách Đô anh chưa nghe nói qua nhưng tập đoàn Khách Đô chắc chắn đã nghe nói qua.
- Tập đoàn Khách Đô, ừ, đùng rồi, có phải là tập đoàn của ủy viên Lý?
Phàm Nhất Bình hơi hơi một chút, cũng nghĩ ra.
Xem ra danh tiếng của Lý Bánh Mỳ ở tỉnh khá cao. Đương nhiên ông ta danh vọng cao không phải vì là Chủ tịch hội đồng quản trị Khách Đô.
Ở Việt Đông, tập đoàn có được tài sản bảy tám trăm triệu không phải ít, ít nhất có mấy ngàn. Danh tiếng của tập đoàn Khách Đô vì sao vang dội, Lý Bánh Mỳ cũng nổi tiếng vì sao? Đó là vì trong đại hội đại biểu Hội đồng nhân dân, ông ta một mình đấu xong một nhóm do phó Chủ tịch Tỉnh Chu Phương Ninh phụ trách.
Nghe nói lúc đó tranh luận rất kịch liệt, Phó Chủ tịch tỉnh Chu căn bản là không hạ được đài. Sau không nhịn được, muốn lấy uy của lãnh đạo áp chế Chủ tịch Lý. Kết quả hoàn toàn ngược lại, ngược lại làm cho một số ít đại biểu liên kết với chủ tịch Lý thiếu chút nữa phải ngã ngửa.
Cuối cùng vẫn là Phó Chủ tịch tỉnh Lâm Phong ra mặt, đem việc này áp chế xuống. Tuy nhiên, từ đó về sau danh tiếng của Lý Bánh Mỳ ở Việt Đông vang xa.
Chu Phương Ninh muốn trả đũa, nhưng nhất thời không có cơ hội ra tay. Hơn nữa Lý Bánh Mỳ làm ầm ĩ như vậy Chu Phương Ninh muốn trả đũa cũng sợ.
Cho nên, Phó Chủ tịch tỉnh Chu cứ việc hận tới mức ngứa cả răng, cuối cùng cũng có thể kiên trì chịu đựng. Đương nhiên, trong này có nguyên nhân gì khác không, chỉ có Lý Bánh Mỳ và Chu Phương Ninh biết.
- Việc này, Phó trưởng ban Diệp, có phải nên tổ chức ở Ủy ban nhân dân hoặc Thành ủy không.
Lưu Tinh vừa hỏi.
- Không cần, tôi nói rồi, lần này xuống đây mở tiệc trà, thoải mái nói chuyện, cũng không có gì không thể nói ra. Hơn nữa, khách sạn Khách Đô là nơi tổ chức cho sinh viên sát hạch. Tôi cũng muốn xem một chút, khách sạn Khách Đô có năng lực tổ chức một hoạt động có hợp hay không?
Diệp Phàm khoát tay nói.
- Khách sạn Khách Đô nghe nói còn không phải cao cấp, tuy nhiên khách sạn này tôi đã đi qua. Vừa mới khai trương, cũng không tệ lắm. Là Lý Đông Kỳ muốn làm kinh doanh khách sạn, trình độ và tiêu chuẩn đạt đến tiêu chuẩn cao cấp, nghe nói do số phòng không đủ nên mới không đạt đến hạng cao cấp. Cũng là hưởng thụ dịch vụ cao cấp, giá cả lại phù hợp.
Đồng chí béo cũng gật đầu nói.
Người này cảm thấy Ban Tổ chức cán bộ Tỉnh ủy muốn đem việc sát hạch sinh viên đặt ở khách sạn. Chắc Lý Bánh Mỳ quan hệ với Tỉnh ủy khá tốt. Đặc biệt, quan hệ với vị phó trưởng ban Diệp này khá là sâu sắc. Cho nên, y hình như nghe thấy gì đó, lúc này tặng ân tình thuận nước giong thuyền. Tiện thể giới thiệu khách sạn Khách Đô với mấy người Ủy ban nhân dân thành phố.
- Đồng chí này là?
Diệp Phàm nghe xong tự nhiên rõ cố ý hỏi.
- Y là Phó trưởng ban thư ký Thành ủy, chánh văn phòng Ủy ban nhân dân thành phố Giang Tài Mậu
Phàm Nhất Bình cười nói.
- Ừ, Trưởng ban thư ký Giang, sáng mai tổ chức tiệc trà còn phải phiền đến cậu một chút. Lần này chúng ta xuống đây chưa có chuẩn bị gì, trái cây và vài thứ linh tinh phiền cậu để ý một chút. Chủ tịch Phàm, có ý kiến gì không?
Diệp Phàm vẻ mặt thân thiết nửa đùa nửa thật, cười nói.
- Có ý kiến gì, Phó trưởng ban Diệp đều là mời khách quý.
Phàm Nhất Bình gật gật đầu quay người nói với Giang Tài Mậu nói:
- Trưởng ban thư lý Giang, cần phải làm việc này cho tốt.
- Tôi biết, Chủ tịch.
Phó trưởng ban thư ký Giang gật gật đầu nhìn Diệp Phàm, vẻ mặt nịnh nọt, cười nói:
- Phó trưởng ban Diệp cần việc gì cứ việc đề xuất. Nếu phục vụ không tốt, Chủ tịch Phàm chắc đánh đòn.
- Ha ha ha…
Trưởng ban thư ký ngẫu hứng trêu, cũng làm cho mọi người cười.
- Việc này cứ để anh và Trưởng phòng Trương cùng nhau làm việc đi.
Diệp Phàm mỉm cười gật đầu.
Sau đó, Phàm Nhất Bình và Lưu Tinh đi họp, Diệp Phàm cùng Phó Chủ tịch thành phố cũng đi muốn đi dạo Thâm Quyến.
Gần buổi trưa, di động của Trương Ngôn vang lên, nghe xong chuyển điện thoại cho Diệp Phàm nói:
- Trưởng ban Diệp, ông Hoàng ở Thành ủy Thâm Quyến gọi điện.
- Xin chào anh Hoàng, tôi là Diệp Phàm. Vốn buổi sáng muốn đến hỏi thăm anh, tuy nhiên, nghe Chủ tịch Phàm nói là các anh buổi sáng nay họp, cho nên, tôi không đến quấy rầy, xin thứ lỗi, ha ha.
Diệp Phàm trong lòng ngạc nhiên nhưng vẫn nhiệt tình chào hỏi trước.
- Người phải nói xin tha lỗi phải là tôi mới đúng. Tôi là chủ ở đây, cậu là khách ở xa đến. Ha ha,
Phó trưởng ban Diệp, đến giờ ăn cơm rồi, cậu sẽ không chê là Thành ủy chúng tôi đến cơm cũng không mời nổi chứ.
Hoàng Vĩ Bình cười, mời.
- Sao có thể, các anh là đặc khu, là nơi đi đầu trong cải cách, là mô hình cho các thành phố lớn. Hơn nữa, nói về kinh tế, các anh xếp trong top ba của tỉnh, sao có thể đến bữa cơm không mời nổi chứ, lần này xuống đây, tôi đã chuẩn bị tốt để anh chủ trì rồi.
Diệp Phàm cười ha hả, nịnh Hoàng Vĩ Bình vài câu khiến ông ta trong lòng khá thoải mái.
Hoàng Vĩ Bình mời khách ở nhà khách Thành ủy.
Nhà khách Thành ủy nhìn bên ngoài phong cách khá cũ, nhà cũng phong cách thế, hơn nữa, hơi có vẻ đổ nát. Tuy nhiên, bên trong trang hoàng tuyệt đối không kém khách sạn cao cấp bốn sao thậm chí còn hơn.
Hoàng Vĩ Bình khoảng 50 tuổi, vóc dáng vừa phải, khuôn mặt hơi tròn, làm lãnh đạo cấp phó tỉnh, tất nhiên có thân hình uy phong. Diệp Phàm cũng đi nhanh vài bước lên bắt tay.
Nghe nói Hoàng Vĩ Bình muốn chen vào danh sách ủy viên thường vụ Tỉnh ủy. Tuy nhiên, thật đáng tiếc, tỉnh Việt Đông là tỉnh lớn có đặc thù riêng, những người có năng lượng như y cũng không ít, cho nên, Hoàng Vĩ Bình không thể thỏa nguyện.
Việc này thiếu mấy chữ “ủy viên thường vụ”, quyền lực và năng lượng tất nhiên thiếu cũng không ít. Ở Thâm Quyến này, Hoàng Vĩ Bình có thể hô mưa gọi gió, nhưng vừa ra khỏi Thâm Quyết, trên địa bàn khác, chưa ai nể mặt y.
Nếu lấy được danh hiệu “ủy viên thường vụ”, trên toàn tỉnh đến địa phương nào, người ta cũng vây quanh hầu hạ. Chỉ kém mấy chữ, quyền lực khác nhau một trời một vực.
Không biết Hoàng Vĩ Bình có ý tứ gì, không ngờ bên trong chuẩn bị ba bàn tròn lớn, đường kính đến gần hai mét. Đương nhiên, ở giữa đều có ngăn, Diệp Phàm cũng chỉ là từ nhân viên tiếp đón nhìn ra mà thôi.
Sau Hoàng Vĩ Bình giới thiệu qua mới biết, sáng nay Thành ủy mở hội nghị, buổi trưa toàn bộ ăn cơm rau dưa. Ngồi ở đó không phải là ủy viên thường vụ thành ủy cũng là Phó Chủ tịch thành phố, người phụ trách các phòng, giám đốc các Sở, cán bộ cấp phó Giám đốc Sở.
Đồ ăn được mang lên, các cán bộ bắt đầu thay nhau oanh tạc .Phó trưởng ban Diệp Phàm. Đương nhiên kính rượu các vị cán bộ đều là kính Hoàng Vĩ Bình và Phàm Nhất Bình trước, sau đó trọng điểm chính là Diệp Phàm. Việc này hình như hai đầu sỏ đã sắp xếp tiết mục rồi, nhiệt tình quá độ.
Trương Lâm Hoa dũng cảm xông vào đằng trước, thay Diệp Phàm đỡ đến hai mới chén, mặt đỏ bừng, Diệp Phàm biết y không được, đương nhiên việc này cũng không thể yếu thế, vì lấy cũng lấy bạc tử ra trận.
Tiếp chiêu hơn mười chén rượu hồng xong, đột nhiên, có một cán bộ mặt gầy đến gần Diệp Phàm, khi kính rượu thuận miệng hỏi:
- Phó trưởng ban Diệp, tôi ở Phòng tài chính thành phố Điền Thắng Hùng. Nghe nói việc Viện trợ cán bộ cho Tây Tạng Tân Cương lần này, là sẽ lấy một nhóm người của thành phố chúng tôi sang đó, việc này Ban Tổ chức cán bộ Tỉnh ủy phải chăng đã có quyết định rồi.
- Anh nghe ai nói việc này đã được quyết định?
Diệp Phàm nhìn Điền Thắng Hùng, thản nhiên hỏi. Trong lòng cảnh giác, Điền Thắng Hùng lên tiếng rất khéo léo, dường như có mục đích.
- Ha ha, đều là truyền miệng. Ai đương nhiên tôi không thể nói, việc này anh cũng biết phải không?
Điền Thắng Hùng mỉm cười một tiếng, có chút xấu hổ. Không khỏi ngắm Hoàng Vĩ Bình. Đôi mắt ưng của Diệp Phàm đương nhiên nhìn thấy những thay đổi nhỏ nhất của Điền Thắng Hùng.
Trong lòng giật mình, người này hỏi câu này có phải do Hoàng Vĩ Bình bày mưu đặt kế, Triệu Xương Sơn chỉ điểm mình đến Thâm Quyến và Hải Châu, chẳng lẽ có tính toán đến bộ máy hai địa khu này. Cho nên, đưa mình đến làm đội quân tiền tiêu, xem phản ứng của cán bộ hai thành phố.
Mà Hoàng Vi Bình từ lúc trước khi Triệu Xương Sơn đến Việt Đông, chắc chắn không phải do Triệu Xương Sơn đề bạt lên, khó không phải là Hoàng Vĩ Bình là người của Chủ tịch Tỉnh Uông Chính Tiền.
Hai thành phố Thâm Quyến và Hải Châu cấp phó tỉnh, là hai con hổ lớn của Việt Đông, Triệu Xương Sơn nếu muốn nắm hoàn toàn Việt Đông trong tay, trước tiên phải thu phục hai thành phố này. Nói trắng ra, chính là một lần nữa tẩy bài, đem Thành ủy hai thành phố này nắm trong tay mới coi như là chân chính nắm trong tay.
- Đồng chí Điền Thắng Hùng, một tin đồn có thể lấy làm câu hỏi chính thức sao? Nếu truyền ra ngoài, còn tưởng là Ban Tổ chức cán bộ Tỉnh ủy chúng tôi đã quyết định chính thức, hậu quả thế nào, anh nghĩ xem, nghiêm trọng thế nào. Về sau, tôi hi vọng anh có thể chú ý, làm cán bộ của Đảng, phải thận trọng từ lời nói đến việc làm. Không nên nói đừng nói bậy, vệc này đơn giản chỉ là nói lung tung thôi!
Diệp Phàm cố ý nghiêm mặt hừ một tiếng, tất nhiên là thử phản ứng của Hoàng Vĩ Bình.
/3320
|