Phó trưởng ban Diệp, tôi cũng không nói lung tung, mặc dù là nghe được một ít tin đồn, chung ta đang ở trên bàn rượu. Ngồi ở đây đều là các lãnh đạo thành phố, sao có thể đem chuyện này nói lung tung. Chẳng lẽ các vị lãnh đạo ngồi ở đây còn không hiểu nguyên tắc đó? Hơn nữa, tôi chỉ là tiện hỏi một chút. Nếu Ban Tổ chức cán bộ Tỉnh ủy thực sự có tính toán này, cán bộ Thâm Quyến chúng tôi cũng sẽ có sự chuẩn bị, có phải không?
Điền Thắng Hùng thấy Hoàng Vĩ Bình không hé răng, biết là ngầm đồng ý. Bởi vậy, tiếp tục mạnh miệng.
- Bọn tôi đương nhiên tin tưởng, chính anh, lời nói không ổn, tôi nghi ngờ có người không giữ miệng, Trước khi đến đây, Ban thư ký của Bí thư Triệu đã báo cáo vấn đề Viện trợ cho Tây Tạng Tân Cương…
Diệp phàm nói đến đây, cố ý tạm dừng một chút, đưa mắt nhìn quanh mọi người một cái, phát hiện, quả nhiên tất cả mọi người đều dựng lỗ tai, ngay cả Bí thư Hoàng Vĩ Bình và Chủ tịch thành phố Phàm Nhất Bình vẻ mặt cũng không khác là mấy. Xem ra, chỉ thị của nhân vật số 1 Triệu Xương Sơn mọi người vẫn chú ý, đây là suy nghĩ hướng đi của lãnh đạo, việc này nói lớn thì liên quan đến toàn bộ hướng đi của toàn bộ tỉnh. Diệp Phàm tiếp tục nói:
- Tôi lúc ấy cùng Bí thư Triệu nói đến việc lần này toàn bộ cán bộ tỉnh đối với việc Viện trợ cho Tây Tạng Tân Cương không được nhiệt tình lắm. Bí thư Triệu nhíu mày, chỉ thị nói là một số đồng chí về tư tưởng không được. Chọn nhẹ sợ nặng, muốn Ban Tổ chức cán bộ chúng tôi chú trọng công tác giáo dục tư tưởng cho các cán bộ. Cho nên, sau khi trở về tôi đến chỗ Trưởng ban Cổ báo cáo chuyện này. Qua bộ máy của Ban Tổ chức cán bộ Tỉnh ủy thảo luận, quyết định tổ chức một lớp học đặc biệt ở Trường Đảng nhằm vào các đồng chí trước mắt có chút vấn đề về tác phong tư tưởng, thái độ công tác. Một lần tiến hành thử thách đối với các vấn đề này. Đương nhiên, các đồng chí không cần lo lắng cái gì, quẳng đi cục nợ. Lớp học này, đối với các đồng chí ngồi đây mà nói, chỉ là cơ hội để một lần nữa được rèn luyện nâng cao tư tưởng, cũng không phải những đồng chí sẽ sung quân hay cái gì. Vừa rồi nghe đồng chí Điền Thắng Hùng nói, tôi cảm thấy đồng chí Thắng Hùng nên trở thành học viên đầu tiên của lớp học…
Diệp Phàm vừa nói đến đây, thấy mặt Thắng Hùng đã tím đen. Quay người lập tức nối với Trương Lâm Hoa của Phòng cán bộ 1 nói:
- Nhớ tên, lúc đó đừng quên thông báo xuống…
- Là Phó trưởng ban Diệp nói, tôi đã đem theo sổ, việc này không quên được…
Trương Lâm Hoa vừa nghe lập tức lấy ra một túi công văn, lấy từ trong ra một quyển số để ghi chép.
- Họ Diệp kia, anh nói lời này có ý gì, tôi không ph là hỏi một tin tức thôi, cũng không phải là chính thức, việc này, chỉ có điều là nói chuyện phiếm trên bàn rượu thôi, chẳng lẽ cũng là phạm pháp? Chẳng lẽ muốn làm án văn học, không cho người ta nói? Đảng chúng ta coi trọng dân chủ, anh sao có thể thay đổi? Hừ…
- Nói chuyện sao vậy
Trưởng phòng Điền? Câm miệng cho tôi. Nhanh chóng nhận lỗi với Phó trưởng ban Diệp, Phó trưởng ban Diệp cho cậu đến trường Đảng học tập, cũng là cho cậu một cơ hội nâng cao năng lực, rèn luyện tu dưỡng. Vừa rồi Phó trưởng ban Diệp không phải đã nói chuyện này không vấn đề gì sao? Chỉ có điều chú trọng kiểm tra tư tưởng cán bộ. Cậu xem xem, tư tưởng của cậu không được, thật sự phải nâng cao một chút.
Hoàng Vĩ Bình rốt cục nói ra, vẻ mặt nghiêm túc quát lên, nhìn Diệp Phàm liếc mắt một cái nói:
- Tuy nhiên, Trưởng ban Diệp, nếu Ban Tổ chức cán bộ Tỉnh ủy thật sự có ý này, về vấn đề Viện trợ cho Tây Tạng Tân Cương, cán bộ thành phố chúng tôi sẽ ủng hộ mạnh mẽ quyết định của Ban Tổ chức cán bộ Tỉnh ủy. Cho dù là chọn đến ai, đều vô điều
kiện phục tùng quyết định cấp trên. Đến Tây Tạng Tân Cương thì không thể làm việc ư? Tư tưởng này chính là không được. Bí thư Triệu nói đúng, nếu chọn tôi, tôi không nói hai lời lập tức đi.
Hoàng Vĩ Bình dõng dạc nói, một đương nhiên là nói lời hoa mỹ, hai thật ra là bác bỏ lại Diệp Phàm. Vừa rồi Điền Thắng Hùng hỏi có liên quan đến vấn đề Viện trợ cho Tây Tạng Tân Cương, đã bị Diệp Phàm phê bình , cho vào trường Đảng, chứng tỏ việc này không thể hỏi. Mà Hoàng Vĩ Bình sau đó cũng nhắc nhở Điền Thắng Hùng, nhưng sau đó không ngờ lại nói đến việc này. Đây rõ ràng là muốn thi đấu với Diệp Phàm. Xem Diệp Phàm có năng lực như thế nào so với mình, chẳng lẽ cũng muốn đem tôi đến trường Đảng học tập… Những cán bộ khác đều nghe ra một điều gì đó, tất cả đều im lặng nhìn Diệp Phàm, không biết vị Phó trưởng ban non trẻ này trả lời thủ đoạn mạnh mẽ cứng rắn của Hoàng Vĩ Bình. Làm Bí thư Thành ủy, cán bộ cấp phó tỉnh, Hoàng Vĩ Bình cũng có sự kiêu ngạo uy phong. Diệp Phàm so với y hiên nhiên năng lượng nhỏ đi nhiều.
- Ha ha, tôi thực sự cảm ơn Bí thư Hoàng đã giúp đỡ Ban Tổ chức cán bộ chúng tôi. Vốn việc này còn đang trong giai đoạn giữ bí mật, hiện tai nếu Bí thư Hoàng đã hỏi đến, thì tôi báo cáo anh một chút. Việc này Ban Tổ chức cán bộ Tỉnh ủy đã quyết định xuống dưới. Nếu Bí thư Hoàng có thể làm gương tốt, tình nguyện. Vừa rồi Bí thư Hoàng có nói , cho dù là chọn anh, anh cũng sẽ không nói hai lời lập tức đi ngay. Việc này chứng tỏ cái gì? Bí thư Hoàng chính là một người làm tốt công việc không chọn nhẹ sợ nặng. Là cán bộ tốt của Đảng, là tấm gương cho chúng ta học tập. Đương nhiên, Bí thư Hoàng làm Bí thư một thành phố, Ban Tổ chức cán bộ Tỉnh ủy không có khả năng để anh ấy đi Tây Tạng Tân Cương, ở đây cũng còn có rất nhiều chuyện đúng không? Nếu Bí thư Hoàng đã quan tâm đến vấn đề Tây Tạng Tân Cương, tôi cũng không thể đế Bí thư Hoàng mất hứng có phải không?
Diệp Phàm nói những câu tâng bốc Hoàng Vĩ Bình, những người khác khác nghe không hiểu ra sao cả, còn tưởng rằng người này có phải là hèn nhát không, bị Hoàng Vĩ Bình hỏi một câu liền run rẩy. Chỉ có Phàm Nhất Bình trên miệng mỉm cười kỳ dị. Diệp Phàm vừa chuyển còn nói thêm:
- Hôm nay lời của Bí thư Hoàng, danh sách 50 người đi Tây Tạng Tân Cương, tôi rút ra mười người cho thành phố. Còn cụ thể danh sách mười người xin nhờ Bí thư Hoàng sắp xếp một chút, Tôi thay mặt Ban Tổ chức cán bộ Tỉnh ủy cám ơn…
Nói đến đây, Diệp Phàm thận trọng liếc mắt một cái, cầm lấy chén rượu nói:
- Bí thư Hoàng, tôi kính anh một ly, anh là tấm gương cho tôi học tập.
Trái lại Hoàng Vĩ Bình tuy trên mặt vẫn bình tĩnh thong dong, kỳ thực lông mi cũng dựng lên. Mà Phàm Nhất Bình Chủ tịch thành phố tất nhiên mỉm cười, y lập tức nói:
- Phó trưởng ban Diệp, Hoàng Vĩ Bình không chỉ là tấm gương cho cậu học tập mà tôi cũng phải học tập, tôi cùng uống một chén.
Hoàng Vĩ Bình trong lòng thầm mắng giơ tay nhận lấy khoai lang bỏng. Quay người nhìn mọi người một cái, nói:
- Tin rằng các đồng chí sẽ ủng hộ công việc của Hoàng Vĩ Bình tôi đúng không?
- Vâng, Bí thư Hoàng nói thế nào chính là thế
Những cán bộ này lập tức phụ họa, tuy nhiên, ánh mắt lại có chút trốn tránh. Chỉ sợ Hoàng Vĩ Bình đưa mình vào danh sách Tây Tạng Tân Cương, đó thật sự là đến nơi mù sương. Hoàng Vĩ Bình khá hài lòng, lại nhìn mọi người một cái, đột nhiên nhìn chằm chằm Phàm Nhất Bình lộ ra một nụ cười kỳ lạ. Phàm Nhất Bình trong lòng kinh ngạc, mới phát hiện mình không ngờ không nghĩ đến tính phức tạp của việc này. Nếu Hoàng Vĩ Bình mượn cơ hội này đem cấp dưới thân thiết của mình đi Tây Tạng Tân Cương, chính mình sẽ hối hận chết đi được. Hoàng Vĩ Cầm cười rất lạ, chắc chắn là có nghĩ đến việc này. Sắc mặt Phàm Nhất Bình hơi trầm xuống, tất nhiên trong lòng không thoải mái. Hết thảy việc này đương nhiên bị đôi mắt ưng của Diệp Phàm nhìn thấy. Thầm nói, chuyện bỏng tay này khiến cho hai đồng chí gây sức ép? Bố cuối cùng nhét mười người trong dánh sách, vài ngày nữa đến Hải Châu cũng thế, đưa ra 10 người, còn lại là tốt rồi. Hơn nữa, cứ như vậy, cũng có thể thử một chút thái độ của Triệu Xương Sơn. Buổi tối, Chủ tịch thành phố Phàm Nhất Bình cảm ơn Diệp Phàm giám đốc khách sạn Khách Đô là Lý Dân, nghe nói buổi tối Phó trưởng ban Diệp không đến nhà khách Tỉnh ủy mà ngủ lại khách sạn Khách Đô. Biết Phó trưởng ban Diệp đến để kiểm tra công tác, đó là lập tức kiểm tra toàn diện các vấn đề nhân sự của nhà khách. Khi Diệp Phàm dẫn Phó Chủ tịch thành phố Trương Trọng Minh đến khách sạn Khách Đô, Lý Dân đã mang theo một đội ngũ nhân viên xinh đẹp mặc đồng phục đứng ở cửa của khách sạn. Trên còn treo một tâm pa nô, nhiệt liệt chào mừng Phó trưởng ban Diệp Phàm đến thăm, giống như tiếp đón lãnh đạo cấp trên đến kiểm tra. Diệp Phàm vừa thấy, trong lòng tự nhủ Lý Bánh Mỳ thật đúng là biết làm việc. Vỗ vỗ mông ngựa tuân lệnh làm cho người ta thoải mái. Mặc dù Khách sạn Khách Đô không phải đơn vị cấp dưới của Ban Tổ chức cán bộ Tỉnh ủy nhưng người ta coi anh là lãnh đạo, đương nhiên trong lòng rất thích. Lý Dân chạy chậm đến chỗ xem Diệp Phàm, nhìn thấy Phó Chủ tịch thành phố lập tức vui mừng. Phải biết, Phó Chủ tịch thành phố Trương cũng khá có phân lượng, mà khách sạn của Lý Dân cũng thuộc phạm vi quản lý của Phó Chủ tịch Trương. Không cần nói cái gì khác, chỉ cần làm tốt quan hệ, về sau, Phó Chủ tịch thành phố Trương hơi quan tâm, ví dụ như muốn tổ chức hoạt động gì mang đến khách sạn, thì nhà khách sẽ được lợi không cần phải nói. Bởi vậy, Giám đốc Lý trong lòng cảm kích Diệp Phàm thiếu chút nữa rơi nước mắt. Phải biết rằng Giám đốc Lý tuy nói là bà con xa với Lý Bánh Mỳ nhưng ông ta cũng thẳng thắn, công việc là công việc, tình cảm là tình cảm. Nếu Lý Dân làm không tốt, có nhận được tiền cũng chạy lấy người, ân tình là tình cảm. Lý Dân tuy nói là chú nhưng khá sợ Lý Bánh Mỳ. Sau khi đi vào nhà khách Giám đốc Lý cũng đi cùng, nhìn vài cái phòng, cũng đi quanh khách sạn một vòng, nhìn nhìn kiểm tra. Tuy nhiên, Diệp Phàm phát hiện có hiện tượng lạ, hỏi:
- Giám đốc Lý, xem ra danh dự khách sạn Khách Đô tốt lắm, hiệu quả và lợi ích đều cao. Các anh vừa mới khai trương không lâu, tôi vừa đi qua các phòng hình như đều đầy…
- Ha ha, khách sạn mới khai trương, chú ý chính là vượt qua thử thách chất lượng phục vụ. Chúng tôi tuy nói là số lượng phòng hạn chế không đạt được khách sạn tiêu chuẩn nhưng khách sạn Khách Đô chúng tôi phục vụ đều là tiêu chuẩn, giá cả nhà trọ. Ông Lý trước kia xuất thân là đứa trẻ nghèo khổ, cho nên,khá chú trọng phúc lợi xã hội, ông ấy nói, lấy việc phục vụ nhân dân là việc chính. Muốn cho dân chúng đều có thành ý với khách sạn Khách Đô, để họ được ở thoải mái, sẽ kiếm được tiền…
Lý Dân khẽ cười nói.
Điền Thắng Hùng thấy Hoàng Vĩ Bình không hé răng, biết là ngầm đồng ý. Bởi vậy, tiếp tục mạnh miệng.
- Bọn tôi đương nhiên tin tưởng, chính anh, lời nói không ổn, tôi nghi ngờ có người không giữ miệng, Trước khi đến đây, Ban thư ký của Bí thư Triệu đã báo cáo vấn đề Viện trợ cho Tây Tạng Tân Cương…
Diệp phàm nói đến đây, cố ý tạm dừng một chút, đưa mắt nhìn quanh mọi người một cái, phát hiện, quả nhiên tất cả mọi người đều dựng lỗ tai, ngay cả Bí thư Hoàng Vĩ Bình và Chủ tịch thành phố Phàm Nhất Bình vẻ mặt cũng không khác là mấy. Xem ra, chỉ thị của nhân vật số 1 Triệu Xương Sơn mọi người vẫn chú ý, đây là suy nghĩ hướng đi của lãnh đạo, việc này nói lớn thì liên quan đến toàn bộ hướng đi của toàn bộ tỉnh. Diệp Phàm tiếp tục nói:
- Tôi lúc ấy cùng Bí thư Triệu nói đến việc lần này toàn bộ cán bộ tỉnh đối với việc Viện trợ cho Tây Tạng Tân Cương không được nhiệt tình lắm. Bí thư Triệu nhíu mày, chỉ thị nói là một số đồng chí về tư tưởng không được. Chọn nhẹ sợ nặng, muốn Ban Tổ chức cán bộ chúng tôi chú trọng công tác giáo dục tư tưởng cho các cán bộ. Cho nên, sau khi trở về tôi đến chỗ Trưởng ban Cổ báo cáo chuyện này. Qua bộ máy của Ban Tổ chức cán bộ Tỉnh ủy thảo luận, quyết định tổ chức một lớp học đặc biệt ở Trường Đảng nhằm vào các đồng chí trước mắt có chút vấn đề về tác phong tư tưởng, thái độ công tác. Một lần tiến hành thử thách đối với các vấn đề này. Đương nhiên, các đồng chí không cần lo lắng cái gì, quẳng đi cục nợ. Lớp học này, đối với các đồng chí ngồi đây mà nói, chỉ là cơ hội để một lần nữa được rèn luyện nâng cao tư tưởng, cũng không phải những đồng chí sẽ sung quân hay cái gì. Vừa rồi nghe đồng chí Điền Thắng Hùng nói, tôi cảm thấy đồng chí Thắng Hùng nên trở thành học viên đầu tiên của lớp học…
Diệp Phàm vừa nói đến đây, thấy mặt Thắng Hùng đã tím đen. Quay người lập tức nối với Trương Lâm Hoa của Phòng cán bộ 1 nói:
- Nhớ tên, lúc đó đừng quên thông báo xuống…
- Là Phó trưởng ban Diệp nói, tôi đã đem theo sổ, việc này không quên được…
Trương Lâm Hoa vừa nghe lập tức lấy ra một túi công văn, lấy từ trong ra một quyển số để ghi chép.
- Họ Diệp kia, anh nói lời này có ý gì, tôi không ph là hỏi một tin tức thôi, cũng không phải là chính thức, việc này, chỉ có điều là nói chuyện phiếm trên bàn rượu thôi, chẳng lẽ cũng là phạm pháp? Chẳng lẽ muốn làm án văn học, không cho người ta nói? Đảng chúng ta coi trọng dân chủ, anh sao có thể thay đổi? Hừ…
- Nói chuyện sao vậy
Trưởng phòng Điền? Câm miệng cho tôi. Nhanh chóng nhận lỗi với Phó trưởng ban Diệp, Phó trưởng ban Diệp cho cậu đến trường Đảng học tập, cũng là cho cậu một cơ hội nâng cao năng lực, rèn luyện tu dưỡng. Vừa rồi Phó trưởng ban Diệp không phải đã nói chuyện này không vấn đề gì sao? Chỉ có điều chú trọng kiểm tra tư tưởng cán bộ. Cậu xem xem, tư tưởng của cậu không được, thật sự phải nâng cao một chút.
Hoàng Vĩ Bình rốt cục nói ra, vẻ mặt nghiêm túc quát lên, nhìn Diệp Phàm liếc mắt một cái nói:
- Tuy nhiên, Trưởng ban Diệp, nếu Ban Tổ chức cán bộ Tỉnh ủy thật sự có ý này, về vấn đề Viện trợ cho Tây Tạng Tân Cương, cán bộ thành phố chúng tôi sẽ ủng hộ mạnh mẽ quyết định của Ban Tổ chức cán bộ Tỉnh ủy. Cho dù là chọn đến ai, đều vô điều
kiện phục tùng quyết định cấp trên. Đến Tây Tạng Tân Cương thì không thể làm việc ư? Tư tưởng này chính là không được. Bí thư Triệu nói đúng, nếu chọn tôi, tôi không nói hai lời lập tức đi.
Hoàng Vĩ Bình dõng dạc nói, một đương nhiên là nói lời hoa mỹ, hai thật ra là bác bỏ lại Diệp Phàm. Vừa rồi Điền Thắng Hùng hỏi có liên quan đến vấn đề Viện trợ cho Tây Tạng Tân Cương, đã bị Diệp Phàm phê bình , cho vào trường Đảng, chứng tỏ việc này không thể hỏi. Mà Hoàng Vĩ Bình sau đó cũng nhắc nhở Điền Thắng Hùng, nhưng sau đó không ngờ lại nói đến việc này. Đây rõ ràng là muốn thi đấu với Diệp Phàm. Xem Diệp Phàm có năng lực như thế nào so với mình, chẳng lẽ cũng muốn đem tôi đến trường Đảng học tập… Những cán bộ khác đều nghe ra một điều gì đó, tất cả đều im lặng nhìn Diệp Phàm, không biết vị Phó trưởng ban non trẻ này trả lời thủ đoạn mạnh mẽ cứng rắn của Hoàng Vĩ Bình. Làm Bí thư Thành ủy, cán bộ cấp phó tỉnh, Hoàng Vĩ Bình cũng có sự kiêu ngạo uy phong. Diệp Phàm so với y hiên nhiên năng lượng nhỏ đi nhiều.
- Ha ha, tôi thực sự cảm ơn Bí thư Hoàng đã giúp đỡ Ban Tổ chức cán bộ chúng tôi. Vốn việc này còn đang trong giai đoạn giữ bí mật, hiện tai nếu Bí thư Hoàng đã hỏi đến, thì tôi báo cáo anh một chút. Việc này Ban Tổ chức cán bộ Tỉnh ủy đã quyết định xuống dưới. Nếu Bí thư Hoàng có thể làm gương tốt, tình nguyện. Vừa rồi Bí thư Hoàng có nói , cho dù là chọn anh, anh cũng sẽ không nói hai lời lập tức đi ngay. Việc này chứng tỏ cái gì? Bí thư Hoàng chính là một người làm tốt công việc không chọn nhẹ sợ nặng. Là cán bộ tốt của Đảng, là tấm gương cho chúng ta học tập. Đương nhiên, Bí thư Hoàng làm Bí thư một thành phố, Ban Tổ chức cán bộ Tỉnh ủy không có khả năng để anh ấy đi Tây Tạng Tân Cương, ở đây cũng còn có rất nhiều chuyện đúng không? Nếu Bí thư Hoàng đã quan tâm đến vấn đề Tây Tạng Tân Cương, tôi cũng không thể đế Bí thư Hoàng mất hứng có phải không?
Diệp Phàm nói những câu tâng bốc Hoàng Vĩ Bình, những người khác khác nghe không hiểu ra sao cả, còn tưởng rằng người này có phải là hèn nhát không, bị Hoàng Vĩ Bình hỏi một câu liền run rẩy. Chỉ có Phàm Nhất Bình trên miệng mỉm cười kỳ dị. Diệp Phàm vừa chuyển còn nói thêm:
- Hôm nay lời của Bí thư Hoàng, danh sách 50 người đi Tây Tạng Tân Cương, tôi rút ra mười người cho thành phố. Còn cụ thể danh sách mười người xin nhờ Bí thư Hoàng sắp xếp một chút, Tôi thay mặt Ban Tổ chức cán bộ Tỉnh ủy cám ơn…
Nói đến đây, Diệp Phàm thận trọng liếc mắt một cái, cầm lấy chén rượu nói:
- Bí thư Hoàng, tôi kính anh một ly, anh là tấm gương cho tôi học tập.
Trái lại Hoàng Vĩ Bình tuy trên mặt vẫn bình tĩnh thong dong, kỳ thực lông mi cũng dựng lên. Mà Phàm Nhất Bình Chủ tịch thành phố tất nhiên mỉm cười, y lập tức nói:
- Phó trưởng ban Diệp, Hoàng Vĩ Bình không chỉ là tấm gương cho cậu học tập mà tôi cũng phải học tập, tôi cùng uống một chén.
Hoàng Vĩ Bình trong lòng thầm mắng giơ tay nhận lấy khoai lang bỏng. Quay người nhìn mọi người một cái, nói:
- Tin rằng các đồng chí sẽ ủng hộ công việc của Hoàng Vĩ Bình tôi đúng không?
- Vâng, Bí thư Hoàng nói thế nào chính là thế
Những cán bộ này lập tức phụ họa, tuy nhiên, ánh mắt lại có chút trốn tránh. Chỉ sợ Hoàng Vĩ Bình đưa mình vào danh sách Tây Tạng Tân Cương, đó thật sự là đến nơi mù sương. Hoàng Vĩ Bình khá hài lòng, lại nhìn mọi người một cái, đột nhiên nhìn chằm chằm Phàm Nhất Bình lộ ra một nụ cười kỳ lạ. Phàm Nhất Bình trong lòng kinh ngạc, mới phát hiện mình không ngờ không nghĩ đến tính phức tạp của việc này. Nếu Hoàng Vĩ Bình mượn cơ hội này đem cấp dưới thân thiết của mình đi Tây Tạng Tân Cương, chính mình sẽ hối hận chết đi được. Hoàng Vĩ Cầm cười rất lạ, chắc chắn là có nghĩ đến việc này. Sắc mặt Phàm Nhất Bình hơi trầm xuống, tất nhiên trong lòng không thoải mái. Hết thảy việc này đương nhiên bị đôi mắt ưng của Diệp Phàm nhìn thấy. Thầm nói, chuyện bỏng tay này khiến cho hai đồng chí gây sức ép? Bố cuối cùng nhét mười người trong dánh sách, vài ngày nữa đến Hải Châu cũng thế, đưa ra 10 người, còn lại là tốt rồi. Hơn nữa, cứ như vậy, cũng có thể thử một chút thái độ của Triệu Xương Sơn. Buổi tối, Chủ tịch thành phố Phàm Nhất Bình cảm ơn Diệp Phàm giám đốc khách sạn Khách Đô là Lý Dân, nghe nói buổi tối Phó trưởng ban Diệp không đến nhà khách Tỉnh ủy mà ngủ lại khách sạn Khách Đô. Biết Phó trưởng ban Diệp đến để kiểm tra công tác, đó là lập tức kiểm tra toàn diện các vấn đề nhân sự của nhà khách. Khi Diệp Phàm dẫn Phó Chủ tịch thành phố Trương Trọng Minh đến khách sạn Khách Đô, Lý Dân đã mang theo một đội ngũ nhân viên xinh đẹp mặc đồng phục đứng ở cửa của khách sạn. Trên còn treo một tâm pa nô, nhiệt liệt chào mừng Phó trưởng ban Diệp Phàm đến thăm, giống như tiếp đón lãnh đạo cấp trên đến kiểm tra. Diệp Phàm vừa thấy, trong lòng tự nhủ Lý Bánh Mỳ thật đúng là biết làm việc. Vỗ vỗ mông ngựa tuân lệnh làm cho người ta thoải mái. Mặc dù Khách sạn Khách Đô không phải đơn vị cấp dưới của Ban Tổ chức cán bộ Tỉnh ủy nhưng người ta coi anh là lãnh đạo, đương nhiên trong lòng rất thích. Lý Dân chạy chậm đến chỗ xem Diệp Phàm, nhìn thấy Phó Chủ tịch thành phố lập tức vui mừng. Phải biết, Phó Chủ tịch thành phố Trương cũng khá có phân lượng, mà khách sạn của Lý Dân cũng thuộc phạm vi quản lý của Phó Chủ tịch Trương. Không cần nói cái gì khác, chỉ cần làm tốt quan hệ, về sau, Phó Chủ tịch thành phố Trương hơi quan tâm, ví dụ như muốn tổ chức hoạt động gì mang đến khách sạn, thì nhà khách sẽ được lợi không cần phải nói. Bởi vậy, Giám đốc Lý trong lòng cảm kích Diệp Phàm thiếu chút nữa rơi nước mắt. Phải biết rằng Giám đốc Lý tuy nói là bà con xa với Lý Bánh Mỳ nhưng ông ta cũng thẳng thắn, công việc là công việc, tình cảm là tình cảm. Nếu Lý Dân làm không tốt, có nhận được tiền cũng chạy lấy người, ân tình là tình cảm. Lý Dân tuy nói là chú nhưng khá sợ Lý Bánh Mỳ. Sau khi đi vào nhà khách Giám đốc Lý cũng đi cùng, nhìn vài cái phòng, cũng đi quanh khách sạn một vòng, nhìn nhìn kiểm tra. Tuy nhiên, Diệp Phàm phát hiện có hiện tượng lạ, hỏi:
- Giám đốc Lý, xem ra danh dự khách sạn Khách Đô tốt lắm, hiệu quả và lợi ích đều cao. Các anh vừa mới khai trương không lâu, tôi vừa đi qua các phòng hình như đều đầy…
- Ha ha, khách sạn mới khai trương, chú ý chính là vượt qua thử thách chất lượng phục vụ. Chúng tôi tuy nói là số lượng phòng hạn chế không đạt được khách sạn tiêu chuẩn nhưng khách sạn Khách Đô chúng tôi phục vụ đều là tiêu chuẩn, giá cả nhà trọ. Ông Lý trước kia xuất thân là đứa trẻ nghèo khổ, cho nên,khá chú trọng phúc lợi xã hội, ông ấy nói, lấy việc phục vụ nhân dân là việc chính. Muốn cho dân chúng đều có thành ý với khách sạn Khách Đô, để họ được ở thoải mái, sẽ kiếm được tiền…
Lý Dân khẽ cười nói.
/3320
|