Nhã không ra nhã, văn không ra văn, anh lẩm bẩm cái gì? Quả thực là làm bẩn tác phẩm đại sư, thật không ra sao cả.
Cô gái tương đối phẫn nộ, đương nhiên là bởi vì đồng chí Tiểu Diệp phá vỡ ý cảnh người ta gảy đàn hồ cầm, lạnh như băng nhìn chằm chằm Diệp Phàm lộ rõ vẻ khinh bỉ
Nghiễm nhiên coi Diệp Phàm là kẻ phóng đãng
- Ha ha, cô hào hứng quá. Một đầm nhỏ trong núi sâu cổ cốc. Tuy nhiên, ánh trăng đàn quá mức đau thương, cảnh trí toàn bộ không hợp với cô, bản thân trong lòng khó chịu.
Diệp Phàm thản nhiên cười nói
- Ai là cô hả?
Người phụ nữ kia ánh mắt thiếu chút nữa trợn tròn
- Không phải thì là cô nương.
Diệp Phàm nghĩ liền hiểu rõ, hóa ra người này còn chưa có kết hôn. Vừa rồi hỏi đương nhiên là cố ý.
- Hừ
Cô gái hừ một tiếng, cũng không phản đối, Diệp Phàm biết rằng mình đoán đúng, liền hỏi
- Cô nương ở Hồng cực am?
- Hừ, anh hỏi một người để tóc tu hành như vậy có bình thường không??
Cô gái liếc vẹo Diệp Phàm một cái, hiện lên một chút cảnh giác
Nghiễm nhiên coi Diệp Phàm là một tên sắc lang, Vương Triều đứng bên nghe xong thấy khó chịu, hừ nói:
- Một đạo cô già như vậy rồi còn làm đại ca tôi hứng thú sao?
Đồng chí Vương Triều nhấn mạnh từng chữ, chữ “già” nói càng rõ.
- Vả miệng.
Nữ đạo cô tức giận , tay áo vừa động giống như đánh đàn, Vương Triều nhìn chằm chằm cô, xem nàng chơi thủ đoạn bịp bợm gì. Diệp Phàm đột nhiên kéo Vương Triều tới bên cạnh
Bá
Một tiếng chói tai truyền đến, đồng chí Vương Triều xoay người nhìn thấy, lập tức mồ hôi lạnh toát ra. Cậu ta phát hiện chỗ mình vừa đứng không ngờ xuất hiện một vệt roi rõ ràng. Phải biết rằng đây là lưu lại trên tảng đá, nếu đánh trên người chắc sẽ rất sâu.
Kỳ thật, đạo cô cũng không độc ác như vậy, vừa rồi chỉ muốn giáo huấn Vương Triều một chút. Phát hiện Vương Triều bị Diệp Phàm kéo, trong lòng ngạc nhiên rồi phẫn nộ, cho nên, khí lực tăng lớn lên. Chỉ có điều vẫn không đánh trúng người, trong lòng lại phát hỏa.
- Mẹ nó, muốn bố bỏ mạng có phải hay không? Một đạo cô muốn chơi có phải hay không?
Vương Triều tức giận, đi về phía trước đánh phía đạo cô
- Đừng làm thương cô ta Vương Triều.
Diệp Phàm gọi theo Vương Triều.
- Làm thương, cậu ta còn chưa có cái tài đó.
Đạo cô hừ lạnh một tiếng, roi như núi ảnh rút ra hướng từ không trung như đại ưng đáp xuống Vương Triều. Hai người tuy cách nhau đến mười mét, Vương Triều phẫn nộ bước lên vài bước
Quyền cước Vương Triều dù uy mãnh, nhưng roi nữ đạo cô càng linh hoạt, sắc bén, càng quỷ dị. Vương Triều luôn luôn phải trốn tránh roi kia.
Cho nên, trong lúc nhất thời luống cuống tay chân, Diệp Phàm chăm chú nhìn roi pháp của nữ đạo kia, suy nghĩ nếu chưa lộ roi pháp. Mà thư ký Trương Ngôn sớm nhìn hai mắt đổi màu, loại đánh võ cổ trang này khó có cơ hội thấy trực tiếp ở hiện thực, người này không hưng phấn mới là lạ.
Tuy nhiên, một lúc sau, ưu thế đẳng cấp Vương Triều lộ ra, nữ đạo cô vừa rồi dù sao cũng là đánh lén mới sắp đắc thủ, phỏng chừng năng lực trên dưới tam đẳng. Kỳ thật là vừa rồi Vương Triều có chút sơ suất, bằng không sao có thể khiến cô ta đánh trúng.
Vương Triều người này rất vô lại, thuận tay cầm đàn của đạo cô quăng qua. Nữ đạo cô xót đàn cổ của mình, đành phải phát ra roi, Vương Triều thẳng tiến phía trước, thân mình chợt lóe lên nương đàn che chắn trước mặt đạo cô.
Một quyền đánh qua, quyền này tương đối quỷ dị. Đến không trung không ngờ đổi thành chưởng mở bắt. Roi của nữ đạo cô bị Vương Triều chộp vào giữa.
Vương Triều phẫn nộ kéo lại, đạo cô không phòng bị, cả người lẫn roi Tử Đô đều bị Vương Triều kéo bay lên, đạo cô sợ đến mức kêu a một tiếng. Nhưng vẫn cố cầm lấy roi mình không buông.
Trong nháy mắt Vương Triều định đem đạo cô và cả roi kia ném về phía đầm nhỏ thanh tịch kia. Không đành lòng, khẩn trương giật lại trở về. Tuy nhiên, lại không đành lòng để đạo cô rơi trên tảng đá, giơ tay ôm vào lòng.
- Buông ra anh là đồ háo sắc.
Đạo cô sợ tới mức kêu lớn, hai chân đấm đá loạn
- Háo sắc, cô nói có phải hay không? Tôi Vương Triều đời này chưa từng vậy, nếu thanh danh bị cô làm ô uế, vậy cứ làm vậy đi, ha ha ha
Vương Triều cười gượng, một phen sờ soạng, sờ nắn một hồi mới buông đạo cô ra.
- Tôi đánh chết anh.
Trong hốc mắt đạo cô chứa nước mắt, lại giơ roi lên
- Cô nàng, nhìn rõ rồi hãy đánh, hừ!
Vương Triều đột nhiên mặt nhìn chằm chằm đạo cô kia, nữ tử thực bị Vương Triều hung hăng dọa một phen. Vương Triều trước kia lăn lộn giang hồ, gương mặt thật giống ma đầu lạnh lùng, nữ tử không khỏi lùi một bước, phát hận nhìn chằm chằm Vương Triều.
- Đi thôi Vương Triều, Viên Minh đại sư chờ sốt ruột
Diệp Phàm mất hết hứng thú, nói xong xoay người đi. Vương Triều hướng đạo cô kia hừ nói
- Tôi là Vương Triều, làm việc ở cục Công an Cổ Đình. Bất cứ lúc nào xin đến chỉ giáo
Nói xong đi theo Diệp Phàm
- Sếp Diệp, Hồng Cực am này có vẻ hơi có lai lịch
Vương Triều nói
- Có lẽ vậy
Diệp Phàm gật gật đầu
Không lâu sau thấy một tòa tháp cổ màu xanh, ngói màu xanh, toàn bộ Tĩnh An tự đều sơn xanh lá mạ bên trong. Quang cảnh đẹp đẽ u tĩnh lạ thường, thảo nào sinh ra Trạng Nguyên
- Tiểu sư phụ, Viên Minh đại sư ở đâu?
Vương Triều hỏi
- Chủ trì đợi đã lâu, biết hôm nay ở tỉnh có khách quý đến chơi.
Tiểu hòa thượng chào cung kính, liếc mắt nhìn Diệp Phàm một cái nói
Ba người vào trước viện
Diệp Phàm đốt hương quyên tặng mười ngàn tiền công đức. Vương Triều cũng cúng mấy ngàn, Trương Ngôn sờ sờ túi tiền, đau lòng nhét mấy trăm vào trong.
Sân sau tòa một nóc trên lầu
Viên Minh đại sư đã vào tuổi cổ lai hy, một lão hòa thượng nhiều nếp nhăn, dưới hàm râu dài một thước, màu sương trắng
- Diệp thí chủ ấn đường ửng đỏ, không lâu sẽ có vận may.
Lời đầu Viên Minh đại sư đúng là nịnh người, lộ ra chân tướng lừa tiền giả thần giả thánh của hòa thượng
- Cảm ơn đại sư nói lời tốt lành.
Diệp Phàm thản nhiên cười gật gật đầu, trong lòng nghĩ tôi không quyên tặng mười ngàn tệthì có khi sẽ nói ấn đường màu đen, vận đen sắp đến cần hóa giải…
- Tín tắc linh, bất tín tắc mê dã.
Hòa thượng Viên Minh cười cười.
- Ồ, đại sư nói là về phương diện nào.
Diệp Phàm thản nhiên hỏi
- Trời đất có vận, người chia mấy vận. Tài vận, quan vận, sắc vận, khí vận.
Số phận là cái rất phức tạp, nhất thời không nói rõ được. Tuy nhiên, người làm quan, thường lấy vận làm quan làm chính. Lão hòa thượng sẽ không lải nhải về vận làm quan của trưởng ban Diệp. Tuy nói đau khổ thật lớn nhưng thường xuyên mây tan gặp trăng. Về phần tài vận, trưởng ban Diệp là cao nhân, cũng có con đường phát tài bình thường. Mà sự vận áp dụng ở Trưởng ban Diệp khá thích hợp. Theo chân mày của Trưởng ban Diệp, lão hòa thượng cảm thấy trước mắt cậu có chuyện gì phức tạp khó giải quyết mà phiền muộn
Viên Minh thản nhiên nói
Diệp Phàm vừa nghe, thật là có điểm đúng. Lời nói Viên Minh tuy rằng hàm hồ, đây là thủ đoạn thường dùng của nhóm giả thần giả thánh. Nhưng vừa lúc lại hợp tâm sự của mình, vì thế cười nói:
- Sự vận, có lý. Không biết sự vận của tôi khi nào có thể đúng như lời đại sư nói mây tan thấy trăng.
- Không lâu nữa đâu.
Viên Minh cười nói
- Đại sư, Tĩnh An tự đối diện với Hồng Cực am tương đối xa, xem như hàng xóm, hẳn là biết một ít tin đồn về Trạng Nguyên Tằng cùng cô nàng Yến Tu chứ?
Diệp Phàm chuyển đề tài.
- Trạng Nguyên đã từng ở bản tự khổ luyện đọc sách, chuyện của anh ta thật ra tôi có nghe chủ trì đời trước nói qua một ít. Tuy nhiên, thí chủ vì sao phải biết việc này? Là do tò mò hay bởi vì cái gì khác?
Viên Minh đại sư rất hiểu lòng người, phỏng chừng đã đoán được một chút gì đó.
- Tò mò.
Diệp Phàm quả quyết khẳng định, gật gật đầu
- Ha ha
Viên Minh cười cười, liếc mắt nhìn Vương Triều một cái nói
- Cục trưởng Vương đã tới vài lần rồi.
- Lần thứ hai, Lão hòa thượng, nơi này của ông quang cảnh không tồi, đi chơi một chút mới có lợi cho sức khỏe. Chúng ta làm công an phải thường xuyên rèn luyện thân thể, không được lười nhác
Vương Triều cười nói
- Ôi…
Viên Minh đột nhiên thở dài, liếc mắt một cái nói
- Phó trưởng ban Diệp, trước kia ở Ngư Đồng chỉ huy công an phá án phải không?
- Có một thời gian như vậy, thảm án đá chính là do Phó trưởng ban Diệp khi còn đảm nhiêm Bí thư Đảng ủy Công an phá án và bắt giam.
Vương Triều tranh trả lời trước, cảm thấy lão hòa thượng hôm nay có chút quái dị
- Vậy là tốt rồi, Lão hòa thượng trước khi chết có thể thấy một nhân tài của đất nước như Phó trưởng ban Diệp đúng là sống không uổng.
Viên Minh đại sư đột nhiên cảm động nói
- Đại sư có phải có chuyện gì phức tạp hay không, cùng có chuyện phiền gì bên trong giống bản nhân không. Theo lý thuyết đại sư là người cõi tiên, không nên bị hồng trần thế tục làm phức tạp.
Diệp Phàm xem tướng thuật cảm giác trong lòng Viên Minh có chuyện
- Người sống trên đời, nói muốn cách xa hồng trần dễ hơn làm. Chúng ta mỗi ngày muốn ăn cơm, củi gạo dầu muối dù sao cũng phải cố, Tĩnh An tự có trên trăm người phải sống, chân chính không thể cách xa hồng trần. Tuy nhiên, lão hòa thượng hôm nay muốn nhờ Phó trưởng ban Diệp một việc.
Vẻ mặt Viên Minh thận trọng nói
- Đại sư nhờ việc chắc chắn có chút khó làm, bằng không, sớm đã làm được.
Diệp Phàm nói, liếc mắt nhìn Viên Minh một cái.
- Tôi có một chuyện không rõ, đại sư vì sao cho rằng tôi nhất định sẽ đồng ý.
- Ha ha, cảm giác thôi.
Viên Minh cười cười.
- Được được, cảm giác hay lắm. Liền hướng về phía đại sư, cảm giác, việc này tôi quản.
Diệp Phàm vỗ vỗ tay, có chút thoải mái
- Viên Thông, quỳ xuống trước Phó trưởng ban Diệp.
Viên Minh đột nhiên hướng vào một hòa thượng đứng bên cạnh, nói
Thông một tiếng, Viên Thông quỳ xuống, miệng nói
- Phó trưởng ban Diệp, nhà tôi có oan tình lớn.
- Đây là?
Diệp Phàm liếc mắt nhìn Viên Thông một cái, ánh mắt cũng nhìn chằm chằm Viên Minh đại sư
- Năm năm trước, thôn Lưu Dương có một dòng suối nhỏ. Thế núi rất dốc. Cấp trên đột nhiên cho người tới, nói là phải xây dựng trạm thủy điện. Nếu phải xây dựng, phải làm ngập thôn Lưu Dương
Thôn Lưu Dương chỉ có trên một trăm người, đến hai mươi hộ. Sao có thể lý luận với cán bộ chính phủ
Người trong thôn không chịu, chính quyền địa phương liền phái công an bắt người, bắt hơn mười thanh niên. Nhóm dân thôn không có cách nào, đành phải dời đi.
Cấp trên vốn đồng ý cấp mỗi hộ hai mươi ngàn tệ tiền bồi thường đất. Tuy nhiên, nhóm thôn dân đi rồi chỉ lĩnh được hai ngàn. Phó trưởng ban Diệp, với giá hàng hóa cao như ngày nay, hai ngàn tệ có thể làm cái gì?
Đáp được cái nền là cùng. Viên Thông vốn tên Lưu Bảo, cha là Lưu Nhất Đầu. Ông chết sống không chịu đi, lại nhó tới thôn Lưu Dương. Ôi…
Đại sư nói tới đây thở dài.
Cô gái tương đối phẫn nộ, đương nhiên là bởi vì đồng chí Tiểu Diệp phá vỡ ý cảnh người ta gảy đàn hồ cầm, lạnh như băng nhìn chằm chằm Diệp Phàm lộ rõ vẻ khinh bỉ
Nghiễm nhiên coi Diệp Phàm là kẻ phóng đãng
- Ha ha, cô hào hứng quá. Một đầm nhỏ trong núi sâu cổ cốc. Tuy nhiên, ánh trăng đàn quá mức đau thương, cảnh trí toàn bộ không hợp với cô, bản thân trong lòng khó chịu.
Diệp Phàm thản nhiên cười nói
- Ai là cô hả?
Người phụ nữ kia ánh mắt thiếu chút nữa trợn tròn
- Không phải thì là cô nương.
Diệp Phàm nghĩ liền hiểu rõ, hóa ra người này còn chưa có kết hôn. Vừa rồi hỏi đương nhiên là cố ý.
- Hừ
Cô gái hừ một tiếng, cũng không phản đối, Diệp Phàm biết rằng mình đoán đúng, liền hỏi
- Cô nương ở Hồng cực am?
- Hừ, anh hỏi một người để tóc tu hành như vậy có bình thường không??
Cô gái liếc vẹo Diệp Phàm một cái, hiện lên một chút cảnh giác
Nghiễm nhiên coi Diệp Phàm là một tên sắc lang, Vương Triều đứng bên nghe xong thấy khó chịu, hừ nói:
- Một đạo cô già như vậy rồi còn làm đại ca tôi hứng thú sao?
Đồng chí Vương Triều nhấn mạnh từng chữ, chữ “già” nói càng rõ.
- Vả miệng.
Nữ đạo cô tức giận , tay áo vừa động giống như đánh đàn, Vương Triều nhìn chằm chằm cô, xem nàng chơi thủ đoạn bịp bợm gì. Diệp Phàm đột nhiên kéo Vương Triều tới bên cạnh
Bá
Một tiếng chói tai truyền đến, đồng chí Vương Triều xoay người nhìn thấy, lập tức mồ hôi lạnh toát ra. Cậu ta phát hiện chỗ mình vừa đứng không ngờ xuất hiện một vệt roi rõ ràng. Phải biết rằng đây là lưu lại trên tảng đá, nếu đánh trên người chắc sẽ rất sâu.
Kỳ thật, đạo cô cũng không độc ác như vậy, vừa rồi chỉ muốn giáo huấn Vương Triều một chút. Phát hiện Vương Triều bị Diệp Phàm kéo, trong lòng ngạc nhiên rồi phẫn nộ, cho nên, khí lực tăng lớn lên. Chỉ có điều vẫn không đánh trúng người, trong lòng lại phát hỏa.
- Mẹ nó, muốn bố bỏ mạng có phải hay không? Một đạo cô muốn chơi có phải hay không?
Vương Triều tức giận, đi về phía trước đánh phía đạo cô
- Đừng làm thương cô ta Vương Triều.
Diệp Phàm gọi theo Vương Triều.
- Làm thương, cậu ta còn chưa có cái tài đó.
Đạo cô hừ lạnh một tiếng, roi như núi ảnh rút ra hướng từ không trung như đại ưng đáp xuống Vương Triều. Hai người tuy cách nhau đến mười mét, Vương Triều phẫn nộ bước lên vài bước
Quyền cước Vương Triều dù uy mãnh, nhưng roi nữ đạo cô càng linh hoạt, sắc bén, càng quỷ dị. Vương Triều luôn luôn phải trốn tránh roi kia.
Cho nên, trong lúc nhất thời luống cuống tay chân, Diệp Phàm chăm chú nhìn roi pháp của nữ đạo kia, suy nghĩ nếu chưa lộ roi pháp. Mà thư ký Trương Ngôn sớm nhìn hai mắt đổi màu, loại đánh võ cổ trang này khó có cơ hội thấy trực tiếp ở hiện thực, người này không hưng phấn mới là lạ.
Tuy nhiên, một lúc sau, ưu thế đẳng cấp Vương Triều lộ ra, nữ đạo cô vừa rồi dù sao cũng là đánh lén mới sắp đắc thủ, phỏng chừng năng lực trên dưới tam đẳng. Kỳ thật là vừa rồi Vương Triều có chút sơ suất, bằng không sao có thể khiến cô ta đánh trúng.
Vương Triều người này rất vô lại, thuận tay cầm đàn của đạo cô quăng qua. Nữ đạo cô xót đàn cổ của mình, đành phải phát ra roi, Vương Triều thẳng tiến phía trước, thân mình chợt lóe lên nương đàn che chắn trước mặt đạo cô.
Một quyền đánh qua, quyền này tương đối quỷ dị. Đến không trung không ngờ đổi thành chưởng mở bắt. Roi của nữ đạo cô bị Vương Triều chộp vào giữa.
Vương Triều phẫn nộ kéo lại, đạo cô không phòng bị, cả người lẫn roi Tử Đô đều bị Vương Triều kéo bay lên, đạo cô sợ đến mức kêu a một tiếng. Nhưng vẫn cố cầm lấy roi mình không buông.
Trong nháy mắt Vương Triều định đem đạo cô và cả roi kia ném về phía đầm nhỏ thanh tịch kia. Không đành lòng, khẩn trương giật lại trở về. Tuy nhiên, lại không đành lòng để đạo cô rơi trên tảng đá, giơ tay ôm vào lòng.
- Buông ra anh là đồ háo sắc.
Đạo cô sợ tới mức kêu lớn, hai chân đấm đá loạn
- Háo sắc, cô nói có phải hay không? Tôi Vương Triều đời này chưa từng vậy, nếu thanh danh bị cô làm ô uế, vậy cứ làm vậy đi, ha ha ha
Vương Triều cười gượng, một phen sờ soạng, sờ nắn một hồi mới buông đạo cô ra.
- Tôi đánh chết anh.
Trong hốc mắt đạo cô chứa nước mắt, lại giơ roi lên
- Cô nàng, nhìn rõ rồi hãy đánh, hừ!
Vương Triều đột nhiên mặt nhìn chằm chằm đạo cô kia, nữ tử thực bị Vương Triều hung hăng dọa một phen. Vương Triều trước kia lăn lộn giang hồ, gương mặt thật giống ma đầu lạnh lùng, nữ tử không khỏi lùi một bước, phát hận nhìn chằm chằm Vương Triều.
- Đi thôi Vương Triều, Viên Minh đại sư chờ sốt ruột
Diệp Phàm mất hết hứng thú, nói xong xoay người đi. Vương Triều hướng đạo cô kia hừ nói
- Tôi là Vương Triều, làm việc ở cục Công an Cổ Đình. Bất cứ lúc nào xin đến chỉ giáo
Nói xong đi theo Diệp Phàm
- Sếp Diệp, Hồng Cực am này có vẻ hơi có lai lịch
Vương Triều nói
- Có lẽ vậy
Diệp Phàm gật gật đầu
Không lâu sau thấy một tòa tháp cổ màu xanh, ngói màu xanh, toàn bộ Tĩnh An tự đều sơn xanh lá mạ bên trong. Quang cảnh đẹp đẽ u tĩnh lạ thường, thảo nào sinh ra Trạng Nguyên
- Tiểu sư phụ, Viên Minh đại sư ở đâu?
Vương Triều hỏi
- Chủ trì đợi đã lâu, biết hôm nay ở tỉnh có khách quý đến chơi.
Tiểu hòa thượng chào cung kính, liếc mắt nhìn Diệp Phàm một cái nói
Ba người vào trước viện
Diệp Phàm đốt hương quyên tặng mười ngàn tiền công đức. Vương Triều cũng cúng mấy ngàn, Trương Ngôn sờ sờ túi tiền, đau lòng nhét mấy trăm vào trong.
Sân sau tòa một nóc trên lầu
Viên Minh đại sư đã vào tuổi cổ lai hy, một lão hòa thượng nhiều nếp nhăn, dưới hàm râu dài một thước, màu sương trắng
- Diệp thí chủ ấn đường ửng đỏ, không lâu sẽ có vận may.
Lời đầu Viên Minh đại sư đúng là nịnh người, lộ ra chân tướng lừa tiền giả thần giả thánh của hòa thượng
- Cảm ơn đại sư nói lời tốt lành.
Diệp Phàm thản nhiên cười gật gật đầu, trong lòng nghĩ tôi không quyên tặng mười ngàn tệthì có khi sẽ nói ấn đường màu đen, vận đen sắp đến cần hóa giải…
- Tín tắc linh, bất tín tắc mê dã.
Hòa thượng Viên Minh cười cười.
- Ồ, đại sư nói là về phương diện nào.
Diệp Phàm thản nhiên hỏi
- Trời đất có vận, người chia mấy vận. Tài vận, quan vận, sắc vận, khí vận.
Số phận là cái rất phức tạp, nhất thời không nói rõ được. Tuy nhiên, người làm quan, thường lấy vận làm quan làm chính. Lão hòa thượng sẽ không lải nhải về vận làm quan của trưởng ban Diệp. Tuy nói đau khổ thật lớn nhưng thường xuyên mây tan gặp trăng. Về phần tài vận, trưởng ban Diệp là cao nhân, cũng có con đường phát tài bình thường. Mà sự vận áp dụng ở Trưởng ban Diệp khá thích hợp. Theo chân mày của Trưởng ban Diệp, lão hòa thượng cảm thấy trước mắt cậu có chuyện gì phức tạp khó giải quyết mà phiền muộn
Viên Minh thản nhiên nói
Diệp Phàm vừa nghe, thật là có điểm đúng. Lời nói Viên Minh tuy rằng hàm hồ, đây là thủ đoạn thường dùng của nhóm giả thần giả thánh. Nhưng vừa lúc lại hợp tâm sự của mình, vì thế cười nói:
- Sự vận, có lý. Không biết sự vận của tôi khi nào có thể đúng như lời đại sư nói mây tan thấy trăng.
- Không lâu nữa đâu.
Viên Minh cười nói
- Đại sư, Tĩnh An tự đối diện với Hồng Cực am tương đối xa, xem như hàng xóm, hẳn là biết một ít tin đồn về Trạng Nguyên Tằng cùng cô nàng Yến Tu chứ?
Diệp Phàm chuyển đề tài.
- Trạng Nguyên đã từng ở bản tự khổ luyện đọc sách, chuyện của anh ta thật ra tôi có nghe chủ trì đời trước nói qua một ít. Tuy nhiên, thí chủ vì sao phải biết việc này? Là do tò mò hay bởi vì cái gì khác?
Viên Minh đại sư rất hiểu lòng người, phỏng chừng đã đoán được một chút gì đó.
- Tò mò.
Diệp Phàm quả quyết khẳng định, gật gật đầu
- Ha ha
Viên Minh cười cười, liếc mắt nhìn Vương Triều một cái nói
- Cục trưởng Vương đã tới vài lần rồi.
- Lần thứ hai, Lão hòa thượng, nơi này của ông quang cảnh không tồi, đi chơi một chút mới có lợi cho sức khỏe. Chúng ta làm công an phải thường xuyên rèn luyện thân thể, không được lười nhác
Vương Triều cười nói
- Ôi…
Viên Minh đột nhiên thở dài, liếc mắt một cái nói
- Phó trưởng ban Diệp, trước kia ở Ngư Đồng chỉ huy công an phá án phải không?
- Có một thời gian như vậy, thảm án đá chính là do Phó trưởng ban Diệp khi còn đảm nhiêm Bí thư Đảng ủy Công an phá án và bắt giam.
Vương Triều tranh trả lời trước, cảm thấy lão hòa thượng hôm nay có chút quái dị
- Vậy là tốt rồi, Lão hòa thượng trước khi chết có thể thấy một nhân tài của đất nước như Phó trưởng ban Diệp đúng là sống không uổng.
Viên Minh đại sư đột nhiên cảm động nói
- Đại sư có phải có chuyện gì phức tạp hay không, cùng có chuyện phiền gì bên trong giống bản nhân không. Theo lý thuyết đại sư là người cõi tiên, không nên bị hồng trần thế tục làm phức tạp.
Diệp Phàm xem tướng thuật cảm giác trong lòng Viên Minh có chuyện
- Người sống trên đời, nói muốn cách xa hồng trần dễ hơn làm. Chúng ta mỗi ngày muốn ăn cơm, củi gạo dầu muối dù sao cũng phải cố, Tĩnh An tự có trên trăm người phải sống, chân chính không thể cách xa hồng trần. Tuy nhiên, lão hòa thượng hôm nay muốn nhờ Phó trưởng ban Diệp một việc.
Vẻ mặt Viên Minh thận trọng nói
- Đại sư nhờ việc chắc chắn có chút khó làm, bằng không, sớm đã làm được.
Diệp Phàm nói, liếc mắt nhìn Viên Minh một cái.
- Tôi có một chuyện không rõ, đại sư vì sao cho rằng tôi nhất định sẽ đồng ý.
- Ha ha, cảm giác thôi.
Viên Minh cười cười.
- Được được, cảm giác hay lắm. Liền hướng về phía đại sư, cảm giác, việc này tôi quản.
Diệp Phàm vỗ vỗ tay, có chút thoải mái
- Viên Thông, quỳ xuống trước Phó trưởng ban Diệp.
Viên Minh đột nhiên hướng vào một hòa thượng đứng bên cạnh, nói
Thông một tiếng, Viên Thông quỳ xuống, miệng nói
- Phó trưởng ban Diệp, nhà tôi có oan tình lớn.
- Đây là?
Diệp Phàm liếc mắt nhìn Viên Thông một cái, ánh mắt cũng nhìn chằm chằm Viên Minh đại sư
- Năm năm trước, thôn Lưu Dương có một dòng suối nhỏ. Thế núi rất dốc. Cấp trên đột nhiên cho người tới, nói là phải xây dựng trạm thủy điện. Nếu phải xây dựng, phải làm ngập thôn Lưu Dương
Thôn Lưu Dương chỉ có trên một trăm người, đến hai mươi hộ. Sao có thể lý luận với cán bộ chính phủ
Người trong thôn không chịu, chính quyền địa phương liền phái công an bắt người, bắt hơn mười thanh niên. Nhóm dân thôn không có cách nào, đành phải dời đi.
Cấp trên vốn đồng ý cấp mỗi hộ hai mươi ngàn tệ tiền bồi thường đất. Tuy nhiên, nhóm thôn dân đi rồi chỉ lĩnh được hai ngàn. Phó trưởng ban Diệp, với giá hàng hóa cao như ngày nay, hai ngàn tệ có thể làm cái gì?
Đáp được cái nền là cùng. Viên Thông vốn tên Lưu Bảo, cha là Lưu Nhất Đầu. Ông chết sống không chịu đi, lại nhó tới thôn Lưu Dương. Ôi…
Đại sư nói tới đây thở dài.
/3320
|