Gã liếc nhìn Diệp Phàm một cái, lại nói:
- Khi cùng mấy cám bộ công an giằng co nhau rơi vào khe suối, mấy vị công an kia trơ mắt nhìn không hề đi cứu ai cả. Lưu Nhất Đầu không biết bơi, nên chết.
Lưu Bảo đến kêu oan, không ngờ lại bị bắt. Lúc đó cấp trên nói là muốn đưa anh ta đi lao động giáo dục, bởi vì lúc ấy gã chỉ mới 5 tuổi.
Sau khi tôi kể lại mọi chuyện thì về lại chùa, từ đó đi với tôi. Sau nghe ngóng, mới biết được trạm thủy điện Lưu Dương nho nhỏ này do mấy ông chủ tư nhân góp vốn.
Mà lúc ấy Phó bí thư Địa ủy Cổ Đình, đương nhiệm Chủ tịch Địa khu Trương Vận cũng có cổ phần. Cổ đình âm thầm hùn vốn với vài cán bộ Ủy ban nhân dân Địa khu, hình như mấy vị Trưởng ban thủy điện, Trưởng phòng đất đai…
Hơn nữa, thôn Lưu Dương thôn sớm đã ngập nước. Bọn họ chuyên môn đem danh nghĩa làm đường quốc lộ cho Trạm thủy điện Lưu Dương, rồi lại lấy danh nghĩa xây đường quốc lộ cho thôn Lưu Dương kiếm về hơn ba triệu.
Vì Lưu Dương dù nhỏ, nhưng trước đây cũng có mấy lão Hồng quân. Tên tuổi vì cách mạng của họ cũng giúp thôn được lợi, trợ giúp nhân dân khu giải phóng cũ giúp họ sống hạnh phúc hơn.
Tuy nhiên, khoản tiền này dân thôn Lưu Dương không được một đồng, một phần thì sửa đường của trạm phát điện, còn phần khác chẳng biết đi đằng nào.
Người dân thôn Lưu Dương vốn chân thật, cái chết của Lưu Nhất Đầu càng làm người ta chẳng dám hé răng.
Mấy năm lại đây, Lưu Bảo âm thầm thu thập tài liệu gì đó, hai vị lãnh đạo đều nhìn thấy rồi đấy... Viên Minh nói, Lưu Bảo ra ngoài, không lâu sau trở về cầm một thứ dính đầy bùn đất, dùng nhựa mỏng gói chặt, lấy ttay áo xoa tới xoa lui.
Vương Triều mở ra sau khi cẩn thận nhìn một lần, mặt lộ vẻ kinh ngạc, đưa lại cho Diệp Phàm, Diệp Phàm liếc mắt nhìn. Xem hết một lượt, hỏi:
- Sao anh có thể làm được? Những tài liệu trong này chắc hẳn đều là những thứ người ta khóa trong két sắt.
- Không dối gạt Trưởng ban Diệp, Lưu Bảo từ nhỏ luyện qua mấy chiêu. Thụ Phái Phàn Sơn tuy nói không thể so với báo, nhưng cũng linh hoạt gần bằng khỉ...
Lão hòa thượng giải thích nói.
- Vương Triều, lấy mấy cục gạch xanh vào đây.
Diệp Phàm nói, trong lòng có chủ ý. Nếu Lưu Bảo thân thủ không tệ, có thể thu nhận về bên mình, Báo Săn đang thiếu người, đúng lúc lại gặp được người.
- Anh đá một đá, viên gạch thành mấy mảnh?
Diệp Phàm hỏi.
- Ba bốn mảnh gì đó...
Lưu Bảo nói xong, Vương Triều lấy viên gạch xanh đến, sau khi phát lực, Lưu Bảo đá viên gạch thành ba bốn mảnh, chỉ có điều nó vỡ nhưng không gãy, Diệp Phàm hiểu, Lưu Bảo có thân thủ tam đẳng đỉnh, xem ra nhặt được của quý rồi. Lưu Bảo tuổi trẻ như thế đã có thân thủ như vậy, thân cốt kia chắc chắn không tệ.
- Xem ra đại sư cũng là cao nhân rồi. Diệp mỗ khâm phục...
Diệp Phàm nói.
- Không không, không phải tôi.
Viên Minh khoát áo.
- Vậy là? . . .
Diệp Phàm nhìn chằm chằm Viên Minh.
- Vừa rồi không phải các người hỏi đến chuyện của Tăng Trạng Nguyên và Yến Tu tiền bối sao?
Viên Minh thản nhiên cười nói.
- Đúng là muốn được nghe chuyện này...
Diệp Phàm nói.
- Kỳ thật, “Hồng cực am” đối diện này, xây dựng còn lâu hơn so với Tĩnh An tự của lão nạp. Mấy trăm năm trước, trụ trì “Hồng Cực am” họ Yến.
Còn ni cô Yến Tu mà Tăng Chiêu Trạng Nguyên thích kỳ thật chính là đồ đệ của trụ trì đại sư lúc đó. Sau này có tình cảm với Tăng Chiêu, nhưng cuối cùng hai người không được ở cạnh nhau.
Yến Tu trở về am làm chủ am, tuy nhiên, nghe nói đồ đệ Yến Tu Yến Song Song rất có danh tiếng, sư phụ lão nạp từng một lần nhìn nữ thí chủ kia đánh một roi xuống đã đánh bể khối đá lớn hình vuông rộng bảy tám mét.
Viên Minh nói đến đây mặt còn lộ vẻ khâm phục, Vương Triều không kìm nổi thầm nói:
- Cần phải có khí lực lớn bao nhiêu chứ...?
- Là thật đó, trụ trì đời trước sẽ không nói lung tung đâu, ông ấy là người rất nghiêm túc.
Lão hòa thượng giải thích.
- Vậy hiện nay chắc Hồng Cực am kia vẫn còn có cao nhân chứ...?
Diệp Phàm hỏi.
- Vừa rồi hình như chỉ thấy một người để tóc tu hành. Có vẻ tiếng đàn cũng không tệ...
Vương triều nói.
- Haha, chắc là cô Yến Thu đấy.
Lão hòa thượng cười nói.
- Chị Yến tốt lắm, chị Yến không bao giờ bắt nạt ai...
Lưu Bảo đứng bên nói.
- Sư phụ của Yến Thu là ai?
Diệp Phàm hỏi.
- Một đạo cô trung niên họ Tô, cô ấy cũng để tóc tu hành. Nghe nói cô ấy chính là một trong đồ đệ của Yến Phi Phi. . .
Viên Minh nói.
- Họ Tô!
Diệp Phàm suýt chút nữa hét lên giọng khẩn trương hỏi,
- Đại sư biết cô Tô cô đó rốt cuộc tên gì không?
- Ha hả trước kia tôi chỉ nghe thấy chủ am Yến kêu cô ấy là Tiểu Tô, cái khác, không tiện hỏi...
Viên Minh lắc lắc đầu.
Đúng lúc này, bên ngoài truyền đến tiếng nổ thình thịch. Toàn bộ Tĩnh An tự đều run một chút.
Không lâu, nghe thấy một giọng nữ hét lên:
- Nhanh ra đây, ăn một roi của bản cô nương rồi nói sau.
- Là Yến Thu, sao lại thế này?
Lão hòa thượng vội vàng đứng lên, cười khổ nói với Diệp Phàm,
- Cô nàng Yến Thu cái gì cũng tốt, đừng ai chọc phải cô ấy thì cô ấy tốt lắm, còn ai mà chọc cô ấy thì phiền toái rồi. Hai vị thí chủ không phải mới trêu chọc cô ấy đấy chứ?
- Luyện mấy quyền...
Vương Triều cười nói, hào không thèm để ý, đi theo Diệp Phàm ra ngoài.
Bên ngoài đứng hai người con gái, người chỉ vào cửa chùa hét lên chính là Yến Thu , bên cạnh còn có một đạo cô trung niên, khoảng 40 tuổi, cũng để tóc tu hành . Khuôn mặt mịn màng, lông mi dài, hai mắt nhìn qua rất xuất thần, tư sắc có thể coi là trên bậc trung. Tuy nhiên, khí chất trên người đạo cô này làm người ta động long.
- Cô gái, không sợ không gã được chồng à?
Vương Triều liếc mắt nhìn Yến Thu một cái, lạnh lùng châm chọc nói.
- Tôi phỉ vào! Tôi không them lấy chồng, tôi là người tu đạo.
Yến Thu phẫn nộ nói, nhổ mấy cái về phía Vương Triều.
- Không lấy chồng thì cạo sạch tóc đi, để tóc dài làm gì. Cô gái nhỏ, chứng tỏ cô xuân tâm chưa diệt. Nếu tâm đã chết còn giữ ba nghìn sợi tơ phiền não sao? Nếu còn giữ chứng tỏ cô còn có xuân duyên, còn tu cái nỗi gì?
Vương triều nói rất rõ ràng, lập tức làm cô nàng suýt tức đến mức vẹo mũi.
- Để ý đến anh làm gì chứ? Bản cô nương thích vậy đấy.
Yến Thu nghẹn họng.
- Miệng lưỡi trơn tru nhỉ, cậu tên gì?
Đạo cô trung niên hừ giọng nói với Vương Triều.
- Không phải mới nói với cô nàng kia rồi à, tôi là Vương Triều, công tác ở cục công an địa khu.
Vương Triều hừ nói.
- Cục Công an có thể tùy tiện ức hiếp mọi người vậy sao? Huống chi, anh đường đường là một cục trưởng, không ngờ lại ức hiếp một cô gái yếu ớt, trong lòng anh còn có liêm sỉ không? Chẳng lẽ thói đời bây giờ đã đến mức này rồi sao?
Đạo cô trung niên tức giận. Chẳng biết Yến Thu đã lắm mồm gì trước mặt cô .
- Ha hả... . . .
Diệp Phàm đột nhiên mỉm cười, nói,
- Cô chính là cô Tô?
- Tôi họ Tô, anh là ai?
Đạo cô Tô hừ nói.
- Rắn chuột một ổ thôi.
Yến Thu bĩu môi, hừ nói.
- Cô Tô, cậu ấy là Trưởng Ban tổ chức cán bộ Tỉnh ủy Diệp Phàm. Thảm án 88 chính là cậu ấy phá, cậu ấy là anh hùng.
Lúc này, Lão hòa thượng Viên Minh vội vàng làm rõ thân phận Diệp Phàm, chỉ sợ cô Tô tức giận quá mức lại làm bị thương Trưởng ban Diệp thì đúng là gây đại họa.
- Ban Tổ chức cán bộ là làm gì, không phải phòng quét rác nào đó chứ?
Yến Thu không biết là không hiểu thật hay giả không biết, hừ giọng nói. Đem Trưởng ban đày đọa đến cục Bảo vệ môi trường.
- Yến Thu, đừng nói bậy.
Lúc này, cô Tô nhíu nhíu mày, nói. Xem ra cô Tô hẳn là biết ban Tổ chức cán bộ là cái gì.
- Sư bá, người nói Yến Thu biết đi, hắn là quan gì chứ, so với Chủ tịch huyện có lớn hơn không?
Yến Thu có vẻ ngây thơ, xem ra thật sự không biết tổ chức đó làm gì.
- Lớn, cùng cấp bậc với Bí thư Địa ủy Cổ Đình chúng ta. Là bộ phận đặc biệt quản lý mũ quan của các cán bộ.
Cô Tô thản nhiên nói.
- Ha hả, cô Tô quá khen, tôi là Phó trưởng ban, không lớn bằng Trương Bí thư đâu.
Diệp Phàm cười giải thích, chỉ sợ truyền lời này ra ngoài sẽ gây hiểu lầm.
- Phó cũng không tệ rồi, cậu mới bao nhiêu tuổi chứ. Chắc hẳn gia thế của cậu cao lắm nhỉ?
Cô Tô nương nói, lập tức, chân mày nhướng lên, hừ nói,
- Mặc dù cậu có là quan lớn cũng không thể ức hiếp Yến Thu, cả đời này tôi ghét nhất ỷ vào gia thế ức hiếp mgười dân nghèo. Con người sống trên đời, vì sao phải phân giá cả cao thấp, lẽ nào người nghèo thì không thể sống bình đẳng sao?
- Cái này từ cổ chí kim đã vậy rồi, tôi chỉ làm theo thôi, cũng không phải cô hay tôi nhất thời có thể thay ðổi ðýợc. Tuy nhiên, tôi cũng muốn nói với cô Tô một tiếng. Tôi xuất thân bần hàn, cha tôi chỉ là một trýởng phòng nhỏ, mẹ là giáo viên, không có gia thế để mà dựa vào. Còn cô nói chúng tôi ức hiếp cô Yến Thu, đó chỉ là cô ấy đơn phương nói thôi.
Diệp Phàm bình tĩnh nói. Luôn mờ mịt quan sát
- Tôi không cần biết, kêu Vương Triều lại đây, có thể tiếp được 10 roi của tôi thì chúng tôi tự về, không quấy rầy các người.
Cô Tô hiển nhiên là hơi bênh vực người của mình.
- Nhị thập tứ kiều nhưng tại, ba tâm đãng, lãnh nguyệt vô thanh. Niệm kiều biên hồng dược, niên niên tri vi thùy sinh!
Diệp Phàm đột nhiên mở miệng ngâm mấy câu thơ, làm Vương Triều và Yến Thu đều giương mắt nhìn không hiểu. Tuy nhiên, Diệp Phàm vừa nhắc tới mấy câu này, vừa nhìn chằm chằm cô Tô.
- Cậu... cậu có ý gì?
Cô Tô sắc mặt thay đổi, môi run lên, nơi khóe mắt đầy những giọt lệ.
- Anh làm gì đấy?
Yến Thu giận dữ, chạy tới đỡ cô Tô.
- Cô có nghe những câu thơ này bao giờ chưa?
Diệp Phàm thản nhiên nói.
- Tôi không rõ ý cậu.
Cô Tô nói.
- Có một lão gia họ Phí thường xuyên nhắc tới mấy câu này, ông ấy thường xuyên ở đứng trước một phần mộ, một đĩa lạc, một đĩa đậu miêu hương.
Một cái bàn, một chiếc ghế nhỏ, đêm trung thu ông ấy ngồi ngơ ngác trước phần mộ kia đọc bài thơ này. Trước phần mộ là một tấm bia đá, nhưng, không khắc chữ gì cả. Ông ấy thường xuyên lấy tay nhẹ nhàng vuốt tấm bia đá kia, có khi, dưới ánh trăng, trong mắt ông lão đầy nước mắt.
Diệp Phàm chậm rãi nói, hắn đang thử xem cô Tô này có phải tình nhân Tô Lưu Phương của sư phụ Phí Phương Thành không.
- Phương Thành, Phương Thành, ông ấy thật sự là Phương Thành sao, ông ấy không phải... . .
Cô Tô nương đột nhiên ôm ngực, người như hôn mê, ngã xuống đất.
Diệp Phàm vừa thấy vậy, vội vàng chạy đến đỡ.
- Anh muốn làm gì?
Yến Thu cấp đỏ mắt, cầm roi ra.
- La cái gì, sư phụ của cô đang ngất đi đây này. Mau đỡ vào trong chùa đi.
Diệp Phàm hừ nói. Yến Thu cũng không hung hăng nữa, ôm lấy sư phụ chạy về Hồng Cực am.
Diệp Phàm đành phải chạy về bên đó, nếu cô Tô nương đã nói ra hai chữ “Phương Thành”, rất khả năng biết sư phụ Phí Phương Thành.
Trong am có một lão ni, gương mặt đầy những nếp nhăn. Bà đưa tay điểm chỉ vài cái, tưới bát canh gừng lên, không lâu sau cô Tô tỉnh lại.
- Cô là Tô Lưu Phương sao?
Diệp Phàm giành hỏi trước
- Khi cùng mấy cám bộ công an giằng co nhau rơi vào khe suối, mấy vị công an kia trơ mắt nhìn không hề đi cứu ai cả. Lưu Nhất Đầu không biết bơi, nên chết.
Lưu Bảo đến kêu oan, không ngờ lại bị bắt. Lúc đó cấp trên nói là muốn đưa anh ta đi lao động giáo dục, bởi vì lúc ấy gã chỉ mới 5 tuổi.
Sau khi tôi kể lại mọi chuyện thì về lại chùa, từ đó đi với tôi. Sau nghe ngóng, mới biết được trạm thủy điện Lưu Dương nho nhỏ này do mấy ông chủ tư nhân góp vốn.
Mà lúc ấy Phó bí thư Địa ủy Cổ Đình, đương nhiệm Chủ tịch Địa khu Trương Vận cũng có cổ phần. Cổ đình âm thầm hùn vốn với vài cán bộ Ủy ban nhân dân Địa khu, hình như mấy vị Trưởng ban thủy điện, Trưởng phòng đất đai…
Hơn nữa, thôn Lưu Dương thôn sớm đã ngập nước. Bọn họ chuyên môn đem danh nghĩa làm đường quốc lộ cho Trạm thủy điện Lưu Dương, rồi lại lấy danh nghĩa xây đường quốc lộ cho thôn Lưu Dương kiếm về hơn ba triệu.
Vì Lưu Dương dù nhỏ, nhưng trước đây cũng có mấy lão Hồng quân. Tên tuổi vì cách mạng của họ cũng giúp thôn được lợi, trợ giúp nhân dân khu giải phóng cũ giúp họ sống hạnh phúc hơn.
Tuy nhiên, khoản tiền này dân thôn Lưu Dương không được một đồng, một phần thì sửa đường của trạm phát điện, còn phần khác chẳng biết đi đằng nào.
Người dân thôn Lưu Dương vốn chân thật, cái chết của Lưu Nhất Đầu càng làm người ta chẳng dám hé răng.
Mấy năm lại đây, Lưu Bảo âm thầm thu thập tài liệu gì đó, hai vị lãnh đạo đều nhìn thấy rồi đấy... Viên Minh nói, Lưu Bảo ra ngoài, không lâu sau trở về cầm một thứ dính đầy bùn đất, dùng nhựa mỏng gói chặt, lấy ttay áo xoa tới xoa lui.
Vương Triều mở ra sau khi cẩn thận nhìn một lần, mặt lộ vẻ kinh ngạc, đưa lại cho Diệp Phàm, Diệp Phàm liếc mắt nhìn. Xem hết một lượt, hỏi:
- Sao anh có thể làm được? Những tài liệu trong này chắc hẳn đều là những thứ người ta khóa trong két sắt.
- Không dối gạt Trưởng ban Diệp, Lưu Bảo từ nhỏ luyện qua mấy chiêu. Thụ Phái Phàn Sơn tuy nói không thể so với báo, nhưng cũng linh hoạt gần bằng khỉ...
Lão hòa thượng giải thích nói.
- Vương Triều, lấy mấy cục gạch xanh vào đây.
Diệp Phàm nói, trong lòng có chủ ý. Nếu Lưu Bảo thân thủ không tệ, có thể thu nhận về bên mình, Báo Săn đang thiếu người, đúng lúc lại gặp được người.
- Anh đá một đá, viên gạch thành mấy mảnh?
Diệp Phàm hỏi.
- Ba bốn mảnh gì đó...
Lưu Bảo nói xong, Vương Triều lấy viên gạch xanh đến, sau khi phát lực, Lưu Bảo đá viên gạch thành ba bốn mảnh, chỉ có điều nó vỡ nhưng không gãy, Diệp Phàm hiểu, Lưu Bảo có thân thủ tam đẳng đỉnh, xem ra nhặt được của quý rồi. Lưu Bảo tuổi trẻ như thế đã có thân thủ như vậy, thân cốt kia chắc chắn không tệ.
- Xem ra đại sư cũng là cao nhân rồi. Diệp mỗ khâm phục...
Diệp Phàm nói.
- Không không, không phải tôi.
Viên Minh khoát áo.
- Vậy là? . . .
Diệp Phàm nhìn chằm chằm Viên Minh.
- Vừa rồi không phải các người hỏi đến chuyện của Tăng Trạng Nguyên và Yến Tu tiền bối sao?
Viên Minh thản nhiên cười nói.
- Đúng là muốn được nghe chuyện này...
Diệp Phàm nói.
- Kỳ thật, “Hồng cực am” đối diện này, xây dựng còn lâu hơn so với Tĩnh An tự của lão nạp. Mấy trăm năm trước, trụ trì “Hồng Cực am” họ Yến.
Còn ni cô Yến Tu mà Tăng Chiêu Trạng Nguyên thích kỳ thật chính là đồ đệ của trụ trì đại sư lúc đó. Sau này có tình cảm với Tăng Chiêu, nhưng cuối cùng hai người không được ở cạnh nhau.
Yến Tu trở về am làm chủ am, tuy nhiên, nghe nói đồ đệ Yến Tu Yến Song Song rất có danh tiếng, sư phụ lão nạp từng một lần nhìn nữ thí chủ kia đánh một roi xuống đã đánh bể khối đá lớn hình vuông rộng bảy tám mét.
Viên Minh nói đến đây mặt còn lộ vẻ khâm phục, Vương Triều không kìm nổi thầm nói:
- Cần phải có khí lực lớn bao nhiêu chứ...?
- Là thật đó, trụ trì đời trước sẽ không nói lung tung đâu, ông ấy là người rất nghiêm túc.
Lão hòa thượng giải thích.
- Vậy hiện nay chắc Hồng Cực am kia vẫn còn có cao nhân chứ...?
Diệp Phàm hỏi.
- Vừa rồi hình như chỉ thấy một người để tóc tu hành. Có vẻ tiếng đàn cũng không tệ...
Vương triều nói.
- Haha, chắc là cô Yến Thu đấy.
Lão hòa thượng cười nói.
- Chị Yến tốt lắm, chị Yến không bao giờ bắt nạt ai...
Lưu Bảo đứng bên nói.
- Sư phụ của Yến Thu là ai?
Diệp Phàm hỏi.
- Một đạo cô trung niên họ Tô, cô ấy cũng để tóc tu hành. Nghe nói cô ấy chính là một trong đồ đệ của Yến Phi Phi. . .
Viên Minh nói.
- Họ Tô!
Diệp Phàm suýt chút nữa hét lên giọng khẩn trương hỏi,
- Đại sư biết cô Tô cô đó rốt cuộc tên gì không?
- Ha hả trước kia tôi chỉ nghe thấy chủ am Yến kêu cô ấy là Tiểu Tô, cái khác, không tiện hỏi...
Viên Minh lắc lắc đầu.
Đúng lúc này, bên ngoài truyền đến tiếng nổ thình thịch. Toàn bộ Tĩnh An tự đều run một chút.
Không lâu, nghe thấy một giọng nữ hét lên:
- Nhanh ra đây, ăn một roi của bản cô nương rồi nói sau.
- Là Yến Thu, sao lại thế này?
Lão hòa thượng vội vàng đứng lên, cười khổ nói với Diệp Phàm,
- Cô nàng Yến Thu cái gì cũng tốt, đừng ai chọc phải cô ấy thì cô ấy tốt lắm, còn ai mà chọc cô ấy thì phiền toái rồi. Hai vị thí chủ không phải mới trêu chọc cô ấy đấy chứ?
- Luyện mấy quyền...
Vương Triều cười nói, hào không thèm để ý, đi theo Diệp Phàm ra ngoài.
Bên ngoài đứng hai người con gái, người chỉ vào cửa chùa hét lên chính là Yến Thu , bên cạnh còn có một đạo cô trung niên, khoảng 40 tuổi, cũng để tóc tu hành . Khuôn mặt mịn màng, lông mi dài, hai mắt nhìn qua rất xuất thần, tư sắc có thể coi là trên bậc trung. Tuy nhiên, khí chất trên người đạo cô này làm người ta động long.
- Cô gái, không sợ không gã được chồng à?
Vương Triều liếc mắt nhìn Yến Thu một cái, lạnh lùng châm chọc nói.
- Tôi phỉ vào! Tôi không them lấy chồng, tôi là người tu đạo.
Yến Thu phẫn nộ nói, nhổ mấy cái về phía Vương Triều.
- Không lấy chồng thì cạo sạch tóc đi, để tóc dài làm gì. Cô gái nhỏ, chứng tỏ cô xuân tâm chưa diệt. Nếu tâm đã chết còn giữ ba nghìn sợi tơ phiền não sao? Nếu còn giữ chứng tỏ cô còn có xuân duyên, còn tu cái nỗi gì?
Vương triều nói rất rõ ràng, lập tức làm cô nàng suýt tức đến mức vẹo mũi.
- Để ý đến anh làm gì chứ? Bản cô nương thích vậy đấy.
Yến Thu nghẹn họng.
- Miệng lưỡi trơn tru nhỉ, cậu tên gì?
Đạo cô trung niên hừ giọng nói với Vương Triều.
- Không phải mới nói với cô nàng kia rồi à, tôi là Vương Triều, công tác ở cục công an địa khu.
Vương Triều hừ nói.
- Cục Công an có thể tùy tiện ức hiếp mọi người vậy sao? Huống chi, anh đường đường là một cục trưởng, không ngờ lại ức hiếp một cô gái yếu ớt, trong lòng anh còn có liêm sỉ không? Chẳng lẽ thói đời bây giờ đã đến mức này rồi sao?
Đạo cô trung niên tức giận. Chẳng biết Yến Thu đã lắm mồm gì trước mặt cô .
- Ha hả... . . .
Diệp Phàm đột nhiên mỉm cười, nói,
- Cô chính là cô Tô?
- Tôi họ Tô, anh là ai?
Đạo cô Tô hừ nói.
- Rắn chuột một ổ thôi.
Yến Thu bĩu môi, hừ nói.
- Cô Tô, cậu ấy là Trưởng Ban tổ chức cán bộ Tỉnh ủy Diệp Phàm. Thảm án 88 chính là cậu ấy phá, cậu ấy là anh hùng.
Lúc này, Lão hòa thượng Viên Minh vội vàng làm rõ thân phận Diệp Phàm, chỉ sợ cô Tô tức giận quá mức lại làm bị thương Trưởng ban Diệp thì đúng là gây đại họa.
- Ban Tổ chức cán bộ là làm gì, không phải phòng quét rác nào đó chứ?
Yến Thu không biết là không hiểu thật hay giả không biết, hừ giọng nói. Đem Trưởng ban đày đọa đến cục Bảo vệ môi trường.
- Yến Thu, đừng nói bậy.
Lúc này, cô Tô nhíu nhíu mày, nói. Xem ra cô Tô hẳn là biết ban Tổ chức cán bộ là cái gì.
- Sư bá, người nói Yến Thu biết đi, hắn là quan gì chứ, so với Chủ tịch huyện có lớn hơn không?
Yến Thu có vẻ ngây thơ, xem ra thật sự không biết tổ chức đó làm gì.
- Lớn, cùng cấp bậc với Bí thư Địa ủy Cổ Đình chúng ta. Là bộ phận đặc biệt quản lý mũ quan của các cán bộ.
Cô Tô thản nhiên nói.
- Ha hả, cô Tô quá khen, tôi là Phó trưởng ban, không lớn bằng Trương Bí thư đâu.
Diệp Phàm cười giải thích, chỉ sợ truyền lời này ra ngoài sẽ gây hiểu lầm.
- Phó cũng không tệ rồi, cậu mới bao nhiêu tuổi chứ. Chắc hẳn gia thế của cậu cao lắm nhỉ?
Cô Tô nương nói, lập tức, chân mày nhướng lên, hừ nói,
- Mặc dù cậu có là quan lớn cũng không thể ức hiếp Yến Thu, cả đời này tôi ghét nhất ỷ vào gia thế ức hiếp mgười dân nghèo. Con người sống trên đời, vì sao phải phân giá cả cao thấp, lẽ nào người nghèo thì không thể sống bình đẳng sao?
- Cái này từ cổ chí kim đã vậy rồi, tôi chỉ làm theo thôi, cũng không phải cô hay tôi nhất thời có thể thay ðổi ðýợc. Tuy nhiên, tôi cũng muốn nói với cô Tô một tiếng. Tôi xuất thân bần hàn, cha tôi chỉ là một trýởng phòng nhỏ, mẹ là giáo viên, không có gia thế để mà dựa vào. Còn cô nói chúng tôi ức hiếp cô Yến Thu, đó chỉ là cô ấy đơn phương nói thôi.
Diệp Phàm bình tĩnh nói. Luôn mờ mịt quan sát
- Tôi không cần biết, kêu Vương Triều lại đây, có thể tiếp được 10 roi của tôi thì chúng tôi tự về, không quấy rầy các người.
Cô Tô hiển nhiên là hơi bênh vực người của mình.
- Nhị thập tứ kiều nhưng tại, ba tâm đãng, lãnh nguyệt vô thanh. Niệm kiều biên hồng dược, niên niên tri vi thùy sinh!
Diệp Phàm đột nhiên mở miệng ngâm mấy câu thơ, làm Vương Triều và Yến Thu đều giương mắt nhìn không hiểu. Tuy nhiên, Diệp Phàm vừa nhắc tới mấy câu này, vừa nhìn chằm chằm cô Tô.
- Cậu... cậu có ý gì?
Cô Tô sắc mặt thay đổi, môi run lên, nơi khóe mắt đầy những giọt lệ.
- Anh làm gì đấy?
Yến Thu giận dữ, chạy tới đỡ cô Tô.
- Cô có nghe những câu thơ này bao giờ chưa?
Diệp Phàm thản nhiên nói.
- Tôi không rõ ý cậu.
Cô Tô nói.
- Có một lão gia họ Phí thường xuyên nhắc tới mấy câu này, ông ấy thường xuyên ở đứng trước một phần mộ, một đĩa lạc, một đĩa đậu miêu hương.
Một cái bàn, một chiếc ghế nhỏ, đêm trung thu ông ấy ngồi ngơ ngác trước phần mộ kia đọc bài thơ này. Trước phần mộ là một tấm bia đá, nhưng, không khắc chữ gì cả. Ông ấy thường xuyên lấy tay nhẹ nhàng vuốt tấm bia đá kia, có khi, dưới ánh trăng, trong mắt ông lão đầy nước mắt.
Diệp Phàm chậm rãi nói, hắn đang thử xem cô Tô này có phải tình nhân Tô Lưu Phương của sư phụ Phí Phương Thành không.
- Phương Thành, Phương Thành, ông ấy thật sự là Phương Thành sao, ông ấy không phải... . .
Cô Tô nương đột nhiên ôm ngực, người như hôn mê, ngã xuống đất.
Diệp Phàm vừa thấy vậy, vội vàng chạy đến đỡ.
- Anh muốn làm gì?
Yến Thu cấp đỏ mắt, cầm roi ra.
- La cái gì, sư phụ của cô đang ngất đi đây này. Mau đỡ vào trong chùa đi.
Diệp Phàm hừ nói. Yến Thu cũng không hung hăng nữa, ôm lấy sư phụ chạy về Hồng Cực am.
Diệp Phàm đành phải chạy về bên đó, nếu cô Tô nương đã nói ra hai chữ “Phương Thành”, rất khả năng biết sư phụ Phí Phương Thành.
Trong am có một lão ni, gương mặt đầy những nếp nhăn. Bà đưa tay điểm chỉ vài cái, tưới bát canh gừng lên, không lâu sau cô Tô tỉnh lại.
- Cô là Tô Lưu Phương sao?
Diệp Phàm giành hỏi trước
/3320
|