Sao cậu biết được, có phải Phương Thành nói cho cậu biết không? Không thể nào, không thể nào!
Tô Lưu Phương lại lắc đầu.
- Sư phụ của tôi chính là Phí Phương Thành, người của Phí gia hồng diệp loan thủ đô.
Diệp Phàm nói.
- Phương Thành không phải đã chết sao?
Tô Lưu Phương vẫn chưa hoàn toàn tỉnh táo, nghĩ là đang nằm mơ.
- Ông ấy chưa chết, tại sao cô lại nói sư phụ tôi chết. Tôi còn học võ với ông ấy những 10 năm cơ mà.
Diệp Phàm lắc đầu, trong chuyện này, chắc chắn là có ẩn chứa điều gì đó.
- Yến Thu, đem bức họa ra đây.
Tô Lưu Phương đột nhiên gọi. Yến Thu vội vàng đi, không lâu sau đem đến một bức họa.
- Có giống ông ấy không?
Tô Lưu Phương rất căng thẳng, căng thẳng đến mức cắn răng, môi run lên.
- Chính là ông ấy!
Diệp Phàm gật đầu.
- Ôi...
Tô Lưu Phương cả người giống như lập tức cạn kiệt toàn bộ khí lực, ngồi phịch trên giường.
Diệp Phàm mở túi da, lấy Lưu tinh linh ra. Tuy nhiên, không cẩn thận đem lấy ra cả chiếc khăn tay. Lão ni cô vừa thấy, lập tức lông mi nhảy dựng, nhặt chiếc khăn tay mai hồng lên lớn tiếng hỏi:
- Ngươi lấy cái này ở đâu?
- Tôi cũng không rõ lắm, lúc ấy bị người ta đánh hôn mê. Chính là ở trong Bát Quái Môn, tỉnh lại thì phát hiện nó, tiện tay nhét vào người luôn.
Diệp Phàm nói đúng sự thật, nhìn tư thế lão ni cô, dường như rất muốn biết lai lịch của chiếc khăn tay này.
- Lưu tinh linh sao lại ở trong tay cậu?
Tô Lưu Phương hỏi.
- Là tôi phỏng chế , lúc ấy trong tay Viên Viên có nguyên vật của thứ này. Nghe nói là căn cứ Huyết Trích tử Thanh triều cải trang.
- Diệp Phàm nói.
- Viên Viên là đồ đệ tôi nhất thời vui vẻ thu nhận, haizz, bây giờ cũng sắp hai mấy rồi.
Tô Lưu Phương thở dài. Lại hỏi,
- nPhương Thành hiện ở đâu?
- Không rõ lắm, năm năm nay tôi chưa gặp ông ấy.
Diệp Phàm lắc đầu.
- Không về Phí gia?
Tô Lưu Phương hừ nói.
- Người của Phí gia cũng đang tìm ông ấy, vốn tôi không biết tên sư phụ. Sau này gặp gỡ đại bá Phí Thanh Sơn, ông ấy nhận ra võ công của tôi. Cùng nhau nói chuyện, mới biết được sư phụ Phương Thành. Sau này có đến Phí gia, biết rõ việc này.
Diệp Phàm nói.
- Người thanh niên, trả lại cho cậu. Giữ cho kỹ nhé, đừng để mất.
Lão ni cô đưa khăn tay hoa mai thận trọng trả lại cho Diệp Phàm.
- Lưu Phương, con cũng đau khổ nhiều năm rồi, đi tìm anh ta đi. Các con cũng không nhỏ, anh ta cũng đã sáu mươi rồi.
Lão ni cô nói.
- Sư phụ, con đi tìm với người.
Yến Thu nói.
- Con đi làm gì, Lưu Phương đi có việc.
Lão ni cô hừ nói.
- Không đi thì không đi, có gì hay đâu.
Yến Thu hừ một tiếng, chu miệng.
- Sư mẫu, sao lúc nãy người lại nói sư phụ của con đã chết, trong chuyện này không phải có hiểu lầm gì chứ. Khi con đến Phí gia, thấy người của Phí gia cũng nói đến việc này với vẻ mặt chua xót.
Diệp Phàm hỏi dò.
- Sau này cậu hỏi Phương Thành đi.
Tô Lưu Phương không muốn nói đến việc này.
- Được rồi.
Diệp Phàm gật đầu bất đắc dĩ, chuyện của thế hệ trước bậc làm tiểu bối như Diệp Phàm cũng không tiện hỏi. Trong chuyện này chắc chắn có gì đó phức tạp, tuy nhiên, sao lại quấy nhiễu đến hai người Tô Phí.
- Cậu dẫn tôi đến chỗ Phương Thành ở, có lẽ có manh mối.
Tô Lưu Phương tinh thần tỉnh táo.
- Cái này, con còn định ở lại Cổ Đình vài ngày, xong việc sẽ đưa người về huyện Cổ Xuyên.
Diệp Phàm nói.
- Được, khi nào đi cậu thông báo với tôi một tiếng.
Tô Lưu Phương gật đầu.
Sau khi ở lại am ăn tối, thấy bàn ăn dù nói là ăn chay, nhưng cũng rất phong phú, có tới hai mươi mấy bát. Nghe nói ni cô của Hồng Cực am cũng không nhiều, tổng cộng lại hết cũng chưa tới hai mươi người. Trở lại Cổ Đình, Diệp Phàm lập tức dặn dò Vương Triều âm thầm điều tra chuyện khe suối Lưu Dương.
Dưới sự trợ giúp của Lưu Bảo, chỉ trong mấy ngày đã điều tra rõ sự tình. Trạm phát điện khe suối Lưu dương đích thật là Chủ tịch Địa khu đương nhiệm Trương Vận Lai hợp đồng một đám người tự khai thác, phát triển. Những chuyện như vậy ở Trung Quốc là chuyện bình thường, cán bộ âm thầm đầu tư chút tiền để kiếm tiền cũng bình thường.
Hơn nữa, lấy danh nghĩa cán bộ nắm cổ phần cũng có rất nhiều. Những chuyện thế này quốc gia cũng chỉ mắt nhắm mắt mở, chỉ cần không làm gì tổn hại quá lớn cho dân chúng là được. Dù sao, cán bộ cũng có thể tự kiếm thêm cho mình chút trợ cấp, thì cũng có thể giảm phát sinh những phần tử tham ô.
Tuy nhiên, này, dính đến chết người thì không còn là chuyện nhỏ nữa. Hơn nữa, Diệp Phàm muốn gọi Lưu Bảo vào Báo Săn, đương nhiên muốn được như vậy thì phải giúp Lưu Bảo giải quyết xong chuyện này trước. Bằng không, Lưu Bảo trong lòng không phục, làm sao chịu vào Báo Săn được.
Đương nhiên, Diệp Phàm đã có kế hoạch rồi, đưa Lưu Bảo tới tỉnh thành. Đầu tiên Diệp Phàm đem chứng cớ đến nhà Triệu Xương Sơn. Bởi vì trước đó đã hỏi thăm rõ, Trương Vận Lai này Triệu Xương Sơn cũng chẳng ưa gì. Có lẽ, việc này còn có thể giúp được cho Triệu Xương Sơn.
Quả nhiên, Triệu Xương Sơn sau khi xem xong đập tay xuống bàn, hừ nói:
- Coi trời bằng vung .
- Bí thư Triệu, ngài xem, việc này?
Diệp Phàm đang nghe chỉ thị.
- Giao cho Trần Bố Hòa, cứ theo trình tự mà làm việc.
Triệu Xương Sơn hừ nói, Diệp Phàm bước ra cửa. Sáng hôm sau, Vương Triều tới văn phòng Trần Bố Hòa.
Trần Bố Hòa sau khi xem xong cũng không phát biểu ý kiến gì, chỉ hỏi:
- Vương Triều, việc này là cậu phát hiện sao?
- Không phải, là Trưởng ban Diệp đến Cổ Đình muốn thực hiện điều tra nghiên cứu. Sau đó chúng tôi đi Tĩnh An tự, còn Lưu Bảo con trai của người bị hại Lưu Nhất Đầu đang ở tại Tĩnh An tự, được Viên Minh đại sư cứu giúp. Viên Minh muốn nhờ chúng tôi kiểm chứng việc này, cho nên, Trưởng ban Diệp đã nhận.
Vương Triều biết, Trần Bố Hòa đang thăm dò. Nếu việc này là do mình điều tra ra , thì còn phải chờ thương thảo.
Dù sao, việc này cũng dính đến một Chủ tịch Địa khu, hơn nữa, lại là Địa ủy lớn như Cổ Đình. Người này ở tỉnh chắc chắn có chỗ dựa, Trần Bố Hòa phải suy nghĩ phân lượng của chuyện này một chút.
Nếu là Diệp Phàm ra tay, thế thì chuyện này chắc chắn Diệp Phàm đã thông báo cho Triệu Xương Sơn. Hiện nay Diệp Phàm không ra mặt, bảo Vương Triều lại đây. Kia chắc chắn là cấp trên đã đáp ứng xét xử việc này rồi. Trần Bố Hòa suy nghĩ một chút đã hiểu rõ mọi việc.
- Gọi Lưu Bảo tới đây, lập tức thành lập tổ chuyên án xét xử việc này.
Trần Bố Hòa hạ quyết định, hơn nữa, lập tức tới văn phòng Bí thư Đảng ủy Công an Dương Chí Xa báo cáo công việc.
Dương Chí Xa vừa nghe, cảm thấy việc này rất lớn. Lập tức cầm tài liệu vào văn phòng Triệu Xương Sơn. Cho nên, gói tài liệu lớn Diệp Phàm cung cấp này lại chuyển tới tay Triệu Xương Sơn.
Triệu Xương Sơn sau một lúc giả bộ lật xem, nhíu mày, lập tức kêu phó Bí thư Diệp Đông phân công quản lý Ủy ban Kỷ luật đến. Diệp đông xem qua xong, cùng Dương Chí Xa nhìn Triệu Xương Sơn, đương nhiên đang đợi chỉ thị .
- Lập tức xét xử, coi trời bằng vung.
Triệu Xương Sơn hừ nói. Trong tỉnh lập tức thành lập tổ điều tra do Ủy ban Kỷ luật tỉnh và sở liên hợp lại.
- Lưu Bảo, cậu cũng biết, chuyện của Trương Vận tới sự đề cập rất lớn. Gã đường đường đại diện cho Địa ủy, quyền cao chức trọng. Bình thường cũng chẳng ai dám dính vào mất chuyện này.
Diệp Phàm vẻ mặt nghiêm túc, nói.
- Tôi biết, trước kia tôi đi kiện đều bị áp giải trở về.
Lưu Bảo đã trải qua việc này, cũng biết được một số quan hệ lợi hại.
- Việc này, Thủy Châu có một chi bộ đội tên Báo Săn, chuyên trừng trị những người này.
Diệp Phàm nhân cơ hội tung ra chủ đề chính, thằng nhãi này cảm giác mình cực kỳ giống con sói đang đóng giả bà ngoại lừa cô bé quàng khăn đỏ.
- Tôi đi tìm bộ đội Báo Săn để kiện.
Lưu bảo không chút do dự, nói.
- Cậu không vào được, Báo Săn là bộ phận đặc chủng.
Diệp Phàm lắc đầu.
- Vậy… vậy phải làm sao?
Lưu Bảo bối rối.
- Thân thủ của cậu là tam đẳng đỉnh, trong bộ đội Báo Săn bộ đội tất cả quan quân đều là cao thủ. Nếu cậu nhập ngũ trở thành một thành viên của họ, cậu nghĩ xem, bọn họ còn có thể không giúp cậu sao?
Diệp Phàm nói.
- Việc này, tôi phải hỏi lại đại sư đã.
Lưu Bảo nói, gọi điện thoại, không lâu sau quay lại nói là đại sư đã đồng ý. Rèn sắt khi còn nóng, Diệp Phàm lập tức gọi Tề Thiên tới. Sau một hồi thẩm tra chính trị, kiểm chứng. Lưu Bảo vinh dự nhập ngũ.
Tề Thiên đưa Lưu Bảo tới Báo Săn Thủy Châu nhận việc, ba ngày sau đổi quân trang xong thì trở lại Việt Đông. Lưu Bảo lấy thân phận Trung Úy Báo Săn yêu cầu tỉnh Việt Đông điều tra rõ cái chết của Lưu Nhất Đầu cha mình. Còn thủ trưởng Báo Săn đại tá Trương Cường lấy danh nghĩa Báo Săn viết đơn thỉnh cầu, Triệu Xương Sơn càng đầy đủ lý do, ngay cả băn khoăn của Trần Bố Hòa cũng giảm đi không ít.
Một tháng sau, chuyện Lưu Bảo được giải quyết xong. Đại diện Địa ủy Cổ đình, Chủ tịch Địa khu Trương Vận Lai được điều đến một phòng nhỏ ở tỉnh dưỡng lão, hơn nữa, còn bị đảng Đảng ghi tội xử phạt nặng. Những cán bộ có lien quan cũng bị xử phạt.
Đương nhiên, những chuyện này tầng cao của Việt Đông cũng không mổ xẻ quá nhiều, mục tiêu của Triệu Xương Sơn là Trương Vận Lai, y đã ngã rồi, Hà Mễ ngã thế nào là chuyện tiếp theo. Hai người Trần Bố Hòa và Vu Chí Hải do Ủy ban Kỷ luật tỉnh phái xuống đi gây sức ép.
Còn Vương Triều lại một lần nữa có biểu hiện xuất sắc nên càng ngồi vững trên ngai vàng cục trưởng cục công an địa khu Cổ Đình. Sau khi Diệp Phàm tuần tra ba địa khu không lâu, Tỉnh ủy có sự điều chỉnh nhỏ trong bộ máy của ba thành phố cấp 3. Chuyến tuần tra của Diệp Phàm kỳ thật chỉ có là một phát súng hư ảo. Tuy nhiên, những đồng chí không rõ chân tướng còn tưởng rằng đây là kết quả do Triệu Xương Sơn phái Trưởng ban Diệp đến khảo sát. Giữa sự hư ảo đó, uy tín Diệp Phàm tự nhiên tăng cao.
Nháy mắt đã đến tháng 8 nóng nực, nhiệt độ của Việt Đông có thể nướng được người.
Buổi tối trong ngày lễ Thành lập quân đội, một ngày đặc biệt. Diệp Phàm về Báo Săn Thủy Châu, cùng bộ máy tầng cao của Báo Săn và lãnh đạo Tổ nòng cốt thứ tám tập trung làm lễ. Sau khi Mã Thượng Chí chết, bộ máy Báo Săn tương đương vững vàng.
Trương Cường dần dần nắm Báo Săn trong tay, Diệp Phàm cũng yên tâm nhiều. Sau này không cần thiết cả ngày chú ý Báo Săn .
Hơn nữa, còn có một tin tức tốt. Nam Cung Phi Thanh gia tộc Nam Cung Hongkong bị nắm về Thủy Châu chịu thẩm tra. Vốn việc này phải thương lượng với cảnh sát Hongkong mới có thể giải quyết , tuy nhiên, Báo Săn luôn có biện pháp. Bí mật bắt người trở về, sau đó mới thông báo cảnh sát cho Hongkong, nói là bắt ở Thủy Châu.
Cảnh sát Hongkong tuy nói biết được mưu mô trong chuyện này, nhưng mắt nhắm mắt mở cho qua. Vì tính thần bí của bộ đội Báo Săn này, cảnh sát Hongkong cũng biết một ít. Bởi vậy sao có thể chọc vào vị hung thần này để rước họa vào thân cơ chứ.
Lý Xương Hải quyền Giám đốc sở tạm thời chủ trì công tác sở tỉnh Nam Phúc, biết được đại thiếu gia Nam Cung Phi Thanh đánh lén đồng chí Diệp Phàm, Lý Xương Hải đã ra tay thật mạnh. Bắt cả mấy tên đồng lõa liên quan. Diệp Phàm biết rằng, Lý Xương Hải đang thể hiện thiện ý với mình. Còn không phải là do cuộc điện thoại lần trước của thư ký Thủ tướng làm ra chuyện này sao
Tô Lưu Phương lại lắc đầu.
- Sư phụ của tôi chính là Phí Phương Thành, người của Phí gia hồng diệp loan thủ đô.
Diệp Phàm nói.
- Phương Thành không phải đã chết sao?
Tô Lưu Phương vẫn chưa hoàn toàn tỉnh táo, nghĩ là đang nằm mơ.
- Ông ấy chưa chết, tại sao cô lại nói sư phụ tôi chết. Tôi còn học võ với ông ấy những 10 năm cơ mà.
Diệp Phàm lắc đầu, trong chuyện này, chắc chắn là có ẩn chứa điều gì đó.
- Yến Thu, đem bức họa ra đây.
Tô Lưu Phương đột nhiên gọi. Yến Thu vội vàng đi, không lâu sau đem đến một bức họa.
- Có giống ông ấy không?
Tô Lưu Phương rất căng thẳng, căng thẳng đến mức cắn răng, môi run lên.
- Chính là ông ấy!
Diệp Phàm gật đầu.
- Ôi...
Tô Lưu Phương cả người giống như lập tức cạn kiệt toàn bộ khí lực, ngồi phịch trên giường.
Diệp Phàm mở túi da, lấy Lưu tinh linh ra. Tuy nhiên, không cẩn thận đem lấy ra cả chiếc khăn tay. Lão ni cô vừa thấy, lập tức lông mi nhảy dựng, nhặt chiếc khăn tay mai hồng lên lớn tiếng hỏi:
- Ngươi lấy cái này ở đâu?
- Tôi cũng không rõ lắm, lúc ấy bị người ta đánh hôn mê. Chính là ở trong Bát Quái Môn, tỉnh lại thì phát hiện nó, tiện tay nhét vào người luôn.
Diệp Phàm nói đúng sự thật, nhìn tư thế lão ni cô, dường như rất muốn biết lai lịch của chiếc khăn tay này.
- Lưu tinh linh sao lại ở trong tay cậu?
Tô Lưu Phương hỏi.
- Là tôi phỏng chế , lúc ấy trong tay Viên Viên có nguyên vật của thứ này. Nghe nói là căn cứ Huyết Trích tử Thanh triều cải trang.
- Diệp Phàm nói.
- Viên Viên là đồ đệ tôi nhất thời vui vẻ thu nhận, haizz, bây giờ cũng sắp hai mấy rồi.
Tô Lưu Phương thở dài. Lại hỏi,
- nPhương Thành hiện ở đâu?
- Không rõ lắm, năm năm nay tôi chưa gặp ông ấy.
Diệp Phàm lắc đầu.
- Không về Phí gia?
Tô Lưu Phương hừ nói.
- Người của Phí gia cũng đang tìm ông ấy, vốn tôi không biết tên sư phụ. Sau này gặp gỡ đại bá Phí Thanh Sơn, ông ấy nhận ra võ công của tôi. Cùng nhau nói chuyện, mới biết được sư phụ Phương Thành. Sau này có đến Phí gia, biết rõ việc này.
Diệp Phàm nói.
- Người thanh niên, trả lại cho cậu. Giữ cho kỹ nhé, đừng để mất.
Lão ni cô đưa khăn tay hoa mai thận trọng trả lại cho Diệp Phàm.
- Lưu Phương, con cũng đau khổ nhiều năm rồi, đi tìm anh ta đi. Các con cũng không nhỏ, anh ta cũng đã sáu mươi rồi.
Lão ni cô nói.
- Sư phụ, con đi tìm với người.
Yến Thu nói.
- Con đi làm gì, Lưu Phương đi có việc.
Lão ni cô hừ nói.
- Không đi thì không đi, có gì hay đâu.
Yến Thu hừ một tiếng, chu miệng.
- Sư mẫu, sao lúc nãy người lại nói sư phụ của con đã chết, trong chuyện này không phải có hiểu lầm gì chứ. Khi con đến Phí gia, thấy người của Phí gia cũng nói đến việc này với vẻ mặt chua xót.
Diệp Phàm hỏi dò.
- Sau này cậu hỏi Phương Thành đi.
Tô Lưu Phương không muốn nói đến việc này.
- Được rồi.
Diệp Phàm gật đầu bất đắc dĩ, chuyện của thế hệ trước bậc làm tiểu bối như Diệp Phàm cũng không tiện hỏi. Trong chuyện này chắc chắn có gì đó phức tạp, tuy nhiên, sao lại quấy nhiễu đến hai người Tô Phí.
- Cậu dẫn tôi đến chỗ Phương Thành ở, có lẽ có manh mối.
Tô Lưu Phương tinh thần tỉnh táo.
- Cái này, con còn định ở lại Cổ Đình vài ngày, xong việc sẽ đưa người về huyện Cổ Xuyên.
Diệp Phàm nói.
- Được, khi nào đi cậu thông báo với tôi một tiếng.
Tô Lưu Phương gật đầu.
Sau khi ở lại am ăn tối, thấy bàn ăn dù nói là ăn chay, nhưng cũng rất phong phú, có tới hai mươi mấy bát. Nghe nói ni cô của Hồng Cực am cũng không nhiều, tổng cộng lại hết cũng chưa tới hai mươi người. Trở lại Cổ Đình, Diệp Phàm lập tức dặn dò Vương Triều âm thầm điều tra chuyện khe suối Lưu Dương.
Dưới sự trợ giúp của Lưu Bảo, chỉ trong mấy ngày đã điều tra rõ sự tình. Trạm phát điện khe suối Lưu dương đích thật là Chủ tịch Địa khu đương nhiệm Trương Vận Lai hợp đồng một đám người tự khai thác, phát triển. Những chuyện như vậy ở Trung Quốc là chuyện bình thường, cán bộ âm thầm đầu tư chút tiền để kiếm tiền cũng bình thường.
Hơn nữa, lấy danh nghĩa cán bộ nắm cổ phần cũng có rất nhiều. Những chuyện thế này quốc gia cũng chỉ mắt nhắm mắt mở, chỉ cần không làm gì tổn hại quá lớn cho dân chúng là được. Dù sao, cán bộ cũng có thể tự kiếm thêm cho mình chút trợ cấp, thì cũng có thể giảm phát sinh những phần tử tham ô.
Tuy nhiên, này, dính đến chết người thì không còn là chuyện nhỏ nữa. Hơn nữa, Diệp Phàm muốn gọi Lưu Bảo vào Báo Săn, đương nhiên muốn được như vậy thì phải giúp Lưu Bảo giải quyết xong chuyện này trước. Bằng không, Lưu Bảo trong lòng không phục, làm sao chịu vào Báo Săn được.
Đương nhiên, Diệp Phàm đã có kế hoạch rồi, đưa Lưu Bảo tới tỉnh thành. Đầu tiên Diệp Phàm đem chứng cớ đến nhà Triệu Xương Sơn. Bởi vì trước đó đã hỏi thăm rõ, Trương Vận Lai này Triệu Xương Sơn cũng chẳng ưa gì. Có lẽ, việc này còn có thể giúp được cho Triệu Xương Sơn.
Quả nhiên, Triệu Xương Sơn sau khi xem xong đập tay xuống bàn, hừ nói:
- Coi trời bằng vung .
- Bí thư Triệu, ngài xem, việc này?
Diệp Phàm đang nghe chỉ thị.
- Giao cho Trần Bố Hòa, cứ theo trình tự mà làm việc.
Triệu Xương Sơn hừ nói, Diệp Phàm bước ra cửa. Sáng hôm sau, Vương Triều tới văn phòng Trần Bố Hòa.
Trần Bố Hòa sau khi xem xong cũng không phát biểu ý kiến gì, chỉ hỏi:
- Vương Triều, việc này là cậu phát hiện sao?
- Không phải, là Trưởng ban Diệp đến Cổ Đình muốn thực hiện điều tra nghiên cứu. Sau đó chúng tôi đi Tĩnh An tự, còn Lưu Bảo con trai của người bị hại Lưu Nhất Đầu đang ở tại Tĩnh An tự, được Viên Minh đại sư cứu giúp. Viên Minh muốn nhờ chúng tôi kiểm chứng việc này, cho nên, Trưởng ban Diệp đã nhận.
Vương Triều biết, Trần Bố Hòa đang thăm dò. Nếu việc này là do mình điều tra ra , thì còn phải chờ thương thảo.
Dù sao, việc này cũng dính đến một Chủ tịch Địa khu, hơn nữa, lại là Địa ủy lớn như Cổ Đình. Người này ở tỉnh chắc chắn có chỗ dựa, Trần Bố Hòa phải suy nghĩ phân lượng của chuyện này một chút.
Nếu là Diệp Phàm ra tay, thế thì chuyện này chắc chắn Diệp Phàm đã thông báo cho Triệu Xương Sơn. Hiện nay Diệp Phàm không ra mặt, bảo Vương Triều lại đây. Kia chắc chắn là cấp trên đã đáp ứng xét xử việc này rồi. Trần Bố Hòa suy nghĩ một chút đã hiểu rõ mọi việc.
- Gọi Lưu Bảo tới đây, lập tức thành lập tổ chuyên án xét xử việc này.
Trần Bố Hòa hạ quyết định, hơn nữa, lập tức tới văn phòng Bí thư Đảng ủy Công an Dương Chí Xa báo cáo công việc.
Dương Chí Xa vừa nghe, cảm thấy việc này rất lớn. Lập tức cầm tài liệu vào văn phòng Triệu Xương Sơn. Cho nên, gói tài liệu lớn Diệp Phàm cung cấp này lại chuyển tới tay Triệu Xương Sơn.
Triệu Xương Sơn sau một lúc giả bộ lật xem, nhíu mày, lập tức kêu phó Bí thư Diệp Đông phân công quản lý Ủy ban Kỷ luật đến. Diệp đông xem qua xong, cùng Dương Chí Xa nhìn Triệu Xương Sơn, đương nhiên đang đợi chỉ thị .
- Lập tức xét xử, coi trời bằng vung.
Triệu Xương Sơn hừ nói. Trong tỉnh lập tức thành lập tổ điều tra do Ủy ban Kỷ luật tỉnh và sở liên hợp lại.
- Lưu Bảo, cậu cũng biết, chuyện của Trương Vận tới sự đề cập rất lớn. Gã đường đường đại diện cho Địa ủy, quyền cao chức trọng. Bình thường cũng chẳng ai dám dính vào mất chuyện này.
Diệp Phàm vẻ mặt nghiêm túc, nói.
- Tôi biết, trước kia tôi đi kiện đều bị áp giải trở về.
Lưu Bảo đã trải qua việc này, cũng biết được một số quan hệ lợi hại.
- Việc này, Thủy Châu có một chi bộ đội tên Báo Săn, chuyên trừng trị những người này.
Diệp Phàm nhân cơ hội tung ra chủ đề chính, thằng nhãi này cảm giác mình cực kỳ giống con sói đang đóng giả bà ngoại lừa cô bé quàng khăn đỏ.
- Tôi đi tìm bộ đội Báo Săn để kiện.
Lưu bảo không chút do dự, nói.
- Cậu không vào được, Báo Săn là bộ phận đặc chủng.
Diệp Phàm lắc đầu.
- Vậy… vậy phải làm sao?
Lưu Bảo bối rối.
- Thân thủ của cậu là tam đẳng đỉnh, trong bộ đội Báo Săn bộ đội tất cả quan quân đều là cao thủ. Nếu cậu nhập ngũ trở thành một thành viên của họ, cậu nghĩ xem, bọn họ còn có thể không giúp cậu sao?
Diệp Phàm nói.
- Việc này, tôi phải hỏi lại đại sư đã.
Lưu Bảo nói, gọi điện thoại, không lâu sau quay lại nói là đại sư đã đồng ý. Rèn sắt khi còn nóng, Diệp Phàm lập tức gọi Tề Thiên tới. Sau một hồi thẩm tra chính trị, kiểm chứng. Lưu Bảo vinh dự nhập ngũ.
Tề Thiên đưa Lưu Bảo tới Báo Săn Thủy Châu nhận việc, ba ngày sau đổi quân trang xong thì trở lại Việt Đông. Lưu Bảo lấy thân phận Trung Úy Báo Săn yêu cầu tỉnh Việt Đông điều tra rõ cái chết của Lưu Nhất Đầu cha mình. Còn thủ trưởng Báo Săn đại tá Trương Cường lấy danh nghĩa Báo Săn viết đơn thỉnh cầu, Triệu Xương Sơn càng đầy đủ lý do, ngay cả băn khoăn của Trần Bố Hòa cũng giảm đi không ít.
Một tháng sau, chuyện Lưu Bảo được giải quyết xong. Đại diện Địa ủy Cổ đình, Chủ tịch Địa khu Trương Vận Lai được điều đến một phòng nhỏ ở tỉnh dưỡng lão, hơn nữa, còn bị đảng Đảng ghi tội xử phạt nặng. Những cán bộ có lien quan cũng bị xử phạt.
Đương nhiên, những chuyện này tầng cao của Việt Đông cũng không mổ xẻ quá nhiều, mục tiêu của Triệu Xương Sơn là Trương Vận Lai, y đã ngã rồi, Hà Mễ ngã thế nào là chuyện tiếp theo. Hai người Trần Bố Hòa và Vu Chí Hải do Ủy ban Kỷ luật tỉnh phái xuống đi gây sức ép.
Còn Vương Triều lại một lần nữa có biểu hiện xuất sắc nên càng ngồi vững trên ngai vàng cục trưởng cục công an địa khu Cổ Đình. Sau khi Diệp Phàm tuần tra ba địa khu không lâu, Tỉnh ủy có sự điều chỉnh nhỏ trong bộ máy của ba thành phố cấp 3. Chuyến tuần tra của Diệp Phàm kỳ thật chỉ có là một phát súng hư ảo. Tuy nhiên, những đồng chí không rõ chân tướng còn tưởng rằng đây là kết quả do Triệu Xương Sơn phái Trưởng ban Diệp đến khảo sát. Giữa sự hư ảo đó, uy tín Diệp Phàm tự nhiên tăng cao.
Nháy mắt đã đến tháng 8 nóng nực, nhiệt độ của Việt Đông có thể nướng được người.
Buổi tối trong ngày lễ Thành lập quân đội, một ngày đặc biệt. Diệp Phàm về Báo Săn Thủy Châu, cùng bộ máy tầng cao của Báo Săn và lãnh đạo Tổ nòng cốt thứ tám tập trung làm lễ. Sau khi Mã Thượng Chí chết, bộ máy Báo Săn tương đương vững vàng.
Trương Cường dần dần nắm Báo Săn trong tay, Diệp Phàm cũng yên tâm nhiều. Sau này không cần thiết cả ngày chú ý Báo Săn .
Hơn nữa, còn có một tin tức tốt. Nam Cung Phi Thanh gia tộc Nam Cung Hongkong bị nắm về Thủy Châu chịu thẩm tra. Vốn việc này phải thương lượng với cảnh sát Hongkong mới có thể giải quyết , tuy nhiên, Báo Săn luôn có biện pháp. Bí mật bắt người trở về, sau đó mới thông báo cảnh sát cho Hongkong, nói là bắt ở Thủy Châu.
Cảnh sát Hongkong tuy nói biết được mưu mô trong chuyện này, nhưng mắt nhắm mắt mở cho qua. Vì tính thần bí của bộ đội Báo Săn này, cảnh sát Hongkong cũng biết một ít. Bởi vậy sao có thể chọc vào vị hung thần này để rước họa vào thân cơ chứ.
Lý Xương Hải quyền Giám đốc sở tạm thời chủ trì công tác sở tỉnh Nam Phúc, biết được đại thiếu gia Nam Cung Phi Thanh đánh lén đồng chí Diệp Phàm, Lý Xương Hải đã ra tay thật mạnh. Bắt cả mấy tên đồng lõa liên quan. Diệp Phàm biết rằng, Lý Xương Hải đang thể hiện thiện ý với mình. Còn không phải là do cuộc điện thoại lần trước của thư ký Thủ tướng làm ra chuyện này sao
/3320
|