Người này gan chó, nghĩ dựa vào Diệp Phàm là y có thể giữ được công tác được phân quản của y.
Trước đây đáng lẽ nên khởi động sớm. Nếu y ngu ngốc như vậy chúng ta cũng nên sớm ra tay.
Biệt Đạo Phong thản nhiên hừ nói.
- Lần này không riêng gì vấn đề lĩnh vực phân công quản lý của y mà tôi muốn lấy mũ trên đầu y.
Trương Minh Sâm lạnh lùng nói. Nghe Tra Minh Giang báo cáo xong, cực kỳ tức giận.
- Được, muốn làm thì làm lớn. Để các đồng chí khác nhìn thấy phản bội chúng ta kết cục như thế nào. Mặc dù là phó chủ tịch thành phố cũng không giữ được chỗ.
Biệt Đạo Phong hừ nói.
8 giờ 30 phút sáng hôm sau.
Tằng Tuấn Tài cầm tài liệu đến phòng làm việc của Diệp Phàm.
Diệp Phàm cẩn thận xem qua tài liệu rồi nhìn Tằng Tuấn Tài nói:
- Anh Tằng, tôi thấy nhà máy dệt Thuận Hòa vẫn có tiềm lực, có thể khai thác. Tuy họ đang nợ ba trăm triệu, nhưng mặt bằng của Thuận Hoa giá trị cũng không nhỏ. Nếu có quyết tâm có thể làm.
- Mặt bằng thật sự có giá trị, ít nhất không dưới năm trăm triệu. Nếu có thể được phép bán trả hết nợ nần, số còn lại vẫn trên hai trăm triệu.
Khoản tiền này ngoài tiền công của nhân viên chức và các chi phí khác, mỗi công nhân viên chức của Thuận Hoa có thể lĩnh được hai ba nghìn nhân dân tệ.
Đối với bọn họ mà nói, đó là số tiền không nhỏ.
Tằng Tuấn Tài nói đến đây nhìn Diệp Phàm một cái nói thêm:
- Tuy nhiên, đất này căn bản không bán được, bán không được thì không có giá trị gì.
- Bán không được thì không cần bán, tôi nói rồi có thể làm sống lại nhà máy.
Diệp Phàm thản nhiên cười nói.
Đúng lúc này, điện thoại của Tằng Tuấn Tài vang lên, vừa nhìn mặt y đã biến sắc. Buống điện thoại nói với Diệp Phàm:
- Xảy ra việc lớn, vừa rồi thị trấn Hồng Thư có đến hơn một nghìn người, bọn họ bắt đầu vào nhà máy dệt Thuận Hòa phá đồ. Yêu cầu công nhân viên chức Thuận Hòa rời nhà máy trong mười tiếng. Nếu không, sẽ cưỡng ép mang đi. Người của Thuận Hòa đương nhiên không chịu, hai bên đang tập hợp người, hiện tại đang đánh nhau.
- Đi, đi xem, thật là bừa bãi.
Diệp Phàm hừ lạnh một tiếng, hai người bước nhanh xuống tầng.
Ở trên xe Diệp Phàm gọi điện thoại cho Cục trưởng cục Công an thành phố An Kỳ, yêu cầu anh ta cử người đến duy trì trật tự. Cục trưởng An vừa nghe, nói là lập tức tự mình đưa người đến.
Xe đến nhà máy dệt Thuận Hoa, thấy cửa nhà máy đã bị người ta phá hỏng. Người đang chen chúc lộn xộn, la hét ầm ĩ. Hơn nữa, bên trong nhà máy hình như cũng đang tiến hành ứng chiến mãnh liệt.
- Làm sao bây giờ, hiện giờ tình hình nguy cấp. Chủ tịch thành phố không thể vào để cục trưởng cục Công an đến rồi tính được.Ở đây đang nhiều người lắm.
Tằng Tuấn Tài vừa thấy tình trạng hỗn loạn, mặt tái đi.
Tình hình này ai vào cũng vô dụng. Những người này, đánh có chừa ai, đâu quan tâm đến anh là lãnh đạo hay không lãnh đạo. Hơn nữa, lãnh đạo có khi bị đánh cho thảm hơn.
- Lãnh đạo đến rồi, chúng ta tìm lãnh đạo nói lý lẽ đi.
Đúng lúc này có người thấy xe của Diệp Phàm hét to.
- Đúng đúng, tìm lãnh đạo thành phố phân xử đi.
Sau đó vài tiếng quát tháo vang lên, một đám người cầm gậy gộc hùng hổ tiến lại.
- Mau lái xe đi.
Tằng Tuấn Tài hét lên với lái xe.
Tuy nhiên, chậm rồi, đã có người chạy đến, vây quanh xe.
- Xuống, xuống đây, chúng tôi cần phân xử.
Người bên ngoài hét lên.
- Không ra ngoài chúng ta đập xe, buộc bọn họ phải ra. Làm lãnh đạo không vì dân đều là cẩu quan. Lãnh đạo khốn khiếp chỉ biết vui chơi hút máu chúng ta.
Một người hét lớn lập tức xe rung lên. Dường như có nguy cơ bị ném đi.
- Muốn làm gì, tất cả dừng tay.
Diệp Phàm vừa thấy không được, có lẽ Cục trưởng An còn chưa đến thì xe này đã hỏng. Cho nên, dùng lực mở cửa xe ra ngoài, lập tức mấy người đứng ở cửa xe bị đẩy ngã xuống đất. Diệp Phàm giành lấy loa sắt trong tay một người dân, nhảy lên nóc xe.
- Dừng tay cái rắm. Trả đất cho chúng tôi, chính là đất của chúng tôi.
Một người trên tay có hình xăm hét lên. Người này cầm gậy đập một cái làm chiếc Audi lung lay.
Diệp Phàm thấy thế, tức giận. Cảm thấy người này hình như là đầu sỏ. Hơn nữa vừa thấy cách ăn mặc của người này, chắc chắn là nhân vật lưu manh. Bước xuống, một cước đá vào y. Bị Diệp Phàm đá một cước, y lập tức lăn vào đống người.
- Lão Đại bị đánh, đánh chết người này.
Đám đông hét lên, lập tức hùng dũng chen lên mấy chục người thanh niên.
Đồng thời cũng có người lui ra ngoài. Diệp Phàm thấy việc này liền hiểu ngay, người tiến lên mới là người gây rối, người lùi ra sau mới là người dân thật sự.
- Hắn là Chủ tịch thành phố Diệp, các anh không thể đánh, dừng tay, dừng tay.
Vu Hữu Hòa và Tằng Tuấn Tài đều nóng nảy, vội xuống xe quát lớn.
- Diệp cái rắm, đánh chết hắn.
Lại có người nào đó kêu to. Một cước đá đến, Vu Hữu Hòa không đề phòng ngã lăn ra. Tằng Tuấn Tài bên cạnh muốn đỡ dậy cũng bị một cước đá, lập tức ngã lên người Vu Hữu Hòa. Hai người lăn tròn.
- Đánh, đánh chết cẩu quan này.
Đám đông hét lớn, côn bổng phần phật hướng về phía Diệp Phàm.
- Đánh Chủ tịch thành phố, các anh sẽ phạm tội.
Giọng Tằng Tuấn Tài lẫn trong đám đông, hai người vừa bị đánh, giọng run rẩy.
- Âm mưu tấn công lãnh đạo nhà nước, nên đánh.
Diệp Phàm rống lên một tiếng, giành lại một cây bổng, đi một đường tròn.
Bụp,bụp…
Một hồi bụp bụp vang lên, hễ bị Diệp Phàm quét ngang đến, tất cả đều lảo đảo. Có mấy người không đứng vững lập tức ngã xuống. Không ngã thì bị gậy của Diệp Phàm quét ngang qua, người cũng ngả nghiêng. Lộ ra một khoảng trống, cảnh tượng rất kỳ lạ, Giống như Diệp Phàm vẽ một vòng kim cô, người ngoài không bước vào được.
- Đánh đi, đánh đi.
Đám đông cũng hét lên, cầm côn bổng lao đến.
- Tới đây.
Diệp Phàm cười lạnh một tiếng, nhấc cây gậy lên xoay tròn, không lâu sau, tiếng bụp bụp lại vang lên một hồi.
Đợi khi âm thanh dừng lại, mấy nghìn người dân lập tức như hóa thạch, không ngờ hai mươi người đều ngã xuống.
Hơn nữa hai mươi người này đều là những người có tiếng tăm ở thị trấn Hồng Thư. Bình thường đánh nhau có thể đánh đến chết. Một đánh hai tuyệt đối không thành vấn đề. Không thể tượng tượng được hôm nay hai mươi người đều bị Chủ tịch thành phố Diệp dùng một gậy đánh ngã.
- Mẹ ơi, Chủ tịch thành phố này cũng có thể đánh nhau à.
Một người trong đám đông nói giọng khâm phục.
- Chắc chắn là xuất thân từ trinh sát rồi. Anh không thấy là rất uy phong sao. Cầm gậy quét một cái toàn bộ đã ngã xuống, thật lợi hai.
Một người khác thở dài không ngừng.
- Tiểu Lâm Tử, mày ngơ ngẩn cái gì, đánh cho bố.
Lúc này người đàn ông có hình xăm hét lên.
- Dám đánh anh Tiến, mọi người hãy đánh hắn.
Người vừa được gọi là Tiểu Lâm Tử không có cách nào, có chút do dự cầm gậy hét lên.
Nhưng, lần này người hưởng ứng cũng không còn nhiều nữa, mãi cũng chỉ mười mấy người.
Hơn nữa, thấy Chủ tịch thành phố Diệp chống gậy giống như thần thánh hạ phàm, đám đông có chút do dự, nhìn Tiểu Lâm Tử, lại nhìn người vừa được gọi là anh Tiến, cả đám không dám liều mạng. Chỉ có điều gậy gộc trong tay cổ vũ, miệng hô, không dám tiến lên.
- Dừng tay, tấn công lãnh đạo Thành ủy, bắt hết lại.
Trên chiếc xe cảnh sát vừa đến, Cục trưởng Cục Công an nhảy xuống vừa thấy tình hình hỗn loạn, bèn quát lớn.
An Kỳ và mấy đồng chí đi theo lập tức đứng tấn ở tư thế bảo vệ Diệp Phàm. Bên kia lập tức mấy chục cảnh sát đi ra, cầm roi điện ngăn mọi người đến.
- Bắt cả lại!.
Cục trưởng An nhìn xuống đất quát, lập tức hiểu. Chắc là bị Chủ tịch thành phố dùng vũ lực, xui xẻo.
- Vâng.
Đội cảnh sát trả lời, đó là sẽ bắt những người đang ngã dưới đất lại. Vừa ra tay, lập tức đám người đang ngồi dưới đất kêu đau. Cảnh sát bình thường điều tra vẫn rất nhẹ nhàng, lúc này, Chủ tịch thành phố ở đây, lại có Cục trưởng giám sát. Cho nên, bọn họ đều muốn tăng sức mạnh.
Không đau mới là lạ!
- Đau, các cậu cũng biết đau, dám tấn công Chủ tịch thành phố, không muốn sống nữa phải không?
Đội cảnh sát ra tay thật sự tàn nhẫn, nhân cơ hội này còn đá mấy đá vào mông bọn chúng.
- Chủ tịch thành phố, nhiều người như vậy, không phải tự phát bình thường. Chắc chắn là có âm mưu tổ chức. Hơn nữa, chắc chắn là người đàn ông có hình xăm này cầm đầu. Tuy nhiên, người này tuyệt đối không thể là người tổ chức, nhiều nhất cũng là người đi đầu thôi.
Cục trưởng An Kỳ ghé tai Diệp Phàm nói.
- Điều tra cho tôi, tra đến cùng. Nếu tra được vua tôi cũng phải lôi ra. Có người cả ngày không làm chuyện gì tốt, đều tìm việc gây sức ép với người khác, sắp đến tết rồi. Vì cái gì, một chút tầm nhìn chung đều không có. Đấu tranh là bình thường nhưng cũng phải tùy trường hợp và thời gian.
Diệp Phàm hừ lạnh một tiếng, giao việc cho Cục trưởng An, quay sang Vu Hữu Hòa nói:
- Lập tức triệu tập đại diện của thị trấn Hồng Thư, cùng với Thuận Hoa họp. Ai không đến coi như tự động bỏ quyền lợi.
Chợt, Diệp Phàm cầm lấy loa trong tay An Kỳ, nói:
- Tôi là quyền Chủ tịch thành phố Hải Đông Diệp Phàm. Việc tranh cãi giữa hai phía, tôi sẽ tự mình giải quyết. Hai bên cử đại diện đến phòng họp của nhà máy để thảo luận. Nếu ai dám ở đây gây rối, tôi nói bắt hết lại. Tôi chịu hoàn toàn trách nhiệm. Ai không đến dự là tự động từ bỏ quyền lợi, về sau Ủy ban nhân dân thành phố không giải quyết.
Diệp Phàm dùng hòa âm mí thuật nên rất có uy lực. Ban đầu còn có người không muốn đi. Nhưng sau đó Diệp Phàm nói tiếp:
- Tôi đếm đến 10, nếu không đi, coi như là tập trung gây rối, âm mưu tấn công lãnh đạo thành phố, bắt hết lại.
Trước đây đáng lẽ nên khởi động sớm. Nếu y ngu ngốc như vậy chúng ta cũng nên sớm ra tay.
Biệt Đạo Phong thản nhiên hừ nói.
- Lần này không riêng gì vấn đề lĩnh vực phân công quản lý của y mà tôi muốn lấy mũ trên đầu y.
Trương Minh Sâm lạnh lùng nói. Nghe Tra Minh Giang báo cáo xong, cực kỳ tức giận.
- Được, muốn làm thì làm lớn. Để các đồng chí khác nhìn thấy phản bội chúng ta kết cục như thế nào. Mặc dù là phó chủ tịch thành phố cũng không giữ được chỗ.
Biệt Đạo Phong hừ nói.
8 giờ 30 phút sáng hôm sau.
Tằng Tuấn Tài cầm tài liệu đến phòng làm việc của Diệp Phàm.
Diệp Phàm cẩn thận xem qua tài liệu rồi nhìn Tằng Tuấn Tài nói:
- Anh Tằng, tôi thấy nhà máy dệt Thuận Hòa vẫn có tiềm lực, có thể khai thác. Tuy họ đang nợ ba trăm triệu, nhưng mặt bằng của Thuận Hoa giá trị cũng không nhỏ. Nếu có quyết tâm có thể làm.
- Mặt bằng thật sự có giá trị, ít nhất không dưới năm trăm triệu. Nếu có thể được phép bán trả hết nợ nần, số còn lại vẫn trên hai trăm triệu.
Khoản tiền này ngoài tiền công của nhân viên chức và các chi phí khác, mỗi công nhân viên chức của Thuận Hoa có thể lĩnh được hai ba nghìn nhân dân tệ.
Đối với bọn họ mà nói, đó là số tiền không nhỏ.
Tằng Tuấn Tài nói đến đây nhìn Diệp Phàm một cái nói thêm:
- Tuy nhiên, đất này căn bản không bán được, bán không được thì không có giá trị gì.
- Bán không được thì không cần bán, tôi nói rồi có thể làm sống lại nhà máy.
Diệp Phàm thản nhiên cười nói.
Đúng lúc này, điện thoại của Tằng Tuấn Tài vang lên, vừa nhìn mặt y đã biến sắc. Buống điện thoại nói với Diệp Phàm:
- Xảy ra việc lớn, vừa rồi thị trấn Hồng Thư có đến hơn một nghìn người, bọn họ bắt đầu vào nhà máy dệt Thuận Hòa phá đồ. Yêu cầu công nhân viên chức Thuận Hòa rời nhà máy trong mười tiếng. Nếu không, sẽ cưỡng ép mang đi. Người của Thuận Hòa đương nhiên không chịu, hai bên đang tập hợp người, hiện tại đang đánh nhau.
- Đi, đi xem, thật là bừa bãi.
Diệp Phàm hừ lạnh một tiếng, hai người bước nhanh xuống tầng.
Ở trên xe Diệp Phàm gọi điện thoại cho Cục trưởng cục Công an thành phố An Kỳ, yêu cầu anh ta cử người đến duy trì trật tự. Cục trưởng An vừa nghe, nói là lập tức tự mình đưa người đến.
Xe đến nhà máy dệt Thuận Hoa, thấy cửa nhà máy đã bị người ta phá hỏng. Người đang chen chúc lộn xộn, la hét ầm ĩ. Hơn nữa, bên trong nhà máy hình như cũng đang tiến hành ứng chiến mãnh liệt.
- Làm sao bây giờ, hiện giờ tình hình nguy cấp. Chủ tịch thành phố không thể vào để cục trưởng cục Công an đến rồi tính được.Ở đây đang nhiều người lắm.
Tằng Tuấn Tài vừa thấy tình trạng hỗn loạn, mặt tái đi.
Tình hình này ai vào cũng vô dụng. Những người này, đánh có chừa ai, đâu quan tâm đến anh là lãnh đạo hay không lãnh đạo. Hơn nữa, lãnh đạo có khi bị đánh cho thảm hơn.
- Lãnh đạo đến rồi, chúng ta tìm lãnh đạo nói lý lẽ đi.
Đúng lúc này có người thấy xe của Diệp Phàm hét to.
- Đúng đúng, tìm lãnh đạo thành phố phân xử đi.
Sau đó vài tiếng quát tháo vang lên, một đám người cầm gậy gộc hùng hổ tiến lại.
- Mau lái xe đi.
Tằng Tuấn Tài hét lên với lái xe.
Tuy nhiên, chậm rồi, đã có người chạy đến, vây quanh xe.
- Xuống, xuống đây, chúng tôi cần phân xử.
Người bên ngoài hét lên.
- Không ra ngoài chúng ta đập xe, buộc bọn họ phải ra. Làm lãnh đạo không vì dân đều là cẩu quan. Lãnh đạo khốn khiếp chỉ biết vui chơi hút máu chúng ta.
Một người hét lớn lập tức xe rung lên. Dường như có nguy cơ bị ném đi.
- Muốn làm gì, tất cả dừng tay.
Diệp Phàm vừa thấy không được, có lẽ Cục trưởng An còn chưa đến thì xe này đã hỏng. Cho nên, dùng lực mở cửa xe ra ngoài, lập tức mấy người đứng ở cửa xe bị đẩy ngã xuống đất. Diệp Phàm giành lấy loa sắt trong tay một người dân, nhảy lên nóc xe.
- Dừng tay cái rắm. Trả đất cho chúng tôi, chính là đất của chúng tôi.
Một người trên tay có hình xăm hét lên. Người này cầm gậy đập một cái làm chiếc Audi lung lay.
Diệp Phàm thấy thế, tức giận. Cảm thấy người này hình như là đầu sỏ. Hơn nữa vừa thấy cách ăn mặc của người này, chắc chắn là nhân vật lưu manh. Bước xuống, một cước đá vào y. Bị Diệp Phàm đá một cước, y lập tức lăn vào đống người.
- Lão Đại bị đánh, đánh chết người này.
Đám đông hét lên, lập tức hùng dũng chen lên mấy chục người thanh niên.
Đồng thời cũng có người lui ra ngoài. Diệp Phàm thấy việc này liền hiểu ngay, người tiến lên mới là người gây rối, người lùi ra sau mới là người dân thật sự.
- Hắn là Chủ tịch thành phố Diệp, các anh không thể đánh, dừng tay, dừng tay.
Vu Hữu Hòa và Tằng Tuấn Tài đều nóng nảy, vội xuống xe quát lớn.
- Diệp cái rắm, đánh chết hắn.
Lại có người nào đó kêu to. Một cước đá đến, Vu Hữu Hòa không đề phòng ngã lăn ra. Tằng Tuấn Tài bên cạnh muốn đỡ dậy cũng bị một cước đá, lập tức ngã lên người Vu Hữu Hòa. Hai người lăn tròn.
- Đánh, đánh chết cẩu quan này.
Đám đông hét lớn, côn bổng phần phật hướng về phía Diệp Phàm.
- Đánh Chủ tịch thành phố, các anh sẽ phạm tội.
Giọng Tằng Tuấn Tài lẫn trong đám đông, hai người vừa bị đánh, giọng run rẩy.
- Âm mưu tấn công lãnh đạo nhà nước, nên đánh.
Diệp Phàm rống lên một tiếng, giành lại một cây bổng, đi một đường tròn.
Bụp,bụp…
Một hồi bụp bụp vang lên, hễ bị Diệp Phàm quét ngang đến, tất cả đều lảo đảo. Có mấy người không đứng vững lập tức ngã xuống. Không ngã thì bị gậy của Diệp Phàm quét ngang qua, người cũng ngả nghiêng. Lộ ra một khoảng trống, cảnh tượng rất kỳ lạ, Giống như Diệp Phàm vẽ một vòng kim cô, người ngoài không bước vào được.
- Đánh đi, đánh đi.
Đám đông cũng hét lên, cầm côn bổng lao đến.
- Tới đây.
Diệp Phàm cười lạnh một tiếng, nhấc cây gậy lên xoay tròn, không lâu sau, tiếng bụp bụp lại vang lên một hồi.
Đợi khi âm thanh dừng lại, mấy nghìn người dân lập tức như hóa thạch, không ngờ hai mươi người đều ngã xuống.
Hơn nữa hai mươi người này đều là những người có tiếng tăm ở thị trấn Hồng Thư. Bình thường đánh nhau có thể đánh đến chết. Một đánh hai tuyệt đối không thành vấn đề. Không thể tượng tượng được hôm nay hai mươi người đều bị Chủ tịch thành phố Diệp dùng một gậy đánh ngã.
- Mẹ ơi, Chủ tịch thành phố này cũng có thể đánh nhau à.
Một người trong đám đông nói giọng khâm phục.
- Chắc chắn là xuất thân từ trinh sát rồi. Anh không thấy là rất uy phong sao. Cầm gậy quét một cái toàn bộ đã ngã xuống, thật lợi hai.
Một người khác thở dài không ngừng.
- Tiểu Lâm Tử, mày ngơ ngẩn cái gì, đánh cho bố.
Lúc này người đàn ông có hình xăm hét lên.
- Dám đánh anh Tiến, mọi người hãy đánh hắn.
Người vừa được gọi là Tiểu Lâm Tử không có cách nào, có chút do dự cầm gậy hét lên.
Nhưng, lần này người hưởng ứng cũng không còn nhiều nữa, mãi cũng chỉ mười mấy người.
Hơn nữa, thấy Chủ tịch thành phố Diệp chống gậy giống như thần thánh hạ phàm, đám đông có chút do dự, nhìn Tiểu Lâm Tử, lại nhìn người vừa được gọi là anh Tiến, cả đám không dám liều mạng. Chỉ có điều gậy gộc trong tay cổ vũ, miệng hô, không dám tiến lên.
- Dừng tay, tấn công lãnh đạo Thành ủy, bắt hết lại.
Trên chiếc xe cảnh sát vừa đến, Cục trưởng Cục Công an nhảy xuống vừa thấy tình hình hỗn loạn, bèn quát lớn.
An Kỳ và mấy đồng chí đi theo lập tức đứng tấn ở tư thế bảo vệ Diệp Phàm. Bên kia lập tức mấy chục cảnh sát đi ra, cầm roi điện ngăn mọi người đến.
- Bắt cả lại!.
Cục trưởng An nhìn xuống đất quát, lập tức hiểu. Chắc là bị Chủ tịch thành phố dùng vũ lực, xui xẻo.
- Vâng.
Đội cảnh sát trả lời, đó là sẽ bắt những người đang ngã dưới đất lại. Vừa ra tay, lập tức đám người đang ngồi dưới đất kêu đau. Cảnh sát bình thường điều tra vẫn rất nhẹ nhàng, lúc này, Chủ tịch thành phố ở đây, lại có Cục trưởng giám sát. Cho nên, bọn họ đều muốn tăng sức mạnh.
Không đau mới là lạ!
- Đau, các cậu cũng biết đau, dám tấn công Chủ tịch thành phố, không muốn sống nữa phải không?
Đội cảnh sát ra tay thật sự tàn nhẫn, nhân cơ hội này còn đá mấy đá vào mông bọn chúng.
- Chủ tịch thành phố, nhiều người như vậy, không phải tự phát bình thường. Chắc chắn là có âm mưu tổ chức. Hơn nữa, chắc chắn là người đàn ông có hình xăm này cầm đầu. Tuy nhiên, người này tuyệt đối không thể là người tổ chức, nhiều nhất cũng là người đi đầu thôi.
Cục trưởng An Kỳ ghé tai Diệp Phàm nói.
- Điều tra cho tôi, tra đến cùng. Nếu tra được vua tôi cũng phải lôi ra. Có người cả ngày không làm chuyện gì tốt, đều tìm việc gây sức ép với người khác, sắp đến tết rồi. Vì cái gì, một chút tầm nhìn chung đều không có. Đấu tranh là bình thường nhưng cũng phải tùy trường hợp và thời gian.
Diệp Phàm hừ lạnh một tiếng, giao việc cho Cục trưởng An, quay sang Vu Hữu Hòa nói:
- Lập tức triệu tập đại diện của thị trấn Hồng Thư, cùng với Thuận Hoa họp. Ai không đến coi như tự động bỏ quyền lợi.
Chợt, Diệp Phàm cầm lấy loa trong tay An Kỳ, nói:
- Tôi là quyền Chủ tịch thành phố Hải Đông Diệp Phàm. Việc tranh cãi giữa hai phía, tôi sẽ tự mình giải quyết. Hai bên cử đại diện đến phòng họp của nhà máy để thảo luận. Nếu ai dám ở đây gây rối, tôi nói bắt hết lại. Tôi chịu hoàn toàn trách nhiệm. Ai không đến dự là tự động từ bỏ quyền lợi, về sau Ủy ban nhân dân thành phố không giải quyết.
Diệp Phàm dùng hòa âm mí thuật nên rất có uy lực. Ban đầu còn có người không muốn đi. Nhưng sau đó Diệp Phàm nói tiếp:
- Tôi đếm đến 10, nếu không đi, coi như là tập trung gây rối, âm mưu tấn công lãnh đạo thành phố, bắt hết lại.
/3320
|