Sau khi nói xong, Diệp Phàm liên đếm 1,2,3…. Đếm đến bảy thì mọi người đã tan gần hết.
Không lâu sau, Vu Hữu Hòa cũng đã sắp xếp xong, Diệp Phàm đi vào phòng họp của nhà máy dệt.
- Chúng ta chào đón Chủ tịch thành phố Diệp phát biểu.
Vu Hữu Hòa đi trước nói, Tằng Tuấn Tài tất nhiên vỗ tay, hơn nữa đại diện cán bộ công nhân viên chức nhà máy dệt đều vỗ tay như sấm.
- Tất cả mọi người ngồi đi.
Diệp Phàm khoát tay nói.
Đợi đến khi tất cả mọi người ngồi xuống. Diệp Phàm nghiêm túc nhìn mọi người một cái nói:
- Sắp đến tết, mọi người ngày nào cũng gây ồn ào, việc lại không giải quyết được. Hơn nữa, làm ầm ĩ như vậy lãnh đạo thành phố không thể an tâm. Tất cả mọi người đều bận, lãnh đạo thành phố cũng có nhiều việc phải làm. Hôm nay ở đây, mọi người có việc gì thì nói ra.
Cả hội trường im lặng một hồi.
Một ông lão đã lớn tuổi đứng lên nói:
- Chủ tịch thành phố Diệp, tôi là Mã Đông Phong, là Bí thư chi bộ thôn Hồng Thư.
Đương nhiên, lúc đó không gọi là thôn mà gọi là đại đội, tôi là đại đội trưởng. Tôi còn nhớ rõ, xưởng trưởng của Thuận Hoa lúc đó là Hậu Lưu Phong.
Vì mặt bằng, y đến nhà tôi vài lần. Sau đó chúng tôi có tăng lên một chút điều kiện, đó là mặt bằng này có thể cho bọn họ mượn dùng.
Xưởng trưởng Hậu nói Thuận Hoa là nhà máy mới xây dựng, tất cả đều là tiền của nhà nước, huyện cũng không có tiền. Cho nên, tiền kia tạm thời chưa cách nào trả được.
Lúc đó người trong thôn cũng suy xét đến tình hình đặc thù này, cũng đành bỏ sức vì đất nước. Cuối cùng xưởng trưởng Hậu có nói là có thể tuyển thanh niên trong thôn chúng tôi vào nhà máy làm việc. Cho nên, hai bên liền quyết định như vậy. Tạm thời chúng tôi sẽ không đòi tiền của họ, …
- Chủ tịch thành phố Diệp, tôi là Lưu Vân Đông, hiện là người phụ trách nhà máy dệt Thuận Hoa.
Giám đốc nhà máy Lưu đầu tiên chào Diệp Phàm sau đó nói:
- Bí thư chi bộ Mã, chuyện lúc đó tôi cũng đã nghe nguyên giám đốc nói qua.
Lúc đó có thể nói như vậy, đất chúng tôi không trả tiền, mà tuyển người vào làm.
Trên thực tế chúng tôi cũng đã trả tiền.
Bởi vì lúc đó có bao nhiêu người muốn vào nhà máy, nhà máy Thuận Hoa là nhà máy của nhà nước, là doanh nghiệp nhà nước.
Mà người dân thôn Hồng Thư các ông vào làm, một năm sau đều được chuyển vào chính thức. Đều được nhận lương của nhà nước. Hiện giờ thời đại thay đổi, nhà máy khó khăn.
Phải bán nhà máy cũng không liên quan đến đại đội Hồng Thư các ông. Hơn nữa, lúc đó nhà máy cũng đã tiếp nhận đến một nghìn người dân Hồng Thư vào làm.
Chia ra hai trăm hộ, tức là lúc đó tuyển công nhân trên cơ bản mỗi hộ đều có người vào làm công nhân nhà máy. Nhà không có con cái cũng có người thân được chọn vào làm ở nhà máy. Hơn nữa tất cả đều là công nhân viên chính thức.
- Ai bảo, lúc ấy các anh xây dựng nhà máy ở đại đội chúng tôi, tất nhiên phải giải quyết cho thanh niên của đại đội vào làm.
Tuyển người địa phương vào làm cũng thuận tiện. Hơn nữa không phải cấp nhà, các anh vẫn được lời. Nếu tuyển người ngoài đến, các anh còn phải xây dựng nhà ở cho họ có phải không?
Còn nữa, các anh cũng không phải xây dựng căng tin. Lúc đó chúng tôi nói là đất này chỉ cho các anh mượn.
Sau đó, các anh không trả tiền, thôn chúng tôi có người làm ở nhà máy, cũng ngại đến giục. Việc này kéo dài mấy chục năm.
Người thanh niên bên cạnh Mã Đông Phong đứng lên, nói lớn. Người này nhìn dáng có phần giống Mã Đông Phong chắc là hai cha con.
- Mã Hồng Xuân, anh nói có lý chút được không? Nếu các anh không đổi đất để lấy được việc công nhân vào làm chúng tôi sẽ dùng người của thôn Hồng Thư sao, buồn cười.
Lúc đó muốn vào nhà máy của nhà nước, nói thật, có thể giẫm nát cửa nhà tôi. Thanh niên ở đại đội các anh, văn hóa không có, trình độ không có.
Nếu chính thức tuyển thì ít nhất phải tốt nghiệp trung học. Công nhân viên chức thôn Hồng Thư các anh cơ bản là chưa tốt nghiệp tiểu học. Vì đất không cần trả tiền, nhà máy cũng biết.
Hơn nữa, lúc đó không phải là các ông đưa ra điều kiện như vậy sao, nhà máy dệt Thuận Hoa chúng tôi đi đâu không tìm thấy mặt bằng xây dựng nhà máy. Lúc đó, đất đai nơi nơi đều có, không riêng gì đại đội Hồng Thư các ông.
Hơn nữa, nhà máy dệt Thuận Hoa xây dựng trên mảnh đất của các ông nhiều năm như vậy, không cần nói đến cái gì khác.
Ít nhất đường xá đi lại xa, nhà máy cách xa quốc lộ.
Sau đó nhà máy chúng tôi xây dựng nhà trẻ và trường tiểu học, người thôn các ông cũng theo học.
Ngay cả trường trung học Hông Thư, nhà máy Thuận Hoa chúng tôi cũng bỏ nửa tiền. Việc đó nguyên giám đốc đều ghi chép lại.
Hơn nữa, nhà máy chúng tôi được xây dựng, cuộc sống của mọi người thế nào, kinh tế phát triển. Thu nhập cũng tăng lên, làm gì cũng thuận tiện hơn.
Nhà máy của chúng tôi không xây dựng ở chỗ các anh, cũng không biết các anh có thể thành thị trấn Hồng Thư như bây giờ không.
Xường trưởng Lưu tức giận chỉ vào mặt Mã Hồng Xuân, giọng run lên.
- Sao anh không nói nhà máy mang đến ô nhiễm cho thị trấn chúng tôi như thế nào. Hơn nữa, nói về kinh tế đi.
Các anh có thể làm kinh tế phát triển như thế nào, còn phát triển xây dựng thị trấn Hồng Thư, cái rắm. Nhà máy của các anh làm cho mọi thứ không chết cũng sập.
Còn nói là vực dậy kinh tế thị trấn chúng tôi, thật là buồn cười.
Mã Hồng Xuân giọng điệu khá sắc bén, một câu nói ra, xưởng trưởng Lưu không nói được gì, mặt trắng bệch. Chỉ vào Mã Hồng Xuân nghẹn không nói được gì.
Y run cả người, Diệp Phàm thấy thế biết không lên tiếng có lẽ xưởng trưởng Lưu sẽ té xỉu ở đây.
Vội vàng nói:
- Đỡ xưởng trưởng Lưu xuống nghỉ ngơi một chút.
Quay sang chuyện khác Diệp Phàm gõ bàn nói:
- Thật ra hai bên đều có thể lui một bước. Đại đội Hồng Thư trước có thể nói là không phải tham đưa được người vào nhà máy làm việc, nhường đất chắc chắn là không thể đúng không? Không cần nói nhiều với tôi, thiên hạ này không ai tặng không cái gì.
- Đó là đương nhiên, bằng không, chúng tôi đã sớm đuổi họ đi.
Mã Hồng Xuân gật gật đầu.
- Mà Thuận Hoa nếu không tham đất không cần tiền, chắc chắn sẽ không xây nhà máy ở đây có phải không? Hơn nữa, có tuyển một số công nhân tiêu chuẩn thấp, đối với nhà máy mà nói là không có lợi.
Diệp Phàm quay lại hỏi xưởng trưởng Lưu.
- Lúc đó nhà máy Thuận Hoa vừa mới xây dựng, tiền vốn rất ít, không có cách nào. Bằng không, mời chúng tôi cũng không đến đại đội Hồng thư xây dựng nhà máy. Để bây giờ rắc rối, haizz…
Xưởng trưởng Lưu mặt trắng bệch, thở dài.
- Vậy tôi hỏi lão Bí thư chi bộ Mã một câu, ông nói thật lòng. Nhà máy dệt Thuận Hoa ở Hồng Thư nhiều năm như vậy có phải cũng thật sự làm cho kinh tế phát triển?
Còn xây dựng thị trấn. Thuận Hoa là nhà máy lớn, chắc chắn thời kỳ hưng thịnh công nhân viên chức có thể đạt đến ba bốn nghìn người. Người nhà liên quan có lẽ đến hơn mười ngàn người.
Đại đội Hồng Thư lúc đó có lẽ chỉ hơn một ngàn người, Thuận Hoa tạo ra cơ hội phát triển cho các anh là không thể đo đếm. Anh có thừa nhận điểm này không?
Diệp Phàm quay sang hỏi Mã Đông Phong.
- Có thể nhưng bọn họ mang đến cho chúng tôi ô nhiễm, Chủ tịch thành phố Diệp, anh không biết, khắp nơi đều là rác rưởi, đất bị ô nhiễm hoa màu cũng không mọc được. Người đại đội chúng tôi không vào nhà máy thì ăn gì.
Mã Xuân Hồng vừa nói đến đây, Diệp Phàm nghiêm mặt, hừ nói:
- Từ đã, tôi hỏi bí thư chi bộ Mã, hiện nay chúng ta không thảo luận vấn đề ô nhiễm mà là vấn đề xây dựng.
Mã Hồng Xuân thấy thế định cãi, nhưng bố y đã nghiêm mặt nói:
- Nhóc con, câm miệng cho bố. Chủ tịch thành phố đang nói chuyện với bố con chen ngang cái gì.
Mã Hồng Xuân bị bố ngăn lại, mặt đỏ lên, cuối cùng không nói gì, tức giận ngồi xuống.
- Nói thật, Thuận Hoa thật sự mang đến cho chúng tôi không ít ưu đãi. Vừa rồi xưởng trưởng Hậu nói tôi cũng đồng ý.
Thực sự, thị trấn Hồng Thư có thể phát triển như hôm nay, có liên quan rất lớn đến Thuận Hoa. Nhưng, dù là thế, Thuận Hoa cũng phải trả lại đất cho chúng tôi có đúng không?
Thiếu nợ thì trả tiền là hoàn toàn chính xác. Nợ đất của chúng tôi chẳng lẽ không trả. Chủ tịch thành phố, mặc kệ thế nào, đều phải có lý có phải không?
Trên đời vẫn có đạo lý đúng không? Chủ tịch thành phố, dân chúng chúng tôi thế yếu, trước kia không thể đấu cùng quan.
Thuận Hoa dù sao cũng là của nhà nước, dân chúng tôi đấu với nhà nước, đều lo lắng đề phòng. Không có cách nào khác, chúng tôi cũng không thể bị người ta lấy đi không công.
Mặc dù là nhà nước, cũng phải nói có lý đúng không? Chủ tịch thành phố, anh cũng không thể để dân chúng tôi chịu thiệt. Dân chúng rất khổ, hàng ngày quá vất vả, haizz.
Đừng nhìn Mã Đông Phong đã già, ông ta làm bí thư chi bộ mấy chục năm, suy nghĩ không phải như người bình thường nghĩ. Không ngờ dùng bài bi ai, nói rất tình cảm.
Lão già này còn khó đối phó hơn. Diệp Phàm thầm mắng một câu, nói:
- Việc khác không nói, ông cũng thừa nhận, nếu hiện tại nhà máy dệt Thuận Hoa đang phát triển, vẫn tiếp tục sản xuất. Các ông có đến yêu cầu trả lại đất không? Hơn nữa, rất nhiều người của thị trấn Hồng Thư các ông vẫn đang làm việc trong nhà máy đúng không?
Diệp Phàm hỏi ý tức rất sâu sắc.
- Không, lúc trước có nói qua với nguyên giám đốc. Một ngày nhà máy vẫn còn, đại đội không đến đòi đất. Thật ra, lúc ấy cũng sợ lúc ấy cũng sợ người được tuyển vào nhà máy không lâu lại đuổi ra ngoài.
Chuyện như vậy cũng không phải không có, họ xây nhà máy xong muốn đuổi người cũng không có cách nào.
Dân chúng chúng tôi, sao có thể đấu với lãnh đạo nhà máy?
Bí thư chi bộ thuận miệng nói.
- Mã Hồng Xuân, còn có cả Chủ tịch bí thư thị trấn, các anh đều nghe thấy lão bí thư chi bộ không?
Diệp Phàm hỏi đại diện thị trấn Hồng Thư.
- Nghe rồi, tuy nhiên, ba tôi nói chính là một ngày nhà máy vẫn còn hoạt động, chúng tôi sẽ không đến đòi đất về. Tuy nhiên, hiện tại nhà máy đã sắp phá sản, chúng tôi đòi lại đất cũng hoàn toàn chính đáng có phải không?
Mã Hồng Xuân hơi đắc ý nhìn Diệp Phàm một cái.
- Tất cả mọi người đều nghe thấy.
Diệp Phàm đưa mắt nhìn mọi người một cái.
Hỏi
- Đều nghe thấy.
Tất cả mọi người gật đầu.
- Vậy là tốt rồi.
Diệp Phàm gật gật, nhìn đám người bên lão bí thư chi bộ, nghiêm mặt nói:
- Hiện tại tôi nói cho các anh chị biết, nhà máy dệt Thuận Hoa chẳng những không phá sản hơn nữa còn phát triển lớn hơn nữa, rất tốt. Cũng sẽ mang đến cho thị trấn Hồng Thư các anh nhiều khoản thu vào, nhiều cơ hội nghề nghiệp.
- Không có khả năng. Chủ tịch thành phố, chẳng lẽ anh cũng đang nói dối. Không thể nào. Nhà máy sẽ bán, đất này cũng sẽ bán đấu giá. Không phải chúng tôi ngăn cản chắc là đã sớm.
Lão bí thư chi bộ Mã Đông Phong cùng Mã Hồng Xuân đều đứng lên. Vẻ mặt phẫn nộ nhìn Diệp Phàm. Bọn họ cho rằng Diệp Phàm lừa dân.
Không lâu sau, Vu Hữu Hòa cũng đã sắp xếp xong, Diệp Phàm đi vào phòng họp của nhà máy dệt.
- Chúng ta chào đón Chủ tịch thành phố Diệp phát biểu.
Vu Hữu Hòa đi trước nói, Tằng Tuấn Tài tất nhiên vỗ tay, hơn nữa đại diện cán bộ công nhân viên chức nhà máy dệt đều vỗ tay như sấm.
- Tất cả mọi người ngồi đi.
Diệp Phàm khoát tay nói.
Đợi đến khi tất cả mọi người ngồi xuống. Diệp Phàm nghiêm túc nhìn mọi người một cái nói:
- Sắp đến tết, mọi người ngày nào cũng gây ồn ào, việc lại không giải quyết được. Hơn nữa, làm ầm ĩ như vậy lãnh đạo thành phố không thể an tâm. Tất cả mọi người đều bận, lãnh đạo thành phố cũng có nhiều việc phải làm. Hôm nay ở đây, mọi người có việc gì thì nói ra.
Cả hội trường im lặng một hồi.
Một ông lão đã lớn tuổi đứng lên nói:
- Chủ tịch thành phố Diệp, tôi là Mã Đông Phong, là Bí thư chi bộ thôn Hồng Thư.
Đương nhiên, lúc đó không gọi là thôn mà gọi là đại đội, tôi là đại đội trưởng. Tôi còn nhớ rõ, xưởng trưởng của Thuận Hoa lúc đó là Hậu Lưu Phong.
Vì mặt bằng, y đến nhà tôi vài lần. Sau đó chúng tôi có tăng lên một chút điều kiện, đó là mặt bằng này có thể cho bọn họ mượn dùng.
Xưởng trưởng Hậu nói Thuận Hoa là nhà máy mới xây dựng, tất cả đều là tiền của nhà nước, huyện cũng không có tiền. Cho nên, tiền kia tạm thời chưa cách nào trả được.
Lúc đó người trong thôn cũng suy xét đến tình hình đặc thù này, cũng đành bỏ sức vì đất nước. Cuối cùng xưởng trưởng Hậu có nói là có thể tuyển thanh niên trong thôn chúng tôi vào nhà máy làm việc. Cho nên, hai bên liền quyết định như vậy. Tạm thời chúng tôi sẽ không đòi tiền của họ, …
- Chủ tịch thành phố Diệp, tôi là Lưu Vân Đông, hiện là người phụ trách nhà máy dệt Thuận Hoa.
Giám đốc nhà máy Lưu đầu tiên chào Diệp Phàm sau đó nói:
- Bí thư chi bộ Mã, chuyện lúc đó tôi cũng đã nghe nguyên giám đốc nói qua.
Lúc đó có thể nói như vậy, đất chúng tôi không trả tiền, mà tuyển người vào làm.
Trên thực tế chúng tôi cũng đã trả tiền.
Bởi vì lúc đó có bao nhiêu người muốn vào nhà máy, nhà máy Thuận Hoa là nhà máy của nhà nước, là doanh nghiệp nhà nước.
Mà người dân thôn Hồng Thư các ông vào làm, một năm sau đều được chuyển vào chính thức. Đều được nhận lương của nhà nước. Hiện giờ thời đại thay đổi, nhà máy khó khăn.
Phải bán nhà máy cũng không liên quan đến đại đội Hồng Thư các ông. Hơn nữa, lúc đó nhà máy cũng đã tiếp nhận đến một nghìn người dân Hồng Thư vào làm.
Chia ra hai trăm hộ, tức là lúc đó tuyển công nhân trên cơ bản mỗi hộ đều có người vào làm công nhân nhà máy. Nhà không có con cái cũng có người thân được chọn vào làm ở nhà máy. Hơn nữa tất cả đều là công nhân viên chính thức.
- Ai bảo, lúc ấy các anh xây dựng nhà máy ở đại đội chúng tôi, tất nhiên phải giải quyết cho thanh niên của đại đội vào làm.
Tuyển người địa phương vào làm cũng thuận tiện. Hơn nữa không phải cấp nhà, các anh vẫn được lời. Nếu tuyển người ngoài đến, các anh còn phải xây dựng nhà ở cho họ có phải không?
Còn nữa, các anh cũng không phải xây dựng căng tin. Lúc đó chúng tôi nói là đất này chỉ cho các anh mượn.
Sau đó, các anh không trả tiền, thôn chúng tôi có người làm ở nhà máy, cũng ngại đến giục. Việc này kéo dài mấy chục năm.
Người thanh niên bên cạnh Mã Đông Phong đứng lên, nói lớn. Người này nhìn dáng có phần giống Mã Đông Phong chắc là hai cha con.
- Mã Hồng Xuân, anh nói có lý chút được không? Nếu các anh không đổi đất để lấy được việc công nhân vào làm chúng tôi sẽ dùng người của thôn Hồng Thư sao, buồn cười.
Lúc đó muốn vào nhà máy của nhà nước, nói thật, có thể giẫm nát cửa nhà tôi. Thanh niên ở đại đội các anh, văn hóa không có, trình độ không có.
Nếu chính thức tuyển thì ít nhất phải tốt nghiệp trung học. Công nhân viên chức thôn Hồng Thư các anh cơ bản là chưa tốt nghiệp tiểu học. Vì đất không cần trả tiền, nhà máy cũng biết.
Hơn nữa, lúc đó không phải là các ông đưa ra điều kiện như vậy sao, nhà máy dệt Thuận Hoa chúng tôi đi đâu không tìm thấy mặt bằng xây dựng nhà máy. Lúc đó, đất đai nơi nơi đều có, không riêng gì đại đội Hồng Thư các ông.
Hơn nữa, nhà máy dệt Thuận Hoa xây dựng trên mảnh đất của các ông nhiều năm như vậy, không cần nói đến cái gì khác.
Ít nhất đường xá đi lại xa, nhà máy cách xa quốc lộ.
Sau đó nhà máy chúng tôi xây dựng nhà trẻ và trường tiểu học, người thôn các ông cũng theo học.
Ngay cả trường trung học Hông Thư, nhà máy Thuận Hoa chúng tôi cũng bỏ nửa tiền. Việc đó nguyên giám đốc đều ghi chép lại.
Hơn nữa, nhà máy chúng tôi được xây dựng, cuộc sống của mọi người thế nào, kinh tế phát triển. Thu nhập cũng tăng lên, làm gì cũng thuận tiện hơn.
Nhà máy của chúng tôi không xây dựng ở chỗ các anh, cũng không biết các anh có thể thành thị trấn Hồng Thư như bây giờ không.
Xường trưởng Lưu tức giận chỉ vào mặt Mã Hồng Xuân, giọng run lên.
- Sao anh không nói nhà máy mang đến ô nhiễm cho thị trấn chúng tôi như thế nào. Hơn nữa, nói về kinh tế đi.
Các anh có thể làm kinh tế phát triển như thế nào, còn phát triển xây dựng thị trấn Hồng Thư, cái rắm. Nhà máy của các anh làm cho mọi thứ không chết cũng sập.
Còn nói là vực dậy kinh tế thị trấn chúng tôi, thật là buồn cười.
Mã Hồng Xuân giọng điệu khá sắc bén, một câu nói ra, xưởng trưởng Lưu không nói được gì, mặt trắng bệch. Chỉ vào Mã Hồng Xuân nghẹn không nói được gì.
Y run cả người, Diệp Phàm thấy thế biết không lên tiếng có lẽ xưởng trưởng Lưu sẽ té xỉu ở đây.
Vội vàng nói:
- Đỡ xưởng trưởng Lưu xuống nghỉ ngơi một chút.
Quay sang chuyện khác Diệp Phàm gõ bàn nói:
- Thật ra hai bên đều có thể lui một bước. Đại đội Hồng Thư trước có thể nói là không phải tham đưa được người vào nhà máy làm việc, nhường đất chắc chắn là không thể đúng không? Không cần nói nhiều với tôi, thiên hạ này không ai tặng không cái gì.
- Đó là đương nhiên, bằng không, chúng tôi đã sớm đuổi họ đi.
Mã Hồng Xuân gật gật đầu.
- Mà Thuận Hoa nếu không tham đất không cần tiền, chắc chắn sẽ không xây nhà máy ở đây có phải không? Hơn nữa, có tuyển một số công nhân tiêu chuẩn thấp, đối với nhà máy mà nói là không có lợi.
Diệp Phàm quay lại hỏi xưởng trưởng Lưu.
- Lúc đó nhà máy Thuận Hoa vừa mới xây dựng, tiền vốn rất ít, không có cách nào. Bằng không, mời chúng tôi cũng không đến đại đội Hồng thư xây dựng nhà máy. Để bây giờ rắc rối, haizz…
Xưởng trưởng Lưu mặt trắng bệch, thở dài.
- Vậy tôi hỏi lão Bí thư chi bộ Mã một câu, ông nói thật lòng. Nhà máy dệt Thuận Hoa ở Hồng Thư nhiều năm như vậy có phải cũng thật sự làm cho kinh tế phát triển?
Còn xây dựng thị trấn. Thuận Hoa là nhà máy lớn, chắc chắn thời kỳ hưng thịnh công nhân viên chức có thể đạt đến ba bốn nghìn người. Người nhà liên quan có lẽ đến hơn mười ngàn người.
Đại đội Hồng Thư lúc đó có lẽ chỉ hơn một ngàn người, Thuận Hoa tạo ra cơ hội phát triển cho các anh là không thể đo đếm. Anh có thừa nhận điểm này không?
Diệp Phàm quay sang hỏi Mã Đông Phong.
- Có thể nhưng bọn họ mang đến cho chúng tôi ô nhiễm, Chủ tịch thành phố Diệp, anh không biết, khắp nơi đều là rác rưởi, đất bị ô nhiễm hoa màu cũng không mọc được. Người đại đội chúng tôi không vào nhà máy thì ăn gì.
Mã Xuân Hồng vừa nói đến đây, Diệp Phàm nghiêm mặt, hừ nói:
- Từ đã, tôi hỏi bí thư chi bộ Mã, hiện nay chúng ta không thảo luận vấn đề ô nhiễm mà là vấn đề xây dựng.
Mã Hồng Xuân thấy thế định cãi, nhưng bố y đã nghiêm mặt nói:
- Nhóc con, câm miệng cho bố. Chủ tịch thành phố đang nói chuyện với bố con chen ngang cái gì.
Mã Hồng Xuân bị bố ngăn lại, mặt đỏ lên, cuối cùng không nói gì, tức giận ngồi xuống.
- Nói thật, Thuận Hoa thật sự mang đến cho chúng tôi không ít ưu đãi. Vừa rồi xưởng trưởng Hậu nói tôi cũng đồng ý.
Thực sự, thị trấn Hồng Thư có thể phát triển như hôm nay, có liên quan rất lớn đến Thuận Hoa. Nhưng, dù là thế, Thuận Hoa cũng phải trả lại đất cho chúng tôi có đúng không?
Thiếu nợ thì trả tiền là hoàn toàn chính xác. Nợ đất của chúng tôi chẳng lẽ không trả. Chủ tịch thành phố, mặc kệ thế nào, đều phải có lý có phải không?
Trên đời vẫn có đạo lý đúng không? Chủ tịch thành phố, dân chúng chúng tôi thế yếu, trước kia không thể đấu cùng quan.
Thuận Hoa dù sao cũng là của nhà nước, dân chúng tôi đấu với nhà nước, đều lo lắng đề phòng. Không có cách nào khác, chúng tôi cũng không thể bị người ta lấy đi không công.
Mặc dù là nhà nước, cũng phải nói có lý đúng không? Chủ tịch thành phố, anh cũng không thể để dân chúng tôi chịu thiệt. Dân chúng rất khổ, hàng ngày quá vất vả, haizz.
Đừng nhìn Mã Đông Phong đã già, ông ta làm bí thư chi bộ mấy chục năm, suy nghĩ không phải như người bình thường nghĩ. Không ngờ dùng bài bi ai, nói rất tình cảm.
Lão già này còn khó đối phó hơn. Diệp Phàm thầm mắng một câu, nói:
- Việc khác không nói, ông cũng thừa nhận, nếu hiện tại nhà máy dệt Thuận Hoa đang phát triển, vẫn tiếp tục sản xuất. Các ông có đến yêu cầu trả lại đất không? Hơn nữa, rất nhiều người của thị trấn Hồng Thư các ông vẫn đang làm việc trong nhà máy đúng không?
Diệp Phàm hỏi ý tức rất sâu sắc.
- Không, lúc trước có nói qua với nguyên giám đốc. Một ngày nhà máy vẫn còn, đại đội không đến đòi đất. Thật ra, lúc ấy cũng sợ lúc ấy cũng sợ người được tuyển vào nhà máy không lâu lại đuổi ra ngoài.
Chuyện như vậy cũng không phải không có, họ xây nhà máy xong muốn đuổi người cũng không có cách nào.
Dân chúng chúng tôi, sao có thể đấu với lãnh đạo nhà máy?
Bí thư chi bộ thuận miệng nói.
- Mã Hồng Xuân, còn có cả Chủ tịch bí thư thị trấn, các anh đều nghe thấy lão bí thư chi bộ không?
Diệp Phàm hỏi đại diện thị trấn Hồng Thư.
- Nghe rồi, tuy nhiên, ba tôi nói chính là một ngày nhà máy vẫn còn hoạt động, chúng tôi sẽ không đến đòi đất về. Tuy nhiên, hiện tại nhà máy đã sắp phá sản, chúng tôi đòi lại đất cũng hoàn toàn chính đáng có phải không?
Mã Hồng Xuân hơi đắc ý nhìn Diệp Phàm một cái.
- Tất cả mọi người đều nghe thấy.
Diệp Phàm đưa mắt nhìn mọi người một cái.
Hỏi
- Đều nghe thấy.
Tất cả mọi người gật đầu.
- Vậy là tốt rồi.
Diệp Phàm gật gật, nhìn đám người bên lão bí thư chi bộ, nghiêm mặt nói:
- Hiện tại tôi nói cho các anh chị biết, nhà máy dệt Thuận Hoa chẳng những không phá sản hơn nữa còn phát triển lớn hơn nữa, rất tốt. Cũng sẽ mang đến cho thị trấn Hồng Thư các anh nhiều khoản thu vào, nhiều cơ hội nghề nghiệp.
- Không có khả năng. Chủ tịch thành phố, chẳng lẽ anh cũng đang nói dối. Không thể nào. Nhà máy sẽ bán, đất này cũng sẽ bán đấu giá. Không phải chúng tôi ngăn cản chắc là đã sớm.
Lão bí thư chi bộ Mã Đông Phong cùng Mã Hồng Xuân đều đứng lên. Vẻ mặt phẫn nộ nhìn Diệp Phàm. Bọn họ cho rằng Diệp Phàm lừa dân.
/3320
|