Đến lúc đó, khói thuốc chiến tranh lan đến hội nghị thường vụ Tỉnh ủy thì hai người Chúc Nham Đỉnh và Quy Hưng Thiên chắc chắn không vui, bởi vì không đối kháng thì không thể.
- Tôi cũng đồng ý báo lên trên.
Y Cao Vân cười lạnh thể hiện thái độ.
- Đồng ý.
Quách Tắc Quân cũng nói.
…
Buổi tối, nghe xong điện thoại của Tiền Đào Quốc vẻ mặt Quy Hưng Thiên vẻ mặt khó coi, hừ nói:
- Thằng nhóc này, có phải là ngửi được mùi gì đó rồi không.
- Không đúng, việc này có lẽ không nhiều người hiểu được lắm. Chẳng lẽ Chúc Nham Phong ám chỉ gì với y?
Tiền Đào Quốc nhíu mày nói.
- Có thể, tuy nhiên, người này cũng biết khó khăn giữa tôi và Chúc Nham Phong. Cho nên, rõ ràng đang cố ý gây rối, biến thành việc của tôi và lão Chúc. Nói thật, tôi và lão Chúc cũng không có xung đột gì, chỉ là… ôi…
Quy Hưng Thiên thở dài có chút chua xót nói.
- Đây là anh đang báo ân, người Trung Quốc chúng ta vẫn nói, giọt nước chi ân cũng phải báo đáp. Hiện tại tôi thấy Chúc Nham Phong có lẽ là đâm lao phải theo lao, hình như có chút thay đổi.
Tiền Đào Quốc nói.
- Đã sớm thay đổi rồi, trước kia là vì báo ân, hiện giờ giống như biến thành tập đoàn tranh giàng người, dù sao cũng phải giữ chút thể diện.
Không phải gió đông áp chế gió tây mà chính là gió tây đang áp đảo gió đông xem ai mạnh mẽ hơn. Nói trắng ra vẫn là vấn đề thể diện thôi.
Trong đó, tôi và Chúc Nham Phong đều không có lợi ích xung đột gì, chỉ là vấn đề thể diện thôi. Tin rằng Bí thư Phó Quốc Vân cũng hài lòng khi nhìn thấy tình hình này..
Quy Hưng Thiên nói.
- Tuy nhiên, trong hội nghị thường vụ Diệp Phàm có thể tỏ rõ thái độ ủng hộ quân dân kết hợp xây dựng quốc lộ. Xem ra, hắn còn có dũng cảm gây ra sự khó chịu trong lòng Chúc Nham Phong, ha ha…
- Cuối cùng Chúc Nham Phong vẫn thua.
Tiền Đào Quốc cũng cười.
- Cậu nói vậy có ý gì?
Quy Hưng Thiên nói.
- Tư lệnh không biết, Diệp Phàm là đại tướng tiên phong mà trước kia Chúc Nham Đỉnh bồi dưỡng để đối phó với Phó Quốc Vân.
Tuy nhiên, sau đó Phó Quốc Vân lại thay đổi thái độ với Diệp Phàm. Việc này ngay cả tôi cũng rất buồn bực.
Lần trước Phó Quốc Vân đến thành phố Đông Cống, tại sao lại tỏ ra thân mật với Diệp Phàm. Hiện giờ tư lệnh có thể giải thích một chút được không?
Tiền Đào Quốc nửa đùa nửa thật.
- Có lẽ, có liên quan đến Kiều Viễn Sơn của nhà họ Kiều ở Bắc Kinh đang quản lý Ban Tổ chức cán bộ cán bộ Trung ương, lại là Ủy viên bộ Chính trị. Phó Quốc Vân biết được quan hệ này của Diệp Phàm sau đó tỏ vẻ cũng là bình thường.
Quy Hưng Thiên thản nhiên nói.
- Tuy nhiên, tôi không hiểu tại sao Diệp Phàm có quan hệ này lại không thể hiện ra sớm còn cất giấu làm gì? Nếu thể hiện ra, các đồng chí khác để coi trọng hắn, như vậy không phải làm việc thuận lợi hơn sao?
Tiền Đào Quốc có chút không hiểu nói.
- Nguyên nhân thì khó đoán, tuy nhiên tôi cảm thấy người này cũng rất mạnh mẽ, bướng bỉnh. Không phải hạng người thích dựa vào quan hệ. Hơn nữa, đã có bối cảnh thì tiền đồ sau này là vô lượng. Thật sự, tôi cũng rất phục người như vậy.
Tư lệnh Quy nghĩ một chút rồi nói.
- Nhìn việc Ủy ban Kỷ luật Trung ương lần này bí mật mời hắn đi phá án có thể thấy được năng lượng của hắn thật sự làm người ta quan tâm.
- Ha ha ha…
Lan Lập Quyền điên cuồng cười lớn:
- Sảng khoái thật.
- Đúng thế.
Đới Trung Cường cũng tủm tỉm cười.
- Thấy không, tên kia đi hai tháng, toàn bộ đã đớn hèn dưới Bí thư Y. Bí thư Y đã làm một tiếng trống hăng hái đi đầu, khơi lại tinh thần cho chúng ta. Hoàn toàn chèn ép khí khái lúc trước. y vừa lên chức Chủ tịch thành phố, chúng ta ép toàn bộ lại. Thành ủy thành phố Đông Cống này, chính quyền thành phố Đông Cống này, là thiên hạ của Bí thư Y. Chính là gió tây áp đảo gió đông.
Lan Lập Quyền khí thế ngút trời, hai tay bắt sau lưng thong thả bước đi giữa hành lang.
- Ha ha, thắng lợi nhỏ mà thôi.
Y Cao Vân khiên tốn nói.
- Không thể nói là nhỏ được Phó bí thư Y. Hắn là quyền bí thư có là gì? Hiện tại hình như Long Vi Quốc đúng như tính toán của Phó bí thư Y chúng ta, có phải là nên thể hiện thiện chí?
Lan Lập Quyền cười ha hả hỏi.
- Thể hiện thiện chí, không vội. Long Vi Quốc không phải người đơn giản, y đã làm Phó Chủ tịch thường trực thành phố ở tỉnh thành không ít năm.
Đừng thấy hiện giờ y khiêm tốn, tôi đoán, bây giờ y còn đang xem chừng thường thường sẽ có chút phiền toái nhỏ xuất hiện.
Lần này y ủng hộ chúng ta, có lẽ, lần sau y lại ủng hộ Diệp Phàm. Người này, nhìn không thấu được. Chúng ta mù quáng thể hiện thiện chí, chẳng những không được lợi mà lại cổ vũ hắn kiêu ngạo.
Y Cao Vân khoát tay nói.
- Nếu chúng ta ra tay chậm, Thái Phi hay Diệp Phàm lôi về phía họ không phải là tổn thất lớn sao?
Lan Lập Quyền có chút nóng nảy.
- Không thế, tôi chắc chắn bọn họ kéo y cũng không nhúc nhích. Anh yên tâm là thế đi, không dễ dàng như thế. Tôi đang nghi ngờ không biết có phải y xuống đây là do tỉnh cố tình sắp xếp cho cân bằng không.
- Y không có bản lĩnh không giải quyết được đành phải báo cáo tnhr. Y muốn cứ như vậy để thể hiện quyền uy của mình.
Trên thực tế là thể hiện sự ngu ngốc. Lãnh đạo Tỉnh ủy chắc chắn không muốn thấy một nhân vật đớn hèn như vậy. Một kẻ bất tài không nắm được tình hình chung của Đông Cống.
Có lẽ không lâu y đã xuống đài. Đến lúc đó Phó bí thư Y là người hợp nhất cho vị trí Chủ tịch thành phố. Ngày lành đã đến rồi.
Đới Trung Cường cũng ra sức nịnh bợ Y Cao Vân.
- Chuyện lần này cũng hơi lạ, mới đầu tôi tưởng y đến sẽ ra sức chiến đấu với chúng ta một trận chiến căng thẳng. Không thể tưởng tượng được còn chưa bắt đầu đã yên. Chẳng lẽ y thực sự không được, hay là còn có gì khác. Đến giờ chúng ta vẫn không cảm nhận được xu hướng tác động của y.
Y Cao Vân thật không lạc quan được như vậy, vẻ mặt cũng nghiêm túc lên.
- Có phải đang âm mưu việc gì đó? Hiện giờ Long Vi Quốc có khuynh hướng ủng hộ chúng ta, hơn nữa chúng ta có ba phiếu. Thái Phi cùng Quách Tắc Quân hai phiếu. Trong 11 ủy viên thường vụ thì chúng ta đã chiếm sáu phiếu. Y muốn trở mình cũng không thể, nếu đề cập trước mặt lãnh đạo tỉnh thì còn mất mặt hơn nữa. Y ỷ thế có Chủ tịch Chúc chống đỡ cho nên, mới ra vẻ ta đây như vậy.
Đầu óc Lan Lập Quyền cũng không ngốc, bắt đầu phân tích.
- Có lẽ.
Y Cao Vân thản nhiên cười.
Tốc độ làm việc của Diệp Phàm rất nhanh. Suốt đêm cho người sửa lại tài liệu, chỉ thị Trưởng ban thư ký Thành ủy Lý Tinh Tinh ngồi suốt đêm lên tỉnh thành. Chín giờ sáng hôm sau Lý Tinh Tinh đã đưa tài liệu đến văn phòng Tỉnh ủy.
Sau giờ tan tầm.
Ba người Y Cao Vân, Lan Lập Quyền và Đới Trung Cương đang ăn cơm chiều thì điện thoại vang lên.
- Cậu thật sự không phải là ngu ngốc bình thường.
Tằng Chín ngay câu đầu tiên đã nói, thiếu chút nữa quát lên.
- Bí thư Tằng, tôi… tôi…
Y Cao Vân bị mắng không hiểu chuyện gì cả, vội vàng đứng lên đi vào buồng vệ sinh. Tuy nhiên, anh ta không biết đã xảy ra chuyện gì, nhất thời không biết nói thế nào. Y Cao Vân cũng không thể tưởng tượng ra vẻ mặt phẫn nộ của Bí thư Tằng.
- Hôm qua không phải các cậu tổ chức hội nghị thường vụ sao?
Tằng Cửu Thiên hỏi.
- Đúng vậy, lúc đó Phó chủ tịch thường trực thành phố Quách Tắc Quân…
Y Cao Vân đem tình hình nói qua một lần.
- Cậu thật sự là ngu ngốc, trước kia làm chuyện gì thì làm, tôi cũng không hỏi đến. Giờ Diệp Phàm trở về, Tiền Đào Quốc chắc chắn báo cáo hắn chuyện quốc lộ Ngũ Long Sơn. Cậu giả vờ chống cự một chút là được, sau đó để Diệp Phàm bàn quyết định việc này là xong. Cậu đó, thật sự là làm chuyện ngu ngốc lớn rồi còn không biết có phải không?
Tằng Cửu Thiên nghiến răng nói.
- Tôi, việc này tôi không rõ lắm. Diệp Phàm cũng quá lắm có phải không? Báo cáo lên trên chỉ có thể thể hiện là hắn là Bí thư vô dụng thôi. Một bí thư thành phố cấp ba đến hội nghị thường vụ cũng không khống chế được, việc này sẽ để lại ấn tượng như thế nào đối với lãnh đạo Tỉnh ủy? Sau này hắn còn được trọng dụng sao?
Y Cao Vân bây giờ vẫn như đang lọt trong mây mù, không muốn hiểu.
- Đúng vậy, cậu nói xem, sẽ để lại ấn tượng gì cho lãnh đạo Tỉnh ủy?
Tằng Cửu Thiên lạnh lùng hừ một tiếng, hỏi ngược lại.
- Đương nhiên là không thể trọng dụng được.
Y Cao Vân đáp.
- Đúng vậy, cậu cũng biết thế. Diệp Phàm là thằng ngốc sao?
Tằng Cửu Thiên hỏi lại một câu, Y Cao Vân lập tức như có ai dội cho một gáo nước lạnh.
Nhất thời không nói được, thầm nói, mình có thể làm được, Diệp Phàm ngu ngốc như thế sao?
- Cứ cân nhắc cẩn thận một chút, sau này đừng làm những chuyện ngu ngốc mà tưởng mình thông minh. Diệp Phàm có thể làm quyền bí thư, đừng nghĩ là dễ. Cậu so với người khác cũng chưa là gì đâu. Bị người ta lợi dụng còn không biết, còn tưởng mình đang làm người khác mất thể diện.
Tằng Cửu Thiên hừ lạnh một tiếng cúp điện thoại.
- Tôi thật sự không hiểu tôi đã sai ở đâu. Diệp Phàm quả thật là đây mưu mô, người này thật đáng chết. Mày lợi dụng tao như thế nào tao còn không biết. Lão già Tằng Cửu Thiên này sao không giải thích một chút, tao thật sự ngu ngốc sao…
Y Cao Vân thiếu chút nữa hét lớn trong nhà tắm.
Nghe nói tối đó Y Cao Vân uống say. Tuy nhiên, khi Lan Lập Quyền và Đới Trung Cường dìu y về y luôn miệng nói
- Tôi thật không biết tôi sai chỗ nào…
- Lão Đới, lão Y làm sao vậy?
Vừa đi ra khỏi cửa nhà Y Cao Vân Lan Lập Quyền có chút lo lắng nói.
- Đừng sự, Bí thư Tằng nghiêm túc trách mắng y như vậy chứng tó Bí thư Tằng tín nhiệm hắn, không tín nhiệm thì còn chửi cái rắm đúng không? Đây là cách lãnh đạo dùng người. Tuy nhiên, tôi không biết Bí thư Tằng nói gì với y, chỉ thấy lão Y cứ nói “không hiểu”, “không rõ”.
Đới Trung Cường cũng có chút buồn bực.
- Rõ cái con khỉ, tin rằng việc này lão Y chắc chắn không nói ra. Thật sự là bực mình.
Lan Lập Quyền cũng không kìm nổi mắng một câu.
- Tôi cũng đồng ý báo lên trên.
Y Cao Vân cười lạnh thể hiện thái độ.
- Đồng ý.
Quách Tắc Quân cũng nói.
…
Buổi tối, nghe xong điện thoại của Tiền Đào Quốc vẻ mặt Quy Hưng Thiên vẻ mặt khó coi, hừ nói:
- Thằng nhóc này, có phải là ngửi được mùi gì đó rồi không.
- Không đúng, việc này có lẽ không nhiều người hiểu được lắm. Chẳng lẽ Chúc Nham Phong ám chỉ gì với y?
Tiền Đào Quốc nhíu mày nói.
- Có thể, tuy nhiên, người này cũng biết khó khăn giữa tôi và Chúc Nham Phong. Cho nên, rõ ràng đang cố ý gây rối, biến thành việc của tôi và lão Chúc. Nói thật, tôi và lão Chúc cũng không có xung đột gì, chỉ là… ôi…
Quy Hưng Thiên thở dài có chút chua xót nói.
- Đây là anh đang báo ân, người Trung Quốc chúng ta vẫn nói, giọt nước chi ân cũng phải báo đáp. Hiện tại tôi thấy Chúc Nham Phong có lẽ là đâm lao phải theo lao, hình như có chút thay đổi.
Tiền Đào Quốc nói.
- Đã sớm thay đổi rồi, trước kia là vì báo ân, hiện giờ giống như biến thành tập đoàn tranh giàng người, dù sao cũng phải giữ chút thể diện.
Không phải gió đông áp chế gió tây mà chính là gió tây đang áp đảo gió đông xem ai mạnh mẽ hơn. Nói trắng ra vẫn là vấn đề thể diện thôi.
Trong đó, tôi và Chúc Nham Phong đều không có lợi ích xung đột gì, chỉ là vấn đề thể diện thôi. Tin rằng Bí thư Phó Quốc Vân cũng hài lòng khi nhìn thấy tình hình này..
Quy Hưng Thiên nói.
- Tuy nhiên, trong hội nghị thường vụ Diệp Phàm có thể tỏ rõ thái độ ủng hộ quân dân kết hợp xây dựng quốc lộ. Xem ra, hắn còn có dũng cảm gây ra sự khó chịu trong lòng Chúc Nham Phong, ha ha…
- Cuối cùng Chúc Nham Phong vẫn thua.
Tiền Đào Quốc cũng cười.
- Cậu nói vậy có ý gì?
Quy Hưng Thiên nói.
- Tư lệnh không biết, Diệp Phàm là đại tướng tiên phong mà trước kia Chúc Nham Đỉnh bồi dưỡng để đối phó với Phó Quốc Vân.
Tuy nhiên, sau đó Phó Quốc Vân lại thay đổi thái độ với Diệp Phàm. Việc này ngay cả tôi cũng rất buồn bực.
Lần trước Phó Quốc Vân đến thành phố Đông Cống, tại sao lại tỏ ra thân mật với Diệp Phàm. Hiện giờ tư lệnh có thể giải thích một chút được không?
Tiền Đào Quốc nửa đùa nửa thật.
- Có lẽ, có liên quan đến Kiều Viễn Sơn của nhà họ Kiều ở Bắc Kinh đang quản lý Ban Tổ chức cán bộ cán bộ Trung ương, lại là Ủy viên bộ Chính trị. Phó Quốc Vân biết được quan hệ này của Diệp Phàm sau đó tỏ vẻ cũng là bình thường.
Quy Hưng Thiên thản nhiên nói.
- Tuy nhiên, tôi không hiểu tại sao Diệp Phàm có quan hệ này lại không thể hiện ra sớm còn cất giấu làm gì? Nếu thể hiện ra, các đồng chí khác để coi trọng hắn, như vậy không phải làm việc thuận lợi hơn sao?
Tiền Đào Quốc có chút không hiểu nói.
- Nguyên nhân thì khó đoán, tuy nhiên tôi cảm thấy người này cũng rất mạnh mẽ, bướng bỉnh. Không phải hạng người thích dựa vào quan hệ. Hơn nữa, đã có bối cảnh thì tiền đồ sau này là vô lượng. Thật sự, tôi cũng rất phục người như vậy.
Tư lệnh Quy nghĩ một chút rồi nói.
- Nhìn việc Ủy ban Kỷ luật Trung ương lần này bí mật mời hắn đi phá án có thể thấy được năng lượng của hắn thật sự làm người ta quan tâm.
- Ha ha ha…
Lan Lập Quyền điên cuồng cười lớn:
- Sảng khoái thật.
- Đúng thế.
Đới Trung Cường cũng tủm tỉm cười.
- Thấy không, tên kia đi hai tháng, toàn bộ đã đớn hèn dưới Bí thư Y. Bí thư Y đã làm một tiếng trống hăng hái đi đầu, khơi lại tinh thần cho chúng ta. Hoàn toàn chèn ép khí khái lúc trước. y vừa lên chức Chủ tịch thành phố, chúng ta ép toàn bộ lại. Thành ủy thành phố Đông Cống này, chính quyền thành phố Đông Cống này, là thiên hạ của Bí thư Y. Chính là gió tây áp đảo gió đông.
Lan Lập Quyền khí thế ngút trời, hai tay bắt sau lưng thong thả bước đi giữa hành lang.
- Ha ha, thắng lợi nhỏ mà thôi.
Y Cao Vân khiên tốn nói.
- Không thể nói là nhỏ được Phó bí thư Y. Hắn là quyền bí thư có là gì? Hiện tại hình như Long Vi Quốc đúng như tính toán của Phó bí thư Y chúng ta, có phải là nên thể hiện thiện chí?
Lan Lập Quyền cười ha hả hỏi.
- Thể hiện thiện chí, không vội. Long Vi Quốc không phải người đơn giản, y đã làm Phó Chủ tịch thường trực thành phố ở tỉnh thành không ít năm.
Đừng thấy hiện giờ y khiêm tốn, tôi đoán, bây giờ y còn đang xem chừng thường thường sẽ có chút phiền toái nhỏ xuất hiện.
Lần này y ủng hộ chúng ta, có lẽ, lần sau y lại ủng hộ Diệp Phàm. Người này, nhìn không thấu được. Chúng ta mù quáng thể hiện thiện chí, chẳng những không được lợi mà lại cổ vũ hắn kiêu ngạo.
Y Cao Vân khoát tay nói.
- Nếu chúng ta ra tay chậm, Thái Phi hay Diệp Phàm lôi về phía họ không phải là tổn thất lớn sao?
Lan Lập Quyền có chút nóng nảy.
- Không thế, tôi chắc chắn bọn họ kéo y cũng không nhúc nhích. Anh yên tâm là thế đi, không dễ dàng như thế. Tôi đang nghi ngờ không biết có phải y xuống đây là do tỉnh cố tình sắp xếp cho cân bằng không.
- Y không có bản lĩnh không giải quyết được đành phải báo cáo tnhr. Y muốn cứ như vậy để thể hiện quyền uy của mình.
Trên thực tế là thể hiện sự ngu ngốc. Lãnh đạo Tỉnh ủy chắc chắn không muốn thấy một nhân vật đớn hèn như vậy. Một kẻ bất tài không nắm được tình hình chung của Đông Cống.
Có lẽ không lâu y đã xuống đài. Đến lúc đó Phó bí thư Y là người hợp nhất cho vị trí Chủ tịch thành phố. Ngày lành đã đến rồi.
Đới Trung Cường cũng ra sức nịnh bợ Y Cao Vân.
- Chuyện lần này cũng hơi lạ, mới đầu tôi tưởng y đến sẽ ra sức chiến đấu với chúng ta một trận chiến căng thẳng. Không thể tưởng tượng được còn chưa bắt đầu đã yên. Chẳng lẽ y thực sự không được, hay là còn có gì khác. Đến giờ chúng ta vẫn không cảm nhận được xu hướng tác động của y.
Y Cao Vân thật không lạc quan được như vậy, vẻ mặt cũng nghiêm túc lên.
- Có phải đang âm mưu việc gì đó? Hiện giờ Long Vi Quốc có khuynh hướng ủng hộ chúng ta, hơn nữa chúng ta có ba phiếu. Thái Phi cùng Quách Tắc Quân hai phiếu. Trong 11 ủy viên thường vụ thì chúng ta đã chiếm sáu phiếu. Y muốn trở mình cũng không thể, nếu đề cập trước mặt lãnh đạo tỉnh thì còn mất mặt hơn nữa. Y ỷ thế có Chủ tịch Chúc chống đỡ cho nên, mới ra vẻ ta đây như vậy.
Đầu óc Lan Lập Quyền cũng không ngốc, bắt đầu phân tích.
- Có lẽ.
Y Cao Vân thản nhiên cười.
Tốc độ làm việc của Diệp Phàm rất nhanh. Suốt đêm cho người sửa lại tài liệu, chỉ thị Trưởng ban thư ký Thành ủy Lý Tinh Tinh ngồi suốt đêm lên tỉnh thành. Chín giờ sáng hôm sau Lý Tinh Tinh đã đưa tài liệu đến văn phòng Tỉnh ủy.
Sau giờ tan tầm.
Ba người Y Cao Vân, Lan Lập Quyền và Đới Trung Cương đang ăn cơm chiều thì điện thoại vang lên.
- Cậu thật sự không phải là ngu ngốc bình thường.
Tằng Chín ngay câu đầu tiên đã nói, thiếu chút nữa quát lên.
- Bí thư Tằng, tôi… tôi…
Y Cao Vân bị mắng không hiểu chuyện gì cả, vội vàng đứng lên đi vào buồng vệ sinh. Tuy nhiên, anh ta không biết đã xảy ra chuyện gì, nhất thời không biết nói thế nào. Y Cao Vân cũng không thể tưởng tượng ra vẻ mặt phẫn nộ của Bí thư Tằng.
- Hôm qua không phải các cậu tổ chức hội nghị thường vụ sao?
Tằng Cửu Thiên hỏi.
- Đúng vậy, lúc đó Phó chủ tịch thường trực thành phố Quách Tắc Quân…
Y Cao Vân đem tình hình nói qua một lần.
- Cậu thật sự là ngu ngốc, trước kia làm chuyện gì thì làm, tôi cũng không hỏi đến. Giờ Diệp Phàm trở về, Tiền Đào Quốc chắc chắn báo cáo hắn chuyện quốc lộ Ngũ Long Sơn. Cậu giả vờ chống cự một chút là được, sau đó để Diệp Phàm bàn quyết định việc này là xong. Cậu đó, thật sự là làm chuyện ngu ngốc lớn rồi còn không biết có phải không?
Tằng Cửu Thiên nghiến răng nói.
- Tôi, việc này tôi không rõ lắm. Diệp Phàm cũng quá lắm có phải không? Báo cáo lên trên chỉ có thể thể hiện là hắn là Bí thư vô dụng thôi. Một bí thư thành phố cấp ba đến hội nghị thường vụ cũng không khống chế được, việc này sẽ để lại ấn tượng như thế nào đối với lãnh đạo Tỉnh ủy? Sau này hắn còn được trọng dụng sao?
Y Cao Vân bây giờ vẫn như đang lọt trong mây mù, không muốn hiểu.
- Đúng vậy, cậu nói xem, sẽ để lại ấn tượng gì cho lãnh đạo Tỉnh ủy?
Tằng Cửu Thiên lạnh lùng hừ một tiếng, hỏi ngược lại.
- Đương nhiên là không thể trọng dụng được.
Y Cao Vân đáp.
- Đúng vậy, cậu cũng biết thế. Diệp Phàm là thằng ngốc sao?
Tằng Cửu Thiên hỏi lại một câu, Y Cao Vân lập tức như có ai dội cho một gáo nước lạnh.
Nhất thời không nói được, thầm nói, mình có thể làm được, Diệp Phàm ngu ngốc như thế sao?
- Cứ cân nhắc cẩn thận một chút, sau này đừng làm những chuyện ngu ngốc mà tưởng mình thông minh. Diệp Phàm có thể làm quyền bí thư, đừng nghĩ là dễ. Cậu so với người khác cũng chưa là gì đâu. Bị người ta lợi dụng còn không biết, còn tưởng mình đang làm người khác mất thể diện.
Tằng Cửu Thiên hừ lạnh một tiếng cúp điện thoại.
- Tôi thật sự không hiểu tôi đã sai ở đâu. Diệp Phàm quả thật là đây mưu mô, người này thật đáng chết. Mày lợi dụng tao như thế nào tao còn không biết. Lão già Tằng Cửu Thiên này sao không giải thích một chút, tao thật sự ngu ngốc sao…
Y Cao Vân thiếu chút nữa hét lớn trong nhà tắm.
Nghe nói tối đó Y Cao Vân uống say. Tuy nhiên, khi Lan Lập Quyền và Đới Trung Cường dìu y về y luôn miệng nói
- Tôi thật không biết tôi sai chỗ nào…
- Lão Đới, lão Y làm sao vậy?
Vừa đi ra khỏi cửa nhà Y Cao Vân Lan Lập Quyền có chút lo lắng nói.
- Đừng sự, Bí thư Tằng nghiêm túc trách mắng y như vậy chứng tó Bí thư Tằng tín nhiệm hắn, không tín nhiệm thì còn chửi cái rắm đúng không? Đây là cách lãnh đạo dùng người. Tuy nhiên, tôi không biết Bí thư Tằng nói gì với y, chỉ thấy lão Y cứ nói “không hiểu”, “không rõ”.
Đới Trung Cường cũng có chút buồn bực.
- Rõ cái con khỉ, tin rằng việc này lão Y chắc chắn không nói ra. Thật sự là bực mình.
Lan Lập Quyền cũng không kìm nổi mắng một câu.
/3320
|