- Ông nội, cháu không nhuốt nổi cục tức này. Trước kia khi tên này chưa xuất hiện cháu và Phi Phi rất tốt.
Bọn cháu quen nhau, tâm đầu ý hợp từ bé. Tên này chính là muốn chọc gậy bánh xe, hắn đã lừa Phi Phi.
Hắn có thể cho Phi Phi cái gì, một cán bộ quèn của nhà nước, tiền lương một tháng không đến 2 nghìn đồng, có thể nuôi được Phi Phi sao?
Phi Phi sẽ sống cuộc sống như thế nào, cô ấy nhất thời hồ đồ, cháu phải cho cô ấy hạnh phúc. Không thể để cô ấy bị tên này mê hoặc mà hối hận cả đời.
Nam Vân Cáo Hoành chỉ Vương Long Đông trừng mắt hét lên.
Lại là một tiếng “bốp”, Nam Vân Cáo Hoành cũng bị Nam Vân Tiếu Tiếu tát cho một cái. Diệp Phàm nhìn rõ Nam Vân Cao Hoành đã rơi hai cái răng xuống đất.
Diệp Phàm trong lòng không khỏi ớn lạnh. Nam Vân Tiếu Tiếu gia pháp nghiêm khắc, có lẽ việc sau đây mình sẽ khó giải quyết.
Loại người này, trị gia xong nhất định sẽ nghiêm trị đối phương. Đã có thể ra tay độc ác với người của mình, lẽ nào còn có thể đối xử tử tế với kẻ thù.
- Sau này phải nhớ, Nam Vân gia đội trời đạp đất ở Kim Lăng đã hơn một nghìn năm rồi. Con gái nào mà chưa thấy qua, con gái nào mà không muốn vào cửa chính của Nam Vân gia.
Như thế chỉ có thể nói bọn họ đã mờ mắt. Nam Vân gia chúng ta muốn đều phải cưới một cách quang minh chính đại, hôm nay coi như trừng phạt nhẹ đối với các ngươi.
Lần sau phải nhớ cho ta, gia phong của Nam Vân gia không phải chỉ là viết trên giấy tờ, mà phải nhớ rõ ở trong đầu.
Nam Vân Tiếu Tiếu đứng dậy nghiêm khắc giáo huấn quát nạt một trận sau đó đột nhiên hai tay dang ra.
Diệp Phàm cảm thấy một luồng sức mạnh lớn truyền đến, cơ thể vô định bay về phía Nam Vân Tiếu Tiếu.
Hắn vội vàng muốn giữ vững cơ thể lại. Nhưng cơ thể vẫn cứ di chuyển, chỉ là chậm lại một chút mà thôi.
Xa Thiên nhìn thấy vội vàng dùng Hoan Hỉ Phật Điệp Khiêu của y bay lên không trung, hai tay hướng vào Nam Vân Tiếu Tiếu bổ tới. Hai luồng nội công như hai cây phong đao sắc bén bổ tới Nam Vân Tiếu Tiếu.
- Hôm nay, Nam Vân Tiếu Tiếu ta phải cho các người thấy. Hoàng Thanh viên dễ vào không dễ ra, hễ là đối thủ của Nam Vân gia chúng ta, kết cục phải tàn phế.
Chàng thanh niên, ta sẽ không cần mạng của các người. Tuy nhiên, sau này các người sẽ sống phần đời còn lại ở trên giường.
Đây chính là kết cục của kẻ đến gây phiền toái cho Nam Vân gia. Về việc của Phi Phi Nam Vân gia làm sai, nhưng cũng không đến lượt đám thanh niên các người đến chỉ trích.
Đến đi, hôm nay hãy lấy dốc toàn lực của các người ra. Nếu không, các người sẽ phải nằm cáng đi về đấy.
Sắc mặt của Nam Vân Tiếu Tiếu lạnh như băng, lúc này đột nhiên giống như biến thành một ác ma tàn khốc.
Chỉ thấy lão vừa nói xong, một Phá Thiên quyền hướng vào không trung đánh ra.
Bốp
“Bốp” một tiếng, Xa Thiên và cả đôi cánh đã bị một cú đấm của Nam Vân Tiếu Tiếu bắn thẳng lên trời.
Đó đương nhiên không phải do Xa Thiên tự bay, mà là phải lui bước. Đến khi bay cao lên khoảng 50, 60 mét phía dưới lại có một luồng sức mạnh xé tới. Xa Thiên giống như bị trúng bom rơi thẳng xuống đất.
Diệp Phàm lo lắng không xong rồi, cố gắng lao đến đón lấy Xa Thiên. Tuy nhiên, Nam Thiên Tiếu Tiếu dùng một tay kia của lão ngăn không cho Diệp Phàm vào.
- Bỏ ra!
Diệp Phàm hét lên một tiếng, hơn chục cây phi đao quăng ra.
- Cái này không là gì đâu chàng trai trẻ!
Nam Vân Tiếu Tiếu thản nhiên cười xoay bàn tay, tất cả hơn chục cây phi đao đã nằm trong tay lão.
Lão gì còn cố ý nhìn và nắm bàn tay xoa xoa một chút. Liễu Diệp Phi Đao là hợp kim cứng hơn những kim loại cứng nhất nào khác sớm đã biến thành một đống bụi.
Bởi vì Liễu Diệp Phi Đao được đặc chế từ một loại xương đặc biệt, vì thế Nam Vân Tiếu Tiếu mở miệng thổi một cái, nắm bụi xương đó liền bay mất.
Một hồi chuông vang lên, một sợi dây nhỏ bay về phía Xa Thiên. Trong phút chốc chụp lấy đôi cánh giả của Xa Thiên. Đương nhiên đó là Tuyết Nha đã ra tay.
Ngươi là người của Tuyết gia sao?
Nam Vân Tiếu Tiếu lạnh lùng liếc nhìn Tuyết Nha, tuy nhiên tay vẫn không dừng lại.
Một luồng sức mạnh nhẹ nhàng truyền tới, khi vừa xé tới Tuyết Nha và Xa Thiên cùng bị đánh văng đi rất xa.
Mấy người Vương Nhân Bàng, Lam Tồn Quân và Thiên Thông muốn lao tới cứu người. Nhưng rõ ràng Nam Vân Tiếu Tiếu ra tay ngăn cản không để cho họ làm được.
- Tuyết Di!
Tuyết Hồng vừa nhìn vội vàng lao đến muốn tìm người.
- Hừ, ba người một lúc càng tốt!
Nam Vân Tiếu Tiếu nghiêm mặt ra cuộn tay lại, không khí đột nhiên nổi lên một trận cuông phong, giống như rồng cuốn cuốn lấy Tuyết Hồng ném vào thân cây.
- Ngươi dám làm bị thương tiểu thư nhà ta Tuyết gia sẽ tiêu diệt Kim Lăng Nam Vân gia các ngươi.
Nhìn thấy Tuyết Hồng sắp bị đập vào cây, Tuyết Nha đang bị quấn vào Xa Thiên ở trên không trung không có cách nào cứu Tuyết Hồng được, chỉ biết cố gắng giãy dụa hét lên.
- Tuyết gia thì làm gì, lão phu Nam Vân Tiếu Tiếu bất cứ lúc nào cũng chờ sự chỉ giáo của Tuyết Thanh Hồng.
Nam Vân Tiếu Tiếu căn bản không nể mặt, đến cả tên Tuyết Thanh Hồng mẹ của Tuyết Hồng cũng gọi ra. Xem ra, Nam Vân gia nắm rất kỹ tin tức và cũng rất hiểu những động thái của giới Quốc thuật.
“Ầm” một tiếng, Tuyết Hồng bị chưởng lực của Nam Vân Tiếu Tiếu cuốn bay đập và mắc lên cành cây. Dường như cơ thể đã bị thương nặng, bộ dạng không rõ sống chết ra sao.
- Lão bệnh phu, ta liều mạng với ông!
Tuyết Nha ở trên không đột nhiên ra tay một cách kỳ lạ, một viên trân châu màu đỏ bay về phía Nam Vân Tiếu Tiếu.
- Tuyết Hồng, ta đến đây!
Diệp Phàm trong lòng đau sót, cảm thấy rất có lỗi với các anh, em.
Hai tay hắn múa lên cuồng loạn, mấy chục cây phi đao liền bay ra. Tuy nhiên vẫn không có tác dụng gì. Ngay cả Can Tương được giấu trong những cây phi đao ấy cũng đều bị một sức mạnh vô hình ngăn lại, căn bản không thể tiếp cận được Nam Vân Tiếu Tiếu.
Cách lão khoảng 1 mét là dùng lại rồi, toàn bộ nội công của Diệp Phàm đều không mang lại hiệu quả. Việc này đương nhiên là bởi vì nội công kém xa Nam Vân Tiếu Tiếu. Đây chính là thực lực, thực lực là nền tảng cơ bản. Nền tẳng không tốt thì phần mềm có mạnh cũng không ra gì.
- Những cây đao nhỏ này cũng không tồi, kỹ thuật phi đao cũng không tồi! Vừa khéo có thể cho Cương Nhi dùng.
Nam Vân Tiếu Tiếu cười lạnh lùng, tay vung ra một cái thì Can Tương đã nằm trong tay lão.
Thuận thế lão day day Can Tương trong tay, Diệp Phàm chợt có cảm giác tim mình đang bị người ta bóp nghẹt. Vật yêu quý của mình đã bị người khác phá hoại. Kỳ thực, việc sử dụng lâu dài như thanh kiếm này đương nhiên đã khiến cho Diệp Phàm có cảm giác như vậy.
Toạc...
Đúng lúc này, một tiếng vải bị xé rách truyền đến.
- Giỏi lắm, vẫn còn có thủ đoạn.
Sắc mặt Nam Vân Tiếu Tiếu chợt trở nên biến sắc, bởi vì áo choàng trên người lão đã bị Lạc Bảo Kim Tiền của Diệp Phàm chém rách một lỗ dài mười mấy cm.
Có lẽ là vừa rồi trong lúc lơ là mất cảnh giác đã để cho Lạc Bảo Kim Tiền thay đổi phương hướng một cách kỳ dị chui được vào chỗ trống.
“Xẹt” một tiếng rất lạ, Nam Vân Tiếu Tiếu phẫn nộ.
Lập tức dưới đôi mắt chim ưng, Diệp Phàm sợ hãi phát hiện nội lực đáng sợ của Nam Vân Tiếu Tiếu đã biến thành một sợ dây xích sắt trong suốt đang như một con rắn bay đến quấn lấy mình.
Diệp Phàm vội vàng mở rộng vai, hai tay vẽ lên một trận thái cực. Trong nháy mắt, không khí xung quanh cùng với hơi nước cuộn lên, giống như lúc trời sắp mưa.
Nam Vân Tiếu Tiếu vốn mắt một mí đột nhiên trợn to mắt, dường như lão cảm thấy có gì đó ngoài dự liệu chằm chằm nhìn Diệp Phàm.
Sợi dây xích nội công trong suốt đã dừng lại ở không trung. Dường như lão muốn xem xem Diệp Phàm rốt cuộc muốn làm cái gì.
Đúng lúc này, độ ẩm quanh người Diệp Phàm càng ngày càng lớn. Mắt thường không thể nhìn thấy được gì.
Còn đám đệ tử của Nam Vân gia đều sợ hãi, có người hét lên:
- Quái lạ, lẽ nào là mưa nhân tạo?
- Quái lạ, ngươi xem, dường như xung quanh tên tiểu tử đó mới mưa. Ở chỗ chúng ta không mưa, thật là kỳ lạ, việc này là sao vậy?
Một tên đệ tử cũng sợ hãi kêu lên.
- Một chút Thủy công mà thôi, tiểu tử, hôm nay ta phải cho ngươi thấy rõ cái gì gọi là Thủy công. Cái gì gọi là Thủy công chính tông, múa rìu qua mắt thợ, nực cười!
Nam Vân Tiếu Tiếu “hừ” một tiếng lạnh lùng, tuy âm thanh phát ra nhỏ nhưng đám đệ tử đều nghe thấy hết.
Nam Vân Tiếu Tiếu vừa nói xong, sợi xích nội công liền tản ra. Không lâu sau một luồng nội công trào lên vừa cuộn vừa xoay trong không khí.
Lập tức, xung quanh đột nhiên nổi lên hơn chục cột lốc xoáy. Đám đệ tử cách Nam Vân Tiếu Tiếu cả trăm mét cũng đều có thể cảm thấy được hàn khí của luồng nội công đó quét qua mặt.
Độ ẩm không khí càng ngày càng lớn, không lâu sau, trước mặt Nam Vân Tiếu Tiếu đã có mưa. Hạt mưa to như hạt đậu. Lợi hại hơn rất nhiều so với cơn mưa Diệp Phàm tạo ra.
Không lâu sau đó, chỉ nhìn thấy Nam Vân Tiếu Tiếu tay xuất một chiêu vào trong cơn mưa. Trong nháy mắt, những hạt mưa trong bán kính hơn chục mét liền ngưng tụ lại với nhau.
Một quả bóng nước kỳ lạ màu xanh to như quả bóng chuyền xuất hiện trên không trung.
- Ông nội thật lợi hại, đã có thể cách không sinh nước, ngưng khí thành quả bóng.
Có người tỏ ra khâm phục nói, đương nhiên cũng là nịnh hót mà thôi.
Còn của cầu nước của Diệp Phàm lại là trong suốt, không lâu sau, mọt đốm lửa xuất hiện. quả cầu nước cũng lóe lên, chỉ có điều là mang một chút màu hồng nhạt.
- Tên tiểu tử kia cũng biết cái này, tuy nhiên, quả cầu quá nhỏ, chỉ to bằng quả bóng bàn, có là cái rắm gì chứ!
Một tên đeo kính dâm kéo dài giọng ra nói, lập tức một trận cười vang lên.
- Quả cầu tuy nhỏ cũng có thể nổ chết ngươi.
Vương Nhân Bàng cười nói.
Quả cầu nhỏ của Diệp Phàm bị quả cầu màu xanh của Nam Vân Tiếu Tiếu bao vây. Diệp Phàm dốc toàn lực muốn khống chế không để quả cầu nước bị nổ.
Tuy nhiên, rõ ràng là không có hiệu quả. Cũng không hiểu Nam Vân Tiếu Tiếu dùng cách gì đã khóa chặt quả cầu nước của Diệp Phàm vào bên trong quả cầu nước màu xanh.
Diệp Phàm cảm thấy dường như cơ thể mình bị con trăn lớn cuốn chặt lấy. Quả cầu nước màu xanh từ từ nhỏ lại, cùng với đó mặt của Diệp Phàm cũng đỏ bừng lên.
Cảm giác càng ngày càng khó thở, bởi vì quả cầu hồng nhạt được liên kết với khí lực trong cơ thể Diệp Phàm. Quả cầu nước bị Nam Vân Tiếu Tiếu khống chế cũng coi như khống chế cơ thể Diệp Phàm.
- Chỉ thứ đồ chơi nhỏ này, ha ha, không là gì cả chàng thanh niên à.
Nam Vân Tiếu Tiếu thể hiện một tư thế của kẻ chiến thắng, liếc nhìn mọi người và nhếch miệng cười, lão tỏ ra đắc ý.
Sau đó, nét mặt lão đanh lại, tay vừa cử động, quả cầu nước màu xanh càng thít lại chặt hơn.
- Bùm!
Sau khi nín thở một hơi Diệp Phàm mở miệng. Độc trong đan điền đột nhiên phun ra một viên đạn màu đen bay thẳng đến chỗ của Nam Vân Tiếu Tiếu.
- Hừ… đờm cũng có thể làm bị thương đối thủ sao? chàng thanh niên, ngươi chưa đạt đến trình độ đó đâu.
Nam Vân Tiếu Tiếu đưa ngón tay ra vẽ phức qua hướng bay của viên đạn đen.
Bọn cháu quen nhau, tâm đầu ý hợp từ bé. Tên này chính là muốn chọc gậy bánh xe, hắn đã lừa Phi Phi.
Hắn có thể cho Phi Phi cái gì, một cán bộ quèn của nhà nước, tiền lương một tháng không đến 2 nghìn đồng, có thể nuôi được Phi Phi sao?
Phi Phi sẽ sống cuộc sống như thế nào, cô ấy nhất thời hồ đồ, cháu phải cho cô ấy hạnh phúc. Không thể để cô ấy bị tên này mê hoặc mà hối hận cả đời.
Nam Vân Cáo Hoành chỉ Vương Long Đông trừng mắt hét lên.
Lại là một tiếng “bốp”, Nam Vân Cáo Hoành cũng bị Nam Vân Tiếu Tiếu tát cho một cái. Diệp Phàm nhìn rõ Nam Vân Cao Hoành đã rơi hai cái răng xuống đất.
Diệp Phàm trong lòng không khỏi ớn lạnh. Nam Vân Tiếu Tiếu gia pháp nghiêm khắc, có lẽ việc sau đây mình sẽ khó giải quyết.
Loại người này, trị gia xong nhất định sẽ nghiêm trị đối phương. Đã có thể ra tay độc ác với người của mình, lẽ nào còn có thể đối xử tử tế với kẻ thù.
- Sau này phải nhớ, Nam Vân gia đội trời đạp đất ở Kim Lăng đã hơn một nghìn năm rồi. Con gái nào mà chưa thấy qua, con gái nào mà không muốn vào cửa chính của Nam Vân gia.
Như thế chỉ có thể nói bọn họ đã mờ mắt. Nam Vân gia chúng ta muốn đều phải cưới một cách quang minh chính đại, hôm nay coi như trừng phạt nhẹ đối với các ngươi.
Lần sau phải nhớ cho ta, gia phong của Nam Vân gia không phải chỉ là viết trên giấy tờ, mà phải nhớ rõ ở trong đầu.
Nam Vân Tiếu Tiếu đứng dậy nghiêm khắc giáo huấn quát nạt một trận sau đó đột nhiên hai tay dang ra.
Diệp Phàm cảm thấy một luồng sức mạnh lớn truyền đến, cơ thể vô định bay về phía Nam Vân Tiếu Tiếu.
Hắn vội vàng muốn giữ vững cơ thể lại. Nhưng cơ thể vẫn cứ di chuyển, chỉ là chậm lại một chút mà thôi.
Xa Thiên nhìn thấy vội vàng dùng Hoan Hỉ Phật Điệp Khiêu của y bay lên không trung, hai tay hướng vào Nam Vân Tiếu Tiếu bổ tới. Hai luồng nội công như hai cây phong đao sắc bén bổ tới Nam Vân Tiếu Tiếu.
- Hôm nay, Nam Vân Tiếu Tiếu ta phải cho các người thấy. Hoàng Thanh viên dễ vào không dễ ra, hễ là đối thủ của Nam Vân gia chúng ta, kết cục phải tàn phế.
Chàng thanh niên, ta sẽ không cần mạng của các người. Tuy nhiên, sau này các người sẽ sống phần đời còn lại ở trên giường.
Đây chính là kết cục của kẻ đến gây phiền toái cho Nam Vân gia. Về việc của Phi Phi Nam Vân gia làm sai, nhưng cũng không đến lượt đám thanh niên các người đến chỉ trích.
Đến đi, hôm nay hãy lấy dốc toàn lực của các người ra. Nếu không, các người sẽ phải nằm cáng đi về đấy.
Sắc mặt của Nam Vân Tiếu Tiếu lạnh như băng, lúc này đột nhiên giống như biến thành một ác ma tàn khốc.
Chỉ thấy lão vừa nói xong, một Phá Thiên quyền hướng vào không trung đánh ra.
Bốp
“Bốp” một tiếng, Xa Thiên và cả đôi cánh đã bị một cú đấm của Nam Vân Tiếu Tiếu bắn thẳng lên trời.
Đó đương nhiên không phải do Xa Thiên tự bay, mà là phải lui bước. Đến khi bay cao lên khoảng 50, 60 mét phía dưới lại có một luồng sức mạnh xé tới. Xa Thiên giống như bị trúng bom rơi thẳng xuống đất.
Diệp Phàm lo lắng không xong rồi, cố gắng lao đến đón lấy Xa Thiên. Tuy nhiên, Nam Thiên Tiếu Tiếu dùng một tay kia của lão ngăn không cho Diệp Phàm vào.
- Bỏ ra!
Diệp Phàm hét lên một tiếng, hơn chục cây phi đao quăng ra.
- Cái này không là gì đâu chàng trai trẻ!
Nam Vân Tiếu Tiếu thản nhiên cười xoay bàn tay, tất cả hơn chục cây phi đao đã nằm trong tay lão.
Lão gì còn cố ý nhìn và nắm bàn tay xoa xoa một chút. Liễu Diệp Phi Đao là hợp kim cứng hơn những kim loại cứng nhất nào khác sớm đã biến thành một đống bụi.
Bởi vì Liễu Diệp Phi Đao được đặc chế từ một loại xương đặc biệt, vì thế Nam Vân Tiếu Tiếu mở miệng thổi một cái, nắm bụi xương đó liền bay mất.
Một hồi chuông vang lên, một sợi dây nhỏ bay về phía Xa Thiên. Trong phút chốc chụp lấy đôi cánh giả của Xa Thiên. Đương nhiên đó là Tuyết Nha đã ra tay.
Ngươi là người của Tuyết gia sao?
Nam Vân Tiếu Tiếu lạnh lùng liếc nhìn Tuyết Nha, tuy nhiên tay vẫn không dừng lại.
Một luồng sức mạnh nhẹ nhàng truyền tới, khi vừa xé tới Tuyết Nha và Xa Thiên cùng bị đánh văng đi rất xa.
Mấy người Vương Nhân Bàng, Lam Tồn Quân và Thiên Thông muốn lao tới cứu người. Nhưng rõ ràng Nam Vân Tiếu Tiếu ra tay ngăn cản không để cho họ làm được.
- Tuyết Di!
Tuyết Hồng vừa nhìn vội vàng lao đến muốn tìm người.
- Hừ, ba người một lúc càng tốt!
Nam Vân Tiếu Tiếu nghiêm mặt ra cuộn tay lại, không khí đột nhiên nổi lên một trận cuông phong, giống như rồng cuốn cuốn lấy Tuyết Hồng ném vào thân cây.
- Ngươi dám làm bị thương tiểu thư nhà ta Tuyết gia sẽ tiêu diệt Kim Lăng Nam Vân gia các ngươi.
Nhìn thấy Tuyết Hồng sắp bị đập vào cây, Tuyết Nha đang bị quấn vào Xa Thiên ở trên không trung không có cách nào cứu Tuyết Hồng được, chỉ biết cố gắng giãy dụa hét lên.
- Tuyết gia thì làm gì, lão phu Nam Vân Tiếu Tiếu bất cứ lúc nào cũng chờ sự chỉ giáo của Tuyết Thanh Hồng.
Nam Vân Tiếu Tiếu căn bản không nể mặt, đến cả tên Tuyết Thanh Hồng mẹ của Tuyết Hồng cũng gọi ra. Xem ra, Nam Vân gia nắm rất kỹ tin tức và cũng rất hiểu những động thái của giới Quốc thuật.
“Ầm” một tiếng, Tuyết Hồng bị chưởng lực của Nam Vân Tiếu Tiếu cuốn bay đập và mắc lên cành cây. Dường như cơ thể đã bị thương nặng, bộ dạng không rõ sống chết ra sao.
- Lão bệnh phu, ta liều mạng với ông!
Tuyết Nha ở trên không đột nhiên ra tay một cách kỳ lạ, một viên trân châu màu đỏ bay về phía Nam Vân Tiếu Tiếu.
- Tuyết Hồng, ta đến đây!
Diệp Phàm trong lòng đau sót, cảm thấy rất có lỗi với các anh, em.
Hai tay hắn múa lên cuồng loạn, mấy chục cây phi đao liền bay ra. Tuy nhiên vẫn không có tác dụng gì. Ngay cả Can Tương được giấu trong những cây phi đao ấy cũng đều bị một sức mạnh vô hình ngăn lại, căn bản không thể tiếp cận được Nam Vân Tiếu Tiếu.
Cách lão khoảng 1 mét là dùng lại rồi, toàn bộ nội công của Diệp Phàm đều không mang lại hiệu quả. Việc này đương nhiên là bởi vì nội công kém xa Nam Vân Tiếu Tiếu. Đây chính là thực lực, thực lực là nền tảng cơ bản. Nền tẳng không tốt thì phần mềm có mạnh cũng không ra gì.
- Những cây đao nhỏ này cũng không tồi, kỹ thuật phi đao cũng không tồi! Vừa khéo có thể cho Cương Nhi dùng.
Nam Vân Tiếu Tiếu cười lạnh lùng, tay vung ra một cái thì Can Tương đã nằm trong tay lão.
Thuận thế lão day day Can Tương trong tay, Diệp Phàm chợt có cảm giác tim mình đang bị người ta bóp nghẹt. Vật yêu quý của mình đã bị người khác phá hoại. Kỳ thực, việc sử dụng lâu dài như thanh kiếm này đương nhiên đã khiến cho Diệp Phàm có cảm giác như vậy.
Toạc...
Đúng lúc này, một tiếng vải bị xé rách truyền đến.
- Giỏi lắm, vẫn còn có thủ đoạn.
Sắc mặt Nam Vân Tiếu Tiếu chợt trở nên biến sắc, bởi vì áo choàng trên người lão đã bị Lạc Bảo Kim Tiền của Diệp Phàm chém rách một lỗ dài mười mấy cm.
Có lẽ là vừa rồi trong lúc lơ là mất cảnh giác đã để cho Lạc Bảo Kim Tiền thay đổi phương hướng một cách kỳ dị chui được vào chỗ trống.
“Xẹt” một tiếng rất lạ, Nam Vân Tiếu Tiếu phẫn nộ.
Lập tức dưới đôi mắt chim ưng, Diệp Phàm sợ hãi phát hiện nội lực đáng sợ của Nam Vân Tiếu Tiếu đã biến thành một sợ dây xích sắt trong suốt đang như một con rắn bay đến quấn lấy mình.
Diệp Phàm vội vàng mở rộng vai, hai tay vẽ lên một trận thái cực. Trong nháy mắt, không khí xung quanh cùng với hơi nước cuộn lên, giống như lúc trời sắp mưa.
Nam Vân Tiếu Tiếu vốn mắt một mí đột nhiên trợn to mắt, dường như lão cảm thấy có gì đó ngoài dự liệu chằm chằm nhìn Diệp Phàm.
Sợi dây xích nội công trong suốt đã dừng lại ở không trung. Dường như lão muốn xem xem Diệp Phàm rốt cuộc muốn làm cái gì.
Đúng lúc này, độ ẩm quanh người Diệp Phàm càng ngày càng lớn. Mắt thường không thể nhìn thấy được gì.
Còn đám đệ tử của Nam Vân gia đều sợ hãi, có người hét lên:
- Quái lạ, lẽ nào là mưa nhân tạo?
- Quái lạ, ngươi xem, dường như xung quanh tên tiểu tử đó mới mưa. Ở chỗ chúng ta không mưa, thật là kỳ lạ, việc này là sao vậy?
Một tên đệ tử cũng sợ hãi kêu lên.
- Một chút Thủy công mà thôi, tiểu tử, hôm nay ta phải cho ngươi thấy rõ cái gì gọi là Thủy công. Cái gì gọi là Thủy công chính tông, múa rìu qua mắt thợ, nực cười!
Nam Vân Tiếu Tiếu “hừ” một tiếng lạnh lùng, tuy âm thanh phát ra nhỏ nhưng đám đệ tử đều nghe thấy hết.
Nam Vân Tiếu Tiếu vừa nói xong, sợi xích nội công liền tản ra. Không lâu sau một luồng nội công trào lên vừa cuộn vừa xoay trong không khí.
Lập tức, xung quanh đột nhiên nổi lên hơn chục cột lốc xoáy. Đám đệ tử cách Nam Vân Tiếu Tiếu cả trăm mét cũng đều có thể cảm thấy được hàn khí của luồng nội công đó quét qua mặt.
Độ ẩm không khí càng ngày càng lớn, không lâu sau, trước mặt Nam Vân Tiếu Tiếu đã có mưa. Hạt mưa to như hạt đậu. Lợi hại hơn rất nhiều so với cơn mưa Diệp Phàm tạo ra.
Không lâu sau đó, chỉ nhìn thấy Nam Vân Tiếu Tiếu tay xuất một chiêu vào trong cơn mưa. Trong nháy mắt, những hạt mưa trong bán kính hơn chục mét liền ngưng tụ lại với nhau.
Một quả bóng nước kỳ lạ màu xanh to như quả bóng chuyền xuất hiện trên không trung.
- Ông nội thật lợi hại, đã có thể cách không sinh nước, ngưng khí thành quả bóng.
Có người tỏ ra khâm phục nói, đương nhiên cũng là nịnh hót mà thôi.
Còn của cầu nước của Diệp Phàm lại là trong suốt, không lâu sau, mọt đốm lửa xuất hiện. quả cầu nước cũng lóe lên, chỉ có điều là mang một chút màu hồng nhạt.
- Tên tiểu tử kia cũng biết cái này, tuy nhiên, quả cầu quá nhỏ, chỉ to bằng quả bóng bàn, có là cái rắm gì chứ!
Một tên đeo kính dâm kéo dài giọng ra nói, lập tức một trận cười vang lên.
- Quả cầu tuy nhỏ cũng có thể nổ chết ngươi.
Vương Nhân Bàng cười nói.
Quả cầu nhỏ của Diệp Phàm bị quả cầu màu xanh của Nam Vân Tiếu Tiếu bao vây. Diệp Phàm dốc toàn lực muốn khống chế không để quả cầu nước bị nổ.
Tuy nhiên, rõ ràng là không có hiệu quả. Cũng không hiểu Nam Vân Tiếu Tiếu dùng cách gì đã khóa chặt quả cầu nước của Diệp Phàm vào bên trong quả cầu nước màu xanh.
Diệp Phàm cảm thấy dường như cơ thể mình bị con trăn lớn cuốn chặt lấy. Quả cầu nước màu xanh từ từ nhỏ lại, cùng với đó mặt của Diệp Phàm cũng đỏ bừng lên.
Cảm giác càng ngày càng khó thở, bởi vì quả cầu hồng nhạt được liên kết với khí lực trong cơ thể Diệp Phàm. Quả cầu nước bị Nam Vân Tiếu Tiếu khống chế cũng coi như khống chế cơ thể Diệp Phàm.
- Chỉ thứ đồ chơi nhỏ này, ha ha, không là gì cả chàng thanh niên à.
Nam Vân Tiếu Tiếu thể hiện một tư thế của kẻ chiến thắng, liếc nhìn mọi người và nhếch miệng cười, lão tỏ ra đắc ý.
Sau đó, nét mặt lão đanh lại, tay vừa cử động, quả cầu nước màu xanh càng thít lại chặt hơn.
- Bùm!
Sau khi nín thở một hơi Diệp Phàm mở miệng. Độc trong đan điền đột nhiên phun ra một viên đạn màu đen bay thẳng đến chỗ của Nam Vân Tiếu Tiếu.
- Hừ… đờm cũng có thể làm bị thương đối thủ sao? chàng thanh niên, ngươi chưa đạt đến trình độ đó đâu.
Nam Vân Tiếu Tiếu đưa ngón tay ra vẽ phức qua hướng bay của viên đạn đen.
/3320
|