Bằng...
Viên đạn đen đã nổ.
Lập tức một màn sương đen lớn bốc lên.
- Tiểu tử, ngươi dám phóng độc!
Sương hết, tuy nhiên nhìn người rất thảm hại. Tóc rối tung lên như tổ chim, hơn nữa vì phòng độc, lão phải dùng đến nội công thuần khiết nhất, nội công này lại được tiềm ẩn trong tim.
Chính là nơi tinh hoa của cơ thể con người, gần giống như máu. Thứ này một khi bị mất thì khó bổ sung lại được. Chỉ có thể trải qua khổ luyện mới gia tăng được, không giống với nội công.
Tuy nhiên, vẫn bị dính một chút trên mặt. Má trái bị sương độc làm sưng lên một cục mủ, to bằng chiếc bánh bao Vượng Tử nhỏ.
Diệp Phàm quyết không nương tay, thừa cơ Nam Vân Tiếu Tiếu vừa ló đầu ra khỏi đám sương độc đã làm cho quả cầu nước to bằng quả bóng bàn nổ trúng lão.
“Bùm” một tiếng, Nam Vân Tiếu Tiếu đã bị quả cầu nước nổ khiến lão bay lên không rồi rơi xuống đất cách đó mấy chục mét. Hơn nữa lại rơi thẳng vào hố bùn, toàn thân dính đầy bùn.
Còn Diệp Phàm vì dùng lực quá sức, sắc mặt cũng tái nhợt đi.
- Cha…
Nam Vân Cương nhìn thấy liền lao tới.
- Lùi sang một bên.
Nam Vân Tiếu Tiếu tức giận, loáng một cái cơ thể đã đến trước mặt Diệp Phàm, tung một cước đá vào chân Diệp Phàm.
Lần này hai bên đánh giáp lá cà, chỉ trong mấy phút đã liên tiếp đọ mấy chục cú đấm. Cuối cùng một tiếng “peng”, Diệp Phàm bị Nam Vân Tiếu Tiếu đạp bay đi mấy chục mét, đập thẳng vào thân cây. Quần áo của hắn cũng bị rách hết. Nhìn cũng thảm hại không kém gì Nam Vân Tiếu Tiếu.
- Cha, hãy lui lại trị thương, nếu không thì phiền đấy, loại độc này rất lợi hại.
Đột nhiên, không biết từ đâu truyền đến một giọng nói rất vang. Giọng nói phát ra là nữ giới, Diệp Phàm vội vàng xoay người thi triển mắt chim ưng tìm kiếm.
- Hừ…
Người phụ nữ này lạnh lùng “hừ” một tiếng, Diệp Phàm đột nhiên cảm thấy mắt bị đau dữ dội, người choáng váng đang muốn thoát ra, tuy nhiên đã muộn rồi.
Một luồng sức mạnh hất tung Diệp Phàm lên không trung. Luồng sức mạnh này giống như đang làm xiếc với khỉ, cứ lắc lư lung tung ở trên không.
Còn Diệp Phàm cũng theo luồng sức mạnh đó mà cứ bị tung lên lộn xuống trên không trung.
Nam Vân Tiếu Tiếu thì được người đỡ lui về phía sau trị thương, còn đám người Xa Thiên thì vội vàng lao tới muốn cùng chống lại luồng sức mạnh kỳ lạ không biết đến từ đâu kia.
Liên tiếp một loạt tiếng nổ vang lên, Vương Nhân Bang, Lam Tồn Quân, Xa Thiên và cả Tuyết Nha cũng đều bị luồng sức mạnh kia đánh bay đi mấy chục mét, xếp chồng chất lên nhau.
Mọi người đều khiếp sợ nhìn lên khoảng không gian trống rỗng, toan thân dường như đều sắp gãy ra, muốn bò lên cũng không bò được.
Luồng sức mạnh kia trêu đùa Diệp Phàm, hắn bị xoay tròn trên không cũng sắp không xong rồi. Mũi, tai, miệng đều luồng áp lực quỷ dị đó làm cho chảy máu.
Diệp Phàm hiểu rằng, người này muốn mình sống để hành hạ mình ở trên không. Có lẽ xương cốt cũng sẽ bị cô ta bẻ gãy. Đây là một cách gây nên cái chết tàn nhẫn nhất đối với cơ thể con người.
Diệp Phàm muốn dùng sức lực cuối cùng để chống lại. Nhưng, giống như sức nặng của núi Thái Sơn, sự cố gắng của Diệp Phàm cũng chỉ có thể nói là sự vùng vẫy trước khi chết mà thôi.
Tiếp theo. Người này có vẻ như chơi chán rồi. Diệp Pham bị đánh rất mạnh bay đập vào thân cây. Người này chưa muốn giết ngay Diệp Phàm. Chỉ là việc va đập vào thân cây đã khiến cho toàn thân Diệp Phàm đều đã nhuộm màu máu đỏ.
- Không được làm tổn thương anh ta!
Tuyết Hồng sống chết lao bổ đến nhảy lên định ôm lấy Diệp Phàm.
- Tiểu nha đầu, không ở trường học mà đến đây làm gì. Nếu đã thích anh của ngươi rồi thì các ngươi hãy làm thành một đôi đi.
Người con gái kia lạnh lùng “hừ” một tiếng, một luồng sức mạnh truyền đến đánh Tuyết Hồng đập lên người Diệp Phàm.
Tuyết Hồng lúc này như giống như một quả đạn pháo, nếu đập trúng người Diệp Phàm thì có lẽ cả hai người sẽ không xong.
- Không được làm bị thương anh của ta!
Tuyết Hồng đang bay trên không vẫn tiếp tục hét lên, tỏ ra rất phẫn nộ, sống chết giãy giụa muốn thoát khỏi luồng sức mạnh đó. Tuy nhiên, giống như châu chấu đá xe, không hề có chút hiệu quả nào hết.
- Em gái, em mau chạy đi.
Diệp Phàm hét lên, lập tức một ngụm máu tươi phun ra. Xung quanh hơn chục mét đều nhuốm màu đỏ.
- Anh. Nếu anh chết em sẽ tiêu diệt Nam Vân gia.
Tuyết Hồng hét lên.
- Thế thì ngươi chết trước đi, tiểu nha đầu giọng điệu không hề nhỏ. Người muốn tiêu diệt Nam Vân gia chúng ta vẫn còn chưa ra đời. Dựa vào ngươi, một tiểu nha đầu sao.
Người kia tỏ ra giận dữ, Tuyết Hồng bị đánh đập vào một cây cổ thụ cách đó rất xa.
- Không được làm bị thương em ta!
Mắt Diệp Phàm đỏ lên, cố gắng ép một ngụm đờm độc cuối cùng phun ra nổ bừa trong không trung. Bởi vì không nhìn thấy người kia, chỉ có thể dựa vào cảm giác để cho nổ tung sự trói buộc bởi sức mạnh của người hung hãn kia mà thôi.
- Nha đầu, khẩu khí lớn lắm. Tuy nhiên, tiểu công chúa của Tuyết gia nhà ta cũng không phải để ngươi có thể bắt nạt. Để ta tát vỡ mồm!
Đột nhiên một giọng nói lạ thản nhiên vang lên.
Vừa dứt lời, một bóng áo trắng dường như đã bị một cái gì đó đánh bay ra từ trong rừng cây.
“Bốp” một tiếng.
Bóng áo trắng đó bị
- Thiên Mi!
Nam Vân Cương gọi thảm thiết một tiếng rồi lao đến.
- Chưa đến lượt ngươi!
Lại “bốp” một tiếng, Nam Vân Cương cũng bị một cái tát mạnh, miệng liền sưng lên giống như mõm heo rồi đập xuống hố cỏ bên cạnh người mặc áo trắng gọi là Thiên Mi kia.
- Nha đầu, ta đã trút giận cho con rồi.
Giọng nói đó lại vang lên, mấy chục tiếng “bốp” vang lên, người của Nam Vân gia đều bị đánh ngã xuống đất. Lúc này trên mặt đất đã không còn người nào đứng được nữa.
Bởi vì bên này Diệp Phàm cũng đã vật người mặc áo trắng gọi là Thiên Mi kia nằm dưới đất. Nhìn qua mấy chục người đang nằm dưới đất, hiện trường không thể không nói là rất hùng tráng.
Còn Tuyết Hồng cũng đã nhẹ nhàng rơi xuống đất.
- Nha đầu, cũng không tồi, đã đạt được ngũ đẳng rồi. Ài, tặng ngươi 10 năm công lực để giúp ngươi đạt được khởi nguồn của lục đẳng, ngươi học cho tốt nhé.
Người này vừa dứt lời thì toàn thân Tuyết Hồng run lên.
- Tiền bối, 10 năm công lực hãy tặng cho Diệp Phàm anh tôi đi.
Tuyết Hồng vội vàng nói.
- Nha đầu ngươi thật là, tiểu tử kia rất là chăng hoa ngươi còn nghĩ cho hắn. Tuy nhiên, cho hắn cũng không có tác dụng.
Người kia trách móc, sau đó Tuyết Hồng lại run lên, hơn chục phút sau Tuyết Hồng hồi phục lại bình thường. Nhưng nhìn thần thái thì đã có sự khác biệt lớn.
- Người nào mà lại lợi hại như thế, mẹ ơi, nói làm cho người ta đột phá là đột phá ngay. Sao ông đây không có được vận may như thế? Cho ông đây đột phá lên thập nhị đẳng thì tốt rồi, tiếc thật.
Thiên Thông lẩm bẩm có chút bất mãn.
- Tát vào miệng!
“Bốp” một tiếng, Thiên Thông bị người đó tát cho một cái.
- Sao lại đánh tôi?
Thiên Thông xoa lên chỗ bị sưng rất to trên mặt mình tức giận hỏi.
- Hừ, quy định của Tuyết gia quên rồi sao? còn ông này ông nọ, ngươi là ông của ai? Ta cho ngươi một cái tát cũng là nhẹ rồi. Nếu không có bẻ gãy xương của ngươi cũng không phải quá đáng. Quay về nói với Thanh Hồng một tiếng, bảo cô ta quan tâm đến ngươi một tháng ta sẽ trừng phạt.
Giọng nói đó lại vang lên.
- Nhưng…nhưng tôi không biết phải xưng hô thế nào với tiền bối?
Thiên Thông lập tức cung kính. Y còn thể hiện vẻ mặt rất oan ức.
- Thanh Tuyết sẽ biết.
Người đó “hừ” một tiếng rồi không nghe thấy gì nữa.
- Tiền bối, tôi muốn gặp người để cảm ơn, người đã đối với Tuyết Hồng thật là tốt.
Tuyết Hồng nhảy lên gọi, hướng về bốn phía xung quanh nói.
- Ha ha, nha đầu, ta thương ngươi.
Người kia nói, sau đó lại nói tiếp:
- Nam Vân gia nghe ta nói đây, trả tân nương lại cho người ta. Nếu không, ài…ta đi đây…
Người kia nói xong thì không nghe thấy tiếng gì nữa, dù Tuyết Hồng đã gọi rất lâu nhưng cũng không thấy người đâu nữa, có lẽ thực sự đã đi rồi.
- Được rồi, các ngươi đưa Cổ Phi Phi đi đi.
Nam Vân Cương thở dài một hơi khoát tay. Biết rằng vị tiền bối không nhìn thấy mặt kia nếu không dừng tay thì Nam Vân gia hôm nay thực sự là gặp phiền phức rồi.
Ôi…ông nội, ông đi đâu rồi. Nhà chúng ta sắp bị người ta tiêu diệt rồi, Nam Vân Cương thở dài, trong lòng rất buồn bực.
Lúc này, người mặc đồ trắng cựa quậy trong hố đất cuối cùng đã đứng lên được. sau khi rũ bùn đất trên người, Diệp Phàm lập tức trợn mắt há mồm.
Bởi vì, cao thủ thần bí như vậy lại là một cô gái. Có lẽ không lớn lắm, nhìn chỉ khoảng 20 tuổi.
Người mặc đồ trắng này bên khóe miệng tuy là dính máu, nhưng nét mặt đích thực có thể nói là tuyệt sắc.
Người này sống mũi dọc dừa, như được khảm trên nét mặt trắng như ngọc, giống như tuyết trắng trên trời khiến cho người ta vừa cảm thấy thần bí vừa cảm thấy gần gũi. Cặp mắt xếch lúc này tỏ ra không dịu dáng mà là một sự lạnh lùng nghiêm nghị giống như cung nguyệt Hằng Nga.
So với Kiều Viên Viên, Phượng Khuynh Thành thì người con gái này đặc biệt hơn nhiều. Vẻ mặt lạnh lùng, ánh mắt của cô ta liếc nhìn Diệp Phàm rồi không nói câu gì quay mặt bỏ đi.
- Thiên Mi, có bị thương không?
Nam Vân Cương vội vàng hỏi.
- Lo cho con trai của anh đi.
Người con gái lạnh lùng nói, xoay người chậm rãi bước đi không nể mặt Nam Vân Cương.
Còn Nam Vân Cương chỉ có thể cười đau khổ lắc đầu nhìn theo bóng áo trắng đang biến mất trong rừng cây.
Đám người Diệp Phàm dựa vào nhau đi ra từ cửa sau, đương nhiên, Cổ Phi Phi cũng đi theo.
- Cảm ơn…
Giọng nói của Vương Long Đông có chút nghẹn ngào.
- Chúng ta là anh em mà!
Diệp Phàm đưa tay vỗ vai Vương Long Đông.
- Phi Phi, con có muốn đi cùng bọn họ không?
Lúc này Cổ Thiên Tắc lạnh lùng nhìn con gái.
- Cổ gia, không quay về cũng được. Các anh ấy đã có thể làm được chuyện như thế này, con còn gì để mà nói nữa.
Cổ Phi Phi vẻ mặt phẫn nộ nhìn bố mình.
- Đây là do con nói nhé, ta hỏi lại con một lần nữa.
Nét mặt Cổ Thiên Tắc lộ rõ sự lạnh lùng.
- Cha, con đi đây!
Cổ Phi Phi lạnh lùng.
- Ta không phải là cha ngươi! Cút, từ nay về sau không cần trở về Cổ phủ nữa. Cổ Thiên Tắc ta không có đứa con gái này, cút!
Cổ Thiên Tắc chỉ Cổ Phi Phi tức giận.
- Yên tâm, từ nay về sau con sẽ không bước vào Cổ phủ một bước.
Thái độ lần này của Cổ Phi Phi rất kiên quyết.
Viên đạn đen đã nổ.
Lập tức một màn sương đen lớn bốc lên.
- Tiểu tử, ngươi dám phóng độc!
Sương hết, tuy nhiên nhìn người rất thảm hại. Tóc rối tung lên như tổ chim, hơn nữa vì phòng độc, lão phải dùng đến nội công thuần khiết nhất, nội công này lại được tiềm ẩn trong tim.
Chính là nơi tinh hoa của cơ thể con người, gần giống như máu. Thứ này một khi bị mất thì khó bổ sung lại được. Chỉ có thể trải qua khổ luyện mới gia tăng được, không giống với nội công.
Tuy nhiên, vẫn bị dính một chút trên mặt. Má trái bị sương độc làm sưng lên một cục mủ, to bằng chiếc bánh bao Vượng Tử nhỏ.
Diệp Phàm quyết không nương tay, thừa cơ Nam Vân Tiếu Tiếu vừa ló đầu ra khỏi đám sương độc đã làm cho quả cầu nước to bằng quả bóng bàn nổ trúng lão.
“Bùm” một tiếng, Nam Vân Tiếu Tiếu đã bị quả cầu nước nổ khiến lão bay lên không rồi rơi xuống đất cách đó mấy chục mét. Hơn nữa lại rơi thẳng vào hố bùn, toàn thân dính đầy bùn.
Còn Diệp Phàm vì dùng lực quá sức, sắc mặt cũng tái nhợt đi.
- Cha…
Nam Vân Cương nhìn thấy liền lao tới.
- Lùi sang một bên.
Nam Vân Tiếu Tiếu tức giận, loáng một cái cơ thể đã đến trước mặt Diệp Phàm, tung một cước đá vào chân Diệp Phàm.
Lần này hai bên đánh giáp lá cà, chỉ trong mấy phút đã liên tiếp đọ mấy chục cú đấm. Cuối cùng một tiếng “peng”, Diệp Phàm bị Nam Vân Tiếu Tiếu đạp bay đi mấy chục mét, đập thẳng vào thân cây. Quần áo của hắn cũng bị rách hết. Nhìn cũng thảm hại không kém gì Nam Vân Tiếu Tiếu.
- Cha, hãy lui lại trị thương, nếu không thì phiền đấy, loại độc này rất lợi hại.
Đột nhiên, không biết từ đâu truyền đến một giọng nói rất vang. Giọng nói phát ra là nữ giới, Diệp Phàm vội vàng xoay người thi triển mắt chim ưng tìm kiếm.
- Hừ…
Người phụ nữ này lạnh lùng “hừ” một tiếng, Diệp Phàm đột nhiên cảm thấy mắt bị đau dữ dội, người choáng váng đang muốn thoát ra, tuy nhiên đã muộn rồi.
Một luồng sức mạnh hất tung Diệp Phàm lên không trung. Luồng sức mạnh này giống như đang làm xiếc với khỉ, cứ lắc lư lung tung ở trên không.
Còn Diệp Phàm cũng theo luồng sức mạnh đó mà cứ bị tung lên lộn xuống trên không trung.
Nam Vân Tiếu Tiếu thì được người đỡ lui về phía sau trị thương, còn đám người Xa Thiên thì vội vàng lao tới muốn cùng chống lại luồng sức mạnh kỳ lạ không biết đến từ đâu kia.
Liên tiếp một loạt tiếng nổ vang lên, Vương Nhân Bang, Lam Tồn Quân, Xa Thiên và cả Tuyết Nha cũng đều bị luồng sức mạnh kia đánh bay đi mấy chục mét, xếp chồng chất lên nhau.
Mọi người đều khiếp sợ nhìn lên khoảng không gian trống rỗng, toan thân dường như đều sắp gãy ra, muốn bò lên cũng không bò được.
Luồng sức mạnh kia trêu đùa Diệp Phàm, hắn bị xoay tròn trên không cũng sắp không xong rồi. Mũi, tai, miệng đều luồng áp lực quỷ dị đó làm cho chảy máu.
Diệp Phàm hiểu rằng, người này muốn mình sống để hành hạ mình ở trên không. Có lẽ xương cốt cũng sẽ bị cô ta bẻ gãy. Đây là một cách gây nên cái chết tàn nhẫn nhất đối với cơ thể con người.
Diệp Phàm muốn dùng sức lực cuối cùng để chống lại. Nhưng, giống như sức nặng của núi Thái Sơn, sự cố gắng của Diệp Phàm cũng chỉ có thể nói là sự vùng vẫy trước khi chết mà thôi.
Tiếp theo. Người này có vẻ như chơi chán rồi. Diệp Pham bị đánh rất mạnh bay đập vào thân cây. Người này chưa muốn giết ngay Diệp Phàm. Chỉ là việc va đập vào thân cây đã khiến cho toàn thân Diệp Phàm đều đã nhuộm màu máu đỏ.
- Không được làm tổn thương anh ta!
Tuyết Hồng sống chết lao bổ đến nhảy lên định ôm lấy Diệp Phàm.
- Tiểu nha đầu, không ở trường học mà đến đây làm gì. Nếu đã thích anh của ngươi rồi thì các ngươi hãy làm thành một đôi đi.
Người con gái kia lạnh lùng “hừ” một tiếng, một luồng sức mạnh truyền đến đánh Tuyết Hồng đập lên người Diệp Phàm.
Tuyết Hồng lúc này như giống như một quả đạn pháo, nếu đập trúng người Diệp Phàm thì có lẽ cả hai người sẽ không xong.
- Không được làm bị thương anh của ta!
Tuyết Hồng đang bay trên không vẫn tiếp tục hét lên, tỏ ra rất phẫn nộ, sống chết giãy giụa muốn thoát khỏi luồng sức mạnh đó. Tuy nhiên, giống như châu chấu đá xe, không hề có chút hiệu quả nào hết.
- Em gái, em mau chạy đi.
Diệp Phàm hét lên, lập tức một ngụm máu tươi phun ra. Xung quanh hơn chục mét đều nhuốm màu đỏ.
- Anh. Nếu anh chết em sẽ tiêu diệt Nam Vân gia.
Tuyết Hồng hét lên.
- Thế thì ngươi chết trước đi, tiểu nha đầu giọng điệu không hề nhỏ. Người muốn tiêu diệt Nam Vân gia chúng ta vẫn còn chưa ra đời. Dựa vào ngươi, một tiểu nha đầu sao.
Người kia tỏ ra giận dữ, Tuyết Hồng bị đánh đập vào một cây cổ thụ cách đó rất xa.
- Không được làm bị thương em ta!
Mắt Diệp Phàm đỏ lên, cố gắng ép một ngụm đờm độc cuối cùng phun ra nổ bừa trong không trung. Bởi vì không nhìn thấy người kia, chỉ có thể dựa vào cảm giác để cho nổ tung sự trói buộc bởi sức mạnh của người hung hãn kia mà thôi.
- Nha đầu, khẩu khí lớn lắm. Tuy nhiên, tiểu công chúa của Tuyết gia nhà ta cũng không phải để ngươi có thể bắt nạt. Để ta tát vỡ mồm!
Đột nhiên một giọng nói lạ thản nhiên vang lên.
Vừa dứt lời, một bóng áo trắng dường như đã bị một cái gì đó đánh bay ra từ trong rừng cây.
“Bốp” một tiếng.
Bóng áo trắng đó bị
- Thiên Mi!
Nam Vân Cương gọi thảm thiết một tiếng rồi lao đến.
- Chưa đến lượt ngươi!
Lại “bốp” một tiếng, Nam Vân Cương cũng bị một cái tát mạnh, miệng liền sưng lên giống như mõm heo rồi đập xuống hố cỏ bên cạnh người mặc áo trắng gọi là Thiên Mi kia.
- Nha đầu, ta đã trút giận cho con rồi.
Giọng nói đó lại vang lên, mấy chục tiếng “bốp” vang lên, người của Nam Vân gia đều bị đánh ngã xuống đất. Lúc này trên mặt đất đã không còn người nào đứng được nữa.
Bởi vì bên này Diệp Phàm cũng đã vật người mặc áo trắng gọi là Thiên Mi kia nằm dưới đất. Nhìn qua mấy chục người đang nằm dưới đất, hiện trường không thể không nói là rất hùng tráng.
Còn Tuyết Hồng cũng đã nhẹ nhàng rơi xuống đất.
- Nha đầu, cũng không tồi, đã đạt được ngũ đẳng rồi. Ài, tặng ngươi 10 năm công lực để giúp ngươi đạt được khởi nguồn của lục đẳng, ngươi học cho tốt nhé.
Người này vừa dứt lời thì toàn thân Tuyết Hồng run lên.
- Tiền bối, 10 năm công lực hãy tặng cho Diệp Phàm anh tôi đi.
Tuyết Hồng vội vàng nói.
- Nha đầu ngươi thật là, tiểu tử kia rất là chăng hoa ngươi còn nghĩ cho hắn. Tuy nhiên, cho hắn cũng không có tác dụng.
Người kia trách móc, sau đó Tuyết Hồng lại run lên, hơn chục phút sau Tuyết Hồng hồi phục lại bình thường. Nhưng nhìn thần thái thì đã có sự khác biệt lớn.
- Người nào mà lại lợi hại như thế, mẹ ơi, nói làm cho người ta đột phá là đột phá ngay. Sao ông đây không có được vận may như thế? Cho ông đây đột phá lên thập nhị đẳng thì tốt rồi, tiếc thật.
Thiên Thông lẩm bẩm có chút bất mãn.
- Tát vào miệng!
“Bốp” một tiếng, Thiên Thông bị người đó tát cho một cái.
- Sao lại đánh tôi?
Thiên Thông xoa lên chỗ bị sưng rất to trên mặt mình tức giận hỏi.
- Hừ, quy định của Tuyết gia quên rồi sao? còn ông này ông nọ, ngươi là ông của ai? Ta cho ngươi một cái tát cũng là nhẹ rồi. Nếu không có bẻ gãy xương của ngươi cũng không phải quá đáng. Quay về nói với Thanh Hồng một tiếng, bảo cô ta quan tâm đến ngươi một tháng ta sẽ trừng phạt.
Giọng nói đó lại vang lên.
- Nhưng…nhưng tôi không biết phải xưng hô thế nào với tiền bối?
Thiên Thông lập tức cung kính. Y còn thể hiện vẻ mặt rất oan ức.
- Thanh Tuyết sẽ biết.
Người đó “hừ” một tiếng rồi không nghe thấy gì nữa.
- Tiền bối, tôi muốn gặp người để cảm ơn, người đã đối với Tuyết Hồng thật là tốt.
Tuyết Hồng nhảy lên gọi, hướng về bốn phía xung quanh nói.
- Ha ha, nha đầu, ta thương ngươi.
Người kia nói, sau đó lại nói tiếp:
- Nam Vân gia nghe ta nói đây, trả tân nương lại cho người ta. Nếu không, ài…ta đi đây…
Người kia nói xong thì không nghe thấy tiếng gì nữa, dù Tuyết Hồng đã gọi rất lâu nhưng cũng không thấy người đâu nữa, có lẽ thực sự đã đi rồi.
- Được rồi, các ngươi đưa Cổ Phi Phi đi đi.
Nam Vân Cương thở dài một hơi khoát tay. Biết rằng vị tiền bối không nhìn thấy mặt kia nếu không dừng tay thì Nam Vân gia hôm nay thực sự là gặp phiền phức rồi.
Ôi…ông nội, ông đi đâu rồi. Nhà chúng ta sắp bị người ta tiêu diệt rồi, Nam Vân Cương thở dài, trong lòng rất buồn bực.
Lúc này, người mặc đồ trắng cựa quậy trong hố đất cuối cùng đã đứng lên được. sau khi rũ bùn đất trên người, Diệp Phàm lập tức trợn mắt há mồm.
Bởi vì, cao thủ thần bí như vậy lại là một cô gái. Có lẽ không lớn lắm, nhìn chỉ khoảng 20 tuổi.
Người mặc đồ trắng này bên khóe miệng tuy là dính máu, nhưng nét mặt đích thực có thể nói là tuyệt sắc.
Người này sống mũi dọc dừa, như được khảm trên nét mặt trắng như ngọc, giống như tuyết trắng trên trời khiến cho người ta vừa cảm thấy thần bí vừa cảm thấy gần gũi. Cặp mắt xếch lúc này tỏ ra không dịu dáng mà là một sự lạnh lùng nghiêm nghị giống như cung nguyệt Hằng Nga.
So với Kiều Viên Viên, Phượng Khuynh Thành thì người con gái này đặc biệt hơn nhiều. Vẻ mặt lạnh lùng, ánh mắt của cô ta liếc nhìn Diệp Phàm rồi không nói câu gì quay mặt bỏ đi.
- Thiên Mi, có bị thương không?
Nam Vân Cương vội vàng hỏi.
- Lo cho con trai của anh đi.
Người con gái lạnh lùng nói, xoay người chậm rãi bước đi không nể mặt Nam Vân Cương.
Còn Nam Vân Cương chỉ có thể cười đau khổ lắc đầu nhìn theo bóng áo trắng đang biến mất trong rừng cây.
Đám người Diệp Phàm dựa vào nhau đi ra từ cửa sau, đương nhiên, Cổ Phi Phi cũng đi theo.
- Cảm ơn…
Giọng nói của Vương Long Đông có chút nghẹn ngào.
- Chúng ta là anh em mà!
Diệp Phàm đưa tay vỗ vai Vương Long Đông.
- Phi Phi, con có muốn đi cùng bọn họ không?
Lúc này Cổ Thiên Tắc lạnh lùng nhìn con gái.
- Cổ gia, không quay về cũng được. Các anh ấy đã có thể làm được chuyện như thế này, con còn gì để mà nói nữa.
Cổ Phi Phi vẻ mặt phẫn nộ nhìn bố mình.
- Đây là do con nói nhé, ta hỏi lại con một lần nữa.
Nét mặt Cổ Thiên Tắc lộ rõ sự lạnh lùng.
- Cha, con đi đây!
Cổ Phi Phi lạnh lùng.
- Ta không phải là cha ngươi! Cút, từ nay về sau không cần trở về Cổ phủ nữa. Cổ Thiên Tắc ta không có đứa con gái này, cút!
Cổ Thiên Tắc chỉ Cổ Phi Phi tức giận.
- Yên tâm, từ nay về sau con sẽ không bước vào Cổ phủ một bước.
Thái độ lần này của Cổ Phi Phi rất kiên quyết.
/3320
|