- Ý của các người là để con gái ta cạnh tranh vị trí đại tù trưởng?
Đường Tín Thiên Trạch hỏi.
- Không phải cạnh tranh mà là trực tiếp thay thế địa vị.
Diệp Phàm nói,
- Cho dù bộ lạc Nạp Tây Mễ tán thành vũ lực, đâu phải chúng ta giơ nắm đấu thể hiện lực lượng hùng mạnh là khiến người của bộ lạc khuất phục. Huống chi nghe nói Đường gia các ông uy tín trong bộ lạc tương đối cao. Bên này có vũ lực, cộng thêm uy tín của bên kia, tin rằng mục tiêu này có thể thực hiện được.
Hơn nữa đây cũng là lựa chọn duy nhất của các người, con kiến còn sống tạm bợ, lẽ nào các người thật sự nguyện nhìn thấy đảo Hồng Sương, Đường gia diệt môn từ đây.
Cho dù các người không đồng ý hợp tác, bị bọn ta tiêu diệt hết, nhưng chúng ta vẫn có thể tìm ra ‘Đường gia’ thứ hai thậm chí thứ ba.
- Các người đang ép chúng ta hợp tác, thừa nhận là như Diệp tiên sinh đã nói, thật sự chúng tôi không có lựa chọn. Tuy nhiên cho dù các người muốn ủng hộ con gái ta nhưng con gái ta còn quá nhỏ.
Hơn nữa giai đoạn thuật Sói quá yếu, căn bản là không đảm đương nổi trong trách này. Hơn nữa cũng rất khó có thể thuyết phục mọi người.
Người của bộ lạc Nạp Tây Mễ ai ai cũng dũng mãnh. Không thể khiến họ hoàn toàn bái phục thì tương lai đối với thành viên thị tộc tôi mà nói chính là một tai họa vô cùng lớn.
Đường Tín Thiên Trạch nói ra điều bản thân đang băn khoăn.
- Hahaha, tôi tin rằng tù trưởng Đường hẳn là muốn đứng lên?
Diệp Phàm đột nhiên cười quỷ dị.
- Lời này có ý gì, có phải đang chế giễu một kẻ bại liệt là ta? Nếu như Diệp tiên sinh cho rằng người bộ lạc Nạp Tây Mễ chúng tôi có thể tùy tiện chế giễu thì ngài tuyệt đối sai lầm rồi.
Cho dù cả nhà Đường gia bị giết, nhưng chúng tôi cũng không cần loại người châm chọc như tiên sinh.
Đường Tín Thiên Trạch vẻ mặt tức giận trừng mắt nhìn Diệp Phàm, Đường Châu Ái vội đứng dậy nói,
- Diệp tiên sinh, ngài còn dám làm nhục cha tôi, Đường Châu Ái tôi biết không địch lại được nhưng cũng phải liều mình với các người. Người bộ Lạc Nạp Tây Mễ không dễ để người khác làm nhục.
- Cô muốn liều mạng với tôi tôi không quan tâm, tuy nhiên, quả thật tôi không hề có ý chế giễu cha cô. Hơn nữa tôi có ý tốt muốn kiểm tra một chút tình trạng thương tích của cha cô.
Dược Thuật TQ của chúng tôi vô cùng tinh thâm, đã có lịch sử từ lâu đời. Không chừng vết thương các người cho là không thể chữa khỏi đối với chúng tôi lại không phải là việc gì khó khăn.
Đương nhiên giống như vết thương của cha cô quả thật khó chữa, vết thương đã mười mấy năm rồi. Tuy nhiên nếu ông đồng ý thử một lần thì qua đây tôi thử kiểm tra xem sao.
Nếu ông sợ tôi nhân cơ hội làm thương ông thì ông không cần thử nữa. Vì muốn giết ông vốn rất dễ dàng.
Xa tiên sinh ở sau tôi chỉ cần tóm ông ta và ném một xuống cũng có thể lấy mạng của cha cô.
Diệp Phàm vẻ mặt đầy tự tin và kiêu ngạo.
- Tôi tin vị tiền bối này có thể làm được điều đó. Tuy nhiên, tôi không dám tin Diệp tiên sinh có thể trị khỏi đôi chân của tôi.
Đương nhiên tôi bằng lòng thử một lần. Nếu Diệp tiên sinh may mắn có thể chữa khỏi tổn thương ở chân tôi. Đường Tín Thiên Trạch tôi không phải người lấy oán trả ơn.
Sau này Diệp tiên sinh có chuyện gì chỉ cần lên tiếng. Tôi có thể tương trợ tuyệt đối không nói hai lời.
Đường Tín Thiên Trạch có chút kích động. Một người bại liệt bỗng nhiên thấy được hy vọng, đây cũng là tâm lý thường tình của con người.
- Hahaha, vậy thử một lần nhé!
Diệp Phàm đột nhiên cười hào sảng một tiếng, giơ tay ra tóm lấy Đường Tín Thiên Trạch, một luống lực lớn đi qua, cách không liền hút Đường Tín Thiên Trạch tới trước mặt.
- Không ngờ các hạ trẻ tuổi như vậy lại lại là một đại cao thủ, Đường mỗ thật đúng là có mắt không chòng.
Trong mắt Đường Tín Thiên Trạch lộ ra vẻ kinh ngạc, tuyệt đối không phải giả dối. Hơn nữa khôngtùy tiện giãy giụa để Diệp Phàm hút tới không trung.
Ầm vài cái, Đường Tín Thiên Trạch bị Diệp Phàm kéo đến nỗi chỉ chừa lại một chiếc quần lửng, Diệp Phàm cách không hút ông ta xoay tròn trên không trung. Thực ra là để kiểm tra thương tích của ông ta.
Một hồi lâu sau mới đặt Đường Tín Thiên Trạch lên giường.
Suy nghĩ một hồi lâu mới nói:
- Vết thương của ông nếu nắm chắc ngũ hành có thể trị triệt đểm tiu nhiên cần rất nhiều thời gian.
Phỏng chừng phải cần tới một năm bệnh mới có thể hồi phục. Để ông thấy được thành ý của tôi giờ ông hãy thư giãn.
Hơn nữa tôi muốn đem nội khí củaTQ chúng tôi đã nói đưa vào cơ thể của ông. Các người gọi là khí Sói, thật ra cũng không kém gì khí của một người đã từng luyện tập.
Chỉ có điều phương pháp, phương thức luyện công không giống nhau. Tuy nhiên trước khi đưa vào ông phải nói cho tôi biết toàn bộ phương pháp ông đã luyện tập khí Sói.
Một chi tiết cũng không thể bỏ qua, càng cụ thể càng tốt. Bởi vì nếu khí Sói của ông và nội khí của chúng tôi không ăn khớp rất có thể bị bài xích, nếu nghiêm trọng nội khí tương phản quay lại lấy mạng của ông.
Thât ra đồng chí Diệp nói có vẻ rất nghiêm trọng, kỳ thật chỉ cần từ từ đưa nội khí đi vào là được.
Mà Diệp Phàm nói như vậy chính là muốn lấy bí mật luyện công của bộ lạc Nạp Tây Mễ. Nói không chừng khí Sói này có thể dung hợp nội khí bên trong. Bởi vì khi sát phạt kẻ hung ác kia cũng cần tới.
- Cái này...
Đường Tín Thiên Trạch có chút do dự.
- Nếu như ông thể nói rõ ràng bí mật của khí Sói thì ông không thể đứng dậy được, ông không đứng dậy được sẽ không khôi phục được công lực, như vậy ông không thể con gái ông ngồi vào vị trí đại tù trưởng rồi. Kết quả của nó vẫn là cả nhà họ Đường đều bị giết chết. Ông tự mình lựa chọn đi.
Diệp Phàm thêm một câu gây sức ép. Dù sao Đường gia hiện giờ đối với đám người của mình mà nói chính là miếng thịt trên con dao rồi
- Tôi chỉ nói cho Diệp tiên sinh nghe, hơn nữa xin Diệp tiên sinh giữ bí mật cho, thề không được phép truyền cho bất kì ai ngoại trừ ngài. Nếu như Diệp tiên sinh có thể làm được việc này, tôi sẽ nguyện giải thích bí mật của thuật Sói cho mình ngài.
Đường Tín Thiên Trạch hình như là hạ quyết tâm, liếc nhìn Diệp Phàm một cái nói,
- Thuật sói căn bản là tính mạng của bộ lạc Nạp Tây Mễ chúng tôi. Nếu sau khi lưu truyền ra ngoài, các cao thủ đều có thể đến sát hại chúng tôi. Thà sau này bị giết không bằng Diệp tiên sinh giết chúng tôi.
- Có thể, tuy nhiên tôi có một yêu cầu. Nếu như là thế hệ sau cùng vợ con tôi có thể truyền cho họ. Trừ họ ra tôi sẽ không truyền cho bất kỳ người nào.
Diệp Phàm gặp lão này thái độ rất bướng bỉnh, cũng không thích hợp ép quá đáng quá. Hơn nữa chỉ cần giải thích bí mật của thuật Sói, sau này dung hợp được nội khí liền biến thành của mình rồi. Đến lúc đó lại truyền cho người khác, nói như vậy cùng không vi phạm lời thề.
Sau đó mọi người rút ra để Đường Tín Thiên Trạch ở lại cùng Diệp Phàm. Đường Châu Ái có thể làm phiên dịch.
Thuật Sói là sự kết hợp các phương diện, đặc điểm tấn công của sói mấy vạn năm qua, bộ lạc Nạp Tây chúng tôi đã tự mình sáng chế ra pháp môn luyện công thích hợp cho bộ lạc Nạp Tây Mễ của mình.
Cho nên đặc điểm lớn nhất của thuật Sói chính là sự hung tàn. Người đông phương các ngươi nghiên cứu thuật tấn công lấy nhu thắng cương, nhưng thuật Sói của chúng tôi không chú ý đến nhu, mà lấy mãnh lực của tính cương hoặc tính bạo tạc, giết đối phương một cách tàn khốc.
Cho nên trong khí Sói tràn đầy tà khí tàn bạo. Hơn nữa nghe nói người phương Đông khi luyện khí trong nhà, điều chú ý chính là nội khí hình thành trong kinh mạch chu thiên tuần hoàn.
Mà khí Sói của chúng tôi không giống nhau, khí Sói không phải ở trong kinh mạch tuần hoàn mà là sau khi luyện tập liền dự trữ bên trong da.
Pháp môn luyện công với các người hoàn toàn không giống nhau. Cho nên cơ thể của người luyện tập khí Sói đều rất cường tráng, vì họ dựa vào cơ thể để giết địch.
Hơn nữa trong cơ thể có dự trữ nội khí, tố chân thể tương đối cao. Cho dù là trực tiếp thì nắm đấm không lồi lên khí Sói cũng không thể trực tiếp đập chết kẻ thù.
Đương nhiên võ học Đông Phương các người có tính thần bí của võ học Đông Phương, điều này tất cả đều có ưu điểm. Các người nghiên cứu lưu khí trong đan điền còn chúng ta chú ý đến việc lưu khí trong da trong bắp thịt.
Mỗi bắp thịt đều giống như một tiểu đan điền. Cư như vậy nếu luyện tới cực điểm toàn thân đều là ‘Đan điền’.
Tôi cảm thấy tổ tiên Nạp Tây chúng tôi rất thông minh, rất trí tuệ, không ngờ có thể nghĩ ra loại biện pháp này.
Hơn nữa tôi tin sau khi luyện thành công, khí Sói dự trữ nhiều hơn của các người rất nhiều. Bởi vì các người chỉ có một Đan điền mà da cơ toàn thân chúng tôi đều có.
Mà kinh mạch đối với chúng tôi mà nói chỉ là dừng chuyển vận thông đạo của khí Sói...
Đường Tín Thiên Trạch vô cùng tự tin với thuật Sói của bộ lạc mình.
- Haha, quả thực rất thần bí, rất có đặc điểm. Tuy nhiên tù trưởng Đường, xem ra ông chỉ biết sơ qua về về võ thuật của Đông Phương chúng tôi qua lời kể của con gái ông.
Chúng tôi tuy nói nội khí dự trữ ở Đan điền lại chỉ là một trung tâm, hơn nữa chungs tôi có pháp môn thần bí ép khí thành dịch.
Ông nghĩ xem, so sánh và khí, một viên chất lỏng sau khi tản ra bốc hơi thành thể khí có thể tràn đầy một tòa nhà.
Đây chính là chỗ lợi hại của Đan điền của người phương Đông phương chúng tôi. Nói cách khác, người hôm nay cần đàm phán là chúng tôi không phải các người.
Muốn nói đến sự thần bí của võ học Đông phương thì điều căn bản không thể so sánh với bộ lạc Nạp Đông Mễ. Chúng tôi có lịch sử văn minh lâu đời hơn các người rất nhiều.
Hơn nữa chúng tôi đang không ngừng phát triển sáng tạo, còn các người về mặt cơ bản không có gì thay đổi.
Diệp Phàm đương nhiên sẽ nói tốt về những gì của quê hương mình.
Hai bên lại nghiên cứu thảo luận một hồi về khí Sói, trong lòng Diệp Phàm rất phấn khởi. Nếu quả thật có thể học được khí Sói thì không những có nội khí trong Đan điền, mà trong da thịt còn có khí Sói.
Khí Sói dự trữ trong thân thể này nhiều lên, khi gặp phải kẻ địch phải tấn công thì đã có đạn. Hơn nữa tính bền tấn công cùng với độ mạnh yếu cũng theo đó tăng lên đáng kể.
Suốt năm canh giờ trôi qua, Diệp Phàm chẳng những không có cảm giác mệt nhọc, hơn nữa còn hưng phấn hơn.
Còn Đường Tín Thiên Trạch giờ khắc này nói mệt muốn ra ngoài nghỉ ngơi một chút, giao cho con cô con gái Đường Châu Ái tiếp tục nghiên cứu thảo luận với Diệp Phàm về ứng dụng của thuật Sói. Diệp Phàm đương nhiên vui mừng. Hơn nữa Đường Châu Ái hiểu Hoa ngữ, cũng thích hợp giao lưu.
Lại hơn một giờ trôi qua, Diệp Phàm thử luyện khí Sói. Vừa mới luyện không lâu đột nhiên cảm thấy một luồng thủy triều tình cảm mãnh liệt bùng nổ. Ánh mắt vừa mới phân tán ra, ma xui quỷ khiến lại kéo lấy Đường Châu Ái vào lòng mình.
- Anh...làm cái gì....
Đường Châu Ái sợ tới mức hét lên một tiếng, tuy nhiên Diệp Phàm kinh ngạc phát hiện sắc hồng hiện trên má người con gái này. Bởi vì da tộc người Nạp Tây Mễ da mang màu tím nhạt, màu hồng này có vẻ có chút đặc biệt.
Hắn vừa nhìn, tình cảm lại càng mãnh liệt hơn. Không ngờ lại lột sạch quần áo Đường Châu Ái thuần thục đến vậy, đối với ngọn núi trước ngực Đường Châu Ái không giống với phụ nữ Đông phương.
Ngọn núi hiện trong màu tím mang màu hồng, mà hai viên tiểu thảo dâu cũng có màu tím tươi đẹp có thể làm người phun ra máu.
Diệp Phàm nhịn không nổi liền cắn xuống dưới, đôi mắt mảy may quyến rũ, giọng điệu mang chút khí gì đó tinh khiết của hoa thơm nhắm thẳng trên khuôn mặt Diệp Phàm mà phun.
Đường Tín Thiên Trạch hỏi.
- Không phải cạnh tranh mà là trực tiếp thay thế địa vị.
Diệp Phàm nói,
- Cho dù bộ lạc Nạp Tây Mễ tán thành vũ lực, đâu phải chúng ta giơ nắm đấu thể hiện lực lượng hùng mạnh là khiến người của bộ lạc khuất phục. Huống chi nghe nói Đường gia các ông uy tín trong bộ lạc tương đối cao. Bên này có vũ lực, cộng thêm uy tín của bên kia, tin rằng mục tiêu này có thể thực hiện được.
Hơn nữa đây cũng là lựa chọn duy nhất của các người, con kiến còn sống tạm bợ, lẽ nào các người thật sự nguyện nhìn thấy đảo Hồng Sương, Đường gia diệt môn từ đây.
Cho dù các người không đồng ý hợp tác, bị bọn ta tiêu diệt hết, nhưng chúng ta vẫn có thể tìm ra ‘Đường gia’ thứ hai thậm chí thứ ba.
- Các người đang ép chúng ta hợp tác, thừa nhận là như Diệp tiên sinh đã nói, thật sự chúng tôi không có lựa chọn. Tuy nhiên cho dù các người muốn ủng hộ con gái ta nhưng con gái ta còn quá nhỏ.
Hơn nữa giai đoạn thuật Sói quá yếu, căn bản là không đảm đương nổi trong trách này. Hơn nữa cũng rất khó có thể thuyết phục mọi người.
Người của bộ lạc Nạp Tây Mễ ai ai cũng dũng mãnh. Không thể khiến họ hoàn toàn bái phục thì tương lai đối với thành viên thị tộc tôi mà nói chính là một tai họa vô cùng lớn.
Đường Tín Thiên Trạch nói ra điều bản thân đang băn khoăn.
- Hahaha, tôi tin rằng tù trưởng Đường hẳn là muốn đứng lên?
Diệp Phàm đột nhiên cười quỷ dị.
- Lời này có ý gì, có phải đang chế giễu một kẻ bại liệt là ta? Nếu như Diệp tiên sinh cho rằng người bộ lạc Nạp Tây Mễ chúng tôi có thể tùy tiện chế giễu thì ngài tuyệt đối sai lầm rồi.
Cho dù cả nhà Đường gia bị giết, nhưng chúng tôi cũng không cần loại người châm chọc như tiên sinh.
Đường Tín Thiên Trạch vẻ mặt tức giận trừng mắt nhìn Diệp Phàm, Đường Châu Ái vội đứng dậy nói,
- Diệp tiên sinh, ngài còn dám làm nhục cha tôi, Đường Châu Ái tôi biết không địch lại được nhưng cũng phải liều mình với các người. Người bộ Lạc Nạp Tây Mễ không dễ để người khác làm nhục.
- Cô muốn liều mạng với tôi tôi không quan tâm, tuy nhiên, quả thật tôi không hề có ý chế giễu cha cô. Hơn nữa tôi có ý tốt muốn kiểm tra một chút tình trạng thương tích của cha cô.
Dược Thuật TQ của chúng tôi vô cùng tinh thâm, đã có lịch sử từ lâu đời. Không chừng vết thương các người cho là không thể chữa khỏi đối với chúng tôi lại không phải là việc gì khó khăn.
Đương nhiên giống như vết thương của cha cô quả thật khó chữa, vết thương đã mười mấy năm rồi. Tuy nhiên nếu ông đồng ý thử một lần thì qua đây tôi thử kiểm tra xem sao.
Nếu ông sợ tôi nhân cơ hội làm thương ông thì ông không cần thử nữa. Vì muốn giết ông vốn rất dễ dàng.
Xa tiên sinh ở sau tôi chỉ cần tóm ông ta và ném một xuống cũng có thể lấy mạng của cha cô.
Diệp Phàm vẻ mặt đầy tự tin và kiêu ngạo.
- Tôi tin vị tiền bối này có thể làm được điều đó. Tuy nhiên, tôi không dám tin Diệp tiên sinh có thể trị khỏi đôi chân của tôi.
Đương nhiên tôi bằng lòng thử một lần. Nếu Diệp tiên sinh may mắn có thể chữa khỏi tổn thương ở chân tôi. Đường Tín Thiên Trạch tôi không phải người lấy oán trả ơn.
Sau này Diệp tiên sinh có chuyện gì chỉ cần lên tiếng. Tôi có thể tương trợ tuyệt đối không nói hai lời.
Đường Tín Thiên Trạch có chút kích động. Một người bại liệt bỗng nhiên thấy được hy vọng, đây cũng là tâm lý thường tình của con người.
- Hahaha, vậy thử một lần nhé!
Diệp Phàm đột nhiên cười hào sảng một tiếng, giơ tay ra tóm lấy Đường Tín Thiên Trạch, một luống lực lớn đi qua, cách không liền hút Đường Tín Thiên Trạch tới trước mặt.
- Không ngờ các hạ trẻ tuổi như vậy lại lại là một đại cao thủ, Đường mỗ thật đúng là có mắt không chòng.
Trong mắt Đường Tín Thiên Trạch lộ ra vẻ kinh ngạc, tuyệt đối không phải giả dối. Hơn nữa khôngtùy tiện giãy giụa để Diệp Phàm hút tới không trung.
Ầm vài cái, Đường Tín Thiên Trạch bị Diệp Phàm kéo đến nỗi chỉ chừa lại một chiếc quần lửng, Diệp Phàm cách không hút ông ta xoay tròn trên không trung. Thực ra là để kiểm tra thương tích của ông ta.
Một hồi lâu sau mới đặt Đường Tín Thiên Trạch lên giường.
Suy nghĩ một hồi lâu mới nói:
- Vết thương của ông nếu nắm chắc ngũ hành có thể trị triệt đểm tiu nhiên cần rất nhiều thời gian.
Phỏng chừng phải cần tới một năm bệnh mới có thể hồi phục. Để ông thấy được thành ý của tôi giờ ông hãy thư giãn.
Hơn nữa tôi muốn đem nội khí củaTQ chúng tôi đã nói đưa vào cơ thể của ông. Các người gọi là khí Sói, thật ra cũng không kém gì khí của một người đã từng luyện tập.
Chỉ có điều phương pháp, phương thức luyện công không giống nhau. Tuy nhiên trước khi đưa vào ông phải nói cho tôi biết toàn bộ phương pháp ông đã luyện tập khí Sói.
Một chi tiết cũng không thể bỏ qua, càng cụ thể càng tốt. Bởi vì nếu khí Sói của ông và nội khí của chúng tôi không ăn khớp rất có thể bị bài xích, nếu nghiêm trọng nội khí tương phản quay lại lấy mạng của ông.
Thât ra đồng chí Diệp nói có vẻ rất nghiêm trọng, kỳ thật chỉ cần từ từ đưa nội khí đi vào là được.
Mà Diệp Phàm nói như vậy chính là muốn lấy bí mật luyện công của bộ lạc Nạp Tây Mễ. Nói không chừng khí Sói này có thể dung hợp nội khí bên trong. Bởi vì khi sát phạt kẻ hung ác kia cũng cần tới.
- Cái này...
Đường Tín Thiên Trạch có chút do dự.
- Nếu như ông thể nói rõ ràng bí mật của khí Sói thì ông không thể đứng dậy được, ông không đứng dậy được sẽ không khôi phục được công lực, như vậy ông không thể con gái ông ngồi vào vị trí đại tù trưởng rồi. Kết quả của nó vẫn là cả nhà họ Đường đều bị giết chết. Ông tự mình lựa chọn đi.
Diệp Phàm thêm một câu gây sức ép. Dù sao Đường gia hiện giờ đối với đám người của mình mà nói chính là miếng thịt trên con dao rồi
- Tôi chỉ nói cho Diệp tiên sinh nghe, hơn nữa xin Diệp tiên sinh giữ bí mật cho, thề không được phép truyền cho bất kì ai ngoại trừ ngài. Nếu như Diệp tiên sinh có thể làm được việc này, tôi sẽ nguyện giải thích bí mật của thuật Sói cho mình ngài.
Đường Tín Thiên Trạch hình như là hạ quyết tâm, liếc nhìn Diệp Phàm một cái nói,
- Thuật sói căn bản là tính mạng của bộ lạc Nạp Tây Mễ chúng tôi. Nếu sau khi lưu truyền ra ngoài, các cao thủ đều có thể đến sát hại chúng tôi. Thà sau này bị giết không bằng Diệp tiên sinh giết chúng tôi.
- Có thể, tuy nhiên tôi có một yêu cầu. Nếu như là thế hệ sau cùng vợ con tôi có thể truyền cho họ. Trừ họ ra tôi sẽ không truyền cho bất kỳ người nào.
Diệp Phàm gặp lão này thái độ rất bướng bỉnh, cũng không thích hợp ép quá đáng quá. Hơn nữa chỉ cần giải thích bí mật của thuật Sói, sau này dung hợp được nội khí liền biến thành của mình rồi. Đến lúc đó lại truyền cho người khác, nói như vậy cùng không vi phạm lời thề.
Sau đó mọi người rút ra để Đường Tín Thiên Trạch ở lại cùng Diệp Phàm. Đường Châu Ái có thể làm phiên dịch.
Thuật Sói là sự kết hợp các phương diện, đặc điểm tấn công của sói mấy vạn năm qua, bộ lạc Nạp Tây chúng tôi đã tự mình sáng chế ra pháp môn luyện công thích hợp cho bộ lạc Nạp Tây Mễ của mình.
Cho nên đặc điểm lớn nhất của thuật Sói chính là sự hung tàn. Người đông phương các ngươi nghiên cứu thuật tấn công lấy nhu thắng cương, nhưng thuật Sói của chúng tôi không chú ý đến nhu, mà lấy mãnh lực của tính cương hoặc tính bạo tạc, giết đối phương một cách tàn khốc.
Cho nên trong khí Sói tràn đầy tà khí tàn bạo. Hơn nữa nghe nói người phương Đông khi luyện khí trong nhà, điều chú ý chính là nội khí hình thành trong kinh mạch chu thiên tuần hoàn.
Mà khí Sói của chúng tôi không giống nhau, khí Sói không phải ở trong kinh mạch tuần hoàn mà là sau khi luyện tập liền dự trữ bên trong da.
Pháp môn luyện công với các người hoàn toàn không giống nhau. Cho nên cơ thể của người luyện tập khí Sói đều rất cường tráng, vì họ dựa vào cơ thể để giết địch.
Hơn nữa trong cơ thể có dự trữ nội khí, tố chân thể tương đối cao. Cho dù là trực tiếp thì nắm đấm không lồi lên khí Sói cũng không thể trực tiếp đập chết kẻ thù.
Đương nhiên võ học Đông Phương các người có tính thần bí của võ học Đông Phương, điều này tất cả đều có ưu điểm. Các người nghiên cứu lưu khí trong đan điền còn chúng ta chú ý đến việc lưu khí trong da trong bắp thịt.
Mỗi bắp thịt đều giống như một tiểu đan điền. Cư như vậy nếu luyện tới cực điểm toàn thân đều là ‘Đan điền’.
Tôi cảm thấy tổ tiên Nạp Tây chúng tôi rất thông minh, rất trí tuệ, không ngờ có thể nghĩ ra loại biện pháp này.
Hơn nữa tôi tin sau khi luyện thành công, khí Sói dự trữ nhiều hơn của các người rất nhiều. Bởi vì các người chỉ có một Đan điền mà da cơ toàn thân chúng tôi đều có.
Mà kinh mạch đối với chúng tôi mà nói chỉ là dừng chuyển vận thông đạo của khí Sói...
Đường Tín Thiên Trạch vô cùng tự tin với thuật Sói của bộ lạc mình.
- Haha, quả thực rất thần bí, rất có đặc điểm. Tuy nhiên tù trưởng Đường, xem ra ông chỉ biết sơ qua về về võ thuật của Đông Phương chúng tôi qua lời kể của con gái ông.
Chúng tôi tuy nói nội khí dự trữ ở Đan điền lại chỉ là một trung tâm, hơn nữa chungs tôi có pháp môn thần bí ép khí thành dịch.
Ông nghĩ xem, so sánh và khí, một viên chất lỏng sau khi tản ra bốc hơi thành thể khí có thể tràn đầy một tòa nhà.
Đây chính là chỗ lợi hại của Đan điền của người phương Đông phương chúng tôi. Nói cách khác, người hôm nay cần đàm phán là chúng tôi không phải các người.
Muốn nói đến sự thần bí của võ học Đông phương thì điều căn bản không thể so sánh với bộ lạc Nạp Đông Mễ. Chúng tôi có lịch sử văn minh lâu đời hơn các người rất nhiều.
Hơn nữa chúng tôi đang không ngừng phát triển sáng tạo, còn các người về mặt cơ bản không có gì thay đổi.
Diệp Phàm đương nhiên sẽ nói tốt về những gì của quê hương mình.
Hai bên lại nghiên cứu thảo luận một hồi về khí Sói, trong lòng Diệp Phàm rất phấn khởi. Nếu quả thật có thể học được khí Sói thì không những có nội khí trong Đan điền, mà trong da thịt còn có khí Sói.
Khí Sói dự trữ trong thân thể này nhiều lên, khi gặp phải kẻ địch phải tấn công thì đã có đạn. Hơn nữa tính bền tấn công cùng với độ mạnh yếu cũng theo đó tăng lên đáng kể.
Suốt năm canh giờ trôi qua, Diệp Phàm chẳng những không có cảm giác mệt nhọc, hơn nữa còn hưng phấn hơn.
Còn Đường Tín Thiên Trạch giờ khắc này nói mệt muốn ra ngoài nghỉ ngơi một chút, giao cho con cô con gái Đường Châu Ái tiếp tục nghiên cứu thảo luận với Diệp Phàm về ứng dụng của thuật Sói. Diệp Phàm đương nhiên vui mừng. Hơn nữa Đường Châu Ái hiểu Hoa ngữ, cũng thích hợp giao lưu.
Lại hơn một giờ trôi qua, Diệp Phàm thử luyện khí Sói. Vừa mới luyện không lâu đột nhiên cảm thấy một luồng thủy triều tình cảm mãnh liệt bùng nổ. Ánh mắt vừa mới phân tán ra, ma xui quỷ khiến lại kéo lấy Đường Châu Ái vào lòng mình.
- Anh...làm cái gì....
Đường Châu Ái sợ tới mức hét lên một tiếng, tuy nhiên Diệp Phàm kinh ngạc phát hiện sắc hồng hiện trên má người con gái này. Bởi vì da tộc người Nạp Tây Mễ da mang màu tím nhạt, màu hồng này có vẻ có chút đặc biệt.
Hắn vừa nhìn, tình cảm lại càng mãnh liệt hơn. Không ngờ lại lột sạch quần áo Đường Châu Ái thuần thục đến vậy, đối với ngọn núi trước ngực Đường Châu Ái không giống với phụ nữ Đông phương.
Ngọn núi hiện trong màu tím mang màu hồng, mà hai viên tiểu thảo dâu cũng có màu tím tươi đẹp có thể làm người phun ra máu.
Diệp Phàm nhịn không nổi liền cắn xuống dưới, đôi mắt mảy may quyến rũ, giọng điệu mang chút khí gì đó tinh khiết của hoa thơm nhắm thẳng trên khuôn mặt Diệp Phàm mà phun.
/3320
|