Cuối cùng anh ta cũng phát hỏa lên mà liếm lưỡi.
Một lát sau thì cả hai tấm thân đã dính chặt vào nhau.
Đúng vào lúc mấu chốt ấy thì một tiếng tát vang lên. Đường Châu Ái bị Diệp Phàm tát mạnh một cái.
Cô gái bị Diệp Phàm hất lên trên giường. Từ khóe miệng Đường Châu Ái máu tươi cùng trào ra.
- Ông định làm gì đây.
Đường Châu Ái uất ức sờ lên khuôn mặt của mình sau đó tức giận hỏi.
- Định chơi trò độc với tôi hả? Ý gì ư? Ý gì à.
Diệp Phàm cũng lạnh lùng cười đáp lại.
- Ông nói láo, đồ khốn khiếp! Ông chiếm được các cô nương rẻ tiền giờ còn định làm nhục bản cô nương sao.
Đường Châu Ái tức giận chỉ vào mặt Diệp Phàm hét.
- Đừng có giở trò với tôi về số lượng các kĩ nữ nữa. Trong phòng ông còn có gì khiến người ta phấn khích hơn thì đưa ra đi.
Hết sức đơn giản thôi. Phải khiến cho tôi nói ra một cách vô tình. Sau này tôi trúng độc thì không thể không nhờ đến các ông giải quyết được.
Còn mấy tiểu xào và cái trò mỹ nhân kế này thì thực sự tôi không nghĩ đến. Chủ đảo Hồng Sương của chúng ta lại là tay háo sắc đến vậy.
Diệp Phàm lạnh lùng nói tiếp:
- Thật không ngờ người của bộ tộc Nạp Tây mà người ta cứ nghĩ là thuần khiết lương thiện lại là một lũ người man trá, so với người văn minh hiện đại chúng tôi thì các người chỉ có hơn chứ không có kém.
- Tôi đâu có. Tôi thực sự không thế. Không có chuyện đó.
Đường Châu Ái phẫn nộ hét lên. Cô ta tức giận giơ tay lên phủi quần áo của mình.
- Còn mặc cái gì nữa. Không phải các người muốn hạ độc tôi sao, muốn thả mồi câu tôi sao. Cũng tốt thôi, hôm nay tôi sẽ cho các người được thử, để xem độc của các người có lấy mạng tôi được không. Nào các cô nương, tôi sẽ cho các cô biết thế nào là độc tình.
Diệp Phàm vô cùng giận dữ nói.
Nói xong hắn đã ôm lấy Đường Châu Ái vào lòng. Cô gái cố sức vung tay vung chân, cắn xé nhưng cô ta làm sao có thể là đối thủ của Diệp Phàm được.
Lúc này Diệp Phàm đúng là một tên háo sắc. Các ngón tay hắn đặt lên người Đường Châu Ái như một nhân viên mát xa.
Chẳng mấy chốc mà Đường Châu Ái khóc như mưa. Cô ta như phát hỏa lên thật vì bàn tay của Diệp Phàm.
Chẳng những mồm hét lên mà toàn thân cô ta cũng run rẩy, cuốn chặt lấy người Diệp Phàm như một con rắn.
Tuy nhiên Diệp Phàm thì vẫn cứ là Diệp Phàm. Tình trung thánh thủ, bước cuối cùng hắn không thực hiện. Sauk hi khiến người Đường Châu Ái nóng rực lên thì hắn lại hất cô ta lên giường, vứt cho cô ta quần áo.
Đường Châu Ái dường như cũng đã tỉnh táo lại. Cô ta vội vàng mặc quần áo.
- Haiz..
Đúng lúc đó ngoài cửa vang lên tiếng thở dài. Đường Tín Thiên Trạch cầm cây côn bước vào.
- Cha, đây có phải chính cha đã hạ độc không?
Đường Châu Ái trợn mắt nhìn chằm chằm vào cha mình.
- Chính là cha đã rat ay. Đây là thiên tình hương của bộ tộc chúng ta. Thiên tình hương này sau khi phát ra chỉ khiến người khác trúng độc tình. Nam nữ hợp thể lại thì độc tình sẽ bị giải ngay. Hơn nữa nó không hề có bất kì tác dụng phụ nào. Thực ra loại cỏ này cũng chỉ là một loại dược thảo thôi nhưng làm được nó thì cũng không hề dễ dàng.
Đường Tín Thiên Trạch nói, giọng ông ta có chút hổ thẹn.
- Cha, tại sao cha lại hại con gái? Con gái cha còn mặt mũi nào để sống tiếp nữa? Sao cha lại có thể làm như vậy? Tại sao chứ?
Đường Châu Ái tức giận, hai mắt cô ta trừng lên như chiếc chuông đồng, trông rất giống một con sư tử Hà Đông.
- Vì bộ lạc Nạp Tây Mễ chúng ta.
Đường Tín Thiên Trạch không chút do dự đáp lại.
- Con không hiểu lời cha nói.
Đường Châu Ái đáp lại.
- Con cũng có thể nhìn ra được, vị Diệp tiên sinh đây là bậc kì tài, còn trẻ vậy mà đã là một đại cao thủ. Nhưng đây cũng chưa phải là điều đáng sợ nhất.
Đáng sợ nhất là con hãy nhìn dưới tay hắn. Một người trẻ tuổi có thể khống chế được nhiều cao thủ trẻ tuổi khác thì không có gì đáng sợ bằng nữa.
Hơn nữa, theo cảm giác riêng của cha thì Diệp tiên sinh là người trọng tình, trọng nghĩa. Một khi giữa con và anh ta có chuyện gì đó thì ít nhất anh ta cũng sẽ quan tâm đến bộ lạc Tây Nạp Mễ chúng ta.
Mặt khác cha cũng không muốn nhìn thấy con chỉ là một tù trưởng bù nhìn. Nếu các con đã từng chung một giường thì chắc chắn sẽ không như vậy. Diệp tiên sinh dù có lạnh lùng đến mấy thì chắc cũng sẽ niệm tình thôi.
Thực ra cha cũng là người đang đánh một canh bạc. Cha đem hạnh phúc cả đời con ra để cá cược. Nếu con gặp phải một người lạnh lùng vô tình thì dù có chết cha cũng sẽ không an tâm.
Nhưng tất cả vì bộ tộc chúng ta. Châu Ái, con cứ trách mắng cha đi.
Đường Tín Thiên Trạch hổ thẹn nói:
- Nhưng tiếc là tất cả đã bị Diệp tiên sinh phát hiện ra.
Tôi chỉ muốn nói với Diệp tiên sinh rằng Châu Ái không phải là một cô gái tùy tiện. Bộ lạc Nạp Tây Mễ chúng tôi chú trọng nhất là chuyện kết hợp.
Con gái tôi trước nay chưa hề thân mật với một chàng trai nào, cũng coi như là không bôi nhọ danh dự của một cao thủ như anh.
Tôi biết một cao thủ như anh chắc chắn xuất thân từ một gia tộc gốc rễ, thần bí nào đó. Một gia tộc có thể bồi dưỡng nhiều cao thủ như vậy thì thực lực của gia tộc ấy ắt phải khiến người khác run sợ.
Còn một cao thủ như anh ắt hẳn cũng sẽ là người nối nghiệp tương lai của gia tộc.
Mặc dù xã hội hiện đại bây giờ tôn trọng chế độ một vợ một chồng nhưng bộ tộc Nạp Tây Mễ chúng tôi thì lại trọng kẻ mạnh.
Nếu anh là kẻ mạnh thì anh có thể có được vô số các mĩ nữ trong bộ lạc. Còn nếu anh là kẻ yếu thì một người vợ anh cũng sẽ không tìm thấy. Lúc đó thì chỉ có thể tự trách anh vô dụng mà thôi.
Mấy nghìn năm nay, bộ lạc chúng tôi vẫn tồn tại dưới cuộc cạnh tranh sinh tồn tàn khốc đó. Kẻ mạnh sẽ đạt được những gì anh ta xứng đáng có.
Chẳng hạn như tôi có đến vợ. Thứ mà người phương đông các anh không tin nổi lại là điều hết sức bình thường ở đây.
Hơn nữa các cô gái của bộ tộc Nạp Tây Mễ đều tình nguyện cung phụng kẻ mạnh. Bọn họ tình nguyện bưng nước rửa chân cho kẻ mạnh chứ không thèm là bà hoàng của kẻ yếu.
Chỉ cần anh đồng ý lấy con gái của tôi, một khi nắm được vị trí đại tù trưởng. Khi chân tôi hoàn toàn bình phục, tôi tin rằng nhất định tôi sẽ giành lại được vị trí đại tù trưởng.
Tôi sẽ để cho các cháu của mình kế thừa chức vị đại tù trưởng. Như vậy quần đảo Chris này chẳng phải sẽ là nơi để hậu duệ của anh cai trị rồi hay sao?
Anh còn đề phòng chúng tôi làm gì nữa?
Đường Tín Thiên Trạch tính toán và ra đòn tâm lí quả nhiên lợi hại.
- Tôi thích những cô gái khiến mình rung động chứ không muốn người khác tình toán hộ hoặc ép buộc mình. Con gái ông rất xuất sắc nhưng tạm thời tôi không có hứng thú. Đợi đến khi tôi có hứng thì sẽ nói lại chuyện này. Còn bây giờ để thể hiện thành ý của mình tôi sẽ châm cứu cho ông trước. Nếu chân ông còn có cảm giác tức là còn hi vọng.
Diệp Phàm nói.
Nói xong hắn lập tức tiến hành ngay. Hắn gọi Xa Nhất Đao đến. Sau khi dung hợp lại thì Đường Tín Thiên Trạch đã được khai thông.
Hắn phát hiện ra thuật nội công của người Trung Quốc luyện lanh thuật có gì đó khác lạ và cách chữa trị của cao nhân mà người Nạp Tây Mễ mời đến cũng rất kỳ lạ.
Không ngờ đó không phải là phong tỏa kinh mạch mà là dùng một luồng khí kì quái làm tổn thương các cơ của ông ta. Sự tổn thương ấy không phải là có thể chữa trị lại bằng y thuật được.
Khi các cơ và kinh mạch đều bị tổn thương thì việc điều trị sẽ khó khăn hơn rất nhiều tuy nhiên thủy công và thuật tram cứu của Diệp Phàm là tuyệt nhất.
Năm tiếng đồng hồ qua đi, Diệp Phàm mồ hôi nhễ nhại trên khuôn mặt cũng đã được thở phào nhẹ nhõm.
- Đa tạ.
Đường Tín Thiên Trạch cảm tạ Diệp Phàm theo cách mà người bộ lạc Nạp Tây Mễ kính các cường nhân.
- Một chân chống nạng của ông đã có thể cử động được rồi nhưng không được dùng lực mạnh quá. Có lẽ cần khoảng một năm nữa, cộng thêm với việc tăng cường luyện tập thì sẽ dần dần hồi phục lại.
Diệp Phàm nói. Mọi người nghỉ ngơi được một lát thì tất cả lại tập hợp lại.
- Đường tù trưởng, ông hãy kể cho chúng tôi nghe về tình hình của Nạp Đông Lặc Bố và các cao thủ khác trong bộ lạc của ông. Bây giờ chúng ta đã cùng hội cùng thuyền rồi hi vọng ông sẽ hiểu rõ điều này và không giở thêm trò gì nữa. Nếu còn xuất hiện thêm những trò như độc tình một lần nữa thì chúng tôi sẽ không khách khí đâu.
Diệp Phàm nghiêm nghị nói.
- Nạp Đông Lặc Bố là đại tù trưởng của chúng tôi. Mặc dù năm tranh giành ngôi vị đại tù trưởng đó ông ta đã sử dụng thủ đoạn không quang minh chính đại
Nhưng khi đó võ công của ông ta cũng tương đương với tôi. Đã mười năm trôi qua rồi, dựa vào lang thuật của người này thì có lẽ đã đạt đến thập nhị đẳng cấp vị sơ rồi.
Nếu bên phía Diệp tiên sinh không có ai có võ nghệ bậc ấy thì tôi khuyên các anh hãy đợi gọi được người thì hẵng hành động.
Mặt khác năm đại tướng dưới tay Nạp Đông Lặc Bố chính là năm thủ lĩnh nhỏ. Bình thường bọn họ thay phiên nhau cùng với Nạp Đông Lặc Bố tạo thành một đội. Đại thủ lĩnh Nạp Hải lang thuật đã đạt thập đẳng đỉnh.
Có lẽ Diệp tiên sinh chỉ có thể ứng phó được với ông ta. Nhưng mà lanh thuật của ông ta cũng rất là kì dị.
Người nào không hiểu rõ ông ta sẽ đều bị mắc mưu. Người này chịu đòn rất giỏi hơn nữa thường hay giả chết.
Đối thủ của ông ta cứ cho rằng tung mười mấy đường quyền là ông ta đã hộc máu tươi rồi, không ổn rồi nên thả lỏng, không cảnh giác nữa.
Đúng vào lúc đó, ông ta sẽ ra đồn đột phá, hơn nữa đòn đột phá này vô cùng mạnh, thường là một chiêu lấy ngay mạng đối thủ.
Đường Tín Thiên Trạch bắt đầu kể.
- Đến lúc đó có lẽ phải giữ bí mật mới được, hơn nữa phải hành động tốc độ. Nếu không để các tù trưởng khác biết đem thêm người đến cứu viện thì chắc chắn chúng ta không đủ người ứng phó rồi.
Diệp Phàm nhìn Đường Tín Thiên Trạch nói.:
- Ngoài những người rõ ràng như thấ này ra không lẽ bộ tộc các ông không có những tổ chức như tổ chức của các vị trưởng lão hay sao? Những người thuộc những hội như thế mới là các cao thủ thực sự của bộ lạc. Bọn họ thuộc lớp người đã lớn tuổi, võ nghệ thâm hậu, kinh nghiệm giao đấu đầy mình. Họ mới là các đối thủ khó hạ gục.
- Bộ lạc có hội trưởng lão nhưng bọn họ đều là những người rất bình thường. Những người này chỉ là những người có uy tín, về võ nghệ thì chẳng có gì đáng lo cả. Bọn họ không can dự vào ân oán cá nhân mà chỉ hỗ trợ đại tộc trưởng việc quản lí bộ lạc mà thôi.
Đường Tín Thiên Trạch nói.
- Vậy thì chúng tôi yên tâm rồi. Có người của chúng tôi và các cao thủ đảo Hồng Sương các ông thì tin rằng chúng ta sẽ tóm được Nạp Đông Lặc Bố.
Diệp Phàm tự tin nói.
- Diệp tiên sinh trong số các ông còn có vị cao thủ nào như vị tiền bối này không?
Đường Tín Thiên Trạch nhìn về Xa Nhất Đao đang đứng ở góc tường hỏi.
Đường Tín Thiên Trạch tất nhiên hiểu rất rõ sự lợi hại của Xa Nhất Đao. Ông ta đoán người này có lẽ là cao thủ lợi hại nhất trong đám bọn Diệp Phàm.
- Ha ha ha..
Diệp Phàm cười một cách thần bí, không đáp lại câu hỏi của ông ta. Đường Tín Thiên Trạch liền hiểu ngay có lẽ bọn họ còn nhiều cao thủ như thế. Vào giây phút đó, ông ta bỗng cảm thấy kiêng nể Diệp Phàm, thậm chí còn cảm thấy hắn ta rất hung dữ.
Một lát sau thì cả hai tấm thân đã dính chặt vào nhau.
Đúng vào lúc mấu chốt ấy thì một tiếng tát vang lên. Đường Châu Ái bị Diệp Phàm tát mạnh một cái.
Cô gái bị Diệp Phàm hất lên trên giường. Từ khóe miệng Đường Châu Ái máu tươi cùng trào ra.
- Ông định làm gì đây.
Đường Châu Ái uất ức sờ lên khuôn mặt của mình sau đó tức giận hỏi.
- Định chơi trò độc với tôi hả? Ý gì ư? Ý gì à.
Diệp Phàm cũng lạnh lùng cười đáp lại.
- Ông nói láo, đồ khốn khiếp! Ông chiếm được các cô nương rẻ tiền giờ còn định làm nhục bản cô nương sao.
Đường Châu Ái tức giận chỉ vào mặt Diệp Phàm hét.
- Đừng có giở trò với tôi về số lượng các kĩ nữ nữa. Trong phòng ông còn có gì khiến người ta phấn khích hơn thì đưa ra đi.
Hết sức đơn giản thôi. Phải khiến cho tôi nói ra một cách vô tình. Sau này tôi trúng độc thì không thể không nhờ đến các ông giải quyết được.
Còn mấy tiểu xào và cái trò mỹ nhân kế này thì thực sự tôi không nghĩ đến. Chủ đảo Hồng Sương của chúng ta lại là tay háo sắc đến vậy.
Diệp Phàm lạnh lùng nói tiếp:
- Thật không ngờ người của bộ tộc Nạp Tây mà người ta cứ nghĩ là thuần khiết lương thiện lại là một lũ người man trá, so với người văn minh hiện đại chúng tôi thì các người chỉ có hơn chứ không có kém.
- Tôi đâu có. Tôi thực sự không thế. Không có chuyện đó.
Đường Châu Ái phẫn nộ hét lên. Cô ta tức giận giơ tay lên phủi quần áo của mình.
- Còn mặc cái gì nữa. Không phải các người muốn hạ độc tôi sao, muốn thả mồi câu tôi sao. Cũng tốt thôi, hôm nay tôi sẽ cho các người được thử, để xem độc của các người có lấy mạng tôi được không. Nào các cô nương, tôi sẽ cho các cô biết thế nào là độc tình.
Diệp Phàm vô cùng giận dữ nói.
Nói xong hắn đã ôm lấy Đường Châu Ái vào lòng. Cô gái cố sức vung tay vung chân, cắn xé nhưng cô ta làm sao có thể là đối thủ của Diệp Phàm được.
Lúc này Diệp Phàm đúng là một tên háo sắc. Các ngón tay hắn đặt lên người Đường Châu Ái như một nhân viên mát xa.
Chẳng mấy chốc mà Đường Châu Ái khóc như mưa. Cô ta như phát hỏa lên thật vì bàn tay của Diệp Phàm.
Chẳng những mồm hét lên mà toàn thân cô ta cũng run rẩy, cuốn chặt lấy người Diệp Phàm như một con rắn.
Tuy nhiên Diệp Phàm thì vẫn cứ là Diệp Phàm. Tình trung thánh thủ, bước cuối cùng hắn không thực hiện. Sauk hi khiến người Đường Châu Ái nóng rực lên thì hắn lại hất cô ta lên giường, vứt cho cô ta quần áo.
Đường Châu Ái dường như cũng đã tỉnh táo lại. Cô ta vội vàng mặc quần áo.
- Haiz..
Đúng lúc đó ngoài cửa vang lên tiếng thở dài. Đường Tín Thiên Trạch cầm cây côn bước vào.
- Cha, đây có phải chính cha đã hạ độc không?
Đường Châu Ái trợn mắt nhìn chằm chằm vào cha mình.
- Chính là cha đã rat ay. Đây là thiên tình hương của bộ tộc chúng ta. Thiên tình hương này sau khi phát ra chỉ khiến người khác trúng độc tình. Nam nữ hợp thể lại thì độc tình sẽ bị giải ngay. Hơn nữa nó không hề có bất kì tác dụng phụ nào. Thực ra loại cỏ này cũng chỉ là một loại dược thảo thôi nhưng làm được nó thì cũng không hề dễ dàng.
Đường Tín Thiên Trạch nói, giọng ông ta có chút hổ thẹn.
- Cha, tại sao cha lại hại con gái? Con gái cha còn mặt mũi nào để sống tiếp nữa? Sao cha lại có thể làm như vậy? Tại sao chứ?
Đường Châu Ái tức giận, hai mắt cô ta trừng lên như chiếc chuông đồng, trông rất giống một con sư tử Hà Đông.
- Vì bộ lạc Nạp Tây Mễ chúng ta.
Đường Tín Thiên Trạch không chút do dự đáp lại.
- Con không hiểu lời cha nói.
Đường Châu Ái đáp lại.
- Con cũng có thể nhìn ra được, vị Diệp tiên sinh đây là bậc kì tài, còn trẻ vậy mà đã là một đại cao thủ. Nhưng đây cũng chưa phải là điều đáng sợ nhất.
Đáng sợ nhất là con hãy nhìn dưới tay hắn. Một người trẻ tuổi có thể khống chế được nhiều cao thủ trẻ tuổi khác thì không có gì đáng sợ bằng nữa.
Hơn nữa, theo cảm giác riêng của cha thì Diệp tiên sinh là người trọng tình, trọng nghĩa. Một khi giữa con và anh ta có chuyện gì đó thì ít nhất anh ta cũng sẽ quan tâm đến bộ lạc Tây Nạp Mễ chúng ta.
Mặt khác cha cũng không muốn nhìn thấy con chỉ là một tù trưởng bù nhìn. Nếu các con đã từng chung một giường thì chắc chắn sẽ không như vậy. Diệp tiên sinh dù có lạnh lùng đến mấy thì chắc cũng sẽ niệm tình thôi.
Thực ra cha cũng là người đang đánh một canh bạc. Cha đem hạnh phúc cả đời con ra để cá cược. Nếu con gặp phải một người lạnh lùng vô tình thì dù có chết cha cũng sẽ không an tâm.
Nhưng tất cả vì bộ tộc chúng ta. Châu Ái, con cứ trách mắng cha đi.
Đường Tín Thiên Trạch hổ thẹn nói:
- Nhưng tiếc là tất cả đã bị Diệp tiên sinh phát hiện ra.
Tôi chỉ muốn nói với Diệp tiên sinh rằng Châu Ái không phải là một cô gái tùy tiện. Bộ lạc Nạp Tây Mễ chúng tôi chú trọng nhất là chuyện kết hợp.
Con gái tôi trước nay chưa hề thân mật với một chàng trai nào, cũng coi như là không bôi nhọ danh dự của một cao thủ như anh.
Tôi biết một cao thủ như anh chắc chắn xuất thân từ một gia tộc gốc rễ, thần bí nào đó. Một gia tộc có thể bồi dưỡng nhiều cao thủ như vậy thì thực lực của gia tộc ấy ắt phải khiến người khác run sợ.
Còn một cao thủ như anh ắt hẳn cũng sẽ là người nối nghiệp tương lai của gia tộc.
Mặc dù xã hội hiện đại bây giờ tôn trọng chế độ một vợ một chồng nhưng bộ tộc Nạp Tây Mễ chúng tôi thì lại trọng kẻ mạnh.
Nếu anh là kẻ mạnh thì anh có thể có được vô số các mĩ nữ trong bộ lạc. Còn nếu anh là kẻ yếu thì một người vợ anh cũng sẽ không tìm thấy. Lúc đó thì chỉ có thể tự trách anh vô dụng mà thôi.
Mấy nghìn năm nay, bộ lạc chúng tôi vẫn tồn tại dưới cuộc cạnh tranh sinh tồn tàn khốc đó. Kẻ mạnh sẽ đạt được những gì anh ta xứng đáng có.
Chẳng hạn như tôi có đến vợ. Thứ mà người phương đông các anh không tin nổi lại là điều hết sức bình thường ở đây.
Hơn nữa các cô gái của bộ tộc Nạp Tây Mễ đều tình nguyện cung phụng kẻ mạnh. Bọn họ tình nguyện bưng nước rửa chân cho kẻ mạnh chứ không thèm là bà hoàng của kẻ yếu.
Chỉ cần anh đồng ý lấy con gái của tôi, một khi nắm được vị trí đại tù trưởng. Khi chân tôi hoàn toàn bình phục, tôi tin rằng nhất định tôi sẽ giành lại được vị trí đại tù trưởng.
Tôi sẽ để cho các cháu của mình kế thừa chức vị đại tù trưởng. Như vậy quần đảo Chris này chẳng phải sẽ là nơi để hậu duệ của anh cai trị rồi hay sao?
Anh còn đề phòng chúng tôi làm gì nữa?
Đường Tín Thiên Trạch tính toán và ra đòn tâm lí quả nhiên lợi hại.
- Tôi thích những cô gái khiến mình rung động chứ không muốn người khác tình toán hộ hoặc ép buộc mình. Con gái ông rất xuất sắc nhưng tạm thời tôi không có hứng thú. Đợi đến khi tôi có hứng thì sẽ nói lại chuyện này. Còn bây giờ để thể hiện thành ý của mình tôi sẽ châm cứu cho ông trước. Nếu chân ông còn có cảm giác tức là còn hi vọng.
Diệp Phàm nói.
Nói xong hắn lập tức tiến hành ngay. Hắn gọi Xa Nhất Đao đến. Sau khi dung hợp lại thì Đường Tín Thiên Trạch đã được khai thông.
Hắn phát hiện ra thuật nội công của người Trung Quốc luyện lanh thuật có gì đó khác lạ và cách chữa trị của cao nhân mà người Nạp Tây Mễ mời đến cũng rất kỳ lạ.
Không ngờ đó không phải là phong tỏa kinh mạch mà là dùng một luồng khí kì quái làm tổn thương các cơ của ông ta. Sự tổn thương ấy không phải là có thể chữa trị lại bằng y thuật được.
Khi các cơ và kinh mạch đều bị tổn thương thì việc điều trị sẽ khó khăn hơn rất nhiều tuy nhiên thủy công và thuật tram cứu của Diệp Phàm là tuyệt nhất.
Năm tiếng đồng hồ qua đi, Diệp Phàm mồ hôi nhễ nhại trên khuôn mặt cũng đã được thở phào nhẹ nhõm.
- Đa tạ.
Đường Tín Thiên Trạch cảm tạ Diệp Phàm theo cách mà người bộ lạc Nạp Tây Mễ kính các cường nhân.
- Một chân chống nạng của ông đã có thể cử động được rồi nhưng không được dùng lực mạnh quá. Có lẽ cần khoảng một năm nữa, cộng thêm với việc tăng cường luyện tập thì sẽ dần dần hồi phục lại.
Diệp Phàm nói. Mọi người nghỉ ngơi được một lát thì tất cả lại tập hợp lại.
- Đường tù trưởng, ông hãy kể cho chúng tôi nghe về tình hình của Nạp Đông Lặc Bố và các cao thủ khác trong bộ lạc của ông. Bây giờ chúng ta đã cùng hội cùng thuyền rồi hi vọng ông sẽ hiểu rõ điều này và không giở thêm trò gì nữa. Nếu còn xuất hiện thêm những trò như độc tình một lần nữa thì chúng tôi sẽ không khách khí đâu.
Diệp Phàm nghiêm nghị nói.
- Nạp Đông Lặc Bố là đại tù trưởng của chúng tôi. Mặc dù năm tranh giành ngôi vị đại tù trưởng đó ông ta đã sử dụng thủ đoạn không quang minh chính đại
Nhưng khi đó võ công của ông ta cũng tương đương với tôi. Đã mười năm trôi qua rồi, dựa vào lang thuật của người này thì có lẽ đã đạt đến thập nhị đẳng cấp vị sơ rồi.
Nếu bên phía Diệp tiên sinh không có ai có võ nghệ bậc ấy thì tôi khuyên các anh hãy đợi gọi được người thì hẵng hành động.
Mặt khác năm đại tướng dưới tay Nạp Đông Lặc Bố chính là năm thủ lĩnh nhỏ. Bình thường bọn họ thay phiên nhau cùng với Nạp Đông Lặc Bố tạo thành một đội. Đại thủ lĩnh Nạp Hải lang thuật đã đạt thập đẳng đỉnh.
Có lẽ Diệp tiên sinh chỉ có thể ứng phó được với ông ta. Nhưng mà lanh thuật của ông ta cũng rất là kì dị.
Người nào không hiểu rõ ông ta sẽ đều bị mắc mưu. Người này chịu đòn rất giỏi hơn nữa thường hay giả chết.
Đối thủ của ông ta cứ cho rằng tung mười mấy đường quyền là ông ta đã hộc máu tươi rồi, không ổn rồi nên thả lỏng, không cảnh giác nữa.
Đúng vào lúc đó, ông ta sẽ ra đồn đột phá, hơn nữa đòn đột phá này vô cùng mạnh, thường là một chiêu lấy ngay mạng đối thủ.
Đường Tín Thiên Trạch bắt đầu kể.
- Đến lúc đó có lẽ phải giữ bí mật mới được, hơn nữa phải hành động tốc độ. Nếu không để các tù trưởng khác biết đem thêm người đến cứu viện thì chắc chắn chúng ta không đủ người ứng phó rồi.
Diệp Phàm nhìn Đường Tín Thiên Trạch nói.:
- Ngoài những người rõ ràng như thấ này ra không lẽ bộ tộc các ông không có những tổ chức như tổ chức của các vị trưởng lão hay sao? Những người thuộc những hội như thế mới là các cao thủ thực sự của bộ lạc. Bọn họ thuộc lớp người đã lớn tuổi, võ nghệ thâm hậu, kinh nghiệm giao đấu đầy mình. Họ mới là các đối thủ khó hạ gục.
- Bộ lạc có hội trưởng lão nhưng bọn họ đều là những người rất bình thường. Những người này chỉ là những người có uy tín, về võ nghệ thì chẳng có gì đáng lo cả. Bọn họ không can dự vào ân oán cá nhân mà chỉ hỗ trợ đại tộc trưởng việc quản lí bộ lạc mà thôi.
Đường Tín Thiên Trạch nói.
- Vậy thì chúng tôi yên tâm rồi. Có người của chúng tôi và các cao thủ đảo Hồng Sương các ông thì tin rằng chúng ta sẽ tóm được Nạp Đông Lặc Bố.
Diệp Phàm tự tin nói.
- Diệp tiên sinh trong số các ông còn có vị cao thủ nào như vị tiền bối này không?
Đường Tín Thiên Trạch nhìn về Xa Nhất Đao đang đứng ở góc tường hỏi.
Đường Tín Thiên Trạch tất nhiên hiểu rất rõ sự lợi hại của Xa Nhất Đao. Ông ta đoán người này có lẽ là cao thủ lợi hại nhất trong đám bọn Diệp Phàm.
- Ha ha ha..
Diệp Phàm cười một cách thần bí, không đáp lại câu hỏi của ông ta. Đường Tín Thiên Trạch liền hiểu ngay có lẽ bọn họ còn nhiều cao thủ như thế. Vào giây phút đó, ông ta bỗng cảm thấy kiêng nể Diệp Phàm, thậm chí còn cảm thấy hắn ta rất hung dữ.
/3320
|