Quan Thuật

Chương 902: Cánh cửa lớn nhà họ Phong Bắc Kinh rộng mở đón cậu.

/3320


- Chú Tề, chú xem cháu như người trong nhà, cháu…

Lời nói Diệp Phàm có chút nghẹn ngào, đột nhiên, hạ rõ quyết tâm, vạch rõ ngọn ngành nói

- Kỳ thật, không phải cháu không muốn nói, có việc, cháu sợ nói ra lại làm cho chú phiền. Nói tới bí thư Trang, ông ta có chỗ dựa lớn thật vững chắc, cho nên cháu muốn chú giúp đỡ ông ta, đương nhiên, cũng tại cháu nói chuyện thô tục.

- Tiểu Diệp, cái này không phải là thô tục, mà phải gọi là chân thành tha thiết. Từ sau, đến thủ đô, cửa chính nhà họ Phong tôi bất cứ lúc nào cũng rộng mở đón cậu

Phong Thanh Lục nói chuyện, lấy trong cặp da ra một tấm thẻ màu tím.

Diệp Phàm giật mình, cảm giác giống như đã gặp qua ở đâu, trong lòng rất nhiễu loạn, mới nhớ lại hình như Tống Sơ Kiệt đã đưa cho mình một tấm, cái kia có vẻ như là ấn chế quan lớn ở tỉnh, cấp cho người thân thiết nhất.

Có điện thoại tư mật của cán bộ, địa chỉ trên danh thiếp mà Phong Thanh Lục cấp cho mình, điều này đã nói lên, ông ta thực sự coi mình là người một nhà.

Trong lòng Diệp Phàm rất xúc động, tuy nhiên, cũng không hiểu được giá trị thẻ này, cẩn thận nhận lấy, miệng nói:

- Cảm ơn, sau này có rảnh đến thủ đô, nhất định sẽ đến thăm chú Phong

Thằng nhãi này tự nhiên thuận miệng nói, ngay cả chú Phong cũng đã gọi.

- Ha ha, gọi chú hay lắm, thân thiết. Là anh của Tề Thiên, cũng nên gọi ta bằng chú.

Phong Thanh Lục cười nói. Tuy nhiên Tề Chấn Đào sôi nổi lên, bộ dáng không khác Phong Thanh Lục lắm, nhìn Diệp Phàm, chờ hắn vạch rõ ngọn ngành.

- Ngày đó ở đập nước Thiên Thủy, có lão già họ Phượng câu cá cùng Trang Thế Thành, tên gì cháu không nhớ rõ lắm. Lúc ấy cháu còn tưởng ông ta là bí thư Phượng Bảo Sơn của Ủy ban Kỷ luật Trung ương, bởi vì Trang Thế Thành đường đường là bí thư Địa ủy lại rất cung kính với lão già đó, sau đó mới biết trong lãnh đạo Tỉnh ủy Nam Phúc chúng ta cũng không có ai họ Phượng.

Diệp Phàm nói tới đây dừng lại uống trà.

- Lúc ấy làm sao cháu lại đoán ông ta là bí thư Ủy ban Kỷ luật Trung ương?

Tề Chấn Đào cảm giác cổ họng dường như hơi khô, giống như có chút run sợ.

Đường đường lá Phó chủ tịch thường trực tỉnh, khi nghe tên tuổi Phượng Bảo Sơn thì trông cũng không khác Diệp Phàm lắm, Diệp Phàm cảm thấy hơi buồn cười, thầm nghĩ: “Xem ra tất cả mọi người không khác nhau lắm, gặp gỡ những đại thần chức to đều không thể bình tĩnh”

Phong Thanh Lục cũng không khác biệt lắm, ánh mắt có chút lóe lên, tuy nhiên tốt hơn Tề Chấn Đào một chút. Nguyên nhân rất đơn giản, một là do ông ta làm việc ở ủy ban trung ương và các bộ trung ương, gặp qua nhiều quan lớn lắm, đương nhiên tâm lý mạnh mẽ hơn một chút.

Thứ hai là do Tề Chấn Đào đang ở thời khắc mấu chốt tranh chức phó bí thư, đề cập này liên hệ mật thiết đến lợi ích của ông ta nên có kích động hơn bình thường một chút. Thứ ba, tính cách Tề Chấn Đào có vẻ thẳng thắn hơn.

Về phần Tề Thiên, miệng kia đã sớm mở lớn thành một chữ O thật to, không khép lại được, lại không dám nói trước, nước miếng chảy ra thành sợi dài cũng không biết. Tuy nhiên, Tề Chấn Đào và Phong Thanh Lục đang chăm chú nhìn Diệp Phàm, cũng không phát hiện thằng nhãi này đáng khinh vô cùng.

- Thân thủ của cháu chú Tề cũng biết một chút. Anh Thiết là thủ trưởng Báo Săn, nghe anh Thiết nói là ở trung ương có một đám cao thủ bảo vệ mấy ủy viên thường vụ lớn của trung ương, gọi là vệ sĩ Trung Nam Hải.

Bởi vì lúc ấy lão già họ Phượng kia có một cái lều màu lục, trong trăm mét của Phương Viên đều có cao thủ ẩn núp.

Hơn nữa, trong lều trại đi ra một người mặc áo xanh, thân thủ tương đối cao, cháu cảm nhận được người đó còn lợi hại hơn Tề Thiên nhiều lắm.

Phỏng chừng thân thủ không kém vài người Phó đoàn trưởng Báo Săn . Cháu liền nhớ tới lời của anh Thiết, đã có cao thủ như thế bảo vệ, cấp bậc của lão ta còn có thể thấp sao? Cho nên, lúc ấy đã nghĩ đến Phượng Bảo Sơn

Diệp Phàm nói.

- Đúng, văn phòng trung ương có một khâu ngành, gọi là cục bảo vệ, chuyên môn bảo vệ các lãnh đạo trung ương. Nghe nói một tổ chức nòng cốt nhất bên trong là vệ sĩ Trung Nam Hải, những người đó thuộc cấp bậc khác

Phong Thanh Lục vẻ mặt trầm trọng, nói.

- Sau đó cháu làm thế nào lại biết đó không phải là Phượng Bảo Sơn?

Tề Chấn Đào hỏi, vẻ thất vọng chợt lóe trên mặt rồi biến mất.

- Lúc ấy cháu bắt kẻ giết người nên đi tới, người áo xanh muốn bắt cháu trở về, tuy nhiên bị lão già họ Phượng cản lại. Cháu đi tới, vừa lúc, một cô nàng đang xem sách nằm trên một cây đại thụ, cây kia cũng không biết sao lại thế, đột nhiên khô gãy rớt xuống, lúc ấy cháu vừa ở đó nên đã cứu cô nàng kia. Cho nên, lão già mời cháu uống trà. Vừa đến gần thấy, không giống Phượng Bảo Sơn.

Diệp Phàm nói.

- Lão ấy nhìn giống ai?

Phong Thanh Lục hỏi, cũng có vẻ khẩn trương.

- Mấy ngày hôm trước ở huyện Ma Xuyên, cháu có người anh em thân thiết là Hạ Hải Vĩ, chính là bí thư Ủy ban Chính trị Pháp luật địa khu Đức Bình, cháu nghĩ, bảo anh ta đi theo bí thư Trang, anh ta vẫn còn do dự. Cho nên cháu liền đem chuyện này nói cho anh ta. Anh ta đã lợi dụng một vài thủ đoạn đặc thù và tìm được tư liệu rồi, cháu vừa xem xong, đã bị dọa một cái.

Diệp Phàm nói tới đây cảm thấy khô miệng, giơ tay lấy chén trà, phát hiện bên trong đã hết trà.

Không ngờ Tề Chấn Đào tự mình đi đến trên bàn lấy bình nước sôi lại đây cho, làm tròng mắt Diệp Phàm thiếu chút nữa rớt xuống, thầm nhủ: “Mẹ nó, nếu việc này nói ra ngoài, phỏng chừng toàn bộ cán bộ tỉnh rớt tròng mắt. Phó chủ tịch thường trực tỉnh còn rót trà cho hạng tép riu như ông đây, đây là cái đạo lý gì?”

- Là ai, nói nhanh lên,cứ làm người ta tò mò..

Tề Thiên thúc giục nói.

- Hình như là Phó chủ tịch Phượng đã về hưu.

Lời Diệp Phàm vừa nói đi ra, mọi người cũng lập tức rời rạc, tựa người vào ghế cảm thấy có chút hư thoát

- Phượng Thiên Diêu…

Phong Thanh Lục nhẹ giọng nói một câu.

- Cháu khẳng định…

Trong ánh mắt Tề Chấn Đào đột nhiên bắn ra một tia giống như điên cuồng.

- Chắc chắn không sai! Mắt cháu rất tốt

Diệp Phàm gật gật đầu.

- Tiểu tử người, phát tài. Cứu con gái ông ta, sẽ có lúc đạt được. Ha ha ha…

Tề Chấn Đào đột nhiên mỉm cười, chuyển người nói

- Phỏng chừng cái chức Chủ tịch huyện kia của cháu là do Chủ tịch Phượng ban cho.

Trang Thế Thành, không phải Chủ tịch Phượng nhắc nhở hẳn là còn chưa quyết tâm. Phải biết rằng, cháu không phải là thường vụ Huyện ủy, chức vụ lại xếp hạng chót, lập tức không trải qua đốt Phó chủ tịch thường trực, nhảy luôn lên chức Chủ tịch huyện, phải cán bộ có nhiều dũng khí lắm mới dám đề bạt. Ngay cả chú cũng không dám làm như thế, đó là chuyện nghịch thiên, chỉ có Chủ tịch Phượng mới có quyết đoán này…

- Hẳn là như thế.

Phong Thanh Lục như thoáng suy nghĩ, gật gật đầu.

Diệp Phàm vừa rời đi.

Phong Thanh Lục cười nói

- Em rể, cậu đã nhặt được bảo bối. Hình như, cậu ta, ngay cả đứa con trai cậu cũng bị cậu ta lung lạc rồi, hahaha…

- Tiểu tử này vận số không phải tầm thường mà là rất tốt. Cái thằng nhóc Tề Thiên, cũng quái lạ, lúc nhìn thấy tiểu tử kia giống như con cẩu vẫy đuôi, em hoài nghi không biết có phải con lão Tề này không nữa, mẹ kiếp.

- Tề Chấn Đào, anh giải thích cho em, không phải con của anh thì là con của ai? Hừ

Phong Nhã Mai không ngờ đứng ở lan can tầng thượng, mắt tròn xoe, cắn răng nhìn chằm chằm Tế Chấn Đào.

- Ha ha, bà xã, làm gì mà giận vậy, chỉ đùa một chút thôi. Tề Thiên nhà chúng ta, có khi ngay cả lời anh cũng không nghe, nó lại coi lời đại ca nó là thánh chỉ. Mắng một câu cho đỡ bực.

Tề Chấn Đào hiếm khi lộ ra vẻ mặt cười gượng.

- Hừ! Về sau đừng để em nghe thấy lời này từ anh đấy.

Phong Nhã Mai hừ một tiếng nói

- Điều này có gì kỳ quái, an thuộc thế hệ cũ, Tề Thiên gặp anh giống như chuột thấy mèo, nó đi theo Diệp Phàm, là người cùng thế hệ, cảm thấy thân thiết.

Hơn nữa, có thể giúp đỡ Tề Thiên, đừng nói với em anh là Phó chủ tịch thường trực tỉnh, là quan lớn so với hắn, nhưng trong một khối quân đội, anh có giúp được gì nó.

May mà nó nói với Đoàn trưởng Thiết một chút, Tề Thiên mới may mắn được đi Hồng Kông, nghe Tề Thiên nói ngay cả Liên Thang Thành cũng rất khâm phục Diệp Phàm.

Mà, thực sự cũng không tệ, tính cách tuy thẳng thắn một chút, nhưng đó là ưu điểm của hắn.

Lão Tề, về sau phải giúp đỡ hắn nhiều, đừng lạnh lùng như vậy. Còn nữa, em cảm giác đứa nhỏ đó rất thần bí

Dù có may mắn thì cũng không thể may mắn lên tận trời chứ! Trong này không phải có cái gì chứ.

- Ôi, tiểu tử Tề Thiên kia phải vất vả, bộ đội Báo Săn không phải bình thường, anh không có khả năng giúp nó, nếu là quân đội bình thường, bảo lão Trương ra mặt có thể giúp đỡ một chút, Báo Săn thì không được.

Tề Thiên theo Diệp Phàm, coi như là may mắn. Tới giờ, anh đã sớm coi hắn như là con trai mình.

Không phải không giúp đỡ hắn, anh thấy hắn còn quá nhỏ, muốn hắn trải qua nhiều thử thách mới tốt, làm người, phải tôi luyện mới có thể trưởng thành.

Ở trong nhà ấm khó có thể đảm đương nhiệm vụ lớn. Diệp Phàm, chắc chanws sau này hắn sẽ vút thẳng lên trời. Chỉ cần Tề Chấn Đào anh còn một ngày làm ở nhà nước, hắn chắc chắn có thể đi lên một bậc.

Hiện tại, tốc độ thăng quan của hắn quá nhanh. Tuy nhiên tiểu tử này rất có khả năng, mới chỉ đến Ma Xuyên một tháng, không ngờ muốn làm ra đường lớn nối ba tỉnh, nghe nói ngay cả bí thư Tỉnh ủy Quách cũng tán thưởng tiểu tử này.

Lần trước mở hội nghị thường vụ, điểm danh, nói có Diệp Phàm huyện Ma Xuyên, tuy chức quan thấp, chỉ là một chủ tịch huyện. Nhưng tầm nhìn người ta cao ngất, làm một số chuyện mà ngay cả một số bí thư Địa khu, Chủ tịch thành phố cũng không dám nghĩ

Tuy bí thư Quách không nói ra chuyện gì, nhưng anh nghĩ ông ta muốn nói chính là đường cái ba tỉnh. Một khoản kinh phí lớn, ngay cả Tề Chấn Đào anh cũng không dám nghĩ đến chuyện này, quá khó khăn

Tề Chấn Đào có chút cảm thán, lắc đầu.

- Đường cái thông ba tỉnh, thông với những địa phương nào?

Phong Thanh Lục có chút tò mò.

- Thằng ranh Diệp Phàm đó muốn làm, nói là lấy Ma Xuyên làm trung tâm, liên thông với ba tỉnh Giang Đô, tỉnh An Đông và tỉnh Nam Phúc. Gọi là quốc lộ Thiên Tường, tổng mức đầu tư phỏng chừng vài trăm triệu, còn làm vài phương án nữa. Nếu thật có thể thành công, Ma Xuyên thông qua Giang Đô cùng An Đông làm cửa ngõ của Nam Phúc…

Không ngờ Tề Chấn Đào lộ ra một chút khâm phục.

- Quả là một khoản kinh phí lớn, ý tưởng cũng xé trời. Ở quốc gia không có một hạng mục xây dựng đường nào đến một trăm triệu, cậu Tề, không phải là hồ đồ sao, cậu nên nhắc nhở hắn, đừng làm rồi cuối cùng đường không giống đường, lại trở thành trò cười của Nam Phúc. Mầm non còn chưa có trưởng thành đã chết. Nếu chúng ta đều xem trọng tiểu tử kia thì cần phải giúp đỡ hắn.

Phong Thanh Lục nhướn mày, Nói rất rõ ràng.

- Trò cười! Sẽ không đâu! Tiểu tử kia rất lợi hại, hiện tại khởi động đã có hơn hai mươi triệu tiền vốn, nghe nói toàn bộ là do người ta nể mặt hắn mà quyên tặng, ha ha tiểu tử này, thật đúng là không thẹn với danh hiệu đại sư, hiện tại không thể gọi là đại sư, mà phải gọi là tông sư

Tề Chấn Đào cười ha ha không ngừng.


/3320

THICHDOCTRUYEN

Đa số thông tin và hình ảnh trên website đều được sưu tầm từ các nguồn trên Internet. Website hay upload-er không sở hữu hay chịu trách nhiệm bất kỳ thông tin nào trên đây. Nếu làm ảnh hưởng đến cá nhân hay tổ chức nào, khi được yêu cầu, chúng tôi sẽ xem xét và gỡ bỏ ngay lập tức.

LIÊN HỆ ADMIN

[email protected]

DMCA.com Protection Status