- A, hai mươi mấy triệu, kỳ tài! Với uy tín của hắn, nếu hắn không làm quan chắc đã phát tài từ lâu rồi.Phong Thanh Lục cũng cười lên, gật gật đầu.
- Hừ, bốn chục nghìn có đáng gì đâu, cha , Một chữ ký của cha là có thể cấp xuống được rồi.Con của Phong Thanh Lục Phong Bạch Tuyết bĩu môi nói.
- Ký, đâu có dễ như vậy. Đây là tiền của nhà nước, mỗi khoản chi đều có tên, có đơn vị cấp và mục đích sử dụng rõ ràng. Hơn nữa còn phải được sự phê chuẩn của Phó bộ trưởng mới được. Cha con chỉ là người thi hành thôi. Con vẫn còn nhỏ, hiểu gì chứ.
Phong Thanh Lục mặt tối sầm, quát lên.
- Lão Tề, sao chú tự tin vậy? . Dù có hai mươi triệu vốn ba đầu, nhưng vẫn còn cách con số một trăm triệu xa lắm. Nếu công trình này phải bỏ nửa chừng, ha ha, cuối cùng cũng là chú mất mặt thôi, đúng không?
Phong Thanh Lục có vẻ vui vẻ vì người khác gặp họa.
- Nghe nói Tướng quân Tống của Tổng cục hậu cần hiện nay đang muốn về thăm Lang kiều Bối Diệp Cốc. Ha ha...
Tề Chấn Đào cười nói.
- Đề nghị này hay...
Phong Thanh Lục cười nói. thoáng chốc, nhíu mày, nói:
-- Tuy nhiên, muốn gặp Tướng quân Tống cũng hơi khó.
- Thằng ranh kia sẽ có cách.
Tề Chấn Đào nói, trong lòng nghĩ có Đoàn trưởng ở đó thì tướng quân nào mà thoát được. Miệng lại nói tiếp:
- Tuy nhiên Lập Trang ắt hẳn sẽ là một cửa ải khó khăn trong tỉnh. Cứ để hắn va chạm thử, thực sự không được em sẽ đánh tiếng sau, bằng không, Nhã Mai lại trách em không quan tâm hắn. Có lẽ anh không biết, Tên nhãi này mới đến nhà có mấy lần, giờ em gái Nhã Mai của anh đã bị nó lấy lòng rồi.
- Lấy lòng!
Phong Thanh Lục suýt nữa cười ra tiếng, liếc Phong Nhã Mai một cái.
- Đừng nhìn em, Tiểu Diệp người ta có bản lĩnh mà, khánh khách...
Phong Nhã Mai cười nói, cảm thấy rất thoải mái.
- - Cô ơi! Sao hắn lấy lòng được cô vậy...
Lúc này, Phong Bạch Tuyết không kìm nổi, tò mò hỏi.
- Cháu thấy gần đây cô có thay đổi đúng không?
Phong Nhã Mai có vẻ đắc ý, mặt hơi đưa về phía trước, cười nói.
- Dạ, côđẹp ra rất nhiều...
Phong Bạch Tuyết mở miệng nói.
- Đây là nhờ công lao của Diệp Phàm đó...
Phong Nhã Mai vui cười.
- Rốt cuộc là sao?
Lý Liên vợ của Phong Thanh Lục có chút động lòng. Mấy thứ mỹ phẩm này luôn làm phụ nữ động lòng. Hơn nữa Lý Liên mới đầu bốn mươi, sợ nhất là nhan sắc già đi.
- Hậu Cung Ngọc Nhan Hoàn...
Phong Nhã Chi nói ra nguyên nhân Lý Liên và Phong Bạch Tuyết nghe như nghe thiên thư vậy.
- Cha, con cũng muốn có loại thuốc đó.
Bạch Tuyết kêu lên, đến bên cạnh Phong Lục Thanh, túm tay của ông làm nũng.
- Cha không có, Nhờ dượng Tề con nghĩ cách đi.
Phong Thanh Lục ngó con gái rồi lại nhìn ánh mắt chằm chằm như hổ rình mồi của Lý Liên vợ mình , cười gượng, chuyển vấn đề cho Đề Chấn Đào.
Dĩ nhiên là muốn lặng lẽ thoát khỏi việc này.
- Anh rể, cái này không liên quan tới em. Lúc nãy hắn chỉ đắp mặt cho Nhã Mai thôi, nói là viên thuốc đó còn lại không nhiều, chắc là bây giờ đã hết rồi...
Tề Chấn Đào không muốn dính vào những chuyện phiền phức như thế, hoặc là ông ta còn có ý đồ khác.
- Cháu mặc kệ, dượng Tề, cháu muốn nó.
Phong Bạch Thuyết nũng nịu, lại chạy đến túm tay Tề Chấn Đào.
- Cái này ắt hẳn, còn lại vài viên đóTề Chấn Đào chẳng còn cách nào khác, ngó vẻ mặt hờ hững của ,giống như không liên quan đến mình của Phong Thanh Lục, trong lòng suy nghĩ, tính được một kế, cười nói
-- Tuyết nhi, muốn lấy được viên thuốc đó cũng không khó, lúc nãy cháu cũng nghe nói rồi, người ta đang sửa đường kìa.
Mà huyện Ma Xuyên hắn đang ở nghèo quá, ba cháu lại là ông thần tài trong bộ. Với lại, nguyên liệu của loại thuốc đó toàn là hàng tốt, toàn là sử dụng sơn sâm và tuyết liên sống vài chục năm để pha chế. Ắt hẳn vừa mới đưa viên thuốc đó ra thị trường một cái,
những phụ nữ giàu có chắc sẽ đánh lộn nhau để giành được một viên. Một viên thuốc đó chắc phải hơn mấy chục nghìn đó. Nhưng viên thuốc đó không thể nào sản xuất số lượng nhiều được, chỉ có cao thủ mới có thể điều chế ra. Cộng thêm nguyên liệu cũng rất khó tìm, cho nên... ha ha...
Tề Chấn Đào thổi phồng giúp Diệp Phàm, Phong Thanh Lục liếc mắt nhìn y một cái, biết cậu em rể này chẳng có ý tốt gì, đúng là Có dụng ý khác đây mà!
- Vậy cháu nói cha cấp xuống cho hắn mười triệu, xem hắn có cho cháu thuốc không.
Phong Bạch Tuyết lại túm cánh tay của Phong Thanh Lục.
- Mười triệu, con ơi, chau con đâu có khả năng này?
Phong Thanh Lục trong lòng chợt lạnh, liền kêu khổ, thầm nhủ, cấp một triệu thì được, mười triệu, con bé này, con cũng dám nói ra sao. Tiền của Bộ tài chính đâu phải là cải thảo, tùy ý nhổ chỗ nào cũng được.
- Thanh Lục, có thể giúp vợ anh đẹp ra anh còn rên rỉ cái gì nữa. Bạch Tuyết chúng ta được xưng là công chúa Bạch Tuyết, chỉ tiếc mụn hơi nhiều, da không được trắng lắm. Như em rể anh đó, người ta đúng là thương Nhã Mai, ai như anh, hừ...
Lý Liên nghiêm mặt nói, nói như thế đương nhiên là muốn ép buộc Phong Thanh Lục.
Khả năng của chồng, cô rõ nhất. Mười triệu, đối với anh ấy không là vấn đề, miễn là anh ấy đồng ý.
- Được rồi, anh sợ cả hai mẹ con rồi. Nhưng, muốn lấy tiền thì cũng phải có hạng mục mới được, không thể vô cớ chi tiền, thế là vi phạm kỷ luật đó...
Phong Thanh Lục lại tìm cớ né tránh.
- Làm bộ, anh thì cứ làm bộ tiếp đi, Thanh Lục.
Lý Liên không muốn tha cho y, cái này, phụ nữ trước một gương mặt xinh đẹp tự nhiên sẽ trở nên ngu xuẩn, thậm chí có thể nói là điên cuồng.
- Anh rể, anh đừng từ chối nữa. Anh là cao thủ đặt hạng mục, cái này có thể làm khó anh được sao. Ví dụ Ma Xuyên là một vùng nghèo, vùng xa xuôi, còn là nơi giải phóng quân đã từng chiến đấu, không thể cho máu của chiến sĩ đổ xuống bị lãng phí, có phải chúng ta nên chiếu cố họ, tuyên truyền một chút Điều quan trọng nhất là sau khi chị dâu đẹp ra, dẫn đi đâu cũng hãnh diện hơn, đúng không nào, hơn nữa, cũng đâu phải xài tiền của anh, ha ha ha...
Tề Chấn Đào đương nhiên là giậu đổ bìm leo, giúp Lý Liên một tay, khiến Phong Thanh Lục tức hết chỗ nói.
- Bảo tôi bỏ tiền mua cũng chẳng sao, chỉ là, chuyện này, có chút phiền phức. Được rồi, để tôi về tìm cách. Cậu có thể bảo với thằng nhóc kia, nghĩ ra một hạng mục có thể khiến ta hài lòng. Dù sao một thời gian nữa, hắn cũng phải đến Bắc Kinh tìm Tướng quân Tống, luôn tiện anh cũng đi cùng và xử lý chuyện của Lý Liên và Bạch Tuyết luôn.
Phong Thanh Lục cười đau khổ.
- Ha ha ha...
Tề Chấn Đào cười gượng.
Tổng bộ Tổ đặc nhiệm A tại Bắc Kinh.
Lãnh đạo Tổ đặc nhiệm A, Thượng tướng ủy viên quân ủy Trấn Đông Hải đang nghiêm trang ngồi trước bàn hội nghị.
Một đám người ngồi quanh bàn, ước tính trên hai mươi người, hầu hết là những người nhậm chức quan trọng, riêng Trung tướng thì có vài người, Thượng tướng hai người. Có một hàng ;àThiếu tướng, còn lại là bậc Đại tá và Thượng tá.
Tổ trưởng Tổ đặc nhiệm một , cũng là Tổ bảo vệ Trung Nam Hải Lang Phá Thiên, Tổ trưởng Tổ tình báo - Tổ đặc nhiệm thứ hai Triệu Thanh Ngọc.
Tổ trưởng Tổ Khoa học - Tổ đặc nhiệm thứ ba Ngô Quang Bảo.
...''
Tổ trưởng Tổ chiến long - Tổ đặc nhiệm thứ tám Ngô Quang Bảo.
Những tổ trưởng của tám tổ này đều là Thiếu tướng.
Mọi người đều khó hiểu nhìn ông cụ dáng người bình thường đang ngồi bên cạnh Trấn Đông Hải kia, bởi vì bấy lâu nay, đây là lần đầu tiên xuất ông ta hiện.
Nghe nói ông ta chính là cao thủ số một đang ẩn núp trong Tổ đặc nhiệm A, Đại soái con át chủ bài Lý Khiếu Phong. Thẻ đặc nhiệm A được chia làm năm cấp bậc, phân biệt là ngọc, vàng, bạc, đồng, sắt, mà thẻ ngọc chỉ có ba cái, một là Chủ tịch nhà nước Trấn Sơn Hà, một là Trấn Đông Hải, còn lại nghe nói chính là Lý Khiến Thiên, vị siêu cao thủ thần bí này đã đạt đến bát đẳng, được đội viên đặc nhiệm xưng là Đại soái chủ bài.
- Hôm nay, tôi tập trung mọi người đến đây là muốn thông báo một việc lớn cho tất cả mọi người. Rạng sáng hôm nay, một du khách trên tàu du lịch Hoàng Nhã nước Anh đang đi đến giữa Thái Bình Dương bỗng nhiên phát hiện có một vật thể hình đĩa từ trên trời bay xuống, không bao lâu, vật thể đó bùng nổ ở vị trí cách tàu khoảng trăm dặm, Trong phút chốc chỗ đó đã hỏa quỷ ngút trời...
Trấn Đông Hải nói xong thì đưa mắt lướt nhìn đám người một lượt.
- Qủa thật là đĩa bay sao? Chẳng phải đã nói rằng không tồn tại đĩa bay à? Hay là nước Mỹ đang giở trò bịp bợm?
Lang Phá Thiên vẫn còn trẻ tuổi, không kìm nổi hỏi.
- Việc lần này phải mời đồng chí Ngô Quang Bảo của Tổ tình báo kể lại cho mọi người.
Trấn Đông Hải gật đầu ra hiệu.
- Theo tình báo đáng tin cậy của nội bộ cho rằng, vật thể như đĩa bay lần này chắc không phải là đĩa bay thật, mà là một thiên trạch giống đĩa bay từ ngoài không gian bị vỡ.
Tuy nhiên, thông qua phỏng đoán, phân tích và nghiên cứu về màu sắc cùng ánh sáng phát ra v.v... đưa ra một kết luận, vật thể đó chính là một cục qặng Uranium khổng lồ.
Hơn nữa, căn cứ phỏng đoán của các chuyên gia cũng không biết lý do hình thành. Nồng độ của quặng Uranium đó cực kỳ cao. Với lại trong khi lơ lửng trong vũtrụ lại hình thành một lớp bảo hộ kỳ lạ, rất đặc biệt và hiếm có để nó không xảy ra cháy nổ lớn, thậm chí không có cháy nổ.
Chỉ có lớp bảo hộ bề ngoài hơi bị mòn, tràn ra một chút ánh sáng. Bằng không, tàu Hoàng Nha kia chắc sẽ...
Ngô Quang Bảo nói xong uống một miếng trà, y chỉ phụ trách cung cấp tình báo, không quan tâm đến việc khác.
- Tổ trưởng Ngô, nếu quặng Uranium đó quả thật như thông tin của cậu thì có thể chế tạo ra bao nhiêu bom nguyên tử?
Thiết Chiếm Hùng hỏi.
- Chỉ năng lượng tràn ra mà đã lớn như vậy, chắc hẳn có thể luyện được vài chục ký Uranium có nồng độ cao. Hơn nữa không biết quặng Uranium đến từ ngoài không gian này có phát sinh biến dị hay không, nếu có thì có lẽ năng lượng của nó càng lớn hơn. Giá trị khoa học của nó cũng không thể đo lường được, có ích cho việc nghiên cứu và phát minh ra một số nguyên liệu hạt nhân mới cho Sở khoa học quân đội và Tổ khoa học Đặc nhiệm chúng ta.
Ngô Quang Bảo vẻ mặt ngưng trọng, giải thích nói.
Mọi người nghe vậy đều rất ngạc nhiên, đó quả thực là một khối kim cương vậy.
- Tình huống đại khái là vậy, các tổ có tên tuổi ngang với Tổ đặc nhiệm A của Trung Quốc như Tổ thần đạo Nhật, Tổ hải lang Mỹ, Tổ lam sơn hồ Anh và Tổ hồng quân Nga đều đã tranh nhau xuất phát từ sớm rồi. Buổi sáng, Mỹ, Nga, Anh đã phái tàu ngầm hạt nhân đi Thái Bình Dương để giành tài nguyên chiến lược hiếm thấy đến từ ngoài không gian này.
Còn bên này, đội viên Đặc chiến cũng đã dùng máy bay gấp rút lên đường, chắc hẳn nơi đó sẽ xảy ra một cuộc chiến liều chết giữa các đội viên Đặc chiến.
Vì đó là quặng uranium, nó cực kỳ quan trong đối với mỗi quốc gia. Đó là một cục quặng uranium đã biến chất, nó rất có giá trị đối với việc nghiên cứu tài liệu hạt nhân mới của nước ta, nó sẽ đánh dấu sự mở đầu của thời đại mới.
Giọng điệu của Trấn Đông Hải leng keng hữu lực, ánh mắt như đuốc.
- Thế còn chờ gì nữa, Tướng quân Trấn, nhanh chóng xuất phát đi.
Lang Phá Thiên bắt đầu phấn khởi, còn ánh mắt của những người ngồi đây bây giờ đã rực sáng như mắt sói trong đêm.
- Hừ, bốn chục nghìn có đáng gì đâu, cha , Một chữ ký của cha là có thể cấp xuống được rồi.Con của Phong Thanh Lục Phong Bạch Tuyết bĩu môi nói.
- Ký, đâu có dễ như vậy. Đây là tiền của nhà nước, mỗi khoản chi đều có tên, có đơn vị cấp và mục đích sử dụng rõ ràng. Hơn nữa còn phải được sự phê chuẩn của Phó bộ trưởng mới được. Cha con chỉ là người thi hành thôi. Con vẫn còn nhỏ, hiểu gì chứ.
Phong Thanh Lục mặt tối sầm, quát lên.
- Lão Tề, sao chú tự tin vậy? . Dù có hai mươi triệu vốn ba đầu, nhưng vẫn còn cách con số một trăm triệu xa lắm. Nếu công trình này phải bỏ nửa chừng, ha ha, cuối cùng cũng là chú mất mặt thôi, đúng không?
Phong Thanh Lục có vẻ vui vẻ vì người khác gặp họa.
- Nghe nói Tướng quân Tống của Tổng cục hậu cần hiện nay đang muốn về thăm Lang kiều Bối Diệp Cốc. Ha ha...
Tề Chấn Đào cười nói.
- Đề nghị này hay...
Phong Thanh Lục cười nói. thoáng chốc, nhíu mày, nói:
-- Tuy nhiên, muốn gặp Tướng quân Tống cũng hơi khó.
- Thằng ranh kia sẽ có cách.
Tề Chấn Đào nói, trong lòng nghĩ có Đoàn trưởng ở đó thì tướng quân nào mà thoát được. Miệng lại nói tiếp:
- Tuy nhiên Lập Trang ắt hẳn sẽ là một cửa ải khó khăn trong tỉnh. Cứ để hắn va chạm thử, thực sự không được em sẽ đánh tiếng sau, bằng không, Nhã Mai lại trách em không quan tâm hắn. Có lẽ anh không biết, Tên nhãi này mới đến nhà có mấy lần, giờ em gái Nhã Mai của anh đã bị nó lấy lòng rồi.
- Lấy lòng!
Phong Thanh Lục suýt nữa cười ra tiếng, liếc Phong Nhã Mai một cái.
- Đừng nhìn em, Tiểu Diệp người ta có bản lĩnh mà, khánh khách...
Phong Nhã Mai cười nói, cảm thấy rất thoải mái.
- - Cô ơi! Sao hắn lấy lòng được cô vậy...
Lúc này, Phong Bạch Tuyết không kìm nổi, tò mò hỏi.
- Cháu thấy gần đây cô có thay đổi đúng không?
Phong Nhã Mai có vẻ đắc ý, mặt hơi đưa về phía trước, cười nói.
- Dạ, côđẹp ra rất nhiều...
Phong Bạch Tuyết mở miệng nói.
- Đây là nhờ công lao của Diệp Phàm đó...
Phong Nhã Mai vui cười.
- Rốt cuộc là sao?
Lý Liên vợ của Phong Thanh Lục có chút động lòng. Mấy thứ mỹ phẩm này luôn làm phụ nữ động lòng. Hơn nữa Lý Liên mới đầu bốn mươi, sợ nhất là nhan sắc già đi.
- Hậu Cung Ngọc Nhan Hoàn...
Phong Nhã Chi nói ra nguyên nhân Lý Liên và Phong Bạch Tuyết nghe như nghe thiên thư vậy.
- Cha, con cũng muốn có loại thuốc đó.
Bạch Tuyết kêu lên, đến bên cạnh Phong Lục Thanh, túm tay của ông làm nũng.
- Cha không có, Nhờ dượng Tề con nghĩ cách đi.
Phong Thanh Lục ngó con gái rồi lại nhìn ánh mắt chằm chằm như hổ rình mồi của Lý Liên vợ mình , cười gượng, chuyển vấn đề cho Đề Chấn Đào.
Dĩ nhiên là muốn lặng lẽ thoát khỏi việc này.
- Anh rể, cái này không liên quan tới em. Lúc nãy hắn chỉ đắp mặt cho Nhã Mai thôi, nói là viên thuốc đó còn lại không nhiều, chắc là bây giờ đã hết rồi...
Tề Chấn Đào không muốn dính vào những chuyện phiền phức như thế, hoặc là ông ta còn có ý đồ khác.
- Cháu mặc kệ, dượng Tề, cháu muốn nó.
Phong Bạch Thuyết nũng nịu, lại chạy đến túm tay Tề Chấn Đào.
- Cái này ắt hẳn, còn lại vài viên đóTề Chấn Đào chẳng còn cách nào khác, ngó vẻ mặt hờ hững của ,giống như không liên quan đến mình của Phong Thanh Lục, trong lòng suy nghĩ, tính được một kế, cười nói
-- Tuyết nhi, muốn lấy được viên thuốc đó cũng không khó, lúc nãy cháu cũng nghe nói rồi, người ta đang sửa đường kìa.
Mà huyện Ma Xuyên hắn đang ở nghèo quá, ba cháu lại là ông thần tài trong bộ. Với lại, nguyên liệu của loại thuốc đó toàn là hàng tốt, toàn là sử dụng sơn sâm và tuyết liên sống vài chục năm để pha chế. Ắt hẳn vừa mới đưa viên thuốc đó ra thị trường một cái,
những phụ nữ giàu có chắc sẽ đánh lộn nhau để giành được một viên. Một viên thuốc đó chắc phải hơn mấy chục nghìn đó. Nhưng viên thuốc đó không thể nào sản xuất số lượng nhiều được, chỉ có cao thủ mới có thể điều chế ra. Cộng thêm nguyên liệu cũng rất khó tìm, cho nên... ha ha...
Tề Chấn Đào thổi phồng giúp Diệp Phàm, Phong Thanh Lục liếc mắt nhìn y một cái, biết cậu em rể này chẳng có ý tốt gì, đúng là Có dụng ý khác đây mà!
- Vậy cháu nói cha cấp xuống cho hắn mười triệu, xem hắn có cho cháu thuốc không.
Phong Bạch Tuyết lại túm cánh tay của Phong Thanh Lục.
- Mười triệu, con ơi, chau con đâu có khả năng này?
Phong Thanh Lục trong lòng chợt lạnh, liền kêu khổ, thầm nhủ, cấp một triệu thì được, mười triệu, con bé này, con cũng dám nói ra sao. Tiền của Bộ tài chính đâu phải là cải thảo, tùy ý nhổ chỗ nào cũng được.
- Thanh Lục, có thể giúp vợ anh đẹp ra anh còn rên rỉ cái gì nữa. Bạch Tuyết chúng ta được xưng là công chúa Bạch Tuyết, chỉ tiếc mụn hơi nhiều, da không được trắng lắm. Như em rể anh đó, người ta đúng là thương Nhã Mai, ai như anh, hừ...
Lý Liên nghiêm mặt nói, nói như thế đương nhiên là muốn ép buộc Phong Thanh Lục.
Khả năng của chồng, cô rõ nhất. Mười triệu, đối với anh ấy không là vấn đề, miễn là anh ấy đồng ý.
- Được rồi, anh sợ cả hai mẹ con rồi. Nhưng, muốn lấy tiền thì cũng phải có hạng mục mới được, không thể vô cớ chi tiền, thế là vi phạm kỷ luật đó...
Phong Thanh Lục lại tìm cớ né tránh.
- Làm bộ, anh thì cứ làm bộ tiếp đi, Thanh Lục.
Lý Liên không muốn tha cho y, cái này, phụ nữ trước một gương mặt xinh đẹp tự nhiên sẽ trở nên ngu xuẩn, thậm chí có thể nói là điên cuồng.
- Anh rể, anh đừng từ chối nữa. Anh là cao thủ đặt hạng mục, cái này có thể làm khó anh được sao. Ví dụ Ma Xuyên là một vùng nghèo, vùng xa xuôi, còn là nơi giải phóng quân đã từng chiến đấu, không thể cho máu của chiến sĩ đổ xuống bị lãng phí, có phải chúng ta nên chiếu cố họ, tuyên truyền một chút Điều quan trọng nhất là sau khi chị dâu đẹp ra, dẫn đi đâu cũng hãnh diện hơn, đúng không nào, hơn nữa, cũng đâu phải xài tiền của anh, ha ha ha...
Tề Chấn Đào đương nhiên là giậu đổ bìm leo, giúp Lý Liên một tay, khiến Phong Thanh Lục tức hết chỗ nói.
- Bảo tôi bỏ tiền mua cũng chẳng sao, chỉ là, chuyện này, có chút phiền phức. Được rồi, để tôi về tìm cách. Cậu có thể bảo với thằng nhóc kia, nghĩ ra một hạng mục có thể khiến ta hài lòng. Dù sao một thời gian nữa, hắn cũng phải đến Bắc Kinh tìm Tướng quân Tống, luôn tiện anh cũng đi cùng và xử lý chuyện của Lý Liên và Bạch Tuyết luôn.
Phong Thanh Lục cười đau khổ.
- Ha ha ha...
Tề Chấn Đào cười gượng.
Tổng bộ Tổ đặc nhiệm A tại Bắc Kinh.
Lãnh đạo Tổ đặc nhiệm A, Thượng tướng ủy viên quân ủy Trấn Đông Hải đang nghiêm trang ngồi trước bàn hội nghị.
Một đám người ngồi quanh bàn, ước tính trên hai mươi người, hầu hết là những người nhậm chức quan trọng, riêng Trung tướng thì có vài người, Thượng tướng hai người. Có một hàng ;àThiếu tướng, còn lại là bậc Đại tá và Thượng tá.
Tổ trưởng Tổ đặc nhiệm một , cũng là Tổ bảo vệ Trung Nam Hải Lang Phá Thiên, Tổ trưởng Tổ tình báo - Tổ đặc nhiệm thứ hai Triệu Thanh Ngọc.
Tổ trưởng Tổ Khoa học - Tổ đặc nhiệm thứ ba Ngô Quang Bảo.
...''
Tổ trưởng Tổ chiến long - Tổ đặc nhiệm thứ tám Ngô Quang Bảo.
Những tổ trưởng của tám tổ này đều là Thiếu tướng.
Mọi người đều khó hiểu nhìn ông cụ dáng người bình thường đang ngồi bên cạnh Trấn Đông Hải kia, bởi vì bấy lâu nay, đây là lần đầu tiên xuất ông ta hiện.
Nghe nói ông ta chính là cao thủ số một đang ẩn núp trong Tổ đặc nhiệm A, Đại soái con át chủ bài Lý Khiếu Phong. Thẻ đặc nhiệm A được chia làm năm cấp bậc, phân biệt là ngọc, vàng, bạc, đồng, sắt, mà thẻ ngọc chỉ có ba cái, một là Chủ tịch nhà nước Trấn Sơn Hà, một là Trấn Đông Hải, còn lại nghe nói chính là Lý Khiến Thiên, vị siêu cao thủ thần bí này đã đạt đến bát đẳng, được đội viên đặc nhiệm xưng là Đại soái chủ bài.
- Hôm nay, tôi tập trung mọi người đến đây là muốn thông báo một việc lớn cho tất cả mọi người. Rạng sáng hôm nay, một du khách trên tàu du lịch Hoàng Nhã nước Anh đang đi đến giữa Thái Bình Dương bỗng nhiên phát hiện có một vật thể hình đĩa từ trên trời bay xuống, không bao lâu, vật thể đó bùng nổ ở vị trí cách tàu khoảng trăm dặm, Trong phút chốc chỗ đó đã hỏa quỷ ngút trời...
Trấn Đông Hải nói xong thì đưa mắt lướt nhìn đám người một lượt.
- Qủa thật là đĩa bay sao? Chẳng phải đã nói rằng không tồn tại đĩa bay à? Hay là nước Mỹ đang giở trò bịp bợm?
Lang Phá Thiên vẫn còn trẻ tuổi, không kìm nổi hỏi.
- Việc lần này phải mời đồng chí Ngô Quang Bảo của Tổ tình báo kể lại cho mọi người.
Trấn Đông Hải gật đầu ra hiệu.
- Theo tình báo đáng tin cậy của nội bộ cho rằng, vật thể như đĩa bay lần này chắc không phải là đĩa bay thật, mà là một thiên trạch giống đĩa bay từ ngoài không gian bị vỡ.
Tuy nhiên, thông qua phỏng đoán, phân tích và nghiên cứu về màu sắc cùng ánh sáng phát ra v.v... đưa ra một kết luận, vật thể đó chính là một cục qặng Uranium khổng lồ.
Hơn nữa, căn cứ phỏng đoán của các chuyên gia cũng không biết lý do hình thành. Nồng độ của quặng Uranium đó cực kỳ cao. Với lại trong khi lơ lửng trong vũtrụ lại hình thành một lớp bảo hộ kỳ lạ, rất đặc biệt và hiếm có để nó không xảy ra cháy nổ lớn, thậm chí không có cháy nổ.
Chỉ có lớp bảo hộ bề ngoài hơi bị mòn, tràn ra một chút ánh sáng. Bằng không, tàu Hoàng Nha kia chắc sẽ...
Ngô Quang Bảo nói xong uống một miếng trà, y chỉ phụ trách cung cấp tình báo, không quan tâm đến việc khác.
- Tổ trưởng Ngô, nếu quặng Uranium đó quả thật như thông tin của cậu thì có thể chế tạo ra bao nhiêu bom nguyên tử?
Thiết Chiếm Hùng hỏi.
- Chỉ năng lượng tràn ra mà đã lớn như vậy, chắc hẳn có thể luyện được vài chục ký Uranium có nồng độ cao. Hơn nữa không biết quặng Uranium đến từ ngoài không gian này có phát sinh biến dị hay không, nếu có thì có lẽ năng lượng của nó càng lớn hơn. Giá trị khoa học của nó cũng không thể đo lường được, có ích cho việc nghiên cứu và phát minh ra một số nguyên liệu hạt nhân mới cho Sở khoa học quân đội và Tổ khoa học Đặc nhiệm chúng ta.
Ngô Quang Bảo vẻ mặt ngưng trọng, giải thích nói.
Mọi người nghe vậy đều rất ngạc nhiên, đó quả thực là một khối kim cương vậy.
- Tình huống đại khái là vậy, các tổ có tên tuổi ngang với Tổ đặc nhiệm A của Trung Quốc như Tổ thần đạo Nhật, Tổ hải lang Mỹ, Tổ lam sơn hồ Anh và Tổ hồng quân Nga đều đã tranh nhau xuất phát từ sớm rồi. Buổi sáng, Mỹ, Nga, Anh đã phái tàu ngầm hạt nhân đi Thái Bình Dương để giành tài nguyên chiến lược hiếm thấy đến từ ngoài không gian này.
Còn bên này, đội viên Đặc chiến cũng đã dùng máy bay gấp rút lên đường, chắc hẳn nơi đó sẽ xảy ra một cuộc chiến liều chết giữa các đội viên Đặc chiến.
Vì đó là quặng uranium, nó cực kỳ quan trong đối với mỗi quốc gia. Đó là một cục quặng uranium đã biến chất, nó rất có giá trị đối với việc nghiên cứu tài liệu hạt nhân mới của nước ta, nó sẽ đánh dấu sự mở đầu của thời đại mới.
Giọng điệu của Trấn Đông Hải leng keng hữu lực, ánh mắt như đuốc.
- Thế còn chờ gì nữa, Tướng quân Trấn, nhanh chóng xuất phát đi.
Lang Phá Thiên bắt đầu phấn khởi, còn ánh mắt của những người ngồi đây bây giờ đã rực sáng như mắt sói trong đêm.
/3320
|