Lễ khai giảng không có gì mới lạ, Viên Tự Lập chẳng qua cũng tốt nghiệp chưa được ba năm nhưng cũng không có bao nhiêu hứng thú với học tập, trong những lời nói không cố kỵ giữa các học viên với nhau thì hắn chợt suy nghĩ ra hình tượng của trường đảng trong mắt dân chúng: "Nhìn từ xa như tòa miếu, nhìn gần thì là trường đảng, trong miếu không có hòa thượng, chẳng qua chỉ là một đám phần tử cán bộ được đào tạo mà thôi." Viên Tự Lập không nói gì, bây giờ giữa chính quyền và dân chúng có nhiều mâu thuẫn đối lập, hễ người làm quan sẽ có hình tượng tham ô trong mắt dân chúng, chỉ cần có chút bất mãn là mắng chửi chính quyền. Thật ra khi còn đi học thì Viên Tự Lập không có suy nghĩ này, nhưng sau khi bước ra xã hội và tiến vào quan trường, hắn đã hiểu những ảo diệu bên trong và nhanh chóng cải biến ý nghĩ, những bực tức trước đó đã ném đến tận quốc gia nào rồi.
Sau khi kết thúc lễ khai giảng thì buổi chiều được nghỉ, sáng sớm vào lễ khai giảng thì hiệu trưởng trường đảng và phó bí thư thị ủy đứng lên phát biểu đều yêu cầu các cán bộ chuyên chú học tập đề cao trình độ, mở rộng công tác. Viên Tự Lập thầm nghĩ, nếu thực tế khó khăn có thể nhờ vào trường đảng mà giải quyết được, như vậy sợ rằng hiệu trưởng trường đảng là chức quan lớn nhất thành phố Hoài Dương rồi.
Giữa trưa phần lớn các học viên đề nghỉ ngơi, Viên Tự Lập có thói quen công tác dưới xã lại chẳng có thói quen như vậy, nhưng cũng xấu hổ khi quấy rầy người khác. Trong trường đảng thì hai người một phòng, người cùng phòng với Viên Tự Lập chính là trưởng phòng giáo dục huyện Phòng Sơn, vừa mới bốn mươi, mỗi khi nhìn người nào khác thì rất chăm chú. Sau khi biết được Viên Tự Lập là chủ tịch xã thì thái độ của Điền Lập Tân mới có chuyển biến. Viên Tự Lập nghĩ rằng hai người ở cùng phòng, cơ duyên khó có được, vì vậy mà thử mời Điền Lập Tân đến chiều đi dùng cơm, không ngờ Điền Lập Tân đồng ý không chút do dự. Viên Tự Lập cuối cùng cũng hiểu, người đến trường đảng học tập thường chỉ muốn kết giao quan hệ, nói không chừng trong đám bạn sẽ xuất hiện một vị lãnh đạo lớn thì sao?
Bốn giờ, Viên Tự Lập và Điền Lập Tân rời khỏi phòng xuống lầu hai tìm Vương Hải Đào, Trương Nguyên Tể, Trịnh Khánh Hữu. Những lãnh đạo huyện đều ở lầu hai, phòng một gian, điều kiện tốt hơn. Viên Tự Lập mang theo năm nghìn đồng, hắn không biết tình huống giá cả ở thành phố Hoài Dương, vì vậy tình nguyện mang theo nhiều tiền để đỡ mất mặt. Vương Hải Đào lại rất quen thuộc thành phố Hoài Dương, vì nhà hắn ở Hoài Dương, Viên Tự Lập nghĩ rằng dưới tình huống bình thường thì Vương Hải Đào sẽ không dừng chân ở trong trường đảng.
Điền Lập Tân rất nhanh đã chuyển biến thái độ trước mặt các vị lãnh đạo huyện, nói nhiều hơn, giọng điệu cũng nhu hòa, bộ dạng giống như mình cũng là cấp dưới của bọn họ.
Nhà hàng Càng Hải thật sự rất quý phái, những chữ vàng sáng lóng lánh, sau khi mở cửa đi vào thì thật sự thấy sơn son thiếp vàng. Mọi người nói vài lời nịnh nọt Vương Hải Đào, nói hắn biết chọn nhà hàng tốt, điều này làm Viên Tự Lập thầm nghĩ đúng là nơi tốt mà không biết giá tốt thế nào, cũng không biết một bữa ăn sẽ mất bao nhiêu tiền.
- Hôm nay chủ tịch Viên làm ông chủ, rượu và thức ăn đều do chủ tịch Viên tự chỉ điểm, chúng ta là khách phải theo ý chủ.
- Chủ tịch Vương, anh cũng không nên nói như vậy, tôi chưa quen thuộc tình huống ở Hoài Dương, vẫn là anh gọi món thì hay hơn. Hôm nay tôi coi như đi theo chủ tịch Vương, trưởng phòng Trương, chủ tịch Trịnh và anh Điền đây để được thơm lây, bình thường tôi ở xã cũng chẳng có được thứ gì tốt, chẳng qua chỉ ăn bí đỏ và khoai tây mà no bụng, chưa quen thuộc thì không nên làm xấu mặt.
- Ha ha, chủ tịch Viên nói rất hay, vậy tôi sẽ gọi món, nhưng rượu thì phải do chủ tịch Viên tự chỉ điểm.
Viên Tự Lập lập tức sinh ra hảo cảm với Vương Hải Đào, nói thật, ăn cơm bên ngoài thì tiền thức ăn chẳng đáng, quan trọng là rượu. Nhà hàng quá đắt, nhưng Vương Hải Đào nể mặt Viên Tự Lập, như vậy Viên Tự Lập càng nể mặt Vương Hải Đào, có đôi khi tình hữu nghị được thành lập như vậy.
- Các vị lãnh đạo đều là khách quý, nếu không phải học tập ở trường đảng thì tôi cũng không có tư cách, không có cơ hội mời cơm các vị. Rượu không thể kém, tôi nghĩ nên uống Mao Đài, còn nữa, ông chủ, cho mỗi vị lãnh đạo một gói Trung Hoa.
- Tiểu Viên, rất sảng khoái, cứ quyết định như vậy.
Vương Hải Đào cực kỳ vui sướng, Viên Tự Lập này đúng là hiểu lý lẽ. Phải biết rằng bây giờ trong huyện đãi khách phần lớn đều uống chưa đến mức như Mao Đài, mà uống rượu gì cũng là một biểu hiện của thân phận, Viên Tự Lập biểu hiện như vậy chứng tỏ coi trọng một phó chủ tịch huyện như mình, vì vậy mà hắn nhanh chóng có hảo cảm với Viên Tự Lập.
Ông chủ nhà hàng rất vui, hôm nay xem ra gặp khách quý, ăn ngon uống tốt, kiếm được vài phần lợi nhuận.
Đúng lúc này Trình Úy Điệp và một cô gái ăn mặc khá đẹp tiến vào nhà hàng, Trình Úy Điệp thấy mặt Viên Tự Lập mà có chút kinh ngạc, vì nể mặt mà nàng phải tiến lên chào hỏi.
- Chủ tịch Vương, chủ tịch Trịnh, chủ tịch Trương, anh Điền, vị này là thư ký văn phòng khối chính quyền thành phố Hoài Dương.
- Ha ha, Tiểu Viên, tôi còn phải để cậu giới thiệu sao? Tiểu Trình, đến ăn cơm sao? Đã lâu không gặp, tôi giới thiệu cho cô, đây là phó chủ tịch hội đồng nhân dân huyện Tuyên Thi Trương Nguyên Tể, còn đây là phó chủ tịch mặt trận tổ quốc Trịnh Khánh Hữu. Hôm nay là chủ tịch Viên mời cơm, thế nào, có muốn cùng giết thịt heo mập không? Các cô có mấy người?
- Được, anh Vương, chúng tôi chỉ có hai người, đây là chị em của tôi, là Dư Hiểu Hồng, là một giáo viên.
Dư Hiểu Hồng có chút ngại ngùng, nàng nhìn mọi người cười cười nói nói mà vẻ mặt hơi đỏ.
- Đi lên lầu thôi, hai người đẹp đứng ở cửa ra vào, cũng không nên làm ảnh hưởng đến chuyện làm ăn của người ta.
Khi ăn cơm uống rượu thì Viên Tự Lập luôn cảm thấy ánh mắt của Trình Úy Điệp nhìn về phía mình, vì vậy hắn cũng không dám biểu hiện, hôm nay nhân vật chính trên bàn tiệc là Vương Hải Đào, mà hai cô gái cũng là nhân vật chính, bầu không khí rất sống động, rượu cũng uống hơi nhiều. Sau một bữa cơm thì bảy người uống hết ba chai Mao Đài, trong đó Trình Úy Điệp và Dư Hiểu Hồng cũng uống vài ly.
- Chủ tịch Vương, chủ tịch Trương, chủ tịch Trịnh, anh Điền, nếu tối nay không có gì thì chúng ta đi hát nhé?
- Được được, phải đến phòng ca Ngọc Long, Tiểu Viên, sao không mời hai vị nữ sĩ chứ?
Viên Tự Lập vội vàng tiếp lời:
- Không phải, tôi là không dám mở miệng, chủ yếu là sợ thư ký Trình và giáo viên Dư từ chối.
- Hừ, anh không mời sao biết chúng tôi sẽ không đi?
- Không phải, điều này, các vị là lãnh đạo và giáo viên trên thành phố, tôi ở nông thôn, chủ yếu sợ uất ức cho các vị.
- Hừ, chị Dư, chúng ta đi, phải giết chết tên này mới được.
Khi tiến vào phòng hát thì Viên Tự Lập cảm thấy có chút mê muội, phòng hát Ngọc Long thật sự khó thể dùng phòng nhảy Lưu Quang ở xã Liễu Hà để so sánh. Viên Tự Lập thấy trên đầu là đủ mọi ánh đèn màu, trong phòng ca hơi tối, mọi người cùng vui.
Viên Tự Lập đã hấp thu bài học khi hát ở phòng nhảy Lưu Quang, hắn cố gắng không hát, chỉ mời mọi người hát mà thôi. Vương Hải Đào thích khiêu vũ, Trương Nguyên Tể, Trịnh Khánh Hữu và Điền Lập Tân không có nhiều hào hứng với ca hát và khiêu vũ, bọn họ chỉ có hứng thú uống rượu đỏ mà thôi. Ông chủ phòng nhảy cũng biết Vương Hải Đào, vì vậy nhanh chóng gọi đến hai cô gái phục vụ mọi người uống rượu và ca hát.
Phòng hát Ngọc Long cách âm rất tốt, nhưng những tiếng hát truyền ra thật sự rất khó nghe. Dưới sự thúc giục của Vương Hải Đào, Viên Tự Lập vẫn chọn các bài "Quang huy tuế nguyệt" và "Mặt đất" như cũ. Không ngờ Trình Úy Điệp lại chọn một bài "Tương tư trong mưa gió", bài hát này Viên Tự Lập cũng rất thích, nhưng đây là một bài song ca nam nữ, dưới tình huống bình thường cũng khó thể nào tìm được người hợp xướng.
- Trên con đường mênh mông vô tận đã nhiều lần bị thương, dưới mặt đường già lão đã ghi nhiều phong sương... ....
Viên Tự Lập cất tiếng ca Quảng Đông làm cả gian phòng yên tĩnh trở lại, tác giả Hoàng Gia Câu vừa qua đời chưa lâu, những ca khúc của người này cũng được lưu truyền trong các phòng hát, nhưng có thể hát tốt cũng không có vài người. Hôm nay rõ ràng tiếng ca của Viên Tự Lập thật sự làm mọi người chấn động.
- Tiểu Viên, sao cậu không làm ngôi sao ca nhạc? Hát hay như vậy, cậu nhìn xem, cả phòng đều ngạc nhiên.
Vương Hải Đào nói không sai, vài người chọn bài, tất cả đều là nhạc bài "Tương tư trong mưa gió".
- Ca sĩ, chúng ta làm một bài nhé?
- Được được, hát không tốt thì đừng trách.
- Hừ, không cần phải khiêm tốn.
- Rất khó để hiểu được ý nghĩ của nhau, yêu thương nồng thắm, biển nhớ trời thương mang theo muối mặn và lốc xoáy... ....
Tiếng ca của Trình Úy Điệp khá uyển chuyển, cũng rất tiêu chuẩn, hai người hát xong thì bốn phía vang lên những tiếng vỗ tay nhiệt liệt.
Thấy tình huống này thì ông chủ quán vội mời vài người ra chữa cháy, bọn họ đều là những người hát rất tốt, đặc biệt đối phó với những tình huống thế này.
Sau khi kết thúc lễ khai giảng thì buổi chiều được nghỉ, sáng sớm vào lễ khai giảng thì hiệu trưởng trường đảng và phó bí thư thị ủy đứng lên phát biểu đều yêu cầu các cán bộ chuyên chú học tập đề cao trình độ, mở rộng công tác. Viên Tự Lập thầm nghĩ, nếu thực tế khó khăn có thể nhờ vào trường đảng mà giải quyết được, như vậy sợ rằng hiệu trưởng trường đảng là chức quan lớn nhất thành phố Hoài Dương rồi.
Giữa trưa phần lớn các học viên đề nghỉ ngơi, Viên Tự Lập có thói quen công tác dưới xã lại chẳng có thói quen như vậy, nhưng cũng xấu hổ khi quấy rầy người khác. Trong trường đảng thì hai người một phòng, người cùng phòng với Viên Tự Lập chính là trưởng phòng giáo dục huyện Phòng Sơn, vừa mới bốn mươi, mỗi khi nhìn người nào khác thì rất chăm chú. Sau khi biết được Viên Tự Lập là chủ tịch xã thì thái độ của Điền Lập Tân mới có chuyển biến. Viên Tự Lập nghĩ rằng hai người ở cùng phòng, cơ duyên khó có được, vì vậy mà thử mời Điền Lập Tân đến chiều đi dùng cơm, không ngờ Điền Lập Tân đồng ý không chút do dự. Viên Tự Lập cuối cùng cũng hiểu, người đến trường đảng học tập thường chỉ muốn kết giao quan hệ, nói không chừng trong đám bạn sẽ xuất hiện một vị lãnh đạo lớn thì sao?
Bốn giờ, Viên Tự Lập và Điền Lập Tân rời khỏi phòng xuống lầu hai tìm Vương Hải Đào, Trương Nguyên Tể, Trịnh Khánh Hữu. Những lãnh đạo huyện đều ở lầu hai, phòng một gian, điều kiện tốt hơn. Viên Tự Lập mang theo năm nghìn đồng, hắn không biết tình huống giá cả ở thành phố Hoài Dương, vì vậy tình nguyện mang theo nhiều tiền để đỡ mất mặt. Vương Hải Đào lại rất quen thuộc thành phố Hoài Dương, vì nhà hắn ở Hoài Dương, Viên Tự Lập nghĩ rằng dưới tình huống bình thường thì Vương Hải Đào sẽ không dừng chân ở trong trường đảng.
Điền Lập Tân rất nhanh đã chuyển biến thái độ trước mặt các vị lãnh đạo huyện, nói nhiều hơn, giọng điệu cũng nhu hòa, bộ dạng giống như mình cũng là cấp dưới của bọn họ.
Nhà hàng Càng Hải thật sự rất quý phái, những chữ vàng sáng lóng lánh, sau khi mở cửa đi vào thì thật sự thấy sơn son thiếp vàng. Mọi người nói vài lời nịnh nọt Vương Hải Đào, nói hắn biết chọn nhà hàng tốt, điều này làm Viên Tự Lập thầm nghĩ đúng là nơi tốt mà không biết giá tốt thế nào, cũng không biết một bữa ăn sẽ mất bao nhiêu tiền.
- Hôm nay chủ tịch Viên làm ông chủ, rượu và thức ăn đều do chủ tịch Viên tự chỉ điểm, chúng ta là khách phải theo ý chủ.
- Chủ tịch Vương, anh cũng không nên nói như vậy, tôi chưa quen thuộc tình huống ở Hoài Dương, vẫn là anh gọi món thì hay hơn. Hôm nay tôi coi như đi theo chủ tịch Vương, trưởng phòng Trương, chủ tịch Trịnh và anh Điền đây để được thơm lây, bình thường tôi ở xã cũng chẳng có được thứ gì tốt, chẳng qua chỉ ăn bí đỏ và khoai tây mà no bụng, chưa quen thuộc thì không nên làm xấu mặt.
- Ha ha, chủ tịch Viên nói rất hay, vậy tôi sẽ gọi món, nhưng rượu thì phải do chủ tịch Viên tự chỉ điểm.
Viên Tự Lập lập tức sinh ra hảo cảm với Vương Hải Đào, nói thật, ăn cơm bên ngoài thì tiền thức ăn chẳng đáng, quan trọng là rượu. Nhà hàng quá đắt, nhưng Vương Hải Đào nể mặt Viên Tự Lập, như vậy Viên Tự Lập càng nể mặt Vương Hải Đào, có đôi khi tình hữu nghị được thành lập như vậy.
- Các vị lãnh đạo đều là khách quý, nếu không phải học tập ở trường đảng thì tôi cũng không có tư cách, không có cơ hội mời cơm các vị. Rượu không thể kém, tôi nghĩ nên uống Mao Đài, còn nữa, ông chủ, cho mỗi vị lãnh đạo một gói Trung Hoa.
- Tiểu Viên, rất sảng khoái, cứ quyết định như vậy.
Vương Hải Đào cực kỳ vui sướng, Viên Tự Lập này đúng là hiểu lý lẽ. Phải biết rằng bây giờ trong huyện đãi khách phần lớn đều uống chưa đến mức như Mao Đài, mà uống rượu gì cũng là một biểu hiện của thân phận, Viên Tự Lập biểu hiện như vậy chứng tỏ coi trọng một phó chủ tịch huyện như mình, vì vậy mà hắn nhanh chóng có hảo cảm với Viên Tự Lập.
Ông chủ nhà hàng rất vui, hôm nay xem ra gặp khách quý, ăn ngon uống tốt, kiếm được vài phần lợi nhuận.
Đúng lúc này Trình Úy Điệp và một cô gái ăn mặc khá đẹp tiến vào nhà hàng, Trình Úy Điệp thấy mặt Viên Tự Lập mà có chút kinh ngạc, vì nể mặt mà nàng phải tiến lên chào hỏi.
- Chủ tịch Vương, chủ tịch Trịnh, chủ tịch Trương, anh Điền, vị này là thư ký văn phòng khối chính quyền thành phố Hoài Dương.
- Ha ha, Tiểu Viên, tôi còn phải để cậu giới thiệu sao? Tiểu Trình, đến ăn cơm sao? Đã lâu không gặp, tôi giới thiệu cho cô, đây là phó chủ tịch hội đồng nhân dân huyện Tuyên Thi Trương Nguyên Tể, còn đây là phó chủ tịch mặt trận tổ quốc Trịnh Khánh Hữu. Hôm nay là chủ tịch Viên mời cơm, thế nào, có muốn cùng giết thịt heo mập không? Các cô có mấy người?
- Được, anh Vương, chúng tôi chỉ có hai người, đây là chị em của tôi, là Dư Hiểu Hồng, là một giáo viên.
Dư Hiểu Hồng có chút ngại ngùng, nàng nhìn mọi người cười cười nói nói mà vẻ mặt hơi đỏ.
- Đi lên lầu thôi, hai người đẹp đứng ở cửa ra vào, cũng không nên làm ảnh hưởng đến chuyện làm ăn của người ta.
Khi ăn cơm uống rượu thì Viên Tự Lập luôn cảm thấy ánh mắt của Trình Úy Điệp nhìn về phía mình, vì vậy hắn cũng không dám biểu hiện, hôm nay nhân vật chính trên bàn tiệc là Vương Hải Đào, mà hai cô gái cũng là nhân vật chính, bầu không khí rất sống động, rượu cũng uống hơi nhiều. Sau một bữa cơm thì bảy người uống hết ba chai Mao Đài, trong đó Trình Úy Điệp và Dư Hiểu Hồng cũng uống vài ly.
- Chủ tịch Vương, chủ tịch Trương, chủ tịch Trịnh, anh Điền, nếu tối nay không có gì thì chúng ta đi hát nhé?
- Được được, phải đến phòng ca Ngọc Long, Tiểu Viên, sao không mời hai vị nữ sĩ chứ?
Viên Tự Lập vội vàng tiếp lời:
- Không phải, tôi là không dám mở miệng, chủ yếu là sợ thư ký Trình và giáo viên Dư từ chối.
- Hừ, anh không mời sao biết chúng tôi sẽ không đi?
- Không phải, điều này, các vị là lãnh đạo và giáo viên trên thành phố, tôi ở nông thôn, chủ yếu sợ uất ức cho các vị.
- Hừ, chị Dư, chúng ta đi, phải giết chết tên này mới được.
Khi tiến vào phòng hát thì Viên Tự Lập cảm thấy có chút mê muội, phòng hát Ngọc Long thật sự khó thể dùng phòng nhảy Lưu Quang ở xã Liễu Hà để so sánh. Viên Tự Lập thấy trên đầu là đủ mọi ánh đèn màu, trong phòng ca hơi tối, mọi người cùng vui.
Viên Tự Lập đã hấp thu bài học khi hát ở phòng nhảy Lưu Quang, hắn cố gắng không hát, chỉ mời mọi người hát mà thôi. Vương Hải Đào thích khiêu vũ, Trương Nguyên Tể, Trịnh Khánh Hữu và Điền Lập Tân không có nhiều hào hứng với ca hát và khiêu vũ, bọn họ chỉ có hứng thú uống rượu đỏ mà thôi. Ông chủ phòng nhảy cũng biết Vương Hải Đào, vì vậy nhanh chóng gọi đến hai cô gái phục vụ mọi người uống rượu và ca hát.
Phòng hát Ngọc Long cách âm rất tốt, nhưng những tiếng hát truyền ra thật sự rất khó nghe. Dưới sự thúc giục của Vương Hải Đào, Viên Tự Lập vẫn chọn các bài "Quang huy tuế nguyệt" và "Mặt đất" như cũ. Không ngờ Trình Úy Điệp lại chọn một bài "Tương tư trong mưa gió", bài hát này Viên Tự Lập cũng rất thích, nhưng đây là một bài song ca nam nữ, dưới tình huống bình thường cũng khó thể nào tìm được người hợp xướng.
- Trên con đường mênh mông vô tận đã nhiều lần bị thương, dưới mặt đường già lão đã ghi nhiều phong sương... ....
Viên Tự Lập cất tiếng ca Quảng Đông làm cả gian phòng yên tĩnh trở lại, tác giả Hoàng Gia Câu vừa qua đời chưa lâu, những ca khúc của người này cũng được lưu truyền trong các phòng hát, nhưng có thể hát tốt cũng không có vài người. Hôm nay rõ ràng tiếng ca của Viên Tự Lập thật sự làm mọi người chấn động.
- Tiểu Viên, sao cậu không làm ngôi sao ca nhạc? Hát hay như vậy, cậu nhìn xem, cả phòng đều ngạc nhiên.
Vương Hải Đào nói không sai, vài người chọn bài, tất cả đều là nhạc bài "Tương tư trong mưa gió".
- Ca sĩ, chúng ta làm một bài nhé?
- Được được, hát không tốt thì đừng trách.
- Hừ, không cần phải khiêm tốn.
- Rất khó để hiểu được ý nghĩ của nhau, yêu thương nồng thắm, biển nhớ trời thương mang theo muối mặn và lốc xoáy... ....
Tiếng ca của Trình Úy Điệp khá uyển chuyển, cũng rất tiêu chuẩn, hai người hát xong thì bốn phía vang lên những tiếng vỗ tay nhiệt liệt.
Thấy tình huống này thì ông chủ quán vội mời vài người ra chữa cháy, bọn họ đều là những người hát rất tốt, đặc biệt đối phó với những tình huống thế này.
/39
|