Viên Tự Lập phát giác Trình Úy Điệp không phải một cô gái dịu dàng đáng yêu, tích cách của nàng rất tươi sáng, là cô gái dám yêu dám hận. Đồng thời hắn còn thấy một tính cách vượt qua gia đình, đó là nàng khá tùy hứng, nhưng ngày nay những cô gái không bốc đồng thật sự là quá ít. Hai người ngẫu nhiên nói với nhau vài câu, Trình Úy Điệp hoàn toàn không có khí chất cao quý gì cả, giống như một cô em gái tùy hứng ở nhà hàng xóm vậy.
Tiếng ca của Viên Tự Lập thật sự thu hút nhiều người, ông chủ phòng hát cũng không ngờ Viên Tự Lập nhảy rất khá. Trong phòng hát có một cô gái chuyên huấn luyện khách nhảy, đôi khi nhảy cùng khách vài bản, mà Viên Tự Lập nhảy với nàng rất ăn ý, sau khi nhảy xong với cô gái này, hắn thấy vẻ mặt của Trình Úy Điệp mà không tiếp tục mời ai khác.
Viên Tự Lập căn bản không dám sinh ra bất kỳ ý nghĩ gì, vì Trình Úy Điệp và Dịch Lâm đã tạo nên ấn tượng rất sâu trong đầu hắn, hắn dựa vào bản năng mà cảm thấy hai người là một đôi.
Đêm đã khuya, vì sáng sớm còn phải đi học nên Vương Hải Đào cũng chỉ còn cách dừng cuộc chơi, đồng thời đề nghị đi ăn khuya, sau đó nhanh chóng về ngủ. Lúc này Trình Úy Điệp mới biết Viên Tự Lập đang học tập ở lớp bồi dưỡng cán bộ trong trường đảng Hoài Dương.
Sau khi ra khỏi phòng hát Ngọc Long thì Vương Hải Đào đi về nhà, Trương Nguyên Tể, Trịnh Khánh Hữu và Điền Lập Tân vừa vặn một chiếc taxi, vì vậy nhiệm vụ đưa hai cô gái về nhà rơi xuống người Viên Tự Lập.
- Ca sĩ, hôm qua sao không nói thật?
- Ngày hôm qua...Ngày hôm qua tôi có nói gì đâu?
- Chưa nói, cái gì là đến Hoài Dương làm việc, cái gì là đến thăm lãnh đạo, có gì mà bận rộn...Hừ, đó là lời nói thật sao?
- À, chuyện đó sao, không phải, ngày hôm qua tôi vốn muốn đến mời lãnh đạo dùng cơm, không ngờ trưởng khoa Dịch đã mời rồi, lãnh đạo thấy tôi chưa dùng cơm nên đưa theo.
- Phải không?
Trình Úy Điệp hỏi, nhưng vẻ mặt có hơi đỏ.
- Trưởng khoa Dịch kia rất tốt, công tác trong tỉnh, cha là lãnh đạo, điều kiện gia đình rất tốt.
- Viên Tự Lập, anh nhắc đến anh ấy làm gì? Anh chuẩn bị giới thiệu bạn cho anh ấy sao?
Viên Tự Lập biết rõ phiền toái, Trình Úy Điệp nhất định là hiểu lầm, chính mình muốn thổi phồng Dịch Lâm để Trình Úy Điệp cảm thấy có mặt mũi, không ngờ vỗ mông lại chuyển thành vỗ đùi ngựa, điều này sợ rằng sẽ gây ra ấn tượng không tốt cho Trình Úy Điệp, hoặc đối phương sẽ cho rằng mình ghen ghét, ái mộ hư vinh. Vào thời điểm như lúc này thì Viên Tự Lập cũng sẽ không hàm hồ.
- Thư ký Trình, cô hiểu sai rồi, tôi công tác ở cơ sở, tôi cảm nhận được sự khác biệt về điều kiện là thế nào, rất nhiều nông dân cả đời không thể vào trong phòng hát xa hoa như vậy. Không chỉ là bọn họ, thậm chí những cán bộ nhân viên trong vùng cũng khó có được cơ hội hưởng thụ như vậy, vì thế có thể nói điều kiện tốt xấu quyết định rất nhiều chuyện. Tôi không phải ghen ghét trưởng khoa Dịch, tôi chỉ hâm mộ, ai mà chẳng muốn trải qua những ngày tốt lành, nhưng không phải người nào cũng có thể biến giấc mơ thành sự thật, giống như chủ tịch nước, người người đều muốn tiến lên vị trí này, đáng tiếc là cả nước chỉ có một chủ tịch mà thôi.
- Hì hì, chủ tịch Viên, các anh là lãnh đạo đều suy nghĩ như vậy sao?
- Điều này, giáo viên Dư, tôi chỉ là một nhân viên công tác cơ sở, cũng không quá rõ ràng về điều này.
Thời tiết mát mẻ, ba người đi trên đường cái, cảm thấy rất thoải mái.
- Này, anh cho tôi xin số điện thoại, con nữa, chúng tôi đói bụng, muốn đi ăn khuya.
- Được, chúng ta đi ăn khuya, nhưng tôi chưa quen Hoài Dương, vì vậy các cô có thể chọn địa điểm. Còn số điện thoại của tôi, là 90056.
Khi ăn khuya, Trình Úy Điệp ăn rất chậm, cũng chỉ cùng nói chuyện với Dư Hiểu Hồng mà thôi. Viên Tự Lập ở bên cạnh nhìn hai cô gái nhưng cũng không cắt ngang lời hai nàng, tình cảnh cứ tiếp diễn như vậy mãi đến hai giờ khuya thì Viên Tự Lập mới quay về ký túc xá trường đảng.
Khi đi học thì Viên Tự Lập nhanh chóng rơi vào trạng thái mơ hồ, không chỉ là hắn mà phần lớn học viên đều vô tình, cũng không đặt câu hỏi với những vấn đề ảo diệu trong bải giảng của giáo viên, cũng nhanh chóng tan học.
Viên Tự Lập thật ra suy nghĩ khá nhiều, một cô gái đi chơi cùng mình đến tận đêm khuya, hơn nữa còn xin số điện thoại, dù là kẻ ngu cũng biết có ý gì. Tất nhiên hắn sẽ không nghi ngờ sự ưu tú của cô gái mà Triệu Thiên Nhiên muốn giới thiệu với mình, chỉ cần xét vào hai lần tiếp xúc thì Trình Úy Điệp mạnh hơn Thái Ngọc Hoa và Tạ Vũ Hân, nàng ăn nói khéo léo, khí chất cao quý, tầm mắt thoáng đạt, tính cách hào phóng cũng hợp với tính tình của Viên Tự Lập. Nhưng trong đó có một chướng ngại chính là Dịch Lâm, tuy chỉ là lần gặp mặt đầu tiên nhưng Dịch Lâm cao cao tại thượng, Viên Tự Lập cũng đã lĩnh giáo tác phong bá đạo của đối phương, người đàn ông kia nếu muốn thứ gì thì chắc chắn sẽ không tiếc thứ gì mà nắm vào trong tay. Dịch Lâm theo đuổi Trình Úy Điệp, điều này Viên Tự Lập thấy rất rõ ràng, mà Dịch Lâm lại có thân phận đặc biệt, cha là thư ký trưởng khối chính quyền tỉnh, đây là quan lớn mà Viên Tự Lập không dám động vào. Nếu hai bên chiến đấu đơn lẻ thì Viên Tự Lập thật sự không sợ bất kỳ ai, nhưng bối cảnh của Dịch Lâm quá cứng, Viên Tự Lập cũng không phải là thanh niên trẻ tuổi không biết suy nghĩ. Hắn cảm thấy Dịch Lâm theo đuổi Trình Úy Điệp là một cuộc hôn nhân có hương vị chính trị, điều làm cho người ta sợ hãi nhất chính là những mặt lợi ích trong hôn nhân chính trị, nếu người không biết chuyện mà đụng vào thì sẽ không biết mình chết như thế nào. Điều này giống như phía trước có một chiếc súng máy đang bắn phá, nếu anh kiên trì xông lên thì chết một cách không công, thậm chí còn không nói được một câu nào. Ngay cả chủ tịch Triệu Thiên Nhiên cũng có thái độ rất rõ ràng, đó chính là muốn Viên Tự Lập bỏ qua, nếu không thì sẽ chẳng có tình cảnh từ đầu đến cuối chủ tịch Triệu không nói lời nào.
Viên Tự Lập coi như đã biết ở Hoài Dương tiêu phí tốn tiền cỡ nào, tối qua mất gần ba ngàn đồng, tiền mặt trên người hắn cũng không còn nhiều, lần này hắn chỉ mang đến tám ngàn tiền mặt mà thôi.
- Cậu Viên, hôm nay tôi mời lãnh đạo trong huyện đi dùng cơm, thế nào, cùng đi chứ?
- Được, cung kính không bằng tuân mệnh, coi như cho anh Điền tiêu pha.
- Cậu nói gì vậy, cậu mời khách không phải là tiêu pha, tôi mời khách là tiêu pha sao?
- Tôi nói sai rồi, tôi nói sai rồi, chút nữa sẽ phạt rượu, anh Điền, chuẩn bị đi dùng cơm ở đâu?
- Hay là đến nhà hàng Cảng Hải, nơi đó thức ăn ngon, nhưng cậu Viên này, tôi cũng không thể so với cậu, ngày hôm qua tôi đã nói với ông chủ, chúng ta tự chuẩn bị rượu, vì rượu nơi đó quá đắt.
- Anh Điền coi như lợi hại, tôi đúng là quá ngốc.
Viên Tự Lập nhìn một rương rượu Mao Đài dưới gầm giường của Điền Lập Tân mà thàm cảm thán.
- Đúng rồi, cậu Viên, cậu mời thư ký Trình đi chơi luôn, phải mời đấy nhé, cô gái này có ý với cậu đấy, ha ha.
- Anh Điền, điều này không tốt.
- Có gì mà không tốt, đều là anh em mà thôi, tôi lớn hơn cậu vài tuổi, có thể thấy cậu là người hào sảng, tôi cũng là người hào sảng, mà gần đây người ta lại hay ngước mặt lên trời. Ôi, không nói về điều này nữa, cậu nói với thư ký Trình, tôi mời khách, nói thư ký Trình mời cả giáo viên Dư, đúng rồi, cũng chào hỏi chủ tịch Vương, nếu chủ tịch Vương đồng ý đi thì càng tốt, cậu không có ý kiến gì chứ?
- Anh Điền, cám ơn anh, ý tốt của anh tôi sẽ không quên.
- Nhìn kìa, lại khách khí rồi, sao lại giống đàn bà như vậy? Nhanh, mau gọi điện thoại cho thư ký Trình.
- Anh Điền, tôi cũng không có số điện thoại của cô ấy.
- Cậu Viên, tôi thấy cậu bị tình yêu làm cho váng đầu rồi đấy, trực tiếp điện thoại đến văn phòng khối chính quyền thành phố đi.
Trình Úy Điệp sảng khoái nhận lời, năm giờ bốn mươi phút nàng sẽ cùng Dư Hiểu Hồng đến nhà hàng Cảng Hải, Viên Tự Lập chờ ở cổng nhà hàng, Điền Lập Tân và các lãnh đạo khác đã đi lên lầu.
- Này, mỗi ngày anh đều đến đây dùng cơm, xem ra muốn học tập cách nấu ăn ở đây rồi.
- Hì hì, chủ tịch Viên, anh rõ ràng làm cách mạng giải trí.
- Hai vị lãnh đạo nói rất đúng, sau khi quay về nhất định sẽ xem xét lại, chăm chú làm kiểm điểm, nhưng tôi nghe nói đã có người làm kiểm điểm, còn đặt ra một bài vè thuận miệng. Tôi nhớ là thế này: "Làm cách mạng mỗi ngày say, uống mất tác phong đảng còn làm đau dạ dày, uống nhiều gái bỏ không theo, uống nhiều vợ mắng mè nheo cả ngày, vợ đi tìm ủy ban kỷ luật, ủy ban kỷ luật nói có uống hay không cũng bó tay, vì chúng tôi ngày nào chẳng say?"
- Ha ha ha ha...Hai cô gái cười khom lưng làm người đi đường phải chú ý.
- Mau vào thôi, người khác đang chờ.
- Này, sao tôi không nhìn ra nhỉ, anh rất khôi hài đấy.
- Ôi, công tác ở nông thôn, không có gì giải trí, nói ra chỉ đáng cười mà thôi.
- Này, tôi nghe nói anh tốt nghiệp đại học phía nam?
- Không cần nói ra làm gì, tất cả đều đã qua, cũng chỉ là một sinh viên tầm thường mà thôi, thua kém, thua kém.
- Hừ, còn ra vẻ thanh cao, sinh viên thì có gì hơn người mà còn khiêm tốn, khiêm tốn quá mức cũng là kiêu ngạo.
Sau khi vào phòng thì mọi người không tiếp tục nói đùa, cả ba cùng gặp mọi người trong phòng.
Cán bộ huyện Phòng Sơn đến đây gồm một vị phó bí thư huyện ủy họ Dư, chủ quản đoàn thể, cũng là trưởng lớp huấn luyện. Vị bí thư này rất nghiêm túc, hắn dặn dò không nên uống quá nhiều rượu, điều này làm Điền Lập Tân khó thể nói gì, tình cảnh có chút xấu hổ.
Viên Tự Lập thấy cục diện như vậy cũng không dám mở miệng.
- Bí thư Dư, các vị lãnh đạo, tôi nói một bài vè, nếu các vị lãnh đạo thấy đúng thì hôm nay thoải mái uống rượu, nếu không đúng thì tôi cũng không lên tiếng.
- Tiểu Viên, cậu nói đi, nếu đúng thì chúng tôi uống.
- Bí thư Dư, các vị lãnh đạo, tôi nhớ là thế này: "Uống tám lượng cũng như một cân, như vậy các đồng chí cứ yên tâm, uống một cân cũng như tám lượng, các đồng chí muốn bồi dưỡng thì có thể uống rượu, mà các đồng chí muốn được bổ nhiệm thì cũng nên uống rượu." Bí thư Dư, các vị lãnh đạo, tôi đã nói xong.
Chung quanh đã sớm vang lên tiếng cười, bầu không khí nhanh chóng hòa hợp.
- Tiểu Viên, cậu rõ ràng là chơi trò lý luận cao, như vậy chẳng khác nào chúng tôi không uống rượu thì đảng sẽ lo lắng sao? Cậu nói cũng có lý, được rồi, tôi mời cậu một ly, chủ tịch Vương, trong huyện các anh coi như có nhân tài. Anh Điền, rót rượu, hai cô gái chỉ cần nhấp môi là được.
Vì Viên Tự Lập nói một bài vè rượu nên lúc này mọi người uống rất hào hứng, tất nhiên hắn cũng tuyệt đối không tin bí thư Dư là một vạc rượu, tám người trên bàn uống hết tám chai Mao Đài, thậm chí Trình Úy Điệp và Dư Hiểu Hồng cũng uống không ít. Bí thư Dư uống gần một lít Mao Đài, tất cả mọi người mời rượu đều không từ chối, tất nhiên uống nhiều sẽ mất đi tính nghiêm túc, vì vậy tình cảnh liên tục vang lên tiếng cười.
Viên Tự Lập có chút kinh hoảng, Trình Úy Điệp bắt đầu xem hắn uống rượu thế nào. Hắn vốn đã mời các vị lãnh đạo ngồi trên bàn mỗi người một ly, lại uống ba ly với bí thư Dư, khi hắn còn đang nghĩ xem có nên uống với chủ tịch Vương Hải Đào hay không thì bị Trình Úy Điệp đạp một cái, hắn không có chuẩn bị nên đau đến mức nhe răng trợn mắt, bộ dạng rất buồn cười. Động tác nhỏ này lại bị Điền Lập Tân phát hiện ra, vì vậy mà hắn tiến lên cùng uống ba ly với Vương Hải Đào.
Sau khi dùng cơm xong thì mọi người lại đến phòng hát Ngọc Long, sau khi mọi người uống rượu xong thì khá hào hứng, bí thư Dư là người hưng phấn nhất, hắn ôm lấy micro, dù có thuộc hay không cũng rống lớn, sau đó lại ôm một cô gái và tiếp tục khiêu vũ. Viên Tự Lập và Trình Úy Điệp hát một bài song ca, sau đó không tiếp tục. Vì hắn múa hát khá tốt nên các cô trong quán nhớ khá rõ, vì vậy mà vài cô gái nhảy tốt đều đến mời hắn làm vài bài, hắn bắt đầu khẽ từ chối vì vẻ mặt Trình Úy Điệp không tốt cho lắm. Tất nhiên Trình Úy Điệp và Dư Hiểu Hồng cũng không nhàn rỗi, vì cả hai cũng phải nhảy theo lời mời của các vị lãnh đạo, Viên Tự Lập thấy khi mình và bạn nhảy lướt qua Trình Úy Điệp trên sàn, Trình Úy Điệp thường trợn mắt nhìn.
Cuối cùng mọi người cũng khiêu vũ rã rời, mọi người chia nhau ra về, khi Viên Tự Lập tiễn Trình Úy Điệp và Dư Hiểu Hồng về, ba người không nói gì, tuy mọi người có cảm giác rất tốt nhưng lời nói lại rất ít.
- Cậu Viên, tôi có thể thấy thư ký Trình thích cậu, nhưng tôi làm đại ca, tôi nói thật, bối cảnh của thư ký Trình không tầm thường, bí thư Dư và chủ tịch Vương đều rất tôn trọng cô ấy, một cô gái mà được các lãnh đạo huyện tỏ thái độ như vậy thì nói rõ thân phận rất đặc thù. Cậu Viên, đừng trách tôi nói thẳng, các cậu đến với nhau sẽ gặp khó khăn rất lớn, những cô gái như vậy thì các cụ thường rất gia trưởng, yêu cầu rất cao, dù cậu là chủ tịch xã nhưng trong mắt những lãnh đạo cấp tỉnh thì chưa tính là gì. Con bà nó thói đời bây giờ thường nói về tư cách, xuất thân, tôi cũng là người công tác cơ sở nhiều năm, cũng cảm thấy rất xấu hổ, khổ sở nhiều năm và tự cho mình là rất giỏi nhưng trong mắt lãnh đạo thì chẳng phải là gì. Phụ nữ là có thể được phân chia cao thấp rất rõ ràng, tôi có một người bạn là bí thư huyện ủy, con của anh ấy rất tốt, cậu ấy đến tỉnh thành học tập và động lòng với một cô gái, kết quả thì cha người ta là trưởng phòng trên tỉnh, cậu biết cô bé kia nói thế nào không? Tìm người yêu phải là ngôi sao ca nhạc hoặc là con cháu của lãnh đạo tỉnh ủy như cha mình. Kết quả là cậu kia chạy về nhà náo loạn một lượt, oán trách cha mình làm quan quá nhỏ, trong lúc tức giận cũng bỏ nhà chạy đi, bây giờ còn chưa tìm được. Cậu viên, dù thư ký Trình có tốt với cậu, thì dù sao cậu cũng là người công tác dưới xã, cậu lấy vợ thành phố thì sợ rằng một năm cũng không gặp mặt được vài lần, như vậy sao có thể ở chung, vì vậy có thể nói thứ cảm tình này không thể đến được, sẽ xảy ra vấn đề.
Viên Tự Lập phát hiện Điền Lập Tân uống hơi nhiều, nói chuyện có hơi lộn xộn, nhưng Điền Lập Tân nói rất đúng sự thật, vì người say thường nói ra những lời thật lòng. Điền Lập Tân đã bốn mươi, là người có kinh nghiệm quan trường và xã hội phong phú, nhìn vấn đề với ánh mắt sâu sắc hơn. Điền Lập Tân thấy vấn đề giữa Viên Tự Lập và Trình Úy Điệp, nhưng Điền Lập Tân còn chưa biết còn có một Dịch Lâm ở giữa, nếu không sẽ càng phản đối dữ dội hơn.
Viên Tự Lập tin khi người ta phát sinh xung đột ích lợi thì chắc chắn sẽ dùng bất kỳ thủ đoạn nào, nhưng khi hai người không có bất kỳ nút thắt lợi ích nào thì rất dễ đến gần, hoặc dễ dàng thành thật với nhau. Ví dụ như trong trường đảng này, nhân viên đến từ bốn phương tám hướng, có duyên thì sau này có thể gặp mặt, không có duyên thì coi như cả đời dừng lại ở đây.
Viên Tự Lập lại mất ngủ, hình bóng của Trình Úy Điệp và Dịch Lâm cứ lúc ẩn lúc hiện làm cho tâm thần hắn khó thể tập trung.
Những ngày sau Viên Tự Lập rơi vào khoảng thời gian tiệc tùng, những học viên lớp bồi dưỡng phần lớn đều là người phụ trách đơn vị, đều nắm chút quyền lực trong tay, hai bên quen nhau thì thường liên lạc và có cảm tình, hôm nay anh mời tôi thì ngày mai tôi mời anh. Vì vậy mà chỉ sau một thời gian ngắn thì giảng viên trường đảng và thậm chí là hiệu trưởng cũng là khách quen trên bàn tiệc. Khi thời gian như thế này kéo dài thì Viên Tự Lập cũng không chịu được, uống rượu cũng không thoải mái, đôi khi là một sự khổ sở.
Hai bên gặp mặt vài lần, một thời gian sau đó Viên Tự Lập không được gặp Trình Úy Điệp, có đôi khi hắn và nàng gặp nhau chỉ là vô tình mà thôi. Cũng nhiều lần hắn đến văn phòng khối chính quyền thành phố để gặp chủ tịch Triệu nhưng không gặp Trình Úy Điệp. Có một lần Triệu Thiên Nhiên giống như tùy ý nói về Trình Úy Điệp, nói rằng nàng sẽ đi đến tỉnh thành, vì cha mẹ rất nhớ con gái. Viên Tự Lập biết rõ đây là Triệu Thiên Nhiên đang nhắc nhở mình, không cần đâm đầu vào làm gì, sẽ chẳng có kết quả gì tốt. Nhưng đàn ông có một khuyết điểm đó là càng là những thứ khó có được thì càng nhớ, Viên Tự Lập cũng không ngoại lệ, hắn cũng có chút nhớ đến Trình Úy Điệp.
Một tháng trôi qua.
Tiếng ca của Viên Tự Lập thật sự thu hút nhiều người, ông chủ phòng hát cũng không ngờ Viên Tự Lập nhảy rất khá. Trong phòng hát có một cô gái chuyên huấn luyện khách nhảy, đôi khi nhảy cùng khách vài bản, mà Viên Tự Lập nhảy với nàng rất ăn ý, sau khi nhảy xong với cô gái này, hắn thấy vẻ mặt của Trình Úy Điệp mà không tiếp tục mời ai khác.
Viên Tự Lập căn bản không dám sinh ra bất kỳ ý nghĩ gì, vì Trình Úy Điệp và Dịch Lâm đã tạo nên ấn tượng rất sâu trong đầu hắn, hắn dựa vào bản năng mà cảm thấy hai người là một đôi.
Đêm đã khuya, vì sáng sớm còn phải đi học nên Vương Hải Đào cũng chỉ còn cách dừng cuộc chơi, đồng thời đề nghị đi ăn khuya, sau đó nhanh chóng về ngủ. Lúc này Trình Úy Điệp mới biết Viên Tự Lập đang học tập ở lớp bồi dưỡng cán bộ trong trường đảng Hoài Dương.
Sau khi ra khỏi phòng hát Ngọc Long thì Vương Hải Đào đi về nhà, Trương Nguyên Tể, Trịnh Khánh Hữu và Điền Lập Tân vừa vặn một chiếc taxi, vì vậy nhiệm vụ đưa hai cô gái về nhà rơi xuống người Viên Tự Lập.
- Ca sĩ, hôm qua sao không nói thật?
- Ngày hôm qua...Ngày hôm qua tôi có nói gì đâu?
- Chưa nói, cái gì là đến Hoài Dương làm việc, cái gì là đến thăm lãnh đạo, có gì mà bận rộn...Hừ, đó là lời nói thật sao?
- À, chuyện đó sao, không phải, ngày hôm qua tôi vốn muốn đến mời lãnh đạo dùng cơm, không ngờ trưởng khoa Dịch đã mời rồi, lãnh đạo thấy tôi chưa dùng cơm nên đưa theo.
- Phải không?
Trình Úy Điệp hỏi, nhưng vẻ mặt có hơi đỏ.
- Trưởng khoa Dịch kia rất tốt, công tác trong tỉnh, cha là lãnh đạo, điều kiện gia đình rất tốt.
- Viên Tự Lập, anh nhắc đến anh ấy làm gì? Anh chuẩn bị giới thiệu bạn cho anh ấy sao?
Viên Tự Lập biết rõ phiền toái, Trình Úy Điệp nhất định là hiểu lầm, chính mình muốn thổi phồng Dịch Lâm để Trình Úy Điệp cảm thấy có mặt mũi, không ngờ vỗ mông lại chuyển thành vỗ đùi ngựa, điều này sợ rằng sẽ gây ra ấn tượng không tốt cho Trình Úy Điệp, hoặc đối phương sẽ cho rằng mình ghen ghét, ái mộ hư vinh. Vào thời điểm như lúc này thì Viên Tự Lập cũng sẽ không hàm hồ.
- Thư ký Trình, cô hiểu sai rồi, tôi công tác ở cơ sở, tôi cảm nhận được sự khác biệt về điều kiện là thế nào, rất nhiều nông dân cả đời không thể vào trong phòng hát xa hoa như vậy. Không chỉ là bọn họ, thậm chí những cán bộ nhân viên trong vùng cũng khó có được cơ hội hưởng thụ như vậy, vì thế có thể nói điều kiện tốt xấu quyết định rất nhiều chuyện. Tôi không phải ghen ghét trưởng khoa Dịch, tôi chỉ hâm mộ, ai mà chẳng muốn trải qua những ngày tốt lành, nhưng không phải người nào cũng có thể biến giấc mơ thành sự thật, giống như chủ tịch nước, người người đều muốn tiến lên vị trí này, đáng tiếc là cả nước chỉ có một chủ tịch mà thôi.
- Hì hì, chủ tịch Viên, các anh là lãnh đạo đều suy nghĩ như vậy sao?
- Điều này, giáo viên Dư, tôi chỉ là một nhân viên công tác cơ sở, cũng không quá rõ ràng về điều này.
Thời tiết mát mẻ, ba người đi trên đường cái, cảm thấy rất thoải mái.
- Này, anh cho tôi xin số điện thoại, con nữa, chúng tôi đói bụng, muốn đi ăn khuya.
- Được, chúng ta đi ăn khuya, nhưng tôi chưa quen Hoài Dương, vì vậy các cô có thể chọn địa điểm. Còn số điện thoại của tôi, là 90056.
Khi ăn khuya, Trình Úy Điệp ăn rất chậm, cũng chỉ cùng nói chuyện với Dư Hiểu Hồng mà thôi. Viên Tự Lập ở bên cạnh nhìn hai cô gái nhưng cũng không cắt ngang lời hai nàng, tình cảnh cứ tiếp diễn như vậy mãi đến hai giờ khuya thì Viên Tự Lập mới quay về ký túc xá trường đảng.
Khi đi học thì Viên Tự Lập nhanh chóng rơi vào trạng thái mơ hồ, không chỉ là hắn mà phần lớn học viên đều vô tình, cũng không đặt câu hỏi với những vấn đề ảo diệu trong bải giảng của giáo viên, cũng nhanh chóng tan học.
Viên Tự Lập thật ra suy nghĩ khá nhiều, một cô gái đi chơi cùng mình đến tận đêm khuya, hơn nữa còn xin số điện thoại, dù là kẻ ngu cũng biết có ý gì. Tất nhiên hắn sẽ không nghi ngờ sự ưu tú của cô gái mà Triệu Thiên Nhiên muốn giới thiệu với mình, chỉ cần xét vào hai lần tiếp xúc thì Trình Úy Điệp mạnh hơn Thái Ngọc Hoa và Tạ Vũ Hân, nàng ăn nói khéo léo, khí chất cao quý, tầm mắt thoáng đạt, tính cách hào phóng cũng hợp với tính tình của Viên Tự Lập. Nhưng trong đó có một chướng ngại chính là Dịch Lâm, tuy chỉ là lần gặp mặt đầu tiên nhưng Dịch Lâm cao cao tại thượng, Viên Tự Lập cũng đã lĩnh giáo tác phong bá đạo của đối phương, người đàn ông kia nếu muốn thứ gì thì chắc chắn sẽ không tiếc thứ gì mà nắm vào trong tay. Dịch Lâm theo đuổi Trình Úy Điệp, điều này Viên Tự Lập thấy rất rõ ràng, mà Dịch Lâm lại có thân phận đặc biệt, cha là thư ký trưởng khối chính quyền tỉnh, đây là quan lớn mà Viên Tự Lập không dám động vào. Nếu hai bên chiến đấu đơn lẻ thì Viên Tự Lập thật sự không sợ bất kỳ ai, nhưng bối cảnh của Dịch Lâm quá cứng, Viên Tự Lập cũng không phải là thanh niên trẻ tuổi không biết suy nghĩ. Hắn cảm thấy Dịch Lâm theo đuổi Trình Úy Điệp là một cuộc hôn nhân có hương vị chính trị, điều làm cho người ta sợ hãi nhất chính là những mặt lợi ích trong hôn nhân chính trị, nếu người không biết chuyện mà đụng vào thì sẽ không biết mình chết như thế nào. Điều này giống như phía trước có một chiếc súng máy đang bắn phá, nếu anh kiên trì xông lên thì chết một cách không công, thậm chí còn không nói được một câu nào. Ngay cả chủ tịch Triệu Thiên Nhiên cũng có thái độ rất rõ ràng, đó chính là muốn Viên Tự Lập bỏ qua, nếu không thì sẽ chẳng có tình cảnh từ đầu đến cuối chủ tịch Triệu không nói lời nào.
Viên Tự Lập coi như đã biết ở Hoài Dương tiêu phí tốn tiền cỡ nào, tối qua mất gần ba ngàn đồng, tiền mặt trên người hắn cũng không còn nhiều, lần này hắn chỉ mang đến tám ngàn tiền mặt mà thôi.
- Cậu Viên, hôm nay tôi mời lãnh đạo trong huyện đi dùng cơm, thế nào, cùng đi chứ?
- Được, cung kính không bằng tuân mệnh, coi như cho anh Điền tiêu pha.
- Cậu nói gì vậy, cậu mời khách không phải là tiêu pha, tôi mời khách là tiêu pha sao?
- Tôi nói sai rồi, tôi nói sai rồi, chút nữa sẽ phạt rượu, anh Điền, chuẩn bị đi dùng cơm ở đâu?
- Hay là đến nhà hàng Cảng Hải, nơi đó thức ăn ngon, nhưng cậu Viên này, tôi cũng không thể so với cậu, ngày hôm qua tôi đã nói với ông chủ, chúng ta tự chuẩn bị rượu, vì rượu nơi đó quá đắt.
- Anh Điền coi như lợi hại, tôi đúng là quá ngốc.
Viên Tự Lập nhìn một rương rượu Mao Đài dưới gầm giường của Điền Lập Tân mà thàm cảm thán.
- Đúng rồi, cậu Viên, cậu mời thư ký Trình đi chơi luôn, phải mời đấy nhé, cô gái này có ý với cậu đấy, ha ha.
- Anh Điền, điều này không tốt.
- Có gì mà không tốt, đều là anh em mà thôi, tôi lớn hơn cậu vài tuổi, có thể thấy cậu là người hào sảng, tôi cũng là người hào sảng, mà gần đây người ta lại hay ngước mặt lên trời. Ôi, không nói về điều này nữa, cậu nói với thư ký Trình, tôi mời khách, nói thư ký Trình mời cả giáo viên Dư, đúng rồi, cũng chào hỏi chủ tịch Vương, nếu chủ tịch Vương đồng ý đi thì càng tốt, cậu không có ý kiến gì chứ?
- Anh Điền, cám ơn anh, ý tốt của anh tôi sẽ không quên.
- Nhìn kìa, lại khách khí rồi, sao lại giống đàn bà như vậy? Nhanh, mau gọi điện thoại cho thư ký Trình.
- Anh Điền, tôi cũng không có số điện thoại của cô ấy.
- Cậu Viên, tôi thấy cậu bị tình yêu làm cho váng đầu rồi đấy, trực tiếp điện thoại đến văn phòng khối chính quyền thành phố đi.
Trình Úy Điệp sảng khoái nhận lời, năm giờ bốn mươi phút nàng sẽ cùng Dư Hiểu Hồng đến nhà hàng Cảng Hải, Viên Tự Lập chờ ở cổng nhà hàng, Điền Lập Tân và các lãnh đạo khác đã đi lên lầu.
- Này, mỗi ngày anh đều đến đây dùng cơm, xem ra muốn học tập cách nấu ăn ở đây rồi.
- Hì hì, chủ tịch Viên, anh rõ ràng làm cách mạng giải trí.
- Hai vị lãnh đạo nói rất đúng, sau khi quay về nhất định sẽ xem xét lại, chăm chú làm kiểm điểm, nhưng tôi nghe nói đã có người làm kiểm điểm, còn đặt ra một bài vè thuận miệng. Tôi nhớ là thế này: "Làm cách mạng mỗi ngày say, uống mất tác phong đảng còn làm đau dạ dày, uống nhiều gái bỏ không theo, uống nhiều vợ mắng mè nheo cả ngày, vợ đi tìm ủy ban kỷ luật, ủy ban kỷ luật nói có uống hay không cũng bó tay, vì chúng tôi ngày nào chẳng say?"
- Ha ha ha ha...Hai cô gái cười khom lưng làm người đi đường phải chú ý.
- Mau vào thôi, người khác đang chờ.
- Này, sao tôi không nhìn ra nhỉ, anh rất khôi hài đấy.
- Ôi, công tác ở nông thôn, không có gì giải trí, nói ra chỉ đáng cười mà thôi.
- Này, tôi nghe nói anh tốt nghiệp đại học phía nam?
- Không cần nói ra làm gì, tất cả đều đã qua, cũng chỉ là một sinh viên tầm thường mà thôi, thua kém, thua kém.
- Hừ, còn ra vẻ thanh cao, sinh viên thì có gì hơn người mà còn khiêm tốn, khiêm tốn quá mức cũng là kiêu ngạo.
Sau khi vào phòng thì mọi người không tiếp tục nói đùa, cả ba cùng gặp mọi người trong phòng.
Cán bộ huyện Phòng Sơn đến đây gồm một vị phó bí thư huyện ủy họ Dư, chủ quản đoàn thể, cũng là trưởng lớp huấn luyện. Vị bí thư này rất nghiêm túc, hắn dặn dò không nên uống quá nhiều rượu, điều này làm Điền Lập Tân khó thể nói gì, tình cảnh có chút xấu hổ.
Viên Tự Lập thấy cục diện như vậy cũng không dám mở miệng.
- Bí thư Dư, các vị lãnh đạo, tôi nói một bài vè, nếu các vị lãnh đạo thấy đúng thì hôm nay thoải mái uống rượu, nếu không đúng thì tôi cũng không lên tiếng.
- Tiểu Viên, cậu nói đi, nếu đúng thì chúng tôi uống.
- Bí thư Dư, các vị lãnh đạo, tôi nhớ là thế này: "Uống tám lượng cũng như một cân, như vậy các đồng chí cứ yên tâm, uống một cân cũng như tám lượng, các đồng chí muốn bồi dưỡng thì có thể uống rượu, mà các đồng chí muốn được bổ nhiệm thì cũng nên uống rượu." Bí thư Dư, các vị lãnh đạo, tôi đã nói xong.
Chung quanh đã sớm vang lên tiếng cười, bầu không khí nhanh chóng hòa hợp.
- Tiểu Viên, cậu rõ ràng là chơi trò lý luận cao, như vậy chẳng khác nào chúng tôi không uống rượu thì đảng sẽ lo lắng sao? Cậu nói cũng có lý, được rồi, tôi mời cậu một ly, chủ tịch Vương, trong huyện các anh coi như có nhân tài. Anh Điền, rót rượu, hai cô gái chỉ cần nhấp môi là được.
Vì Viên Tự Lập nói một bài vè rượu nên lúc này mọi người uống rất hào hứng, tất nhiên hắn cũng tuyệt đối không tin bí thư Dư là một vạc rượu, tám người trên bàn uống hết tám chai Mao Đài, thậm chí Trình Úy Điệp và Dư Hiểu Hồng cũng uống không ít. Bí thư Dư uống gần một lít Mao Đài, tất cả mọi người mời rượu đều không từ chối, tất nhiên uống nhiều sẽ mất đi tính nghiêm túc, vì vậy tình cảnh liên tục vang lên tiếng cười.
Viên Tự Lập có chút kinh hoảng, Trình Úy Điệp bắt đầu xem hắn uống rượu thế nào. Hắn vốn đã mời các vị lãnh đạo ngồi trên bàn mỗi người một ly, lại uống ba ly với bí thư Dư, khi hắn còn đang nghĩ xem có nên uống với chủ tịch Vương Hải Đào hay không thì bị Trình Úy Điệp đạp một cái, hắn không có chuẩn bị nên đau đến mức nhe răng trợn mắt, bộ dạng rất buồn cười. Động tác nhỏ này lại bị Điền Lập Tân phát hiện ra, vì vậy mà hắn tiến lên cùng uống ba ly với Vương Hải Đào.
Sau khi dùng cơm xong thì mọi người lại đến phòng hát Ngọc Long, sau khi mọi người uống rượu xong thì khá hào hứng, bí thư Dư là người hưng phấn nhất, hắn ôm lấy micro, dù có thuộc hay không cũng rống lớn, sau đó lại ôm một cô gái và tiếp tục khiêu vũ. Viên Tự Lập và Trình Úy Điệp hát một bài song ca, sau đó không tiếp tục. Vì hắn múa hát khá tốt nên các cô trong quán nhớ khá rõ, vì vậy mà vài cô gái nhảy tốt đều đến mời hắn làm vài bài, hắn bắt đầu khẽ từ chối vì vẻ mặt Trình Úy Điệp không tốt cho lắm. Tất nhiên Trình Úy Điệp và Dư Hiểu Hồng cũng không nhàn rỗi, vì cả hai cũng phải nhảy theo lời mời của các vị lãnh đạo, Viên Tự Lập thấy khi mình và bạn nhảy lướt qua Trình Úy Điệp trên sàn, Trình Úy Điệp thường trợn mắt nhìn.
Cuối cùng mọi người cũng khiêu vũ rã rời, mọi người chia nhau ra về, khi Viên Tự Lập tiễn Trình Úy Điệp và Dư Hiểu Hồng về, ba người không nói gì, tuy mọi người có cảm giác rất tốt nhưng lời nói lại rất ít.
- Cậu Viên, tôi có thể thấy thư ký Trình thích cậu, nhưng tôi làm đại ca, tôi nói thật, bối cảnh của thư ký Trình không tầm thường, bí thư Dư và chủ tịch Vương đều rất tôn trọng cô ấy, một cô gái mà được các lãnh đạo huyện tỏ thái độ như vậy thì nói rõ thân phận rất đặc thù. Cậu Viên, đừng trách tôi nói thẳng, các cậu đến với nhau sẽ gặp khó khăn rất lớn, những cô gái như vậy thì các cụ thường rất gia trưởng, yêu cầu rất cao, dù cậu là chủ tịch xã nhưng trong mắt những lãnh đạo cấp tỉnh thì chưa tính là gì. Con bà nó thói đời bây giờ thường nói về tư cách, xuất thân, tôi cũng là người công tác cơ sở nhiều năm, cũng cảm thấy rất xấu hổ, khổ sở nhiều năm và tự cho mình là rất giỏi nhưng trong mắt lãnh đạo thì chẳng phải là gì. Phụ nữ là có thể được phân chia cao thấp rất rõ ràng, tôi có một người bạn là bí thư huyện ủy, con của anh ấy rất tốt, cậu ấy đến tỉnh thành học tập và động lòng với một cô gái, kết quả thì cha người ta là trưởng phòng trên tỉnh, cậu biết cô bé kia nói thế nào không? Tìm người yêu phải là ngôi sao ca nhạc hoặc là con cháu của lãnh đạo tỉnh ủy như cha mình. Kết quả là cậu kia chạy về nhà náo loạn một lượt, oán trách cha mình làm quan quá nhỏ, trong lúc tức giận cũng bỏ nhà chạy đi, bây giờ còn chưa tìm được. Cậu viên, dù thư ký Trình có tốt với cậu, thì dù sao cậu cũng là người công tác dưới xã, cậu lấy vợ thành phố thì sợ rằng một năm cũng không gặp mặt được vài lần, như vậy sao có thể ở chung, vì vậy có thể nói thứ cảm tình này không thể đến được, sẽ xảy ra vấn đề.
Viên Tự Lập phát hiện Điền Lập Tân uống hơi nhiều, nói chuyện có hơi lộn xộn, nhưng Điền Lập Tân nói rất đúng sự thật, vì người say thường nói ra những lời thật lòng. Điền Lập Tân đã bốn mươi, là người có kinh nghiệm quan trường và xã hội phong phú, nhìn vấn đề với ánh mắt sâu sắc hơn. Điền Lập Tân thấy vấn đề giữa Viên Tự Lập và Trình Úy Điệp, nhưng Điền Lập Tân còn chưa biết còn có một Dịch Lâm ở giữa, nếu không sẽ càng phản đối dữ dội hơn.
Viên Tự Lập tin khi người ta phát sinh xung đột ích lợi thì chắc chắn sẽ dùng bất kỳ thủ đoạn nào, nhưng khi hai người không có bất kỳ nút thắt lợi ích nào thì rất dễ đến gần, hoặc dễ dàng thành thật với nhau. Ví dụ như trong trường đảng này, nhân viên đến từ bốn phương tám hướng, có duyên thì sau này có thể gặp mặt, không có duyên thì coi như cả đời dừng lại ở đây.
Viên Tự Lập lại mất ngủ, hình bóng của Trình Úy Điệp và Dịch Lâm cứ lúc ẩn lúc hiện làm cho tâm thần hắn khó thể tập trung.
Những ngày sau Viên Tự Lập rơi vào khoảng thời gian tiệc tùng, những học viên lớp bồi dưỡng phần lớn đều là người phụ trách đơn vị, đều nắm chút quyền lực trong tay, hai bên quen nhau thì thường liên lạc và có cảm tình, hôm nay anh mời tôi thì ngày mai tôi mời anh. Vì vậy mà chỉ sau một thời gian ngắn thì giảng viên trường đảng và thậm chí là hiệu trưởng cũng là khách quen trên bàn tiệc. Khi thời gian như thế này kéo dài thì Viên Tự Lập cũng không chịu được, uống rượu cũng không thoải mái, đôi khi là một sự khổ sở.
Hai bên gặp mặt vài lần, một thời gian sau đó Viên Tự Lập không được gặp Trình Úy Điệp, có đôi khi hắn và nàng gặp nhau chỉ là vô tình mà thôi. Cũng nhiều lần hắn đến văn phòng khối chính quyền thành phố để gặp chủ tịch Triệu nhưng không gặp Trình Úy Điệp. Có một lần Triệu Thiên Nhiên giống như tùy ý nói về Trình Úy Điệp, nói rằng nàng sẽ đi đến tỉnh thành, vì cha mẹ rất nhớ con gái. Viên Tự Lập biết rõ đây là Triệu Thiên Nhiên đang nhắc nhở mình, không cần đâm đầu vào làm gì, sẽ chẳng có kết quả gì tốt. Nhưng đàn ông có một khuyết điểm đó là càng là những thứ khó có được thì càng nhớ, Viên Tự Lập cũng không ngoại lệ, hắn cũng có chút nhớ đến Trình Úy Điệp.
Một tháng trôi qua.
/39
|