- Tổng giám đốc Tề.
Hồng Hi đứng nghiêm, vẻ mặt nghiêm túc cung kính Tề Ngang Dương.
- Chuyện xảy ra hôm nay, là do tôi không làm tròn bổn phận, tôi nhận lỗi cùng anh, nếu anh không tiếp nhận lời xin lỗi này, tôi sẽ cúi đầu kính lễ cho đến khi anh nhận.
Tề Ngang Dương ngây ngẩn cả người, y vốn là làm khó Hồng Hi, thấy Hồng Hi hạ bệ như thế, không ngờ Hồng Hi rất có nghề, trước mặt mọi người nể mặt y, nếu y không tha thứ, y quả là người thích gây thêm rắc rối.
Hồng Hi cúi đầu kính lễ, tại đây hiện giờ có mười mấy tên cảnh sát, cũng đồng loạt cúi đầu chào Tề Ngang Dương.
Trần Thiên Vũ âm thầm lắc đầu, Tề Ngang Dương quá chấp nhất nhỏ nhặt, tiếp tục như vậy, sự tình thế nào cũng có rắc rối lớn, y sao không buông tha một chút? Hồng Hi dầu gì cũng là Cục trưởng cục công an thành phố Yến, trình độ chuyên môn cao, y làm như vậy sẽ hỏng việc.
Tề Ngang Dương sửng sờ trong chốc lát, vẫn chưa thỏa mãn lượng thứ, chỉ lắc đầu nói:
- Được rồi, tôi tha thứ cho Cục trưởng Hồng, nhưng tôi chỉ là đeo còng tay, không có gì đáng sợ, anh em của tôi bị xã hội đen đâm xe trước, lại bị cảnh sát giương súng chỉ vào, bọn họ chịu tác động về tâm lý và sinh lý, Cục trưởng Hồng, chuyện này có thể bỏ qua hay không, để cho anh tự định đoạt.
Quan Doãn vốn đã chuẩn bị rút lui, không ngờ Tề Ngang Dương đã đẩy hắn ra trước sân khấu, Hồng Hi cúi chào kính lễ Tề Ngang Dương, kính là vì y là công tử số một của tỉnh Yến, kính là kính Tề Toàn, hắn tuy là thư ký số một của Thành ủy, nhưng ở trước mặt Hồng Hi, cũng không có trọng lượng gì lớn.
Cách nghĩ của mọi người giống Quan Doãn, đều cảm thấy Tề Ngang Dương là cố ý đưa ra vấn đề nan giải, muốn để cho Hồng Hi lâm vào thế khó xử, với cấp bậc và tư cách của Hồng Hi, làm sao có thể mở miệng xin Quan Doãn tha thứ?
Nhưng điều khiến mọi người mở rộng tầm mắt chính là, Hồng Hi vừa nghe Tề Ngang Dương nói, gần như không chút do dự, trực tiếp quay đầu về phía sau, mặt đối mặt Quan Doãn, cúi đầu kính lễ Quan Doãn:
- Thư ký Quan. Tôi nhận lỗi với cậu, nếu cậu không tiếp nhận lời xin lỗi này, tôi sẽ cúi đầu kính lễ cho đến khi cậu nhận mới thôi.
Hành động của Hồng Hi, làm cho tất cả mọi người ở đây đều chết lặng không nói thành lời.
Quan Doãn cũng chết trân, hắn là thư ký số một của Hoàng Lương, ở Hoàng Lương lâu nay quần chiến với Trịnh Thiên Tắc, Trịnh Thiên Tắc đừng nói là cúi đầu kính lễ hắn, từ trước đến giờ ông không bao giờ dám giở trò xảo trá với hắn. Thật ngạc nhiên, người mà lần đầu tiên khiến hắn tiếp nhận cái cúi đầu, lại là Cục trưởng Công an thành phố Hồng Hi.
Mà hắn và Hồng Hi vốn không quen biết, hơn nữa so với cấp bậc, tư cách và sự từng trải, giữa hắn và Hồng Hi đều có sự khác biệt.
Tuy nhiên từ hành động này có thể nói, tính tình của Hồng Hi co được dãn được, hống hách kiên cường hơn so với Trịnh Thiên Tắc, còn cao minh hơn hẳn. Người mà dễ dàng co được giãn được, rất khó đối phó.
Mặc dù Quan Doãn cũng biết, Hồng Hi cúi chào hắn, là sự bức bách bất đắc dĩ, là muốn chuyện lớn biến thành chuyện nhỏ, chuyện nhỏ coi như không có. Nhưng trước mặt mọi người Hồng Hi làm được như vậy, hành động quyết đoán, nghiêm túc cúi mính trước hắn, sự thông minh như thế, cơ mưu như thế thực làm cho người ta khâm phục.
Không phải tất cả mọi người đều có trí tuệ và dũng khí cúi đầu là cúi đầu, đúng vậy, dũng khí và trí tuệ, trong hai cái nếu thiếu một thứ cũng không được.
Hồng Hi cúi đầu kính lễ Quan Doãn, trong khoảng thời gian ngắn mười mấy tên cảnh sát cũng đồng loạt cúi đầu chào Quan Doãn, hiện trường tràn ngập không khí trang nghiêm, bao gồm bảy tám tên cảnh sát cùng với hơn hàng chục tên cảnh sát cùng Hồng Hi mang đến đây, tổng cộng ước chừng hơn hai mươi tên cảnh sát, vẻ mặt nghiêm nghị, cúi đầu kính lễ Quan Doãn.
Dưới bầu trời trong xanh của thành phố Yến, dưới sự chứng kiến của mấy trăm người dân thành phố Yến, Quan Doãn lần đầu tiên tận hưởng đãi ngộ quy cách cúi đầu, trong lòng của hắn bốn bề sóng dậy, không phải vui sướng, không phải trang nghiêm, mà là sự cảm nhận bất đắc dĩ sâu sắc. Cái mà hắn hưởng thụ không phải là cái cúi đầu của Cục trưởng Công an thành phố và mấy chục tên cảnh sát của thành phố Yến, mà là hiện tại hắn đang chịu đựng sự tức giận của Cục trưởng Công an thành phố và mấy tên cảnh sát của thánh phố Yến, từ nay về sau, hắn sẽ trở thành nhân vật xếp hàng thứ nhất trong danh sách đen của Cục Công an thành phố.
Về sau nếu hắn ở Thành phố Yến làm điều gì hơi khác người, chắc chắn tất cả cảnh sát của Thánh phố Yến sẽ không để yên, tóm và bắt hắn xử lý. Tề Ngang Dương đã vô tình gieo ngọn lửa thù hận, lại để cho hắn từ tứ nhấm nháp ngọn lửa phục thù, anh em như vậy, thật sự là không xem hắn là người ngoài cuộc.
Quan Doãn không để cho Hồng Hi đợi lâu, hắn tiến về phía trước một bước, đưa tay kéo cánh tay của Hồng Hi xuống:
- Cục trưởng Hồng, tôi nhận lời xin lỗi của anh.
Hồng Hi tiện thể buông cánh tay, trong lòng cảm kích, tay y cầm chặt hai tay Quan Doãn:
- Cảm ơn thư ký Quan, tình nghĩa của cậu tôi khắc ghi trong lòng.
Mặc dù sự xúc động của Hồng Hi có nhân tố biểu diễn bên trong, nhưng Quan Doãn biết rằng, hắn quả thật cũng ban cho Hồng Hi một ân huệ, Hồng Hi mặc dù là Cục trưởng Công an thành phố, khi đối mặt Tề Ngang Dương và Trần Thiên Vũ, cũng không dám có chút kiêu căng vô lễ, lại không dám làm càn, nếu Tề Ngang Dương vẫn náo động không để yên, không để cho y tháo còng tay, hay vẫn muốn đội còng tay chạy một vòng Thành ủy và Tỉnh ủy, y tuyệt đối nuốt không trôi, nói không chừng còn phải tự nhận lỗi từ chức.
Quan Doãn vừa mở miệng, Tề Ngang Dương liền thuận nước đẩy thuyền đưa hai tay về phía trước:
- Cục trưởng Hồng, phiền anh một chút, giúp tôi mở còng tay.
Hồng Hi nào dám chậm trễ, lập tức mở còng tay.
Còng tay vừa được mở, mắc xích của sự tình cũng từ đó được mở ra, tiếp tục bước vào bước tiếp theo
Đợi Quan Doãn ngồi ở sau xe của Tề Ngang Dương, rời khỏi hiện trường thật xa, hắn mới đột nhiên đánh Tề Ngang Dương :
- Được lắm Tề Ngang Dương, anh là thành tâm để cho tôi đắc tội với cảnh sát toàn thành phố Yến.
Bị trúng cú đánh của Quan Doãn, Tề Ngang Dương cũng không trả đòn, chỉ cười ha hả:
- Anh em một nhà, đừng nhỏ mọn như vậy.
- Cái gì gọi là nhỏ mọn? Anh thật sự là hại tôi rất nặng. Chúng tôi người không ở thành phố Yến, hiện tại lại thấp cổ bé họng, anh hay thật, không giúp tôi mở rộng kết giao bằng hữu, còn thay tôi gây thù hằn khắp nơi, anh có đáng là anh em không?
- Tôi sao thay cậu gây thù hằn? Hồng Hi vốn là không muốn đi cùng đường với cậu.
- Vậy tôi cũng không cần phải đắc tội với y bây giờ, càng không cần phải can thiệp vào các cuộc đấu tranh chính trị của Thành phố Yến.
Quan Doãn càng nghĩ càng giận, cảm thấy phía sau vẻ mặt cười đắc ý của Tề Ngang Dương, ngấm ngầm giấu mục đích mờ ám.
- Cần thiết, rất cần thiết.
Tề Ngang Dương tiếp tục cười đầy thâm ý.
- Cậu đã tham dự đấu tranh chính trị thành phố Yến, xem như trước tiên tiến vào tầm mắt của lãnh đạo Tỉnh ủy. Đấu tranh chính trị ở thành phố Yến cũng chính là đấu tranh chính trị của Tỉnh ủy, cậu còn ở Hoàng Lương đợi đến bao giờ? Một năm, hay là hai năm? Phải phòng ngừa chu đáo, trước tiên phải tính toán kỹ càng bước tiếp theo.
- Không đúng, anh chẳng phải đã từng nói, anh không quan tâm đến chính trị?
Quan Doãn lấy tay sờ trán Tề Ngang Dương.
- Sao lại đột nhiên lại trở thành người thông hiểu chính trị? Thành thật giải thích, ai dạy anh?
Quan Doãn hoài nghi không phải không có lý, không phải hắn khinh thường Tề Ngang Dương, cũng không phải hắn cảm thấy Tề Ngang Dương không có con mắt của chính trị, mà là với tính cách của Tề Ngang Dương, từ trước đến nay không thích đi theo con đường ngoằn ngoèo của chính trị, hôm nay lại làm trò, suy nghĩ thấu đáo, hẳn không phải là thủ bút của Tề Ngang Dương.
- Thì tôi thông minh như vậy, cần gì người khác chỉ bảo? Vừa nghĩ đã thông suốt hết mọi thứ.
Tề Ngang Dương vỗ vai Quan Doãn.
- Chớ suy nghĩ lung tung, sự tình thành phố Yến đến đây chấm dứt, kế tiếp không có chuyện của cậu rồi, cậu cứ yên tâm làm tròn nhiệm vụ ở Hoàng Lương, tin tưởng tôi, thành phố Yến sau này sẽ an cư đoàn kết, có một phần công lao của cậu, không chỉ là tôi, mà Bí thư Vu cũng sẽ nhớ đến công lao của cậu.
- Được rồi.
Quan Doãn làm bộ đáp ứng, khẽ cười.
- Bây giờ là thời kì phi thường, anh phải kiềm chế, đừng giương oai.
- Tôi làm việc, cậu cứ yên tâm.
Tề Ngang Dương cười bí hiểm, lấy tay chỉ ra xe trước.
- Trần Thiên Vũ người này, cậu cảm thấy thế nào?
- Chưa tiếp xúc nhiều, chưa thể hiểu hết, không phát biểu ý kiến.
Tề Ngang Dương lại chỉ tay phía xe sau:
- Hồng Nhan Hinh ở thành phố Yến không an toàn, cậu có muốn dẫn cô ấy về Bắc Kinh?
- Có ý định này
- Đúng rồi, cậu có nghe tin đồn không, Lãnh Nhạc đã nhanh chóng rời khỏi Hoàng Lương rồi.
- Trước kia chẳng phải sớm đã có tin đồn rồi hả? Tuy nhiên tôi không nghe nói điều đi đâu.
- Ban đầu nghe nói có khả năng điều đến Tỉnh ủy, tuy nhiên hiện tại lại có tin đồn khác, Lãnh Nhạc phỏng chừng muốn đến Bắc Kinh.
- Cấp bậc Phó giám đốc sở muốn đến Bắc Kinh, kinh nghiệm lý lịch không đủ, đến Bắc Kinh cũng không có vị trí tốt.
- Ai biết được?
Tề Ngang Dương lắc đầu.
- Khả năng đến Bắc Kinh có liên quan đến sự qua đời của Ông cụ ở trong Bắc Kinh.
Nói chuyện chập lâu, xe đã tới trụ sở lớn của Tỉnh ủy. Quan Doãn xuống xe, nói với Tề Ngang Dương:
- Hồng Nhan Hinh giao cho anh trông coi, tôi đi gặp Bí thư Tưởng, sau sẽ liên lạc với anh.
- Yên tâm, Hồng Nhan Hinh ở trong tay của tôi và Trần Thiên Vũ, ai dám động đến cô, người đó là ăn tim gấu gan báo. Tôi còn tính chút nữa tôi và Trần Thiên Vũ sẽ cùng đi ăn cơm với cô, thế nào, cậu có ý kiến gì hay không?
Quan Doãn biết tâm tư của Tề Ngang Dương, là muốn ngông nghênh công khai lộ diện để đánh trả đối phương, muốn đối phương biết, đến đây đi, Hồng Nhan Hinh đang ở trong tay tôi, có bản lĩnh thì cứ giành đi.
Đối với biện pháp diễu võ dương oai của Tề Ngang Dương, Quan Doãn chỉ có thể lắc đầu cười:
- Tùy anh
Lại nhớ ra cái gì đó, hỏi.
- Đúng rồi, người phụ nữ mặc áo đen là ai?
- Cô ấy à?
Tề Ngang Dương cười mờ ám.
- Cậu đừng đánh chủ ý vào cô ấy, cô ấy quá cay, cậu nuốt không trôi, tôi đề nghị cậu đem em họ của Trần Thiên Vũ xem thành em, cô bé kia, sẽ có hứng thú hơn
- ...
Quan Doãn không nói gì, một lát sau mới thốt ra những câu nói mang ý vị sâu xa với Tề Ngang Dương.
- Ngang Dương, không phải tất cả mọi người đều có lòng bác ái thương người như anh
Tề Ngang Dương không cam lòng cũng nói lời thành khẩn, tình ý sâu xa:
- Người anh em, chẳng phải tất cả những người đàn ông đều khống chế không nổi trước ma lực của người đàn bà sao. Mỗi một người đàn bà đều là những quyển sách không giống nhau.
Quan Doãn không tranh luận cùng Tề Ngang Dương, chỉ cười, vẫy tay chào Tề Ngang Dương, bước nhanh về phía tòa nhà thượng khách bên cạnh tòa nhà của Ủy viên thường vụ Tỉnh ủy.
Tòa nhà thượng khách gần tòa nhà của ủy viên thường vụ, nằm ở phía Bắc của trụ sở Tỉnh ủy, chủ yếu dùng để tiếp đãi nhân vật số một, số hai của khắp nơi. Diện tích không lớn, tổng cộng ba tầng, Quan Doãn lên tới lầu hai, đi vào phòng 211, gõ cửa phòng.
- Mời vào.
Bên trong truyền đến giọng nói quen thuộc của Tưởng Tuyết Tùng.
Quan Doãn đẩy cửa đi vào, phòng không lớn, phòng ở đây không thể so sánh với phòng của Tưởng Tuyết Tùng ở Thành ủy, tuy nhiên bố trí rất đẹp mắt, Tưởng Tuyết Tùng ngồi ở giữa phía sau bàn làm việc, đang chậm rãi uống trà.
Thấy Quan Doãn bước vào, ông đặt chén trà xuống:
- Vừa rồi tôi gọi điện cho Chủ tịch thành phố Thôi Quan Ngư, Chủ tịch thành phố Thôi nói, chỗ trạm ra trên đường cao tốc đã xảy ra chuyện, ông sẽ báo cáo tỉ mỉ mọi việc cho Thành ủy Hoàng Lương. Còn có một việc muốn nói cho cậu, cậu lập tức đi Bắc Kinh, đến đại học Bắc Kinh tìm giáo sư Thôi Thạch.
- Đúng rồi, giáo sư Thôi Thạch là ba của Chủ tịch thành phố Thôi.
Hồng Hi đứng nghiêm, vẻ mặt nghiêm túc cung kính Tề Ngang Dương.
- Chuyện xảy ra hôm nay, là do tôi không làm tròn bổn phận, tôi nhận lỗi cùng anh, nếu anh không tiếp nhận lời xin lỗi này, tôi sẽ cúi đầu kính lễ cho đến khi anh nhận.
Tề Ngang Dương ngây ngẩn cả người, y vốn là làm khó Hồng Hi, thấy Hồng Hi hạ bệ như thế, không ngờ Hồng Hi rất có nghề, trước mặt mọi người nể mặt y, nếu y không tha thứ, y quả là người thích gây thêm rắc rối.
Hồng Hi cúi đầu kính lễ, tại đây hiện giờ có mười mấy tên cảnh sát, cũng đồng loạt cúi đầu chào Tề Ngang Dương.
Trần Thiên Vũ âm thầm lắc đầu, Tề Ngang Dương quá chấp nhất nhỏ nhặt, tiếp tục như vậy, sự tình thế nào cũng có rắc rối lớn, y sao không buông tha một chút? Hồng Hi dầu gì cũng là Cục trưởng cục công an thành phố Yến, trình độ chuyên môn cao, y làm như vậy sẽ hỏng việc.
Tề Ngang Dương sửng sờ trong chốc lát, vẫn chưa thỏa mãn lượng thứ, chỉ lắc đầu nói:
- Được rồi, tôi tha thứ cho Cục trưởng Hồng, nhưng tôi chỉ là đeo còng tay, không có gì đáng sợ, anh em của tôi bị xã hội đen đâm xe trước, lại bị cảnh sát giương súng chỉ vào, bọn họ chịu tác động về tâm lý và sinh lý, Cục trưởng Hồng, chuyện này có thể bỏ qua hay không, để cho anh tự định đoạt.
Quan Doãn vốn đã chuẩn bị rút lui, không ngờ Tề Ngang Dương đã đẩy hắn ra trước sân khấu, Hồng Hi cúi chào kính lễ Tề Ngang Dương, kính là vì y là công tử số một của tỉnh Yến, kính là kính Tề Toàn, hắn tuy là thư ký số một của Thành ủy, nhưng ở trước mặt Hồng Hi, cũng không có trọng lượng gì lớn.
Cách nghĩ của mọi người giống Quan Doãn, đều cảm thấy Tề Ngang Dương là cố ý đưa ra vấn đề nan giải, muốn để cho Hồng Hi lâm vào thế khó xử, với cấp bậc và tư cách của Hồng Hi, làm sao có thể mở miệng xin Quan Doãn tha thứ?
Nhưng điều khiến mọi người mở rộng tầm mắt chính là, Hồng Hi vừa nghe Tề Ngang Dương nói, gần như không chút do dự, trực tiếp quay đầu về phía sau, mặt đối mặt Quan Doãn, cúi đầu kính lễ Quan Doãn:
- Thư ký Quan. Tôi nhận lỗi với cậu, nếu cậu không tiếp nhận lời xin lỗi này, tôi sẽ cúi đầu kính lễ cho đến khi cậu nhận mới thôi.
Hành động của Hồng Hi, làm cho tất cả mọi người ở đây đều chết lặng không nói thành lời.
Quan Doãn cũng chết trân, hắn là thư ký số một của Hoàng Lương, ở Hoàng Lương lâu nay quần chiến với Trịnh Thiên Tắc, Trịnh Thiên Tắc đừng nói là cúi đầu kính lễ hắn, từ trước đến giờ ông không bao giờ dám giở trò xảo trá với hắn. Thật ngạc nhiên, người mà lần đầu tiên khiến hắn tiếp nhận cái cúi đầu, lại là Cục trưởng Công an thành phố Hồng Hi.
Mà hắn và Hồng Hi vốn không quen biết, hơn nữa so với cấp bậc, tư cách và sự từng trải, giữa hắn và Hồng Hi đều có sự khác biệt.
Tuy nhiên từ hành động này có thể nói, tính tình của Hồng Hi co được dãn được, hống hách kiên cường hơn so với Trịnh Thiên Tắc, còn cao minh hơn hẳn. Người mà dễ dàng co được giãn được, rất khó đối phó.
Mặc dù Quan Doãn cũng biết, Hồng Hi cúi chào hắn, là sự bức bách bất đắc dĩ, là muốn chuyện lớn biến thành chuyện nhỏ, chuyện nhỏ coi như không có. Nhưng trước mặt mọi người Hồng Hi làm được như vậy, hành động quyết đoán, nghiêm túc cúi mính trước hắn, sự thông minh như thế, cơ mưu như thế thực làm cho người ta khâm phục.
Không phải tất cả mọi người đều có trí tuệ và dũng khí cúi đầu là cúi đầu, đúng vậy, dũng khí và trí tuệ, trong hai cái nếu thiếu một thứ cũng không được.
Hồng Hi cúi đầu kính lễ Quan Doãn, trong khoảng thời gian ngắn mười mấy tên cảnh sát cũng đồng loạt cúi đầu chào Quan Doãn, hiện trường tràn ngập không khí trang nghiêm, bao gồm bảy tám tên cảnh sát cùng với hơn hàng chục tên cảnh sát cùng Hồng Hi mang đến đây, tổng cộng ước chừng hơn hai mươi tên cảnh sát, vẻ mặt nghiêm nghị, cúi đầu kính lễ Quan Doãn.
Dưới bầu trời trong xanh của thành phố Yến, dưới sự chứng kiến của mấy trăm người dân thành phố Yến, Quan Doãn lần đầu tiên tận hưởng đãi ngộ quy cách cúi đầu, trong lòng của hắn bốn bề sóng dậy, không phải vui sướng, không phải trang nghiêm, mà là sự cảm nhận bất đắc dĩ sâu sắc. Cái mà hắn hưởng thụ không phải là cái cúi đầu của Cục trưởng Công an thành phố và mấy chục tên cảnh sát của thành phố Yến, mà là hiện tại hắn đang chịu đựng sự tức giận của Cục trưởng Công an thành phố và mấy tên cảnh sát của thánh phố Yến, từ nay về sau, hắn sẽ trở thành nhân vật xếp hàng thứ nhất trong danh sách đen của Cục Công an thành phố.
Về sau nếu hắn ở Thành phố Yến làm điều gì hơi khác người, chắc chắn tất cả cảnh sát của Thánh phố Yến sẽ không để yên, tóm và bắt hắn xử lý. Tề Ngang Dương đã vô tình gieo ngọn lửa thù hận, lại để cho hắn từ tứ nhấm nháp ngọn lửa phục thù, anh em như vậy, thật sự là không xem hắn là người ngoài cuộc.
Quan Doãn không để cho Hồng Hi đợi lâu, hắn tiến về phía trước một bước, đưa tay kéo cánh tay của Hồng Hi xuống:
- Cục trưởng Hồng, tôi nhận lời xin lỗi của anh.
Hồng Hi tiện thể buông cánh tay, trong lòng cảm kích, tay y cầm chặt hai tay Quan Doãn:
- Cảm ơn thư ký Quan, tình nghĩa của cậu tôi khắc ghi trong lòng.
Mặc dù sự xúc động của Hồng Hi có nhân tố biểu diễn bên trong, nhưng Quan Doãn biết rằng, hắn quả thật cũng ban cho Hồng Hi một ân huệ, Hồng Hi mặc dù là Cục trưởng Công an thành phố, khi đối mặt Tề Ngang Dương và Trần Thiên Vũ, cũng không dám có chút kiêu căng vô lễ, lại không dám làm càn, nếu Tề Ngang Dương vẫn náo động không để yên, không để cho y tháo còng tay, hay vẫn muốn đội còng tay chạy một vòng Thành ủy và Tỉnh ủy, y tuyệt đối nuốt không trôi, nói không chừng còn phải tự nhận lỗi từ chức.
Quan Doãn vừa mở miệng, Tề Ngang Dương liền thuận nước đẩy thuyền đưa hai tay về phía trước:
- Cục trưởng Hồng, phiền anh một chút, giúp tôi mở còng tay.
Hồng Hi nào dám chậm trễ, lập tức mở còng tay.
Còng tay vừa được mở, mắc xích của sự tình cũng từ đó được mở ra, tiếp tục bước vào bước tiếp theo
Đợi Quan Doãn ngồi ở sau xe của Tề Ngang Dương, rời khỏi hiện trường thật xa, hắn mới đột nhiên đánh Tề Ngang Dương :
- Được lắm Tề Ngang Dương, anh là thành tâm để cho tôi đắc tội với cảnh sát toàn thành phố Yến.
Bị trúng cú đánh của Quan Doãn, Tề Ngang Dương cũng không trả đòn, chỉ cười ha hả:
- Anh em một nhà, đừng nhỏ mọn như vậy.
- Cái gì gọi là nhỏ mọn? Anh thật sự là hại tôi rất nặng. Chúng tôi người không ở thành phố Yến, hiện tại lại thấp cổ bé họng, anh hay thật, không giúp tôi mở rộng kết giao bằng hữu, còn thay tôi gây thù hằn khắp nơi, anh có đáng là anh em không?
- Tôi sao thay cậu gây thù hằn? Hồng Hi vốn là không muốn đi cùng đường với cậu.
- Vậy tôi cũng không cần phải đắc tội với y bây giờ, càng không cần phải can thiệp vào các cuộc đấu tranh chính trị của Thành phố Yến.
Quan Doãn càng nghĩ càng giận, cảm thấy phía sau vẻ mặt cười đắc ý của Tề Ngang Dương, ngấm ngầm giấu mục đích mờ ám.
- Cần thiết, rất cần thiết.
Tề Ngang Dương tiếp tục cười đầy thâm ý.
- Cậu đã tham dự đấu tranh chính trị thành phố Yến, xem như trước tiên tiến vào tầm mắt của lãnh đạo Tỉnh ủy. Đấu tranh chính trị ở thành phố Yến cũng chính là đấu tranh chính trị của Tỉnh ủy, cậu còn ở Hoàng Lương đợi đến bao giờ? Một năm, hay là hai năm? Phải phòng ngừa chu đáo, trước tiên phải tính toán kỹ càng bước tiếp theo.
- Không đúng, anh chẳng phải đã từng nói, anh không quan tâm đến chính trị?
Quan Doãn lấy tay sờ trán Tề Ngang Dương.
- Sao lại đột nhiên lại trở thành người thông hiểu chính trị? Thành thật giải thích, ai dạy anh?
Quan Doãn hoài nghi không phải không có lý, không phải hắn khinh thường Tề Ngang Dương, cũng không phải hắn cảm thấy Tề Ngang Dương không có con mắt của chính trị, mà là với tính cách của Tề Ngang Dương, từ trước đến nay không thích đi theo con đường ngoằn ngoèo của chính trị, hôm nay lại làm trò, suy nghĩ thấu đáo, hẳn không phải là thủ bút của Tề Ngang Dương.
- Thì tôi thông minh như vậy, cần gì người khác chỉ bảo? Vừa nghĩ đã thông suốt hết mọi thứ.
Tề Ngang Dương vỗ vai Quan Doãn.
- Chớ suy nghĩ lung tung, sự tình thành phố Yến đến đây chấm dứt, kế tiếp không có chuyện của cậu rồi, cậu cứ yên tâm làm tròn nhiệm vụ ở Hoàng Lương, tin tưởng tôi, thành phố Yến sau này sẽ an cư đoàn kết, có một phần công lao của cậu, không chỉ là tôi, mà Bí thư Vu cũng sẽ nhớ đến công lao của cậu.
- Được rồi.
Quan Doãn làm bộ đáp ứng, khẽ cười.
- Bây giờ là thời kì phi thường, anh phải kiềm chế, đừng giương oai.
- Tôi làm việc, cậu cứ yên tâm.
Tề Ngang Dương cười bí hiểm, lấy tay chỉ ra xe trước.
- Trần Thiên Vũ người này, cậu cảm thấy thế nào?
- Chưa tiếp xúc nhiều, chưa thể hiểu hết, không phát biểu ý kiến.
Tề Ngang Dương lại chỉ tay phía xe sau:
- Hồng Nhan Hinh ở thành phố Yến không an toàn, cậu có muốn dẫn cô ấy về Bắc Kinh?
- Có ý định này
- Đúng rồi, cậu có nghe tin đồn không, Lãnh Nhạc đã nhanh chóng rời khỏi Hoàng Lương rồi.
- Trước kia chẳng phải sớm đã có tin đồn rồi hả? Tuy nhiên tôi không nghe nói điều đi đâu.
- Ban đầu nghe nói có khả năng điều đến Tỉnh ủy, tuy nhiên hiện tại lại có tin đồn khác, Lãnh Nhạc phỏng chừng muốn đến Bắc Kinh.
- Cấp bậc Phó giám đốc sở muốn đến Bắc Kinh, kinh nghiệm lý lịch không đủ, đến Bắc Kinh cũng không có vị trí tốt.
- Ai biết được?
Tề Ngang Dương lắc đầu.
- Khả năng đến Bắc Kinh có liên quan đến sự qua đời của Ông cụ ở trong Bắc Kinh.
Nói chuyện chập lâu, xe đã tới trụ sở lớn của Tỉnh ủy. Quan Doãn xuống xe, nói với Tề Ngang Dương:
- Hồng Nhan Hinh giao cho anh trông coi, tôi đi gặp Bí thư Tưởng, sau sẽ liên lạc với anh.
- Yên tâm, Hồng Nhan Hinh ở trong tay của tôi và Trần Thiên Vũ, ai dám động đến cô, người đó là ăn tim gấu gan báo. Tôi còn tính chút nữa tôi và Trần Thiên Vũ sẽ cùng đi ăn cơm với cô, thế nào, cậu có ý kiến gì hay không?
Quan Doãn biết tâm tư của Tề Ngang Dương, là muốn ngông nghênh công khai lộ diện để đánh trả đối phương, muốn đối phương biết, đến đây đi, Hồng Nhan Hinh đang ở trong tay tôi, có bản lĩnh thì cứ giành đi.
Đối với biện pháp diễu võ dương oai của Tề Ngang Dương, Quan Doãn chỉ có thể lắc đầu cười:
- Tùy anh
Lại nhớ ra cái gì đó, hỏi.
- Đúng rồi, người phụ nữ mặc áo đen là ai?
- Cô ấy à?
Tề Ngang Dương cười mờ ám.
- Cậu đừng đánh chủ ý vào cô ấy, cô ấy quá cay, cậu nuốt không trôi, tôi đề nghị cậu đem em họ của Trần Thiên Vũ xem thành em, cô bé kia, sẽ có hứng thú hơn
- ...
Quan Doãn không nói gì, một lát sau mới thốt ra những câu nói mang ý vị sâu xa với Tề Ngang Dương.
- Ngang Dương, không phải tất cả mọi người đều có lòng bác ái thương người như anh
Tề Ngang Dương không cam lòng cũng nói lời thành khẩn, tình ý sâu xa:
- Người anh em, chẳng phải tất cả những người đàn ông đều khống chế không nổi trước ma lực của người đàn bà sao. Mỗi một người đàn bà đều là những quyển sách không giống nhau.
Quan Doãn không tranh luận cùng Tề Ngang Dương, chỉ cười, vẫy tay chào Tề Ngang Dương, bước nhanh về phía tòa nhà thượng khách bên cạnh tòa nhà của Ủy viên thường vụ Tỉnh ủy.
Tòa nhà thượng khách gần tòa nhà của ủy viên thường vụ, nằm ở phía Bắc của trụ sở Tỉnh ủy, chủ yếu dùng để tiếp đãi nhân vật số một, số hai của khắp nơi. Diện tích không lớn, tổng cộng ba tầng, Quan Doãn lên tới lầu hai, đi vào phòng 211, gõ cửa phòng.
- Mời vào.
Bên trong truyền đến giọng nói quen thuộc của Tưởng Tuyết Tùng.
Quan Doãn đẩy cửa đi vào, phòng không lớn, phòng ở đây không thể so sánh với phòng của Tưởng Tuyết Tùng ở Thành ủy, tuy nhiên bố trí rất đẹp mắt, Tưởng Tuyết Tùng ngồi ở giữa phía sau bàn làm việc, đang chậm rãi uống trà.
Thấy Quan Doãn bước vào, ông đặt chén trà xuống:
- Vừa rồi tôi gọi điện cho Chủ tịch thành phố Thôi Quan Ngư, Chủ tịch thành phố Thôi nói, chỗ trạm ra trên đường cao tốc đã xảy ra chuyện, ông sẽ báo cáo tỉ mỉ mọi việc cho Thành ủy Hoàng Lương. Còn có một việc muốn nói cho cậu, cậu lập tức đi Bắc Kinh, đến đại học Bắc Kinh tìm giáo sư Thôi Thạch.
- Đúng rồi, giáo sư Thôi Thạch là ba của Chủ tịch thành phố Thôi.
/556
|