Sao lại có quanh hệ chồng chéo như vậy? Quan Doãn sửng sốt.
Từ cảnh tượng phát sinh vừa nãy thêm vào lời ám chỉ của Tề Ngang Dương, không khó cho ra kết luận, Bí thư Thành ủy thành phố Yến Vu Phồn Nhiên và Chủ tịch thành phố Thôi Quan Ngư, có bất hòa trong chủ trương chính trị, mà Cục trưởng Công an thành phố Yến Hồng Hi, hiển nhiên không phải là người tùy tùng của Vu Phồn Nhiên, như vậy không hề nghi ngờ, Hồng Hi về mặt chính trị là con cờ trong tay của Thôi Quan Ngư.
Mà từ cuộc tấn công bất ngờ vào xe của bọn xã hội đen, cho đến việc cảnh sát xuất hiện cũng không hỏi rõ đầu đuôi ngọn ngành lại cho nổ súng cảnh báo, bởi vậy có thể thấy, tên cầm đầu đám cảnh sát không phải là xã hội đen cũng là có ô dù bảo vệ, cũng là người bị sai khiến, muốn đổi trắng thay đen.
Sau khi Vu Phồn Nhiên trình diện, đã khiếp sợ, mới xếp đặt Hồng Hi ra đứng mũi chịu sào, nói đúng là, ở vấn đề đối đãi với đám xã hội đen, lập trường của Vu Phồn Nhiên và Hồng Hi không đồng nhất
Như vậy cũng có thể nói, vấn đề xã hội đen ở thành phố Yến, cũng là mâu thuẫn giữa Vu Phồn Nhiên và Thôi Quan Ngư.
Tưởng Tuyết Tùng cử hắn đi Bắc Kinh gặp giáo sư Thôi, vốn là muốn mời giáo sư Thôi vì tương lai của Hoàng Lương mà diệt trừ thế lực xã hội đen, bởi vậy có thể phán đoán, giáo sư Thôi vì Tưởng Tuyết Tùng mà tạo thế, nhất định bản thân của ông cũng ủng hộ đánh đen trừ ác, nhưng điều khiến Quan Doãn thật không ngờ chính là, Chủ tịch thành phố Yến Thôi Quan Ngư có phải là con của giáo sư Thôi không.
Có biết bao nhiêu vở hài kịch về mối quan hệ chồng chéo như thế này, Quan Doãn nhất thời không nghĩ ra vì sao một người cha ủng hộ diệt trừ thế lực đen, lại có một đứa con là Chủ tịch thành phố lại dung túng cho hoạt động xã hội đen —— tạm thời suy đoán vì sao Thôi Quan Ngư dung túng xã hội đen, từ tình thế trước mắt phân tích, chí ít nếu Chủ tịch thành phố Thôi đối với thế lực xã hội đen biểu hiện ra thái độ căm thù đến tận xương tuỷ, xã hội đen của thành phố Yến cũng sẽ không kiêu ngạo như thế —— ngược lại là một hiện tượng rất thú vị.
Tuy nhiên đi sâu vào suy nghĩ. Cho dù cha con cũng chưa chắc có lập trường về chính trị giống nhau. Huống chi một người chuyên nghiên cứu học vấn, một người lại ở trong chốn quan trường.
- Việc này...
Quan Doãn cân nhắc kỹ mới nói.
- Lập trường của Chủ tịch thành phố Thôi có thể bị ảnh hưởng bởi lập trường của giáo sư Thôi?
Những lời này dường như không đầu không đuôi, nhưng với sự ăn ý giữa Quan Doãn và Tưởng Tuyết Tùng, tin Tưởng Tuyết Tùng có thể hiểu lời ám chỉ của Quan Doãn.
Tưởng Tuyết Tùng khẽ gật đầu:
- Không, cậu cứ việc đi tìm giáo sư Thôi, tôi đã gọi điện cho ông ấy. Cậu phải chú ý một chút, tính cách của giáo sư Thôi khá bắt bẻ, đừng để cho ông để ý cậu. Hơn nữa, khi đến Bắc Kinh. Cậu trước tiên hãy tìm một người.
Lúc nói chuyện, Tưởng Tuyết Tùng đưa ra một tấm danh thiếp.
Quan Doãn cầm tấm danh thiếp, nhìn thoáng qua, rồi trịnh trọng cất nó vào. Đi Bắc Kinh mời giáo sư Thôi tạo thế. Nhất định không thể đi tay không, Tưởng Tuyết Tùng là Bí thư Thành ủy, không thể tự mình tặng quà, tất nhiên phải tìm một người thay mặt và một người ra mặt phát ngôn. Hắn là thư ký của Tưởng Tuyết Tùng, là người phát ngôn, như vậy còn thiếu một người đại diện tặng quà, người trên danh thiếp, nhất định là một nhà đầu tư mà Tưởng Tuyết Tùng tín cẩn nhất ở Bắc Kinh.
Xung quanh mỗi người cán bộ, đều có một đám cận thần muôn hình muôn vẻ, có thư ký, có tài xế, có cấp dưới, cũng có nhà đầu tư. Người trong quan trường đều biết một câu là, lãnh đạo đi đâu cũng dẫn theo ba người, một là thư ký, chịu trách nhiệm các khía cạnh về cuộc sống và chuyến đi, một là lái xe, chịu trách nhiệm lái xe an toàn, một ông chủ, phụ trách thanh toán.
Nhà đầu tư, chính là ông chủ bên cạnh lãnh đạo. Bỏ vốn đầu tư các dự án thương mại mà lãnh đạo ở đó, cũng như là đầu tư cho tiền đồ cá nhân của lãnh đạo, Tưởng Tuyết Tùng ở Hoàng Lương dường như hoàn toàn không có bao nhiêu nhà đầu tư bên cạnh ông, Quan Doãn muốn biết chẳng lẽ Bí thư Tưởng lại thanh bạch liêm khiết như vậy? Không thể, trong quy tắc quan trường hiện tại, nếu một ông quan liêm khiết nhưng lại sống trong cùng một môi trường không ăn khớp như vậy, chẳng khác gì là tự mình đoạn tuyệt với giới quan lại, sẽ bị toàn bộ cơ chế quan lại loại trừ.
Giống như một câu nói, có tay nghề cao khỏi bệnh, quá liêm khiết khó tồn tại, người sống trên đời, không thể không nhiễm một hạt bụi, cũng không thể mèo khen mèo dài đuôi, người trong quan trường, muốn làm thành sự tình, cho dù là một lòng vì dân, cũng khó tránh khỏi hy sinh chính mình, cho dù không thông đồng làm bậy, cũng phải sống ẩn dật.
- Chuyện của Hồng Nhan Hinh.
Tưởng Tuyết Tùng trầm ngâm trong chốc lát, dường như là rất khó mở miệng,
- Cậu xử lý rất khá.
Kỳ thật với vị trí của Tưởng Tuyết Tùng, vốn không nên đề cập đến Hồng Nhan Hinh, cho dù hàng loạt cuộc tranh đấu xung quanh Hồng Nhan Hinh đều có liên quan đến nhiều thứ không thấy ánh sáng, với tư cách là Bí thư Thành ủy, tốt nhất giả bộ làm ngơ, để cho cấp dưới ra tay xử lý là tốt nhất.
Kẻ bề trên, đối với những việc riêng tự mình âm thầm tranh đấu không chừa thủ đoạn nào, không quan tâm đến. Đương nhiên, đấu tranh đến cuối cùng xảy ra chuyện lớn, khi túi không còn, kẻ bề trên mới sẽ ra mặt thu thập tàn cục, đến lúc đó ai xui xẻo người đó là vật hi sinh.
Tuy nhiên Tưởng Tuyết Tùng vẫn nhắc tới Hồng Nhan Hinh, trong lòng Quan Doãn có chút cảm động, đây là Tưởng Tuyết Tùng quan tâm đến hắn, cũng như là sự cổ vũ đối với hắn, hắn gật đầu nói:
- Không sao, tôi bây giờ lập tức đi Bắc Kinh.
Tưởng Tuyết Tùng không nói, khẽ gật đầu nhìn ra bên ngoài cửa sổ:
- Chủ tịch thành phố Hô Diên quay về Hoàng Lương rồi, tôi mai mốt mới về.
- Sáu tháng cuối năm trường đảng tỉnh ủy có mở một lớp huấn luyện cán bộ công nhân viên chức trẻ tuổi, đến lúc đó, cậu có thể tham gia.
Từ văn phòng đi ra, lời nói của Tưởng Tuyết Tùng còn vọng lại bên tai, sáu tháng cuối năm đến trường đảng tỉnh ủy học tập, ngụ ý nói trận chiến cuối cùng ở Hoàng Lương, nhất định là xảy ra vào sáu tháng đầu năm. Quan Doãn vừa nghĩ, vừa đi ra trụ sở Tỉnh ủy, nghĩ đến Hô Diên Ngạo Bác một mình về Hoàng Lương trước, cũng không biết tại sao Tưởng Tuyết Tùng còn muốn kéo dài một đến hai ngày sau, chẳng lẽ ông không lo Hô Diên Ngạo Bác trở về trước sẽ có thời gian rỗi rãnh mà sắp xếp bố cục?
Bỏ đi, không nghĩ đến nữa, Tưởng Tuyết Tùng có lẽ đã sớm an bài.
Tưởng Tuyết Tùng an bài Quan Doãn đi Bắc Kinh gặp giáo sư Thôi, hẳn là việc tạo thế đã đến lúc lửa sém lông mày rồi, việc tạo thế gấp gáp, như vậy mọi việc cho trận chiến cuối cùng đã chuẩn bị sẵn sàng, chỉ thiếu gió đông, Quan Doãn biết trách nhiệm nặng nề đang đè nặng trên vai.
Tuy nhiên Tưởng Tuyết Tùng chỉ dặn dò nhiệm vụ, nhưng không điều bất cứ chiếc xe chuyên dụng để đưa cho Quan Doãn sử dụng, hơn nữa không hề nhắc tới Quan Doãn đi đến Bắc Kinh như thế nào, hiển nhiên, là để cho Quan Doãn tự mình giải quyết vấn đề đi lại
Quan Doãn cũng biết hắn đi Bắc Kinh không thể dùng xe chuyên dụng của Thành ủy Hoàng Lương, vì dùng xe của Tỉnh ủy sẽ dễ bị người khác phát hiện, chuyện này phải giữ bí mật, hắn suy ngẫm một chút, chuyện mượn xe, còn phải nhờ đến Tề Ngang Dương.
- Ngang Dương, anh đang ở đâu, tôi đang đi tìm anh.
Quan Doãn gọi điện thoại cho Tề Ngang Dương.
Sở Triều Huy và Trần Kiều cùng nhau đến Cục công an làm biên bản, Hồng Nhan Hinh đi cùng Tề Ngang Dương, tin trên địa bàn thành phố Yến, ai cũng không dám ra tay động đến công tử số một của thánh phố Yến.
- Khách sạn Victoria.
Tề Ngang Dương không nói nhiều.
- Mau tới đây.
Khi Quan Doãn đi đến khách sạn Victoria, vào lúc giữa trưa, ánh mặt trời chói lóa, chiếu tia sáng xanh vàng rực rỡ vào khách sạn Victoria đứng sừng sững ở khu kinh tế mới phía Đông, đây là công trình cao nhất của thành phố Yến. Dưới cảnh vật chung quanh của khu kinh tế thưa thớt dân cư, khách sạn Victoria giống như trụ kình thiên, khiến cho người ta có cảm giác như bị tấn công một cách mãnh liệt
Tề Ngang Dương và Trần Thiên Vũ ra ngoài cửa chào đón
- Ông em Quan tới sớm không bằng tới đúng lúc, đang có bữa tiệc lớn trên lầu, cậu có lộc ăn.
Tề Ngang Dương cười.
- Vừa rồi tôi cùng Hồng Nhan Hinh hàn huyên tán gẫu, cô rất kính nể cậu, tôi thấy giữa cô ấy và Tô Mạc Ngu có thể bổ sung cho nhau. Đúng rồi, nói đến Tô Mạc Ngu, vừa rồi tôi gọi điện thọai cho cô ấy, cô rất mong Hồng Nhan Hinh đến.
Tề Ngang Dương nói một tràng, đến nỗi gạt Trần Thiên Vũ sang một bên. Tuy nhiên Trần Thiên Vũ biết kiềm chế, rất kiên nhẫn.
Tiếp theo, Trần Thiên Vũ nắm tay Quan Doãn.
- Thư ký Quan, cậu chính là một trận gió xoáy, đi tới chỗ nào, chỗ đó có gió nổi mây phun.
Trần Thiên Vũ cười ha hả.
- Tôi trước kia vẫn cho rằng Tề Ngang Dương là người nổi loạn nhất, không ngờ so với cậu, y còn kém hơn nhiều.
- Đâu dám, đâu dám. Không phải tôi muốn quấy rối, là do có quá nhiều người xấu.
Quan Doãn cười, nhiệt tình đáp lại Trần Thiên Vũ.
So với lần gặp mặt lúc trước, Trần Thiên Vũ trước mắt dường như ngày càng thuần thục chững chạc, nếu như nói lần gặp mặt lúc trước vội vàng, Trần Thiên Vũ để lại cho hắn một sự mơ hồ xa cách, như vậy lúc này đây Trần Thiên Vũ từ lúc tham gia sự kiện bao vây tấn công thế lực xã hội đen, hình tượng của y ở trong mắt Quan Doãn đầy đặn và rõ ràng hơn nhiều.
Cũng có thể nói, từ thái độ biến hóa của Trần Thiên Vũ là có thể suy ra những biến động tinh tế trong hướng gió của Tỉnh ủy.
Vào khách sạn, đi đến tầng thứ ba, đẩy cửa vào đã thấy, Hồng Nhan Hinh ngồi ngơ ngẩn ngay giữa gian phòng lớn. Vừa thấy Quan Doãn bước vào, cô sợ hãi kêu lên một tiếng, nhảy dựng lên, chạy đến trước mặt Quan Doãn, thiếu chút nữa nhào vào trong lòng Quan Doãn.
- Chú Quan, cậu đã đến rồi.
- Chị Hinh, tôi làm chị sợ rồi, chị hiện tại khỏe chưa?
Quan Doãn nói cười, khéo léo lùi lại sau một bước, để cho Hồng Nhan Hinh không vì quá kích động mà ngã nhào vào trong lòng, hắn hiểu tâm tư của Hồng Nhan Hinh, cô là tìm được đường sống trong chỗ chết cho nên mới nhất thời vui sướng đến như vậy.
- Khỏe hơn nhiều, cảm ơn cậu lại một lần nữa đã cứu tôi.
Khuôn mặt Hồng Nhan Hinh hơi đỏ, cúi đầu cười xấu hổ.
- Thành thật xin lỗi, tôi quá kích động.
Tề Ngang Dương lặng lẽ thọt Quan Doãn, đối với việc Quan Doãn né tránh hành động Hồng Nhan Hinh ngã nhào vào lòng tỏ vẻ bất mãn:
- Không kích động, không kích động, từ nay về sau, Quan Doãn sẽ là người thân của cô, cô về sau cũng đừng xem hắn là người ngoài, toàn tâm toàn ý với hắn, phải chung thủy từ đầu đến cuối.
Không đợi Quan Doãn ngăn lại những câu nói bậy của Tề Ngang Dương, Trần Thiên Vũ kéo tay Tề Ngang Dương, thay Quan Doãn giải vây:
- Đến đây, đừng đứng đây nữa, nhanh chóng ngồi vào bàn, tất cả đều đói bụng, ăn cơm trước đi.
Bởi vì có Trần Thiên Vũ ở đây, Quan Doãn không tiện nói tỉ mỉ chuyện đi Bắc Kinh, chỉ nói những chuyện đã xảy ra ở trạm ra trên đường cao tốc. Quan Doãn đưa đề tài lên, Tề Ngang Dương lại giới thiệu sơ lược cho Quan Doãn về hiện trạng và lịch sử hình thành của ba bang phái lớn ở thành phố Yến.
Khi Tề Ngang Dương đề cập ba bang phái lớn, Trần Thiên Vũ chỉ nghe không nói, không phát biểu bất cứ ý kiến gì về ba bang phái lớn, Tề Ngang Dương là người không che đậy bất cứ thứ gì, còn y lại là người giữ chữ như vàng, không tùy tiện biểu lộ thái độ.
- Cảm ơn anh Thiên Vũ giải vây cho tôi.
Quan Doãn nâng chén kính Trần Thiên Vũ.
- Tôi nợ anh một ân tình.
- Nợ tôi một ân tình, phải trả hết.
Trần Thiên Vũ cụng ly cùng Quan Doãn.
- Nghe nói anh đi Bắc Kinh? Giúp tôi một chuyện, được không?
- Được, anh Thiên Vũ cứ nói.
Vẻ mặt Quan Doãn trịnh trọng, nghĩ đến Trần Thiên Vũ phó thác hắn chuyện lớn gì.
- Món lễ vật này, giúp tôi đưa cho em họ.
Trần Thiên Vũ lấy ra túi giấy.
- Cần phải nhờ cậu đích thân giao cho come ấy, hơn nữa còn nhất định phải bảo em ấy nhận lấy, nhờ cậu giúp tôi.
- Em họ của anh.
Quan Doãn nhất thời mơ hồ, không nhớ em họ của Trần Thiên Vũ là ai.
Từ cảnh tượng phát sinh vừa nãy thêm vào lời ám chỉ của Tề Ngang Dương, không khó cho ra kết luận, Bí thư Thành ủy thành phố Yến Vu Phồn Nhiên và Chủ tịch thành phố Thôi Quan Ngư, có bất hòa trong chủ trương chính trị, mà Cục trưởng Công an thành phố Yến Hồng Hi, hiển nhiên không phải là người tùy tùng của Vu Phồn Nhiên, như vậy không hề nghi ngờ, Hồng Hi về mặt chính trị là con cờ trong tay của Thôi Quan Ngư.
Mà từ cuộc tấn công bất ngờ vào xe của bọn xã hội đen, cho đến việc cảnh sát xuất hiện cũng không hỏi rõ đầu đuôi ngọn ngành lại cho nổ súng cảnh báo, bởi vậy có thể thấy, tên cầm đầu đám cảnh sát không phải là xã hội đen cũng là có ô dù bảo vệ, cũng là người bị sai khiến, muốn đổi trắng thay đen.
Sau khi Vu Phồn Nhiên trình diện, đã khiếp sợ, mới xếp đặt Hồng Hi ra đứng mũi chịu sào, nói đúng là, ở vấn đề đối đãi với đám xã hội đen, lập trường của Vu Phồn Nhiên và Hồng Hi không đồng nhất
Như vậy cũng có thể nói, vấn đề xã hội đen ở thành phố Yến, cũng là mâu thuẫn giữa Vu Phồn Nhiên và Thôi Quan Ngư.
Tưởng Tuyết Tùng cử hắn đi Bắc Kinh gặp giáo sư Thôi, vốn là muốn mời giáo sư Thôi vì tương lai của Hoàng Lương mà diệt trừ thế lực xã hội đen, bởi vậy có thể phán đoán, giáo sư Thôi vì Tưởng Tuyết Tùng mà tạo thế, nhất định bản thân của ông cũng ủng hộ đánh đen trừ ác, nhưng điều khiến Quan Doãn thật không ngờ chính là, Chủ tịch thành phố Yến Thôi Quan Ngư có phải là con của giáo sư Thôi không.
Có biết bao nhiêu vở hài kịch về mối quan hệ chồng chéo như thế này, Quan Doãn nhất thời không nghĩ ra vì sao một người cha ủng hộ diệt trừ thế lực đen, lại có một đứa con là Chủ tịch thành phố lại dung túng cho hoạt động xã hội đen —— tạm thời suy đoán vì sao Thôi Quan Ngư dung túng xã hội đen, từ tình thế trước mắt phân tích, chí ít nếu Chủ tịch thành phố Thôi đối với thế lực xã hội đen biểu hiện ra thái độ căm thù đến tận xương tuỷ, xã hội đen của thành phố Yến cũng sẽ không kiêu ngạo như thế —— ngược lại là một hiện tượng rất thú vị.
Tuy nhiên đi sâu vào suy nghĩ. Cho dù cha con cũng chưa chắc có lập trường về chính trị giống nhau. Huống chi một người chuyên nghiên cứu học vấn, một người lại ở trong chốn quan trường.
- Việc này...
Quan Doãn cân nhắc kỹ mới nói.
- Lập trường của Chủ tịch thành phố Thôi có thể bị ảnh hưởng bởi lập trường của giáo sư Thôi?
Những lời này dường như không đầu không đuôi, nhưng với sự ăn ý giữa Quan Doãn và Tưởng Tuyết Tùng, tin Tưởng Tuyết Tùng có thể hiểu lời ám chỉ của Quan Doãn.
Tưởng Tuyết Tùng khẽ gật đầu:
- Không, cậu cứ việc đi tìm giáo sư Thôi, tôi đã gọi điện cho ông ấy. Cậu phải chú ý một chút, tính cách của giáo sư Thôi khá bắt bẻ, đừng để cho ông để ý cậu. Hơn nữa, khi đến Bắc Kinh. Cậu trước tiên hãy tìm một người.
Lúc nói chuyện, Tưởng Tuyết Tùng đưa ra một tấm danh thiếp.
Quan Doãn cầm tấm danh thiếp, nhìn thoáng qua, rồi trịnh trọng cất nó vào. Đi Bắc Kinh mời giáo sư Thôi tạo thế. Nhất định không thể đi tay không, Tưởng Tuyết Tùng là Bí thư Thành ủy, không thể tự mình tặng quà, tất nhiên phải tìm một người thay mặt và một người ra mặt phát ngôn. Hắn là thư ký của Tưởng Tuyết Tùng, là người phát ngôn, như vậy còn thiếu một người đại diện tặng quà, người trên danh thiếp, nhất định là một nhà đầu tư mà Tưởng Tuyết Tùng tín cẩn nhất ở Bắc Kinh.
Xung quanh mỗi người cán bộ, đều có một đám cận thần muôn hình muôn vẻ, có thư ký, có tài xế, có cấp dưới, cũng có nhà đầu tư. Người trong quan trường đều biết một câu là, lãnh đạo đi đâu cũng dẫn theo ba người, một là thư ký, chịu trách nhiệm các khía cạnh về cuộc sống và chuyến đi, một là lái xe, chịu trách nhiệm lái xe an toàn, một ông chủ, phụ trách thanh toán.
Nhà đầu tư, chính là ông chủ bên cạnh lãnh đạo. Bỏ vốn đầu tư các dự án thương mại mà lãnh đạo ở đó, cũng như là đầu tư cho tiền đồ cá nhân của lãnh đạo, Tưởng Tuyết Tùng ở Hoàng Lương dường như hoàn toàn không có bao nhiêu nhà đầu tư bên cạnh ông, Quan Doãn muốn biết chẳng lẽ Bí thư Tưởng lại thanh bạch liêm khiết như vậy? Không thể, trong quy tắc quan trường hiện tại, nếu một ông quan liêm khiết nhưng lại sống trong cùng một môi trường không ăn khớp như vậy, chẳng khác gì là tự mình đoạn tuyệt với giới quan lại, sẽ bị toàn bộ cơ chế quan lại loại trừ.
Giống như một câu nói, có tay nghề cao khỏi bệnh, quá liêm khiết khó tồn tại, người sống trên đời, không thể không nhiễm một hạt bụi, cũng không thể mèo khen mèo dài đuôi, người trong quan trường, muốn làm thành sự tình, cho dù là một lòng vì dân, cũng khó tránh khỏi hy sinh chính mình, cho dù không thông đồng làm bậy, cũng phải sống ẩn dật.
- Chuyện của Hồng Nhan Hinh.
Tưởng Tuyết Tùng trầm ngâm trong chốc lát, dường như là rất khó mở miệng,
- Cậu xử lý rất khá.
Kỳ thật với vị trí của Tưởng Tuyết Tùng, vốn không nên đề cập đến Hồng Nhan Hinh, cho dù hàng loạt cuộc tranh đấu xung quanh Hồng Nhan Hinh đều có liên quan đến nhiều thứ không thấy ánh sáng, với tư cách là Bí thư Thành ủy, tốt nhất giả bộ làm ngơ, để cho cấp dưới ra tay xử lý là tốt nhất.
Kẻ bề trên, đối với những việc riêng tự mình âm thầm tranh đấu không chừa thủ đoạn nào, không quan tâm đến. Đương nhiên, đấu tranh đến cuối cùng xảy ra chuyện lớn, khi túi không còn, kẻ bề trên mới sẽ ra mặt thu thập tàn cục, đến lúc đó ai xui xẻo người đó là vật hi sinh.
Tuy nhiên Tưởng Tuyết Tùng vẫn nhắc tới Hồng Nhan Hinh, trong lòng Quan Doãn có chút cảm động, đây là Tưởng Tuyết Tùng quan tâm đến hắn, cũng như là sự cổ vũ đối với hắn, hắn gật đầu nói:
- Không sao, tôi bây giờ lập tức đi Bắc Kinh.
Tưởng Tuyết Tùng không nói, khẽ gật đầu nhìn ra bên ngoài cửa sổ:
- Chủ tịch thành phố Hô Diên quay về Hoàng Lương rồi, tôi mai mốt mới về.
- Sáu tháng cuối năm trường đảng tỉnh ủy có mở một lớp huấn luyện cán bộ công nhân viên chức trẻ tuổi, đến lúc đó, cậu có thể tham gia.
Từ văn phòng đi ra, lời nói của Tưởng Tuyết Tùng còn vọng lại bên tai, sáu tháng cuối năm đến trường đảng tỉnh ủy học tập, ngụ ý nói trận chiến cuối cùng ở Hoàng Lương, nhất định là xảy ra vào sáu tháng đầu năm. Quan Doãn vừa nghĩ, vừa đi ra trụ sở Tỉnh ủy, nghĩ đến Hô Diên Ngạo Bác một mình về Hoàng Lương trước, cũng không biết tại sao Tưởng Tuyết Tùng còn muốn kéo dài một đến hai ngày sau, chẳng lẽ ông không lo Hô Diên Ngạo Bác trở về trước sẽ có thời gian rỗi rãnh mà sắp xếp bố cục?
Bỏ đi, không nghĩ đến nữa, Tưởng Tuyết Tùng có lẽ đã sớm an bài.
Tưởng Tuyết Tùng an bài Quan Doãn đi Bắc Kinh gặp giáo sư Thôi, hẳn là việc tạo thế đã đến lúc lửa sém lông mày rồi, việc tạo thế gấp gáp, như vậy mọi việc cho trận chiến cuối cùng đã chuẩn bị sẵn sàng, chỉ thiếu gió đông, Quan Doãn biết trách nhiệm nặng nề đang đè nặng trên vai.
Tuy nhiên Tưởng Tuyết Tùng chỉ dặn dò nhiệm vụ, nhưng không điều bất cứ chiếc xe chuyên dụng để đưa cho Quan Doãn sử dụng, hơn nữa không hề nhắc tới Quan Doãn đi đến Bắc Kinh như thế nào, hiển nhiên, là để cho Quan Doãn tự mình giải quyết vấn đề đi lại
Quan Doãn cũng biết hắn đi Bắc Kinh không thể dùng xe chuyên dụng của Thành ủy Hoàng Lương, vì dùng xe của Tỉnh ủy sẽ dễ bị người khác phát hiện, chuyện này phải giữ bí mật, hắn suy ngẫm một chút, chuyện mượn xe, còn phải nhờ đến Tề Ngang Dương.
- Ngang Dương, anh đang ở đâu, tôi đang đi tìm anh.
Quan Doãn gọi điện thoại cho Tề Ngang Dương.
Sở Triều Huy và Trần Kiều cùng nhau đến Cục công an làm biên bản, Hồng Nhan Hinh đi cùng Tề Ngang Dương, tin trên địa bàn thành phố Yến, ai cũng không dám ra tay động đến công tử số một của thánh phố Yến.
- Khách sạn Victoria.
Tề Ngang Dương không nói nhiều.
- Mau tới đây.
Khi Quan Doãn đi đến khách sạn Victoria, vào lúc giữa trưa, ánh mặt trời chói lóa, chiếu tia sáng xanh vàng rực rỡ vào khách sạn Victoria đứng sừng sững ở khu kinh tế mới phía Đông, đây là công trình cao nhất của thành phố Yến. Dưới cảnh vật chung quanh của khu kinh tế thưa thớt dân cư, khách sạn Victoria giống như trụ kình thiên, khiến cho người ta có cảm giác như bị tấn công một cách mãnh liệt
Tề Ngang Dương và Trần Thiên Vũ ra ngoài cửa chào đón
- Ông em Quan tới sớm không bằng tới đúng lúc, đang có bữa tiệc lớn trên lầu, cậu có lộc ăn.
Tề Ngang Dương cười.
- Vừa rồi tôi cùng Hồng Nhan Hinh hàn huyên tán gẫu, cô rất kính nể cậu, tôi thấy giữa cô ấy và Tô Mạc Ngu có thể bổ sung cho nhau. Đúng rồi, nói đến Tô Mạc Ngu, vừa rồi tôi gọi điện thọai cho cô ấy, cô rất mong Hồng Nhan Hinh đến.
Tề Ngang Dương nói một tràng, đến nỗi gạt Trần Thiên Vũ sang một bên. Tuy nhiên Trần Thiên Vũ biết kiềm chế, rất kiên nhẫn.
Tiếp theo, Trần Thiên Vũ nắm tay Quan Doãn.
- Thư ký Quan, cậu chính là một trận gió xoáy, đi tới chỗ nào, chỗ đó có gió nổi mây phun.
Trần Thiên Vũ cười ha hả.
- Tôi trước kia vẫn cho rằng Tề Ngang Dương là người nổi loạn nhất, không ngờ so với cậu, y còn kém hơn nhiều.
- Đâu dám, đâu dám. Không phải tôi muốn quấy rối, là do có quá nhiều người xấu.
Quan Doãn cười, nhiệt tình đáp lại Trần Thiên Vũ.
So với lần gặp mặt lúc trước, Trần Thiên Vũ trước mắt dường như ngày càng thuần thục chững chạc, nếu như nói lần gặp mặt lúc trước vội vàng, Trần Thiên Vũ để lại cho hắn một sự mơ hồ xa cách, như vậy lúc này đây Trần Thiên Vũ từ lúc tham gia sự kiện bao vây tấn công thế lực xã hội đen, hình tượng của y ở trong mắt Quan Doãn đầy đặn và rõ ràng hơn nhiều.
Cũng có thể nói, từ thái độ biến hóa của Trần Thiên Vũ là có thể suy ra những biến động tinh tế trong hướng gió của Tỉnh ủy.
Vào khách sạn, đi đến tầng thứ ba, đẩy cửa vào đã thấy, Hồng Nhan Hinh ngồi ngơ ngẩn ngay giữa gian phòng lớn. Vừa thấy Quan Doãn bước vào, cô sợ hãi kêu lên một tiếng, nhảy dựng lên, chạy đến trước mặt Quan Doãn, thiếu chút nữa nhào vào trong lòng Quan Doãn.
- Chú Quan, cậu đã đến rồi.
- Chị Hinh, tôi làm chị sợ rồi, chị hiện tại khỏe chưa?
Quan Doãn nói cười, khéo léo lùi lại sau một bước, để cho Hồng Nhan Hinh không vì quá kích động mà ngã nhào vào trong lòng, hắn hiểu tâm tư của Hồng Nhan Hinh, cô là tìm được đường sống trong chỗ chết cho nên mới nhất thời vui sướng đến như vậy.
- Khỏe hơn nhiều, cảm ơn cậu lại một lần nữa đã cứu tôi.
Khuôn mặt Hồng Nhan Hinh hơi đỏ, cúi đầu cười xấu hổ.
- Thành thật xin lỗi, tôi quá kích động.
Tề Ngang Dương lặng lẽ thọt Quan Doãn, đối với việc Quan Doãn né tránh hành động Hồng Nhan Hinh ngã nhào vào lòng tỏ vẻ bất mãn:
- Không kích động, không kích động, từ nay về sau, Quan Doãn sẽ là người thân của cô, cô về sau cũng đừng xem hắn là người ngoài, toàn tâm toàn ý với hắn, phải chung thủy từ đầu đến cuối.
Không đợi Quan Doãn ngăn lại những câu nói bậy của Tề Ngang Dương, Trần Thiên Vũ kéo tay Tề Ngang Dương, thay Quan Doãn giải vây:
- Đến đây, đừng đứng đây nữa, nhanh chóng ngồi vào bàn, tất cả đều đói bụng, ăn cơm trước đi.
Bởi vì có Trần Thiên Vũ ở đây, Quan Doãn không tiện nói tỉ mỉ chuyện đi Bắc Kinh, chỉ nói những chuyện đã xảy ra ở trạm ra trên đường cao tốc. Quan Doãn đưa đề tài lên, Tề Ngang Dương lại giới thiệu sơ lược cho Quan Doãn về hiện trạng và lịch sử hình thành của ba bang phái lớn ở thành phố Yến.
Khi Tề Ngang Dương đề cập ba bang phái lớn, Trần Thiên Vũ chỉ nghe không nói, không phát biểu bất cứ ý kiến gì về ba bang phái lớn, Tề Ngang Dương là người không che đậy bất cứ thứ gì, còn y lại là người giữ chữ như vàng, không tùy tiện biểu lộ thái độ.
- Cảm ơn anh Thiên Vũ giải vây cho tôi.
Quan Doãn nâng chén kính Trần Thiên Vũ.
- Tôi nợ anh một ân tình.
- Nợ tôi một ân tình, phải trả hết.
Trần Thiên Vũ cụng ly cùng Quan Doãn.
- Nghe nói anh đi Bắc Kinh? Giúp tôi một chuyện, được không?
- Được, anh Thiên Vũ cứ nói.
Vẻ mặt Quan Doãn trịnh trọng, nghĩ đến Trần Thiên Vũ phó thác hắn chuyện lớn gì.
- Món lễ vật này, giúp tôi đưa cho em họ.
Trần Thiên Vũ lấy ra túi giấy.
- Cần phải nhờ cậu đích thân giao cho come ấy, hơn nữa còn nhất định phải bảo em ấy nhận lấy, nhờ cậu giúp tôi.
- Em họ của anh.
Quan Doãn nhất thời mơ hồ, không nhớ em họ của Trần Thiên Vũ là ai.
/556
|