Tuy trong mắt Quan Doãn, Kim Nhất Giai là một cô gái rất có đầu óc chính trị, nhưng dù sao cô cũng là một cô gái, khi ở cùng Quan Doãn, lý trí hoàn toàn nhường đường cho tình cảm, cô hoàn toàn chìm đắm trong nỗi vui mừng xa cách đã lâu nay gặp lại, không còn lòng dạ nào để ý đến Kim Toàn Đạo.
- Nói gì?
Kim Nhất Giai ngước lên hỏi, ánh trăng khuya nghiêng ngã trên mặt cô. Ánh trăng như sương, mỹ nhân như ngọc.
- Người theo đạo quân tử có ba loại: người nhân không lo lắng, người trí không nghi ngờ, người dũng cảm không sợ hãi.
Quan Doãn cười nhạt một tiếng.
- Tin rằng bác Kim có thể lấy sự bình tĩnh vượt qua bước ngoặc này.
- Có ý gì chứ?
Kim Nhất Giai trách móc.
- Cố ý xem thường em không học được tiếng Trung hả? Phải, kiến thức quốc học của em không uyên bác bằng anh. Nhưng vậy thì sao? Dù sao có một người cha uyên bác quốc học, lại có một người chồng cũng uyên bác như thế, sau này em muốn không uyên bác cũng không được.
- Thế nào, muốn lấy chồng rồi sao?
Quan Doãn cười ha ha, nhìn thấy trong vẻ kiều diễm của Kim Nhất Giai có một tia ngượng ngùng.
- Ừ, em cũng chán chính mình rồi, ngày càng bám dính lấy anh rồi. Đây không phải là một hiện tượng tốt, nhưng em là một cô gái kiêu ngạo, sao có thể chủ động đề nghị đám cưới? Cho nên anh phải nghiêm túc cầu hôn với em mới được.
- Không được đâu.
Quan Doãn lắc đầu.
- Anh có ba điều hẹn ước với bác Kim rồi. Em cũng biết đó, bác Kim làm người rất chính trực, có phong thái quân tử, ông đã nói thì không nuốt lời. Nói cách khác, trước khi anh đạt được chức cục trưởng có thực quyền, anh muốn cưới em thì vẫn còn cách một dải ngân hà.
- Quân tử mong đức, tiểu nhân mong đất. Quân tử mong hình, tiểu nhân mong ơn.
Kim Nhất Giai lắc đầu cười hì hì.
- Quân tử thời xưa, rốt cuộc là hạng người gì. Nhân sĩ chân chính không thể không có ý chí kiên định, biết gánh chịu trách nhiệm, thật sự cao thượng, thiên hạ hưng vong, thất phu hữu trách sao?
- Có, đương nhiên có.
Làm bạn với trăng thanh gió mát, lần đầu tiên Quan Doãn trao đổi sâu về quan điểm và cách hành xử của người theo đạo quân tử.
- Vì sao bây giờ lại có nhiều tham quan đến như vậy? Vì sao sau đời Thanh, thực lực của một nước như Trung Quốc lại suy sụp nhanh chóng? Một đất nước rộng lớn lại không đánh thắng nổi một nước nhỏ chỉ mấy triệu dân? Nếu nghiên cứu lịch sử Trung Quốc một cách khách quan sẽ cho ra kết luận. Thời gian đạo Nho hưng thịnh, khi người trí thức đảm trách nước nhà, thì quốc gia phát triển không ngừng. Vì sao như vậy? Vì những người trí thức đạo Nho có tư tưởng đúng đắn, có phong thái quân tử, đều tu dưỡng đạo đức đến trình độ cao.
- Lo trước nỗi lo trong thiên hạ, vui sau niềm vui của thiên hạ, đó mới là tư tưởng lấy nhiệm vụ của thiên hạ làm nhiệm vụ của mình, là cảnh giới cao nhất của tư tưởng thiên hạ vi công. Là một người có tấm lòng quảng đại, trước là người sau mới đến mình, họ tất nhiên làm được chuyện ích nước lợi dân. Còn giờ không thấy được những quy tắc đạo đức tốt đẹp, chế độ pháp luật không nghiêm, tham ô hoành hành, tham quan hằng hà. Từ khi dựng nước, phát triển đến hôm nay, không giải quyết được vấn đề ấm no của vài tỷ người, lại sớm thổi phồng sự vĩ đại trong sách sử, ca múa mừng thái bình trên TV. Cũng vì trong lòng không hề sợ hãi đạo đức, mới cảm thấy có thể lọt được lưới trời, nhưng nào ngờ, trời biết, dân biết. Dân chính là trời. Dân chìm mình chìm, dân đói mình đói, không thể trái được ý trời, không được chèn ép ý dân.
Kim Nhất Giai không nói lời nào, hai tay chống cằm, đôi mắt xinh đẹp nhìn Quan Doãn chăm chú. Lần đầu tiên, cô cảm thấy Quan Doãn chẳng những thân hình cao lớn, mà nhân cách cũng vô cùng cao thường, như ánh trăng sáng tỏ, như những giọt nước rơi xuống mặt đất, không hề vương chút bụi trần. Đúng là thiên giang hữu thủy thiên giang nguyệt,trăng sáng trên trời, soi tỏ cả thế gian.
Quan Doãn lần đầu tiên nhận được ánh mắt tôn thờ của Kim Nhất Giai, trong lòng không khỏi vui mừng. Đàn ông luôn mong được người mình yêu ngưỡng mộ, Quan Doãn cũng không ngoại lệ, huống chi hiện giờ hắn đang khát vọng lớn tuổi thêm một chút.
- Có phải đang thán phục anh không?
Quan Doãn cười ha ha.
- Anh còn tài hoa hơn so với tưởng tượng của em.
- Mèo khen mèo dài đuôi. Nhưng cũng phải nói, anh có kiến thức hơn so với em nghĩ, cũng chứng minh rằng ánh mắt của em quả thật không tệ. Em chẳng những khâm phục anh, mà còn khâm phục chính mình. Phụ nữ tìm chồng, tương đương với đầu thai lần thứ hai. Nếu chẳng may gặp người không chín chắn, đúng là chuyện xui xẻo cả đời. Dù sao, thế giới mới là chủ đích của một người đàn ông. Phụ nữ dù có mạnh mẽ thế nào cũng phải đứng phía sau đàn ông thôi.
Kim Nhất Giai chớp mắt, ánh mắt long lanh thật mê người.
Người ta nói phụ nữ xinh đẹp nhất trong tình yêu, lời này không sai. Lúc này, được tình yêu thấm nhuần, trên mặt Kim Nhất Giai tràn trề thần thái khác thường.
- Càn Khôn, Càn Khôn. Nam là trời, nữ là đất, đấy là quy tắc không thể nghịch chuyển, nhất định phải tuân thủ, nếu không sẽ loạn cả lên. Thế giới ngoại trừ có pháp luật, thì đạo đức và quy tắc mới là chuẩn tắc tiến bộ căn bản nhất của loài người tạo ra.
Quan Doãn lại tiếp tục đề tài lúc nãy.
- Quân tử hòa mà không lẫn, tiểu nhân lẫn mà không hòa, là có ý gì? Nếu là quân tử, tôi không đồng ý với ý kiến của anh, nhưng tôi bảo vệ quyền bày tỏ của anh, hiểu và tôn trọng ý kiến của anh. Còn tiểu nhân thì bề ngoài hoàn toàn tán đồng ý kiến của anh, nhưng sau lưng lại châm ngòi ly gián, nói năng xằng bậy. Trong quan trường không thiếu loại tiểu nhân như vậy. Chính vì có loại người như vậy mới khiến cho bầu không khí trong quan trường ngày càng kém.
- Anh cũng đừng lo nhiều như vậy, chỉ lo chuyện của anh thật tốt là được rồi, đợi đến ngày anh có thể hiệu lệnh thiên hạ, thì lập lại trật tự là được rồi.
Kim Nhất Giai nghiêng mặt.
- Em tin rằng, có một ngày, khi anh lên đến địa vị cao nhất, anh chắc chắn sẽ là người duy nhất được dân ý như nước, dân tâm đồng lòng.
- Ha ha… người duy nhất? Em cho rằng anh là thánh nhân sao?
Quan Doãn vui vẻ.
- Sau đức Khổng thánh nhân, Trung Quốc không còn thánh nhân nữa, nhiều lắm cũng chỉ là á thánh, sau cũng vì chuyển động thiếu thần hóa mà chấm dứt trong thất bại. Người không thể xưng thần trên đời, người chết là quỷ, đại quan trong đám quỷ mới là thần.
Ngẩng đầu nhìn bầu trời, thất mặt trăng đã ngả về tây, Quan Doãn đứng dậy:
- Không còn sớm nữa, nên đi ngủ thôi.
- Em cảm thấy em hiểu rõ anh hơn trước kia rồi.
Kim Nhất Giai ôm tay Quan Doãn.
- Em phát hiện, đôi khi nói chuyện phiếm có thể thúc đẩy giao lưu tình cảm. Trước kia, tuy em cảm thấy đã rất quen thuộc với anh rồi, nhưng hôm nay mới nhận thấy, hóa ra nội tâm của anh còn rộng lớn hơn so với suy nghĩ của em.
- Lớn hơn đất liền là đại dương, lớn hơn cả đại dương là không gian, còn lớn hơn cả không gian chính là tâm hồn con người.
Quan Doãn véo nhẹ lên mũi Kim Nhất Giai.
- Lòng người lớn vô cùng, nên lòng người mới là cao nhất, cũng như thế, cũng là lòng tham không đáy nhất.
- Anh có lòng tham gì không?
Kim Nhất Giai cười khanh khách, khẽ cắn đầu lưỡi.
- Có, đương nhiên là có. Con người không có lòng tham, thì sẽ không có động lực để phấn đấu, mặc dù đôi khi phấn đấu cũng chỉ là cái cớ đẹp đẽ để lừa gạt người khác thôi.
- Lòng tham của anh là gì?
- Chính là…
Quan Doãn cười đầy mờ ám, đột nhiên cắn môi Kim Nhất Giai.
- Lòng tham của anh hiện nay là đang nghĩ khi nào mới có thể ăn em sạch sẽ.
- Không cho ăn, sẽ không để cho anh ăn đâu.
Kim Nhất Giai né qua, chạy được vài bước lại đứng lại, quay lại tự nhiên cười nói:
- Em trước sau gì cũng là của anh, anh đừng ép em được không? Hơn nữa, trong nhà em, nếu chẳng may bị mẹ hay cha phát hiện, thì sẽ hạ thấp nhân phẩm của anh đó.
Quan Doãn gật đầu cười:
- Kiên nhẫn là một trong những phẩm chất ưu tú nhất của người đàn ông.
- Ngu ngốc.
Kim Nhất Giai đột nhiên cười giảo hoạt, xoay người chạy đi, bóng dáng nhỏ bé của cô chạy trên con đường tràn ngập hương hoa, giống như một vũ khúc không tiếng động.
Nhìn bóng dáng và tà áo tung bay của Kim Nhất Giai, vẻ thanh xuân tuyệt vời khiến người ta miên man bất định, khiến Quan Doãn như say, ngã vào đêm có ánh trăng trôi dài.
Hôm sau, Quan Doãn cũng không có việc gì, thị thực đi Mỹ vẫn chưa lấy được, hắn bèn theo Kim Nhất Giai đến công ty.
Quy mô công ty Kim Nhất Giai cũng không lớn lắm, tổng cộng khoảng trên dưới một trăm người, chiếm hết một tầng tòa nhà. Nhân viên phần lớn là sinh viên tốt nghiệp chuyên ngành kinh tế, đang làm việc, tay không rời khỏi máy tính, tất cả đều khẩn trương bận rộn.
Trong nhận thức của Quan Doãn, công ty kinh doanh thực tế mới đúng đắn. Như công ty của Kim Nhất Giai làm về đầu tư và quỹ, hắn cũng không hiểu rõ lắm. Nhưng không hiểu thì không hiểu, hắn vẫn biết về mặt kinh tế thì hắn không bằng Kim Nhất Giai. Thân là đàn ông, thừa nhận bản thân mình có phương diện không bằng phụ nữ, cũng không phải là chuyện mất mặt gì.
Văn phòng Kim Nhất Giai bày trí rất gọn gàng, phong cách mạnh mẽ, tất cả đều chủ yếu là thực dụng, trong đơn giản lại toát ra vẻ xa hoa, đúng là đạt đến mức tận cùng, đại thành chi cảnh, không cần phải có đá cẩm thạch, đèn treo pha lê hay ghế sa lon bằng da thật để bộc lộ được sự xa xỉ.
Quan Doãn ngồi trên ghế làm việc của Kim Nhất Giai cười ha hả:
- Anh cảm thấy quy cách phòng làm việc của em còn cao hơn cả đãi ngộ của cán bộ cấp tỉnh, chẳng trách ai cũng muốn kinh doanh, hóa ra kinh doanh đúng là nhiều điểm tốt.
- Nhiều chỗ tốt sao? Anh nghĩ quả là rất đơn giản, đại thư ký Quan.
Kim Nhất Giai cười nói.
- Quả thật, một người có thể ngồi vào vị trí cán bộ cấp tỉnh, khó như lên trời, nhưng anh cho rằng một công ty có thể đạt được quy mô một công ty thành công là dễ dàng sao? Nói cho anh biết, thương trường và quan trường đều giống nhau, cũng là tử thương vô số, cuối cùng mới yên bình, đều trải qua trăm trận chiến mới có thể đứng ở đỉnh cao thắng lợi, anh cho là dễ dàng sao? Có bao nhiêu người phải táng gia bại sản, bồi thường bằng cả gia sản
Quan Doãn cười nói:
- Sau này em lấy anh, nếu cấp bậc của anh cao hơn một chút, em còn kinh doanh e là có ảnh hưởng không tốt rồi.
- Không sợ.
Kim Nhất Giai cười rạng rỡ.
- Em cũng đã sớm nghĩ đến đường lui rồi. Một khi kết hôn, em sẽ không xuất đầu lộ diện nữa, về nhà giúp chồng dạy con.
- Hả, lui về cả sao? Không thể được, em hy sinh quá nhiều.
Quan Doãn lắc đầu ngay.
- Ai nói lui về hết?
Kim Nhất Giai cười giải hoạt.
- Em đã sớm có diệu kế, ở nhà hỗ trợ, chẳng khác nào buông rèm chấp chính, chỉ huy từ xa.
- Ai đấu tranh anh dũng ở phía trước?
Quan Doãn đã hiểu được kế hoạch của Kim Nhất Giai, hỏi tiếp:
- Là Tô Mặc Ngu hay Ôn Lâm?
- Đều không phải, anh không đoán được là ai đâu.
Kim Nhất Giai mỉm cười thần bí.
- Rốt cuộc là ai?
Quan Doãn đăm chiêu, suy nghĩ một chút, kinh sợ hỏi:
- Em đừng nói với anh là Hồng Nhan Hinh. Không thể mang cả gian hàng lớn như vậy giao cho cô ấy. Em có thể tin tưởng cô ấy trăm phần trăm sao?
- Không phải Hồng Nhan Hinh. Em biết anh không tin Hồng Nhan Hinh, thời gian em quen biết cô ta vẫn còn ngắn, cũng không tin cô ta, cho nên không thể nào là cô ta được.
Kim Nhất Giai nói tiếp:
- Nghĩ chút nữa đi….
- Nói gì?
Kim Nhất Giai ngước lên hỏi, ánh trăng khuya nghiêng ngã trên mặt cô. Ánh trăng như sương, mỹ nhân như ngọc.
- Người theo đạo quân tử có ba loại: người nhân không lo lắng, người trí không nghi ngờ, người dũng cảm không sợ hãi.
Quan Doãn cười nhạt một tiếng.
- Tin rằng bác Kim có thể lấy sự bình tĩnh vượt qua bước ngoặc này.
- Có ý gì chứ?
Kim Nhất Giai trách móc.
- Cố ý xem thường em không học được tiếng Trung hả? Phải, kiến thức quốc học của em không uyên bác bằng anh. Nhưng vậy thì sao? Dù sao có một người cha uyên bác quốc học, lại có một người chồng cũng uyên bác như thế, sau này em muốn không uyên bác cũng không được.
- Thế nào, muốn lấy chồng rồi sao?
Quan Doãn cười ha ha, nhìn thấy trong vẻ kiều diễm của Kim Nhất Giai có một tia ngượng ngùng.
- Ừ, em cũng chán chính mình rồi, ngày càng bám dính lấy anh rồi. Đây không phải là một hiện tượng tốt, nhưng em là một cô gái kiêu ngạo, sao có thể chủ động đề nghị đám cưới? Cho nên anh phải nghiêm túc cầu hôn với em mới được.
- Không được đâu.
Quan Doãn lắc đầu.
- Anh có ba điều hẹn ước với bác Kim rồi. Em cũng biết đó, bác Kim làm người rất chính trực, có phong thái quân tử, ông đã nói thì không nuốt lời. Nói cách khác, trước khi anh đạt được chức cục trưởng có thực quyền, anh muốn cưới em thì vẫn còn cách một dải ngân hà.
- Quân tử mong đức, tiểu nhân mong đất. Quân tử mong hình, tiểu nhân mong ơn.
Kim Nhất Giai lắc đầu cười hì hì.
- Quân tử thời xưa, rốt cuộc là hạng người gì. Nhân sĩ chân chính không thể không có ý chí kiên định, biết gánh chịu trách nhiệm, thật sự cao thượng, thiên hạ hưng vong, thất phu hữu trách sao?
- Có, đương nhiên có.
Làm bạn với trăng thanh gió mát, lần đầu tiên Quan Doãn trao đổi sâu về quan điểm và cách hành xử của người theo đạo quân tử.
- Vì sao bây giờ lại có nhiều tham quan đến như vậy? Vì sao sau đời Thanh, thực lực của một nước như Trung Quốc lại suy sụp nhanh chóng? Một đất nước rộng lớn lại không đánh thắng nổi một nước nhỏ chỉ mấy triệu dân? Nếu nghiên cứu lịch sử Trung Quốc một cách khách quan sẽ cho ra kết luận. Thời gian đạo Nho hưng thịnh, khi người trí thức đảm trách nước nhà, thì quốc gia phát triển không ngừng. Vì sao như vậy? Vì những người trí thức đạo Nho có tư tưởng đúng đắn, có phong thái quân tử, đều tu dưỡng đạo đức đến trình độ cao.
- Lo trước nỗi lo trong thiên hạ, vui sau niềm vui của thiên hạ, đó mới là tư tưởng lấy nhiệm vụ của thiên hạ làm nhiệm vụ của mình, là cảnh giới cao nhất của tư tưởng thiên hạ vi công. Là một người có tấm lòng quảng đại, trước là người sau mới đến mình, họ tất nhiên làm được chuyện ích nước lợi dân. Còn giờ không thấy được những quy tắc đạo đức tốt đẹp, chế độ pháp luật không nghiêm, tham ô hoành hành, tham quan hằng hà. Từ khi dựng nước, phát triển đến hôm nay, không giải quyết được vấn đề ấm no của vài tỷ người, lại sớm thổi phồng sự vĩ đại trong sách sử, ca múa mừng thái bình trên TV. Cũng vì trong lòng không hề sợ hãi đạo đức, mới cảm thấy có thể lọt được lưới trời, nhưng nào ngờ, trời biết, dân biết. Dân chính là trời. Dân chìm mình chìm, dân đói mình đói, không thể trái được ý trời, không được chèn ép ý dân.
Kim Nhất Giai không nói lời nào, hai tay chống cằm, đôi mắt xinh đẹp nhìn Quan Doãn chăm chú. Lần đầu tiên, cô cảm thấy Quan Doãn chẳng những thân hình cao lớn, mà nhân cách cũng vô cùng cao thường, như ánh trăng sáng tỏ, như những giọt nước rơi xuống mặt đất, không hề vương chút bụi trần. Đúng là thiên giang hữu thủy thiên giang nguyệt,trăng sáng trên trời, soi tỏ cả thế gian.
Quan Doãn lần đầu tiên nhận được ánh mắt tôn thờ của Kim Nhất Giai, trong lòng không khỏi vui mừng. Đàn ông luôn mong được người mình yêu ngưỡng mộ, Quan Doãn cũng không ngoại lệ, huống chi hiện giờ hắn đang khát vọng lớn tuổi thêm một chút.
- Có phải đang thán phục anh không?
Quan Doãn cười ha ha.
- Anh còn tài hoa hơn so với tưởng tượng của em.
- Mèo khen mèo dài đuôi. Nhưng cũng phải nói, anh có kiến thức hơn so với em nghĩ, cũng chứng minh rằng ánh mắt của em quả thật không tệ. Em chẳng những khâm phục anh, mà còn khâm phục chính mình. Phụ nữ tìm chồng, tương đương với đầu thai lần thứ hai. Nếu chẳng may gặp người không chín chắn, đúng là chuyện xui xẻo cả đời. Dù sao, thế giới mới là chủ đích của một người đàn ông. Phụ nữ dù có mạnh mẽ thế nào cũng phải đứng phía sau đàn ông thôi.
Kim Nhất Giai chớp mắt, ánh mắt long lanh thật mê người.
Người ta nói phụ nữ xinh đẹp nhất trong tình yêu, lời này không sai. Lúc này, được tình yêu thấm nhuần, trên mặt Kim Nhất Giai tràn trề thần thái khác thường.
- Càn Khôn, Càn Khôn. Nam là trời, nữ là đất, đấy là quy tắc không thể nghịch chuyển, nhất định phải tuân thủ, nếu không sẽ loạn cả lên. Thế giới ngoại trừ có pháp luật, thì đạo đức và quy tắc mới là chuẩn tắc tiến bộ căn bản nhất của loài người tạo ra.
Quan Doãn lại tiếp tục đề tài lúc nãy.
- Quân tử hòa mà không lẫn, tiểu nhân lẫn mà không hòa, là có ý gì? Nếu là quân tử, tôi không đồng ý với ý kiến của anh, nhưng tôi bảo vệ quyền bày tỏ của anh, hiểu và tôn trọng ý kiến của anh. Còn tiểu nhân thì bề ngoài hoàn toàn tán đồng ý kiến của anh, nhưng sau lưng lại châm ngòi ly gián, nói năng xằng bậy. Trong quan trường không thiếu loại tiểu nhân như vậy. Chính vì có loại người như vậy mới khiến cho bầu không khí trong quan trường ngày càng kém.
- Anh cũng đừng lo nhiều như vậy, chỉ lo chuyện của anh thật tốt là được rồi, đợi đến ngày anh có thể hiệu lệnh thiên hạ, thì lập lại trật tự là được rồi.
Kim Nhất Giai nghiêng mặt.
- Em tin rằng, có một ngày, khi anh lên đến địa vị cao nhất, anh chắc chắn sẽ là người duy nhất được dân ý như nước, dân tâm đồng lòng.
- Ha ha… người duy nhất? Em cho rằng anh là thánh nhân sao?
Quan Doãn vui vẻ.
- Sau đức Khổng thánh nhân, Trung Quốc không còn thánh nhân nữa, nhiều lắm cũng chỉ là á thánh, sau cũng vì chuyển động thiếu thần hóa mà chấm dứt trong thất bại. Người không thể xưng thần trên đời, người chết là quỷ, đại quan trong đám quỷ mới là thần.
Ngẩng đầu nhìn bầu trời, thất mặt trăng đã ngả về tây, Quan Doãn đứng dậy:
- Không còn sớm nữa, nên đi ngủ thôi.
- Em cảm thấy em hiểu rõ anh hơn trước kia rồi.
Kim Nhất Giai ôm tay Quan Doãn.
- Em phát hiện, đôi khi nói chuyện phiếm có thể thúc đẩy giao lưu tình cảm. Trước kia, tuy em cảm thấy đã rất quen thuộc với anh rồi, nhưng hôm nay mới nhận thấy, hóa ra nội tâm của anh còn rộng lớn hơn so với suy nghĩ của em.
- Lớn hơn đất liền là đại dương, lớn hơn cả đại dương là không gian, còn lớn hơn cả không gian chính là tâm hồn con người.
Quan Doãn véo nhẹ lên mũi Kim Nhất Giai.
- Lòng người lớn vô cùng, nên lòng người mới là cao nhất, cũng như thế, cũng là lòng tham không đáy nhất.
- Anh có lòng tham gì không?
Kim Nhất Giai cười khanh khách, khẽ cắn đầu lưỡi.
- Có, đương nhiên là có. Con người không có lòng tham, thì sẽ không có động lực để phấn đấu, mặc dù đôi khi phấn đấu cũng chỉ là cái cớ đẹp đẽ để lừa gạt người khác thôi.
- Lòng tham của anh là gì?
- Chính là…
Quan Doãn cười đầy mờ ám, đột nhiên cắn môi Kim Nhất Giai.
- Lòng tham của anh hiện nay là đang nghĩ khi nào mới có thể ăn em sạch sẽ.
- Không cho ăn, sẽ không để cho anh ăn đâu.
Kim Nhất Giai né qua, chạy được vài bước lại đứng lại, quay lại tự nhiên cười nói:
- Em trước sau gì cũng là của anh, anh đừng ép em được không? Hơn nữa, trong nhà em, nếu chẳng may bị mẹ hay cha phát hiện, thì sẽ hạ thấp nhân phẩm của anh đó.
Quan Doãn gật đầu cười:
- Kiên nhẫn là một trong những phẩm chất ưu tú nhất của người đàn ông.
- Ngu ngốc.
Kim Nhất Giai đột nhiên cười giảo hoạt, xoay người chạy đi, bóng dáng nhỏ bé của cô chạy trên con đường tràn ngập hương hoa, giống như một vũ khúc không tiếng động.
Nhìn bóng dáng và tà áo tung bay của Kim Nhất Giai, vẻ thanh xuân tuyệt vời khiến người ta miên man bất định, khiến Quan Doãn như say, ngã vào đêm có ánh trăng trôi dài.
Hôm sau, Quan Doãn cũng không có việc gì, thị thực đi Mỹ vẫn chưa lấy được, hắn bèn theo Kim Nhất Giai đến công ty.
Quy mô công ty Kim Nhất Giai cũng không lớn lắm, tổng cộng khoảng trên dưới một trăm người, chiếm hết một tầng tòa nhà. Nhân viên phần lớn là sinh viên tốt nghiệp chuyên ngành kinh tế, đang làm việc, tay không rời khỏi máy tính, tất cả đều khẩn trương bận rộn.
Trong nhận thức của Quan Doãn, công ty kinh doanh thực tế mới đúng đắn. Như công ty của Kim Nhất Giai làm về đầu tư và quỹ, hắn cũng không hiểu rõ lắm. Nhưng không hiểu thì không hiểu, hắn vẫn biết về mặt kinh tế thì hắn không bằng Kim Nhất Giai. Thân là đàn ông, thừa nhận bản thân mình có phương diện không bằng phụ nữ, cũng không phải là chuyện mất mặt gì.
Văn phòng Kim Nhất Giai bày trí rất gọn gàng, phong cách mạnh mẽ, tất cả đều chủ yếu là thực dụng, trong đơn giản lại toát ra vẻ xa hoa, đúng là đạt đến mức tận cùng, đại thành chi cảnh, không cần phải có đá cẩm thạch, đèn treo pha lê hay ghế sa lon bằng da thật để bộc lộ được sự xa xỉ.
Quan Doãn ngồi trên ghế làm việc của Kim Nhất Giai cười ha hả:
- Anh cảm thấy quy cách phòng làm việc của em còn cao hơn cả đãi ngộ của cán bộ cấp tỉnh, chẳng trách ai cũng muốn kinh doanh, hóa ra kinh doanh đúng là nhiều điểm tốt.
- Nhiều chỗ tốt sao? Anh nghĩ quả là rất đơn giản, đại thư ký Quan.
Kim Nhất Giai cười nói.
- Quả thật, một người có thể ngồi vào vị trí cán bộ cấp tỉnh, khó như lên trời, nhưng anh cho rằng một công ty có thể đạt được quy mô một công ty thành công là dễ dàng sao? Nói cho anh biết, thương trường và quan trường đều giống nhau, cũng là tử thương vô số, cuối cùng mới yên bình, đều trải qua trăm trận chiến mới có thể đứng ở đỉnh cao thắng lợi, anh cho là dễ dàng sao? Có bao nhiêu người phải táng gia bại sản, bồi thường bằng cả gia sản
Quan Doãn cười nói:
- Sau này em lấy anh, nếu cấp bậc của anh cao hơn một chút, em còn kinh doanh e là có ảnh hưởng không tốt rồi.
- Không sợ.
Kim Nhất Giai cười rạng rỡ.
- Em cũng đã sớm nghĩ đến đường lui rồi. Một khi kết hôn, em sẽ không xuất đầu lộ diện nữa, về nhà giúp chồng dạy con.
- Hả, lui về cả sao? Không thể được, em hy sinh quá nhiều.
Quan Doãn lắc đầu ngay.
- Ai nói lui về hết?
Kim Nhất Giai cười giải hoạt.
- Em đã sớm có diệu kế, ở nhà hỗ trợ, chẳng khác nào buông rèm chấp chính, chỉ huy từ xa.
- Ai đấu tranh anh dũng ở phía trước?
Quan Doãn đã hiểu được kế hoạch của Kim Nhất Giai, hỏi tiếp:
- Là Tô Mặc Ngu hay Ôn Lâm?
- Đều không phải, anh không đoán được là ai đâu.
Kim Nhất Giai mỉm cười thần bí.
- Rốt cuộc là ai?
Quan Doãn đăm chiêu, suy nghĩ một chút, kinh sợ hỏi:
- Em đừng nói với anh là Hồng Nhan Hinh. Không thể mang cả gian hàng lớn như vậy giao cho cô ấy. Em có thể tin tưởng cô ấy trăm phần trăm sao?
- Không phải Hồng Nhan Hinh. Em biết anh không tin Hồng Nhan Hinh, thời gian em quen biết cô ta vẫn còn ngắn, cũng không tin cô ta, cho nên không thể nào là cô ta được.
Kim Nhất Giai nói tiếp:
- Nghĩ chút nữa đi….
/556
|