Tài sản của Kim Nhất Giai giao cho ai kinh doanh là chuyện trọng đại, chẳng những dính đến an toàn và lợi ích to lớn của Kim Nhất Giai, hơn nữa, sau khi Kim Nhất Giai và Quan Doãn kết hôn, lại liên quan đến tiền đồ và danh dự của hắn, cho nên nhất định phải hết sức cẩn thận, không được có chút sơ suất.
Quan Doãn suy nghĩ một lúc, lắc đầu mỉm cười:
- Thì ra là cô ấy…
- Đoán được sao?
Kim Nhất Giai cười nói.
- Hoa thược dược họ Điền quá mềm yếu, hoa sen họ Lý thuần khiết nhưng lại thiếu tình, chỉ có hoa họ Kim thật sự đẹp, hoa nở thì chấn động cả Bắc Kinh. Ba vị thiên kim ở Bắc Kinh, Điền Tương Ly của Điền gia, Lý Mộng Hàm của Lý gia, Kim Nhất Giai của Kim gia.
Quan Doãn cười tự đắc:
- Trong ba vị thiên kim này, đệ nhất thiên kim trong lòng anh, đệ nhị thiên kim trong lòng Tề Ngang Dương, còn đệ tam thiên kim trong lòng ai trước hết không cần lo, anh muốn nói là thiên kim thứ nhất và thiên kim thứ hai hợp tác, nhất định là chuyện tốt đẹp.
- Anh thật dung tục. Cái gì mà đệ nhất thiên kim trong lòng ai, khó nghe muốn chết.
Kim Nhất Giai cầm quyển sách lên đánh về phía Quan Doãn.
- Nhưng em phải đánh vỡ lòng tự tin của anh một chút, anh đoán sai rồi.
- Đoán sai rồi sao? Không phải Lý Mộng Hàm à?
Quan Doãn ngây người sửng sốt, bèn cười.
- Hóa ra là Điền Tương Ly.
Trong ba vị thiên kim ở Bắc Kinh, Kim Nhất Giai thì không cần phải nói, là người con gái Quan Doãn yêu mến, Lý Mộng Hàm cũng không cần nhắc đến, là người tình trong mộng của Tề Ngang Dương. Hai cô trong ba vị thiên kim này, Quan Doãn cũng khá quen thuộc, chỉ có Điền Tương Ly, con gái họ Điền, thì hắn chỉ mới nghe tên chứ chưa từng gặp mặt. Nghe nói Điền Tương Ly chỉ luôn ở trong nhà, chẳng khác nào các tiểu thư khuê thời cổ đại không hề bước chân ra khỏi cửa, được nuôi dưỡng ở chốn khuê phòng, người khác không biết được.
- Vâng, chính là Điền Tương Ly.
Kim Nhất Giai cười dịu dàng, dường như dùng tất cả bản lĩnh của mình để phô diễn tình yêu thương với người đàn ông của cô.
- Nói cho anh biết, Tương Ly là cô gái mà em cảm thấy ổn trọng, đáng tin cậy nhất. Cô ấy có thể ngồi trước máy tính cả ngày chỉ để tính toán sổ sách thôi.
- Em làm việc thì anh yên tâm, nhưng anh chưa từng gặp Điền Tương Ly, cũng không quen cô ấy, không có cách nào phát biểu ý kiến, nhưng anh tôn trọng lựa chọn của em.
- Ừ, trước khi em chính thức có quyết định, nhất định sẽ để anh gặp Tương Ly. Dù sao cũng là chuyện lớn, anh cũng có một nửa quyết định mà.
Kim Nhất Giai bước tới ôm cổ Quan Doãn.
- Em không có chuyện gì giấu diếm anh cả, anh có chuyện gì gạt em không?
- Có.
Quan Doãn thành thật nói.
- Vừa lúc có một việc, anh nghĩ mãi vẫn cảm thấy nên nói với em rõ ràng cho thỏa đáng.
Ánh mắt Kim Nhất Giai lướt mấy vòng trên mặt Quan Doãn, lặng lẽ mỉm cười.
- Em đã sớm nhận thấy anh có tâm sự rồi…
Quan Doãn biết có những việc không có khả năng giấu mãi, như chuyện Hạ Lai mang thai, hắn nhất định phải nói cho Kim Nhất Giai biết, bằng không, đợi đến khi Kim Nhất Giai biết được sự thật từ người khác thì sẽ oán giận hắn và Hạ Lai cả đời. Hơn nữa, còn có thể trở thành bóng ma không thể xóa nhòa, bịt kín tương lai của hắn và Kim Nhất Giai.
Dù Hạ Lai luôn nhấn mạnh với hắn rằng không được nói với Kim Nhất Giai, vả lại hắn cũng biết Hạ Lai lo lắng rằng Kim Nhất Giai sẽ nghĩ ngợi lung tung. Dù sao, hắn và Hạ Lai có kết tinh là sự thật vĩnh viễn không thể thay đổi được, thậm chí còn có thể trở thành chướng ngại giữa hắn và Kim Nhất Giai, nhưng mặc kệ Kim Nhất Giai nghĩ thế nào, hắn cũng phải nói ra sự thật. Nếu không, hắn vĩnh viễn sẽ thẹn với tình yêu chân thực của Kim Nhất Giai đối với hắn.
- Anh muốn đi Mỹ một chuyến…
Quan Doãn nói một cách khó khăn.
- Đi thăm Hạ Lai.
- Em cũng đã đoán rồi.
Kim Nhất Giai gật đầu, dáng vẻ phục tùng, hơi có ý bi thương.
- Anh cũng phải đi thăm em ấy. Em không thể quá ích kỷ, cướp anh từ em ấy, em đã rất có lỗi với em ấy rồi. Thật sự nếu không cho anh đi thăm em ấy, em đã biến thành tội nhân thiên cổ rồi.
- Em rất tốt, nhưng thật ra anh không tốt.
Quan Doãn ôm Kim Nhất Giai vào lòng. Tuy hắn không hề muốn có tình cảm luyến ái gì trong văn phòng, nhưng trong văn phòng to lớn như thế, chỉ có hai người là hắn và Kim Nhất Giai, cũng khó tránh khỏi mơ tưởng viễn vông. Cũng may, vừa nghĩ tới Hạ Lai, lòng ham muốn của hắn liền bị dập tắt.
- Có chuyện, anh, anh …. đã giấu em rất lâu.
- Anh nói đi, mặc kệ là chuyện gì, em cũng sẽ không trách anh.
Kim Nhất Giai cắn môi, kiên định nói.
- Hạ Lai mang thai…
Quan Doãn cắn răng nói ra miệng.
- Đã sinh một đứa con trai.
- …
Thân mình Kim Nhất Giai cứng đờ, dường như muốn giãy ra khỏi vòng tay của Quan Doãn. Quan Doãn không buông tay, cô cũng không kiên trì nữa, mềm mại ngã vào ngực Quan Doãn, thầm thì:
- Hạ Lai thật đáng thương, có đứa bé ở cùng, cuối cùng là trời cao cũng để mắt đến em ấy. Em không là người phụ nữ đầu tiên của anh, cũng không phải là mẹ của đứa con đầu tiên của anh, có phải là trời đang trừng phạt em không?
- Em là cô gái mà anh sẽ gìn giữ cả đời, như vậy là đủ rồi.
Quan Doãn ôm chặt Kim Nhất Giai.
- Nhất Giai, anh hy vọng em nhớ kỹ một điều, trong lòng anh, trong trận tuyết lớn từ Hoàng Lương đến lúc cuối cùng của sinh mạng, em vĩnh viễn là người anh yêu nhất.
Kim Nhất Giai chấn động cả người. Cô chưa từng nghe Quan Doãn hứa hẹn rằng cô sẽ là người hắn yêu nhất, giờ cuối cùng cũng đã nghe được, không kìm nổi, nước mắt tuôn xuống như hạt mưa
Quan Doãn và Kim Nhất Giai, vì chuyện Hạ Lai sinh con, có thể bớt đi mối lo ngầm trong lòng, từ nay về sau, hai người không còn gì ngăn cách nữa.
Sau đó, Quan Doãn gặp lại Hồng Nhan Hinh.
Hồng Nhan Hinh hiện đang gia nhập công ty của Tô Mặc Ngu, là phó Tổng giám đốc công ty. Sau khi số vốn hai trăm triệu tệ của cô rót vào công ty Tô Mặc Ngu, chiếm 40% cổ phần. Tuy nói đầu tư dưới danh nghĩa của Hồng Nhan Hinh, nhưng ai cũng biết, Hồng Nhan Hinh cũng chỉ là người đại diện của Quan Doãn thôi.
Hồng Nhan Hinh hơi đẫy đà hơn khi ở Hoàng Lương. Tâm khoan thể khoái, lại không bị sự sống chết uy hiếp, tự nhiên tâm tình thư thái, hơn nữa, gần đây mọi việc đều thuận lợi, có thể quang minh chính đại tạo dựng sự ngiệp cho cô, cuộc sống của cô ở Bắc Kinh thong dong tự tại hơn lúc ở Hoàng Lương.
Gặp được Quan Doãn, Hồng Nhan Hinh thật vui vẻ, có được niềm vui tha hương ngộ cố tri, nhưng thấy Kim Nhất Giai xinh đẹp như hoa bên cạnh Quan Doãn, ý tưởng muốn nhào đến ôm chằm lấy Quan Doãn liền bị bóp chết trong lòng, nhưng vẫn vui vẻ mỉm cười chào, bắt tay Quan Doãn, không dám có chút ý niệm làm càn trong đầu.
Kim Nhất Giai chẳng những đẹp như cầu vồng, mà khí chất còn hơn người, khiến Hồng Nhan Hinh tự thấy xấu hổ, so với Kim Nhất Giai, cô có cảm giác như cách xa vạn dặm. Nhưng trong lòng cô thầm hâm mộ, Quan Doãn và Kim Nhất Giai đúng là trai tài gái sắc, đúng là duyên trời tác hợp.
Buổi tối, khi hắn cùng Kim Nhất Giai quay về Kim gia, Quan Doãn nhận được điện thoại của Tề Ngang Dương, thị thực đã làm xong rồi, tất cả đều chuẩn bị xong, ngày mai hắn có thể bay đến Mỹ.
Vốn tưởng rằng buổi tối có thể gặp được Kim Toàn Đạo, kết quả Kim Toàn Đạo gọi điện thoại về, nói là có chuyện không về được. Quan Doãn cảm thấy hơi tiếc nuối, nhưng cũng đành thôi, không gặp thì không gặp, sau này vẫn còn cơ hội. Hơn nữa, e là Kim Toàn Đạo hiện giờ cũng không có tâm tư tán gẫu hay trò chuyện gì với hắn.
Buổi tối lại ở Kim Sinh Lệ Thủy.
Ngủ cho đến nửa đêm thì Quan Doãn đột nhiên tỉnh giấc, không thể ngủ lại được, bèn xuống giường bước ra ngoài tản bộ. Bóng đêm như nước, ánh trăng như bạc, dưới ánh trăng, bóng cây đong đưa, khung cảnh mờ ảo như trong mơ. Sân Kim Sinh Lệ Thủy rất lớn, lại ở nơi vắng vẻ, sự yên tĩnh về đêm có thể sánh được với nông thôn. Trong thoáng chốc, Quan Doãn có cảm giác như được về tới quê nhà ở huyện Khổng.
Nhìn kỹ lại, thật đúng là lạ lùng, dưới ánh trăng, sân của Kim Sinh Lệ Thủy có mấy phần giống với nhà hắn, nhưng cụ thể giống thế nào thì nhất thời không phân biệt rõ được.
Quan Doãn một mình ngồi lên ghế mây dưới tán cây, suy nghĩ bay tán loạn, không biết tại sao lại nhớ đến bài Tiểu Trọng Sơn của Nhạc Phi – đêm qua mùa thu dế không gáy, giật mình tỉnh mộng đã canh ba, một mình lặng lẽ bước đi, ngoài cửa sổ trăng soi vằng vặc, bạc đầu vì công danh… Đúng, bạc đầu vì công danh.
Nhìn những vì tinh tú di chuyển trên bầu trời đêm, Quan Doãn vốn không biết xem thiên tượng, nhưng trong lòng mơ hồ lại có một niềm mong mỏi, rằng không bao lâu sau, cục diện chính trị trong nước sẽ có xu hướng ổn định.
Sáng sớm hôm sau, Kim Nhất Giai lái xe đưa Quan Doãn tới sân bay. Đến sân bay rồi, thủ tục đăng ký hoàn tất, Quan Doãn và Kim Nhất Giai lưu luyến chia tay. Kim Nhất Giai nhờ Quan Doãn chuyển lời với Hạ Lai:
- Nếu em ấy muốn trở về, thì cứ quay về đi, một mình ở nước ngoài sẽ rất cô đơn.
Quan Doãn siết chặt Kim Nhất Giai, không nói gì, nhưng trong lòng cũng hiểu được, Kim Nhất Giai và Hạ Lai nhường nhịn nhau, không ai muốn tổn thương đối phương, nên mới gây ra thế cục hiện tại. Hạ Lai đi xa, ra tận nước ngoài, trước hết là tránh né cha mẹ, thứ hai là sao lại không có ý suy nghĩ cho Kim Nhất Giai, nhường đường cho Kim Nhất Giai chứ?
Căn cứ vào việc Quan Doãn hiểu rõ Hạ Lai, thì chắc chắn Hạ Lai tình nguyện sống một mình ở nước ngoài, dù cô đơn cũng sẽ không về nước.
Từ Bắc Kinh bay thẳng đến Mỹ, Quan Doãn đi mây về gió, một đường thẳng đến Seattle. Không sai, Hạ Lai ở Mỹ, không ở New York, cũng không ở Los Angeles, mà ở thành phố Seattle, nằm ven bờ Thái Bình Dương, ở tây bắc nước Mỹ.
Năm 1995, Seattle được bầu chọn là “nơi tốt nhất để cư trú”, năm 1996 lại được bầu là “thành phố làm việc và sinh sống tốt nhất”. Seattle là quê hương của Bill Gates và công ty Microsoft. Khu nhà cao cấp của Bill Gates và tổng bộ công ty Microsoft ở thành phố vô cùng trong lành này, cũng là quê hương của máy bay Boeing.
Không biết sao, nhắc đến Seattle, Quan Doãn luôn bất giác nhớ đến bộ phim “Đêm không ngủ ở Seattle”. Khi bộ phim này trình chiếu, hắn và Hạ Lai mới biết nhau. Lúc ấy, hai người cùng xem “Đêm không ngủ ở Seattle”, Hạ Lai cảm động đến nỗi khóc rối tinh rối mù. Cho đến tận hôm nay, Quan Doãn nhớ đến nước mắt Hạ Lai lúc ấy, trong lòng vẫn khó tránh khỏi ưu tư.
Máy bay đáp xuống sân bay Seattle vào lúc sáng sớm. Ánh nắng sớm cùng với không khí ấm áp mềm mại đập vào mặt, Quan Doãn vừa xuống máy bay thì tinh thần đã rung lên. Không khí vô cùng tươi mát, thanh sạch, trong suốt, không hổ danh là thành phố xanh sạch.
Hạ Lai và Ôn Lâm đã đợi trước đại sảnh phi trường.
Ôn Lâm vẫn y nguyên. Sống một thời gian ngắn ở Mỹ không làm cô bị Tây hóa. Cô vẫn xinh xắn khỏe mạnh như đóa hướng dương, mặc một bộ đồ màu sáng, có vẻ tao nhã và thong dong hơn trước kia. Có lẽ chỉ khi ở trong hoàn cảnh nhàn nhã và đầy đủ, một người mới có thể giữ được khí chất bình tĩnh chín chắn, có thể thấy được trình tự cuộc sống để quyết định mọi việc.
Đúng bên cạnh Ôn Lâm là Hạ Lai, đã từng là mối tình đầu của Quan Doãn, giờ lại là mẹ của con hắn. Dung nhan Hạ Lai không thay đổi, chỉ là hình ảnh cô bế con gia tăng thêm hào quang tình mẫu tử…
Quan Doãn suy nghĩ một lúc, lắc đầu mỉm cười:
- Thì ra là cô ấy…
- Đoán được sao?
Kim Nhất Giai cười nói.
- Hoa thược dược họ Điền quá mềm yếu, hoa sen họ Lý thuần khiết nhưng lại thiếu tình, chỉ có hoa họ Kim thật sự đẹp, hoa nở thì chấn động cả Bắc Kinh. Ba vị thiên kim ở Bắc Kinh, Điền Tương Ly của Điền gia, Lý Mộng Hàm của Lý gia, Kim Nhất Giai của Kim gia.
Quan Doãn cười tự đắc:
- Trong ba vị thiên kim này, đệ nhất thiên kim trong lòng anh, đệ nhị thiên kim trong lòng Tề Ngang Dương, còn đệ tam thiên kim trong lòng ai trước hết không cần lo, anh muốn nói là thiên kim thứ nhất và thiên kim thứ hai hợp tác, nhất định là chuyện tốt đẹp.
- Anh thật dung tục. Cái gì mà đệ nhất thiên kim trong lòng ai, khó nghe muốn chết.
Kim Nhất Giai cầm quyển sách lên đánh về phía Quan Doãn.
- Nhưng em phải đánh vỡ lòng tự tin của anh một chút, anh đoán sai rồi.
- Đoán sai rồi sao? Không phải Lý Mộng Hàm à?
Quan Doãn ngây người sửng sốt, bèn cười.
- Hóa ra là Điền Tương Ly.
Trong ba vị thiên kim ở Bắc Kinh, Kim Nhất Giai thì không cần phải nói, là người con gái Quan Doãn yêu mến, Lý Mộng Hàm cũng không cần nhắc đến, là người tình trong mộng của Tề Ngang Dương. Hai cô trong ba vị thiên kim này, Quan Doãn cũng khá quen thuộc, chỉ có Điền Tương Ly, con gái họ Điền, thì hắn chỉ mới nghe tên chứ chưa từng gặp mặt. Nghe nói Điền Tương Ly chỉ luôn ở trong nhà, chẳng khác nào các tiểu thư khuê thời cổ đại không hề bước chân ra khỏi cửa, được nuôi dưỡng ở chốn khuê phòng, người khác không biết được.
- Vâng, chính là Điền Tương Ly.
Kim Nhất Giai cười dịu dàng, dường như dùng tất cả bản lĩnh của mình để phô diễn tình yêu thương với người đàn ông của cô.
- Nói cho anh biết, Tương Ly là cô gái mà em cảm thấy ổn trọng, đáng tin cậy nhất. Cô ấy có thể ngồi trước máy tính cả ngày chỉ để tính toán sổ sách thôi.
- Em làm việc thì anh yên tâm, nhưng anh chưa từng gặp Điền Tương Ly, cũng không quen cô ấy, không có cách nào phát biểu ý kiến, nhưng anh tôn trọng lựa chọn của em.
- Ừ, trước khi em chính thức có quyết định, nhất định sẽ để anh gặp Tương Ly. Dù sao cũng là chuyện lớn, anh cũng có một nửa quyết định mà.
Kim Nhất Giai bước tới ôm cổ Quan Doãn.
- Em không có chuyện gì giấu diếm anh cả, anh có chuyện gì gạt em không?
- Có.
Quan Doãn thành thật nói.
- Vừa lúc có một việc, anh nghĩ mãi vẫn cảm thấy nên nói với em rõ ràng cho thỏa đáng.
Ánh mắt Kim Nhất Giai lướt mấy vòng trên mặt Quan Doãn, lặng lẽ mỉm cười.
- Em đã sớm nhận thấy anh có tâm sự rồi…
Quan Doãn biết có những việc không có khả năng giấu mãi, như chuyện Hạ Lai mang thai, hắn nhất định phải nói cho Kim Nhất Giai biết, bằng không, đợi đến khi Kim Nhất Giai biết được sự thật từ người khác thì sẽ oán giận hắn và Hạ Lai cả đời. Hơn nữa, còn có thể trở thành bóng ma không thể xóa nhòa, bịt kín tương lai của hắn và Kim Nhất Giai.
Dù Hạ Lai luôn nhấn mạnh với hắn rằng không được nói với Kim Nhất Giai, vả lại hắn cũng biết Hạ Lai lo lắng rằng Kim Nhất Giai sẽ nghĩ ngợi lung tung. Dù sao, hắn và Hạ Lai có kết tinh là sự thật vĩnh viễn không thể thay đổi được, thậm chí còn có thể trở thành chướng ngại giữa hắn và Kim Nhất Giai, nhưng mặc kệ Kim Nhất Giai nghĩ thế nào, hắn cũng phải nói ra sự thật. Nếu không, hắn vĩnh viễn sẽ thẹn với tình yêu chân thực của Kim Nhất Giai đối với hắn.
- Anh muốn đi Mỹ một chuyến…
Quan Doãn nói một cách khó khăn.
- Đi thăm Hạ Lai.
- Em cũng đã đoán rồi.
Kim Nhất Giai gật đầu, dáng vẻ phục tùng, hơi có ý bi thương.
- Anh cũng phải đi thăm em ấy. Em không thể quá ích kỷ, cướp anh từ em ấy, em đã rất có lỗi với em ấy rồi. Thật sự nếu không cho anh đi thăm em ấy, em đã biến thành tội nhân thiên cổ rồi.
- Em rất tốt, nhưng thật ra anh không tốt.
Quan Doãn ôm Kim Nhất Giai vào lòng. Tuy hắn không hề muốn có tình cảm luyến ái gì trong văn phòng, nhưng trong văn phòng to lớn như thế, chỉ có hai người là hắn và Kim Nhất Giai, cũng khó tránh khỏi mơ tưởng viễn vông. Cũng may, vừa nghĩ tới Hạ Lai, lòng ham muốn của hắn liền bị dập tắt.
- Có chuyện, anh, anh …. đã giấu em rất lâu.
- Anh nói đi, mặc kệ là chuyện gì, em cũng sẽ không trách anh.
Kim Nhất Giai cắn môi, kiên định nói.
- Hạ Lai mang thai…
Quan Doãn cắn răng nói ra miệng.
- Đã sinh một đứa con trai.
- …
Thân mình Kim Nhất Giai cứng đờ, dường như muốn giãy ra khỏi vòng tay của Quan Doãn. Quan Doãn không buông tay, cô cũng không kiên trì nữa, mềm mại ngã vào ngực Quan Doãn, thầm thì:
- Hạ Lai thật đáng thương, có đứa bé ở cùng, cuối cùng là trời cao cũng để mắt đến em ấy. Em không là người phụ nữ đầu tiên của anh, cũng không phải là mẹ của đứa con đầu tiên của anh, có phải là trời đang trừng phạt em không?
- Em là cô gái mà anh sẽ gìn giữ cả đời, như vậy là đủ rồi.
Quan Doãn ôm chặt Kim Nhất Giai.
- Nhất Giai, anh hy vọng em nhớ kỹ một điều, trong lòng anh, trong trận tuyết lớn từ Hoàng Lương đến lúc cuối cùng của sinh mạng, em vĩnh viễn là người anh yêu nhất.
Kim Nhất Giai chấn động cả người. Cô chưa từng nghe Quan Doãn hứa hẹn rằng cô sẽ là người hắn yêu nhất, giờ cuối cùng cũng đã nghe được, không kìm nổi, nước mắt tuôn xuống như hạt mưa
Quan Doãn và Kim Nhất Giai, vì chuyện Hạ Lai sinh con, có thể bớt đi mối lo ngầm trong lòng, từ nay về sau, hai người không còn gì ngăn cách nữa.
Sau đó, Quan Doãn gặp lại Hồng Nhan Hinh.
Hồng Nhan Hinh hiện đang gia nhập công ty của Tô Mặc Ngu, là phó Tổng giám đốc công ty. Sau khi số vốn hai trăm triệu tệ của cô rót vào công ty Tô Mặc Ngu, chiếm 40% cổ phần. Tuy nói đầu tư dưới danh nghĩa của Hồng Nhan Hinh, nhưng ai cũng biết, Hồng Nhan Hinh cũng chỉ là người đại diện của Quan Doãn thôi.
Hồng Nhan Hinh hơi đẫy đà hơn khi ở Hoàng Lương. Tâm khoan thể khoái, lại không bị sự sống chết uy hiếp, tự nhiên tâm tình thư thái, hơn nữa, gần đây mọi việc đều thuận lợi, có thể quang minh chính đại tạo dựng sự ngiệp cho cô, cuộc sống của cô ở Bắc Kinh thong dong tự tại hơn lúc ở Hoàng Lương.
Gặp được Quan Doãn, Hồng Nhan Hinh thật vui vẻ, có được niềm vui tha hương ngộ cố tri, nhưng thấy Kim Nhất Giai xinh đẹp như hoa bên cạnh Quan Doãn, ý tưởng muốn nhào đến ôm chằm lấy Quan Doãn liền bị bóp chết trong lòng, nhưng vẫn vui vẻ mỉm cười chào, bắt tay Quan Doãn, không dám có chút ý niệm làm càn trong đầu.
Kim Nhất Giai chẳng những đẹp như cầu vồng, mà khí chất còn hơn người, khiến Hồng Nhan Hinh tự thấy xấu hổ, so với Kim Nhất Giai, cô có cảm giác như cách xa vạn dặm. Nhưng trong lòng cô thầm hâm mộ, Quan Doãn và Kim Nhất Giai đúng là trai tài gái sắc, đúng là duyên trời tác hợp.
Buổi tối, khi hắn cùng Kim Nhất Giai quay về Kim gia, Quan Doãn nhận được điện thoại của Tề Ngang Dương, thị thực đã làm xong rồi, tất cả đều chuẩn bị xong, ngày mai hắn có thể bay đến Mỹ.
Vốn tưởng rằng buổi tối có thể gặp được Kim Toàn Đạo, kết quả Kim Toàn Đạo gọi điện thoại về, nói là có chuyện không về được. Quan Doãn cảm thấy hơi tiếc nuối, nhưng cũng đành thôi, không gặp thì không gặp, sau này vẫn còn cơ hội. Hơn nữa, e là Kim Toàn Đạo hiện giờ cũng không có tâm tư tán gẫu hay trò chuyện gì với hắn.
Buổi tối lại ở Kim Sinh Lệ Thủy.
Ngủ cho đến nửa đêm thì Quan Doãn đột nhiên tỉnh giấc, không thể ngủ lại được, bèn xuống giường bước ra ngoài tản bộ. Bóng đêm như nước, ánh trăng như bạc, dưới ánh trăng, bóng cây đong đưa, khung cảnh mờ ảo như trong mơ. Sân Kim Sinh Lệ Thủy rất lớn, lại ở nơi vắng vẻ, sự yên tĩnh về đêm có thể sánh được với nông thôn. Trong thoáng chốc, Quan Doãn có cảm giác như được về tới quê nhà ở huyện Khổng.
Nhìn kỹ lại, thật đúng là lạ lùng, dưới ánh trăng, sân của Kim Sinh Lệ Thủy có mấy phần giống với nhà hắn, nhưng cụ thể giống thế nào thì nhất thời không phân biệt rõ được.
Quan Doãn một mình ngồi lên ghế mây dưới tán cây, suy nghĩ bay tán loạn, không biết tại sao lại nhớ đến bài Tiểu Trọng Sơn của Nhạc Phi – đêm qua mùa thu dế không gáy, giật mình tỉnh mộng đã canh ba, một mình lặng lẽ bước đi, ngoài cửa sổ trăng soi vằng vặc, bạc đầu vì công danh… Đúng, bạc đầu vì công danh.
Nhìn những vì tinh tú di chuyển trên bầu trời đêm, Quan Doãn vốn không biết xem thiên tượng, nhưng trong lòng mơ hồ lại có một niềm mong mỏi, rằng không bao lâu sau, cục diện chính trị trong nước sẽ có xu hướng ổn định.
Sáng sớm hôm sau, Kim Nhất Giai lái xe đưa Quan Doãn tới sân bay. Đến sân bay rồi, thủ tục đăng ký hoàn tất, Quan Doãn và Kim Nhất Giai lưu luyến chia tay. Kim Nhất Giai nhờ Quan Doãn chuyển lời với Hạ Lai:
- Nếu em ấy muốn trở về, thì cứ quay về đi, một mình ở nước ngoài sẽ rất cô đơn.
Quan Doãn siết chặt Kim Nhất Giai, không nói gì, nhưng trong lòng cũng hiểu được, Kim Nhất Giai và Hạ Lai nhường nhịn nhau, không ai muốn tổn thương đối phương, nên mới gây ra thế cục hiện tại. Hạ Lai đi xa, ra tận nước ngoài, trước hết là tránh né cha mẹ, thứ hai là sao lại không có ý suy nghĩ cho Kim Nhất Giai, nhường đường cho Kim Nhất Giai chứ?
Căn cứ vào việc Quan Doãn hiểu rõ Hạ Lai, thì chắc chắn Hạ Lai tình nguyện sống một mình ở nước ngoài, dù cô đơn cũng sẽ không về nước.
Từ Bắc Kinh bay thẳng đến Mỹ, Quan Doãn đi mây về gió, một đường thẳng đến Seattle. Không sai, Hạ Lai ở Mỹ, không ở New York, cũng không ở Los Angeles, mà ở thành phố Seattle, nằm ven bờ Thái Bình Dương, ở tây bắc nước Mỹ.
Năm 1995, Seattle được bầu chọn là “nơi tốt nhất để cư trú”, năm 1996 lại được bầu là “thành phố làm việc và sinh sống tốt nhất”. Seattle là quê hương của Bill Gates và công ty Microsoft. Khu nhà cao cấp của Bill Gates và tổng bộ công ty Microsoft ở thành phố vô cùng trong lành này, cũng là quê hương của máy bay Boeing.
Không biết sao, nhắc đến Seattle, Quan Doãn luôn bất giác nhớ đến bộ phim “Đêm không ngủ ở Seattle”. Khi bộ phim này trình chiếu, hắn và Hạ Lai mới biết nhau. Lúc ấy, hai người cùng xem “Đêm không ngủ ở Seattle”, Hạ Lai cảm động đến nỗi khóc rối tinh rối mù. Cho đến tận hôm nay, Quan Doãn nhớ đến nước mắt Hạ Lai lúc ấy, trong lòng vẫn khó tránh khỏi ưu tư.
Máy bay đáp xuống sân bay Seattle vào lúc sáng sớm. Ánh nắng sớm cùng với không khí ấm áp mềm mại đập vào mặt, Quan Doãn vừa xuống máy bay thì tinh thần đã rung lên. Không khí vô cùng tươi mát, thanh sạch, trong suốt, không hổ danh là thành phố xanh sạch.
Hạ Lai và Ôn Lâm đã đợi trước đại sảnh phi trường.
Ôn Lâm vẫn y nguyên. Sống một thời gian ngắn ở Mỹ không làm cô bị Tây hóa. Cô vẫn xinh xắn khỏe mạnh như đóa hướng dương, mặc một bộ đồ màu sáng, có vẻ tao nhã và thong dong hơn trước kia. Có lẽ chỉ khi ở trong hoàn cảnh nhàn nhã và đầy đủ, một người mới có thể giữ được khí chất bình tĩnh chín chắn, có thể thấy được trình tự cuộc sống để quyết định mọi việc.
Đúng bên cạnh Ôn Lâm là Hạ Lai, đã từng là mối tình đầu của Quan Doãn, giờ lại là mẹ của con hắn. Dung nhan Hạ Lai không thay đổi, chỉ là hình ảnh cô bế con gia tăng thêm hào quang tình mẫu tử…
/556
|