Lưu Vi Vi năm nay bốn lăm tuổi, là một tên khẩu Phật tâm xà đầu hói bụng to, cả ngày giả vờ cười, cũng không biết tại sao bố mẹ y lại đặt cho y cái tên nam không ra nam nữ không ra nữ, kết quả y trông cũng có chút giống con gái, đặc biệt là lúc vẻ mặt tươi cười, rất giống một bà già.
Nhưng gã có tên đàn bà này lại là Phó cục trưởng thường trực, mười phần mạnh vì gạo, bạo vì tiền, không những lọt vào mắt Chương Hệ Phong và Chương Tiện Thái, mà còn có quan hệ không tồi với Đại Gia, đồng thời, Vu Phồn Nhiên cũng có ấn tượng khá tốt với y.
Người chốn quan trường, cảnh giới cao nhất là mạnh vì gạo, bạo vì tiền, cảnh giới khó nhất cũng là mạnh vì gạo bạo vì tiền. Mạnh vì gạo bạo vì tiền là cách nói tương đối dễ nghe, nói một cách thông tục là mọi việc đều thuận lợi, nói một cách ác độc là không có chủ kiến.
Kỳ thực chốn quan trường người không có chủ kiến rất nhiều, nhưng đa số cuộc sống không tốt lắm, hoặc là gió chiều nào theo chiều ấy, hoặc là gió vừa thổi lay động cỏ liền bị gió táp mưa sa trước tiên. Lưu Vi Vi là ngoại lệ, không những không bị gió táp mưa sa, ngược lại còn là đối tượng mà các bên đều muốn lôi kéo, như vậy có thể thấy cái người Lưu Vi Vi này am hiểu rất sâu tinh hoa của đạo trung dung.
- Tôi cũng nghe nói Lưu Vi Vi tiếng hô rất cao.
Hoàng Hán tiếp lời nói:
- Không ngoài dự đoán, hẳn là y, trừ phi có binh hàng không, nhưng theo như tình hình hiện tại của thành phố Yến, khả năng có binh hàng không là không lớn, tôi nghĩ cho dù là Bí thư Vu hay là Chủ tịch thành phố Thôi đều sẽ phản đối hàng không.
- Kết cục xấu nhất của Hồng Hi và Hồng Thiên Khoát là gì?
Tề Ngang Dương xoay người hỏi Hoàng Hán, rất ít khi anh ta chủ động hỏi Hoàng Hán.
- Hồng Hi mất chức là chuyện không thể tránh được, nếu lạc quan thì có lẽ có thể dưỡng lão, nếu không lạc quan thì nửa đời sau cũng bị vạ lây. Còn Hồng Thiên Khoát thì... chắc chắn phải ngồi tù mấy năm.
Hoàng Hán bình tĩnh nói:
- Tôi có suy nghĩ này, không được chín chắn lắm, muốn mời Chủ tịch huyện Quan, Tổng giám đốc Tề cân nhắc một chút.
- Có gì cứ nói thẳng.
Tề Ngang Dương nói không chút khách khí.
- Nếu có thể thì tốt nhất là ra tay cứu Hồng Hi một chút, chẳng hạn như nếu Hồng Hi phải ngồi tù thì giúp gã giảm nhẹ đi vài năm, như vậy Hồng Hi sẽ cảm kích trong lòng, không những có khả năng lấy được nhiều thông tin hơn về Đại Gia và những người khác từ tay gã, còn có thể lợi dụng gã để tiếp quản tam đại bang một cách dễ dàng hơn, một mũi tên trúng hai đích.
Suy nghĩ của Hoàng Hán không sai, Quan Doãn cũng đang có ý này, liền gật đầu nói với Tề Ngang Dương:
- Phó cục trưởng Hoàng và tôi có cùng suy nghĩ.
Tề Ngang Dương nghĩ một lát:
- Được, cứ làm như vậy đi, thế này nhé, Quan Doãn, cậu phụ trách nắm bắt thông tin kịp thời và theo dõi sát sao những hành động lạ của tam đại bang, tôi phụ trách giảm áp lực từ mọi mặt cho Hồng Hi.
- Được.
Quan Doãn xoay người phân phó Sở Triều Huy:
- Triều Huy, anh và Kiên Cường, Văn Lâm phụ trách tiếp xúc mật thiết với tam đại bang, truyền đạt chỉ thị. Phó cục trưởng Hoàng, anh vất vả một chút, cài gián điệp ở Cục thành phố, làm tốt công tác ứng biến, đương nhiên, giữ mối quan hệ tốt đẹp với Lưu Vi Vi cũng rất quan trọng.
- Tôi biết.
Hoàng Hán gật gật đầu:
- Ba người chúng ta cùng tiến hành, chắc chắn có thể trở thành người thu lợi lớn nhất.
- Không đúng, chú Quan, chỉ có mình cậu là nhẹ nhàng nhất, chuyện của cậu đều để Phó cục trưởng Hoàng và Sở Triều Huy làm thay rồi. Cậu không thể ngồi mát ăn bát vàng chứ?
Tề Ngang Dương chiếu tướng Quan Doãn:
- Vậy thế này đi, cậu vất vả một chút, xử lý Lưu Văn Vấn là được, chinh phục tam đại bang bắt đầu từ việc chinh phục đại tỷ của tam đại bang, mà chinh phục đại tỷ tam đại bang bắt đầu bằng việc lừa cô ta lên giường.
Quan Doãn cắt đứt lời nói bậy của Tề Ngang Dương:
- Được rồi, được rồi, Ngang Dương, sao anh lại luôn thành công trong việc đem chủ đề chuyển sang phụ nữ, có Lý Mộng Hàm rồi, anh còn thấy không đủ sao? Có phải sở thích của anh rất đặc biệt, thích người đàn ông hói đầu như Lưu Vi Vi sao?
- Ọe...
Tề Ngang Dương giả vờ nôn khan:
- Đùa gì không đùa lại nhất định phải chơi đàn ông. Quan Doãn, tôi phải nói cho cậu biết, đây là giới hạn của tôi.
Quan Doãn cười ha hả:
- Cuối cùng cũng nắm được điểm yếu của anh, sau này muốn kẹp vỏ của anh thì dễ hơn nhiều rồi.
Tề Ngang Dương vẻ mặt đau khổ:
- Thật không đáng là anh em, không phải bạn bè, không phải huynh đệ.
Hoàng Hán và Sở Triều Huy đều nở nụ cười.
Mấy người cùng nhau ăn cơm sau đó Quan Doãn về nhà --- cứ tưởng sẽ không ở căn phòng mà Tề Ngang Dương chuẩn bị cho nữa, không ngờ, ngày đầu tiên liền quay về sống, đời người thật là không thể nói trước được điều gì.
Trên đường về nhà, Quan Doãn và Hạ Đức Trường nói chuyện điện thoại, trong điện thoại, Hạ Đức Trường cũng không nghĩ tiền đồ của Hồng Hi sáng lạn, nhưng tán thành suy nghĩ Quan Doãn nhân cơ hội này có được lợi ích lớn nhất, với cách đối nhân xử thế của Hạ Đức Trường, trong lúc có cơ hội nhưng lại không thừa cơ hạ thủ thì ông ta không phải là Hạ Đức Trường rồi.
Hạ Đức Trường còn cung cấp cho Quan Doãn một tin tức --- về vấn đề xử trí Hồng Hi như thế nào thì Sở công an tỉnh và Tỉnh ủy ý kiến không đồng nhất, hơn nữa nghe nói mặc dù Ủy ban Kỷ luật Trung ương giữ Hồng Hi để gã phối hợp điều tra nhưng thái độ của Ủy ban Kỷ luật Trung ương rất mơ hồ, không hề muốn truy đến tận cùng vấn đề của Hồng Hi mà có dấu hiệu muốn chuyển giao Hồng Hi cho Ủy ban Kỷ luật tỉnh Yến.
Mặt khác, Hạ Đức Trường còn tiết lộ một tin tốt, Mộc Quả Pháp liên minh với mười mấy cán bộ cấp Phó của tỉnh đã về hưu để phản ánh vấn đề của Đại Trung Viễn với Trung ương, cuối cùng thu hút được sự coi trọng cao độ của Ủy ban Kỷ luật Trung ương. Ủy ban Kỷ luật Trung ương đã thành lập một tổ điều tra bí mật, vòng qua Tỉnh ủy tỉnh Yến và Ủy ban Kỷ luật, chuẩn bị từ Bắc Kinh đến thẳng Chương Trình, muốn lập án Đại Trung Viễn.
Tốt, tốt quá, Quan Doãn trong lòng một trận hưng phấn, Ủy ban Kỷ luật Trung ương trọng quyền xuất kích, Đại Trung Viễn chạy trời không khỏi nắng. Đại Trung Viễn là quân bài chủ chốt số một, y vừa đổ thì tiếp theo sẽ là Đại Gia.
Nghĩ như vậy, hắn mở cửa phòng, đẩy cửa vào trong, cúi đầu thay giày, vừa ngẩng đầu lên, nhất thời ngây ngẩn cả người.
Ở giữa căn phòng có một cô gái nửa người trên không mặc gì, chân trần, phía dưới chỉ mặc một chiếc quần lót đang vừa đi từng bước chậm rãi vừa đánh răng. Đôi chân rất dài nổi bật dưới chiếc quần lót màu đen, trắng như ngọc, nhẵn bóng mê người. Dáng người gần như hoàn hảo của cô không có một chút thịt thừa, cân đối, khỏe mạnh, là hình thể tiêu chuẩn của người con gái.
Cũng không biết đang nghĩ chuyện gì, cô vừa đánh răng lại vừa mỉm cười, dường như không để ý có người vào phòng, sau khi đánh răng xong, vừa xoay người, cô nhất thời liền sợ ngây người, sau khi đứng ngây ba giây, kêu to một tiếng, giơ tay lên ném cốc nước trong tay vào Quan Doãn:
- Lưu manh!
Về nhà mình còn bị người khác gọi là lưu manh, Quan Doãn oan uổng mà không biết nói thế nào. Hắn tránh người đi, muốn tránh khỏi cốc nước đang bay đến, kết quả bị tường chặn lại, không trốn được, cốc nước cùng với bọt kem đánh răng đổ hết vào người hắn.
May mắn trong bất hạnh là cốc đánh răng của Lưu Văn Vấn là cốc nhựa, không phải cốc thủy tinh, không đập đến nỗi làm Quan Doãn đau, nhưng Quan Doãn lại tức giận:
- Này này, Lưu Văn Vấn, quần áo tôi vừa thay bị cô làm bẩn rồi, ngày mai tôi mặc gì đi làm đây?
- Anh đã thấy tôi không mặc gì rồi, không xin lỗi tôi lại còn quan tâm đến quần áo của mình, anh được đấy.
Lưu Văn Vấn vừa thẹn vừa giận, giơ tay lên, bàn chải đánh răng trong tay lại bay về phía Quan Doãn:
- Anh đền sự trong sạch cho tôi.
- Làm sao đền sự trong sạch đây?
Quan Doãn nở nụ cười, vừa cười vừa cởi quần áo:
- Hay là tôi và cô cùng không mặc gì?
- A!
Lưu Vắn Vấn quá sợ hãi, chui vội vào phòng của mình:
- Nếu anh dám đến đây, tôi, tôi, tôi sẽ giết anh.
- Đừng nghĩ chuyện tốt nữa, tôi phải mau chóng đi giặt quần áo, nếu không ngày mai chẳng có gì mà mặc rồi. Người đàn ông độc thân, không được làm tổn thương.
Quan Doãn đâu có muốn bất lịch sự với Lưu Văn Vấn, mà muốn đi giặt quần áo, hắn bình thường không có nhiều quần áo, lần bẩn quần áo này, thật sự không có cái để thay nữa, bây giờ hắn là Chủ tịch huyện, phải để ý đến hình tượng rồi.
Lưu Văn Vấn trốn vào phòng, một lúc sau mới mặc quần áo ngủ đi ra, không tin mà quan sát Quan Doãn vài lần:
- Không phải chứ, nhân vật lợi hại như anh mà ngay cả người giặt quần áo nấu cơm cũng không có sao?
- Cô ở chỗ tôi mấy ngày rồi, cuộc sống của tôi ra sao cô còn không biết sao?
Quan Doãn tức giận đáp:
- Được rồi, đứng có lắc qua lắc lại trước mặt tôi nữa, hoặc là giúp đỡ, hoặc là đừng quấy rối, chọn một trong hai.
- Tôi chọn giúp đỡ.
Có lẽ thấy nhân vật lợi hại như Quan Doãn cũng phải tự mình giặt quần áo, cô thấy hiều kỳ mà hưng phấn, quay người về phòng mình, không lâu sau lại thay quần áo đi ra:
- Anh cứ đợi đấy, lập tức trở về.
- Đi đâu vậy?
- Không nói cho anh biết vội.
Lưu Văn Vấn lặng lẽ cười, làm mặt quỷ, bước nhanh xuống lầu.
Cô bé kia, cả người như thay đổi vậy, Quan Doãn lắc lắc đầu.
Giặt quần áo một lúc, Quan Doãn lại để vào máy giặt vắt khô, sau đó đem phơi, hy vọng ngày mai có thể mặc được, sau đó hắn lại gọi điện cho Tống Sách, dù sao ngày đầu tiên đi làm đã không thấy người đâu có chút quá đáng, sau khi nói mấy câu liền buồn ngủ, hắn liền ngã xuống giường nằm ngủ.
Nửa đêm mơ mơ màng màng tỉnh lại, nghe thấy bên ngoài có tiếng gọi điện thoại, cẩn thận nghe thì hóa ra là Lưu Văn Vấn đang nói chuyện điện thoại với người khác, bởi vì là buổi tối, xung quanh rất yên tĩnh, Quan Doãn cũng không cố ý nghe trộm điện thoại của Lưu Văn Vấn nhưng vẫn nghe rất rõ ràng.
Lưu Văn Siêu đang ở Bắc Kinh, nghe thấy tin Hồng Hi ngã ngựa, muốn nhanh chống về thành phố Yến. Lưu Văn Vấn không rõ thế cục, Lưu Văn Siêu hỏi cô tình hình thành phố Yến ra sao, cô nói mọi việc rất tốt, hy vọng Lưu Văn Siêu nhanh chóng trở về, chắc là không sao.
Cái gì mà không sao, bây giờ quay về là tự chui đầu vào rọ, Quan Doãn nóng nảy đầy cửa phòng ra nói:
- Bảo anh ta cứ ở Bắc Kinh, đừng về vội, bây giờ về nói không chừng sẽ mất mạng đấy.
Lưu Văn Vấn cũng không biết tại sao không ở trong phòng mình đóng cửa nghe điện thoại, mà lại ngồi ở phòng khách vừa xem ti vi vừa gọi, lần này cô đỡ hơn so với lần chỉ mặc quần lót không mặc áo lót một chút, bên ngoài khoác một chiếc áo ngủ gần như trong suốt, trước ngực áo ngủ còn có một biểu tượng lớn của BMW, bên dưới có ba chữ --- bmw.
Con gái bây giờ thật dám mặc, Quan Doãn cười cười, rõ ràng là mùi vị có hàm nghĩa đen tối đừng có sờ tôi, tràn đầy sự khiêu khích và dụ hoặc.
Lưu Văn Vấn nằm ngang trên sô pha, áo ngủ kéo đến bắp đùi, suýt nữa thì lộ ra quần lót, rất có ý tứ hàm súc của ngọc thể ra trận mặc quân thưởng thức. Đương nhiên Quan Doãn cũng biết cô chỉ là tùy tiện không chú ý đến hình tượng mà thôi, với phong cách giả tiểu nhân của cô, để cô đi câu dẫn đàn ông, chắc chắn sẽ không đi.
- Sao lại nghe trộm điện thoại của tôi?
Lưu Văn Vấn lườm Quan Doãn một cái, rất bất mãn mà nói:
- Anh đừng có một hồi biến mất, một hồi xuất hiện được không?
- Đây là nhà tôi.
Quan Doãn hết chỗ nói:
- Xin cô đấy, cô nương, tôi không thể tự do ở nhà mình được sao?
Lưu Văn Vấn còn muốn nói điều gì, đột nhiên biến sắc, chìa tay đưa điện thoại cho Quan Doãn:
- Anh tôi muốn nói chuyện với anh.
Nhưng gã có tên đàn bà này lại là Phó cục trưởng thường trực, mười phần mạnh vì gạo, bạo vì tiền, không những lọt vào mắt Chương Hệ Phong và Chương Tiện Thái, mà còn có quan hệ không tồi với Đại Gia, đồng thời, Vu Phồn Nhiên cũng có ấn tượng khá tốt với y.
Người chốn quan trường, cảnh giới cao nhất là mạnh vì gạo, bạo vì tiền, cảnh giới khó nhất cũng là mạnh vì gạo bạo vì tiền. Mạnh vì gạo bạo vì tiền là cách nói tương đối dễ nghe, nói một cách thông tục là mọi việc đều thuận lợi, nói một cách ác độc là không có chủ kiến.
Kỳ thực chốn quan trường người không có chủ kiến rất nhiều, nhưng đa số cuộc sống không tốt lắm, hoặc là gió chiều nào theo chiều ấy, hoặc là gió vừa thổi lay động cỏ liền bị gió táp mưa sa trước tiên. Lưu Vi Vi là ngoại lệ, không những không bị gió táp mưa sa, ngược lại còn là đối tượng mà các bên đều muốn lôi kéo, như vậy có thể thấy cái người Lưu Vi Vi này am hiểu rất sâu tinh hoa của đạo trung dung.
- Tôi cũng nghe nói Lưu Vi Vi tiếng hô rất cao.
Hoàng Hán tiếp lời nói:
- Không ngoài dự đoán, hẳn là y, trừ phi có binh hàng không, nhưng theo như tình hình hiện tại của thành phố Yến, khả năng có binh hàng không là không lớn, tôi nghĩ cho dù là Bí thư Vu hay là Chủ tịch thành phố Thôi đều sẽ phản đối hàng không.
- Kết cục xấu nhất của Hồng Hi và Hồng Thiên Khoát là gì?
Tề Ngang Dương xoay người hỏi Hoàng Hán, rất ít khi anh ta chủ động hỏi Hoàng Hán.
- Hồng Hi mất chức là chuyện không thể tránh được, nếu lạc quan thì có lẽ có thể dưỡng lão, nếu không lạc quan thì nửa đời sau cũng bị vạ lây. Còn Hồng Thiên Khoát thì... chắc chắn phải ngồi tù mấy năm.
Hoàng Hán bình tĩnh nói:
- Tôi có suy nghĩ này, không được chín chắn lắm, muốn mời Chủ tịch huyện Quan, Tổng giám đốc Tề cân nhắc một chút.
- Có gì cứ nói thẳng.
Tề Ngang Dương nói không chút khách khí.
- Nếu có thể thì tốt nhất là ra tay cứu Hồng Hi một chút, chẳng hạn như nếu Hồng Hi phải ngồi tù thì giúp gã giảm nhẹ đi vài năm, như vậy Hồng Hi sẽ cảm kích trong lòng, không những có khả năng lấy được nhiều thông tin hơn về Đại Gia và những người khác từ tay gã, còn có thể lợi dụng gã để tiếp quản tam đại bang một cách dễ dàng hơn, một mũi tên trúng hai đích.
Suy nghĩ của Hoàng Hán không sai, Quan Doãn cũng đang có ý này, liền gật đầu nói với Tề Ngang Dương:
- Phó cục trưởng Hoàng và tôi có cùng suy nghĩ.
Tề Ngang Dương nghĩ một lát:
- Được, cứ làm như vậy đi, thế này nhé, Quan Doãn, cậu phụ trách nắm bắt thông tin kịp thời và theo dõi sát sao những hành động lạ của tam đại bang, tôi phụ trách giảm áp lực từ mọi mặt cho Hồng Hi.
- Được.
Quan Doãn xoay người phân phó Sở Triều Huy:
- Triều Huy, anh và Kiên Cường, Văn Lâm phụ trách tiếp xúc mật thiết với tam đại bang, truyền đạt chỉ thị. Phó cục trưởng Hoàng, anh vất vả một chút, cài gián điệp ở Cục thành phố, làm tốt công tác ứng biến, đương nhiên, giữ mối quan hệ tốt đẹp với Lưu Vi Vi cũng rất quan trọng.
- Tôi biết.
Hoàng Hán gật gật đầu:
- Ba người chúng ta cùng tiến hành, chắc chắn có thể trở thành người thu lợi lớn nhất.
- Không đúng, chú Quan, chỉ có mình cậu là nhẹ nhàng nhất, chuyện của cậu đều để Phó cục trưởng Hoàng và Sở Triều Huy làm thay rồi. Cậu không thể ngồi mát ăn bát vàng chứ?
Tề Ngang Dương chiếu tướng Quan Doãn:
- Vậy thế này đi, cậu vất vả một chút, xử lý Lưu Văn Vấn là được, chinh phục tam đại bang bắt đầu từ việc chinh phục đại tỷ của tam đại bang, mà chinh phục đại tỷ tam đại bang bắt đầu bằng việc lừa cô ta lên giường.
Quan Doãn cắt đứt lời nói bậy của Tề Ngang Dương:
- Được rồi, được rồi, Ngang Dương, sao anh lại luôn thành công trong việc đem chủ đề chuyển sang phụ nữ, có Lý Mộng Hàm rồi, anh còn thấy không đủ sao? Có phải sở thích của anh rất đặc biệt, thích người đàn ông hói đầu như Lưu Vi Vi sao?
- Ọe...
Tề Ngang Dương giả vờ nôn khan:
- Đùa gì không đùa lại nhất định phải chơi đàn ông. Quan Doãn, tôi phải nói cho cậu biết, đây là giới hạn của tôi.
Quan Doãn cười ha hả:
- Cuối cùng cũng nắm được điểm yếu của anh, sau này muốn kẹp vỏ của anh thì dễ hơn nhiều rồi.
Tề Ngang Dương vẻ mặt đau khổ:
- Thật không đáng là anh em, không phải bạn bè, không phải huynh đệ.
Hoàng Hán và Sở Triều Huy đều nở nụ cười.
Mấy người cùng nhau ăn cơm sau đó Quan Doãn về nhà --- cứ tưởng sẽ không ở căn phòng mà Tề Ngang Dương chuẩn bị cho nữa, không ngờ, ngày đầu tiên liền quay về sống, đời người thật là không thể nói trước được điều gì.
Trên đường về nhà, Quan Doãn và Hạ Đức Trường nói chuyện điện thoại, trong điện thoại, Hạ Đức Trường cũng không nghĩ tiền đồ của Hồng Hi sáng lạn, nhưng tán thành suy nghĩ Quan Doãn nhân cơ hội này có được lợi ích lớn nhất, với cách đối nhân xử thế của Hạ Đức Trường, trong lúc có cơ hội nhưng lại không thừa cơ hạ thủ thì ông ta không phải là Hạ Đức Trường rồi.
Hạ Đức Trường còn cung cấp cho Quan Doãn một tin tức --- về vấn đề xử trí Hồng Hi như thế nào thì Sở công an tỉnh và Tỉnh ủy ý kiến không đồng nhất, hơn nữa nghe nói mặc dù Ủy ban Kỷ luật Trung ương giữ Hồng Hi để gã phối hợp điều tra nhưng thái độ của Ủy ban Kỷ luật Trung ương rất mơ hồ, không hề muốn truy đến tận cùng vấn đề của Hồng Hi mà có dấu hiệu muốn chuyển giao Hồng Hi cho Ủy ban Kỷ luật tỉnh Yến.
Mặt khác, Hạ Đức Trường còn tiết lộ một tin tốt, Mộc Quả Pháp liên minh với mười mấy cán bộ cấp Phó của tỉnh đã về hưu để phản ánh vấn đề của Đại Trung Viễn với Trung ương, cuối cùng thu hút được sự coi trọng cao độ của Ủy ban Kỷ luật Trung ương. Ủy ban Kỷ luật Trung ương đã thành lập một tổ điều tra bí mật, vòng qua Tỉnh ủy tỉnh Yến và Ủy ban Kỷ luật, chuẩn bị từ Bắc Kinh đến thẳng Chương Trình, muốn lập án Đại Trung Viễn.
Tốt, tốt quá, Quan Doãn trong lòng một trận hưng phấn, Ủy ban Kỷ luật Trung ương trọng quyền xuất kích, Đại Trung Viễn chạy trời không khỏi nắng. Đại Trung Viễn là quân bài chủ chốt số một, y vừa đổ thì tiếp theo sẽ là Đại Gia.
Nghĩ như vậy, hắn mở cửa phòng, đẩy cửa vào trong, cúi đầu thay giày, vừa ngẩng đầu lên, nhất thời ngây ngẩn cả người.
Ở giữa căn phòng có một cô gái nửa người trên không mặc gì, chân trần, phía dưới chỉ mặc một chiếc quần lót đang vừa đi từng bước chậm rãi vừa đánh răng. Đôi chân rất dài nổi bật dưới chiếc quần lót màu đen, trắng như ngọc, nhẵn bóng mê người. Dáng người gần như hoàn hảo của cô không có một chút thịt thừa, cân đối, khỏe mạnh, là hình thể tiêu chuẩn của người con gái.
Cũng không biết đang nghĩ chuyện gì, cô vừa đánh răng lại vừa mỉm cười, dường như không để ý có người vào phòng, sau khi đánh răng xong, vừa xoay người, cô nhất thời liền sợ ngây người, sau khi đứng ngây ba giây, kêu to một tiếng, giơ tay lên ném cốc nước trong tay vào Quan Doãn:
- Lưu manh!
Về nhà mình còn bị người khác gọi là lưu manh, Quan Doãn oan uổng mà không biết nói thế nào. Hắn tránh người đi, muốn tránh khỏi cốc nước đang bay đến, kết quả bị tường chặn lại, không trốn được, cốc nước cùng với bọt kem đánh răng đổ hết vào người hắn.
May mắn trong bất hạnh là cốc đánh răng của Lưu Văn Vấn là cốc nhựa, không phải cốc thủy tinh, không đập đến nỗi làm Quan Doãn đau, nhưng Quan Doãn lại tức giận:
- Này này, Lưu Văn Vấn, quần áo tôi vừa thay bị cô làm bẩn rồi, ngày mai tôi mặc gì đi làm đây?
- Anh đã thấy tôi không mặc gì rồi, không xin lỗi tôi lại còn quan tâm đến quần áo của mình, anh được đấy.
Lưu Văn Vấn vừa thẹn vừa giận, giơ tay lên, bàn chải đánh răng trong tay lại bay về phía Quan Doãn:
- Anh đền sự trong sạch cho tôi.
- Làm sao đền sự trong sạch đây?
Quan Doãn nở nụ cười, vừa cười vừa cởi quần áo:
- Hay là tôi và cô cùng không mặc gì?
- A!
Lưu Vắn Vấn quá sợ hãi, chui vội vào phòng của mình:
- Nếu anh dám đến đây, tôi, tôi, tôi sẽ giết anh.
- Đừng nghĩ chuyện tốt nữa, tôi phải mau chóng đi giặt quần áo, nếu không ngày mai chẳng có gì mà mặc rồi. Người đàn ông độc thân, không được làm tổn thương.
Quan Doãn đâu có muốn bất lịch sự với Lưu Văn Vấn, mà muốn đi giặt quần áo, hắn bình thường không có nhiều quần áo, lần bẩn quần áo này, thật sự không có cái để thay nữa, bây giờ hắn là Chủ tịch huyện, phải để ý đến hình tượng rồi.
Lưu Văn Vấn trốn vào phòng, một lúc sau mới mặc quần áo ngủ đi ra, không tin mà quan sát Quan Doãn vài lần:
- Không phải chứ, nhân vật lợi hại như anh mà ngay cả người giặt quần áo nấu cơm cũng không có sao?
- Cô ở chỗ tôi mấy ngày rồi, cuộc sống của tôi ra sao cô còn không biết sao?
Quan Doãn tức giận đáp:
- Được rồi, đứng có lắc qua lắc lại trước mặt tôi nữa, hoặc là giúp đỡ, hoặc là đừng quấy rối, chọn một trong hai.
- Tôi chọn giúp đỡ.
Có lẽ thấy nhân vật lợi hại như Quan Doãn cũng phải tự mình giặt quần áo, cô thấy hiều kỳ mà hưng phấn, quay người về phòng mình, không lâu sau lại thay quần áo đi ra:
- Anh cứ đợi đấy, lập tức trở về.
- Đi đâu vậy?
- Không nói cho anh biết vội.
Lưu Văn Vấn lặng lẽ cười, làm mặt quỷ, bước nhanh xuống lầu.
Cô bé kia, cả người như thay đổi vậy, Quan Doãn lắc lắc đầu.
Giặt quần áo một lúc, Quan Doãn lại để vào máy giặt vắt khô, sau đó đem phơi, hy vọng ngày mai có thể mặc được, sau đó hắn lại gọi điện cho Tống Sách, dù sao ngày đầu tiên đi làm đã không thấy người đâu có chút quá đáng, sau khi nói mấy câu liền buồn ngủ, hắn liền ngã xuống giường nằm ngủ.
Nửa đêm mơ mơ màng màng tỉnh lại, nghe thấy bên ngoài có tiếng gọi điện thoại, cẩn thận nghe thì hóa ra là Lưu Văn Vấn đang nói chuyện điện thoại với người khác, bởi vì là buổi tối, xung quanh rất yên tĩnh, Quan Doãn cũng không cố ý nghe trộm điện thoại của Lưu Văn Vấn nhưng vẫn nghe rất rõ ràng.
Lưu Văn Siêu đang ở Bắc Kinh, nghe thấy tin Hồng Hi ngã ngựa, muốn nhanh chống về thành phố Yến. Lưu Văn Vấn không rõ thế cục, Lưu Văn Siêu hỏi cô tình hình thành phố Yến ra sao, cô nói mọi việc rất tốt, hy vọng Lưu Văn Siêu nhanh chóng trở về, chắc là không sao.
Cái gì mà không sao, bây giờ quay về là tự chui đầu vào rọ, Quan Doãn nóng nảy đầy cửa phòng ra nói:
- Bảo anh ta cứ ở Bắc Kinh, đừng về vội, bây giờ về nói không chừng sẽ mất mạng đấy.
Lưu Văn Vấn cũng không biết tại sao không ở trong phòng mình đóng cửa nghe điện thoại, mà lại ngồi ở phòng khách vừa xem ti vi vừa gọi, lần này cô đỡ hơn so với lần chỉ mặc quần lót không mặc áo lót một chút, bên ngoài khoác một chiếc áo ngủ gần như trong suốt, trước ngực áo ngủ còn có một biểu tượng lớn của BMW, bên dưới có ba chữ --- bmw.
Con gái bây giờ thật dám mặc, Quan Doãn cười cười, rõ ràng là mùi vị có hàm nghĩa đen tối đừng có sờ tôi, tràn đầy sự khiêu khích và dụ hoặc.
Lưu Văn Vấn nằm ngang trên sô pha, áo ngủ kéo đến bắp đùi, suýt nữa thì lộ ra quần lót, rất có ý tứ hàm súc của ngọc thể ra trận mặc quân thưởng thức. Đương nhiên Quan Doãn cũng biết cô chỉ là tùy tiện không chú ý đến hình tượng mà thôi, với phong cách giả tiểu nhân của cô, để cô đi câu dẫn đàn ông, chắc chắn sẽ không đi.
- Sao lại nghe trộm điện thoại của tôi?
Lưu Văn Vấn lườm Quan Doãn một cái, rất bất mãn mà nói:
- Anh đừng có một hồi biến mất, một hồi xuất hiện được không?
- Đây là nhà tôi.
Quan Doãn hết chỗ nói:
- Xin cô đấy, cô nương, tôi không thể tự do ở nhà mình được sao?
Lưu Văn Vấn còn muốn nói điều gì, đột nhiên biến sắc, chìa tay đưa điện thoại cho Quan Doãn:
- Anh tôi muốn nói chuyện với anh.
/556
|