Nhận lấy điện thoại, Quan Doãn dùng tay chỉ bắp đùi Lưu Văn Vấn, ý nói cô chú ý hình tượng một chút, Lưu Văn Vấn kéo áo ngủ xuống, còn quơ quơ nắm tay như để thị uy với Quan Doãn.
Quan Doãn không để ý đến cô, nói:
- Lưu Văn Siêu phải không?
- Là chủ tịch huyện Quan Doãn?
Giọng Lưu Văn Siêu nghe có vẻ già nua và mệt mỏi:
- Cảm ơn anh đã thu nhận em gái tôi, nếu không phải anh ra tay làm việc thiện thì nói không chừng em gái tôi đã bị tôi hại rồi. Nghe nói em gái tôi ở nhà anh, anh vẫn rất chính nhân quân tử phải không? Lúc trước tôi hiểu lầm anh rồi, anh là một người đàn ông.
- Không nói những chuyện này, nói chuyện chính sự.
Quan Doãn đi vòng qua Lưu Văn Vấn, hướng dẫn Lưu Văn Siêu đi đúng đường:
- Bây giờ thế cục thành phố Yến rất phức tạp, anh cứ ở Bắc Kinh an toàn hơn, trước khi vụ án Hồng Hi tra ra manh mối, chuyện gì cũng có thể xảy ra, nếu anh muốn giữ lại mạng sống thì đừng quay về.
- Lý Xuân Thôn của bang Thái Đao đã quay về rồi, cũng không thấy có chuyện mà. Chủ tịch huyện Quan, anh không muốn tôi quay về có phải là do có ý đồ gì với em gái tôi, muốn nhân lúc tôi không ở đó mà ra tay không?
Quan Doãn bị chỉ số thông minh của Lưu Văn Siêu chọc cười:
- Tôi sợ anh làm vật hy sinh chính trị thôi, anh còn tưởng tôi muốn làm gì em gái anh sao? Nếu tôi muốn thì mấy ngày qua đã ra tay từ lâu rồi, còn phải đợi đến bây giờ sao? Chuyện Lý Xuân Thôn của bang Thái Đao quay về rồi thì tôi không biết, nhưng tôi biết nếu gã không rời thành phố Yến thì chắc chắn sẽ không có kết cục tốt đẹp gì. Tam đại bang các anh trong lúc có ích sẽ là công cụ để dời đi nơi khác, lúc vô dụng thì sẽ là chứng cứ phạm tội của Hồng Hi. Lưu Văn Siêu, trên thế giới này, vũ lực không thể giải quyết vấn đề, đã qua rồi cái thời ai nắm tay to thì người đó là lão đại rồi, ai có trí óc thì người đó mới là người viết nên lịch sử.
- ...
Do dự một hồi, Lưu Văn Vấn hỏi:
- Vậy rốt cục lúc nào tôi mới có thể quay về thành phố Yến?
- Đợi sau khi Hồng Hi chịu hình phạt cách chức.
Nếu đã tiếp xúc với Lưu Văn Siêu mà không nhân cơ hội thu phục y thì thật là để lỡ mất thời cơ tốt rồi. Quan Doãn nói:
- Thế này đi, tôi cho người đến Bắc Kinh gặp anh, phân tích một cách cụ thể cho anh về thế cục hiện tại, anh muốn qua kiếp nạn này thì phải nghe lời tôi.
- Tại sao anh lại giúp tôi?
Dù sao Lưu Văn Siêu cũng đã lăn lộn nhiều năm, biết đạo lý muốn khuất phục ai thì trước hết phải cùng phe với người đó:
- Có phải anh muốn sau này tôi đi theo anh phải không?
- Nể mặt em gái anh, tôi muốn giữ mạng của anh lại, sau này anh có muốn theo tôi hay không thì sau này hãy nói, trước mắt sống sót là chuyện quan trọng nhất.
Quan Doãn bình tĩnh nói:
- Anh có thời gian một phút để suy nghĩ.
- Được, không cần suy nghĩ nữa, chỉ riêng chuyện anh nghiêm chỉnh đối đãi với em gái tôi thì tôi đã chọn anh rồi. Anh là người đàn ông không háo sắc nhất mà tôi từng gặp, nhất định cũng là người đàn ông giữ chữ tín nhất, anh nói tên và điện thoại của người sẽ đến Bắc Kinh tìm tôi để tôi liên lạc với anh ta.
- Sở Triều Huy, số điện thoại của anh ta là 50xxxx, anh trực tiếp nói tên mình là được.
- Chủ tịch huyện Quan...
Lưu Văn Siêu chần chờ một chút:
- Nếu tôi qua được kiếp nạn lần này, sau này tôi sẽ là người của anh.
- Chuyện sau này thì sau này hãy nói.
Quan Doãn cúp điện thoại, đưa điện thoại cho Lưu Văn Vấn:
- Bây giờ là mùa thu rồi, cô không cần mặc mát mẻ như vậy.
- Tôi muốn thế, anh quản được sao?
Lưu Văn Vấn quấn vạt áo ngủ lên, giả vờ lộ chân:
- Tôi cơ thể khỏe mạnh, tôi nóng, anh làm gì được?
- Tôi không thể làm gì được cô, nhưng cái quần lót màu đen của cô lúc ẩn lúc hiện trước mặt tôi, một cô gái như cô không thấy xấu hổ sao?
Quan Doãn cười hắc hắc:
- Không sợ tôi thấy sắc không kiềm được đẩy ngã cô sao?
- Tôi mát mẻ là chuyện của tôi, liên quan gì đến anh? Anh còn muốn đẩy ngã tôi xuống sao? Thôi đi, với vóc người nhỏ bé của anh, một mình tôi có thể đánh ba người như anh.
- Thật sao?
Quan Doãn híp mắt cười:
- Quên chuyện lúc trước ở Hoàng Lương ai bị tôi đè dưới thân không cử động được rồi à?
- Anh...
Lưu Văn Vấn có lẽ gần đây ở nhà Quan Doãn thoải mái, không những không phòng bị Quan Doãn mà còn coi Quan Doãn là người lạ quen thuộc nhất, thù địch và hảo cảm với Quan Doãn mỗi thứ một nửa, nhất thời nhớ lại chyện xấu hổ lúc đó, trí nhớ của cô lại lần nữa sống lại bèn giơ tay nắm lấy một đồ vật ném đi:
- Đồ đàn ông thối tha, còn tưởng anh hơn nhiều so với những tên đàn ông háo sắc khác, hóa ra cũng cùng một giuộc, phí công đối xử tốt với anh.
Quan Doãn giơ tay ra đón đồ, hóa ra là một bộ quần áo mới, mới nhớ ra lúc hắn giặt quần áo thì Lưu Văn Vấn đột nhiên ra ngoài, hóa ra là đi mua quần áo, không khỏi trong lòng cảm động, cô gái này tuy rằng tính tình không tốt nhưng lại có chút tinh tế.
Lại nghĩ bây giờ cha con họ Hồng rơi đài, cô cũng không cần phải trốn trong nhà hắn, đến bây giờ vẫn không có ý muốn đi, e là sống quen mất rồi.
Con người luôn có quán tính, quán tính là kẻ thù lớn nhất để một người thay đổi bản thân, Quan Doãn cười cười:
- Cảm ơn cô, Văn Vấn, cô là cô gái tốt.
- Đừng gọi tôi là cô gái, không hay.
Lưu Văn Vấn không lĩnh tình:
- Sau này anh gọi tôi là Văn Vấn, nghe rõ chưa?
- Rõ rồi.
Sáng sớm hôm sau, trời còn chưa sáng thì Quan Doãn đã bị Lưu Văn Vấn đánh thức rồi.
Nói một cách chính xác là hắn bị Lưu Văn Vấn lay cho tỉnh.
- Quan Doãn, mau dậy đi, xảy ra chuyện lớn rồi.
- Xảy ra chuyện gì? Mới có mấy giờ?
Quan Doãn mở mắt ra nhìn, mới hơn năm giờ sáng, buổi tối hắn ngủ còn chưa đến sáu tiếng,
Cái cô Lưu Văn Vấn này thật không lễ phép gì cả, chưa được sự cho phép đã xông vào phòng ngủ của hắn, ai nói đàn ông không có chút riêng tư nào, đàn ông cũng không thể để phụ nữ tùy tiện, hắn kéo kéo chăn, che bắp đùi đang lộ ra bên ngoài:
- Sao vậy, mới sáng sớm.
- Không hay rồi, thật sự không hay rồi.
Lưu Văn Vấn vẫn mặc quần áo ngủ tối hôm qua, bên trong hiển nhiên là không mặc gì, lúc ẩn lúc hiện trước mặt Quan Doãn cũng không sợ chạy mất. Trên thực tế, góc độ cô đứng giống như là đưa đến cửa để Quan Doãn thưởng thức vậy.
Nhưng Quan Doãn chẳng có tâm trạng nào mà thưởng thức đỉnh núi của Lưu Văn Vấn, trong lòng hắn chợt nhảy lên:
- Rốt cục làm sao vậy?
- Lý Xuân Thôn bị bắt rồi.
Lưu Văn Vấn vẻ mặt lo lắng, cuối cùng cũng biết sợ rồi:
- Tối hôm qua hàng trăm cảnh sát đặc công bao vây nhà của Lý Xuân Thôn, bắt hết Lý Xuân Thôn và mấy chục tên của bang Thái Đao đi rồi, hơn nữa bây giờ còn lùng bắt người của bang Thái Đao ở toàn thành, nghe nói bang Quyền Đầu là đối tượng bị bắt tiếp theo, Quan Doãn, nên làm thế nào bây giờ?
Quan Doãn xuống giường, nghĩ nghĩ:
- Cô đừng hoảng, đợi tôi gọi điện thoại tìm hiểu tình hình.
Quan Doãn lập tức gọi điện thoại cho Hạ Đức Trường:
- Trưởng ban Hạ, xin lỗi vì sớm thế này đã làm phiền ông, chuyện bang Thái Đao và bang Đầu Búa, ông đã nghe nói chưa?
- Vừa nhận được tin tức.
Hạ Đức Trường cũng tỉnh rồi, tin tức đột phát này quá kinh người, ông ta làm sao ngủ được:
- Tôi vừa nói chuyện với Tống Biểu Lý, người ra mặt bắt bang Thái Đao là đặc công của Cục thành phố, do Lưu Vi Vi hạ mệnh lệnh. Nghe nói chuyện này đã được sự đồng ý của Vu Phồn Nhiên và Thôi Quan Ngư từ trước đó rồi.
Lưu Vi Vi bây giờ đang nắm trong tay đại cục của Cục thành phố rồi sao? Động tác thật nhanh! Vu Phồn Nhiên đồng ý bắt bang Thái Đao còn có thể hiểu được, từ trước đến nay y đều bất mãn với tam đại bang, thế nhưng sự tồn tại của tam đại bang là cơ sở cho việc phá bỏ và dời đi nơi khác, là tay chân lớn nhất của nhà thầu, y muốn động nhưng sợ ném chuột vỡ đồ, bây giờ thời cơ đúng lúc, không nhân cơ hội bắt đi còn đợi đến bao giờ.
Nhưng sao Thôi Quan Ngư lại đồng ý bắt bang Thái Đao chứ? Chẳng lẽ Thôi Quan Ngư không muốn di dời sao? Không muốn thôn Thành Trung cải tạo nữa, không muốn làm máy mở đường cho Bắc Thành Nhị Kiến nữa hay sao? Nếu tam đại bang đổ hết thì việc cải tạo thôn Thành Trung sẽ phải đối đầu với cục diện vô cùng nghiêm trọng, vô số hộ cứng đầu không chịu dời đi sẽ mọc lên như nấm, chắc chắn sẽ khiến công việc di dời bị dừng lại.
Quan Doãn lại hỏi:
- Sự việc sẽ làm to đến mức nào?
- Không nói trước được.
Ngữ khí của Hạ Đức Trường có giảm xuống vài phần:
- Một trận ác chiến là không thể thiếu, chỉ e là cuối cùng chẳng có chút lợi lộc gì.
Quan Doãn hiểu rất rõ Hạ Đức Trường, Thôi Quan Ngư nghĩ gì mà lại ra tay xử lý bang Thái Đao thì ông ta mặc kệ, ông ta chỉ quan tâm cuối cùng có thể có được lợi ích lớn nhất trong chuyện này hay không mà thôi.
- Không đâu, cuối cùng chắc chắn sẽ có lợi.
Quan Doãn kiên quyết:
- Tam đại bang, bang Thái Đao, Đầu Búa và Quyền Đầu, chúng ta giữ lại một bang --- Quyền Đầu
- Tin tức nội bộ tôi nghe được là đả kích mạnh vào bang Thái Đao, phân hóa bang Đầu Búa, tiêu hóa bang Quyền Đầu, cuối cùng đánh tan rồi gộp lại bang Đầu Búa và Quyền Đầu.
Hạ Đức Trường hỏi:
- Anh có biện pháp gì để giữ lại bang Quyền Đầu không?
- Biện pháp chắc chắn có, Quyền Đầu nhất định phải giữ lại, hơn nữa chúng ta còn mượn dao giết người, để bang Đầu Búa cũng bị diệt trong tay Lưu Vi Vi.
- Làm thế nào?
Hạ Đức Trường hưng phấn rồi.
- Đợi sau này tôi báo cáo trực tiếp với Trưởng ban Hạ.
Quan Doãn cắt đứt điện thoại, xoay người nói với Lưu Văn Vấn:
- Cô cũng nghe rồi đấy, tôi sẽ cố hết sức bảo vệ bang Quyền Đầu, nhưng cô phải bảo anh cô đảm bảo với tôi, sau này bang Quyền Đầu phải cải tà quy chính và nghe theo sự chỉ huy của tôi.
- Tôi đảm bảo.
Lưu Văn Vấn luống cuống, Quan Doãn nói cái gì cô nghe cái đấy.
- Còn có một việc, cô nói với tôi một vài chuyện phạm pháp của bang Đầu Búa, tốt nhất là có chứng cứ trực tiếp, sau đó nói với tôi nơi ẩn thân của bang Đầu Búa.
- Anh muốn...
Lưu Văn Vấn càng hoảng sợ, thấy Quan Doãn vẻ mặt tuyệt tình mới biết bình thường Quan Doãn đối với cô rất tốt nhưng khi thực sự tuyệt tình rồi thì cũng là một nhân vật độc ác.
- Nhân cơ hội này một lần diệt hết cả bang Thái Đao và bang Đầu Búa, diệt trừ hậu hoạn vĩnh viễn.
Một giờ sau, Đới Kiên Cường lặng yên lên đường, đến một địa điểm bí mật lấy tài liệu. Hơn 9 giờ, vừa bắt đầu làm việc, Phó Sở trưởng Sở công an tỉnh Tống Biểu Lý liền nhận được một phần tài liệu tố cáo, trong tài liệu có liệt kê những việc xấu của bang Đầu Búa và nơi ẩn thân của tên cầm đầu bang Đầu Búa.
Xem xong tài liệu tố cáo, Tống Biểu Lý lập tức đập bàn đứng lên, ra lệnh cho mấy chục người trong đội ngũ trong nhóm của Trương Triết Thành, bỏ qua cục Thành phố và không thông báo cho Thành ủy, Ủy ban nhân dân Thành phố Yến, trực tiếp lao thẳng đến nơi có dấu vết.
Thành phố Yến vừa mở ra trận tiêu diệt trên mọi mặt, hai bên cùng khai hỏa, một bên do cục thành phố dẫn đầu, bắt toàn bộ tàn dư của bang Thái Đao trong phạm vi thành phố, một bên do Sở công an tỉnh đích thân ra quân, trọng quyền xuất kích đánh về phía bang Đầu Búa.
Cùng với sự ấp ủ thành hình của một trận phong ba ở thành phố Yến, điều mà không ai biết chính là tổ công tác của Ủy ban Kỷ luật Trung ương đã âm thầm đến thành phố Chương Trình, chọn nơi dừng chân trước, sau đó phái hai người đến cửa nhà Đại Trung Viễn đợi y xuất hiện.
Mà lúc này, Quan Doãn đang bước từng bước nhàn nhã đến phòng làm việc của Chủ tịch huyện, bắt đầu ngày làm việc thứ hai kể từ khi hắn lên nhậm chức.
Quan Doãn không để ý đến cô, nói:
- Lưu Văn Siêu phải không?
- Là chủ tịch huyện Quan Doãn?
Giọng Lưu Văn Siêu nghe có vẻ già nua và mệt mỏi:
- Cảm ơn anh đã thu nhận em gái tôi, nếu không phải anh ra tay làm việc thiện thì nói không chừng em gái tôi đã bị tôi hại rồi. Nghe nói em gái tôi ở nhà anh, anh vẫn rất chính nhân quân tử phải không? Lúc trước tôi hiểu lầm anh rồi, anh là một người đàn ông.
- Không nói những chuyện này, nói chuyện chính sự.
Quan Doãn đi vòng qua Lưu Văn Vấn, hướng dẫn Lưu Văn Siêu đi đúng đường:
- Bây giờ thế cục thành phố Yến rất phức tạp, anh cứ ở Bắc Kinh an toàn hơn, trước khi vụ án Hồng Hi tra ra manh mối, chuyện gì cũng có thể xảy ra, nếu anh muốn giữ lại mạng sống thì đừng quay về.
- Lý Xuân Thôn của bang Thái Đao đã quay về rồi, cũng không thấy có chuyện mà. Chủ tịch huyện Quan, anh không muốn tôi quay về có phải là do có ý đồ gì với em gái tôi, muốn nhân lúc tôi không ở đó mà ra tay không?
Quan Doãn bị chỉ số thông minh của Lưu Văn Siêu chọc cười:
- Tôi sợ anh làm vật hy sinh chính trị thôi, anh còn tưởng tôi muốn làm gì em gái anh sao? Nếu tôi muốn thì mấy ngày qua đã ra tay từ lâu rồi, còn phải đợi đến bây giờ sao? Chuyện Lý Xuân Thôn của bang Thái Đao quay về rồi thì tôi không biết, nhưng tôi biết nếu gã không rời thành phố Yến thì chắc chắn sẽ không có kết cục tốt đẹp gì. Tam đại bang các anh trong lúc có ích sẽ là công cụ để dời đi nơi khác, lúc vô dụng thì sẽ là chứng cứ phạm tội của Hồng Hi. Lưu Văn Siêu, trên thế giới này, vũ lực không thể giải quyết vấn đề, đã qua rồi cái thời ai nắm tay to thì người đó là lão đại rồi, ai có trí óc thì người đó mới là người viết nên lịch sử.
- ...
Do dự một hồi, Lưu Văn Vấn hỏi:
- Vậy rốt cục lúc nào tôi mới có thể quay về thành phố Yến?
- Đợi sau khi Hồng Hi chịu hình phạt cách chức.
Nếu đã tiếp xúc với Lưu Văn Siêu mà không nhân cơ hội thu phục y thì thật là để lỡ mất thời cơ tốt rồi. Quan Doãn nói:
- Thế này đi, tôi cho người đến Bắc Kinh gặp anh, phân tích một cách cụ thể cho anh về thế cục hiện tại, anh muốn qua kiếp nạn này thì phải nghe lời tôi.
- Tại sao anh lại giúp tôi?
Dù sao Lưu Văn Siêu cũng đã lăn lộn nhiều năm, biết đạo lý muốn khuất phục ai thì trước hết phải cùng phe với người đó:
- Có phải anh muốn sau này tôi đi theo anh phải không?
- Nể mặt em gái anh, tôi muốn giữ mạng của anh lại, sau này anh có muốn theo tôi hay không thì sau này hãy nói, trước mắt sống sót là chuyện quan trọng nhất.
Quan Doãn bình tĩnh nói:
- Anh có thời gian một phút để suy nghĩ.
- Được, không cần suy nghĩ nữa, chỉ riêng chuyện anh nghiêm chỉnh đối đãi với em gái tôi thì tôi đã chọn anh rồi. Anh là người đàn ông không háo sắc nhất mà tôi từng gặp, nhất định cũng là người đàn ông giữ chữ tín nhất, anh nói tên và điện thoại của người sẽ đến Bắc Kinh tìm tôi để tôi liên lạc với anh ta.
- Sở Triều Huy, số điện thoại của anh ta là 50xxxx, anh trực tiếp nói tên mình là được.
- Chủ tịch huyện Quan...
Lưu Văn Siêu chần chờ một chút:
- Nếu tôi qua được kiếp nạn lần này, sau này tôi sẽ là người của anh.
- Chuyện sau này thì sau này hãy nói.
Quan Doãn cúp điện thoại, đưa điện thoại cho Lưu Văn Vấn:
- Bây giờ là mùa thu rồi, cô không cần mặc mát mẻ như vậy.
- Tôi muốn thế, anh quản được sao?
Lưu Văn Vấn quấn vạt áo ngủ lên, giả vờ lộ chân:
- Tôi cơ thể khỏe mạnh, tôi nóng, anh làm gì được?
- Tôi không thể làm gì được cô, nhưng cái quần lót màu đen của cô lúc ẩn lúc hiện trước mặt tôi, một cô gái như cô không thấy xấu hổ sao?
Quan Doãn cười hắc hắc:
- Không sợ tôi thấy sắc không kiềm được đẩy ngã cô sao?
- Tôi mát mẻ là chuyện của tôi, liên quan gì đến anh? Anh còn muốn đẩy ngã tôi xuống sao? Thôi đi, với vóc người nhỏ bé của anh, một mình tôi có thể đánh ba người như anh.
- Thật sao?
Quan Doãn híp mắt cười:
- Quên chuyện lúc trước ở Hoàng Lương ai bị tôi đè dưới thân không cử động được rồi à?
- Anh...
Lưu Văn Vấn có lẽ gần đây ở nhà Quan Doãn thoải mái, không những không phòng bị Quan Doãn mà còn coi Quan Doãn là người lạ quen thuộc nhất, thù địch và hảo cảm với Quan Doãn mỗi thứ một nửa, nhất thời nhớ lại chyện xấu hổ lúc đó, trí nhớ của cô lại lần nữa sống lại bèn giơ tay nắm lấy một đồ vật ném đi:
- Đồ đàn ông thối tha, còn tưởng anh hơn nhiều so với những tên đàn ông háo sắc khác, hóa ra cũng cùng một giuộc, phí công đối xử tốt với anh.
Quan Doãn giơ tay ra đón đồ, hóa ra là một bộ quần áo mới, mới nhớ ra lúc hắn giặt quần áo thì Lưu Văn Vấn đột nhiên ra ngoài, hóa ra là đi mua quần áo, không khỏi trong lòng cảm động, cô gái này tuy rằng tính tình không tốt nhưng lại có chút tinh tế.
Lại nghĩ bây giờ cha con họ Hồng rơi đài, cô cũng không cần phải trốn trong nhà hắn, đến bây giờ vẫn không có ý muốn đi, e là sống quen mất rồi.
Con người luôn có quán tính, quán tính là kẻ thù lớn nhất để một người thay đổi bản thân, Quan Doãn cười cười:
- Cảm ơn cô, Văn Vấn, cô là cô gái tốt.
- Đừng gọi tôi là cô gái, không hay.
Lưu Văn Vấn không lĩnh tình:
- Sau này anh gọi tôi là Văn Vấn, nghe rõ chưa?
- Rõ rồi.
Sáng sớm hôm sau, trời còn chưa sáng thì Quan Doãn đã bị Lưu Văn Vấn đánh thức rồi.
Nói một cách chính xác là hắn bị Lưu Văn Vấn lay cho tỉnh.
- Quan Doãn, mau dậy đi, xảy ra chuyện lớn rồi.
- Xảy ra chuyện gì? Mới có mấy giờ?
Quan Doãn mở mắt ra nhìn, mới hơn năm giờ sáng, buổi tối hắn ngủ còn chưa đến sáu tiếng,
Cái cô Lưu Văn Vấn này thật không lễ phép gì cả, chưa được sự cho phép đã xông vào phòng ngủ của hắn, ai nói đàn ông không có chút riêng tư nào, đàn ông cũng không thể để phụ nữ tùy tiện, hắn kéo kéo chăn, che bắp đùi đang lộ ra bên ngoài:
- Sao vậy, mới sáng sớm.
- Không hay rồi, thật sự không hay rồi.
Lưu Văn Vấn vẫn mặc quần áo ngủ tối hôm qua, bên trong hiển nhiên là không mặc gì, lúc ẩn lúc hiện trước mặt Quan Doãn cũng không sợ chạy mất. Trên thực tế, góc độ cô đứng giống như là đưa đến cửa để Quan Doãn thưởng thức vậy.
Nhưng Quan Doãn chẳng có tâm trạng nào mà thưởng thức đỉnh núi của Lưu Văn Vấn, trong lòng hắn chợt nhảy lên:
- Rốt cục làm sao vậy?
- Lý Xuân Thôn bị bắt rồi.
Lưu Văn Vấn vẻ mặt lo lắng, cuối cùng cũng biết sợ rồi:
- Tối hôm qua hàng trăm cảnh sát đặc công bao vây nhà của Lý Xuân Thôn, bắt hết Lý Xuân Thôn và mấy chục tên của bang Thái Đao đi rồi, hơn nữa bây giờ còn lùng bắt người của bang Thái Đao ở toàn thành, nghe nói bang Quyền Đầu là đối tượng bị bắt tiếp theo, Quan Doãn, nên làm thế nào bây giờ?
Quan Doãn xuống giường, nghĩ nghĩ:
- Cô đừng hoảng, đợi tôi gọi điện thoại tìm hiểu tình hình.
Quan Doãn lập tức gọi điện thoại cho Hạ Đức Trường:
- Trưởng ban Hạ, xin lỗi vì sớm thế này đã làm phiền ông, chuyện bang Thái Đao và bang Đầu Búa, ông đã nghe nói chưa?
- Vừa nhận được tin tức.
Hạ Đức Trường cũng tỉnh rồi, tin tức đột phát này quá kinh người, ông ta làm sao ngủ được:
- Tôi vừa nói chuyện với Tống Biểu Lý, người ra mặt bắt bang Thái Đao là đặc công của Cục thành phố, do Lưu Vi Vi hạ mệnh lệnh. Nghe nói chuyện này đã được sự đồng ý của Vu Phồn Nhiên và Thôi Quan Ngư từ trước đó rồi.
Lưu Vi Vi bây giờ đang nắm trong tay đại cục của Cục thành phố rồi sao? Động tác thật nhanh! Vu Phồn Nhiên đồng ý bắt bang Thái Đao còn có thể hiểu được, từ trước đến nay y đều bất mãn với tam đại bang, thế nhưng sự tồn tại của tam đại bang là cơ sở cho việc phá bỏ và dời đi nơi khác, là tay chân lớn nhất của nhà thầu, y muốn động nhưng sợ ném chuột vỡ đồ, bây giờ thời cơ đúng lúc, không nhân cơ hội bắt đi còn đợi đến bao giờ.
Nhưng sao Thôi Quan Ngư lại đồng ý bắt bang Thái Đao chứ? Chẳng lẽ Thôi Quan Ngư không muốn di dời sao? Không muốn thôn Thành Trung cải tạo nữa, không muốn làm máy mở đường cho Bắc Thành Nhị Kiến nữa hay sao? Nếu tam đại bang đổ hết thì việc cải tạo thôn Thành Trung sẽ phải đối đầu với cục diện vô cùng nghiêm trọng, vô số hộ cứng đầu không chịu dời đi sẽ mọc lên như nấm, chắc chắn sẽ khiến công việc di dời bị dừng lại.
Quan Doãn lại hỏi:
- Sự việc sẽ làm to đến mức nào?
- Không nói trước được.
Ngữ khí của Hạ Đức Trường có giảm xuống vài phần:
- Một trận ác chiến là không thể thiếu, chỉ e là cuối cùng chẳng có chút lợi lộc gì.
Quan Doãn hiểu rất rõ Hạ Đức Trường, Thôi Quan Ngư nghĩ gì mà lại ra tay xử lý bang Thái Đao thì ông ta mặc kệ, ông ta chỉ quan tâm cuối cùng có thể có được lợi ích lớn nhất trong chuyện này hay không mà thôi.
- Không đâu, cuối cùng chắc chắn sẽ có lợi.
Quan Doãn kiên quyết:
- Tam đại bang, bang Thái Đao, Đầu Búa và Quyền Đầu, chúng ta giữ lại một bang --- Quyền Đầu
- Tin tức nội bộ tôi nghe được là đả kích mạnh vào bang Thái Đao, phân hóa bang Đầu Búa, tiêu hóa bang Quyền Đầu, cuối cùng đánh tan rồi gộp lại bang Đầu Búa và Quyền Đầu.
Hạ Đức Trường hỏi:
- Anh có biện pháp gì để giữ lại bang Quyền Đầu không?
- Biện pháp chắc chắn có, Quyền Đầu nhất định phải giữ lại, hơn nữa chúng ta còn mượn dao giết người, để bang Đầu Búa cũng bị diệt trong tay Lưu Vi Vi.
- Làm thế nào?
Hạ Đức Trường hưng phấn rồi.
- Đợi sau này tôi báo cáo trực tiếp với Trưởng ban Hạ.
Quan Doãn cắt đứt điện thoại, xoay người nói với Lưu Văn Vấn:
- Cô cũng nghe rồi đấy, tôi sẽ cố hết sức bảo vệ bang Quyền Đầu, nhưng cô phải bảo anh cô đảm bảo với tôi, sau này bang Quyền Đầu phải cải tà quy chính và nghe theo sự chỉ huy của tôi.
- Tôi đảm bảo.
Lưu Văn Vấn luống cuống, Quan Doãn nói cái gì cô nghe cái đấy.
- Còn có một việc, cô nói với tôi một vài chuyện phạm pháp của bang Đầu Búa, tốt nhất là có chứng cứ trực tiếp, sau đó nói với tôi nơi ẩn thân của bang Đầu Búa.
- Anh muốn...
Lưu Văn Vấn càng hoảng sợ, thấy Quan Doãn vẻ mặt tuyệt tình mới biết bình thường Quan Doãn đối với cô rất tốt nhưng khi thực sự tuyệt tình rồi thì cũng là một nhân vật độc ác.
- Nhân cơ hội này một lần diệt hết cả bang Thái Đao và bang Đầu Búa, diệt trừ hậu hoạn vĩnh viễn.
Một giờ sau, Đới Kiên Cường lặng yên lên đường, đến một địa điểm bí mật lấy tài liệu. Hơn 9 giờ, vừa bắt đầu làm việc, Phó Sở trưởng Sở công an tỉnh Tống Biểu Lý liền nhận được một phần tài liệu tố cáo, trong tài liệu có liệt kê những việc xấu của bang Đầu Búa và nơi ẩn thân của tên cầm đầu bang Đầu Búa.
Xem xong tài liệu tố cáo, Tống Biểu Lý lập tức đập bàn đứng lên, ra lệnh cho mấy chục người trong đội ngũ trong nhóm của Trương Triết Thành, bỏ qua cục Thành phố và không thông báo cho Thành ủy, Ủy ban nhân dân Thành phố Yến, trực tiếp lao thẳng đến nơi có dấu vết.
Thành phố Yến vừa mở ra trận tiêu diệt trên mọi mặt, hai bên cùng khai hỏa, một bên do cục thành phố dẫn đầu, bắt toàn bộ tàn dư của bang Thái Đao trong phạm vi thành phố, một bên do Sở công an tỉnh đích thân ra quân, trọng quyền xuất kích đánh về phía bang Đầu Búa.
Cùng với sự ấp ủ thành hình của một trận phong ba ở thành phố Yến, điều mà không ai biết chính là tổ công tác của Ủy ban Kỷ luật Trung ương đã âm thầm đến thành phố Chương Trình, chọn nơi dừng chân trước, sau đó phái hai người đến cửa nhà Đại Trung Viễn đợi y xuất hiện.
Mà lúc này, Quan Doãn đang bước từng bước nhàn nhã đến phòng làm việc của Chủ tịch huyện, bắt đầu ngày làm việc thứ hai kể từ khi hắn lên nhậm chức.
/556
|