- Chủ tịch huyện Quan, việc chọn thư ký, anh có quyết định chưa?
Vừa đến phòng làm việc, Tống Sách đã mang trà đến, lấy thân phận Chủ nhiệm văn phòng của mình nhận lấy trách nhiệm châm trà của thư ký.
- Vẫn chưa nghĩ ra, tôi phải kiểm tra lại chút nữa.
Thật ra Quan Doãn đã nghĩ ra từ sớm rồi, đã muốn dùng Du Dực Nhiên rồi, nhưng vẫn cố ý kéo dài một chút, khảo nghiệm Tống Sách.
Cảm giác đối với Tống Sách vẫn chưa rõ ràng lắm. Tổng quan thì Tống Sách luôn vô cùng cung kính, nhưng lại luôn có dấu hiệu không quá tín nhiệm được, rốt cuộc có chỗ nào không phải thì Quan Doãn cũng không nói rõ ra được, chỉ là trực giác nói cho hắn biết tính cách của Tống Sách không tin cậy được.
Cũng đúng, dù sao hắn cũng mới đến Trực Toàn, Tống Sách ở Trực Toàn bốn năm năm rồi, mà Thẩm Học Lương ở Trực Toàn cũng đã bốn năm năm, nếu nói Tống Sách và Thẩm Học Lương không đồng thời xuất hiện thì sẽ không ai tin.
- Chọn người làm thư ký nên quyết định sớm, nếu không sẽ ảnh hưởng đến công tác của Chủ tịch huyện Quan.
Tống Sách chỉ nói đến đó, không nói thêm nữa, chuyển câu chuyện sang hướng khác:
- Bí thư Thẩm mời anh đến một chuyến, cần mở một cuộc họp nhỏ.
- Được.
Quan Doãn uống một ngụm trà, đặt chén trà xuống.
- Được rồi, Chủ nhiệm Tống, văn phòng của tôi đang định sửa chữa một chút, anh làm dự thảo để tôi xem thử, trang trí theophong cách đơn giản thôi, thực dụng, chuyên nghiệp mới là chính. Màu sắc nên trang nhã, còn nữa, màu sắc vật dụng đừng quá màu mè.
- Được, được, tôi sẽ ghi nhớ.
Tống Sách nghĩ thầm, xem ra Chủ tịch huyện Quan có vẻ nhấn mạnh chuyện sửa chữa trang trí lại phòng làm việc, như vậy chẳng phải là đánh vào mặt Vương Thiên Phong sao? Chủ tịch huyện Quan cũng thật là, vừa tới Trực Toàn, không thể nhẫn nhịn một chút, không nên vì một chuyện nhỏ mà cảm thấy bực bội như vậy được sao?
Tống Sách đi trước, dẫn Quan Doãn đến văn phòng của Thẩm Học Lương, rồi xoay người bước đi. Lúc y đi ngang qua phòng thư ký, bỗng nhiên như nhớ ra chuyện gì, bèn gõ cửa bước vào, thấy Du Dực Nhiên còn đang ngồi ở bàn làm việc. Y bèn nói với Du Dực Nhiên:
- Dực Nhiên, anh đi với tôi một chuyến.
Du Dực Nhiên ngẩng đầu lên thấy Tống Sách, bèn nói:
- Chủ nhiệm Tống, tìm tôi có việc gì?
- Bảo anh đi thì anh cứ đi một chuyến đi, nhiều lời vô ích làm gì.
Tống Sách không hài lòng, nói dứt lời là xoay người bước đi ngay.
Du Dực Nhiên cũng không bước theo Tống Sách ngay, mà vẫn ngồi đó, không chút hoang mang, làm cho xong việc đang dở dang của mình, mấy phút sau mới đứng dậy đến phòng làm việc của Tống Sách.
Anh ta vừa ra khỏi cửa, mấy người đồng sự trong phòng thư ký, vẻ mặt cười thầm.
- Con mọt sách này, thật là buồn cười quá. Lãnh đạo có việc, anh ta còn có thể ngồi yên ổn như vậy. Người như vậy sao có thể dùng được?
- Anh cũng đừng nói, nghe nói Chủ tịch huyện Quan xem trọng anh ta. Anh ta có khả năng làm thư ký Chủ tịch huyện rồi, sau này sẽ là thư ký số hai ở Trực Toàn rồi đó.
- Không phải chứ? Chủ tịch huyện Quan sao lại coi trọng anh ta được? Cái thằng ngốc này đầu bé như đầu chim, ai muốn sao cũng được.
- Đúng vậy, một người mà một hai ngày ngu ngốc thì cả đời ngu ngốc thôi.
Giữa lời bàn luận của mấy người đồng sự, Du Dực Nhiên cứ đi bộ đến văn phòng của Tống Sách.
- Chủ nhiệm Tống, anh tìm tôi?
- Dực Nhiên, giao cho anh một
nhiệm vụ.
Tống Sách ngước lên nhìn Du Dực Nhiên, ơ hờ nói:
- Văn phòng của Chủ tịch huyện Quan cần sửa chữa một chút. Ý của Chủ tịch huyện Quan là phong cách gọn gàng, chuyên nghiệp nhưng đơn giản. Anh có kiến thức rộng rãi, việc trang trí nội thất giao cho anh, thế nào?
- Được, tôi thì không thành vấn đề.
Du Dực Nhiên không hề suy nghĩ đã trả lời ngay.
- Nếu nhanh thì ngày mai có thể có bản vẽ.
- Tốt lắm, anh mau làm đi.
Tống Sách không ngờ Du Dực Nhiên lại chấp nhận dễ dàng như vậy. Chuyện trang trí, lắp đặt thiết bị cho Quan Doãn là chuyện lấy lòng hết sức vất vả. Làm tốt, thì cũng là phận sự của mình, Chủ tịch huyện Quan sẽ không khen ngợi gì, nhưng chắc chắn sẽ bị Bí thư Thẩm ghi nhớ. Làm không tốt, thì sẽ bị Chủ tịch huyện Quan phê bình, trở thành nhân bánh bị kẹp giữa Chủ tịch huyện Quan và Bí thư Thẩm.
Tống sách vì nghĩ ra được kế này mà rất vui vẻ, cuối cùng cũng giao được củ khoai lang phỏng tay này cho người khác, còn Du Dực Nhiên sống hay chết thì y sẽ không thiện lương đến mức phải lo lắng. Ưu tiên hàng đầu của y là phải bảo vệ vị trí của mình.
Quan Doãn ngồi trên ghế salon trong phòng làm việc của Thẩm Học Lương, không nói một lời.
Gian phòng không lớn, cũng không khác gì với văn phòng của hắn, nhưng phong cách trang trí sinh động hơn nhiều, vật dụng cũng thể hiện được đẳng cấp cao. Quan Doãn cũng chẳng quan tâm đến sự xa hoa của vật dụng hay đẳng cấp của đồ gia dụng thế nào, hắn chỉ quan tâm đến chúng có tương xứng hay không.
Chủ tịch là người đứng thứ hai, tuy quyền uy thấp hơn Bí thư một chút, nhưng trong nội bộ Đảng, cũng là một cánh tay đắc lực của chính quyền, nếu như ngay cả phong cách trang trí văn phòng của mình cũng không quyết định được, thì công việc sau này không thể triển khai nổi rồi.
Chẳng khác nào vừa tới Trực Toàn đã thua một ván.
Quan trường không có việc gì nhỏ. Thắng hay thua của việc nhỏ thường quyết định rất nhiều những việc liên quan.
Quan Doãn mới đến Trực Toàn, nhiệm vụ quan trọng nhất là đứng vững vàng, tháo mở cục diện. Hắn đi nhậm chức một mình, ngoại trừ việc danh hiệu Chủ tịch huyện còn phải đợi qua tuyển cử Đại hội hội đồng nhân dân mới được công nhận, bên người cũng không có một ai, đơn thương độc mã, có vài phần giống với tình huống Triệu Tử Long can đảm anh hùng một mình ra trận giết trăm vạn quân Tào năm xưa.
Thế nhưng, Quan Doãn luôn tin tưởng.
Cơm của mình, mồ hôi mình đổ xuống, việc của mình, mình đích thân làm, trông trời, trông đất, trông cha mẹ, không được xem là điều nên làm của một trang hảo hán. Mà ngay cả chiếc ghế Chủ tịch huyện Trực Toàn không thể nói là toàn bộ đều nhờ vào nỗ lưc của chính hắn, nhưng ít ra hắn cũng không để cho Kim gia đứng sau thúc đẩy.
- Đồng chí Quan Doãn, lễ truy điệu đồng chí Chân Tiểu Hà, sắp xếp tổ chức vào hôm sau. Đồng chí Văn Viễn Hòa, phó Bí thư Tỉnh ủy tỉnh Mân cũng muốn đến tham gia, cậu nên sắp xếp các công tác chuẩn bị trước.
Thẩm Học Lương một tay khẽ vỗ vào mặt bàn, một tay cầm xấp văn kiện.
Chân Tiểu Hà là người Trực Toàn, là nhà văn, lần lượt đảm nhận chức Ủy viên thường vụ Hội Hiệp Thương tỉnh Yến, làm phó Chủ tịch tỉnh Yến. Lúc ông mắc bệnh ung thư phải nằm viện ở Bắc Kinh, Văn Viễn Hòa cũng có đến thăm. Giờ ông bệnh chết, Văn Viễn Hòa không ngại đường xa đến tham dự lễ truy điệu, thể diện của Chân Tiểu Hà quả là không nhỏ.
Thế nhưng Văn Viễn Hòa đến tham dự lễ truy điệu, hẳn phải có lãnh đạo tương ứng của Tỉnh ủy đứng ra tiếp đãi, còn Trực Toàn cũng phải có người chủ chốt mới đúng, sao Thẩm Học Lương lại cho hắn phụ trách? Quả là không hợp với lẽ thường, Quan Doãn nghĩ mãi không ra, lại nói:
- Chuyện này hẳn phải do Bí thư Thẩm nắm chính mới hợp quy củ.
- Trên tỉnh và thành phố chắc chắn sẽ có lãnh đạo đứng ra, tôi gần đây phải tham dự hội nghị hợp tác ở Bắc Kinh, thời gian lại không đúng lúc, để cậu toàn quyền phụ trách là được rồi.
Thẩm Học Lương đứng lên:
- Trước hết cứ như vậy đi, cậu chuẩn bị một chút, hôm sau đồng chí Văn Viễn Hòa đến rồi.
Trong lúc nói chuyện, Thẩm Học Lương đã chuyển tài liệu qua.
Trực tiếp gõ nhip rồi? Quan Doãn nhận lấy tài liệu, nghĩ thầm e là Thẩm Học Lương không yên lòng, lẽ nào ra mặt tiếp đãi Văn Viễn Hòa là chuyện làm mất lòng lớn? Thôi bỏ đi, nếu Thẩm Học Lương đã dùng quyền lực ra lệnh, thì hắn sẽ không chối từ nữa.
Quay lại văn phòng, Quan Doãn mở tập tài liệu ra xem, chuyện cũ của Văn Viễn Hòa lại hiện lên trước mắt.
Khi Văn Viễn Hòa nhận chức ở Trực Toàn rất mực quan tâm đến phần tử trí thức và để bạt nhân tài. Chân Tiểu Hà là nhà văn tự học mà thành, Văn Viễn Hòa rất chú ý đến ông, hơn nữa, quan hệ cá nhân cũng không tồi. một đêm tối nọ, Văn Viễn Hòa đến nhà Chân Tiểu Hà nói chuyện phiếm, vì nói chuyện quá hợp ý nên đêm đã khuya mà vẫn không hay biết, khi hai người quay về Huyện ủy thì cửa Huyện ủy đã đóng rồi.
Chân Tiểu Hà muốn đi đánh thức bảo vệ để mở cửa lớn nhưng Văn Viễn Hòa không đồng ý, ông ta mỉm cười, ngồi xổm xuống bức tường ngoài. Chân Tiểu Hà hiểu ý, leo lên vai Văn Viễn Hòa, nhảy vào đại viện, sau đó lại lặng lẽ mở cửa lớn cho Văn Viễn Hòa vào. Hai người cười ha hả. Bảo vệ gác cổng không giật mình tỉnh giấc, đã hoàn thành một lần vượt tường hoàn mỹ.
Lúc Văn Viễn Hòa gặp Chân Tiểu Hà, ông thích nhất là bánh bột ngô và dưa muối trong nhà Chân Tiểu Hà. Cơm căn tin của lãnh đạo tuy cũng không quá tệ, nhưng sau một lần ông dùng qua bánh bột ngô và dưa muối trong nhà Chân Tiểu Hà rồi thì nhớ mãi không quên, cứ một thời gian ngắn lại chạy đến nhà Chân Tiểu Hà ăn một bữa đầy bụng bánh bột ngô và dưa muối cho đỡ thèm. Lâu ngày dài tháng, Văn Viễn Hòa và Chân Tiểu Hà có một tình bạn keo sơn.
Văn Viễn Hòa đã không hút thuốc, không uống rượu từ thời gian ở Trực Toàn rồi, để lại ấn tượng tốt đẹp, vô cùng mộc mạc, chịu đựng gian khổ cho người dân Trực Toàn. Vì thường hay xuống nông thôn, có lần Văn Viễn Hòa quay về Huyện ủy sai giờ cơm, bèn lấy năm đồng ra đường mua hai hộp, một hộp cá viên và một hộp thịt bò trong quán nhỏ. Trong phòng làm việc kiêm nơi ở của ông luôn có một bếp dầu ma-zut, ông dùng cái lò này nấu mì rồi rang cơm ăn.
Văn Viễn Hòa nấu hai thứ cơm mì được hơn nửa thời gian mới phát hiện là mình sẽ không ăn hết, bèn nhanh chóng gọi Chân Tiểu Hà đến. Chân Tiểu Hà tuy ăn cơm rồi, nhưng không đành lòng phụ hảo ý của Văn Viễn Hòa, hơn nữa đồ hộp lại thật sự ngon, bèn ăn một chén mì, kết quả là no đến không chịu nổi. Văn Viễn Hòa cười ha ha, chỉ vào Chân Tiểu Hà đang chịu không nổi phải đứng lom khom, nói rằng:
- Tiểu Hà này, sức chứa có hạn, mà cứ bất chấp, cố mà ăn nhiều, đây là hậu quả của việc mù quáng theo đuổi.
Không xem thì không biết, xem rồi Quan Doãn mới hiểu tại sao năm đó Văn Viễn Hòa lại có nhiều bạn bè ở Trực Toàn như vậy, đã để lại cho Trực Toàn nhiều câu chuyện cảm động. Trong những câu chuyện sinh động đó, tính cách và thái độ làm người của Văn Viễn Hòa đã hiện rõ, khiến hắn lần đầu tiên cảm thấy gần gũi với Văn Viễn Hòa dù chưa từng nói chuyện.
Mà đã cách nhiều năm như vậy, Văn Viễn Hòa vẫn không quên bạn tốt trước đây, cho dù hôm nay thân phận cao quý, là phó Bí thư Tỉnh ủy, nhưng vẫn muốn đích thân đến tiễn đưa Chân Tiểu Hà. Từ đó có thể thấy được, Văn Viễn Hòa là người luôn nhớ tình xưa nghĩa cũ.
Liên tưởng đến ông cụ Dung và Kim gia đều coi trọng tính cách của Văn Viễn Hòa, lại liên tưởng đến quan hệ giữa Mộc Quả Pháp và Văn Viễn Hòa, trong đầu Quan Doãn chợt lóe lên một tia sáng. Lần này Văn Viễn Hòa một mình đến tỉnh Yến, có thể là một cơ hội xoay chuyển thế cục của tỉnh Yến.
Nghĩ sâu hơn, hắn lại càng chắc chắn về phán đoán của mình. Văn Viễn Hòa dù có nhớ tình bạn cũ, nhưng dù sao hiện tại ông ta cũng là phó Bí thư Tỉnh ủy, không dễ dàng đích thân tham gia lễ truy điệu của Chân Tiểu Hà, vì ông vừa ra mặt, tất nhiên phải có các quan viên đồng cấp của tỉnh Yến tiếp đãi, là chuyện hưng sư động chúng, nhưng ông ta cứ tới hết lần này đến lần khác, hơn nữa còn vào những giờ phút quan trọng gần như đại biến của tỉnh Yến.
Chẳng lẽ… Mộc Quả Pháp đã xoay chuyển tới đây?
Vừa đến phòng làm việc, Tống Sách đã mang trà đến, lấy thân phận Chủ nhiệm văn phòng của mình nhận lấy trách nhiệm châm trà của thư ký.
- Vẫn chưa nghĩ ra, tôi phải kiểm tra lại chút nữa.
Thật ra Quan Doãn đã nghĩ ra từ sớm rồi, đã muốn dùng Du Dực Nhiên rồi, nhưng vẫn cố ý kéo dài một chút, khảo nghiệm Tống Sách.
Cảm giác đối với Tống Sách vẫn chưa rõ ràng lắm. Tổng quan thì Tống Sách luôn vô cùng cung kính, nhưng lại luôn có dấu hiệu không quá tín nhiệm được, rốt cuộc có chỗ nào không phải thì Quan Doãn cũng không nói rõ ra được, chỉ là trực giác nói cho hắn biết tính cách của Tống Sách không tin cậy được.
Cũng đúng, dù sao hắn cũng mới đến Trực Toàn, Tống Sách ở Trực Toàn bốn năm năm rồi, mà Thẩm Học Lương ở Trực Toàn cũng đã bốn năm năm, nếu nói Tống Sách và Thẩm Học Lương không đồng thời xuất hiện thì sẽ không ai tin.
- Chọn người làm thư ký nên quyết định sớm, nếu không sẽ ảnh hưởng đến công tác của Chủ tịch huyện Quan.
Tống Sách chỉ nói đến đó, không nói thêm nữa, chuyển câu chuyện sang hướng khác:
- Bí thư Thẩm mời anh đến một chuyến, cần mở một cuộc họp nhỏ.
- Được.
Quan Doãn uống một ngụm trà, đặt chén trà xuống.
- Được rồi, Chủ nhiệm Tống, văn phòng của tôi đang định sửa chữa một chút, anh làm dự thảo để tôi xem thử, trang trí theophong cách đơn giản thôi, thực dụng, chuyên nghiệp mới là chính. Màu sắc nên trang nhã, còn nữa, màu sắc vật dụng đừng quá màu mè.
- Được, được, tôi sẽ ghi nhớ.
Tống Sách nghĩ thầm, xem ra Chủ tịch huyện Quan có vẻ nhấn mạnh chuyện sửa chữa trang trí lại phòng làm việc, như vậy chẳng phải là đánh vào mặt Vương Thiên Phong sao? Chủ tịch huyện Quan cũng thật là, vừa tới Trực Toàn, không thể nhẫn nhịn một chút, không nên vì một chuyện nhỏ mà cảm thấy bực bội như vậy được sao?
Tống Sách đi trước, dẫn Quan Doãn đến văn phòng của Thẩm Học Lương, rồi xoay người bước đi. Lúc y đi ngang qua phòng thư ký, bỗng nhiên như nhớ ra chuyện gì, bèn gõ cửa bước vào, thấy Du Dực Nhiên còn đang ngồi ở bàn làm việc. Y bèn nói với Du Dực Nhiên:
- Dực Nhiên, anh đi với tôi một chuyến.
Du Dực Nhiên ngẩng đầu lên thấy Tống Sách, bèn nói:
- Chủ nhiệm Tống, tìm tôi có việc gì?
- Bảo anh đi thì anh cứ đi một chuyến đi, nhiều lời vô ích làm gì.
Tống Sách không hài lòng, nói dứt lời là xoay người bước đi ngay.
Du Dực Nhiên cũng không bước theo Tống Sách ngay, mà vẫn ngồi đó, không chút hoang mang, làm cho xong việc đang dở dang của mình, mấy phút sau mới đứng dậy đến phòng làm việc của Tống Sách.
Anh ta vừa ra khỏi cửa, mấy người đồng sự trong phòng thư ký, vẻ mặt cười thầm.
- Con mọt sách này, thật là buồn cười quá. Lãnh đạo có việc, anh ta còn có thể ngồi yên ổn như vậy. Người như vậy sao có thể dùng được?
- Anh cũng đừng nói, nghe nói Chủ tịch huyện Quan xem trọng anh ta. Anh ta có khả năng làm thư ký Chủ tịch huyện rồi, sau này sẽ là thư ký số hai ở Trực Toàn rồi đó.
- Không phải chứ? Chủ tịch huyện Quan sao lại coi trọng anh ta được? Cái thằng ngốc này đầu bé như đầu chim, ai muốn sao cũng được.
- Đúng vậy, một người mà một hai ngày ngu ngốc thì cả đời ngu ngốc thôi.
Giữa lời bàn luận của mấy người đồng sự, Du Dực Nhiên cứ đi bộ đến văn phòng của Tống Sách.
- Chủ nhiệm Tống, anh tìm tôi?
- Dực Nhiên, giao cho anh một
nhiệm vụ.
Tống Sách ngước lên nhìn Du Dực Nhiên, ơ hờ nói:
- Văn phòng của Chủ tịch huyện Quan cần sửa chữa một chút. Ý của Chủ tịch huyện Quan là phong cách gọn gàng, chuyên nghiệp nhưng đơn giản. Anh có kiến thức rộng rãi, việc trang trí nội thất giao cho anh, thế nào?
- Được, tôi thì không thành vấn đề.
Du Dực Nhiên không hề suy nghĩ đã trả lời ngay.
- Nếu nhanh thì ngày mai có thể có bản vẽ.
- Tốt lắm, anh mau làm đi.
Tống Sách không ngờ Du Dực Nhiên lại chấp nhận dễ dàng như vậy. Chuyện trang trí, lắp đặt thiết bị cho Quan Doãn là chuyện lấy lòng hết sức vất vả. Làm tốt, thì cũng là phận sự của mình, Chủ tịch huyện Quan sẽ không khen ngợi gì, nhưng chắc chắn sẽ bị Bí thư Thẩm ghi nhớ. Làm không tốt, thì sẽ bị Chủ tịch huyện Quan phê bình, trở thành nhân bánh bị kẹp giữa Chủ tịch huyện Quan và Bí thư Thẩm.
Tống sách vì nghĩ ra được kế này mà rất vui vẻ, cuối cùng cũng giao được củ khoai lang phỏng tay này cho người khác, còn Du Dực Nhiên sống hay chết thì y sẽ không thiện lương đến mức phải lo lắng. Ưu tiên hàng đầu của y là phải bảo vệ vị trí của mình.
Quan Doãn ngồi trên ghế salon trong phòng làm việc của Thẩm Học Lương, không nói một lời.
Gian phòng không lớn, cũng không khác gì với văn phòng của hắn, nhưng phong cách trang trí sinh động hơn nhiều, vật dụng cũng thể hiện được đẳng cấp cao. Quan Doãn cũng chẳng quan tâm đến sự xa hoa của vật dụng hay đẳng cấp của đồ gia dụng thế nào, hắn chỉ quan tâm đến chúng có tương xứng hay không.
Chủ tịch là người đứng thứ hai, tuy quyền uy thấp hơn Bí thư một chút, nhưng trong nội bộ Đảng, cũng là một cánh tay đắc lực của chính quyền, nếu như ngay cả phong cách trang trí văn phòng của mình cũng không quyết định được, thì công việc sau này không thể triển khai nổi rồi.
Chẳng khác nào vừa tới Trực Toàn đã thua một ván.
Quan trường không có việc gì nhỏ. Thắng hay thua của việc nhỏ thường quyết định rất nhiều những việc liên quan.
Quan Doãn mới đến Trực Toàn, nhiệm vụ quan trọng nhất là đứng vững vàng, tháo mở cục diện. Hắn đi nhậm chức một mình, ngoại trừ việc danh hiệu Chủ tịch huyện còn phải đợi qua tuyển cử Đại hội hội đồng nhân dân mới được công nhận, bên người cũng không có một ai, đơn thương độc mã, có vài phần giống với tình huống Triệu Tử Long can đảm anh hùng một mình ra trận giết trăm vạn quân Tào năm xưa.
Thế nhưng, Quan Doãn luôn tin tưởng.
Cơm của mình, mồ hôi mình đổ xuống, việc của mình, mình đích thân làm, trông trời, trông đất, trông cha mẹ, không được xem là điều nên làm của một trang hảo hán. Mà ngay cả chiếc ghế Chủ tịch huyện Trực Toàn không thể nói là toàn bộ đều nhờ vào nỗ lưc của chính hắn, nhưng ít ra hắn cũng không để cho Kim gia đứng sau thúc đẩy.
- Đồng chí Quan Doãn, lễ truy điệu đồng chí Chân Tiểu Hà, sắp xếp tổ chức vào hôm sau. Đồng chí Văn Viễn Hòa, phó Bí thư Tỉnh ủy tỉnh Mân cũng muốn đến tham gia, cậu nên sắp xếp các công tác chuẩn bị trước.
Thẩm Học Lương một tay khẽ vỗ vào mặt bàn, một tay cầm xấp văn kiện.
Chân Tiểu Hà là người Trực Toàn, là nhà văn, lần lượt đảm nhận chức Ủy viên thường vụ Hội Hiệp Thương tỉnh Yến, làm phó Chủ tịch tỉnh Yến. Lúc ông mắc bệnh ung thư phải nằm viện ở Bắc Kinh, Văn Viễn Hòa cũng có đến thăm. Giờ ông bệnh chết, Văn Viễn Hòa không ngại đường xa đến tham dự lễ truy điệu, thể diện của Chân Tiểu Hà quả là không nhỏ.
Thế nhưng Văn Viễn Hòa đến tham dự lễ truy điệu, hẳn phải có lãnh đạo tương ứng của Tỉnh ủy đứng ra tiếp đãi, còn Trực Toàn cũng phải có người chủ chốt mới đúng, sao Thẩm Học Lương lại cho hắn phụ trách? Quả là không hợp với lẽ thường, Quan Doãn nghĩ mãi không ra, lại nói:
- Chuyện này hẳn phải do Bí thư Thẩm nắm chính mới hợp quy củ.
- Trên tỉnh và thành phố chắc chắn sẽ có lãnh đạo đứng ra, tôi gần đây phải tham dự hội nghị hợp tác ở Bắc Kinh, thời gian lại không đúng lúc, để cậu toàn quyền phụ trách là được rồi.
Thẩm Học Lương đứng lên:
- Trước hết cứ như vậy đi, cậu chuẩn bị một chút, hôm sau đồng chí Văn Viễn Hòa đến rồi.
Trong lúc nói chuyện, Thẩm Học Lương đã chuyển tài liệu qua.
Trực tiếp gõ nhip rồi? Quan Doãn nhận lấy tài liệu, nghĩ thầm e là Thẩm Học Lương không yên lòng, lẽ nào ra mặt tiếp đãi Văn Viễn Hòa là chuyện làm mất lòng lớn? Thôi bỏ đi, nếu Thẩm Học Lương đã dùng quyền lực ra lệnh, thì hắn sẽ không chối từ nữa.
Quay lại văn phòng, Quan Doãn mở tập tài liệu ra xem, chuyện cũ của Văn Viễn Hòa lại hiện lên trước mắt.
Khi Văn Viễn Hòa nhận chức ở Trực Toàn rất mực quan tâm đến phần tử trí thức và để bạt nhân tài. Chân Tiểu Hà là nhà văn tự học mà thành, Văn Viễn Hòa rất chú ý đến ông, hơn nữa, quan hệ cá nhân cũng không tồi. một đêm tối nọ, Văn Viễn Hòa đến nhà Chân Tiểu Hà nói chuyện phiếm, vì nói chuyện quá hợp ý nên đêm đã khuya mà vẫn không hay biết, khi hai người quay về Huyện ủy thì cửa Huyện ủy đã đóng rồi.
Chân Tiểu Hà muốn đi đánh thức bảo vệ để mở cửa lớn nhưng Văn Viễn Hòa không đồng ý, ông ta mỉm cười, ngồi xổm xuống bức tường ngoài. Chân Tiểu Hà hiểu ý, leo lên vai Văn Viễn Hòa, nhảy vào đại viện, sau đó lại lặng lẽ mở cửa lớn cho Văn Viễn Hòa vào. Hai người cười ha hả. Bảo vệ gác cổng không giật mình tỉnh giấc, đã hoàn thành một lần vượt tường hoàn mỹ.
Lúc Văn Viễn Hòa gặp Chân Tiểu Hà, ông thích nhất là bánh bột ngô và dưa muối trong nhà Chân Tiểu Hà. Cơm căn tin của lãnh đạo tuy cũng không quá tệ, nhưng sau một lần ông dùng qua bánh bột ngô và dưa muối trong nhà Chân Tiểu Hà rồi thì nhớ mãi không quên, cứ một thời gian ngắn lại chạy đến nhà Chân Tiểu Hà ăn một bữa đầy bụng bánh bột ngô và dưa muối cho đỡ thèm. Lâu ngày dài tháng, Văn Viễn Hòa và Chân Tiểu Hà có một tình bạn keo sơn.
Văn Viễn Hòa đã không hút thuốc, không uống rượu từ thời gian ở Trực Toàn rồi, để lại ấn tượng tốt đẹp, vô cùng mộc mạc, chịu đựng gian khổ cho người dân Trực Toàn. Vì thường hay xuống nông thôn, có lần Văn Viễn Hòa quay về Huyện ủy sai giờ cơm, bèn lấy năm đồng ra đường mua hai hộp, một hộp cá viên và một hộp thịt bò trong quán nhỏ. Trong phòng làm việc kiêm nơi ở của ông luôn có một bếp dầu ma-zut, ông dùng cái lò này nấu mì rồi rang cơm ăn.
Văn Viễn Hòa nấu hai thứ cơm mì được hơn nửa thời gian mới phát hiện là mình sẽ không ăn hết, bèn nhanh chóng gọi Chân Tiểu Hà đến. Chân Tiểu Hà tuy ăn cơm rồi, nhưng không đành lòng phụ hảo ý của Văn Viễn Hòa, hơn nữa đồ hộp lại thật sự ngon, bèn ăn một chén mì, kết quả là no đến không chịu nổi. Văn Viễn Hòa cười ha ha, chỉ vào Chân Tiểu Hà đang chịu không nổi phải đứng lom khom, nói rằng:
- Tiểu Hà này, sức chứa có hạn, mà cứ bất chấp, cố mà ăn nhiều, đây là hậu quả của việc mù quáng theo đuổi.
Không xem thì không biết, xem rồi Quan Doãn mới hiểu tại sao năm đó Văn Viễn Hòa lại có nhiều bạn bè ở Trực Toàn như vậy, đã để lại cho Trực Toàn nhiều câu chuyện cảm động. Trong những câu chuyện sinh động đó, tính cách và thái độ làm người của Văn Viễn Hòa đã hiện rõ, khiến hắn lần đầu tiên cảm thấy gần gũi với Văn Viễn Hòa dù chưa từng nói chuyện.
Mà đã cách nhiều năm như vậy, Văn Viễn Hòa vẫn không quên bạn tốt trước đây, cho dù hôm nay thân phận cao quý, là phó Bí thư Tỉnh ủy, nhưng vẫn muốn đích thân đến tiễn đưa Chân Tiểu Hà. Từ đó có thể thấy được, Văn Viễn Hòa là người luôn nhớ tình xưa nghĩa cũ.
Liên tưởng đến ông cụ Dung và Kim gia đều coi trọng tính cách của Văn Viễn Hòa, lại liên tưởng đến quan hệ giữa Mộc Quả Pháp và Văn Viễn Hòa, trong đầu Quan Doãn chợt lóe lên một tia sáng. Lần này Văn Viễn Hòa một mình đến tỉnh Yến, có thể là một cơ hội xoay chuyển thế cục của tỉnh Yến.
Nghĩ sâu hơn, hắn lại càng chắc chắn về phán đoán của mình. Văn Viễn Hòa dù có nhớ tình bạn cũ, nhưng dù sao hiện tại ông ta cũng là phó Bí thư Tỉnh ủy, không dễ dàng đích thân tham gia lễ truy điệu của Chân Tiểu Hà, vì ông vừa ra mặt, tất nhiên phải có các quan viên đồng cấp của tỉnh Yến tiếp đãi, là chuyện hưng sư động chúng, nhưng ông ta cứ tới hết lần này đến lần khác, hơn nữa còn vào những giờ phút quan trọng gần như đại biến của tỉnh Yến.
Chẳng lẽ… Mộc Quả Pháp đã xoay chuyển tới đây?
/556
|