Chẳng lẽ đúng như những gì hắn dự đoán, Văn Viễn Hòa đến Trực Toàn lần này quả thực là vì làm hoa tiêu cho Mộc Quả Pháp sao?
Nếu Mộc Quả Pháp nhảy ra khỏi tỉnh Yến, điều đến tỉnh Tần nhận chức Trưởng ban tổ chức Tỉnh ủy, chẳng khác nào là một lần thắng lợi vòng vèo, dù sao thì căn cứ vào tình hình trong nước, cho dù Chương Hệ Phong không đúng, Mộc Quả Pháp bị chèn ép vô tội đến đâu đi chăng nữa nhưng trong bộ máy Tỉnh ủy, Bí thư là nhân vật số một, theo nguyên tắc ưu tiên lão đại, chỉ có thể điều chỉnh người khác nhường đường cho Bí thư, duy trì sự hòa hợp và thống nhất bề ngoài của cả bộ máy.
- Tin tức đáng tin không?
Không phải Quan Doãn không tin tưởng Kim Nhất Giai mà là không muốn truyền đi tin tức sai, chuyện này có ảnh hưởng rất lớn đến thế cục tỉnh Yến, càng có ảnh hưởng lâu dài, vô cùng quan trọng đối với vận mệnh chính trị của Mộc Quả Pháp sau này.
- Không có lửa thì làm sao có khói.
- Xác định rồi, em làm việc thì anh cứ yên tâm. Nếu anh không yên tâm, có thể trực tiếp gọi điện hỏi bố em.
Kim Nhất Giai cười hì hì:
- Nhưng em khuyên anh đừng gọi, anh vừa gọi là ông ấy sẽ hỏi chuyện kết hôn, tối hôm qua ông còn hỏi em, ông nói hôn lễ nên cử hành ở đâu, mời ai đến tham gia, có cần tổ chức ở cả Bắc Kinh và huyện Khổng không... đây là lần đầu tiên em thấy bố kích động như vậy đấy...
Không dài dòng thì làm sao thể hiện được tình yêu thương của cha? Quan Doãn từ nhỏ đã rất yêu quý Tiểu Muội, vì vậy có thể cảm nhận sâu sắc tấm lòng yêu thương của người cha dành cho con gái, huống hồ Kim Toàn Đạo chỉ có một người con gái là Kim Nhất Giai, ông ấy chắc chắn muốn tổ chức một hôn lễ long trọng mà xa hoa. Thực ra theo ý của Quan Doãn thì hắn thà kết hôn theo kiểu đi du lịch với Kim Nhất Giai, đơn giản vô cùng mà lại vui vẻ nhưng chắc chắn không được, đời người không phải sống vì bản thân mình mà sống vì bố mẹ, người thân, vì tất cả những người đặt hy vọng vào bản thân mình.
- Tất cả đều làm theo ý của bác Kim đi, anh tôn trọng ý kiến của ông, gả đi và cưới về không giống nhau, tục ngữ có câu nhà cao gả đi, nhà thấp đón về, bác Kim coi như nhà thấp gả đi, ông ấy chắc chắn muốn em nở mày nở mặt mà gả đi.
- Thôi đi, nhà cao nhà thấp cái gì? Tâm đầu ý hợp chính là môn đăng hộ đối, em mặc kệ nhà cao hay nhà thấp, em chỉ quan tâm có vui vẻ thật sự hay không, có muốn gả đi hay không.
Kim Nhất Giai nói:
- Nhưng mà, anh tranh thủ thời gian đến Bắc Kinh một chuyến, lễ tiết nên có vẫn phải có, bố khá coi trọng tập tục truyền thống.
Không cần Kim Nhất Giai nhắc nhở, Quan Doãn tự biết nên làm thế nào, cổ nhân xem trọng việc cưới hỏi đàng hoàng, bây giờ mặc dù không cần bà mối nữa nhưng cưới hỏi chính thức vẫn phải có, nhà làm quan như nhà Kim Nhất Giai, lễ tiết nào cũng không thể thiếu, hắn bắt buộc phải đích thân đến cửa cầu hôn, sau đó chính thức viết thư thỉnh cầu nhà họ Kim gả Kim Nhất Giai cho.
Nghĩ lại Nhất Giai và hắn sinh tử gắn bó, không rời hắn nửa bước, lại là thiên kim tiểu thư số một Bắc Kinh mà một nhà có con gái trăm nhà muốn cầu hôn, hắn cũng nên thực hiện đủ tất cả các nghi lễ mà Kim Nhất Giai nên có.
Sau khi nói chuyện điện thoại với Kim Nhất Giai, Quan Doãn không buồn ngủ, nghĩ một chút, lại bấm số điện thoại của Hạ Lai.
- Quan Doãn, anh vẫn khỏe chứ?
Thanh âm biến ảo khôn lường như bầu trời của Hạ Lai còn trong trẻo hơn giọng của một nữ minh tinh có tiếng là giọng của thiên nhiên:
- Em đoán là anh sẽ gọi đến, một thời gian không có tin tức của anh rồi.
Quan Doãn có chút hổ thẹn:
- Bận không phải là lý do, quên mất em và con trai là lỗi của anh.
- Đừng nói như vậy, từ nhỏ em đã quen với sự bận rộn của bố, biết người chốn quan trường thân bất do kỷ, chẳng phải anh lên chức Chủ tịch huyện Trực Toàn rồi sao? Thật là lợi hại, chức là Chủ tịch huyện trẻ tuổi nhất trong nước đúng không? Quan Doãn, trước 30 tuổi anh có thể lên chức Chủ tịch tỉnh không?
Quan Doãn nở nụ cười, mặc dù Hạ Lai là con gái nhà quan nhưng cô lại biết rất ít về trật tự và quy tắc lên chức chốn quan trường trong nước. Mặc dù hắn 24 tuổi đã lên chức Chủ tịch huyện nhưng đừng nói là 30 tuổi có thể lên chức Chủ tịch tỉnh, 30 tuổi có thể bước chân vào hàng ngũ cấp Phó tỉnh đã là thành tựu khó đạt được rồi.
Quan trường không thể so với thương trường, con ông cháu cha trên thương trường có thể trực tiếp kế thừa gia sản, tỉ phú hơn hai mươi tuổi cũng chẳng là cái gì, nhưng quan trường vẫn là nơi chú trọng tuổi tác, dựa vào tuổi tác mà phân cấp, cấp Phó tỉnh ở tuổi 30? Nếu hắn xuất thân bình thường thì ngay cả nghĩ cũng không được.
- Con trai vẫn khỏe chứ?
Quan Doãn chuyển chủ đề:
- Ôn Lâm thì sao?
- Con trai rất khỏe, ăn được ngủ được, béo mũm mĩm, rất đáng yêu, bây giờ càng ngày càng ham chơi.
Vừa nhắc đến con trai là Hạ Lai lại hưng phấn:
- Tiếc là anh không ở bên cạnh nó, nếu không chắc chắn anh sẽ rất thích. Thực ra ở Mỹ cũng rất tốt, có rất nhiều bà mẹ độc thân, em cũng không cảm thấy người ta nhìn em với ánh mắt khác nữa. Ôn Lâm đi ra ngoài có việc rồi, bây giờ cô ấy cũng rất giỏi, buôn bán càng ngày càng lớn, em rất khâm phục cô ấy, thật đấy, so với cô ấy, em chỉ là một bông hoa trong nhà kính, năng lực sinh tồn quá yếu, cô ấy giống như một hạt giống kiên cường, rơi xuống đất liền mọc rễ...
- Anh và Nhất Giai...
Quan Doãn do dự một lát, sắp xếp một chút ngôn ngữ:
- Chuẩn bị kết hôn rồi, em và Ôn Lâm có về một chuyến không?
Tưởng là Hạ Lai sẽ mẫn cảm mà yếu đuối, không ngờ giọng của cô vẫn vui vẻ như cũ:
- Đương nhiên phải quay về, anh và Nhất Giai kết hôn là chuyện lớn, nhất định phải về, nhưng em không muốn gặp bố mẹ, làm thế nào?
Có lẽ khúc mắc
trong lòng của Hạ Lai đã được cởi, có lẽ cô sớm đã an lòng, cô một lòng một dạ chăm sóc cho con, cho dù thế nào, cô có thể thản nhiên đối mặt với sự thay đổi và bất đắc dĩ trong cuộc sống đã chứng minh sau khi trải qua sóng gió trong cuộc đời, cô đã trưởng thành rồi, có thể ung dung đối mặt với cuộc đời.
- Chuyện này...
Quan Doãn nghĩ một lát:
- Không nuôi con không biết lòng cha mẹ, bây giờ em cũng là mẹ rồi, có hận bố mẹ thế nào đi chăng nữa cũng nên cảm ơn họ đã cho em sinh mệnh và ơn dưỡng dục, em vẫn nên gặp họ, ít nhất để họ yên tâm, không nóng ruột nóng gan vì em nữa.
Hạ Lai cũng thật lợi hại, vừa đi đã là hơn một năm, không liên lạc một lần nào với người nhà, người con gái ngoan ngoãn từ nhỏ sau khi phản nghịch lại nhẫn tâm như vậy cũng làm người khác ngạc nhiên, thực ra Quan Doãn hiểu được sự tuyệt tình của Hạ Lai, Hạ Lai ngoài mặt mềm yếu, từ nhỏ nghe lời bố mẹ nhưng trong tận xương cô lại là người đối với chuyện gì cũng có chủ ý riêng, chỉ là hiếu thuận không muốn bố mẹ buồn mà thôi.
Cuối cùng bị bố mẹ ép đến mức không thể nhịn được nữa, cô mới có quyết tâm nếu con rời đi sẽ không bao giờ về nữa, người vốn dĩ nên hiểu con gái mình nhất như Hạ Đức Trường và Lý Ngọc Hoan lại chưa từng thật sự đi sâu vào nội tâm của Hạ Lai, e là cũng không phải chỉ là sự đau khổ của Hạ Đức Trường và Lý Ngọc Hoan, là sự đau khổ của tất cả các bậc làm cha làm mẹ trong thiên hạ.
- Được rồi, để em suy nghĩ đã.
Hạ Lai dao động rồi:
- Đợi Ôn Lâm quay về em sẽ thương lượng với cô ấy một chút, nhưng mà nếu gặp bọn họ, bọn họ hỏi con của ai thì em biết nói thế nào?
- Em muốn nói thật thì nói thật, muốn nói dối thì nói dối, tùy em.
- Được rồi, em nghĩ xong rồi, nói em ở Mỹ quen một người bạn trai, cuối cùng chia tay, anh ta để lại cho em một đứa con.
Hạ Lai cười khúc khích:
- Anh có cảm thấy oan uổng không? Con của mình cũng không thể nhận, nhưng nó họ Quan, có nên nói với bọn họ đó chỉ là sự trùng hợp không?
- Ấy, đúng lúc quá, Ôn Lâm về rồi, anh nói chuyện với cô ấy vài câu...
- Tiểu Quan, anh sắp kết hôn rồi à?
Giọng Ôn Lâm lộ ra sự vui vẻ và thoải mái:
- Chúc mừng anh nhé, có thể vứt bỏ hai người con gái vì anh mà ngậm đắng nuốt cay để đi theo đuổi hạnh phúc của mình rồi, đàn ông đều là Trần Thế Mỹ, đúng không?
- Chuyện Trần Thế Mỹ là giả, giống như Tam quốc diễn nghĩa vậy, thuộc về bóp méo lịch sử.
Quan Doãn cười ha hả:
- Ôn Lâm, nghe nói em trở thành người phụ nữ thành đạt rồi? Chúc mừng em, cuối cùng cũng bị chủ nghĩa đế quốc ăn mòn rồi.
- Hừ, chó má!
Ôn Lâm cười nói:
- Nền giáo dục tiếp thu từ nhỏ là chủ nghĩa đế quốc thế này thế kia, kết quả đến nước Mỹ thì thấy hóa ra tất cả con ông cháu cha con nhà giàu có của chúng ta đều ở nước Mỹ, đây chẳng phải là tự mình tát vào mặt mình sao? Sau đó, vừa nghĩ em cũng coi như nghĩ thông rồi, dụng ý của nền giáo dục trong nước chính là muốn truyền thụ cho anh tư tưởng sai lầm là đất nước chủ nghĩa tư bản không tốt như thế nào để anh sống chết cũng ở trong nước nước sôi lửa bỏng, sau đó bọn họ đều tranh nhau đưa con của mình xuất ngoại, anh nghĩ mà xem, nếu nhân dân toàn quốc đều hiểu rõ đất nước tư bản chủ nghĩa hạnh phúc, tự do, giàu có hơn đất nước xã hội chủ nghĩa, đều nhất định phải ra nước ngoài thì làm thế nào?
- Được rồi, em đừng bàn luận viễn vông chuyện căm ghét thế tục nữa, giáo dục của đất nước đều xuất phát từ nhu cầu thống trị, chủ nghĩa đế quốc Mỹ cũng vậy, cũng phải có khẩu hiệu tự do, công bằng để tập trung lực hướng tâm, nói chuyện chính, khi nào em và Hạ Lai về nước?
- Đợi anh định thời gian kết hôn rồi hãy nói, dù sao đại hôn của anh nếu em không tham gia thì sẽ tiếc nuối cả đời, em và Hạ Lai sẽ đến hôn lễ của anh làm loạn, nói em là thanh mai trúc mã của anh, Hạ Lai là mối tình đầu của anh, sau đó chúng em sẽ cùng nhau khóc như mưa, vạch trần bộ mặt thật của anh...
Ôn Lâm tàn nhẫn nói.
Quan Doãn toát mồ hôi, Ôn Lâm thật xấu, nếu ra chiêu này thật thì chắc chắn hắn sẽ thân bại danh liệt, không gì độc hơn lòng dạ đàn bà, quả nhiên không giả, hắn vừa lau mồ hôi vừa nói:
- Này, này, em đừng có làm ô uế sự trong sạch của người khác, anh là người tốt.
- Hứ, hứ, anh chỉ được coi là người tốt một nửa.
Ôn Lâm cười hi hi:
- Quên đi, tạm tha cho anh, em và Hạ Lai sẽ về nước đúng lúc, tuyệt đối không làm lỡ chuyện đại sự của anh.
- Đúng rồi, em và Hạ Lai tốt nhất về trước mấy ngày, anh muốn sắp xếp một buổi gặp mặt, mọi người tụ tập với nhau, cùng nhau chúc thọ cho ông cụ Dung.
- A, ông cụ Dung sắp sinh nhật rồi? Ơ sao anh biết sinh nhật của ông ấy, sao anh không nói bao giờ?
- Anh không biết, chủ yếu là dạo này ông cụ tâm trạng không tốt, có lẽ là nhớ em và Hạ Lai, lúc nào ông cụ cũng một mình, khó tránh khỏi cô đơn, anh nghĩ chúng ta cùng tụ tập lại một chỗ, chọn ngày tốt mừng thọ ông cụ, kệ có phải sinh nhật ông cụ hay không, coi như là ngày hiếu thuận của chúng ta là được chứ gì?
- ...
Trầm mặc trong chốc lát, Ôn Lâm nhẹ nhàng nói:
- Em cũng nhớ ông cụ Dung... Hạ Lai nói cô ấy cũng nhớ ông cụ.
Ông cụ Dung nhân duyên cũng không tệ lắm, Hạ Lai xuất ngoại hơn một năm chưa từng nói nhớ nhà nhưng lại nói nhớ ông cụ Dung, tin rằng ông cụ nghe xong sẽ rất vui.
Vừa nói chuyện với Ôn Lâm, Hạ Lai xong, Quan Doãn đang nằm trên giường đi vào giấc ngủ thì điện thoại của Hạ Đức Trường gọi đến.
Trong tình huống bình thường, Hạ Đức Trường sẽ không gọi điện đến vào buổi tối, thậm chí sẽ không gọi điện ngoài thời gian làm việc, ông ta là một người rất có quan niệm về thời gian, chắc chắn có chuyện lớn xảy ra.
Quan Doãn liền nhảy xuống giường, vội vàng nghe điện thoại.
Nếu Mộc Quả Pháp nhảy ra khỏi tỉnh Yến, điều đến tỉnh Tần nhận chức Trưởng ban tổ chức Tỉnh ủy, chẳng khác nào là một lần thắng lợi vòng vèo, dù sao thì căn cứ vào tình hình trong nước, cho dù Chương Hệ Phong không đúng, Mộc Quả Pháp bị chèn ép vô tội đến đâu đi chăng nữa nhưng trong bộ máy Tỉnh ủy, Bí thư là nhân vật số một, theo nguyên tắc ưu tiên lão đại, chỉ có thể điều chỉnh người khác nhường đường cho Bí thư, duy trì sự hòa hợp và thống nhất bề ngoài của cả bộ máy.
- Tin tức đáng tin không?
Không phải Quan Doãn không tin tưởng Kim Nhất Giai mà là không muốn truyền đi tin tức sai, chuyện này có ảnh hưởng rất lớn đến thế cục tỉnh Yến, càng có ảnh hưởng lâu dài, vô cùng quan trọng đối với vận mệnh chính trị của Mộc Quả Pháp sau này.
- Không có lửa thì làm sao có khói.
- Xác định rồi, em làm việc thì anh cứ yên tâm. Nếu anh không yên tâm, có thể trực tiếp gọi điện hỏi bố em.
Kim Nhất Giai cười hì hì:
- Nhưng em khuyên anh đừng gọi, anh vừa gọi là ông ấy sẽ hỏi chuyện kết hôn, tối hôm qua ông còn hỏi em, ông nói hôn lễ nên cử hành ở đâu, mời ai đến tham gia, có cần tổ chức ở cả Bắc Kinh và huyện Khổng không... đây là lần đầu tiên em thấy bố kích động như vậy đấy...
Không dài dòng thì làm sao thể hiện được tình yêu thương của cha? Quan Doãn từ nhỏ đã rất yêu quý Tiểu Muội, vì vậy có thể cảm nhận sâu sắc tấm lòng yêu thương của người cha dành cho con gái, huống hồ Kim Toàn Đạo chỉ có một người con gái là Kim Nhất Giai, ông ấy chắc chắn muốn tổ chức một hôn lễ long trọng mà xa hoa. Thực ra theo ý của Quan Doãn thì hắn thà kết hôn theo kiểu đi du lịch với Kim Nhất Giai, đơn giản vô cùng mà lại vui vẻ nhưng chắc chắn không được, đời người không phải sống vì bản thân mình mà sống vì bố mẹ, người thân, vì tất cả những người đặt hy vọng vào bản thân mình.
- Tất cả đều làm theo ý của bác Kim đi, anh tôn trọng ý kiến của ông, gả đi và cưới về không giống nhau, tục ngữ có câu nhà cao gả đi, nhà thấp đón về, bác Kim coi như nhà thấp gả đi, ông ấy chắc chắn muốn em nở mày nở mặt mà gả đi.
- Thôi đi, nhà cao nhà thấp cái gì? Tâm đầu ý hợp chính là môn đăng hộ đối, em mặc kệ nhà cao hay nhà thấp, em chỉ quan tâm có vui vẻ thật sự hay không, có muốn gả đi hay không.
Kim Nhất Giai nói:
- Nhưng mà, anh tranh thủ thời gian đến Bắc Kinh một chuyến, lễ tiết nên có vẫn phải có, bố khá coi trọng tập tục truyền thống.
Không cần Kim Nhất Giai nhắc nhở, Quan Doãn tự biết nên làm thế nào, cổ nhân xem trọng việc cưới hỏi đàng hoàng, bây giờ mặc dù không cần bà mối nữa nhưng cưới hỏi chính thức vẫn phải có, nhà làm quan như nhà Kim Nhất Giai, lễ tiết nào cũng không thể thiếu, hắn bắt buộc phải đích thân đến cửa cầu hôn, sau đó chính thức viết thư thỉnh cầu nhà họ Kim gả Kim Nhất Giai cho.
Nghĩ lại Nhất Giai và hắn sinh tử gắn bó, không rời hắn nửa bước, lại là thiên kim tiểu thư số một Bắc Kinh mà một nhà có con gái trăm nhà muốn cầu hôn, hắn cũng nên thực hiện đủ tất cả các nghi lễ mà Kim Nhất Giai nên có.
Sau khi nói chuyện điện thoại với Kim Nhất Giai, Quan Doãn không buồn ngủ, nghĩ một chút, lại bấm số điện thoại của Hạ Lai.
- Quan Doãn, anh vẫn khỏe chứ?
Thanh âm biến ảo khôn lường như bầu trời của Hạ Lai còn trong trẻo hơn giọng của một nữ minh tinh có tiếng là giọng của thiên nhiên:
- Em đoán là anh sẽ gọi đến, một thời gian không có tin tức của anh rồi.
Quan Doãn có chút hổ thẹn:
- Bận không phải là lý do, quên mất em và con trai là lỗi của anh.
- Đừng nói như vậy, từ nhỏ em đã quen với sự bận rộn của bố, biết người chốn quan trường thân bất do kỷ, chẳng phải anh lên chức Chủ tịch huyện Trực Toàn rồi sao? Thật là lợi hại, chức là Chủ tịch huyện trẻ tuổi nhất trong nước đúng không? Quan Doãn, trước 30 tuổi anh có thể lên chức Chủ tịch tỉnh không?
Quan Doãn nở nụ cười, mặc dù Hạ Lai là con gái nhà quan nhưng cô lại biết rất ít về trật tự và quy tắc lên chức chốn quan trường trong nước. Mặc dù hắn 24 tuổi đã lên chức Chủ tịch huyện nhưng đừng nói là 30 tuổi có thể lên chức Chủ tịch tỉnh, 30 tuổi có thể bước chân vào hàng ngũ cấp Phó tỉnh đã là thành tựu khó đạt được rồi.
Quan trường không thể so với thương trường, con ông cháu cha trên thương trường có thể trực tiếp kế thừa gia sản, tỉ phú hơn hai mươi tuổi cũng chẳng là cái gì, nhưng quan trường vẫn là nơi chú trọng tuổi tác, dựa vào tuổi tác mà phân cấp, cấp Phó tỉnh ở tuổi 30? Nếu hắn xuất thân bình thường thì ngay cả nghĩ cũng không được.
- Con trai vẫn khỏe chứ?
Quan Doãn chuyển chủ đề:
- Ôn Lâm thì sao?
- Con trai rất khỏe, ăn được ngủ được, béo mũm mĩm, rất đáng yêu, bây giờ càng ngày càng ham chơi.
Vừa nhắc đến con trai là Hạ Lai lại hưng phấn:
- Tiếc là anh không ở bên cạnh nó, nếu không chắc chắn anh sẽ rất thích. Thực ra ở Mỹ cũng rất tốt, có rất nhiều bà mẹ độc thân, em cũng không cảm thấy người ta nhìn em với ánh mắt khác nữa. Ôn Lâm đi ra ngoài có việc rồi, bây giờ cô ấy cũng rất giỏi, buôn bán càng ngày càng lớn, em rất khâm phục cô ấy, thật đấy, so với cô ấy, em chỉ là một bông hoa trong nhà kính, năng lực sinh tồn quá yếu, cô ấy giống như một hạt giống kiên cường, rơi xuống đất liền mọc rễ...
- Anh và Nhất Giai...
Quan Doãn do dự một lát, sắp xếp một chút ngôn ngữ:
- Chuẩn bị kết hôn rồi, em và Ôn Lâm có về một chuyến không?
Tưởng là Hạ Lai sẽ mẫn cảm mà yếu đuối, không ngờ giọng của cô vẫn vui vẻ như cũ:
- Đương nhiên phải quay về, anh và Nhất Giai kết hôn là chuyện lớn, nhất định phải về, nhưng em không muốn gặp bố mẹ, làm thế nào?
Có lẽ khúc mắc
trong lòng của Hạ Lai đã được cởi, có lẽ cô sớm đã an lòng, cô một lòng một dạ chăm sóc cho con, cho dù thế nào, cô có thể thản nhiên đối mặt với sự thay đổi và bất đắc dĩ trong cuộc sống đã chứng minh sau khi trải qua sóng gió trong cuộc đời, cô đã trưởng thành rồi, có thể ung dung đối mặt với cuộc đời.
- Chuyện này...
Quan Doãn nghĩ một lát:
- Không nuôi con không biết lòng cha mẹ, bây giờ em cũng là mẹ rồi, có hận bố mẹ thế nào đi chăng nữa cũng nên cảm ơn họ đã cho em sinh mệnh và ơn dưỡng dục, em vẫn nên gặp họ, ít nhất để họ yên tâm, không nóng ruột nóng gan vì em nữa.
Hạ Lai cũng thật lợi hại, vừa đi đã là hơn một năm, không liên lạc một lần nào với người nhà, người con gái ngoan ngoãn từ nhỏ sau khi phản nghịch lại nhẫn tâm như vậy cũng làm người khác ngạc nhiên, thực ra Quan Doãn hiểu được sự tuyệt tình của Hạ Lai, Hạ Lai ngoài mặt mềm yếu, từ nhỏ nghe lời bố mẹ nhưng trong tận xương cô lại là người đối với chuyện gì cũng có chủ ý riêng, chỉ là hiếu thuận không muốn bố mẹ buồn mà thôi.
Cuối cùng bị bố mẹ ép đến mức không thể nhịn được nữa, cô mới có quyết tâm nếu con rời đi sẽ không bao giờ về nữa, người vốn dĩ nên hiểu con gái mình nhất như Hạ Đức Trường và Lý Ngọc Hoan lại chưa từng thật sự đi sâu vào nội tâm của Hạ Lai, e là cũng không phải chỉ là sự đau khổ của Hạ Đức Trường và Lý Ngọc Hoan, là sự đau khổ của tất cả các bậc làm cha làm mẹ trong thiên hạ.
- Được rồi, để em suy nghĩ đã.
Hạ Lai dao động rồi:
- Đợi Ôn Lâm quay về em sẽ thương lượng với cô ấy một chút, nhưng mà nếu gặp bọn họ, bọn họ hỏi con của ai thì em biết nói thế nào?
- Em muốn nói thật thì nói thật, muốn nói dối thì nói dối, tùy em.
- Được rồi, em nghĩ xong rồi, nói em ở Mỹ quen một người bạn trai, cuối cùng chia tay, anh ta để lại cho em một đứa con.
Hạ Lai cười khúc khích:
- Anh có cảm thấy oan uổng không? Con của mình cũng không thể nhận, nhưng nó họ Quan, có nên nói với bọn họ đó chỉ là sự trùng hợp không?
- Ấy, đúng lúc quá, Ôn Lâm về rồi, anh nói chuyện với cô ấy vài câu...
- Tiểu Quan, anh sắp kết hôn rồi à?
Giọng Ôn Lâm lộ ra sự vui vẻ và thoải mái:
- Chúc mừng anh nhé, có thể vứt bỏ hai người con gái vì anh mà ngậm đắng nuốt cay để đi theo đuổi hạnh phúc của mình rồi, đàn ông đều là Trần Thế Mỹ, đúng không?
- Chuyện Trần Thế Mỹ là giả, giống như Tam quốc diễn nghĩa vậy, thuộc về bóp méo lịch sử.
Quan Doãn cười ha hả:
- Ôn Lâm, nghe nói em trở thành người phụ nữ thành đạt rồi? Chúc mừng em, cuối cùng cũng bị chủ nghĩa đế quốc ăn mòn rồi.
- Hừ, chó má!
Ôn Lâm cười nói:
- Nền giáo dục tiếp thu từ nhỏ là chủ nghĩa đế quốc thế này thế kia, kết quả đến nước Mỹ thì thấy hóa ra tất cả con ông cháu cha con nhà giàu có của chúng ta đều ở nước Mỹ, đây chẳng phải là tự mình tát vào mặt mình sao? Sau đó, vừa nghĩ em cũng coi như nghĩ thông rồi, dụng ý của nền giáo dục trong nước chính là muốn truyền thụ cho anh tư tưởng sai lầm là đất nước chủ nghĩa tư bản không tốt như thế nào để anh sống chết cũng ở trong nước nước sôi lửa bỏng, sau đó bọn họ đều tranh nhau đưa con của mình xuất ngoại, anh nghĩ mà xem, nếu nhân dân toàn quốc đều hiểu rõ đất nước tư bản chủ nghĩa hạnh phúc, tự do, giàu có hơn đất nước xã hội chủ nghĩa, đều nhất định phải ra nước ngoài thì làm thế nào?
- Được rồi, em đừng bàn luận viễn vông chuyện căm ghét thế tục nữa, giáo dục của đất nước đều xuất phát từ nhu cầu thống trị, chủ nghĩa đế quốc Mỹ cũng vậy, cũng phải có khẩu hiệu tự do, công bằng để tập trung lực hướng tâm, nói chuyện chính, khi nào em và Hạ Lai về nước?
- Đợi anh định thời gian kết hôn rồi hãy nói, dù sao đại hôn của anh nếu em không tham gia thì sẽ tiếc nuối cả đời, em và Hạ Lai sẽ đến hôn lễ của anh làm loạn, nói em là thanh mai trúc mã của anh, Hạ Lai là mối tình đầu của anh, sau đó chúng em sẽ cùng nhau khóc như mưa, vạch trần bộ mặt thật của anh...
Ôn Lâm tàn nhẫn nói.
Quan Doãn toát mồ hôi, Ôn Lâm thật xấu, nếu ra chiêu này thật thì chắc chắn hắn sẽ thân bại danh liệt, không gì độc hơn lòng dạ đàn bà, quả nhiên không giả, hắn vừa lau mồ hôi vừa nói:
- Này, này, em đừng có làm ô uế sự trong sạch của người khác, anh là người tốt.
- Hứ, hứ, anh chỉ được coi là người tốt một nửa.
Ôn Lâm cười hi hi:
- Quên đi, tạm tha cho anh, em và Hạ Lai sẽ về nước đúng lúc, tuyệt đối không làm lỡ chuyện đại sự của anh.
- Đúng rồi, em và Hạ Lai tốt nhất về trước mấy ngày, anh muốn sắp xếp một buổi gặp mặt, mọi người tụ tập với nhau, cùng nhau chúc thọ cho ông cụ Dung.
- A, ông cụ Dung sắp sinh nhật rồi? Ơ sao anh biết sinh nhật của ông ấy, sao anh không nói bao giờ?
- Anh không biết, chủ yếu là dạo này ông cụ tâm trạng không tốt, có lẽ là nhớ em và Hạ Lai, lúc nào ông cụ cũng một mình, khó tránh khỏi cô đơn, anh nghĩ chúng ta cùng tụ tập lại một chỗ, chọn ngày tốt mừng thọ ông cụ, kệ có phải sinh nhật ông cụ hay không, coi như là ngày hiếu thuận của chúng ta là được chứ gì?
- ...
Trầm mặc trong chốc lát, Ôn Lâm nhẹ nhàng nói:
- Em cũng nhớ ông cụ Dung... Hạ Lai nói cô ấy cũng nhớ ông cụ.
Ông cụ Dung nhân duyên cũng không tệ lắm, Hạ Lai xuất ngoại hơn một năm chưa từng nói nhớ nhà nhưng lại nói nhớ ông cụ Dung, tin rằng ông cụ nghe xong sẽ rất vui.
Vừa nói chuyện với Ôn Lâm, Hạ Lai xong, Quan Doãn đang nằm trên giường đi vào giấc ngủ thì điện thoại của Hạ Đức Trường gọi đến.
Trong tình huống bình thường, Hạ Đức Trường sẽ không gọi điện đến vào buổi tối, thậm chí sẽ không gọi điện ngoài thời gian làm việc, ông ta là một người rất có quan niệm về thời gian, chắc chắn có chuyện lớn xảy ra.
Quan Doãn liền nhảy xuống giường, vội vàng nghe điện thoại.
/556
|