- Đại Trung Viễn bị bắt giam rồi!
Hạ Đức Trường vừa bắt đầu liền nói rõ mục đích, với thân phận Phó trưởng ban thường trực ban tổ chức Tỉnh ủy của ông ta, rất ít khi nói trực tiếp như vậy, có thể thấy ông ta rất hưng phấn.
- Thật tốt quá.
Quan Doãn hưng phấn hô to một tiếng:
- Con bài đầu tiên của Domino cuối cùng đã bị ngã.
Hạ Đức Trường tìm hiểu được một số tin tức, ngoài hưng phấn, ông ta còn tiết lộ một vài chi tiết về chuyện bắt giữ Đại Trung Viễn.
Sau khi về hưu Đại Trung Viễn ở nhà thuộc Cục thuốc lá, mỗi ngày đều dậy sớm đánh Thái Cực Quyền. Y tưởng về hưu sẽ bình yên vô sự, số tiền khổng lồ tham ô khi còn đang tại vị, số tiền mồ hôi nước mắt của nhân dân mà y tiêu xài cùng với số tiền từ tay y đổ vào túi Chương Tiện Thái đều có thể xóa bỏ từ bây giờ, không ai tiếp tục truy cứu nữa, y có thể an nhàn mà hưởng thụ tuổi già rồi.
Sáng sớm, Đại Trung Viễn vẫn ra ngoài như bình thường, mặc quần áo môn Thái Cực, tay cầm kiếm, nhẹ nhàng như tiên, tâm trạng vô cùng thoải mái, nghĩ đời này cũng đáng, lúc trước ở trên đài oai phong một cõi, phất tay một cái, trăm nghìn vạn nghìn mặc y tiêu xài, sau khi về hưu, số tiền khổng lồ gửi ngân hàng tiêu mấy đời cũng không hết, mỗi tháng còn có khoản tiền nghỉ hưu kếch xù, không có buồn phiền gì phải lo lắng, chỉ cần yên tâm hưởng thụ cuộc sống lúc tuổi già.
Ra khỏi cửa không xa là một công viên, Chương Trình ở phía Bắc Trường Thành, mùa đông dài dằng dặc mà lạnh giá, người bản địa liền có thói quen sống lười nhác, không giống cuộc sống bận rộn của thành phố lớn. Trong công viên kín người hết chỗ, ngoài các ông bà về hưu ra còn có hơn phân nửa là thanh niên 20, 30 tuổi. Một thành phố, người ở trong công viên chẳng có việc gì làm lại toàn là thanh niên, thành phố này chính là thành phố người già, không có sức sống và tương lai...
Đại Trung Viễn cũng không thích sự lạc hậu của Chương Trình, người ở đây quá chậm chạp, không phải kiểu chậm chạp của việc biết vừa lòng sẽ thấy vui vẻ, mà là loại chậm chạp của việc lười đến một trình độ nhất định, nhưng ai bảo y là người sinh ra lớn lên ở Chương Trình, chỉ có thể lá rụng về cội.
Kỳ thực dựa theo kế hoạch nhân sinh của Đại Trung Viễn, sau khi về hưu, y dự định đến Bắc Kinh dưỡng lão, y đã nhìn trúng một ngôi nhà ở Bắc Kinh, cũng đã thỏa thuận xong giá cả, lúc nào chuyển đi cũng được, nhưng đột nhiên lại xảy ra điều ngoài ý muốn, y bị ép về hưu sớm, hơn nữa có người nhiều lần cảnh cáo y, khoảng thời gian gần đây tốt nhất làm việc khiêm tốn một chút, chuyện gì cũng không được làm, giống như người già an dưỡng tuổi già vậy.
Có Chương Hệ Phong ở đây y còn có thể xảy ra chuyện gì? Đại Trung Viễn không hiểu, nhưng không hiểu vẫn phải làm theo. Ai bảo y chỉ là một xưởng trưởng bé nhỏ, mặc dù là đãi ngộ của cấp Phó sở nhưng có cấp bậc, không có quyền lực, không thể làm cứng.
Đại Trung Viễn đến một bãi đất trống trong công viên, xung quanh cây tùng xanh um, không khí tươi mát. Chương Trình là thành phố núi, không khí tốt, đây cũng là điểm tốt nhất đáng để an ủi khi y ở lại Chương Trình.
Đánh một bài Thái Cực Quyền xong, Đại Trung Viễn lại rút bảo kiếm ra, múa kiếm, vừa mới múa có vài cái liền thấy có hai người lạ nhanh chóng tiến đến ép sát hai bên người y, lúc đầu y cũng không nghĩ gì nhiều, chỉ tưởng là người qua đường, mặc dù hai người đều khá trẻ nhưng ở Chương Trình, công viên chỗ nào cũng đầy rẫy những thanh niên tán gẫu đánh bài chẳng có việc gì làm, đối với việc hai người trẻ tuổi ép sát, y cũng không ý thức được nguy hiểm đang đến gần.
Chủ yếu cũng là Đại Trung Viễn nghĩ nếu y đã về hưu, rời xa trung tâm chính trị thì cũng sẽ cách xa tầm mắt của mọi người, ai còn nhớ cái ông già an dưỡng ở Chương Trình này chứ?
Đại Trung Viễn làm sao biết, không những có người lúc nào cũng nhớ đến y, hơn nữa còn nhớ đến chuyện y tham ô hàng triệu đồng mồ hôi nước mắt của nhân dân. Từ cổ chí kim, có bao nhiêu tham quan từng phạm tội ác ngập trời chỉ cần về hưu thì có thể kết thúc, lại có bao nhiêu tên ác nhân tưởng rằng chuyện gã giết người như nghóe, cùng lắm thì chết là xong chuyện, nhưng lại không biết, số trời đã định, ở hiền gặp lành, ở ác gặp ác, không phải không gặp, chỉ là chưa đến lúc.
Người nào có tấm lòng yêu thương thì tình yêu sẽ quay lại với người đó, người nào làm chuyện có phúc thì phúc đến với người đó. Nghĩ cho người khác, nhất định sẽ có người nghĩ cho mình, khiến người khác không còn đường nào để đi, cuối cùng bản thân mình chắc chắn cũng sẽ có kết cục không còn đường đi, đây là nhân quả, đây là quy luật.
Một kiếm đâm ra, Đại Trung Viễn vô cùng vừa ý với kiếm pháp ngày hôm nay của y, lúc đang định thu kiếm thì thấy trước mắt bóng ảnh chợt lóe, hai người thanh niên một trước một sau kẹp y ở giữa.
Trong đó một người có giọng trầm nói với y:
- Đồng chí Đại Trung Viễn, mời đi cùng với chúng tôi một chuyến.
Đại Trung Viễn đại não thiếu dưỡng khí, đầu óc ngắn ngủi:
- Các anh là ai? Ban ngày ban mặt dám bắt cóc?
- Bắt cóc?
Người thanh niên cười lạnh:
- Chúng tôi là nhân viên công tác của Ủy ban Kỷ luật Trung ương, mời ông phối hợp với công tác điều tra của chúng tôi.
- Tôi làm sai chuyện gì chứ? Tôi đã về hưu rồi, các anh dựa vào đâu mà bắt tôi?
Đại Trung Viễn chợt tỉnh cả người, nóng nảy:
- Không được, tôi phải thông báo với Tỉnh ủy, các anh không thể vượt Tỉnh ủy mà bắt tôi.
- Đồng chí Đại Trung Viễn!
Người thanh niên vừa giơ tay ra liền bắt lấy cánh tay Đại Trung Viễn:
- Tham quan của Trung Quốc, Ủy ban Kỷ luật Trung ương muốn bắt ai thì bắt, chẳng lẽ không bắt nổi ông sao? Nếu ông còn làm loạn, kinh động đến mọi người xungq uanh, ông không muốn để lại ấn tượng tốt cuối cùng trong mắt nhân dân Chương Trình sao?
Một câu nói bắn trúng vào chỗ yếu nhất của Hạ Trung Viễn, bảo kiếm trong tay y ‘kẻng’ một tiếng rớt xuống đất, thở dài một tiếng:
- Tôi đi cùng các anh.
- Bây giờ Đại Trung Viễn bị giam ở đâu?
Nghe xong quá trình Đại Trung Viễn bị bắt, trong lòng Quan Doãn tình cảm dâng trào mãnh liệt:
- Chương Hệ Phong biết chưa?
- Chương Hệ Phong biết rồi, cũng vừa nhận được tin. Nghe nói Bí thư Chương tức đến mức nổi trận lôi đình, trước tiên gọi điện thoại đến Bắc Kinh, sau khi đặt điện thoại xuống liền đến Bắc Kinh rồi, bây giờ chắc đã đi được nửa đường.
Hạ Đức Trường cười ha ha:
- Bây giờ chắc Đại Trung Viễn đã bị chuyển đến tỉnh Tây, bị giam giữ ở một nơi bí mật, với sự hiểu biết của tôi về Đại Trung Viễn, không quá một tuần, y sẽ khai ra tất cả mọi chuyện.
- Tốt quá, thế cục của tỉnh Yến sắp mở ra rồi. Đúng rồi, Mộc Quả Pháp có khả năng sẽ rời khỏi tỉnh Yến?
Mặc dù Quan Doãn trần thuật nhưng lại dùng giọng điệu nghi vấn.
- Ồ, tôi vẫn chưa nghe phong thanh gì, chẳng lẽ là có liên quan với chuyện Văn Viễn Hòa đến Trực Toàn sao?
Hạ Đức Trường lập tức nghĩ đến điểm tiếp nối ở giữa.
- 8, 9 phần là như vậy.
Bây giờ quan hệ giữa Quan Doãn và Hạ Đức Trường càng ngày càng mật thiết, ngoài nhân tố Hạ Lai ra, dường như về mặt mục tiêu chính trị cũng càng ngày càng có điểm chung.
Mặc dù không đến nỗi trở thành đồng minh chính trị mật thiết nhất của Quan Doãn, nhưng ít nhất Hạ Đức Trương bây giờ cũng không có bất cứ tâm tư tính toán gì với Quan Doãn nữa.
- Mộc Quả Pháp rời khỏi tỉnh Yến, đối với tiền đồ của gã mà nói là chuyện tốt, đối với anh mà nói là mất đi một điểm tựa rất lớn đấy.
Hạ Đức Trường nói:
- Ngoài việc mượn Tề Ngang Dương để củng cố mối liên hệ với Tề Toàn, anh còn phải nghĩ cách gia tăng mối quan hệ với Hồ Tuấn Nghị, như vậy mới có thể bảo đảm sẽ không bị ảnh hưởng trong biến động tiếp theo.
Hạ Đức Trường bây giờ thật sự rất quan tâm đến tình cảnh của hắn, Quan Doãn hơi cảm động, thực sự nhịn không được nói ra:
- Hạ Lai nói, đợi đến khi tôi và Nhất Giai kết hôn, cô ấy sẽ về.
- ...
Hạ Đức Trường trầm mặc rồi, trong lòng ông ta không biết là nặng nề hay vui mừng, trầm mặc một lúc mới nói:
- Về thì tốt, về thì tốt.
Đúng vậy, về thì tốt, khi một người không có hy vọng thì hy vọng nhỏ nhoi nhất cũng là ánh sáng chói mắt nhất trong cuộc đời. Lúc trước, Hạ Đức Trường yêu quý Hạ Lai như hòn ngọc quý trên tay, đồng thời kỳ vọng rất cao, bây giờ Hạ Lai xa chạy cao bay với sự uy hiếp vĩnh viễn không gặp mặt, Hạ Đức Trường cuối cùng thất bại rồi, biết trong đời người rất nhiều chuyện ông ta không thể quyết định được.
Chỉ là Hạ Lai sắp quay về, lại là tham gia hôn lễ của Quan Doãn và Kim Nhất Giai, Kim Nhất Giai lại là cháu bên ngoại của ông ta, còn Quan Doãn vốn dĩ nên là con rể của ông ta, làm tình người khó đối mặt.
Khó đối mặt với tình không chỉ một mình Hạ Đức Trường mà còn có Chương Hệ Phong và Đại Gia.
Chương Hệ Phong sau khi nghe tin Ủy ban Kỷ luật Trung ương vòng qua Tỉnh ủy tỉnh Yến, Ủy ban Kỷ luật tỉnh, trực tiếp đến Chương Trình bắt giữ Đại Trung Viễn, giận tím mặt, ngay lập tức gọi điện đòi chứng cứ với Trung ương, sau khi nhận được tin tức xác thực liền không thể ngồi yên được nữa, lập tức thẳng đến Bắc Kinh, ông ta muốn đích thân đến Trung ương giải vây cho Đại Trung Viễn.
Chương Hệ Phong biết tầm quan trọng của sự việc, Đại Trung Viễn chỉ là mở đầu, mục tiêu thật sự của người âm thầm thúc đẩy chuyện này là Đại Gia, mà chỉ cần Đại Gia có chuyện thì ông ta liền có khả năng bị liên lụy, Đại Trung Viễn sa lưới chỉ là sự bắt đầu của một loạt sự việc, ông ta bắt buộc phải cố hết sức khống chế chuyện Đại Trung Viễn trong phạm vi nhỏ nhất.
Trong lúc Chương Hệ Phong khởi hành đến Bắc Kinh, Đại Gia nhận được tin tức xong cũng tức không thở được, sau khi chân đá tay đấm, phát tiết ở một cửa hàng bán gia dụng liền lập tức lái xe đến gặp mặt ngọn đèn chỉ đường khác của đời y, Hà Đại Sư.
Trong đời Đại Gia có hai ngọn đèn chỉ đường, một ngọn là Chương Hệ Phong, một ngọn khác là Hà Đại Sư. Nếu nói Chương Hệ Phong là người dẫn đường trước khi y lên đến cấp Sở thì trong lòng Đại Gia, Hà Đại Sư chính là người dẫn đường sau khi y lên cấp Sở.
Đại Gia cố chấp nghĩ y có thể nhảy từ cấp Sở lên cấp Phó tỉnh hay không, quyền quyết định không ở trong tay Chương Hệ Phong mà nằm trong tay Hà Đại Sư. Trước khi lên cấp Sở, có lẽ sức người có thể chi phối vận số, nhưng sau khi lên đến cấp Sở, mưu sự tại nhân, thành sự tại thiên.
Bây giờ, thiên cơ nằm trong tay Hà Đại Sư.
Hà Đại Sư ở một nơi vô cùng yên tĩnh, rẽ rất nhiều lần, đi qua thôn Thành Trung, lại vòng qua một hẻm nhỏ mới có thể tìm thấy nơi ẩn cư của Hà Đại Sư. Nói là nơi ẩn cư, thực ra là mỗi ngày đều có vô số người đến thăm hỏi Hà Đại Sư, có lẽ là ứng với một câu nói: Bần cư phố xá sầm uất không người hỏi, phú ở thâm sơn có họ hàng xa. Không tin nhưng thấy trong yến rượu, từng ly trước kính người phú quý.
Nhưng Hà Đại Sư có ba quy tắc không gặp, thời cơ không đúng, không gặp, cơ duyên chưa đến, không gặp, không hợp mắt, không gặp, hai quy tắc trước không gặp còn có thể hiểu, quy tắc không gặp cuối cùng rõ ràng là sự ngạo mạn của Hà Đại Sư, ngụ ý chính là ông ta thấy anh không thuận mắt thì ông ta cũng không gặp anh
Lúc đầu có người giới thiệu cho Đại Gia và Hà Đại Sư quen nhau, Hà Đại Sư để Đại Gia đến hai lần, lần thứ ba mới gặp gã. Lúc đó Đại Gia rất căm tức, muốn thách thức quyền uy của Hà Đại Sư, kết quả sau ba câu nói của Hà Đại Sư, Đại Gia nhất thời mắt chữ A mồm chữ O và tâm phục khẩu phục Hà Đại Sư, từ đó, Đại Gia coi Hà Đại Sư như là ngọn đèn chỉ đường trong cuộc đời mình.
Ba câu nói của Hà Đại Sư với Đại Gia là:
- Trước 8 tuổi Đại Gia anh có gặp nạn nhưng anh cát nhân thiên tướng, thoát khỏi. Năm 28 tuổi, anh lại gặp nạn, suýt nữa mất mạng. Bây giờ, trước 38 tuổi, anh còn có cửa ải cuối cùng, nếu qua thì rồng bay tận trời xanh, nếu không qua thì để xấu muôn đời.
Hạ Đức Trường vừa bắt đầu liền nói rõ mục đích, với thân phận Phó trưởng ban thường trực ban tổ chức Tỉnh ủy của ông ta, rất ít khi nói trực tiếp như vậy, có thể thấy ông ta rất hưng phấn.
- Thật tốt quá.
Quan Doãn hưng phấn hô to một tiếng:
- Con bài đầu tiên của Domino cuối cùng đã bị ngã.
Hạ Đức Trường tìm hiểu được một số tin tức, ngoài hưng phấn, ông ta còn tiết lộ một vài chi tiết về chuyện bắt giữ Đại Trung Viễn.
Sau khi về hưu Đại Trung Viễn ở nhà thuộc Cục thuốc lá, mỗi ngày đều dậy sớm đánh Thái Cực Quyền. Y tưởng về hưu sẽ bình yên vô sự, số tiền khổng lồ tham ô khi còn đang tại vị, số tiền mồ hôi nước mắt của nhân dân mà y tiêu xài cùng với số tiền từ tay y đổ vào túi Chương Tiện Thái đều có thể xóa bỏ từ bây giờ, không ai tiếp tục truy cứu nữa, y có thể an nhàn mà hưởng thụ tuổi già rồi.
Sáng sớm, Đại Trung Viễn vẫn ra ngoài như bình thường, mặc quần áo môn Thái Cực, tay cầm kiếm, nhẹ nhàng như tiên, tâm trạng vô cùng thoải mái, nghĩ đời này cũng đáng, lúc trước ở trên đài oai phong một cõi, phất tay một cái, trăm nghìn vạn nghìn mặc y tiêu xài, sau khi về hưu, số tiền khổng lồ gửi ngân hàng tiêu mấy đời cũng không hết, mỗi tháng còn có khoản tiền nghỉ hưu kếch xù, không có buồn phiền gì phải lo lắng, chỉ cần yên tâm hưởng thụ cuộc sống lúc tuổi già.
Ra khỏi cửa không xa là một công viên, Chương Trình ở phía Bắc Trường Thành, mùa đông dài dằng dặc mà lạnh giá, người bản địa liền có thói quen sống lười nhác, không giống cuộc sống bận rộn của thành phố lớn. Trong công viên kín người hết chỗ, ngoài các ông bà về hưu ra còn có hơn phân nửa là thanh niên 20, 30 tuổi. Một thành phố, người ở trong công viên chẳng có việc gì làm lại toàn là thanh niên, thành phố này chính là thành phố người già, không có sức sống và tương lai...
Đại Trung Viễn cũng không thích sự lạc hậu của Chương Trình, người ở đây quá chậm chạp, không phải kiểu chậm chạp của việc biết vừa lòng sẽ thấy vui vẻ, mà là loại chậm chạp của việc lười đến một trình độ nhất định, nhưng ai bảo y là người sinh ra lớn lên ở Chương Trình, chỉ có thể lá rụng về cội.
Kỳ thực dựa theo kế hoạch nhân sinh của Đại Trung Viễn, sau khi về hưu, y dự định đến Bắc Kinh dưỡng lão, y đã nhìn trúng một ngôi nhà ở Bắc Kinh, cũng đã thỏa thuận xong giá cả, lúc nào chuyển đi cũng được, nhưng đột nhiên lại xảy ra điều ngoài ý muốn, y bị ép về hưu sớm, hơn nữa có người nhiều lần cảnh cáo y, khoảng thời gian gần đây tốt nhất làm việc khiêm tốn một chút, chuyện gì cũng không được làm, giống như người già an dưỡng tuổi già vậy.
Có Chương Hệ Phong ở đây y còn có thể xảy ra chuyện gì? Đại Trung Viễn không hiểu, nhưng không hiểu vẫn phải làm theo. Ai bảo y chỉ là một xưởng trưởng bé nhỏ, mặc dù là đãi ngộ của cấp Phó sở nhưng có cấp bậc, không có quyền lực, không thể làm cứng.
Đại Trung Viễn đến một bãi đất trống trong công viên, xung quanh cây tùng xanh um, không khí tươi mát. Chương Trình là thành phố núi, không khí tốt, đây cũng là điểm tốt nhất đáng để an ủi khi y ở lại Chương Trình.
Đánh một bài Thái Cực Quyền xong, Đại Trung Viễn lại rút bảo kiếm ra, múa kiếm, vừa mới múa có vài cái liền thấy có hai người lạ nhanh chóng tiến đến ép sát hai bên người y, lúc đầu y cũng không nghĩ gì nhiều, chỉ tưởng là người qua đường, mặc dù hai người đều khá trẻ nhưng ở Chương Trình, công viên chỗ nào cũng đầy rẫy những thanh niên tán gẫu đánh bài chẳng có việc gì làm, đối với việc hai người trẻ tuổi ép sát, y cũng không ý thức được nguy hiểm đang đến gần.
Chủ yếu cũng là Đại Trung Viễn nghĩ nếu y đã về hưu, rời xa trung tâm chính trị thì cũng sẽ cách xa tầm mắt của mọi người, ai còn nhớ cái ông già an dưỡng ở Chương Trình này chứ?
Đại Trung Viễn làm sao biết, không những có người lúc nào cũng nhớ đến y, hơn nữa còn nhớ đến chuyện y tham ô hàng triệu đồng mồ hôi nước mắt của nhân dân. Từ cổ chí kim, có bao nhiêu tham quan từng phạm tội ác ngập trời chỉ cần về hưu thì có thể kết thúc, lại có bao nhiêu tên ác nhân tưởng rằng chuyện gã giết người như nghóe, cùng lắm thì chết là xong chuyện, nhưng lại không biết, số trời đã định, ở hiền gặp lành, ở ác gặp ác, không phải không gặp, chỉ là chưa đến lúc.
Người nào có tấm lòng yêu thương thì tình yêu sẽ quay lại với người đó, người nào làm chuyện có phúc thì phúc đến với người đó. Nghĩ cho người khác, nhất định sẽ có người nghĩ cho mình, khiến người khác không còn đường nào để đi, cuối cùng bản thân mình chắc chắn cũng sẽ có kết cục không còn đường đi, đây là nhân quả, đây là quy luật.
Một kiếm đâm ra, Đại Trung Viễn vô cùng vừa ý với kiếm pháp ngày hôm nay của y, lúc đang định thu kiếm thì thấy trước mắt bóng ảnh chợt lóe, hai người thanh niên một trước một sau kẹp y ở giữa.
Trong đó một người có giọng trầm nói với y:
- Đồng chí Đại Trung Viễn, mời đi cùng với chúng tôi một chuyến.
Đại Trung Viễn đại não thiếu dưỡng khí, đầu óc ngắn ngủi:
- Các anh là ai? Ban ngày ban mặt dám bắt cóc?
- Bắt cóc?
Người thanh niên cười lạnh:
- Chúng tôi là nhân viên công tác của Ủy ban Kỷ luật Trung ương, mời ông phối hợp với công tác điều tra của chúng tôi.
- Tôi làm sai chuyện gì chứ? Tôi đã về hưu rồi, các anh dựa vào đâu mà bắt tôi?
Đại Trung Viễn chợt tỉnh cả người, nóng nảy:
- Không được, tôi phải thông báo với Tỉnh ủy, các anh không thể vượt Tỉnh ủy mà bắt tôi.
- Đồng chí Đại Trung Viễn!
Người thanh niên vừa giơ tay ra liền bắt lấy cánh tay Đại Trung Viễn:
- Tham quan của Trung Quốc, Ủy ban Kỷ luật Trung ương muốn bắt ai thì bắt, chẳng lẽ không bắt nổi ông sao? Nếu ông còn làm loạn, kinh động đến mọi người xungq uanh, ông không muốn để lại ấn tượng tốt cuối cùng trong mắt nhân dân Chương Trình sao?
Một câu nói bắn trúng vào chỗ yếu nhất của Hạ Trung Viễn, bảo kiếm trong tay y ‘kẻng’ một tiếng rớt xuống đất, thở dài một tiếng:
- Tôi đi cùng các anh.
- Bây giờ Đại Trung Viễn bị giam ở đâu?
Nghe xong quá trình Đại Trung Viễn bị bắt, trong lòng Quan Doãn tình cảm dâng trào mãnh liệt:
- Chương Hệ Phong biết chưa?
- Chương Hệ Phong biết rồi, cũng vừa nhận được tin. Nghe nói Bí thư Chương tức đến mức nổi trận lôi đình, trước tiên gọi điện thoại đến Bắc Kinh, sau khi đặt điện thoại xuống liền đến Bắc Kinh rồi, bây giờ chắc đã đi được nửa đường.
Hạ Đức Trường cười ha ha:
- Bây giờ chắc Đại Trung Viễn đã bị chuyển đến tỉnh Tây, bị giam giữ ở một nơi bí mật, với sự hiểu biết của tôi về Đại Trung Viễn, không quá một tuần, y sẽ khai ra tất cả mọi chuyện.
- Tốt quá, thế cục của tỉnh Yến sắp mở ra rồi. Đúng rồi, Mộc Quả Pháp có khả năng sẽ rời khỏi tỉnh Yến?
Mặc dù Quan Doãn trần thuật nhưng lại dùng giọng điệu nghi vấn.
- Ồ, tôi vẫn chưa nghe phong thanh gì, chẳng lẽ là có liên quan với chuyện Văn Viễn Hòa đến Trực Toàn sao?
Hạ Đức Trường lập tức nghĩ đến điểm tiếp nối ở giữa.
- 8, 9 phần là như vậy.
Bây giờ quan hệ giữa Quan Doãn và Hạ Đức Trường càng ngày càng mật thiết, ngoài nhân tố Hạ Lai ra, dường như về mặt mục tiêu chính trị cũng càng ngày càng có điểm chung.
Mặc dù không đến nỗi trở thành đồng minh chính trị mật thiết nhất của Quan Doãn, nhưng ít nhất Hạ Đức Trương bây giờ cũng không có bất cứ tâm tư tính toán gì với Quan Doãn nữa.
- Mộc Quả Pháp rời khỏi tỉnh Yến, đối với tiền đồ của gã mà nói là chuyện tốt, đối với anh mà nói là mất đi một điểm tựa rất lớn đấy.
Hạ Đức Trường nói:
- Ngoài việc mượn Tề Ngang Dương để củng cố mối liên hệ với Tề Toàn, anh còn phải nghĩ cách gia tăng mối quan hệ với Hồ Tuấn Nghị, như vậy mới có thể bảo đảm sẽ không bị ảnh hưởng trong biến động tiếp theo.
Hạ Đức Trường bây giờ thật sự rất quan tâm đến tình cảnh của hắn, Quan Doãn hơi cảm động, thực sự nhịn không được nói ra:
- Hạ Lai nói, đợi đến khi tôi và Nhất Giai kết hôn, cô ấy sẽ về.
- ...
Hạ Đức Trường trầm mặc rồi, trong lòng ông ta không biết là nặng nề hay vui mừng, trầm mặc một lúc mới nói:
- Về thì tốt, về thì tốt.
Đúng vậy, về thì tốt, khi một người không có hy vọng thì hy vọng nhỏ nhoi nhất cũng là ánh sáng chói mắt nhất trong cuộc đời. Lúc trước, Hạ Đức Trường yêu quý Hạ Lai như hòn ngọc quý trên tay, đồng thời kỳ vọng rất cao, bây giờ Hạ Lai xa chạy cao bay với sự uy hiếp vĩnh viễn không gặp mặt, Hạ Đức Trường cuối cùng thất bại rồi, biết trong đời người rất nhiều chuyện ông ta không thể quyết định được.
Chỉ là Hạ Lai sắp quay về, lại là tham gia hôn lễ của Quan Doãn và Kim Nhất Giai, Kim Nhất Giai lại là cháu bên ngoại của ông ta, còn Quan Doãn vốn dĩ nên là con rể của ông ta, làm tình người khó đối mặt.
Khó đối mặt với tình không chỉ một mình Hạ Đức Trường mà còn có Chương Hệ Phong và Đại Gia.
Chương Hệ Phong sau khi nghe tin Ủy ban Kỷ luật Trung ương vòng qua Tỉnh ủy tỉnh Yến, Ủy ban Kỷ luật tỉnh, trực tiếp đến Chương Trình bắt giữ Đại Trung Viễn, giận tím mặt, ngay lập tức gọi điện đòi chứng cứ với Trung ương, sau khi nhận được tin tức xác thực liền không thể ngồi yên được nữa, lập tức thẳng đến Bắc Kinh, ông ta muốn đích thân đến Trung ương giải vây cho Đại Trung Viễn.
Chương Hệ Phong biết tầm quan trọng của sự việc, Đại Trung Viễn chỉ là mở đầu, mục tiêu thật sự của người âm thầm thúc đẩy chuyện này là Đại Gia, mà chỉ cần Đại Gia có chuyện thì ông ta liền có khả năng bị liên lụy, Đại Trung Viễn sa lưới chỉ là sự bắt đầu của một loạt sự việc, ông ta bắt buộc phải cố hết sức khống chế chuyện Đại Trung Viễn trong phạm vi nhỏ nhất.
Trong lúc Chương Hệ Phong khởi hành đến Bắc Kinh, Đại Gia nhận được tin tức xong cũng tức không thở được, sau khi chân đá tay đấm, phát tiết ở một cửa hàng bán gia dụng liền lập tức lái xe đến gặp mặt ngọn đèn chỉ đường khác của đời y, Hà Đại Sư.
Trong đời Đại Gia có hai ngọn đèn chỉ đường, một ngọn là Chương Hệ Phong, một ngọn khác là Hà Đại Sư. Nếu nói Chương Hệ Phong là người dẫn đường trước khi y lên đến cấp Sở thì trong lòng Đại Gia, Hà Đại Sư chính là người dẫn đường sau khi y lên cấp Sở.
Đại Gia cố chấp nghĩ y có thể nhảy từ cấp Sở lên cấp Phó tỉnh hay không, quyền quyết định không ở trong tay Chương Hệ Phong mà nằm trong tay Hà Đại Sư. Trước khi lên cấp Sở, có lẽ sức người có thể chi phối vận số, nhưng sau khi lên đến cấp Sở, mưu sự tại nhân, thành sự tại thiên.
Bây giờ, thiên cơ nằm trong tay Hà Đại Sư.
Hà Đại Sư ở một nơi vô cùng yên tĩnh, rẽ rất nhiều lần, đi qua thôn Thành Trung, lại vòng qua một hẻm nhỏ mới có thể tìm thấy nơi ẩn cư của Hà Đại Sư. Nói là nơi ẩn cư, thực ra là mỗi ngày đều có vô số người đến thăm hỏi Hà Đại Sư, có lẽ là ứng với một câu nói: Bần cư phố xá sầm uất không người hỏi, phú ở thâm sơn có họ hàng xa. Không tin nhưng thấy trong yến rượu, từng ly trước kính người phú quý.
Nhưng Hà Đại Sư có ba quy tắc không gặp, thời cơ không đúng, không gặp, cơ duyên chưa đến, không gặp, không hợp mắt, không gặp, hai quy tắc trước không gặp còn có thể hiểu, quy tắc không gặp cuối cùng rõ ràng là sự ngạo mạn của Hà Đại Sư, ngụ ý chính là ông ta thấy anh không thuận mắt thì ông ta cũng không gặp anh
Lúc đầu có người giới thiệu cho Đại Gia và Hà Đại Sư quen nhau, Hà Đại Sư để Đại Gia đến hai lần, lần thứ ba mới gặp gã. Lúc đó Đại Gia rất căm tức, muốn thách thức quyền uy của Hà Đại Sư, kết quả sau ba câu nói của Hà Đại Sư, Đại Gia nhất thời mắt chữ A mồm chữ O và tâm phục khẩu phục Hà Đại Sư, từ đó, Đại Gia coi Hà Đại Sư như là ngọn đèn chỉ đường trong cuộc đời mình.
Ba câu nói của Hà Đại Sư với Đại Gia là:
- Trước 8 tuổi Đại Gia anh có gặp nạn nhưng anh cát nhân thiên tướng, thoát khỏi. Năm 28 tuổi, anh lại gặp nạn, suýt nữa mất mạng. Bây giờ, trước 38 tuổi, anh còn có cửa ải cuối cùng, nếu qua thì rồng bay tận trời xanh, nếu không qua thì để xấu muôn đời.
/556
|