Edit: Kali
Beta: TH
Trình Mặc đẩy hai cái vali hành lý thật to, không nói lời nào đứng cạnh Bùi Vũ Đường.
Thấy Bùi Vũ Đường chậm chạp không đi, anh nhìn thoáng qua hai người bảo vệ ở cổng.
Hai người bảo vệ hiểu ý nên cùng nhau đi tới.
"Tam thiếu gia, xin ngài đừng làm chúng tôi khó xử..."
"Không, tôi không đi! Tôi không đi!"
"Thứ lỗi." Hai người bảo vệ nhìn nhau một cái, chỉ có thể dùng biện pháp cưỡng chế mạnh mà mỗi người giữ lấy một bên của Bùi Vũ Đường.
Hai người bảo vệ đều từng trải qua huấn luyện chuyên nghiệp, Bùi Vũ Đường hoàn toàn không có năng lực đánh trả, hơn nữa cậu cũng không dám đánh nhau trước mặt anh cả.
Lúc mấu chốt sắp bị lôi lên xe thì đột nhiên từ cổng truyền đến âm thanh nhỏ nhẹ của một cô gái…
"Thật... Thật xin lỗi... Làm phiền một chút..."
Lâm Yên vừa vào cửa đã thấy cả người Bùi Vũ Đường và hành lý bị hai người đàn ông vạm vỡ giữ lại, khó tránh khỏi bị dọa không nhẹ.
Xem ra những lời mà Bùi Vũ Đường nói trong điện thoại cũng không phải khoa trương...
Bùi Vũ Đường vừa thấy Lâm Yên, tưởng chừng như thấy được ba ruột, đẩy hai người bảo vệ ra rồi vọt tới Lâm Yên: "Ba ba! Ba ba! Chị cuối cùng cũng đến rồi!"
Bùi Nam Nhứ: "..." Ba ba?
Bùi Duật Thành: "..."
Hai người bảo vệ bên cạnh và trợ lý nghe được Bùi Vũ Đường nói ra một tiếng "ba ba " long trời lở đất này mà kinh ngạc không không thốt lên lời.
Lâm Yên xấu hổ không thôi nhìn thoáng qua nam thần và bạn trai hiện giờ của mình, nghiến răng nghiến lợi trừng Bùi Vũ Đường: "Chú ý từ ngữ của cậu..."
Nếu cậu gọi tôi là ba ba vậy tôi với Bùi Nam Nhứ còn cả Bùi Duật Thành nữa thì thành quan hệ gì?
Bùi Vũ Đường khúm núm oan ức nói: "Chị dâu cả, em không muốn ở biệt thự Y quốc to lớn như sân bóng kia đâu, không muốn đi học trường dành cho hoàng tử công chúa quý tộc, không muốn trở về kế thừa gia tài ngàn tỉ của Bùi gia... Xin chị mau cứu em!"
Lâm Yên thực sự nghe đến mức đen mặt lại: "..."
Cứu cái rắm! Nghe những lời này cô làm sao lại rất muốn đánh chết cậu ta?
Đối mặt cô bạn gái đã bảy ngày không liên lạc này, vẻ mặt Bùi Duật Thành dường như không có chút biến hóa nào, thái độ cũng giống như bình thường.
Bóng đêm bao trùm lấy khung cửa sổ, một nửa gương mặt của người đàn ông chiếu dưới ánh đèn trong phòng khách, nửa gương mặt còn lại chìm vào bóng tối. Đôi mắt ẩn sau cặp kính lạnh lẽo như trăng treo trên trời, thâm trầm sâu như vạn dặm Anh* dưới đáy biển.
(*Dặm Anh tên tiếng Anh là mile, viết tắt là dặm: 1 dặm = 5.280 thước Anh; = 1,6093 km – bản edit hoàn thiện được cập nhật nhanh nhất ở wattpad Meow_team)
Lâm Yên rất không quen việc quan hệ với Bùi Duật Thành đột nhiên lại thay đổi, cho nên lúc gặp mặt thực sự rất xấu hổ, ngay cả nên mở miệng nói cái gì cũng không biết.
Dù sao trước đó những điều cô từng nói, cái gì mà tình cảm thầm mến nhiều năm đều là tự bịa ra cả, Bùi Duật Thành đối với cô chẳng qua như người xa lạ vừa mới gặp mặt vài lần mà thôi. Hơn nữa trên người anh còn có thân phận địa vi quá cao, người bình thường như cô không thể chạm tới được.
Lâm Yên liếc mắt trừng Bùi Vũ Đường một cái, ghét bỏ mà đẩy cậu ra, sau đó ngại ngùng không dứt chào hỏi Bùi Duật Thành: "Khụ, Bùi... Bùi tiên sinh... Chào ngài..."
Bùi Duật Thành kẹp đầu thuốc lá trên đầu ngón tay, ánh mắt sâu xa lạnh lùng như ánh trăng dừng lại trên khuôn mặt của cô: " Chào buổi tối Lâm tiểu thư."
Lâm Yên nghiêng đầu trừng Bùi Vũ Đường, hạ giọng mở miệng: "Thấy chưa, tôi và anh cậu thật sự không quen nhau, ngay cả nói tôi cũng không biết nên nói thế nào với anh cậu, cậu còn kêu tôi xin tha cho cậu..."
Thái độ này của Bùi Duật Thành làm cho cô nghi ngờ chuyện tình ngày đó chẳng qua chỉ là ảo giác.
Bùi Vũ Đường cũng bị kiểu ở chung của Lâm Yên và Bùi Duật Thành làm cho kinh sợ, sao lại xưng hô xa lạ như thế?
"Ngủ cũng ngủ với nhau rồi mà còn không quen nhau sao?" Bùi Vũ Đường thốt ra.
Lâm Yên nghĩ đến việc "chính mình" gửi cho Bùi Vũ Đường mấy cái tin nhắn kia trên Wechat, không có cách nào giải thích rõ lí do, uất ức muốn chết: "Ngủ rồi thì không thể không quen nhau được à?"
[Bản cập nhật được hoàn thiện mỗi ngày trên wattpad Meow_team ]
Beta: TH
Trình Mặc đẩy hai cái vali hành lý thật to, không nói lời nào đứng cạnh Bùi Vũ Đường.
Thấy Bùi Vũ Đường chậm chạp không đi, anh nhìn thoáng qua hai người bảo vệ ở cổng.
Hai người bảo vệ hiểu ý nên cùng nhau đi tới.
"Tam thiếu gia, xin ngài đừng làm chúng tôi khó xử..."
"Không, tôi không đi! Tôi không đi!"
"Thứ lỗi." Hai người bảo vệ nhìn nhau một cái, chỉ có thể dùng biện pháp cưỡng chế mạnh mà mỗi người giữ lấy một bên của Bùi Vũ Đường.
Hai người bảo vệ đều từng trải qua huấn luyện chuyên nghiệp, Bùi Vũ Đường hoàn toàn không có năng lực đánh trả, hơn nữa cậu cũng không dám đánh nhau trước mặt anh cả.
Lúc mấu chốt sắp bị lôi lên xe thì đột nhiên từ cổng truyền đến âm thanh nhỏ nhẹ của một cô gái…
"Thật... Thật xin lỗi... Làm phiền một chút..."
Lâm Yên vừa vào cửa đã thấy cả người Bùi Vũ Đường và hành lý bị hai người đàn ông vạm vỡ giữ lại, khó tránh khỏi bị dọa không nhẹ.
Xem ra những lời mà Bùi Vũ Đường nói trong điện thoại cũng không phải khoa trương...
Bùi Vũ Đường vừa thấy Lâm Yên, tưởng chừng như thấy được ba ruột, đẩy hai người bảo vệ ra rồi vọt tới Lâm Yên: "Ba ba! Ba ba! Chị cuối cùng cũng đến rồi!"
Bùi Nam Nhứ: "..." Ba ba?
Bùi Duật Thành: "..."
Hai người bảo vệ bên cạnh và trợ lý nghe được Bùi Vũ Đường nói ra một tiếng "ba ba " long trời lở đất này mà kinh ngạc không không thốt lên lời.
Lâm Yên xấu hổ không thôi nhìn thoáng qua nam thần và bạn trai hiện giờ của mình, nghiến răng nghiến lợi trừng Bùi Vũ Đường: "Chú ý từ ngữ của cậu..."
Nếu cậu gọi tôi là ba ba vậy tôi với Bùi Nam Nhứ còn cả Bùi Duật Thành nữa thì thành quan hệ gì?
Bùi Vũ Đường khúm núm oan ức nói: "Chị dâu cả, em không muốn ở biệt thự Y quốc to lớn như sân bóng kia đâu, không muốn đi học trường dành cho hoàng tử công chúa quý tộc, không muốn trở về kế thừa gia tài ngàn tỉ của Bùi gia... Xin chị mau cứu em!"
Lâm Yên thực sự nghe đến mức đen mặt lại: "..."
Cứu cái rắm! Nghe những lời này cô làm sao lại rất muốn đánh chết cậu ta?
Đối mặt cô bạn gái đã bảy ngày không liên lạc này, vẻ mặt Bùi Duật Thành dường như không có chút biến hóa nào, thái độ cũng giống như bình thường.
Bóng đêm bao trùm lấy khung cửa sổ, một nửa gương mặt của người đàn ông chiếu dưới ánh đèn trong phòng khách, nửa gương mặt còn lại chìm vào bóng tối. Đôi mắt ẩn sau cặp kính lạnh lẽo như trăng treo trên trời, thâm trầm sâu như vạn dặm Anh* dưới đáy biển.
(*Dặm Anh tên tiếng Anh là mile, viết tắt là dặm: 1 dặm = 5.280 thước Anh; = 1,6093 km – bản edit hoàn thiện được cập nhật nhanh nhất ở wattpad Meow_team)
Lâm Yên rất không quen việc quan hệ với Bùi Duật Thành đột nhiên lại thay đổi, cho nên lúc gặp mặt thực sự rất xấu hổ, ngay cả nên mở miệng nói cái gì cũng không biết.
Dù sao trước đó những điều cô từng nói, cái gì mà tình cảm thầm mến nhiều năm đều là tự bịa ra cả, Bùi Duật Thành đối với cô chẳng qua như người xa lạ vừa mới gặp mặt vài lần mà thôi. Hơn nữa trên người anh còn có thân phận địa vi quá cao, người bình thường như cô không thể chạm tới được.
Lâm Yên liếc mắt trừng Bùi Vũ Đường một cái, ghét bỏ mà đẩy cậu ra, sau đó ngại ngùng không dứt chào hỏi Bùi Duật Thành: "Khụ, Bùi... Bùi tiên sinh... Chào ngài..."
Bùi Duật Thành kẹp đầu thuốc lá trên đầu ngón tay, ánh mắt sâu xa lạnh lùng như ánh trăng dừng lại trên khuôn mặt của cô: " Chào buổi tối Lâm tiểu thư."
Lâm Yên nghiêng đầu trừng Bùi Vũ Đường, hạ giọng mở miệng: "Thấy chưa, tôi và anh cậu thật sự không quen nhau, ngay cả nói tôi cũng không biết nên nói thế nào với anh cậu, cậu còn kêu tôi xin tha cho cậu..."
Thái độ này của Bùi Duật Thành làm cho cô nghi ngờ chuyện tình ngày đó chẳng qua chỉ là ảo giác.
Bùi Vũ Đường cũng bị kiểu ở chung của Lâm Yên và Bùi Duật Thành làm cho kinh sợ, sao lại xưng hô xa lạ như thế?
"Ngủ cũng ngủ với nhau rồi mà còn không quen nhau sao?" Bùi Vũ Đường thốt ra.
Lâm Yên nghĩ đến việc "chính mình" gửi cho Bùi Vũ Đường mấy cái tin nhắn kia trên Wechat, không có cách nào giải thích rõ lí do, uất ức muốn chết: "Ngủ rồi thì không thể không quen nhau được à?"
[Bản cập nhật được hoàn thiện mỗi ngày trên wattpad Meow_team ]
/400
|