Edit: Kali
Beta: Byun
Bùi Vũ Đường liều mạng túm lấy cọng rơm cứu mạng cuối cùng này: "Con mặc kệ. Ba phải cứu con. Ba không thể trơ mắt nhìn con bị đưa đi như thế! Con bé nhỏ như vậy, tội nghiệp như vậy, ba nỡ lòng sao? "
Lâm Yên: "Tôi đúng là rất nhẫn tâm..."
Không thể đua xe cũng có thể trở về kế thừa gia tài ngàn tỉ, thật đúng là đủ bé nhỏ, tội nghiệp và bất lực mà!
Kiểu khoe khoang trá hình này quả thực làm đui mù mắt chó kẻ nghèo khó như cô.
Bùi Vũ Đường: "Nhưng ba đã nhận lì xì của con rồi."
Bùi Vũ Đường vừa dứt lời, Lâm Yên lập tức chột dạ: "Ầy..."
Bị nắm được điểm yếu rồi.
Lì xì của con gấu nhỏ này rất lớn, bốn cái lì xì tất cả là 188.
Ầy, làm sao lại không quản được tay của mình chứ?
Lâm Yên chớp chớp mắt, cực kỳ đau lòng hỏi một câu: "Bây giờ tôi trả lại cho cậu, còn kịp không?"
Bùi Vũ Đường càng đau lòng hơn: "Không còn kịp rồi, điện thoại di động của con đã bị tịch thu, thẻ cũng bị khóa, ba trả lại cũng vô dụng."
Lâm Yên: "..."
Này thì tiện tay! Này thì lì xì! Ai bảo không có việc gì tự nhiên đi nhận lì xì?
Trên ghế salon, Bùi Duật Thành nhìn lướt qua hai người đang đứng nói to nói nhỏ ở cổng: "Lâm tiểu thư, tìm tôi có việc?"
Bùi Vũ Đường vội đẩy Lâm Yên: "Nhanh nhanh nhanh, anh em gọi chị đấy."
"Cậu chôn tôi rồi! " Lâm Yên nghiến răng nghiến lợi trừng cậu ta, sau đó vội vội vàng vàng trả lời Bùi Duật Thành: "Chuyện là có chuyện... có chuyện rất lớn tìm ngài...”
Được rồi được rồi.
Ai bảo giúp người là niềm vui của cô cơ chứ?!
Vì giữ gìn đam mê và chính nghĩa, vì khát vọng nhiệt huyết của tuổi trẻ, phải liều mạng thôi!
Chẳng qua là với tình huống trước mắt này, nếu Lâm Yên đi lên khuyên, làm không tốt có thể còn tự chuốc lấy họa. Cho nên chắc chắn không thể nói thẳng cô tới là vì cầu xin giúp Bùi Vũ Đường.
Bảy ngày không liên lạc, đột nhiên chạy đến thăm hỏi lại vì cầu xin cho người khác, nói xuôi được sao?
Hình tượng cô tạo nên chắc chắn sẽ sụp đổ mất.
Cho nên trước khi cầu xin, trước tiên cô cần phải tạo dựng lại hình tượng của mình cho ổn định đã rồi tính sau...
Đúng. Phải xây dựng lại hình tượng, xây dựng lại!
Cô yêu Bùi Duật Thành chết đi sống lại, cô điên cuồng theo đuổi Bùi Duật Thành, thậm chí còn như tên biến thái theo dõi. Cho nên vừa xác định quan hệ yêu đương mà bảy ngày không gặp, tình huống tiểu biệt thắng tân hôn* rõ ràng như vậy, cô nên hành xử như thế nào mới không đột ngột đây?
(*tiểu biệt thắng tân hôn: Vợ chồng xa nhau ít ngày, khi gặp lại còn mạnh mẽ và say thắm hơn đêm tân hôn – bản edit hoàn thiện được cập nhật nhanh nhất ở wattpad Meow_team)
Bùi Duật Thành nghe vậy, ánh mắt nhàn nhạt liếc nhìn cô một cái: "Đúng không?"
"Đúng..."
Đại não Lâm Yên nhanh chóng hoạt động, dùng phương pháp trong một cuốn kịch bản xưa cũ mà gần đây vừa học được, thử bắt chước "tính háo sắc như quỷ" xem, chắc là có hiệu quả.
Thế là một giây sau, Lâm Yên cắn răng nhắm mắt lao như một chiếc xe lửa nhỏ bay về phía Bùi Duật Thành.
Sau đó...
Trực tiếp cả người nhào vào trong ngực của Bùi Duật Thành.
Trước đây, tất cả đều là do cô bị ép mới bất kính với Bùi Duật Thành, nhưng bây giờ vì gây dựng lại hình tượng mà lần nữa bất kính...
Cô cảm thấy bản thân quả thực rất là nghiệp chướng!
Chờ Bùi Duật Thành phản ứng lại thì mùi hương thơm sữa tắm tươi mát trên người cô gái đã dịu dàng nhào vào lòng anh rồi...
Người đàn ông luôn luôn điềm đạm và bình tĩnh như anh ấy vậy mà trong đáy mắt ánh lên vẻ kinh ngạc, nhưng sau đó cũng chỉ thoáng qua trong chốc lát rồi lại trở về với đôi mắt u tối như không thể hoà được vào màn đêm. Người anh hơi đổ về phía sau vì sự xông đến bất chợt của cô gái nhỏ, một tay vô thức ôm nhẹ lấy eo cô...
Lâm Yên sử dụng toàn bộ kỹ năng diễn xuất mới tôi luyện được gần đây để bản thân nhập vào vai một cô thiếu nữ đang độ yêu đương. Mà thực sự bây giờ với khoảng cách gần gũi với anh như vậy còn tự mình chủ động, trạng thái này cô không cần phải diễn cũng đã giống rồi...
"Em... Chuyện lớn của em chính là... Em rất nhớ ngài..."
Giọng nói mềm mại nũng nịu của cô gái vang bên tai của người đàn ông.
Beta: Byun
Bùi Vũ Đường liều mạng túm lấy cọng rơm cứu mạng cuối cùng này: "Con mặc kệ. Ba phải cứu con. Ba không thể trơ mắt nhìn con bị đưa đi như thế! Con bé nhỏ như vậy, tội nghiệp như vậy, ba nỡ lòng sao? "
Lâm Yên: "Tôi đúng là rất nhẫn tâm..."
Không thể đua xe cũng có thể trở về kế thừa gia tài ngàn tỉ, thật đúng là đủ bé nhỏ, tội nghiệp và bất lực mà!
Kiểu khoe khoang trá hình này quả thực làm đui mù mắt chó kẻ nghèo khó như cô.
Bùi Vũ Đường: "Nhưng ba đã nhận lì xì của con rồi."
Bùi Vũ Đường vừa dứt lời, Lâm Yên lập tức chột dạ: "Ầy..."
Bị nắm được điểm yếu rồi.
Lì xì của con gấu nhỏ này rất lớn, bốn cái lì xì tất cả là 188.
Ầy, làm sao lại không quản được tay của mình chứ?
Lâm Yên chớp chớp mắt, cực kỳ đau lòng hỏi một câu: "Bây giờ tôi trả lại cho cậu, còn kịp không?"
Bùi Vũ Đường càng đau lòng hơn: "Không còn kịp rồi, điện thoại di động của con đã bị tịch thu, thẻ cũng bị khóa, ba trả lại cũng vô dụng."
Lâm Yên: "..."
Này thì tiện tay! Này thì lì xì! Ai bảo không có việc gì tự nhiên đi nhận lì xì?
Trên ghế salon, Bùi Duật Thành nhìn lướt qua hai người đang đứng nói to nói nhỏ ở cổng: "Lâm tiểu thư, tìm tôi có việc?"
Bùi Vũ Đường vội đẩy Lâm Yên: "Nhanh nhanh nhanh, anh em gọi chị đấy."
"Cậu chôn tôi rồi! " Lâm Yên nghiến răng nghiến lợi trừng cậu ta, sau đó vội vội vàng vàng trả lời Bùi Duật Thành: "Chuyện là có chuyện... có chuyện rất lớn tìm ngài...”
Được rồi được rồi.
Ai bảo giúp người là niềm vui của cô cơ chứ?!
Vì giữ gìn đam mê và chính nghĩa, vì khát vọng nhiệt huyết của tuổi trẻ, phải liều mạng thôi!
Chẳng qua là với tình huống trước mắt này, nếu Lâm Yên đi lên khuyên, làm không tốt có thể còn tự chuốc lấy họa. Cho nên chắc chắn không thể nói thẳng cô tới là vì cầu xin giúp Bùi Vũ Đường.
Bảy ngày không liên lạc, đột nhiên chạy đến thăm hỏi lại vì cầu xin cho người khác, nói xuôi được sao?
Hình tượng cô tạo nên chắc chắn sẽ sụp đổ mất.
Cho nên trước khi cầu xin, trước tiên cô cần phải tạo dựng lại hình tượng của mình cho ổn định đã rồi tính sau...
Đúng. Phải xây dựng lại hình tượng, xây dựng lại!
Cô yêu Bùi Duật Thành chết đi sống lại, cô điên cuồng theo đuổi Bùi Duật Thành, thậm chí còn như tên biến thái theo dõi. Cho nên vừa xác định quan hệ yêu đương mà bảy ngày không gặp, tình huống tiểu biệt thắng tân hôn* rõ ràng như vậy, cô nên hành xử như thế nào mới không đột ngột đây?
(*tiểu biệt thắng tân hôn: Vợ chồng xa nhau ít ngày, khi gặp lại còn mạnh mẽ và say thắm hơn đêm tân hôn – bản edit hoàn thiện được cập nhật nhanh nhất ở wattpad Meow_team)
Bùi Duật Thành nghe vậy, ánh mắt nhàn nhạt liếc nhìn cô một cái: "Đúng không?"
"Đúng..."
Đại não Lâm Yên nhanh chóng hoạt động, dùng phương pháp trong một cuốn kịch bản xưa cũ mà gần đây vừa học được, thử bắt chước "tính háo sắc như quỷ" xem, chắc là có hiệu quả.
Thế là một giây sau, Lâm Yên cắn răng nhắm mắt lao như một chiếc xe lửa nhỏ bay về phía Bùi Duật Thành.
Sau đó...
Trực tiếp cả người nhào vào trong ngực của Bùi Duật Thành.
Trước đây, tất cả đều là do cô bị ép mới bất kính với Bùi Duật Thành, nhưng bây giờ vì gây dựng lại hình tượng mà lần nữa bất kính...
Cô cảm thấy bản thân quả thực rất là nghiệp chướng!
Chờ Bùi Duật Thành phản ứng lại thì mùi hương thơm sữa tắm tươi mát trên người cô gái đã dịu dàng nhào vào lòng anh rồi...
Người đàn ông luôn luôn điềm đạm và bình tĩnh như anh ấy vậy mà trong đáy mắt ánh lên vẻ kinh ngạc, nhưng sau đó cũng chỉ thoáng qua trong chốc lát rồi lại trở về với đôi mắt u tối như không thể hoà được vào màn đêm. Người anh hơi đổ về phía sau vì sự xông đến bất chợt của cô gái nhỏ, một tay vô thức ôm nhẹ lấy eo cô...
Lâm Yên sử dụng toàn bộ kỹ năng diễn xuất mới tôi luyện được gần đây để bản thân nhập vào vai một cô thiếu nữ đang độ yêu đương. Mà thực sự bây giờ với khoảng cách gần gũi với anh như vậy còn tự mình chủ động, trạng thái này cô không cần phải diễn cũng đã giống rồi...
"Em... Chuyện lớn của em chính là... Em rất nhớ ngài..."
Giọng nói mềm mại nũng nịu của cô gái vang bên tai của người đàn ông.
/400
|