Queen Bee Trùng Sinh: Cái Kết Của Một Nhân Vật Phụ

Chương 4: Lướt qua anh

/4


Chương 4: Lướt qua anh

[Ngôi thứ ba]

Vương Huỳnh Nghi trở về nhà lúc tầm xế chiều, đó là một căn biệt thự khác nhưng nhỏ hơn biệt thự Vương gia nhiều. Đèn được bật lên sáng chưng, cô uể oải bước vào, vứt đại đôi giày cao gót sang một bên rồi đi thẳng lên phòng. Vương Thần Dực không có ở nhà, chắc lại đi hú hí với đám bạn ở quán bar nào đây mà.

Tốt thôi!

Đối phó với một mình Hàn Mộ Viễn đã quá mệt rồi!

Cô xuyên vào giữa truyện, lúc này những nam chính đã xuất hiện gần hết, nguyên chủ gây thù chuốc oán hết lần này đến lần khác, bị ăn hành không đếm xuể. Tuy nhiên, nguyên chủ chỉ có một tình yêu với nam chính Hàn Mộ Viễn, vì yêu, nên cô ấy tìm mọi cách giữ nó lại. Nói thật, lúc nói chia tay với anh ta, tim cô cũng hơi nhói, chắc tại vì thứ tình cảm còn sót lại của nguyên chủ. Làm sao mà trách được, khi người mình yêu thích từ nhỏ đến lớn lại tức khắc trở mặt yêu người khác, đau khổ lắm chứ, nhất là người có quá khứ cực đoan như nguyên chủ.

Mà cũng không đúng, đó không phải là tình yêu. Tuổi trẻ thiếu hiểu biết, nghe nói Hàn Mộ Viễn là hôn phu của mình, vì là của mình nên mới ra sức giữ lấy. Đáng lẽ nguyên chủ phải nhận ra sớm hơn, vì từ lúc cô suýt chết đuối, anh ta chỉ cứu mình nữ chính, trơ mắt mặc kệ cô vùng vẫy, phải kịp nhận ra rằng... người này chưa bao giờ là của mình.

Vương Huỳnh Nghi, cô không nỡ để một cô gái đáng ra phải được sung sướng phải đau khổ cả đời như vậy...


Đã ba ngày trôi qua một cách yên bình và lặng lẽ.

Không nam chính.

Không mẹ kế.

Chỉ có mình cô tự do tự tại. Vì là nữ phụ nên cô chẳng có bạn, trong danh bạ điện thoại chẳng có bao nhiêu số. Số của ông ngoại, của ba, của Hàn Mộ Viễn mà cô đã xoá, và cuối cùng là số của tài xế riêng. Đúng là cô độc.



Thành phố phồn vinh nhất nước A luôn nhộn nhịp và tấp nập, những toà cao ốc đồ sộ hay biển người qua lại trên phố. Trong nhịp điệu vội vã thường ngày, thêm hay bớt đi một người thì mấy ai để ý. Nhưng hôm nay, giữa dòng người xa lạ, một nhân vật không hề bị lẫn vào những đám đông, thiếu nữ mười chín tuổi lại có sức hấp dẫn của riêng mình, khiến ai cũng phải ngoái nhìn. Đứng trước thành cầu, một thân hình mảnh mai đến vậy, mái tóc vàng sáng lả lướt như sóng biển, thiếu nữ vươn tay vén tóc ra đằng sau, nổi bật khuôn mặt nhỏ nhắn, đôi mắt to tròn nhưng sâu thẳm, lông mi dài cong vút, nước da trắng nhạt, cô thu hút ánh nhìn của tất cả người đi đường. Đẹp tao nhã và thanh lịch, có một chút trưởng thành, cô nổi bật hơn bất cứ ai. Còn ai khác ngoài Vương Huỳnh Nghi. Cô có một đôi mắt rất đẹp, ánh mắt trong veo như thấy được hình ảnh của mình trong đó, đồng thời cũng rất thâm trầm, len lõi đâu đó là sự cô độc được giấu kín.

"Huỳnh Nghi đấy à?"

Nghe thấy tên mình, cô theo bản năng mà nhìn về phía phát ra giọng nói, nhưng rồi cô lại nhíu mày khi nhận ra đó là Mẫn Mẫn, nữ chính cùng Mộ Viễn. Mẫn Mẫn khoát tay anh ta, đầu dựa vào anh ta một cách thân mật, cứ như cố tình trêu tức cô vậy. Huỳnh Nghi tỏ ra không mấy ngạc nhiên, cũng không có khó chịu trong lòng, cô chỉ đơn giản là nhàn nhạt liếc nhìn hành động đó rồi ngước lên, khoanh tay nhìn hai người.

"Dạo này em khoẻ chứ?"

Chất giọng như mía bùi của Mẫn Mẫn cất lên, đúng là làm người ta phải xiêu lòng. Thân hình nhỏ nhắn, dù là lớn tuổi hơn nhưng cũng thấp hơn cô một cái đầu, nước da trắng nõn, đôi mắt to tròn trong veo, nhìn sơ qua cũng thấy vô cùng đáng yêu. Đàn ông mà không yêu thích thì đúng là nói dối.

"Cũng bình thường."

Nhẹ nhàng như gió thổi, Huỳnh Nghi đáp một cách dửng dưng, xem hai người đang đứng trước cô như hai người xa lạ. Mắt nhìn cũng chẳng có tí cảm xúc gì, chỉ đơn giản là nhìn, nhìn một cách vô định. Cô từ từ lấy tai nghe từ trong túi áo nhét vào lỗ tai, đi lướt qua hai người như không khí, trong khi Mẫn Mẫn còn đang tỏ ra thân mật với Mộ Viễn.

Đúng là diễn trò, cô thầm nghĩ.

Mẫn Mẫn đang mãi ba hoa về mình và Mộ Viễn, đến khi nhận ra cô đã bỏ đi từ lúc nào thì giật mình, xấu hổ tự giác lấy tay che miệng. Nhưng Mộ Viễn thì sững sờ hơn cả, anh đứng hình một lúc, như không nhận ra đó là cô. Đúng ý như lời hứa, cô không còn làm phiền anh với Mẫn Mẫn nữa, cô như trở thành một người khác, ánh mắt cô lạnh tanh, không có yêu thương, không có nồng nhiệt, chỉ có băng hàn giá lạnh. Có cảm giác như vừa mất đi thứ gì đó quan trọng mà khiến trong lòng khó chịu, sợ bị bỏ rơi, cảm giác mà trước đây anh chưa từng trải qua.

Dòng suy nghĩ của Mộ Viễn nhanh chóng bị cắt đứt bởi âm thanh ồn ào của Mẫn Mẫn. Cô chớp chớp mắt, khó hiểu nhìn anh, kéo tay anh đi tiếp.


Vương Huỳnh Nghi rơi vào âm trầm, ánh mắt xinh đẹp của cô sâu không thấy đáy. Không ngờ lại gặp nữ chính ở đây, lại mang đầy ý địch thù như thế, trông thật giả tạo...


/4

THICHDOCTRUYEN

Đa số thông tin và hình ảnh trên website đều được sưu tầm từ các nguồn trên Internet. Website hay upload-er không sở hữu hay chịu trách nhiệm bất kỳ thông tin nào trên đây. Nếu làm ảnh hưởng đến cá nhân hay tổ chức nào, khi được yêu cầu, chúng tôi sẽ xem xét và gỡ bỏ ngay lập tức.

LIÊN HỆ ADMIN

[email protected]

DMCA.com Protection Status